Tác giả:

Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…

Chương 232-3

Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Paris, 11 giờ đêm. Tiếng chuông nhà thờ Đức Bà vang lên, ánh sáng lóe lên trong màn đêm. Ban đầu chỉ là một tia sáng nhưng trong nháy mắt đã biến thành đóa hoa cúc rực rỡ, ánh sáng đủ màu lộng lẫy.Nếu không phải bên ngoài ánh sáng lóa mắt thì Sở Niệm đang mở TV tiếng cực to cũng không lưu ý đến biến hóa của bầu trời ở bên ngoài.Đẹp quá! Sở Niệm chớp hai mắt, hưng phấn y như trẻ con.Chẳng có ai không thích xem pháo hoa, cũng không có ai không biết vẻ đẹp của pháo hoa chỉ là thoáng qua rồi biến mất.Cũng giống như hoa quỳnh nở chỉ một lần. Những gì càng khó lưu lại càng quý giá, sự vật càng khó dừng thì càng khiến lòng người lay động.“cốc cốc cốc’Ba tiếng rất nhỏ nhưng lực đạo vừa vặn cắt ngang suy nghĩ của Sở Niệm, cô quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng.Theo bản năng muốn mở miệng hỏi ai bên ngoài, nhưng thoáng chốc cô thay đổi chủ ý, đi ra mở cửa.Trước mắt là một bó hoa hồng thật lớn, những giọt nước long lanh điểm xuyết làm bó hoa càng thêm tươi đẹp. Nhìn mức độ choán chỗ của nó, Sở Niệm đoán bó hồng này có ít nhất 999 đóa.Rất thơm cũng thật xinh đẹp, chẳng qua… Dùng tay đẩy hoa hồng ra, Sở Niệm thấy được Thương Sùng đứng phía sau.Nàng không khỏi có chút buồn bực, nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Thương Sùng, anh là đang làm cái gì?”Thương Sùng khẽ mỉm cười, đem hoa để vào trong lòng Sở Niệm. “Tặng cho em, có thích không?”“Thích thì thích, nhưng mà… Thật là có chút buồn.” Đây là lần đầu tiên kể từ lúc yêu đương tới nay, Thương Sùng tặng hoa cho cô. Cho dù cách này có chút không tinh tế nhưng mà trong lòng Sở Niệm không nhịn được cảm giác ngọt ngào.Thương Sùng khóe miệng trễ xuống, mười phút trước, hắn có suy nghĩ rất nhiều về biểu hiện của Sở Niệm.Nghĩ cô sẽ kinh hỉ, hoặc là cảm động, nhưng câu trả lời như vậy thì hắn rõ ràng không nghĩ tới.Buồn sao? Vậy mà mình còn cảm thấy tốt.

Paris, 11 giờ đêm. Tiếng chuông nhà thờ Đức Bà vang lên, ánh sáng lóe lên trong màn đêm. Ban đầu chỉ là một tia sáng nhưng trong nháy mắt đã biến thành đóa hoa cúc rực rỡ, ánh sáng đủ màu lộng lẫy.

Nếu không phải bên ngoài ánh sáng lóa mắt thì Sở Niệm đang mở TV tiếng cực to cũng không lưu ý đến biến hóa của bầu trời ở bên ngoài.

Đẹp quá! Sở Niệm chớp hai mắt, hưng phấn y như trẻ con.

Chẳng có ai không thích xem pháo hoa, cũng không có ai không biết vẻ đẹp của pháo hoa chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

Cũng giống như hoa quỳnh nở chỉ một lần. Những gì càng khó lưu lại càng quý giá, sự vật càng khó dừng thì càng khiến lòng người lay động.

“cốc cốc cốc’

Ba tiếng rất nhỏ nhưng lực đạo vừa vặn cắt ngang suy nghĩ của Sở Niệm, cô quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng.

Theo bản năng muốn mở miệng hỏi ai bên ngoài, nhưng thoáng chốc cô thay đổi chủ ý, đi ra mở cửa.

