Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…
Chương 361: Anh hai điên rồi
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoa Lệ và Cẩm Mặc còn đang dọn bàn ăn cũng không nghĩ tới Thư Tiếu Nhi đột nhiên xuất hiện vào lúc này, cả hai không hẹn mà cùng dừng lại, sau đó nhíu mày nhìn về p hía Thương Sùng.Thật đúng là phản ứng giống nhau như đúc a, Sở Niệm dùng khóe mắt liếc qua Thương Sùng vốn luôn thờ ơ, trong lòng hỏa khí tăng vọt!Lúc trước Thương Sùng có nói sắp tới có bạn tới nhà, nhưng mà bỗng dưng thành ra là một cô gái, dù sao thì hắn cũng phải cho mình một lời giải thích chứ!!?Biểu tình của Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ rõ ràng sớm đã thuyết minh hết thảy, Thương Sùng ơi Thương Sùng, anh sẽ đối diện với em thế nào đây?!Cảm xúc trào phúng châm biếm được Thư Tiếu Nhi phơi bày làm Sở Niệm trầm mặt, cô nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt đen như lóe điện, chạm vào là nổ tung cơn tức.Không khí thế này đúng là điều mà Thư Tiếu Nhi muốn. Sau cuộc nói chuyện đêm qua ả cũng không phải quên mất điều gì. MeoMupVốn dĩ muốn ở trong phòng tĩnh dưỡng không ra ngoài, nhưng không khí an tĩnh quỷ dị giống như bật lửa chờ quẹt gas khiến Thư Tiếu Nhi không muốn bỏ lỡ.Ả nghĩ tới mạo hiểm ra ngoài tìm tòi coi chuyện gì đang diễn ra, không nghĩ tới như vậy đánh bậy đánh bạ, tựa hồ cũng vừa vặn ghi được công lớn cho ả.Thương Sùng ngồi trên sô pha vẫn duy trì yên ắng không nói tiếng nào, Thư Tiếu Nhi che giấu ý cừoi trong mắt, sau đó cong môi nói với Sở Niệm: “Chà, chị cũng không nghĩ có thể gặp em ở đây. Duyên phận ấy mà, có đôi khi nó đến thì không thể tránh né được.”Con gái đấu với nhau cũng có lời nói và cách thức riêng. Không cần nổi giận đùng đùng đối mặt, đôi khi chỉ cần âm thầm trào phúng cũng đủ để áp bức đối phương.Năm ngón tay trắng nõn tự sờ mặt mình, Thư Tiếu Nhi lại ngắm kỹ gương mặt Sở Niêm đầy thâm ý.“Lần trước gặp vội vàng đúng là chị không nhớ rõ mặt em lắm. Lúc này ngắm kỹ lại, Sở Niệm, em thật xinh đẹp nha.”Nhìn tới làn da cô vô cùng mịn màng, rồi đôi mắt, chính là đôi mắt khiến cho Thương Sùng mê mẩn tới ngàn năm không buồn để ý tới ả.Nghĩ đến đây, trong mắt Thư Tiếu Nhi bỗng nhiên loáng lên vẻ sắc bén, ả cảm thấy nếu không giết được con nhãi này thì ngày tháng sau này cũng không thể nào yên ổn được.Lười biếng õng ẹo duỗi vai, Thư Tiếu Nhi cong môi với Sở Niệm rồi vòng qua gác sách chấm com người cô đi về phía sô pha.Nhìn bàn ăn không còn gì, Thư Tiếu Nhi vô cùng ôn nhu nhìn về phía Thương Sùng. “Thương Sùng, mọi người ăn sáng mà sao không gọi Tiếu Nhi chứ?”Thương Sùng vẫn ngồi trên ghế, nhướng mắt quay đầu nhìn qua Sở Niệm.