Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…
Chương 315: Cô ấy biết không
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Cảm nhận được đầu dây bên kia chần chờ, Tô Lực lặng lẽ thở dài, thanh thanh giọng nói: “Vương Lượng, cậu biết việc này là ba tôi đích thân ra lệnh, cho nên có vài chuyện dù là tôi đi nữa cũng không hỏi han được gì.”“Em biết.” Tô Lực nói làm Vương Lượng cảm thấy mất mát vô cùng, kể cả đội trưởng cũng không làm được gì, hắn càng không có khả năng can thiệp. < meo Mup G a c s a c h. c o m> Nhụt chí, hắn nhắm mắt hồi lâu mới hồi phục tinh thần. “Đội trưởng, thật sự không còn… cách nào sao?”“Tạm thời không có.”Tô Lực nói. “Bất quá cậu yên tâm, mọi chứng cớ ở hiện trường đều có thể chứng minh Thương Sùng trong sạch, chỉ câu lưu ở sở mấy ngày, chắc sẽ nhanh chóng ổn thỏa thôi.”“Thật vậy sao?” Vương Lượng không cho rằng mọi chuyện có thể giải quyết đơn giản như vậy, việc Diệp Tử tối nay khác thường làm hắn cảm thấy khá kỳ quái.Tô Lực ngồi trước máy tính trầm mặc, hắn cũng không biết nên trả lời Vương Lượng thế nào nữa. Dường như nghĩ tới điều gì, cứ mấp máy môi, mãi không nhịn được mới hỏi Vương Lượng: “Chuyện tối nay, cô ấy biết không?”‘Cô ấy’ trong lời của Tô Lực đương nhiên Vương Lượng hiểu là ai.Nhớ tới lúc Thương Sùng phải đi, nhớ lại biểu tình của Sở Niệm khiến Vương Lượng không khỏi chua xót.“Biết, hơn nữa lúc đó cô ấy cũng ở đó.”Trong lòng có chút rạn vỡ, Tô Lực nhắm mắt lại, không biết phải nói tiếp thế nào. Hắn biết rõ bọn họ quen nhau đã lâu, biết rõ trong lòng cô chỉ có Thương Sùng. Nhưng khi nghe Vương Lượng nói thì trong lòng vẫn đau đớn khổ sở như trước. Trong đầu vẫn vọng lại những lời cha hắn nói lúc trong thư phòng… đáng giá sao? Đáng giá sao…Đưa tay che ngực, Sở Niệm, em còn muốn ở đây đến bao giờ?!Cảm giác mệt mỏi lan tỏa trong lòng, Tô Lực nhíu mày, nói với Vương Lượng qua điện thoại:“Thương Sùng bị bắt đi một cách khó hiểu như vậy, có lẽ tối nay cô ấy cũng không ngủ được. Vương Lượng, mau gọi cho cô ấy đi, nói với cô ấy rằng… mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết, nói cô ấy không cần phải lo lắng quá.” < meo Mup G a c s a c h. c o m> meo Mup G a c s a c h. c o m> “Được.”Vương Lượng cũng đang rối trong lòng, hắn không biết hắn báo cho Tô Lực, để anh ấy nhúng tay vào chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai. Mình rõ ràng hiểu tình cảm của Tô Lực đối với Sở Niệm, chuyện như vậy mà bắt Tô Lực dính vào nhất định là dày vò anh ấy.Từ đáy lòng, hắn nói lời xin lỗi với Tô Lực rồi thở dài, cúp máy, ném điện thoại lên bàn.Không phải hắn quên lời dặn dò của Tô Lực, chỉ là hắn không biết phải nói dối với Sở Niệm thế nào để cô tin tưởng?Ngoài trời mưa vẫn rơi, Vương Lượng cau mày, chỉ đành dựa vào khói thuốc để thả lỏng cảm xúc bản thân một chút.Một điếu…rồi lại một điếu… đến khi mặt đất đầy tàn thuốc tới mức hắn cũng không đếm được thì hắn mới lấy chìa khóa ra, tính đi xem Thương Sùng.Nhưng hắn mới chỉ bước đi hai bước thì đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ… sau đó…rốt cuộc xảy ra chuyện gì hắn cũng không nhớ được.…Bởi vì quen biết với Vương Lượng nên Thương Sùng không bị giam trong phòng cùng bất cứ ai. Căn phòng đen tuyền, trừ ngọn đèn mờ ảo bên ngoài thì không có cửa sổ nào.
