Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…
Chương 166-1
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Chương 166Oán lớn thế nào, Thù lớn ra sao?Tác giả: Trì ĐườngEdit: Meo_mup“Lúc đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng sau em phát hiện ra, thật ra mình có sơ sót.”Sở Niệm gõ gõ ngón tay.“Có thể biết được quan hệ giữa em và Thương Sùng cũng không nhiều người, hơn nữa mỗi lần em và Thương Sùng bên nhau thì đều có một hình bóng quen thuộc phía sau.”“Bởi vì ấn tượng của em với Ấn Sầu không đậm, nên không có chú ý cô ta, cũng bình thường thôi.”“Em đang hoài nghi người gửi bài viết là Ấn Sầu?” Vương Lượng nhíu mày.Sở Niệm gật đầu. “Đúng vậy.”“Có động cơ gì và chứng cứ đâu?”Vương Lượng nhìn Sở Niệm. “Đừng nói là người khác, cho dù là anh cũng không có cách nào đem cô ấy và chuyện này liên kết lại với nhau.”Con gái thân thiết lục đục với nhau, tình bạn bị châm ngòi ly gián cũng là chuyện thường xảy ra. Vương Lượng cho rằng Ấn Sầu thật sự muốn châm ngòi cho quan hệ của Sở Niệm và Nhạc Du nảy sinh vấn đề là xuất phát từ lòng đố kỵ. Nhưng nếu muốn trắng trợn như vậy đối phó cô và Thương Sùng thì chưa hẳn là tất yếu.“Động cơ là cô ấy thay người khác báo thù, không chỉ muốn cướp đi bằng hữu duy nhất của em, mà còn muốn hủy hoại thanh danh của em và Thương Sùng.”Ấn Sầu thực sự thông minh, biết dùng cách thức bình thường đối phó thì sẽ không có tác dụng bao nhiêu. Cô ta cũng biết rằng Nhạc Du trước nay đều quan tâm Sở Niệm, chỉ cần thuyết phục Nhạc Du cắt đứt quan hệ cùng Sở Niệm thì trong lòng cô sẽ rất khổ sở.Đây là có thù oán lớn tới mức nào mới dùng tới cách này chứ. Sở Niệm nghĩ tới tin tức mà quỷ mập mang về cho mình, tay đang đặt trên ghế bỗng nắm chặt.Vương Lượng trầm mặc, hắn rất muốn hỏi Sở Niệm, Ấn Sầu báo thù cho ai. Nhưng mà do dự một lát hắn hỏi: “Chứng cứ đâu? Em không nói cho anh biết, theo lời em nói thì tất cả đều là do em suy diễn.”“Cái này hả… để Thương Sùng nói với anh.” Sở Niệm dằn cơn giận trong lòng xuống, ngồi trên ghế vẫy vẫy tay với Thương Sùng.Thương Sùng cười nhạt, kéo bộ đồ Tây trên người.“Mấy bữa nay ta vẫn luôn theo dõi IP người đăng bài, chiều hôm qua, vô tình ta thấy được trên diễn trường có một bài được trả lời. Tuy dùng tên khác trên diễn đàn, nhưng dù là khẩu khí nói chuyện với cách thức gõ chữ đều giống như người đăng bài.Internet có một điểm tốt chính là không giới hạn tên đăng nhập, ai cũng có thể tùy ý thay đổi tên đăng nhập cùng với ID trên diễn đàn. Nhưng cũng có nhiều người không biết rằng dù bạn có đổi tên qua bao nhiêu lần thì cách thức nói chuyện và cách gõ chữ vĩnh viễn không thay đổi. Ấn Sầu chính là một trong số những người này.Cho nên, ta bắt đầu truy tìm tung tích IP của ID này. Kết quả phát hiện ra IP này xuất phát từ biệt thự nhà Nhạc Du.”
Chương 166 Oán lớn thế nào, Thù lớn ra sao?
Tác giả: Trì Đường
Edit: Meo_mup
“Lúc đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng sau em phát hiện ra, thật ra mình có sơ sót.”
Sở Niệm gõ gõ ngón tay.
“Có thể biết được quan hệ giữa em và Thương Sùng cũng không nhiều người, hơn nữa mỗi lần em và Thương Sùng bên nhau thì đều có một hình bóng quen thuộc phía sau.”
“Bởi vì ấn tượng của em với Ấn Sầu không đậm, nên không có chú ý cô ta, cũng bình thường thôi.”
“Em đang hoài nghi người gửi bài viết là Ấn Sầu?” Vương Lượng nhíu mày.
Sở Niệm gật đầu. “Đúng vậy.”
“Có động cơ gì và chứng cứ đâu?”
Vương Lượng nhìn Sở Niệm. “Đừng nói là người khác, cho dù là anh cũng không có cách nào đem cô ấy và chuyện này liên kết lại với nhau.”
Con gái thân thiết lục đục với nhau, tình bạn bị châm ngòi ly gián cũng là chuyện thường xảy ra. Vương Lượng cho rằng Ấn Sầu thật sự muốn châm ngòi cho quan hệ của Sở Niệm và Nhạc Du nảy sinh vấn đề là xuất phát từ lòng đố kỵ. Nhưng nếu muốn trắng trợn như vậy đối phó cô và Thương Sùng thì chưa hẳn là tất yếu.
“Động cơ là cô ấy thay người khác báo thù, không chỉ muốn cướp đi bằng hữu duy nhất của em, mà còn muốn hủy hoại thanh danh của em và Thương Sùng.”
