01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,…
Chương 62
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Triệu Bảo Châu xưa nay không hề cảm thấy mình số khổ.Y là công tử Hầu phủ, tuy mẫu thân mất sớm nhưng được tổ mẫu yêu thương nên luôn sống an nhàn sung sướng chưa từng chịu thiệt thòi.Cho dù sau này bị kẻ khác vu oan, từ trên cao rơi thẳng xuống đất cũng được ông trời thương xót che chở mạng nhỏ, được thôn dân Triệu Gia phát hiện rồi được Ngải Thiên dốc lòng chữa trị.Thương tích của y đã khỏi hẳn, đừng nói những vết thương ngoài da biến mất mà ngay cả chân bị đánh gãy giờ cũng có thể đi chậm, chỉ cần đợi một thời gian nữa nhất định sẽ lành lặn như cũ.Đoạn đường này y luôn có quý nhân tương trợ.Tổ mẫu là quý nhân của y.Dân ở thôn Triệu Gia là quý nhân của y.Ngải Thiên càng là quý nhân của y.Nay y đã từ bỏ quá khứ thị phi, chỉ muốn theo Ngải Thiên rau dưa qua ngày, cơm trong ống nước trong bầu cũng được.Giờ hai người tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, dù không giàu sang phú quý mà cứ bình đạm như vậy cả đời Triệu Bảo Châu cũng cam lòng.Nếu ván giường không sập, mình quấn lấy hắn triền miên thì tốt rồi.Nếu sáng nay thức dậy mình không cho hắn lên núi thì tốt rồi.Triệu Bảo Châu càng nghĩ càng thấy ruột gan thắt lại, đau đến nỗi y không đứng dậy nổi."Bảo Châu ngươi đừng sốt ruột, chúng ta lên núi tìm Ngải lang trung ngay đây." Thôn dân luôn miệng an ủi y, "Ngải lang trung thường xuyên lên núi nên rất quen thuộc địa hình, nhất định sẽ ở hiền gặp lành bình an vô sự thôi.""Ta...... Ta cũng muốn đi." Triệu Bảo Châu rốt cuộc lên tiếng, "Ta cũng muốn lên núi nữa."Mọi người lộ vẻ khó xử, dù sao Triệu Bảo Châu chưa từng lên núi, chân lại bị thương mới khỏi nên đi đứng bất tiện."Dẫn ta lên núi tìm hắn với!"Tiểu công tử luôn sạch sẽ tươm tất quỳ phịch xuống mặt đất lênh láng nước mưa khẩn khoản van nài."Cầu xin các vị mà!"
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Triệu Bảo Châu xưa nay không hề cảm thấy mình số khổ.Y là công tử Hầu phủ, tuy mẫu thân mất sớm nhưng được tổ mẫu yêu thương nên luôn sống an nhàn sung sướng chưa từng chịu thiệt thòi.Cho dù sau này bị kẻ khác vu oan, từ trên cao rơi thẳng xuống đất cũng được ông trời thương xót che chở mạng nhỏ, được thôn dân Triệu Gia phát hiện rồi được Ngải Thiên dốc lòng chữa trị.Thương tích của y đã khỏi hẳn, đừng nói những vết thương ngoài da biến mất mà ngay cả chân bị đánh gãy giờ cũng có thể đi chậm, chỉ cần đợi một thời gian nữa nhất định sẽ lành lặn như cũ.Đoạn đường này y luôn có quý nhân tương trợ.Tổ mẫu là quý nhân của y.Dân ở thôn Triệu Gia là quý nhân của y.Ngải Thiên càng là quý nhân của y.Nay y đã từ bỏ quá khứ thị phi, chỉ muốn theo Ngải Thiên rau dưa qua ngày, cơm trong ống nước trong bầu cũng được.Giờ hai người tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, dù không giàu sang phú quý mà cứ bình đạm như vậy cả đời Triệu Bảo Châu cũng cam lòng.Nếu ván giường không sập, mình quấn lấy hắn triền miên thì tốt rồi.Nếu sáng nay thức dậy mình không cho hắn lên núi thì tốt rồi.Triệu Bảo Châu càng nghĩ càng thấy ruột gan thắt lại, đau đến nỗi y không đứng dậy nổi."Bảo Châu ngươi đừng sốt ruột, chúng ta lên núi tìm Ngải lang trung ngay đây." Thôn dân luôn miệng an ủi y, "Ngải lang trung thường xuyên lên núi nên rất quen thuộc địa hình, nhất định sẽ ở hiền gặp lành bình an vô sự thôi.""Ta...... Ta cũng muốn đi." Triệu Bảo Châu rốt cuộc lên tiếng, "Ta cũng muốn lên núi nữa."Mọi người lộ vẻ khó xử, dù sao Triệu Bảo Châu chưa từng lên núi, chân lại bị thương mới khỏi nên đi đứng bất tiện."Dẫn ta lên núi tìm hắn với!"Tiểu công tử luôn sạch sẽ tươm tất quỳ phịch xuống mặt đất lênh láng nước mưa khẩn khoản van nài."Cầu xin các vị mà!"
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Triệu Bảo Châu xưa nay không hề cảm thấy mình số khổ.Y là công tử Hầu phủ, tuy mẫu thân mất sớm nhưng được tổ mẫu yêu thương nên luôn sống an nhàn sung sướng chưa từng chịu thiệt thòi.Cho dù sau này bị kẻ khác vu oan, từ trên cao rơi thẳng xuống đất cũng được ông trời thương xót che chở mạng nhỏ, được thôn dân Triệu Gia phát hiện rồi được Ngải Thiên dốc lòng chữa trị.Thương tích của y đã khỏi hẳn, đừng nói những vết thương ngoài da biến mất mà ngay cả chân bị đánh gãy giờ cũng có thể đi chậm, chỉ cần đợi một thời gian nữa nhất định sẽ lành lặn như cũ.Đoạn đường này y luôn có quý nhân tương trợ.Tổ mẫu là quý nhân của y.Dân ở thôn Triệu Gia là quý nhân của y.Ngải Thiên càng là quý nhân của y.Nay y đã từ bỏ quá khứ thị phi, chỉ muốn theo Ngải Thiên rau dưa qua ngày, cơm trong ống nước trong bầu cũng được.Giờ hai người tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, dù không giàu sang phú quý mà cứ bình đạm như vậy cả đời Triệu Bảo Châu cũng cam lòng.Nếu ván giường không sập, mình quấn lấy hắn triền miên thì tốt rồi.Nếu sáng nay thức dậy mình không cho hắn lên núi thì tốt rồi.Triệu Bảo Châu càng nghĩ càng thấy ruột gan thắt lại, đau đến nỗi y không đứng dậy nổi."Bảo Châu ngươi đừng sốt ruột, chúng ta lên núi tìm Ngải lang trung ngay đây." Thôn dân luôn miệng an ủi y, "Ngải lang trung thường xuyên lên núi nên rất quen thuộc địa hình, nhất định sẽ ở hiền gặp lành bình an vô sự thôi.""Ta...... Ta cũng muốn đi." Triệu Bảo Châu rốt cuộc lên tiếng, "Ta cũng muốn lên núi nữa."Mọi người lộ vẻ khó xử, dù sao Triệu Bảo Châu chưa từng lên núi, chân lại bị thương mới khỏi nên đi đứng bất tiện."Dẫn ta lên núi tìm hắn với!"Tiểu công tử luôn sạch sẽ tươm tất quỳ phịch xuống mặt đất lênh láng nước mưa khẩn khoản van nài."Cầu xin các vị mà!"