Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…
Chương 219-2
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ngày hôm qua lúc em uống say, anh vừa đưa Vương Lượng về cục cảnh sát, em ói lên người anh ngay trong xe.”Sở Niệm mặt đỏ bừng, cảm giác nóng rát trong nháy mắt lan khắp người. Cô không tin trừng mắt nhìn Thương Sùng, nàng chui ra khỏi chăn. “Không có khả năng, em không giống như anh nói đâu. Thương Sùng, anh đừng có mơ khi dễ em.”“Anh khi dễ em?” Thương Sùng kéo mặt Sở Niệm, giơ tay chỉ về hướng nhà tắm. “Quần áo ngày hôm qua cởi ra còn ở bên trong phòng tắm, em nếu không tin, có thể tự mình đi xem.”…Hehe....Mèo chỉ câu view thôi...
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngày hôm qua lúc em uống say, anh vừa đưa Vương Lượng về cục cảnh sát, em ói lên người anh ngay trong xe.”
Sở Niệm mặt đỏ bừng, cảm giác nóng rát trong nháy mắt lan khắp người. Cô không tin trừng mắt nhìn Thương Sùng, nàng chui ra khỏi chăn. “Không có khả năng, em không giống như anh nói đâu. Thương Sùng, anh đừng có mơ khi dễ em.”
“Anh khi dễ em?” Thương Sùng kéo mặt Sở Niệm, giơ tay chỉ về hướng nhà tắm. “Quần áo ngày hôm qua cởi ra còn ở bên trong phòng tắm, em nếu không tin, có thể tự mình đi xem.”
…
Hehe....Mèo chỉ câu view thôi...
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ngày hôm qua lúc em uống say, anh vừa đưa Vương Lượng về cục cảnh sát, em ói lên người anh ngay trong xe.”Sở Niệm mặt đỏ bừng, cảm giác nóng rát trong nháy mắt lan khắp người. Cô không tin trừng mắt nhìn Thương Sùng, nàng chui ra khỏi chăn. “Không có khả năng, em không giống như anh nói đâu. Thương Sùng, anh đừng có mơ khi dễ em.”“Anh khi dễ em?” Thương Sùng kéo mặt Sở Niệm, giơ tay chỉ về hướng nhà tắm. “Quần áo ngày hôm qua cởi ra còn ở bên trong phòng tắm, em nếu không tin, có thể tự mình đi xem.”…Hehe....Mèo chỉ câu view thôi...