Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…
Chương 299-1: Biến Mất Trước Mặt Ta 1
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Phúc hắc, không mềm lòng. Tâm phúc, vốn dĩ nên là cái dạng này.Liếc mắt nhìn Hoa Lệ thái độ rõ ràng mềm ra rồi, Thương Sùng thích ý mà đá đá chân, mở miệng nói.“Hủy đi cũng tốt, dù sao không có nơi này ả cũng sẽ không lấy cớ lưu lại.”Thư Tiếu Nhi cứng họng, ả nhìn quanh ngôi nhà của Thương Sùng.Nhìn lại căn nhà, tường và những nội thất trong nhà đã bị ả phá tan…Thương Sùng cảm thấy đúng là lưu lại không bằng phá nát.Câu nói kia của Cẩm Mặc là nói cho ả nghe, nhưng hắn không nghĩ tới chủ nhân vậy mà nghĩ thật giống mình!Vô cùng ăn ý cùng Thương Sùng liếc mắt một cái, ý cười trong mắt Cẩm Mặc càng tỏa sáng chiến thắng.Hai gã đàn ông đúng là trái tim sắt đá mà!Hoa Lệ không dám hùa theo mà ghét bỏ nhìn hai người, đương nhiên, cái nhìn cũng chỉ dám đặt trên Cẩm Mặc thôi.Sự đau đớn khó nhịn nổi như tê tâm liệt phế, Thư Tiếu Nhi nghe Thương Sùng cùng Cẩm Mặc đối thoại.Nếu bọn họ đã muốn chỉnh ả như vậy, ả càng không để bọn họ đạt ý nguyện!Cái đuôi vừa liều mạng đập phá đột nhiên an tĩnh, khói bụi tan đi, dường như mang theo cả tiếng than nhẹ thống khổ của Thư Tiếu Nhi.Ba giờ liên tục đau đớn giống như rút gân lột da rốt cuộc ngừng lại.Máu đen tan đi, một khuôn mặt trắng nõn yếu ớt xuất hiện.Vẫn là một thân váy đỏ rực bó sát người, nhưng khuôn mặt lại biến đổi hoàn toàn.Màu đen máu tan đi, một trương trắng nõn suy yếu khuôn mặt xuất hiện ở mọiCùng dáng vẻ loli của Sở Niệm có chút bất đồng, lúc này Thư Tiếu Nhi khôi phục vẻ đẹp vốn có làm người ta có chút cảm thán.Làn mi cong như quạt run rẩy, đôi môi nhỏ đỏ như son khẽ thở dốc. Mũi cao và thẳng làm ngũ quan rõ ràng.Vì là xà tinh nên khóe mắt có vẻ mị hoặc nhân tâm.Khuôn mặt không trang điểm cùng đôi mắt sáng ngời, vô tội, ủy khuất, ngây thơ.Thiên sứ cùng ác ma, vừa thanh thuần lại vừa gợi cảm.Đôi chân thon dài trắng nõn, dáng người hoàn mỹ, ngực phậm phồng làm người ta máu huyết người xem phun trào.Rõ ràng hai vẻ đẹp đối lập hoàn toàn mà lại dung hợp hoàn mỹ trên người Thư Tiết Nhi. Vì mới mất hơn 600 năm tu vi nên lúc này ả càng thêm nhu nhược và an tĩnh.Nhanh chóng quét mắt về phía Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đang nhìn mình bằng vẻ mặt khiếp sợ, Thư Tiếu Nhi bên môi nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười.Thời điểm mới vừa biến ảo thành hình người, Thư Tiếu Nhi cũng đã biết diện mạo chính mình là thế nào.Dù sau khi biến thành gương mặt kia không đẹp bằng mình, nhưng vì có thể lưu tại bên người Thương Sùng, ả cũng cam tâm tình nguyện.Hơn một ngàn năm phong sương làm ả cũng đã không còn là xà yêu ngây thơ mờ mịt lúc trước, Thư Tiếu Nhi tự nhiên đối với diện mạo thật của ả rất có tin tưởng.Người khác, thậm chí bao gồm Thương Sùng đều cảm thấy là ả cực kỳ yêu thích gương mặt của mình. Chỉ có ả biết rõ, mình muốn xé tan gương mặt đó ra tới đâu!Có chút cố hết sức ho nhẹ một tiếng, Thư Tiếu Nhi chân thành uyển chuyển nhìn Thương Sùng mặt không có chút biểu tình nói: “Tướng quân, Tiếu Nhi đã làm được điều mình nói.”
