Khụ khụ khụ! Đường Tô Mộc ho bạt mạng, cựa quậy muốn đứng lên, cảm thấy người lúc nóng lúc lạnh. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải hôm qua y tăng ca lâu quá nên bất cẩn bị cảm lạnh chớ. Mùa này bị bệnh không dễ khỏi, còn dễ mắc, vả lại công ty với nhận một hạng mục, hôm nay từ trên xuống dưới đều ở lại tăng ca, có khi muốn xin nghỉ cũng chẳng được. Không được. Đường Tô Mộc thầm quyết định, xin không được cũng phải xin, chẳng qua chỉ là nghỉ làm, nếu tiếp tục tăng ca nữa, y không chết vì lao lực thì không thể nào. "Tới đây, khát nước rồi ha, mau uống nước nào." Một bà lão tóc hoa râm lại gần, đỡ y ngồi dậy từ trên giường: "Thằng bé ở bên kia đấy, có muốn ôm tới cho con nhìn một chút không?" ... Ai vậy? Đường Tô Mộc với vẻ mặt mờ mịt nhìn sang. Thấy y tỉnh, đáy lòng bà Tôn thả lỏng hơn một chút. Người trẻ tuổi trước mắt là do bà và ông nhà nhặt về từ bờ sông, lúc đưa về còn đang mang thai. Bà Tôn thấy người ta đáng thương nên dứt khoát cứu về, an trí người ta vào một căn phòng nhỏ không…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...