Edit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1…
Chương 19: 19: Ngài Giúp Tôi Chép Phạt Đi
Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ RồiTác giả: Hồ Lô BiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEdit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1… Edit: Lục Trà Cuồng Ma.===Nhưng trước khi vạch trần hắn thì tôi phải chép nội quy đủ 50 lần.Canh Mạnh Bà cũng không thể bỏ được, tôi tay trái bưng canh, tay phải chép phạt.Còn phải hoàn thành danh sách các hồn ma đi qua cầu Nại Hà nữa.Ngay cả thời gian để thở cũng không có."Chị Tiếu Mạnh, vất vả cho cô rồi."Diêm Tống nhàn nhã nằm trên ghế của tôi."Tất cả cũng là để xây dựng địa phủ của chúng ta mà thôi, chị Tiếu Mạnh nghiêm túc như thế này, chắc hẳn cũng không thấy vất vả gì đâu."Từ khi con cẩu này từ nhân gian trở về, hắn lúc nào cũng hành động kỳ quái như vậy.- -- Lại còn muốn chơi đểu tôi?Tôi đặt bút xuống rồi xoa cổ tay."Tiểu Tống."Nói xong còn giả tạo che miệng lại."Xin lỗi Phong Đô đại đế, hình như bây giờ tôi không thể gọi ngài là Tiểu Tống được nữa."Trên mặt hắn lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn nói."Cứ gọi đi."- -- Tất nhiên rồi.- -- Phong Đô đại đế khi mất trí nhớ sẽ không từ chối tôi điều gì.Tôi nở nụ cười ranh mãnh.- -- Sức lao động miễn phí đây rồi."Tiểu Tống, ngài nói không sai, xây dựng địa phủ là công việc quan trọng nhất, tôi phải nhanh lên để còn sắp xếp cho đám quỷ này đầu thai nữa.Vừa bưng canh vừa chép sách thì chậm quá, ôi chao ôi, đều là lỗi của tôi! "Diêm Tống đứng lên, có lẽ hắn cũng sợ tôi làm quá nhiều việc sẽ gây ra đại họa mất."Cô sẽ không để tất cả bọn chúng đi đầu thai hết đó chứ?"- -- Ha ha, Tiểu Mạnh tôi sinh ra đã mặt dày không biết xấu hổ rồi."Chị Tiếu Mạnh, để tôi giúp cô! ""Ngài giúp tôi chép phạt đi."Tôi cười cười rồi đưa quyển tập ra."Ngài là Phong Đô đại đế thân phận cao quý, sao có thể làm mấy công việc tay chân vất vả này.""! Cũng được."[HẾT CHƯƠNG 19].
Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ RồiTác giả: Hồ Lô BiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEdit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1… Edit: Lục Trà Cuồng Ma.===Nhưng trước khi vạch trần hắn thì tôi phải chép nội quy đủ 50 lần.Canh Mạnh Bà cũng không thể bỏ được, tôi tay trái bưng canh, tay phải chép phạt.Còn phải hoàn thành danh sách các hồn ma đi qua cầu Nại Hà nữa.Ngay cả thời gian để thở cũng không có."Chị Tiếu Mạnh, vất vả cho cô rồi."Diêm Tống nhàn nhã nằm trên ghế của tôi."Tất cả cũng là để xây dựng địa phủ của chúng ta mà thôi, chị Tiếu Mạnh nghiêm túc như thế này, chắc hẳn cũng không thấy vất vả gì đâu."Từ khi con cẩu này từ nhân gian trở về, hắn lúc nào cũng hành động kỳ quái như vậy.