Cảm nhận được đầu dây bên kia chần chờ, Tô Lực lặng lẽ thở dài, thanh thanh giọng nói: “Vương Lượng, cậu biết việc này là ba tôi đích thân ra lệnh, cho nên có vài chuyện dù là tôi đi nữa cũng không hỏi han được gì.”
“Em biết.” Tô Lực nói làm Vương Lượng cảm thấy mất mát vô cùng, kể cả đội trưởng cũng không làm được gì, hắn càng không có khả năng can thiệp. < meo Mup G a c s a c h. c o m>
Nhụt chí, hắn nhắm mắt hồi lâu mới hồi phục tinh thần. “Đội trưởng, thật sự không còn… cách nào sao?”
“Tạm thời không có.”
Tô Lực nói. “Bất quá cậu yên tâm, mọi chứng cớ ở hiện trường đều có thể chứng minh Thương Sùng trong sạch, chỉ câu lưu ở sở mấy ngày, chắc sẽ nhanh chóng ổn thỏa thôi.”
“Thật vậy sao?” Vương Lượng không cho rằng mọi chuyện có thể giải quyết đơn giản như vậy, việc Diệp Tử tối nay khác thường làm hắn cảm thấy khá kỳ quái.
Tô Lực ngồi trước máy tính trầm mặc, hắn cũng không biết nên trả lời Vương Lượng thế nào nữa. Dường như nghĩ tới điều gì, cứ mấp máy môi, mãi không nhịn được mới hỏi Vương Lượng: “Chuyện tối nay, cô ấy biết không?”
‘Cô ấy’ trong lời của Tô Lực đương nhiên Vương Lượng hiểu là ai.
Nhớ tới lúc Thương Sùng phải đi, nhớ lại biểu tình của Sở Niệm khiến Vương Lượng không khỏi chua xót.
“Biết, hơn nữa lúc đó cô ấy cũng ở đó.”
Trong lòng có chút rạn vỡ, Tô Lực nhắm mắt lại, không biết phải nói tiếp thế nào. Hắn biết rõ bọn họ quen nhau đã lâu, biết rõ trong lòng cô chỉ có Thương Sùng. Nhưng khi nghe Vương Lượng nói thì trong lòng vẫn đau đớn khổ sở như trước. Trong đầu vẫn vọng lại những lời cha hắn nói lúc trong thư phòng… đáng giá sao? Đáng giá sao…
Đưa tay che ngực, Sở Niệm, em còn muốn ở đây đến bao giờ?!
Cảm giác mệt mỏi lan tỏa trong lòng, Tô Lực nhíu mày, nói với Vương Lượng qua điện thoại:
“Thương Sùng bị bắt đi một cách khó hiểu như vậy, có lẽ tối nay cô ấy cũng không ngủ được. Vương Lượng, mau gọi cho cô ấy đi, nói với cô ấy rằng… mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết, nói cô ấy không cần phải lo lắng quá.” < meo Mup G a c s a c h. c o m> meo Mup G a c s a c h. c o m> “Được.”Vương Lượng cũng đang rối trong lòng, hắn không biết hắn báo cho Tô Lực, để anh ấy nhúng tay vào chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai. Mình rõ ràng hiểu tình cảm của Tô Lực đối với Sở Niệm, chuyện như vậy mà bắt Tô Lực dính vào nhất định là dày vò anh ấy.
Từ đáy lòng, hắn nói lời xin lỗi với Tô Lực rồi thở dài, cúp máy, ném điện thoại lên bàn.
Không phải hắn quên lời dặn dò của Tô Lực, chỉ là hắn không biết phải nói dối với Sở Niệm thế nào để cô tin tưởng?
Ngoài trời mưa vẫn rơi, Vương Lượng cau mày, chỉ đành dựa vào khói thuốc để thả lỏng cảm xúc bản thân một chút.
Một điếu…rồi lại một điếu… đến khi mặt đất đầy tàn thuốc tới mức hắn cũng không đếm được thì hắn mới lấy chìa khóa ra, tính đi xem Thương Sùng.
Nhưng hắn mới chỉ bước đi hai bước thì đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ… sau đó…rốt cuộc xảy ra chuyện gì hắn cũng không nhớ được.
…
Bởi vì quen biết với Vương Lượng nên Thương Sùng không bị giam trong phòng cùng bất cứ ai. Căn phòng đen tuyền, trừ ngọn đèn mờ ảo bên ngoài thì không có cửa sổ nào.