“Nhà ta ăn uống có giờ giấc cố định, nếu đói thì đi mua cháo ở ngoài tiểu khu.”Thương Sùng phá lệ không có trách cứ chính mình, điều này làm cho Thư Tiếu Nhi trong lòng tức khắc yên tâm rất nhiều. Cũng không để ý tới âm thanh lách cách từ phía sau, ả đứng thẳng người, vừa hờn dỗi vừa liếc mắt đưa tình Cẩm Mặc nổi da gà.“Vậy anh có no chưa? Nếu chưa no vậy chút nữa Tiếu Nhi đi mua đồ ăn sáng về, mình cùng ăn nhé?”Lần này Thương Sùng không trả lời ả nhanh chóng đến vậy, mà lại khó hiểu nhìn Sở Niệm đang cau chặt mày, rồi lại nheo mắt nhìn Thư Tiếu Nhi.Phòng khách năm người một lần nữa rơi vào an tĩnh, một loại khí vị quỷ dị hít thở không thông làm Hoa Lệ hoàn toàn không nhịn được.Cũng mặc kệ Cẩm Mặc bên cạnh khuyên can, cô nàng trừng mắt nhìn Thư Tiếu Nhi lúc sau, lại nhìn về phía Thương Sùng.Thở phì phì, đem tạp dề hồng nhạt ném trên bàn. Hoa Lệ phát cáu, đem chén đĩa trong tay ném loảng xoảng xuống đất.“Cái con mẹ gì đây hả? Anh hai điên rồi! Trong phòng này toàn người điên!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa Lệ và Cẩm Mặc còn đang dọn bàn ăn cũng không nghĩ tới Thư Tiếu Nhi đột nhiên xuất hiện vào lúc này, cả hai không hẹn mà cùng dừng lại, sau đó nhíu mày nhìn về p hía Thương Sùng.
Thật đúng là phản ứng giống nhau như đúc a, Sở Niệm dùng khóe mắt liếc qua Thương Sùng vốn luôn thờ ơ, trong lòng hỏa khí tăng vọt!
Lúc trước Thương Sùng có nói sắp tới có bạn tới nhà, nhưng mà bỗng dưng thành ra là một cô gái, dù sao thì hắn cũng phải cho mình một lời giải thích chứ!!?
Biểu tình của Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ rõ ràng sớm đã thuyết minh hết thảy, Thương Sùng ơi Thương Sùng, anh sẽ đối diện với em thế nào đây?!
Cảm xúc trào phúng châm biếm được Thư Tiếu Nhi phơi bày làm Sở Niệm trầm mặt, cô nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt đen như lóe điện, chạm vào là nổ tung cơn tức.
Không khí thế này đúng là điều mà Thư Tiếu Nhi muốn. Sau cuộc nói chuyện đêm qua ả cũng không phải quên mất điều gì. MeoMup
Vốn dĩ muốn ở trong phòng tĩnh dưỡng không ra ngoài, nhưng không khí an tĩnh quỷ dị giống như bật lửa chờ quẹt gas khiến Thư Tiếu Nhi không muốn bỏ lỡ.
Ả nghĩ tới mạo hiểm ra ngoài tìm tòi coi chuyện gì đang diễn ra, không nghĩ tới như vậy đánh bậy đánh bạ, tựa hồ cũng vừa vặn ghi được công lớn cho ả.
Thương Sùng ngồi trên sô pha vẫn duy trì yên ắng không nói tiếng nào, Thư Tiếu Nhi che giấu ý cừoi trong mắt, sau đó cong môi nói với Sở Niệm: “Chà, chị cũng không nghĩ có thể gặp em ở đây. Duyên phận ấy mà, có đôi khi nó đến thì không thể tránh né được.”
Con gái đấu với nhau cũng có lời nói và cách thức riêng. Không cần nổi giận đùng đùng đối mặt, đôi khi chỉ cần âm thầm trào phúng cũng đủ để áp bức đối phương.
Năm ngón tay trắng nõn tự sờ mặt mình, Thư Tiếu Nhi lại ngắm kỹ gương mặt Sở Niêm đầy thâm ý.