- -- Lại còn muốn chơi đểu tôi?Tôi đặt bút xuống rồi xoa cổ tay."Tiểu Tống."Nói xong còn giả tạo che miệng lại."Xin lỗi Phong Đô đại đế, hình như bây giờ tôi không thể gọi ngài là Tiểu Tống được nữa."Trên mặt hắn lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn nói."Cứ gọi đi."- -- Tất nhiên rồi.- -- Phong Đô đại đế khi mất trí nhớ sẽ không từ chối tôi điều gì.Tôi nở nụ cười ranh mãnh.- -- Sức lao động miễn phí đây rồi."Tiểu Tống, ngài nói không sai, xây dựng địa phủ là công việc quan trọng nhất, tôi phải nhanh lên để còn sắp xếp cho đám quỷ này đầu thai nữa.Vừa bưng canh vừa chép sách thì chậm quá, ôi chao ôi, đều là lỗi của tôi! "Diêm Tống đứng lên, có lẽ hắn cũng sợ tôi làm quá nhiều việc sẽ gây ra đại họa mất."Cô sẽ không để tất cả bọn chúng đi đầu thai hết đó chứ?"- -- Ha ha, Tiểu Mạnh tôi sinh ra đã mặt dày không biết xấu hổ rồi."Chị Tiếu Mạnh, để tôi giúp cô! ""Ngài giúp tôi chép phạt đi."Tôi cười cười rồi đưa quyển tập ra."Ngài là Phong Đô đại đế thân phận cao quý, sao có thể làm mấy công việc tay chân vất vả này.""! Cũng được."[HẾT CHƯƠNG 19].
Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ RồiTác giả: Hồ Lô BiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEdit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1… Edit: Lục Trà Cuồng Ma.===Nhưng trước khi vạch trần hắn thì tôi phải chép nội quy đủ 50 lần.Canh Mạnh Bà cũng không thể bỏ được, tôi tay trái bưng canh, tay phải chép phạt.Còn phải hoàn thành danh sách các hồn ma đi qua cầu Nại Hà nữa.Ngay cả thời gian để thở cũng không có."Chị Tiếu Mạnh, vất vả cho cô rồi."Diêm Tống nhàn nhã nằm trên ghế của tôi."Tất cả cũng là để xây dựng địa phủ của chúng ta mà thôi, chị Tiếu Mạnh nghiêm túc như thế này, chắc hẳn cũng không thấy vất vả gì đâu."Từ khi con cẩu này từ nhân gian trở về, hắn lúc nào cũng hành động kỳ quái như vậy.- -- Lại còn muốn chơi đểu tôi?Tôi đặt bút xuống rồi xoa cổ tay."Tiểu Tống."Nói xong còn giả tạo che miệng lại."Xin lỗi Phong Đô đại đế, hình như bây giờ tôi không thể gọi ngài là Tiểu Tống được nữa."Trên mặt hắn lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn nói."Cứ gọi đi."- -- Tất nhiên rồi.- -- Phong Đô đại đế khi mất trí nhớ sẽ không từ chối tôi điều gì.Tôi nở nụ cười ranh mãnh.- -- Sức lao động miễn phí đây rồi."Tiểu Tống, ngài nói không sai, xây dựng địa phủ là công việc quan trọng nhất, tôi phải nhanh lên để còn sắp xếp cho đám quỷ này đầu thai nữa.Vừa bưng canh vừa chép sách thì chậm quá, ôi chao ôi, đều là lỗi của tôi! "Diêm Tống đứng lên, có lẽ hắn cũng sợ tôi làm quá nhiều việc sẽ gây ra đại họa mất."Cô sẽ không để tất cả bọn chúng đi đầu thai hết đó chứ?"- -- Ha ha, Tiểu Mạnh tôi sinh ra đã mặt dày không biết xấu hổ rồi."Chị Tiếu Mạnh, để tôi giúp cô! ""Ngài giúp tôi chép phạt đi."Tôi cười cười rồi đưa quyển tập ra."Ngài là Phong Đô đại đế thân phận cao quý, sao có thể làm mấy công việc tay chân vất vả này.""! Cũng được."[HẾT CHƯƠNG 19].