Túc Yểu trọng sinh. Bàn tay nhỏ xoa nhẹ lồng ngực, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập nhanh bên trong ấy. Đời trước, nàng bệnh nặng quấn thân, hít vào thở ra, bầu không khí chỉ toàn mùi thuốc đắng chát, khô khốc, căn phòng quanh năm tối tăm không một tia sáng. Nàng rất ghét vị đắng, uống một hớp thuốc là phải nhai mứt hoa quả để áp cái vị khó chịu ấy xuống. Đúng là tật xấu của con người đều do nuông chiều mà ra, về sau uống thuốc quá nhiều, thành thói quen mỗi ngày, nàng có thể một hơi uống hết bát thuốc đắng ngắt mà mặt không đổi sắc. Có điều, thuốc dù đắng đến mấy cũng không trị nổi bệnh nặng của nàng. Túc Yểu ngồi yên một lát mới lấy lại tinh thần, Thiển Lộ có lẽ đang đun tổ yến, nàng định xuống giường rót nước uống, lại nghe ngoài cửa có tiếng động. Nàng ngẩng đầu nhìn, là Đông Thanh. Chưa kịp phòng bị, tim nàng bỗng chốc đập thình thịch. Túc Yểu nhíu nhẹ mày, nàng biết, phản ứng này là do nàng mang theo ký ức kiếp trước, nhưng Đông Thanh không biết. Hắn còn tưởng Túc Yểu thấy…
Chương 13: 13: Tắt Đèn
Em Thật Là ThơmTác giả: Trà Trà Hảo ManhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTúc Yểu trọng sinh. Bàn tay nhỏ xoa nhẹ lồng ngực, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập nhanh bên trong ấy. Đời trước, nàng bệnh nặng quấn thân, hít vào thở ra, bầu không khí chỉ toàn mùi thuốc đắng chát, khô khốc, căn phòng quanh năm tối tăm không một tia sáng. Nàng rất ghét vị đắng, uống một hớp thuốc là phải nhai mứt hoa quả để áp cái vị khó chịu ấy xuống. Đúng là tật xấu của con người đều do nuông chiều mà ra, về sau uống thuốc quá nhiều, thành thói quen mỗi ngày, nàng có thể một hơi uống hết bát thuốc đắng ngắt mà mặt không đổi sắc. Có điều, thuốc dù đắng đến mấy cũng không trị nổi bệnh nặng của nàng. Túc Yểu ngồi yên một lát mới lấy lại tinh thần, Thiển Lộ có lẽ đang đun tổ yến, nàng định xuống giường rót nước uống, lại nghe ngoài cửa có tiếng động. Nàng ngẩng đầu nhìn, là Đông Thanh. Chưa kịp phòng bị, tim nàng bỗng chốc đập thình thịch. Túc Yểu nhíu nhẹ mày, nàng biết, phản ứng này là do nàng mang theo ký ức kiếp trước, nhưng Đông Thanh không biết. Hắn còn tưởng Túc Yểu thấy… Đông Thanh là Các chủ Mạc Ưu Các, tên thật là Chu Quân Duyên.Hắn vốn là con một của Các chủ cũ Chu Tiêu, năm năm tuổi bị kẻ thù của tổ chức bắt cóc, song, vì không có khả năng tự vệ, hắn bị Mạc Ưu Các vứt bỏ, bọn họ nhẫn tâm lãng quên đứa trẻ năm tuổi đáng thương.Chính “nhờ” thế, kẻ thù ghét bỏ hắn, Đông Thanh liều mạng, gom hết sức lực, lúc bọn họ không để ý đã chạy trốn, có điều tránh miệng hổ lại nhào hang sói, hắn rơi vào tay lũ buôn người, bị ép làm ăn mày.Hắn luôn ấp ủ kế hoạch bỏ trốn, nhưng lũ buôn người không dễ lừa, mỗi khi tóm được hắn lại đánh đập dã man, thất bại liên tục khiến Đông Thanh chết lặng, song hắn quyết không từ bỏ.Mãi cho đến một ngày, cơ hội trốn