“Lần trước gặp vội vàng đúng là chị không nhớ rõ mặt em lắm. Lúc này ngắm kỹ lại, Sở Niệm, em thật xinh đẹp nha.”
Nhìn tới làn da cô vô cùng mịn màng, rồi đôi mắt, chính là đôi mắt khiến cho Thương Sùng mê mẩn tới ngàn năm không buồn để ý tới ả.
Nghĩ đến đây, trong mắt Thư Tiếu Nhi bỗng nhiên loáng lên vẻ sắc bén, ả cảm thấy nếu không giết được con nhãi này thì ngày tháng sau này cũng không thể nào yên ổn được.
Lười biếng õng ẹo duỗi vai, Thư Tiếu Nhi cong môi với Sở Niệm rồi vòng qua gác sách chấm com người cô đi về phía sô pha.
Nhìn bàn ăn không còn gì, Thư Tiếu Nhi vô cùng ôn nhu nhìn về phía Thương Sùng. “Thương Sùng, mọi người ăn sáng mà sao không gọi Tiếu Nhi chứ?”
Thương Sùng vẫn ngồi trên ghế, nhướng mắt quay đầu nhìn qua Sở Niệm.
“Nhà ta ăn uống có giờ giấc cố định, nếu đói thì đi mua cháo ở ngoài tiểu khu.”
Thương Sùng phá lệ không có trách cứ chính mình, điều này làm cho Thư Tiếu Nhi trong lòng tức khắc yên tâm rất nhiều. Cũng không để ý tới âm thanh lách cách từ phía sau, ả đứng thẳng người, vừa hờn dỗi vừa liếc mắt đưa tình Cẩm Mặc nổi da gà.
“Vậy anh có no chưa? Nếu chưa no vậy chút nữa Tiếu Nhi đi mua đồ ăn sáng về, mình cùng ăn nhé?”
Lần này Thương Sùng không trả lời ả nhanh chóng đến vậy, mà lại khó hiểu nhìn Sở Niệm đang cau chặt mày, rồi lại nheo mắt nhìn Thư Tiếu Nhi.
Phòng khách năm người một lần nữa rơi vào an tĩnh, một loại khí vị quỷ dị hít thở không thông làm Hoa Lệ hoàn toàn không nhịn được.
Cũng mặc kệ Cẩm Mặc bên cạnh khuyên can, cô nàng trừng mắt nhìn Thư Tiếu Nhi lúc sau, lại nhìn về phía Thương Sùng.
Thở phì phì, đem tạp dề hồng nhạt ném trên bàn. Hoa Lệ phát cáu, đem chén đĩa trong tay ném loảng xoảng xuống đất.
“Cái con mẹ gì đây hả? Anh hai điên rồi! Trong phòng này toàn người điên!”
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoa Lệ và Cẩm Mặc còn đang dọn bàn ăn cũng không nghĩ tới Thư Tiếu Nhi đột nhiên xuất hiện vào lúc này, cả hai không hẹn mà cùng dừng lại, sau đó nhíu mày nhìn về p hía Thương Sùng.Thật đúng là phản ứng giống nhau như đúc a, Sở Niệm dùng khóe mắt liếc qua Thương Sùng vốn luôn thờ ơ, trong lòng hỏa khí tăng vọt!Lúc trước Thương Sùng có nói sắp tới có bạn tới nhà, nhưng mà bỗng dưng thành ra là một cô gái, dù sao thì hắn cũng phải cho mình một lời giải thích chứ!!?Biểu tình của Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ rõ ràng sớm đã thuyết minh hết thảy, Thương Sùng ơi Thương Sùng, anh sẽ đối diện với em thế nào đây?!Cảm xúc trào phúng châm biếm được Thư Tiếu Nhi phơi bày làm Sở Niệm trầm mặt, cô nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt đen như lóe điện, chạm vào là nổ tung cơn tức.Không khí thế này đúng là điều mà Thư Tiếu Nhi muốn. Sau cuộc nói chuyện đêm qua ả cũng không phải quên mất điều gì. MeoMupVốn dĩ muốn ở trong phòng tĩnh dưỡng không ra ngoài, nhưng không khí an tĩnh quỷ dị giống như bật lửa chờ quẹt gas khiến Thư Tiếu Nhi không muốn bỏ lỡ.