Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…
Chương 274-2
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… “Tự bảo hộ bản thân, mọi việc đã có ta.”“…… Thương tiên sinh?” Ngôn Thanh Chi giật mình trợn mắt, sau đó vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.Quả nhiên Thương Sùng một thân hồng bào đứng ở phía sau gã. Đôi mắt hắn không còn màu đen thâm trầm nữa, mà đã hóa thành đỏ rực như máu tươi, đỏ tới mức làm tim người run rẩy.Hắn so với Tử Lam Sam còn âm lãnh hơn rất nhiều, màn sương đen từ người hắn tỏa ra, tốc độ nhanh như chớp mắt, Thương Sùng đã đứng ở trước mặt Tử Lam Sam.Không cho ả có cơ hội trở tay, Thương Sùng đưa tay bóp cổ Tử Lam Sam. Hắn nghiêng đầu nhìn Sở Niệm đã hôn mê, phất tay, làm dải lụa siết cổ cô biến thành từng mảnh nhỏ.“Tử Lam Sam, ngươi nói ta nên như trừng phạt ngươi thế nào đây?”Sắc mặt Sở Niệm tái nhợt, làm Thương Sùng đau lòng và phẫn nộ tới cực điểm. Nếu không phải hắn chưa bao giờ để cho kẻ dám khi dễ Sở Niệm được chết dễ dàng, hiện tại thật đúng là hắn muốn đem ả dứt khoát đánh cho tới chết.“Ngươi…… Ngươi……” Làm Tử Lam Sam lắp bắp, tay ả cấu véo cổ tay của Thương Sùng đang bóp chặt cổ ả, ả thật sự không nghĩ tới người nam nhân này thế nhưng vẫn luôn ở chỗ này!Khó khăn nuốt nước miếng, Tử Lam Sam cau mày nhìn chằm chằm Thương Sùng. “Ngươi…… Ngươi thế nhưng không đi?!”“Đi?” Thương Sùng lạnh lùng cong môi. “Ngươi cho ta là nam nhân trước kia của ngươi sao? Gặp việc chỉ biết lo cho bản thân…còn nữa…“Tử Lam Sam, ngươi cho rằng chỉ bằng năng lực của ngươi. Thương Sùng ta, sẽ chạy trối chết sao? Ngươi thật đúng là tự phụ tới cực điểm rồi.”“Nhưng vừa rồi ngươi nữ nhân đã sắp chết, ngươi thế nhưng…… Không, ta đã biết! Ta đã biết!” Tử Lam Sam vào giờ phút này rốt cuộc minh bạch Thương Sùng vì sao vẫn luôn không xuất hiện, chỉ là…… “Trái tim của thật đúng là tàn nhẫn, vì không muốn cho nàng thấy diện mạo này của ngươi mà để cho nàng mạo hiểm. Ngươi chẳng lẽ không sợ ta sẽ giết nàng sao?!”
“Tự bảo hộ bản thân, mọi việc đã có ta.”
“…… Thương tiên sinh?” Ngôn Thanh Chi giật mình trợn mắt, sau đó vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
Quả nhiên Thương Sùng một thân hồng bào đứng ở phía sau gã. Đôi mắt hắn không còn màu đen thâm trầm nữa, mà đã hóa thành đỏ rực như máu tươi, đỏ tới mức làm tim người run rẩy.
Hắn so với Tử Lam Sam còn âm lãnh hơn rất nhiều, màn sương đen từ người hắn tỏa ra, tốc độ nhanh như chớp mắt, Thương Sùng đã đứng ở trước mặt Tử Lam Sam.
Không cho ả có cơ hội trở tay, Thương Sùng đưa tay bóp cổ Tử Lam Sam. Hắn nghiêng đầu nhìn Sở Niệm đã hôn mê, phất tay, làm dải lụa siết cổ cô biến thành từng mảnh nhỏ.
“Tử Lam Sam, ngươi nói ta nên như trừng phạt ngươi thế nào đây?”
Sắc mặt Sở Niệm tái nhợt, làm Thương Sùng đau lòng và phẫn nộ tới cực điểm. Nếu không phải hắn chưa bao giờ để cho kẻ dám khi dễ Sở Niệm được chết dễ dàng, hiện tại thật đúng là hắn muốn đem ả dứt khoát đánh cho tới chết.