Phúc hắc, không mềm lòng. Tâm phúc, vốn dĩ nên là cái dạng này.
Liếc mắt nhìn Hoa Lệ thái độ rõ ràng mềm ra rồi, Thương Sùng thích ý mà đá đá chân, mở miệng nói.
“Hủy đi cũng tốt, dù sao không có nơi này ả cũng sẽ không lấy cớ lưu lại.”
Thư Tiếu Nhi cứng họng, ả nhìn quanh ngôi nhà của Thương Sùng.
Nhìn lại căn nhà, tường và những nội thất trong nhà đã bị ả phá tan…Thương Sùng cảm thấy đúng là lưu lại không bằng phá nát.
Câu nói kia của Cẩm Mặc là nói cho ả nghe, nhưng hắn không nghĩ tới chủ nhân vậy mà nghĩ thật giống mình!
Vô cùng ăn ý cùng Thương Sùng liếc mắt một cái, ý cười trong mắt Cẩm Mặc càng tỏa sáng chiến thắng.
Hai gã đàn ông đúng là trái tim sắt đá mà!
Hoa Lệ không dám hùa theo mà ghét bỏ nhìn hai người, đương nhiên, cái nhìn cũng chỉ dám đặt trên Cẩm Mặc thôi.
Sự đau đớn khó nhịn nổi như tê tâm liệt phế, Thư Tiếu Nhi nghe Thương Sùng cùng Cẩm Mặc đối thoại.
Nếu bọn họ đã muốn chỉnh ả như vậy, ả càng không để bọn họ đạt ý nguyện!
Cái đuôi vừa liều mạng đập phá đột nhiên an tĩnh, khói bụi tan đi, dường như mang theo cả tiếng than nhẹ thống khổ của Thư Tiếu Nhi.
Ba giờ liên tục đau đớn giống như rút gân lột da rốt cuộc ngừng lại.
Máu đen tan đi, một khuôn mặt trắng nõn yếu ớt xuất hiện.
Vẫn là một thân váy đỏ rực bó sát người, nhưng khuôn mặt lại biến đổi hoàn toàn.
Màu đen máu tan đi, một trương trắng nõn suy yếu khuôn mặt xuất hiện ở mọi
Cùng dáng vẻ loli của Sở Niệm có chút bất đồng, lúc này Thư Tiếu Nhi khôi phục vẻ đẹp vốn có làm người ta có chút cảm thán.
Làn mi cong như quạt run rẩy, đôi môi nhỏ đỏ như son khẽ thở dốc. Mũi cao và thẳng làm ngũ quan rõ ràng.
Vì là xà tinh nên khóe mắt có vẻ mị hoặc nhân tâm.
Khuôn mặt không trang điểm cùng đôi mắt sáng ngời, vô tội, ủy khuất, ngây thơ.
Thiên sứ cùng ác ma, vừa thanh thuần lại vừa gợi cảm.
Đôi chân thon dài trắng nõn, dáng người hoàn mỹ, ngực phậm phồng làm người ta máu huyết người xem phun trào.
Rõ ràng hai vẻ đẹp đối lập hoàn toàn mà lại dung hợp hoàn mỹ trên người Thư Tiết Nhi. Vì mới mất hơn 600 năm tu vi nên lúc này ả càng thêm nhu nhược và an tĩnh.
Nhanh chóng quét mắt về phía Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đang nhìn mình bằng vẻ mặt khiếp sợ, Thư Tiếu Nhi bên môi nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười.
Thời điểm mới vừa biến ảo thành hình người, Thư Tiếu Nhi cũng đã biết diện mạo chính mình là thế nào.
Dù sau khi biến thành gương mặt kia không đẹp bằng mình, nhưng vì có thể lưu tại bên người Thương Sùng, ả cũng cam tâm tình nguyện.
Hơn một ngàn năm phong sương làm ả cũng đã không còn là xà yêu ngây thơ mờ mịt lúc trước, Thư Tiếu Nhi tự nhiên đối với diện mạo thật của ả rất có tin tưởng.
Người khác, thậm chí bao gồm Thương Sùng đều cảm thấy là ả cực kỳ yêu thích gương mặt của mình. Chỉ có ả biết rõ, mình muốn xé tan gương mặt đó ra tới đâu!
Có chút cố hết sức ho nhẹ một tiếng, Thư Tiếu Nhi chân thành uyển chuyển nhìn Thương Sùng mặt không có chút biểu tình nói: “Tướng quân, Tiếu Nhi đã làm được điều mình nói.”
