Túc Yểu trọng sinh. Bàn tay nhỏ xoa nhẹ lồng ngực, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập nhanh bên trong ấy. Đời trước, nàng bệnh nặng quấn thân, hít vào thở ra, bầu không khí chỉ toàn mùi thuốc đắng chát, khô khốc, căn phòng quanh năm tối tăm không một tia sáng. Nàng rất ghét vị đắng, uống một hớp thuốc là phải nhai mứt hoa quả để áp cái vị khó chịu ấy xuống. Đúng là tật xấu của con người đều do nuông chiều mà ra, về sau uống thuốc quá nhiều, thành thói quen mỗi ngày, nàng có thể một hơi uống hết bát thuốc đắng ngắt mà mặt không đổi sắc. Có điều, thuốc dù đắng đến mấy cũng không trị nổi bệnh nặng của nàng. Túc Yểu ngồi yên một lát mới lấy lại tinh thần, Thiển Lộ có lẽ đang đun tổ yến, nàng định xuống giường rót nước uống, lại nghe ngoài cửa có tiếng động. Nàng ngẩng đầu nhìn, là Đông Thanh. Chưa kịp phòng bị, tim nàng bỗng chốc đập thình thịch. Túc Yểu nhíu nhẹ mày, nàng biết, phản ứng này là do nàng mang theo ký ức kiếp trước, nhưng Đông Thanh không biết. Hắn còn tưởng Túc Yểu thấy…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...