Edit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1…
Chương 18: 18: Hắn Cố Ý Hãm Hại Tôi
Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ RồiTác giả: Hồ Lô BiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEdit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1… Edit; Lục Trà Cuồng Ma.==="Ngài cố tình?""Không, cũng không đúng, ngài căn bản không bị mất trí nhớ."Khuôn mặt ngây thơ của Diêm Tống lộ ra vẻ nghi hoặc."Chị Mạnh, cô đang nói cái gì vậy?"- -- Mẹ kiếp!Lâm Niên kéo tôi sang một bên."Chị Mạnh, chị bình tĩnh lại chút đi, đây là Phong Đô đại đế mà, chị hơi quá phận rồi đấy.""Hắn cố ý hãm hại tôi, tôi! ""Chị Mạnh!"Lâm Niên nghiêm khắc dạy dỗ tôi."Ngài ấy là Phong Đô đại đế, sao có thể hãm hại chị chứ?"Tôi sốc đến mức hoang mang.- -- Cậu có nghe rõ mình đang nói cái gì không vậy?- -- Chưa gì mà cậu đã bỏ rơi tôi!- -- Hóa thành con chó săn đi nịnh nọt Đại đế rồi hả?"Chị Mạnh, chị nghĩ mà xem, nếu như Phong Đô đại đế muốn hãm hại chị, thì sẽ không chỉ bắt chép nội quy thôi đâu."Vẻ mặt Lâm Niên nhìn tôi có chút không hài lòng."Chị Mạnh, chị về nhà tự ngẫm nghĩ cho kỹ đi."Sau đó con chó săn quay sang lấy lòng Phong Đô đại đế."Tiểu Mạnh nhà tôi tính tình nóng nảy, đã làm phiền đến Phong Đô đại đế rồi."Diêm Tống khoan dung độ lượng nói rằng không sao cả, mọi chuyện cũng chỉ là hiểu lầm.- -- Nhưng tôi biết hắn không đơn giản như vậy.Hãy chờ đó mà xem, tên quỷ sai ngu xuẩn này.Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của Phong Đô đại đế cho cậu sáng mắt ra!!![HẾT CHƯƠNG 18].
Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ RồiTác giả: Hồ Lô BiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEdit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1… Edit; Lục Trà Cuồng Ma.==="Ngài cố tình?""Không, cũng không đúng, ngài căn bản không bị mất trí nhớ."Khuôn mặt ngây thơ của Diêm Tống lộ ra vẻ nghi hoặc."Chị Mạnh, cô đang nói cái gì vậy?"- -- Mẹ kiếp!Lâm Niên kéo tôi sang một bên."Chị Mạnh, chị bình tĩnh lại chút đi, đây là Phong Đô đại đế mà, chị hơi quá phận rồi đấy.""Hắn cố ý hãm hại tôi, tôi! ""Chị Mạnh!"Lâm Niên nghiêm khắc dạy dỗ tôi."Ngài ấy là Phong Đô đại đế, sao có thể hãm hại chị chứ?"Tôi sốc đến mức hoang mang.- -- Cậu có nghe rõ mình đang nói cái gì không vậy?- -- Chưa gì mà cậu đã bỏ rơi tôi!- -- Hóa thành con chó săn đi nịnh nọt Đại đế rồi hả?"Chị Mạnh, chị nghĩ mà xem, nếu như Phong Đô đại đế muốn hãm hại chị, thì sẽ không chỉ bắt chép nội quy thôi đâu."Vẻ mặt Lâm Niên nhìn tôi có chút không hài lòng."Chị Mạnh, chị về nhà tự ngẫm nghĩ cho kỹ đi."Sau đó con chó săn quay sang lấy lòng Phong Đô đại đế."Tiểu Mạnh nhà tôi tính tình nóng nảy, đã làm phiền đến Phong Đô đại đế rồi."Diêm Tống khoan dung độ lượng nói rằng không sao cả, mọi chuyện cũng chỉ là hiểu lầm.- -- Nhưng tôi biết hắn không đơn giản như vậy.Hãy chờ đó mà xem, tên quỷ sai ngu xuẩn này.Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của Phong Đô đại đế cho cậu sáng mắt ra!!![HẾT CHƯƠNG 18].
Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ RồiTác giả: Hồ Lô BiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEdit: Lục Trà Cuồng Ma. === Tôi là Mạnh Bà. - -- Nhưng giờ tôi muốn đình công!!!!!!! "500 năm! Ngài có biết 500 năm qua tôi sống thế nào không?" Tôi hung hăng ném đơn từ chức lên bàn của Diêm Vương. Trước kia khi tôi bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với tôi. "Tiểu Mạnh này, đây là 1 vị trí tốt, công việc nhẹ nhàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, cô nhìn xem, vừa nhậm chức thì cô đã được làm lãnh đạo rồi." Công việc quả thực rất dễ dàng. - -- 1 nồi canh, 1 cái thìa, 1 người ngồi đó. - -- Hết năm này qua tháng khác. Quan hệ với các hồn ma khác cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi. - -- Có mỗi mình tôi là hồn ma chứ làm gì còn ai khác nữa trong Cục Luân Hồi này!!!!!!! Còn về phần lãnh đạo. - -- Vì ở nơi này có mỗi mình tôi thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ? === "Ngài mau duyệt đơn cho tôi đi. Tôi không thể chịu thêm được 1 ngày nào nữa đâu." Diêm Vương ngẩng đầu liếc tôi một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp 1… Edit; Lục Trà Cuồng Ma.==="Ngài cố tình?""Không, cũng không đúng, ngài căn bản không bị mất trí nhớ."Khuôn mặt ngây thơ của Diêm Tống lộ ra vẻ nghi hoặc."Chị Mạnh, cô đang nói cái gì vậy?"- -- Mẹ kiếp!Lâm Niên kéo tôi sang một bên."Chị Mạnh, chị bình tĩnh lại chút đi, đây là Phong Đô đại đế mà, chị hơi quá phận rồi đấy.""Hắn cố ý hãm hại tôi, tôi! ""Chị Mạnh!"Lâm Niên nghiêm khắc dạy dỗ tôi."Ngài ấy là Phong Đô đại đế, sao có thể hãm hại chị chứ?"Tôi sốc đến mức hoang mang.- -- Cậu có nghe rõ mình đang nói cái gì không vậy?- -- Chưa gì mà cậu đã bỏ rơi tôi!- -- Hóa thành con chó săn đi nịnh nọt Đại đế rồi hả?"Chị Mạnh, chị nghĩ mà xem, nếu như Phong Đô đại đế muốn hãm hại chị, thì sẽ không chỉ bắt chép nội quy thôi đâu."Vẻ mặt Lâm Niên nhìn tôi có chút không hài lòng."Chị Mạnh, chị về nhà tự ngẫm nghĩ cho kỹ đi."Sau đó con chó săn quay sang lấy lòng Phong Đô đại đế."Tiểu Mạnh nhà tôi tính tình nóng nảy, đã làm phiền đến Phong Đô đại đế rồi."Diêm Tống khoan dung độ lượng nói rằng không sao cả, mọi chuyện cũng chỉ là hiểu lầm.- -- Nhưng tôi biết hắn không đơn giản như vậy.Hãy chờ đó mà xem, tên quỷ sai ngu xuẩn này.Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của Phong Đô đại đế cho cậu sáng mắt ra!!![HẾT CHƯƠNG 18].