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Phúc hắc, không mềm lòng. Tâm phúc, vốn dĩ nên là cái dạng này.Liếc mắt nhìn Hoa Lệ thái độ rõ ràng mềm ra rồi, Thương Sùng thích ý mà đá đá chân, mở miệng nói.“Hủy đi cũng tốt, dù sao không có nơi này ả cũng sẽ không lấy cớ lưu lại.”Thư Tiếu Nhi cứng họng, ả nhìn quanh ngôi nhà của Thương Sùng.Nhìn lại căn nhà, tường và những nội thất trong nhà đã bị ả phá tan…Thương Sùng cảm thấy đúng là lưu lại không bằng phá nát.Câu nói kia của Cẩm Mặc là nói cho ả nghe, nhưng hắn không nghĩ tới chủ nhân vậy mà nghĩ thật giống mình!Vô cùng ăn ý cùng Thương Sùng liếc mắt một cái, ý cười trong mắt Cẩm Mặc càng tỏa sáng chiến thắng.Hai gã đàn ông đúng là trái tim sắt đá mà!Hoa Lệ không dám hùa theo mà ghét bỏ nhìn hai người, đương nhiên, cái nhìn cũng chỉ dám đặt trên Cẩm Mặc thôi.Sự đau đớn khó nhịn nổi như tê tâm liệt phế, Thư Tiếu Nhi nghe Thương Sùng cùng Cẩm Mặc đối thoại.Nếu bọn họ đã muốn chỉnh ả như vậy, ả càng không để bọn họ đạt ý nguyện!Cái đuôi vừa liều mạng đập phá đột nhiên an tĩnh, khói bụi tan đi, dường như mang theo cả tiếng than nhẹ thống khổ của Thư Tiếu Nhi.Ba giờ liên tục đau đớn giống như rút gân lột da rốt cuộc ngừng lại.Máu đen tan đi, một khuôn mặt trắng nõn yếu ớt xuất hiện.Vẫn là một thân váy đỏ rực bó sát người, nhưng khuôn mặt lại biến đổi hoàn toàn.Màu đen máu tan đi, một trương trắng nõn suy yếu khuôn mặt xuất hiện ở mọiCùng dáng vẻ loli của Sở Niệm có chút bất đồng, lúc này Thư Tiếu Nhi khôi phục vẻ đẹp vốn có làm người ta có chút cảm thán.Làn mi cong như quạt run rẩy, đôi môi nhỏ đỏ như son khẽ thở dốc. Mũi cao và thẳng làm ngũ quan rõ ràng.Vì là xà tinh nên khóe mắt có vẻ mị hoặc nhân tâm.Khuôn mặt không trang điểm cùng đôi mắt sáng ngời, vô tội, ủy khuất, ngây thơ.Thiên sứ cùng ác ma, vừa thanh thuần lại vừa gợi cảm.Đôi chân thon dài trắng nõn, dáng người hoàn mỹ, ngực phậm phồng làm người ta máu huyết người xem phun trào.Rõ ràng hai vẻ đẹp đối lập hoàn toàn mà lại dung hợp hoàn mỹ trên người Thư Tiết Nhi. Vì mới mất hơn 600 năm tu vi nên lúc này ả càng thêm nhu nhược và an tĩnh.Nhanh chóng quét mắt về phía Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đang nhìn mình bằng vẻ mặt khiếp sợ, Thư Tiếu Nhi bên môi nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười.Thời điểm mới vừa biến ảo thành hình người, Thư Tiếu Nhi cũng đã biết diện mạo chính mình là thế nào.Dù sau khi biến thành gương mặt kia không đẹp bằng mình, nhưng vì có thể lưu tại bên người Thương Sùng, ả cũng cam tâm tình nguyện.Hơn một ngàn năm phong sương làm ả cũng đã không còn là xà yêu ngây thơ mờ mịt lúc trước, Thư Tiếu Nhi tự nhiên đối với diện mạo thật của ả rất có tin tưởng.Người khác, thậm chí bao gồm Thương Sùng đều cảm thấy là ả cực kỳ yêu thích gương mặt của mình. Chỉ có ả biết rõ, mình muốn xé tan gương mặt đó ra tới đâu!Có chút cố hết sức ho nhẹ một tiếng, Thư Tiếu Nhi chân thành uyển chuyển nhìn Thương Sùng mặt không có chút biểu tình nói: “Tướng quân, Tiếu Nhi đã làm được điều mình nói.”