Tác giả:

Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…

Chương 319: Tồn tại mới giải quyết được vấn đề

Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảm thấy vô cùng thất bại, Sở Niệm thở dài một hơi, chậm rãi nhìn quanh. Cô cảm thấy vô cùng phức tạp, nghiêng đầu nhìn bà nội, cô mấp máy môi, thấp giọng hỏi: “Bà ơi…nội… con có phải vô dụng quá không?”Bà sửng sốt, không hiểu cô tại sao nói vậy. “Sao tự nhiên con nói vậy? Niệm Niệm, nghĩ bậy bạ gì vậy con?”“Không phải con nghĩ bậy, chỉ là nói đúng sự thật thôi.” Sở Niệm buồn bã cười. “Nếu trong mắt mọi người con thật sự mạnh mẽ thì đã không xảy ra bất cứ việc gì rồi… và mọi người cũng sẽ không gạt con.”“Từ nhỏ tới lớn con đều luôn nỗ lực vì thân phận truyền nhân của Sở Gia, có lẽ do con gặp may, nên khi xử lý cô hồn dã quỷ đều thuận lợi. Khi đó con thật tự phụ, kiêu căng như con gà trống không biết bại là gì. Nhưng từ năm ngoái con mới ph át hiện ra, có rất nhiều chuyện… con không làm được.”Nhớ tới Thương Sùng hết lần này tới lần khac giúp mình thoát hiểm, Sở Niệm càng tự trách nhiều hơn. Cô không khỏi hồi tưởng lại, nếu như không gặp hắn, có lẽ khi gặp cẩu linh thì cô cũng mất mạng rồi.Cứ thản nhiên hưởng thụ hắn bảo bọc và đối xử tốt với mình… Sở Niệm… rốt cuộc ngươi có tài đức gì chứ?!Sự cao ngạo luôn có của cô bỗng chốc sụp đổ, Sở Niệm lúc này chỉ biết tự trách mình và cảm thấy mình thật vô dụng.Nghe cháu gái nói làm cho bà nội vô cùng đau lòng, bà muốn ôm cô vào lòng, nhưng tay đưa lên tới nơi rồi lại buông xuống. Bà đành thở dài, cong môi hiền lành nói với cô” “Niệm Niệm, rất nhiều việc trên đời không thành công không có nghĩa là con không có năng lực. Con mới hai mươi tuổi, một bước thành công không cần phải nóng vội, hoặc tự trách là có thể đạt được.”“Lúc còn trẻ, bà cũng là người nổi tiếng trong cảnh đội là cao ngạo, có lẽ so với con lúc này thì kiến thức có nhiều hơn, nhưng so ra linh lực tổ truyền vẫn còn kém xa con.”“Bà không cần vì an ủi con mà nói vậy.” Sở Niệm rối rắm, cô không biết tới đây có thể làm được gì. “Cháu người được bao nhiêu cân lượng thì tự con rất rõ ràng.”“Bà giống kiểu vì khen con mà nói láo hay sao hả?” Bà nội vờ tức giận cau mày, sau lại cong môi chậm rãi nói: “Niệm niệm, có lẽ con không biết, năng lực đuổi ma truyền nhân không phải ai cũng được giống như con đâu.”“Kinh nghiệm cùng kiến thức đích xác rất quan trọng, nhưng mà linh căn mới là thứ quan trọng nhất. Giống như con hiện tại thuần thục thuật Gọi Rồng, nhưng khi bà bằng tuổi con thì sẽ không dám dùng tới.” “Sở gia là gia tộc đuổi ma có bề dày lịch sử, nhưng không phải ai sinh ra cũng có được năng lực truyền thừa. Biện pháp giải quyết mọi vấn đề có thể lấy kinh nghiệm thực tiễn mà rèn luyện, nhưng thiên phú đuổi ma không cần dạy cũng hiểu giống như con đây thì không phải ai cũng có.” Những lời  bà nói đây đều là sự thật, dù là những người thanh danh đại chấn của Mao gia hay Mã gia, truyền nhân của bọn họ không phải ai cũng có thể sánh bằng Mã Tiểu Linh hoặc Mao Tiểu Phương.Mèo said again: Các bạn có thấy tên Mã Tiểu Linh quen quen không? Trì Đường trước đây từng thú nhận truyện này lấy cảm hứng từ bộ phim Khưu tà diệt ma đó, nhân vật chính là Mã Tiểu Linh đó, cô này cũng có bà cô bay lơ lửng y như bà nội của Niệm Niệm đó. Mèo cũng mê bộ phim này kinh khủng luôn (dù không mê anh Cương thi ở trỏng vì xấu trai quá)Cần biết rằng phù chú của đuổi ma nhân sử dụng đều phải dựa vào linh lực mà thành, linh căn với họ chính là hết thảy mọi thứ.Từ lúc Sở Niệm thức tỉnh truyền thừa thì dương thọ của bà đã gần hết. Không có trưởng bối dạy dỗ, không có người nhà cầm tay chỉ việc, cô có được thành tựu như hôm nay đã là kỳ tích.Không thầy dạy cũng hiểu, mấy chữ này tuy rằng thoạt nhìn vô cùng đơn giản, nhưng  tới lúc gặp chuyện mới thấy khó khăn đến thế nào.Bà nội không thể lúc nào cũng cạnh bên Sở Niệm, rất nhiều chuyện cũng chỉ có thể dựa vào bản thân cô tự cân nhắc.Cháu gái có được linh căn – thứ trân quý nhất của người đuổi ma, ngoài dòng máu thuần tịnh của mình, Sở Niệm thực sự có nhiều điểm vượt qua mong muốn của bà nội rồi.Vô dụng ư? Nghe thật buồn cười mà.- -----------------Gửi cả nhà tấm ảnh tạo hình Mã Tiểu Linh nè