thoát hắn chờ đợi đã tới, song hắn chợt nhận ra, hắn không còn chốn để về.Thế rồi, Đông Thanh gặp được Túc Yểu.Mười năm yên bình thấm thoát trôi, có người tới tìm Đông Thanh, cầu xin hắn quay về Mạc Ưu Các ——Chu Tiêu bệnh nặng liệt giường, nội bộ Mạc Ưu Các đấu đá dữ dội, phút chốc như rắn mất đầu, lúc này, Chu Tiêu bỗng nhớ ra mình có một đứa con.Chu Tiêu thừa biết Đông Thanh chưa chết, vậy thì sao chứ? Chưa tới lúc dùng cờ, lấy đâu đất dụng võ?Đời trước, Đông Thanh không muốn xa Túc Yểu, kiên quyết không về Mạc Ưu Các.Lại không ngờ, Túc Yểu chết, chính vì hắn không có khả năng bảo vệ nàng.Đông Thanh vẫn nghĩ có thể an yên cả đời cùng Túc Yểu, song sau khi sống lại, hắn biết rõ tình thế trước mắt.Nếu hắn không mạnh mẽ, tất sẽ có nguy hiểm.Túc Yểu mất, Đông Thanh quay về Mạc Ưu Các, trăm phương ngàn kế nâng Tần Hạo và Trương Vận Tâm lên cao, rồi ngay lúc họ sắp thành công thì đạp một cú thật đau.Đó là bọn họ nợ Túc Yểu, dù Túc Yểu đã chẳng còn thấy được.Đời này, hắn không muốn phải sống trong ân hận, trước cả lúc có người tìm về, hắn đã chủ động trở lại nhận tổ tiên.Chủ động quay về khác với được mời về, các nguyên lão trong Các không phục hắn, Đông Thanh cũng chả cần.Đã không phục, thì làm cho họ phục!Đông Thanh dùng thế mạnh tựa sấm lọc sạch Mạc Ưu Các, không đến nửa năm, hết thảy Mạc Ưu Các đều cúi đầu trước hắn.Hạ dược? Cưỡng bức?Sao có thể không cho Tần Việt nếm mùi đau khổ tột cùng chứ?Đông Thanh nhếch mép cười lạnh, ngoài cửa sổ, trăng giăng khắp chốn, gió hây hây thổi ——Trời trở lạnh, phải mặc thêm quần áo cho Niên Niên mới được.*Lúc Đông Thanh tới tìm Túc Yểu, nàng vừa ăn tối xong.“Đông Thanh thiếu gia.” Thiển Lộ hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, hành lễ với Đông Thanh rồi biết ý ra khỏi phòng.Túc Yểu đứng dậy ôm eo Đông Thanh, vùi mặt trong lòng hắn: “Sao chàng tới muộn thế, chút nữa phải về phòng rồi.”Đông Thanh ngửi hương tóc tơ, hỏi nàng: “Ai nói ta sẽ đi?”Túc Yểu nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Gì cơ?”“Tắm rồi à?” Đông Thanh không nhắc lại, hỏi nàng chuyện khác.“Chưa tắm, đợi tí tiêu cơm đã.”“Lạnh rồi đấy, đừng tắm muộn nữa, dễ cảm lắm.”“Ừm.” Túc Yểu ngoan ngoãn gật đầu, kéo cổ Đông Thanh xuống: “Đông Thanh, chàng thơm thế.”“Ta chả ngửi thấy, chỉ thấy Niên Niên thơm thôi.”Túc Yểu không tin: “Còn chưa tắm rửa đâu đấy, hôi chết đi được, lại còn lẻo mép.”“Thật mà, ta không nói đùa.”Con ngươi Đông Thanh thăm thẳm, siết chặt cơ thể mềm mại của Túc Yểu: “Vừa hay nàng chưa tắm, chốc nữa đỡ phải tắm lại.”“Hả? À…..”Đông Thanh bế ngang Túc Yểu về giường, nàng sợ tới mức lắp bắp: “Chàng….Chàng….Chàng làm gì đấy?”“Ta thấy đêm nay hơi lạnh, chúng ta phải ủ ấm cho nhau.”“………”“Vậy……Vậy…..Tắt đèn đi.”Âm cuối lí nhí như muỗi, Đông Thanh cười cười, ôm nàng thổi đèn dầu, trong bóng tối mò mẫm lên giường.“Niên Niên thẹn thùng, ta rất thích.”.