“Ngươi…… Ngươi……” Làm Tử Lam Sam lắp bắp, tay ả cấu véo cổ tay của Thương Sùng đang bóp chặt cổ ả, ả thật sự không nghĩ tới người nam nhân này thế nhưng vẫn luôn ở chỗ này!
Khó khăn nuốt nước miếng, Tử Lam Sam cau mày nhìn chằm chằm Thương Sùng. “Ngươi…… Ngươi thế nhưng không đi?!”
“Đi?” Thương Sùng lạnh lùng cong môi. “Ngươi cho ta là nam nhân trước kia của ngươi sao? Gặp việc chỉ biết lo cho bản thân…còn nữa…
“Tử Lam Sam, ngươi cho rằng chỉ bằng năng lực của ngươi. Thương Sùng ta, sẽ chạy trối chết sao? Ngươi thật đúng là tự phụ tới cực điểm rồi.”
“Nhưng vừa rồi ngươi nữ nhân đã sắp chết, ngươi thế nhưng…… Không, ta đã biết! Ta đã biết!” Tử Lam Sam vào giờ phút này rốt cuộc minh bạch Thương Sùng vì sao vẫn luôn không xuất hiện, chỉ là…… “Trái tim của thật đúng là tàn nhẫn, vì không muốn cho nàng thấy diện mạo này của ngươi mà để cho nàng mạo hiểm. Ngươi chẳng lẽ không sợ ta sẽ giết nàng sao?!”
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… “Tự bảo hộ bản thân, mọi việc đã có ta.”“…… Thương tiên sinh?” Ngôn Thanh Chi giật mình trợn mắt, sau đó vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.Quả nhiên Thương Sùng một thân hồng bào đứng ở phía sau gã. Đôi mắt hắn không còn màu đen thâm trầm nữa, mà đã hóa thành đỏ rực như máu tươi, đỏ tới mức làm tim người run rẩy.Hắn so với Tử Lam Sam còn âm lãnh hơn rất nhiều, màn sương đen từ người hắn tỏa ra, tốc độ nhanh như chớp mắt, Thương Sùng đã đứng ở trước mặt Tử Lam Sam.Không cho ả có cơ hội trở tay, Thương Sùng đưa tay bóp cổ Tử Lam Sam. Hắn nghiêng đầu nhìn Sở Niệm đã hôn mê, phất tay, làm dải lụa siết cổ cô biến thành từng mảnh nhỏ.“Tử Lam Sam, ngươi nói ta nên như trừng phạt ngươi thế nào đây?”Sắc mặt Sở Niệm tái nhợt, làm Thương Sùng đau lòng và phẫn nộ tới cực điểm. Nếu không phải hắn chưa bao giờ để cho kẻ dám khi dễ Sở Niệm được chết dễ dàng, hiện tại thật đúng là hắn muốn đem ả dứt khoát đánh cho tới chết.“Ngươi…… Ngươi……” Làm Tử Lam Sam lắp bắp, tay ả cấu véo cổ tay của Thương Sùng đang bóp chặt cổ ả, ả thật sự không nghĩ tới người nam nhân này thế nhưng vẫn luôn ở chỗ này!Khó khăn nuốt nước miếng, Tử Lam Sam cau mày nhìn chằm chằm Thương Sùng. “Ngươi…… Ngươi thế nhưng không đi?!”“Đi?” Thương Sùng lạnh lùng cong môi. “Ngươi cho ta là nam nhân trước kia của ngươi sao? Gặp việc chỉ biết lo cho bản thân…còn nữa…“Tử Lam Sam, ngươi cho rằng chỉ bằng năng lực của ngươi. Thương Sùng ta, sẽ chạy trối chết sao? Ngươi thật đúng là tự phụ tới cực điểm rồi.”“Nhưng vừa rồi ngươi nữ nhân đã sắp chết, ngươi thế nhưng…… Không, ta đã biết! Ta đã biết!” Tử Lam Sam vào giờ phút này rốt cuộc minh bạch Thương Sùng vì sao vẫn luôn không xuất hiện, chỉ là…… “Trái tim của thật đúng là tàn nhẫn, vì không muốn cho nàng thấy diện mạo này của ngươi mà để cho nàng mạo hiểm. Ngươi chẳng lẽ không sợ ta sẽ giết nàng sao?!”