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảm thấy vô cùng thất bại, Sở Niệm thở dài một hơi, chậm rãi nhìn quanh. Cô cảm thấy vô cùng phức tạp, nghiêng đầu nhìn bà nội, cô mấp máy môi, thấp giọng hỏi: “Bà ơi…nội… con có phải vô dụng quá không?”

Bà sửng sốt, không hiểu cô tại sao nói vậy. “Sao tự nhiên con nói vậy? Niệm Niệm, nghĩ bậy bạ gì vậy con?”

“Không phải con nghĩ bậy, chỉ là nói đúng sự thật thôi.” Sở Niệm buồn bã cười. “Nếu trong mắt mọi người con thật sự mạnh mẽ thì đã không xảy ra bất cứ việc gì rồi… và mọi người cũng sẽ không gạt con.”

“Từ nhỏ tới lớn con đều luôn nỗ lực vì thân phận truyền nhân của Sở Gia, có lẽ do con gặp may, nên khi xử lý cô hồn dã quỷ đều thuận lợi. Khi đó con thật tự phụ, kiêu căng như con gà trống không biết bại là gì. Nhưng từ năm ngoái con mới ph át hiện ra, có rất nhiều chuyện… con không làm được.”

Nhớ tới Thương Sùng hết lần này tới lần khac giúp mình thoát hiểm, Sở Niệm càng tự trách nhiều hơn. Cô không khỏi hồi tưởng lại, nếu như không gặp hắn, có lẽ khi gặp cẩu linh thì cô cũng mất mạng rồi.

Cứ thản nhiên hưởng thụ hắn bảo bọc và đối xử tốt với mình… Sở Niệm… rốt cuộc ngươi có tài đức gì chứ?!

Sự cao ngạo luôn có của cô bỗng chốc sụp đổ, Sở Niệm lúc này chỉ biết tự trách mình và cảm thấy mình thật vô dụng.

Nghe cháu gái nói làm cho bà nội vô cùng đau lòng, bà muốn ôm cô vào lòng, nhưng tay đưa lên tới nơi rồi lại buông xuống. Bà đành thở dài, cong môi hiền lành nói với cô” “Niệm Niệm, rất nhiều việc trên đời không thành công không có nghĩa là con không có năng lực. Con mới hai mươi tuổi, một bước thành công không cần phải nóng vội, hoặc tự trách là có thể đạt được.”

“Lúc còn trẻ, bà cũng là người nổi tiếng trong cảnh đội là cao ngạo, có lẽ so với con lúc này thì kiến thức có nhiều hơn, nhưng so ra linh lực tổ truyền vẫn còn kém xa con.”

“Bà không cần vì an ủi con mà nói vậy.” Sở Niệm rối rắm, cô không biết tới đây có thể làm được gì. “Cháu người được bao nhiêu cân lượng thì tự con rất rõ ràng.”

