Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…
Chương 277
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Chương 277So Với Thương Tổn, Em Càng Sợ Mất AnhThương Sùng cười khổ, Sở Niệm lúc này so với người giằng co với Tử Lam Sam ban nãy quả thật khác nhau một trời một vực.“Thương Sùng, anh đã trở lại rồi. Em còn tưởng…sau này em không gặp được anh nữa chứ.”Kề bên bờ vực cái chết, người ta thường sẽ tàn nhẫn và chân thực nhất.Họ biết rằng họ sẽ không có giây kế tiếp để sống, nên những gì yếu ớt nhất chôn sâu trong lòng, sự yếu đuối hoặc cảm giác không phục sẽ bộc lộ rõ.Một giây trước khi ngất đi vì bị Tử Lam Sam siết cổ, Sở Niệm thật sự cho rằng mạng nhỏ của mình cứ thế mà mất đi.Dù kết quả không giống như điều cô mong đợi, nhưng cũng tại thời khắc đó, Sở Niệm mới biết sự tin cậy của mình với Thương Sùng bắt đầu làm cô cảm thấy sợ hãi.Mùi hương bạc hà quen thuộc, cơ thể có chút lạnh lẽo quen thuộc…Sở Niệm rúc vào vòng tay của Thương Sùng, một câu nói này của cô mang theo biết bao ủy khuất cùng hạnh phúc.Đại nạn không chết giống như được trọng sinh, cảm giác nhìn thấy người yêu trước mắt thật sự làm cho người ta tim đập rộn ràng.Đương Tử Lam Sam làm chính mình hít thở không thông một khắc trước, Sở Niệm thật sự cho rằng nàng này mạng nhỏ cứ như vậy giao ra đi.…Cúi đầu nhìn Sở Niệm nhào vào lòng mình, trong lòng Thương Sùng đủ mọi loại cảm giác cùng dâng lên.Hắn có thể thấy trong lòng cô có bất bình đang ẩn nấp, thậm chí nếu đầu tiên hết cô hỏi hắn đã đi đâu, trong lòng Thương Sùng sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Lặng lẽ thở dài, Thương Sùng giấu đi sự áy náy trong mắt, rồi cố nhếch miệng lên, làm ra dáng vẻ nhẹ nhàng.Nhưng mà… cũng chỉ có thiên tài biết rằng, tại thời khắc này, từ ảo cảnh cho đến lúc tới sân bay cảm giác áy náy với Sở Niệm đều khiến tim hắn như bị nghiền nát.“Nha đầu ngốc, làm sao anh có thể không quay lại?” Dùng bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ Sở Niệm lên, Thương Sùng cúi đầu, hôn lên hai mắt của cô đã đỏ cả lên. “Thực xin lỗi Niệm nhi, là anh đã khiến em… lo lắng rồi.”“Không có việc gì.” Sở Niệm mím môi, lắc đầu. “Em không hề có ý trách cứ anh đâu, em nói vậy cũng chỉ vì em đã cho rằng sau này em không còn cơ hội gặp anh nữa.” “Lúc bị Tử Lam Sam làm vậy, em thật sự cho rằng em đã chết ở trong ảo cảnh rồi. Bị người ta thít chặt cổ, cảm giác thật không dễ chịu chút nào, cảm giác hít thở không được làm em thật sự sợ hãi.”“Từ lúc ban đầu sợ hãi là anh sẽ không tới cứu em, đến cuối cùng lại sợ hãi không còn được gặp anh nữa. Thương Sùng, so với bị tổn thương…Sở Niệm…em sợ mất anh hơn.”Cảm thấy mình bất an làm cho nội tâm Thương Sùng áy náy, Sở Niệm thực sự là cô gái thông minh, chỉ một câu nói đơn giản đã khiến hắn hiểu rõ ràng rằng cô yêu hắn. Hơn nữa, không thể sống mà thiếu hắn.Đối mặt với Thương Sùng sửng sốt, Sở Niệm cố gắng làm cho bầu không khí tốt hơn. Đầu tiên, dưới ánh nhìn chăm chú của Thương Sùng, cô hơi cau mày, rồi từ tốn lui ra khỏi vòng tay của hắn, khoanh tay trước ngực.“Sao vậy? Tiểu gia ta chỉ thả thính có một chút, không đến nỗi ngươi phải dùng ánh mắt kỳ quái vậy mà nhìn ta chứ?”