Em Thật Là ThơmTác giả: Trà Trà Hảo ManhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTúc Yểu trọng sinh. Bàn tay nhỏ xoa nhẹ lồng ngực, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập nhanh bên trong ấy. Đời trước, nàng bệnh nặng quấn thân, hít vào thở ra, bầu không khí chỉ toàn mùi thuốc đắng chát, khô khốc, căn phòng quanh năm tối tăm không một tia sáng. Nàng rất ghét vị đắng, uống một hớp thuốc là phải nhai mứt hoa quả để áp cái vị khó chịu ấy xuống. Đúng là tật xấu của con người đều do nuông chiều mà ra, về sau uống thuốc quá nhiều, thành thói quen mỗi ngày, nàng có thể một hơi uống hết bát thuốc đắng ngắt mà mặt không đổi sắc. Có điều, thuốc dù đắng đến mấy cũng không trị nổi bệnh nặng của nàng. Túc Yểu ngồi yên một lát mới lấy lại tinh thần, Thiển Lộ có lẽ đang đun tổ yến, nàng định xuống giường rót nước uống, lại nghe ngoài cửa có tiếng động. Nàng ngẩng đầu nhìn, là Đông Thanh. Chưa kịp phòng bị, tim nàng bỗng chốc đập thình thịch. Túc Yểu nhíu nhẹ mày, nàng biết, phản ứng này là do nàng mang theo ký ức kiếp trước, nhưng Đông Thanh không biết. Hắn còn tưởng Túc Yểu thấy… Đông Thanh là Các chủ Mạc Ưu Các, tên thật là Chu Quân Duyên.Hắn vốn là con một của Các chủ cũ Chu Tiêu, năm năm tuổi bị kẻ thù của tổ chức bắt cóc, song, vì không có khả năng tự vệ, hắn bị Mạc Ưu Các vứt bỏ, bọn họ nhẫn tâm lãng quên đứa trẻ năm tuổi đáng thương.Chính “nhờ” thế, kẻ thù ghét bỏ hắn, Đông Thanh liều mạng, gom hết sức lực, lúc bọn họ không để ý đã chạy trốn, có điều tránh miệng hổ lại nhào hang sói, hắn rơi vào tay lũ buôn người, bị ép làm ăn mày.Hắn luôn ấp ủ kế hoạch bỏ trốn, nhưng lũ buôn người không dễ lừa, mỗi khi tóm được hắn lại đánh đập dã man, thất bại liên tục khiến Đông Thanh chết lặng, song hắn quyết không từ bỏ.Mãi cho đến một ngày, cơ hội trốn thoát hắn chờ đợi đã tới, song hắn chợt nhận ra, hắn không còn chốn để về.Thế rồi, Đông Thanh gặp được Túc Yểu.Mười năm yên bình thấm thoát trôi, có người tới tìm Đông Thanh, cầu xin hắn quay về Mạc Ưu Các ——Chu Tiêu bệnh nặng liệt giường, nội bộ Mạc Ưu Các đấu đá dữ dội, phút chốc như rắn mất đầu, lúc này, Chu Tiêu bỗng nhớ ra mình có một đứa con.Chu Tiêu thừa biết Đông Thanh chưa chết, vậy thì sao chứ? Chưa tới lúc dùng cờ, lấy đâu đất dụng võ?Đời trước, Đông Thanh không muốn xa Túc Yểu, kiên quyết không về Mạc Ưu Các.Lại không ngờ, Túc Yểu chết, chính vì hắn không có khả năng bảo vệ nàng.Đông Thanh vẫn nghĩ có thể an yên cả đời cùng Túc Yểu, song sau khi sống lại, hắn biết rõ tình thế trước mắt.Nếu hắn không mạnh mẽ, tất sẽ có nguy hiểm.Túc Yểu mất, Đông Thanh quay về Mạc Ưu Các, trăm phương ngàn kế nâng Tần Hạo và Trương Vận Tâm lên cao, rồi ngay lúc họ sắp thành công thì đạp một cú thật đau.Đó là bọn họ nợ Túc Yểu, dù Túc Yểu đã chẳng còn thấy được.Đời này, hắn không muốn phải sống trong ân hận, trước cả lúc có người tìm về, hắn đã chủ động trở lại nhận tổ tiên.Chủ động quay về khác với được mời về, các nguyên lão trong Các không phục hắn, Đông Thanh cũng chả cần.Đã không phục, thì làm cho họ phục!