Trước mắt là một bó hoa hồng thật lớn, những giọt nước long lanh điểm xuyết làm bó hoa càng thêm tươi đẹp. Nhìn mức độ choán chỗ của nó, Sở Niệm đoán bó hồng này có ít nhất 999 đóa.

Rất thơm cũng thật xinh đẹp, chẳng qua… Dùng tay đẩy hoa hồng ra, Sở Niệm thấy được Thương Sùng đứng phía sau.

Nàng không khỏi có chút buồn bực, nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Thương Sùng, anh là đang làm cái gì?”

Thương Sùng khẽ mỉm cười, đem hoa để vào trong lòng Sở Niệm. “Tặng cho em, có thích không?”

“Thích thì thích, nhưng mà… Thật là có chút buồn.” Đây là lần đầu tiên kể từ lúc yêu đương tới nay, Thương Sùng tặng hoa cho cô. Cho dù cách này có chút không tinh tế nhưng mà trong lòng Sở Niệm không nhịn được cảm giác ngọt ngào.

Thương Sùng khóe miệng trễ xuống, mười phút trước, hắn có suy nghĩ rất nhiều về biểu hiện của Sở Niệm.

Nghĩ cô sẽ kinh hỉ, hoặc là cảm động, nhưng câu trả lời như vậy thì hắn rõ ràng không nghĩ tới.

Buồn sao? Vậy mà mình còn cảm thấy tốt.

Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Paris, 11 giờ đêm. Tiếng chuông nhà thờ Đức Bà vang lên, ánh sáng lóe lên trong màn đêm. Ban đầu chỉ là một tia sáng nhưng trong nháy mắt đã biến thành đóa hoa cúc rực rỡ, ánh sáng đủ màu lộng lẫy.Nếu không phải bên ngoài ánh sáng lóa mắt thì Sở Niệm đang mở TV tiếng cực to cũng không lưu ý đến biến hóa của bầu trời ở bên ngoài.Đẹp quá! Sở Niệm chớp hai mắt, hưng phấn y như trẻ con.Chẳng có ai không thích xem pháo hoa, cũng không có ai không biết vẻ đẹp của pháo hoa chỉ là thoáng qua rồi biến mất.Cũng giống như hoa quỳnh nở chỉ một lần. Những gì càng khó lưu lại càng quý giá, sự vật càng khó dừng thì càng khiến lòng người lay động.“cốc cốc cốc’Ba tiếng rất nhỏ nhưng lực đạo vừa vặn cắt ngang suy nghĩ của Sở Niệm, cô quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng.Theo bản năng muốn mở miệng hỏi ai bên ngoài, nhưng thoáng chốc cô thay đổi chủ ý, đi ra mở cửa.Trước mắt là một bó hoa hồng thật lớn, những giọt nước long lanh điểm xuyết làm bó hoa càng thêm tươi đẹp. Nhìn mức độ choán chỗ của nó, Sở Niệm đoán bó hồng này có ít nhất 999 đóa.Rất thơm cũng thật xinh đẹp, chẳng qua… Dùng tay đẩy hoa hồng ra, Sở Niệm thấy được Thương Sùng đứng phía sau.Nàng không khỏi có chút buồn bực, nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Thương Sùng, anh là đang làm cái gì?”Thương Sùng khẽ mỉm cười, đem hoa để vào trong lòng Sở Niệm. “Tặng cho em, có thích không?”“Thích thì thích, nhưng mà… Thật là có chút buồn.” Đây là lần đầu tiên kể từ lúc yêu đương tới nay, Thương Sùng tặng hoa cho cô. Cho dù cách này có chút không tinh tế nhưng mà trong lòng Sở Niệm không nhịn được cảm giác ngọt ngào.Thương Sùng khóe miệng trễ xuống, mười phút trước, hắn có suy nghĩ rất nhiều về biểu hiện của Sở Niệm.Nghĩ cô sẽ kinh hỉ, hoặc là cảm động, nhưng câu trả lời như vậy thì hắn rõ ràng không nghĩ tới.Buồn sao? Vậy mà mình còn cảm thấy tốt.

Chương 232-3