“… Tiểu gia?” Thương Sùng á khẩu, nha đầu tự xưng hô cũng không phải có chút quá ‘đàn ông’ đó chứ?Sở Niệm mím môi xinh gật đầu. Cô giương chiếc cằm bé xinh tinh xảo lên, vờ tạo dáng vẻ ngạo mạn không ai bì được, “Đúng vậy, tiểu gia.”“Nha đầu, hình như em còn chưa được 21 tuổi nhỉ?” Thương Sùng thấp giọng cười khẽ, cúi người nhìn vào hai mắt Sở Niệm.“Thực tế tuổi cũng không thể đại biểu tuổi tâm lý đâu, hơn nữa, chưa tới hai tháng nữa là em tròn 21 rồi.” Sở Niệm nói: “Cô nương kiên cường như em nè, em không tự xưng là đại gia đã là tốt lắm rồi.” “Ừ, em nói vậy thì anh cũng thừa nhận là em có chút biết tự biết điểm dừng.”Biểu cảm cứng đờ trên mặt Thương Sùng cuối cùng cũng giãn ra. Nhìn Sở Niệm cố nhịn cười, bỗng hắn nổi ý muốn trêu cô.Ra vẻ nghiêm túc ho khan một chút, Thương Sùng thong thả ung dung mà gằn từng chữ một nói với Sở Niệm: “Em thực sự kiên cười hơn nhiều cô gái khác, nhưng lại làm anh có cảm giác được một câu ngạn ngữ.” “Câu ngạn ngữ gì? Nói em nghe một chút.”Ha ha… cá lại mắc câu rồi.
Chương 277 So Với Thương Tổn, Em Càng Sợ Mất Anh
Thương Sùng cười khổ, Sở Niệm lúc này so với người giằng co với Tử Lam Sam ban nãy quả thật khác nhau một trời một vực.
“Thương Sùng, anh đã trở lại rồi. Em còn tưởng…sau này em không gặp được anh nữa chứ.”
Kề bên bờ vực cái chết, người ta thường sẽ tàn nhẫn và chân thực nhất.
Họ biết rằng họ sẽ không có giây kế tiếp để sống, nên những gì yếu ớt nhất chôn sâu trong lòng, sự yếu đuối hoặc cảm giác không phục sẽ bộc lộ rõ.
Một giây trước khi ngất đi vì bị Tử Lam Sam siết cổ, Sở Niệm thật sự cho rằng mạng nhỏ của mình cứ thế mà mất đi.
Dù kết quả không giống như điều cô mong đợi, nhưng cũng tại thời khắc đó, Sở Niệm mới biết sự tin cậy của mình với Thương Sùng bắt đầu làm cô cảm thấy sợ hãi.
Mùi hương bạc hà quen thuộc, cơ thể có chút lạnh lẽo quen thuộc…Sở Niệm rúc vào vòng tay của Thương Sùng, một câu nói này của cô mang theo biết bao ủy khuất cùng hạnh phúc.
Đại nạn không chết giống như được trọng sinh, cảm giác nhìn thấy người yêu trước mắt thật sự làm cho người ta tim đập rộn ràng.
Đương Tử Lam Sam làm chính mình hít thở không thông một khắc trước, Sở Niệm thật sự cho rằng nàng này mạng nhỏ cứ như vậy giao ra đi.
…
Cúi đầu nhìn Sở Niệm nhào vào lòng mình, trong lòng Thương Sùng đủ mọi loại cảm giác cùng dâng lên.
Hắn có thể thấy trong lòng cô có bất bình đang ẩn nấp, thậm chí nếu đầu tiên hết cô hỏi hắn đã đi đâu, trong lòng Thương Sùng sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Lặng lẽ thở dài, Thương Sùng giấu đi sự áy náy trong mắt, rồi cố nhếch miệng lên, làm ra dáng vẻ nhẹ nhàng.
Nhưng mà… cũng chỉ có thiên tài biết rằng, tại thời khắc này, từ ảo cảnh cho đến lúc tới sân bay cảm giác áy náy với Sở Niệm đều khiến tim hắn như bị nghiền nát.
“Nha đầu ngốc, làm sao anh có thể không quay lại?” Dùng bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ Sở Niệm lên, Thương Sùng cúi đầu, hôn lên hai mắt của cô đã đỏ cả lên. “Thực xin lỗi Niệm nhi, là anh đã khiến em… lo lắng rồi.”
“Không có việc gì.” Sở Niệm mím môi, lắc đầu. “Em không hề có ý trách cứ anh đâu, em nói vậy cũng chỉ vì em đã cho rằng sau này em không còn cơ hội gặp anh nữa.”