Ả nghĩ tới mạo hiểm ra ngoài tìm tòi coi chuyện gì đang diễn ra, không nghĩ tới như vậy đánh bậy đánh bạ, tựa hồ cũng vừa vặn ghi được công lớn cho ả.Thương Sùng ngồi trên sô pha vẫn duy trì yên ắng không nói tiếng nào, Thư Tiếu Nhi che giấu ý cừoi trong mắt, sau đó cong môi nói với Sở Niệm: “Chà, chị cũng không nghĩ có thể gặp em ở đây. Duyên phận ấy mà, có đôi khi nó đến thì không thể tránh né được.”Con gái đấu với nhau cũng có lời nói và cách thức riêng. Không cần nổi giận đùng đùng đối mặt, đôi khi chỉ cần âm thầm trào phúng cũng đủ để áp bức đối phương.Năm ngón tay trắng nõn tự sờ mặt mình, Thư Tiếu Nhi lại ngắm kỹ gương mặt Sở Niêm đầy thâm ý.“Lần trước gặp vội vàng đúng là chị không nhớ rõ mặt em lắm. Lúc này ngắm kỹ lại, Sở Niệm, em thật xinh đẹp nha.”Nhìn tới làn da cô vô cùng mịn màng, rồi đôi mắt, chính là đôi mắt khiến cho Thương Sùng mê mẩn tới ngàn năm không buồn để ý tới ả.Nghĩ đến đây, trong mắt Thư Tiếu Nhi bỗng nhiên loáng lên vẻ sắc bén, ả cảm thấy nếu không giết được con nhãi này thì ngày tháng sau này cũng không thể nào yên ổn được.Lười biếng õng ẹo duỗi vai, Thư Tiếu Nhi cong môi với Sở Niệm rồi vòng qua gác sách chấm com người cô đi về phía sô pha.Nhìn bàn ăn không còn gì, Thư Tiếu Nhi vô cùng ôn nhu nhìn về phía Thương Sùng. “Thương Sùng, mọi người ăn sáng mà sao không gọi Tiếu Nhi chứ?”Thương Sùng vẫn ngồi trên ghế, nhướng mắt quay đầu nhìn qua Sở Niệm.“Nhà ta ăn uống có giờ giấc cố định, nếu đói thì đi mua cháo ở ngoài tiểu khu.”Thương Sùng phá lệ không có trách cứ chính mình, điều này làm cho Thư Tiếu Nhi trong lòng tức khắc yên tâm rất nhiều. Cũng không để ý tới âm thanh lách cách từ phía sau, ả đứng thẳng người, vừa hờn dỗi vừa liếc mắt đưa tình Cẩm Mặc nổi da gà.“Vậy anh có no chưa? Nếu chưa no vậy chút nữa Tiếu Nhi đi mua đồ ăn sáng về, mình cùng ăn nhé?”Lần này Thương Sùng không trả lời ả nhanh chóng đến vậy, mà lại khó hiểu nhìn Sở Niệm đang cau chặt mày, rồi lại nheo mắt nhìn Thư Tiếu Nhi.Phòng khách năm người một lần nữa rơi vào an tĩnh, một loại khí vị quỷ dị hít thở không thông làm Hoa Lệ hoàn toàn không nhịn được.Cũng mặc kệ Cẩm Mặc bên cạnh khuyên can, cô nàng trừng mắt nhìn Thư Tiếu Nhi lúc sau, lại nhìn về phía Thương Sùng.Thở phì phì, đem tạp dề hồng nhạt ném trên bàn. Hoa Lệ phát cáu, đem chén đĩa trong tay ném loảng xoảng xuống đất.“Cái con mẹ gì đây hả? Anh hai điên rồi! Trong phòng này toàn người điên!”