Chu Lê một tay chống cằm, ngồi xếp bằng trước mộ. Trên bia mộ là ảnh của cậu, góc khắc câu thơ "Hải đáo tận đầu thiên tố ngạn; Sơn đăng tuyệt đỉnh ngã vi phong"*, ngông không chịu nổi. (Biển vươn xa tận cùng, trời là bờ; Leo lên đỉnh núi cao nhất, ta trở thành đỉnh núi) Đây là lúc cậu tâm huyết dâng trào lên mạng tìm được, dự định dùng làm mộ chí của mình, đang cùng bạn thân thương lượng thì bị cha cậu nghe thấy, bị mắng từ phòng bệnh ra tới cửa thang máy, thiếu chút nữa không được ăn cơm. Cuối cùng cha cậu vẫn giúp cậu khắc lên. Cậu chống chọi với bệnh tật 2 năm, bác sĩ nói chỉ có thể sống được 3 tháng nữa. Cậu đã lên sẵn kế hoạch cho 3 tháng rồi, nhưng tiếc là đến một tháng cũng chưa qua được, bởi vì trên đường gặp một đứa trẻ sắp bị xe tông, cậu ngay lúc nguy cấp đẩy đứa bé ra, trở thành bản thân bị tông trúng. Dù gì chính mình cũng sắp chết, trước khi chết cứu được một người cũng là chuyện tốt. Cậu không hề có ký ức về chuyện sau khi cứu người, lễ tang hay lúc hỏa táng, bị xe tông…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...