“Lúc bị Tử Lam Sam làm vậy, em thật sự cho rằng em đã chết ở trong ảo cảnh rồi. Bị người ta thít chặt cổ, cảm giác thật không dễ chịu chút nào, cảm giác hít thở không được làm em thật sự sợ hãi.”
“Từ lúc ban đầu sợ hãi là anh sẽ không tới cứu em, đến cuối cùng lại sợ hãi không còn được gặp anh nữa. Thương Sùng, so với bị tổn thương…Sở Niệm…em sợ mất anh hơn.”
Cảm thấy mình bất an làm cho nội tâm Thương Sùng áy náy, Sở Niệm thực sự là cô gái thông minh, chỉ một câu nói đơn giản đã khiến hắn hiểu rõ ràng rằng cô yêu hắn. Hơn nữa, không thể sống mà thiếu hắn.
Đối mặt với Thương Sùng sửng sốt, Sở Niệm cố gắng làm cho bầu không khí tốt hơn. Đầu tiên, dưới ánh nhìn chăm chú của Thương Sùng, cô hơi cau mày, rồi từ tốn lui ra khỏi vòng tay của hắn, khoanh tay trước ngực.
“Sao vậy? Tiểu gia ta chỉ thả thính có một chút, không đến nỗi ngươi phải dùng ánh mắt kỳ quái vậy mà nhìn ta chứ?”
“… Tiểu gia?” Thương Sùng á khẩu, nha đầu tự xưng hô cũng không phải có chút quá ‘đàn ông’ đó chứ?
Sở Niệm mím môi xinh gật đầu. Cô giương chiếc cằm bé xinh tinh xảo lên, vờ tạo dáng vẻ ngạo mạn không ai bì được, “Đúng vậy, tiểu gia.”
“Nha đầu, hình như em còn chưa được 21 tuổi nhỉ?” Thương Sùng thấp giọng cười khẽ, cúi người nhìn vào hai mắt Sở Niệm.
“Thực tế tuổi cũng không thể đại biểu tuổi tâm lý đâu, hơn nữa, chưa tới hai tháng nữa là em tròn 21 rồi.”
Sở Niệm nói: “Cô nương kiên cường như em nè, em không tự xưng là đại gia đã là tốt lắm rồi.”
“Ừ, em nói vậy thì anh cũng thừa nhận là em có chút biết tự biết điểm dừng.”
Biểu cảm cứng đờ trên mặt Thương Sùng cuối cùng cũng giãn ra. Nhìn Sở Niệm cố nhịn cười, bỗng hắn nổi ý muốn trêu cô.
Ra vẻ nghiêm túc ho khan một chút, Thương Sùng thong thả ung dung mà gằn từng chữ một nói với Sở Niệm: “Em thực sự kiên cười hơn nhiều cô gái khác, nhưng lại làm anh có cảm giác được một câu ngạn ngữ.”
“Câu ngạn ngữ gì? Nói em nghe một chút.”
Ha ha… cá lại mắc câu rồi.
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Chương 277So Với Thương Tổn, Em Càng Sợ Mất AnhThương Sùng cười khổ, Sở Niệm lúc này so với người giằng co với Tử Lam Sam ban nãy quả thật khác nhau một trời một vực.“Thương Sùng, anh đã trở lại rồi. Em còn tưởng…sau này em không gặp được anh nữa chứ.”Kề bên bờ vực cái chết, người ta thường sẽ tàn nhẫn và chân thực nhất.Họ biết rằng họ sẽ không có giây kế tiếp để sống, nên những gì yếu ớt nhất chôn sâu trong lòng, sự yếu đuối hoặc cảm giác không phục sẽ bộc lộ rõ.Một giây trước khi ngất đi vì bị Tử Lam Sam siết cổ, Sở Niệm thật sự cho rằng mạng nhỏ của mình cứ thế mà mất đi.Dù kết quả không giống như điều cô mong đợi, nhưng cũng tại thời khắc đó, Sở Niệm mới biết sự tin cậy của mình với Thương Sùng bắt đầu làm cô cảm thấy sợ hãi.Mùi hương bạc hà quen thuộc, cơ thể có chút lạnh lẽo quen thuộc…Sở Niệm rúc vào vòng tay của Thương Sùng, một câu nói này của cô mang theo biết bao ủy khuất cùng hạnh phúc.Đại nạn không chết giống như được trọng sinh, cảm giác nhìn thấy người yêu trước mắt thật sự làm cho người ta tim đập rộn ràng.