Đông Thanh dùng thế mạnh tựa sấm lọc sạch Mạc Ưu Các, không đến nửa năm, hết thảy Mạc Ưu Các đều cúi đầu trước hắn.Hạ dược? Cưỡng bức?Sao có thể không cho Tần Việt nếm mùi đau khổ tột cùng chứ?Đông Thanh nhếch mép cười lạnh, ngoài cửa sổ, trăng giăng khắp chốn, gió hây hây thổi ——Trời trở lạnh, phải mặc thêm quần áo cho Niên Niên mới được.*Lúc Đông Thanh tới tìm Túc Yểu, nàng vừa ăn tối xong.“Đông Thanh thiếu gia.” Thiển Lộ hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, hành lễ với Đông Thanh rồi biết ý ra khỏi phòng.Túc Yểu đứng dậy ôm eo Đông Thanh, vùi mặt trong lòng hắn: “Sao chàng tới muộn thế, chút nữa phải về phòng rồi.”Đông Thanh ngửi hương tóc tơ, hỏi nàng: “Ai nói ta sẽ đi?”Túc Yểu nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Gì cơ?”“Tắm rồi à?” Đông Thanh không nhắc lại, hỏi nàng chuyện khác.“Chưa tắm, đợi tí tiêu cơm đã.”“Lạnh rồi đấy, đừng tắm muộn nữa, dễ cảm lắm.”“Ừm.” Túc Yểu ngoan ngoãn gật đầu, kéo cổ Đông Thanh xuống: “Đông Thanh, chàng thơm thế.”“Ta chả ngửi thấy, chỉ thấy Niên Niên thơm thôi.”Túc Yểu không tin: “Còn chưa tắm rửa đâu đấy, hôi chết đi được, lại còn lẻo mép.”“Thật mà, ta không nói đùa.”Con ngươi Đông Thanh thăm thẳm, siết chặt cơ thể mềm mại của Túc Yểu: “Vừa hay nàng chưa tắm, chốc nữa đỡ phải tắm lại.”“Hả? À…..”Đông Thanh bế ngang Túc Yểu về giường, nàng sợ tới mức lắp bắp: “Chàng….Chàng….Chàng làm gì đấy?”“Ta thấy đêm nay hơi lạnh, chúng ta phải ủ ấm cho nhau.”“………”“Vậy……Vậy…..Tắt đèn đi.”Âm cuối lí nhí như muỗi, Đông Thanh cười cười, ôm nàng thổi đèn dầu, trong bóng tối mò mẫm lên giường.“Niên Niên thẹn thùng, ta rất thích.”.
Em Thật Là ThơmTác giả: Trà Trà Hảo ManhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTúc Yểu trọng sinh. Bàn tay nhỏ xoa nhẹ lồng ngực, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập nhanh bên trong ấy. Đời trước, nàng bệnh nặng quấn thân, hít vào thở ra, bầu không khí chỉ toàn mùi thuốc đắng chát, khô khốc, căn phòng quanh năm tối tăm không một tia sáng. Nàng rất ghét vị đắng, uống một hớp thuốc là phải nhai mứt hoa quả để áp cái vị khó chịu ấy xuống. Đúng là tật xấu của con người đều do nuông chiều mà ra, về sau uống thuốc quá nhiều, thành thói quen mỗi ngày, nàng có thể một hơi uống hết bát thuốc đắng ngắt mà mặt không đổi sắc. Có điều, thuốc dù đắng đến mấy cũng không trị nổi bệnh nặng của nàng. Túc Yểu ngồi yên một lát mới lấy lại tinh thần, Thiển Lộ có lẽ đang đun tổ yến, nàng định xuống giường rót nước uống, lại nghe ngoài cửa có tiếng động. Nàng ngẩng đầu nhìn, là Đông Thanh. Chưa kịp phòng bị, tim nàng bỗng chốc đập thình thịch. Túc Yểu nhíu nhẹ mày, nàng biết, phản ứng này là do nàng mang theo ký ức kiếp trước, nhưng Đông Thanh không biết. Hắn còn tưởng Túc Yểu thấy… Đông Thanh là Các chủ Mạc Ưu Các, tên thật là Chu Quân Duyên.Hắn vốn là con một của Các chủ cũ Chu Tiêu, năm năm tuổi bị kẻ thù của tổ chức bắt cóc, song, vì không có khả năng tự vệ, hắn bị Mạc Ưu Các vứt bỏ, bọn họ nhẫn tâm lãng quên đứa trẻ năm tuổi đáng thương.Chính “nhờ” thế, kẻ thù ghét bỏ hắn, Đông Thanh liều mạng, gom hết sức lực, lúc bọn họ không để ý đã chạy trốn, có điều tránh miệng hổ lại nhào hang sói, hắn rơi vào