Ấn Sầu thực sự thông minh, biết dùng cách thức bình thường đối phó thì sẽ không có tác dụng bao nhiêu. Cô ta cũng biết rằng Nhạc Du trước nay đều quan tâm Sở Niệm, chỉ cần thuyết phục Nhạc Du cắt đứt quan hệ cùng Sở Niệm thì trong lòng cô sẽ rất khổ sở.
Đây là có thù oán lớn tới mức nào mới dùng tới cách này chứ. Sở Niệm nghĩ tới tin tức mà quỷ mập mang về cho mình, tay đang đặt trên ghế bỗng nắm chặt.
Vương Lượng trầm mặc, hắn rất muốn hỏi Sở Niệm, Ấn Sầu báo thù cho ai. Nhưng mà do dự một lát hắn hỏi: “Chứng cứ đâu? Em không nói cho anh biết, theo lời em nói thì tất cả đều là do em suy diễn.”
“Cái này hả… để Thương Sùng nói với anh.” Sở Niệm dằn cơn giận trong lòng xuống, ngồi trên ghế vẫy vẫy tay với Thương Sùng.
Thương Sùng cười nhạt, kéo bộ đồ Tây trên người.
“Mấy bữa nay ta vẫn luôn theo dõi IP người đăng bài, chiều hôm qua, vô tình ta thấy được trên diễn trường có một bài được trả lời. Tuy dùng tên khác trên diễn đàn, nhưng dù là khẩu khí nói chuyện với cách thức gõ chữ đều giống như người đăng bài.
Internet có một điểm tốt chính là không giới hạn tên đăng nhập, ai cũng có thể tùy ý thay đổi tên đăng nhập cùng với ID trên diễn đàn. Nhưng cũng có nhiều người không biết rằng dù bạn có đổi tên qua bao nhiêu lần thì cách thức nói chuyện và cách gõ chữ vĩnh viễn không thay đổi. Ấn Sầu chính là một trong số những người này.
Cho nên, ta bắt đầu truy tìm tung tích IP của ID này. Kết quả phát hiện ra IP này xuất phát từ biệt thự nhà Nhạc Du.”
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Chương 166Oán lớn thế nào, Thù lớn ra sao?Tác giả: Trì ĐườngEdit: Meo_mup“Lúc đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng sau em phát hiện ra, thật ra mình có sơ sót.”Sở Niệm gõ gõ ngón tay.“Có thể biết được quan hệ giữa em và Thương Sùng cũng không nhiều người, hơn nữa mỗi lần em và Thương Sùng bên nhau thì đều có một hình bóng quen thuộc phía sau.”“Bởi vì ấn tượng của em với Ấn Sầu không đậm, nên không có chú ý cô ta, cũng bình thường thôi.”“Em đang hoài nghi người gửi bài viết là Ấn Sầu?” Vương Lượng nhíu mày.Sở Niệm gật đầu. “Đúng vậy.”“Có động cơ gì và chứng cứ đâu?”Vương Lượng nhìn Sở Niệm. “Đừng nói là người khác, cho dù là anh cũng không có cách nào đem cô ấy và chuyện này liên kết lại với nhau.”Con gái thân thiết lục đục với nhau, tình bạn bị châm ngòi ly gián cũng là chuyện thường xảy ra. Vương Lượng cho rằng Ấn Sầu thật sự muốn châm ngòi cho quan hệ của Sở Niệm và Nhạc Du nảy sinh vấn đề là xuất phát từ lòng đố kỵ. Nhưng nếu muốn trắng trợn như vậy đối phó cô và Thương Sùng thì chưa hẳn là tất yếu.“Động cơ là cô ấy thay người khác báo thù, không chỉ muốn cướp đi bằng hữu duy nhất của em, mà còn muốn hủy hoại thanh danh của em và Thương Sùng.”Ấn Sầu thực sự thông minh, biết dùng cách thức bình thường đối phó thì sẽ không có tác dụng bao nhiêu. Cô ta cũng biết rằng Nhạc Du trước nay đều quan tâm Sở Niệm, chỉ cần thuyết phục Nhạc Du cắt đứt quan hệ cùng Sở Niệm thì trong lòng cô sẽ rất khổ sở.Đây là có thù oán lớn tới mức nào mới dùng tới cách này chứ. Sở Niệm nghĩ tới tin tức mà quỷ mập mang về cho mình, tay đang đặt trên ghế bỗng nắm chặt.Vương Lượng trầm mặc, hắn rất muốn hỏi Sở Niệm, Ấn Sầu báo thù cho ai. Nhưng mà do dự một lát hắn hỏi: “Chứng cứ đâu? Em không nói cho anh biết, theo lời em nói thì tất cả đều là do em suy diễn.”“Cái này hả… để Thương Sùng nói với anh.” Sở Niệm dằn cơn giận trong lòng xuống, ngồi trên ghế vẫy vẫy tay với Thương Sùng.Thương Sùng cười nhạt, kéo bộ đồ Tây trên người.“Mấy bữa nay ta vẫn luôn theo dõi IP người đăng bài, chiều hôm qua, vô tình ta thấy được trên diễn trường có một bài được trả lời. Tuy dùng tên khác trên diễn đàn, nhưng dù là khẩu khí nói chuyện với cách thức gõ chữ đều giống như người đăng bài.Internet có một điểm tốt chính là không giới hạn tên đăng nhập, ai cũng có thể tùy ý thay đổi tên đăng nhập cùng với ID trên diễn đàn. Nhưng cũng có nhiều người không biết rằng dù bạn có đổi tên qua bao nhiêu lần thì cách thức nói chuyện và cách gõ chữ vĩnh viễn không thay đổi. Ấn Sầu chính là một trong số những người này.Cho nên, ta bắt đầu truy tìm tung tích IP của ID này. Kết quả phát hiện ra IP này xuất phát từ biệt thự nhà Nhạc Du.”