Đương Tử Lam Sam làm chính mình hít thở không thông một khắc trước, Sở Niệm thật sự cho rằng nàng này mạng nhỏ cứ như vậy giao ra đi.…Cúi đầu nhìn Sở Niệm nhào vào lòng mình, trong lòng Thương Sùng đủ mọi loại cảm giác cùng dâng lên.Hắn có thể thấy trong lòng cô có bất bình đang ẩn nấp, thậm chí nếu đầu tiên hết cô hỏi hắn đã đi đâu, trong lòng Thương Sùng sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Lặng lẽ thở dài, Thương Sùng giấu đi sự áy náy trong mắt, rồi cố nhếch miệng lên, làm ra dáng vẻ nhẹ nhàng.Nhưng mà… cũng chỉ có thiên tài biết rằng, tại thời khắc này, từ ảo cảnh cho đến lúc tới sân bay cảm giác áy náy với Sở Niệm đều khiến tim hắn như bị nghiền nát.“Nha đầu ngốc, làm sao anh có thể không quay lại?” Dùng bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ Sở Niệm lên, Thương Sùng cúi đầu, hôn lên hai mắt của cô đã đỏ cả lên. “Thực xin lỗi Niệm nhi, là anh đã khiến em… lo lắng rồi.”“Không có việc gì.” Sở Niệm mím môi, lắc đầu. “Em không hề có ý trách cứ anh đâu, em nói vậy cũng chỉ vì em đã cho rằng sau này em không còn cơ hội gặp anh nữa.” “Lúc bị Tử Lam Sam làm vậy, em thật sự cho rằng em đã chết ở trong ảo cảnh rồi. Bị người ta thít chặt cổ, cảm giác thật không dễ chịu chút nào, cảm giác hít thở không được làm em thật sự sợ hãi.”“Từ lúc ban đầu sợ hãi là anh sẽ không tới cứu em, đến cuối cùng lại sợ hãi không còn được gặp anh nữa. Thương Sùng, so với bị tổn thương…Sở Niệm…em sợ mất anh hơn.”Cảm thấy mình bất an làm cho nội tâm Thương Sùng áy náy, Sở Niệm thực sự là cô gái thông minh, chỉ một câu nói đơn giản đã khiến hắn hiểu rõ ràng rằng cô yêu hắn. Hơn nữa, không thể sống mà thiếu hắn.Đối mặt với Thương Sùng sửng sốt, Sở Niệm cố gắng làm cho bầu không khí tốt hơn. Đầu tiên, dưới ánh nhìn chăm chú của Thương Sùng, cô hơi cau mày, rồi từ tốn lui ra khỏi vòng tay của hắn, khoanh tay trước ngực.“Sao vậy? Tiểu gia ta chỉ thả thính có một chút, không đến nỗi ngươi phải dùng ánh mắt kỳ quái vậy mà nhìn ta chứ?”“… Tiểu gia?” Thương Sùng á khẩu, nha đầu tự xưng hô cũng không phải có chút quá ‘đàn ông’ đó chứ?Sở Niệm mím môi xinh gật đầu. Cô giương chiếc cằm bé xinh tinh xảo lên, vờ tạo dáng vẻ ngạo mạn không ai bì được, “Đúng vậy, tiểu gia.”“Nha đầu, hình như em còn chưa được 21 tuổi nhỉ?” Thương Sùng thấp giọng cười khẽ, cúi người nhìn vào hai mắt Sở Niệm.“Thực tế tuổi cũng không thể đại biểu tuổi tâm lý đâu, hơn nữa, chưa tới hai tháng nữa là em tròn 21 rồi.” Sở Niệm nói: “Cô nương kiên cường như em nè, em không tự xưng là đại gia đã là tốt lắm rồi.” “Ừ, em nói vậy thì anh cũng thừa nhận là em có chút biết tự biết điểm dừng.”Biểu cảm cứng đờ trên mặt Thương Sùng cuối cùng cũng giãn ra. Nhìn Sở Niệm cố nhịn cười, bỗng hắn nổi ý muốn trêu cô.Ra vẻ nghiêm túc ho khan một chút, Thương Sùng thong thả ung dung mà gằn từng chữ một nói với Sở Niệm: “Em thực sự kiên cười hơn nhiều cô gái khác, nhưng lại làm anh có cảm giác được một câu ngạn ngữ.” “Câu ngạn ngữ gì? Nói em nghe một chút.”Ha ha… cá lại mắc câu rồi.