tay lũ buôn người, bị ép làm ăn mày.Hắn luôn ấp ủ kế hoạch bỏ trốn, nhưng lũ buôn người không dễ lừa, mỗi khi tóm được hắn lại đánh đập dã man, thất bại liên tục khiến Đông Thanh chết lặng, song hắn quyết không từ bỏ.Mãi cho đến một ngày, cơ hội trốn thoát hắn chờ đợi đã tới, song hắn chợt nhận ra, hắn không còn chốn để về.Thế rồi, Đông Thanh gặp được Túc Yểu.Mười năm yên bình thấm thoát trôi, có người tới tìm Đông Thanh, cầu xin hắn quay về Mạc Ưu Các ——Chu Tiêu bệnh nặng liệt giường, nội bộ Mạc Ưu Các đấu đá dữ dội, phút chốc như rắn mất đầu, lúc này, Chu Tiêu bỗng nhớ ra mình có một đứa con.Chu Tiêu thừa biết Đông Thanh chưa chết, vậy thì sao chứ? Chưa tới lúc dùng cờ, lấy đâu đất dụng võ?Đời trước, Đông Thanh không muốn xa Túc Yểu, kiên quyết không về Mạc Ưu Các.Lại không ngờ, Túc Yểu chết, chính vì hắn không có khả năng bảo vệ nàng.Đông Thanh vẫn nghĩ có thể an yên cả đời cùng Túc Yểu, song sau khi sống lại, hắn biết rõ tình thế trước mắt.Nếu hắn không mạnh mẽ, tất sẽ có nguy hiểm.Túc Yểu mất, Đông Thanh quay về Mạc Ưu Các, trăm phương ngàn kế nâng Tần Hạo và Trương Vận Tâm lên cao, rồi ngay lúc họ sắp thành công thì đạp một cú thật đau.Đó là bọn họ nợ Túc Yểu, dù Túc Yểu đã chẳng còn thấy được.Đời này, hắn không muốn phải sống trong ân hận, trước cả lúc có người tìm về, hắn đã chủ động trở lại nhận tổ tiên.Chủ động quay về khác với được mời về, các nguyên lão trong Các không phục hắn, Đông Thanh cũng chả cần.Đã không phục, thì làm cho họ phục!Đông Thanh dùng thế mạnh tựa sấm lọc sạch Mạc Ưu Các, không đến nửa năm, hết thảy Mạc Ưu Các đều cúi đầu trước hắn.Hạ dược? Cưỡng bức?Sao có thể không cho Tần Việt nếm mùi đau khổ tột cùng chứ?Đông Thanh nhếch mép cười lạnh, ngoài cửa sổ, trăng giăng khắp chốn, gió hây hây thổi ——Trời trở lạnh, phải mặc thêm quần áo cho Niên Niên mới được.*Lúc Đông Thanh tới tìm Túc Yểu, nàng vừa ăn tối xong.“Đông Thanh thiếu gia.” Thiển Lộ hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, hành lễ với Đông Thanh rồi biết ý ra khỏi phòng.Túc Yểu đứng dậy ôm eo Đông Thanh, vùi mặt trong lòng hắn: “Sao chàng tới muộn thế, chút nữa phải về phòng rồi.”Đông Thanh ngửi hương tóc tơ, hỏi nàng: “Ai nói ta sẽ đi?”Túc Yểu nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Gì cơ?”“Tắm rồi à?” Đông Thanh không nhắc lại, hỏi nàng chuyện khác.“Chưa tắm, đợi tí tiêu cơm đã.”“Lạnh rồi đấy, đừng tắm muộn nữa, dễ cảm lắm.”“Ừm.” Túc Yểu ngoan ngoãn gật đầu, kéo cổ Đông Thanh xuống: “Đông Thanh, chàng thơm thế.”“Ta chả ngửi thấy, chỉ thấy Niên Niên thơm thôi.”Túc Yểu không tin: “Còn chưa tắm rửa đâu đấy, hôi chết đi được, lại còn lẻo mép.”“Thật mà, ta không nói đùa.”Con ngươi Đông Thanh thăm thẳm, siết chặt cơ thể mềm mại của Túc Yểu: “Vừa hay nàng chưa tắm, chốc nữa đỡ phải tắm lại.”“Hả? À…..”Đông Thanh bế ngang Túc Yểu về giường, nàng sợ tới mức lắp bắp: “Chàng….Chàng….Chàng làm gì đấy?”“Ta thấy đêm nay hơi lạnh, chúng ta phải ủ ấm cho nhau.”“………”“Vậy……Vậy…..Tắt đèn đi.”Âm cuối lí nhí như muỗi, Đông Thanh cười cười, ôm nàng thổi đèn dầu, trong bóng tối mò mẫm lên giường.“Niên Niên thẹn thùng, ta rất thích.”.