“Bà giống kiểu vì khen con mà nói láo hay sao hả?” Bà nội vờ tức giận cau mày, sau lại cong môi chậm rãi nói: “Niệm niệm, có lẽ con không biết, năng lực đuổi ma truyền nhân không phải ai cũng được giống như con đâu.”

“Kinh nghiệm cùng kiến thức đích xác rất quan trọng, nhưng mà linh căn mới là thứ quan trọng nhất. Giống như con hiện tại thuần thục thuật Gọi Rồng, nhưng khi bà bằng tuổi con thì sẽ không dám dùng tới.” 

“Sở gia là gia tộc đuổi ma có bề dày lịch sử, nhưng không phải ai sinh ra cũng có được năng lực truyền thừa. Biện pháp giải quyết mọi vấn đề có thể lấy kinh nghiệm thực tiễn mà rèn luyện, nhưng thiên phú đuổi ma không cần dạy cũng hiểu giống như con đây thì không phải ai cũng có.” 

Những lời  bà nói đây đều là sự thật, dù là những người thanh danh đại chấn của Mao gia hay Mã gia, truyền nhân của bọn họ không phải ai cũng có thể sánh bằng Mã Tiểu Linh hoặc Mao Tiểu Phương.

Mèo said again: Các bạn có thấy tên Mã Tiểu Linh quen quen không? Trì Đường trước đây từng thú nhận truyện này lấy cảm hứng từ bộ phim Khưu tà diệt ma đó, nhân vật chính là Mã Tiểu Linh đó, cô này cũng có bà cô bay lơ lửng y như bà nội của Niệm Niệm đó. Mèo cũng mê bộ phim này kinh khủng luôn (dù không mê anh Cương thi ở trỏng vì xấu trai quá)

Cần biết rằng phù chú của đuổi ma nhân sử dụng đều phải dựa vào linh lực mà thành, linh căn với họ chính là hết thảy mọi thứ.

Từ lúc Sở Niệm thức tỉnh truyền thừa thì dương thọ của bà đã gần hết. Không có trưởng bối dạy dỗ, không có người nhà cầm tay chỉ việc, cô có được thành tựu như hôm nay đã là kỳ tích.

Không thầy dạy cũng hiểu, mấy chữ này tuy rằng thoạt nhìn vô cùng đơn giản, nhưng  tới lúc gặp chuyện mới thấy khó khăn đến thế nào.

Bà nội không thể lúc nào cũng cạnh bên Sở Niệm, rất nhiều chuyện cũng chỉ có thể dựa vào bản thân cô tự cân nhắc.

Cháu gái có được linh căn – thứ trân quý nhất của người đuổi ma, ngoài dòng máu thuần tịnh của mình, Sở Niệm thực sự có nhiều điểm vượt qua mong muốn của bà nội rồi.

Vô dụng ư? Nghe thật buồn cười mà.

- -----------------

Gửi cả nhà tấm ảnh tạo hình Mã Tiểu Linh nè

Image removed.

Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảm thấy vô cùng thất bại, Sở Niệm thở dài một hơi, chậm rãi nhìn quanh. Cô cảm thấy vô cùng phức tạp, nghiêng đầu nhìn bà nội, cô mấp máy môi, thấp giọng hỏi: “Bà ơi…nội… con có phải vô dụng quá không?”Bà sửng sốt, không hiểu cô tại sao nói vậy. “Sao tự nhiên con nói vậy? Niệm Niệm, nghĩ bậy bạ gì vậy con?”“Không phải con nghĩ bậy, chỉ là nói đúng sự thật thôi.” Sở Niệm buồn bã cười. “Nếu trong mắt mọi người con thật sự mạnh mẽ thì đã không xảy ra bất cứ việc gì rồi… và mọi người cũng sẽ không gạt con.”“Từ nhỏ tới lớn con đều luôn nỗ lực vì thân phận truyền nhân của Sở Gia, có lẽ do con gặp may, nên khi xử lý cô hồn dã quỷ đều thuận lợi. Khi đó con thật tự phụ, kiêu căng như con gà trống không biết bại là gì. Nhưng từ năm ngoái con mới ph át hiện ra, có rất nhiều chuyện… con không làm được.”Nhớ tới Thương Sùng hết lần này tới lần khac giúp mình thoát hiểm, Sở Niệm càng tự trách nhiều hơn. Cô không khỏi hồi tưởng lại, nếu như không gặp hắn, có lẽ khi gặp cẩu linh thì cô cũng mất mạng rồi.Cứ thản nhiên hưởng thụ hắn bảo bọc và đối xử tốt với mình… Sở Niệm… rốt cuộc ngươi có tài đức gì chứ?!Sự cao ngạo luôn có của cô bỗng chốc sụp đổ, Sở Niệm lúc này chỉ biết tự trách mình và cảm thấy mình thật vô dụng.Nghe cháu gái nói làm cho bà nội vô cùng đau lòng, bà muốn ôm cô vào lòng, nhưng tay đưa lên tới nơi rồi lại buông xuống. Bà đành thở dài, cong môi hiền lành nói với cô” “Niệm Niệm, rất nhiều việc trên đời không thành công không có nghĩa là con không có năng lực. Con mới hai mươi tuổi, một bước thành công không cần phải nóng vội, hoặc tự trách là có thể đạt được.”“Lúc còn trẻ, bà cũng là người nổi tiếng trong cảnh đội là cao ngạo, có lẽ so với con lúc này thì kiến thức có nhiều hơn, nhưng so ra linh lực tổ truyền vẫn còn kém xa con.”“Bà không cần vì an ủi con mà nói vậy.” Sở Niệm rối rắm, cô không biết tới đây có thể làm được gì. “Cháu người được bao nhiêu cân lượng thì tự con rất rõ ràng.”“Bà giống kiểu vì khen con mà nói láo hay sao hả?” Bà nội vờ tức giận cau mày, sau lại cong môi chậm rãi nói: “Niệm niệm, có lẽ con không biết, năng lực đuổi ma truyền nhân không phải ai cũng được giống như con đâu.”“Kinh nghiệm cùng kiến thức đích xác rất quan trọng, nhưng mà linh căn mới là thứ quan trọng nhất. Giống như con hiện tại thuần thục thuật Gọi Rồng, nhưng khi bà bằng tuổi con thì sẽ không dám dùng tới.” “Sở gia là gia tộc đuổi ma có bề dày lịch sử, nhưng không phải ai sinh ra cũng có được năng lực truyền thừa. Biện pháp giải quyết mọi vấn đề có thể lấy kinh nghiệm thực tiễn mà rèn luyện, nhưng thiên phú đuổi ma không cần dạy cũng hiểu giống như con đây thì không phải ai cũng có.” Những lời  bà nói đây đều là sự thật, dù là những người thanh danh đại chấn của Mao gia hay Mã gia, truyền nhân của bọn họ không phải ai cũng có thể sánh bằng Mã Tiểu Linh hoặc Mao Tiểu Phương.Mèo said again: Các bạn có thấy tên Mã Tiểu Linh quen quen không? Trì Đường trước đây từng thú nhận truyện này lấy cảm hứng từ bộ phim Khưu tà diệt ma đó, nhân vật chính là Mã Tiểu Linh đó, cô này cũng có bà cô bay lơ lửng y như bà nội của Niệm Niệm đó. Mèo cũng mê bộ phim này kinh khủng luôn (dù không mê anh Cương thi ở trỏng vì xấu trai quá)Cần biết rằng phù chú của đuổi ma nhân sử dụng đều phải dựa vào linh lực mà thành, linh căn với họ chính là hết thảy mọi thứ.Từ lúc Sở Niệm thức tỉnh truyền thừa thì dương thọ của bà đã gần hết. Không có trưởng bối dạy dỗ, không có người nhà cầm tay chỉ việc, cô có được thành tựu như hôm nay đã là kỳ tích.Không thầy dạy cũng hiểu, mấy chữ này tuy rằng thoạt nhìn vô cùng đơn giản, nhưng  tới lúc gặp chuyện mới thấy khó khăn đến thế nào.Bà nội không thể lúc nào cũng cạnh bên Sở Niệm, rất nhiều chuyện cũng chỉ có thể dựa vào bản thân cô tự cân nhắc.Cháu gái có được linh căn – thứ trân quý nhất của người đuổi ma, ngoài dòng máu thuần tịnh của mình, Sở Niệm thực sự có nhiều điểm vượt qua mong muốn của bà nội rồi.Vô dụng ư? Nghe thật buồn cười mà.- -----------------Gửi cả nhà tấm ảnh tạo hình Mã Tiểu Linh nè

Chương 319: Tồn tại mới giải quyết được vấn đề