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Cảm nhận được đầu dây bên kia chần chờ, Tô Lực lặng lẽ thở dài, thanh thanh giọng nói: “Vương Lượng, cậu biết việc này là ba tôi đích thân ra lệnh, cho nên có vài chuyện dù là tôi đi nữa cũng không hỏi han được gì.”“Em biết.” Tô Lực nói làm Vương Lượng cảm thấy mất mát vô cùng, kể cả đội trưởng cũng không làm được gì, hắn càng không có khả năng can thiệp. < meo Mup G a c s a c h. c o m> Nhụt chí, hắn nhắm mắt hồi lâu mới hồi phục tinh thần. “Đội trưởng, thật sự không còn… cách nào sao?”“Tạm thời không có.”Tô Lực nói. “Bất quá cậu yên tâm, mọi chứng cớ ở hiện trường đều có thể chứng minh Thương Sùng trong sạch, chỉ câu lưu ở sở mấy ngày, chắc sẽ nhanh chóng ổn thỏa thôi.”“Thật vậy sao?” Vương Lượng không cho rằng mọi chuyện có thể giải quyết đơn giản như vậy, việc Diệp Tử tối nay khác thường làm hắn cảm thấy khá kỳ quái.Tô Lực ngồi trước máy tính trầm mặc, hắn cũng không biết nên trả lời Vương Lượng thế nào nữa. Dường như nghĩ tới điều gì, cứ mấp máy môi, mãi không nhịn được mới hỏi Vương Lượng: “Chuyện tối nay, cô ấy biết không?”‘Cô ấy’ trong lời của Tô Lực đương nhiên Vương Lượng hiểu là ai.Nhớ tới lúc Thương Sùng phải đi, nhớ lại biểu tình của Sở Niệm khiến Vương Lượng không khỏi chua xót.“Biết, hơn nữa lúc đó cô ấy cũng ở đó.”Trong lòng có chút rạn vỡ, Tô Lực nhắm mắt lại, không biết phải nói tiếp thế nào. Hắn biết rõ bọn họ quen nhau đã lâu, biết rõ trong lòng cô chỉ có Thương Sùng. Nhưng khi nghe Vương Lượng nói thì trong lòng vẫn đau đớn khổ sở như trước. Trong đầu vẫn vọng lại những lời cha hắn nói lúc trong thư phòng… đáng giá sao? Đáng giá sao…Đưa tay che ngực, Sở Niệm, em còn muốn ở đây đến bao giờ?!Cảm giác mệt mỏi lan tỏa trong lòng, Tô Lực nhíu mày, nói với Vương Lượng qua điện thoại:“Thương Sùng bị bắt đi một cách khó hiểu như vậy, có lẽ tối nay cô ấy cũng không ngủ được. Vương Lượng, mau gọi cho cô ấy đi, nói với cô ấy rằng… mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết, nói cô ấy không cần phải lo lắng quá.” < meo Mup G a c s a c h. c o m> meo Mup G a c s a c h. c o m> “Được.”Vương Lượng cũng đang rối trong lòng, hắn không biết hắn báo cho Tô Lực, để anh ấy nhúng tay vào chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai. Mình rõ ràng hiểu tình cảm của Tô Lực đối với Sở Niệm, chuyện như vậy mà bắt Tô Lực dính vào nhất định là dày vò anh ấy.Từ đáy lòng, hắn nói lời xin lỗi với Tô Lực rồi thở dài, cúp máy, ném điện thoại lên bàn.Không phải hắn quên lời dặn dò của Tô Lực, chỉ là hắn không biết phải nói dối với Sở Niệm thế nào để cô tin tưởng?Ngoài trời mưa vẫn rơi, Vương Lượng cau mày, chỉ đành dựa vào khói thuốc để thả lỏng cảm xúc bản thân một chút.Một điếu…rồi lại một điếu… đến khi mặt đất đầy tàn thuốc tới mức hắn cũng không đếm được thì hắn mới lấy chìa khóa ra, tính đi xem Thương Sùng.Nhưng hắn mới chỉ bước đi hai bước thì đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ… sau đó…rốt cuộc xảy ra chuyện gì hắn cũng không nhớ được.…Bởi vì quen biết với Vương Lượng nên Thương Sùng không bị giam trong phòng cùng bất cứ ai. Căn phòng đen tuyền, trừ ngọn đèn mờ ảo bên ngoài thì không có cửa sổ nào.