Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…
Chương 411: Anh muốn em bình tĩnh thế nào
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Truyền Âm Phù là bí thuật truyền qua nhiều thế hệ của Sở Gia, tác dụng chính là dùng linh lực tạo thành một con đường nối giữa những người trong gia đình mà không cần dùng thêm phương pháp n ào khác.Từ khi Sở Niệm đến nhà Thương Sùng thì bà nội cô vẫn dùng cách này để báo bình an cho cô.Trong lòng có chút nhẹ nhõm hơn một chút, Sở Niệm mở cửa sổ.Như thông thường, cô dùng linh lực định dẫn hạc giấy dừng trong tay mình, Sở Niệm cau mày, nhìn con hạc vẫn bay loạn trong phòng.Thương Sùng đứng cạnh cửa sổ cũng chau mày, hắn không nghĩ tới linh lực MeoMupcủa cô lại tuột dốc nhanh như vậy chỉ qua mấy ngày.Trên mặt cô không để lộ cảm xúc, Thương Sùng mím môi không biết nên giải thích với cô thế nào.Hắn hiểu rõ một kẻ truyền thừa của đuổi ma thế nhân mất đi linh lực có ý nghĩa như thế nào.Thù cha mẹ còn chưa báo, Sở Niệm gặp phải hiện thực lại càng thêm tàn khốc.Khóe môi cứng đờ nụ cười nhợt nhạt, Thương Sùng trấn an Sở Niệm đồng thời lại lặng yên không một tiếng động dùng sát khí đem hạc giấy ép tới.Duỗi tay bắt lấy hạc giấy đã phai màu do mất đi linh lực, Thương Sùng đưa tới tay Sở Niệm, giả vờ không thèm để ý mà câu môi cười. “Thật đúng là bà tôn liền tâm, em mới nói muốn gặp bà thì lão nhân gia đã truyền lời cho em. Em cũng đừng nghĩ loạn nữa, mau mở ra xem đi.”Sở Niệm nhíu mày, vài phút sau mới gật gật đầu. Thật cẩn thận mà đem hạc giấy mở ra, cô nhìn chữ… trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an.Niệm Niệm, lúc con đọc phong thư này, bà nội… chắc cũng là đang bình an rồi.Bà nội thật xin lỗi con, ba mẹ con đã mất nhiều năm như vậy mà bà không dám nói thật mọi chuyện với con.Không phải là bà không tin tưởng thực lực của con, mà bởi vì con MeoMuplà cháu gái duy nhất của bà, nên bà sợ nhất chính là khiến con thương tâm và khổ sở.Mười mấy năm qua nỗ lực vì không muốn con phải dính dáng tới những việc trong gia tộc. Những việc tinh phong huyết vũ đó, thật sự không nên xuất hiện trong cuộc sống của con.Nội biết con làm truyền nhân của Sở Gia nên con vẫn luôn cố gắng, vẫn luôn kiên cường, liều mạng như vậy… cũng chỉ vì muốn có thể sống thật tốt trên đời này.Nội còn nhớ khi còn nhỏ con luôn thích vây quanh bà, hỏi bà ba mẹ con đâu. Khi đó, con mới chỉ hơn bốn tuổi, cũng như những đứa trẻ khác khóc, náo loạn và nổi giận.Nội lúc đó cũng không biết phải trả lời con thế nào, nên chỉ có thể đau lòng mà ôm con vào lòng, cùng con khóc.Khi đó, ta còn cảm thấy cháu gái cưng của ta làm sao mà nhiều nước mắt tới vậy, khóc… khóc mãi MeoMuplàm cho người làm bà này cảm thấy khổ sở.Nhưng từ sau khi con sáu tuổi tới tận bay giờ, bà không còn thấy nước mắt của con nữa.Bà không biết trong năm đó con đã gặp chuyện gì… không chiếu cố tốt cho con, đây cũng là điều bà tự trách mình trong nhiều năm.Không nói trước với con mà lén luyện thành quỷ tiên, hiện tại bà nghĩ lại thì thấy đúng là ta làm bà không tốt… lại còn không thành thật.Bà không muốn tìm cớ gì cho bản thân hết, nhưng mà Niệm Niệm, con biết bà làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn tốt cho con.Còn Thương Sùng… Niệm Niệm, bà chỉ có thể nói rằng hắn cũng là một người đáng thương.Kết quả của hai người ra sao, bà không biết.Nhưng mà bà hy vọngMeoMup rằng khi con phải đưa ra quyết định thì con không cần băn khoăn tới suy nghĩ của người khác, chỉ cần ngẫm lại xem con rốt cuộc có yêu hắn hay không là đủ rồi.Nếu như sau này bà không thể tiếp tục ở bên cạnh con nữa, Niệm Niệm, con phải hứa với bà không được để cho cừu hận che đi đôi mắt của mình.Phải bảo vệ tốt bản thân, cũng phải mạnh mẽ lên.Niệm Niệm, bà biết con vĩnh vĩnh không bao giờ làm cho bà thất vọng.Phía cuối là chữ ký của bà cùng ngày tháng.Hai vai Sở Niệm run rẩy, không rõ vì sao đã viết từ hai ngày trước mà tới nay bà mới truyền cho mình.“Nội emMeoMupkhông có gì đúng không! Bà là quỷ tiên, giống cô ta sẽ không có ai có thể đả thương bà đúng không?!”Trong lòng dự cảm càng thêm mãnh liệt, Sở Niệm bắt lấy cánh tay Thương Sùng, cả người lả đi.Nội dung thư như một phong di thư, lúc này Thương Sùng cũng không dám nói đảm bảo gì với cô. Hắn ôm lấy vai cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng, lo sợ cô sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.“Nha đầu, em bình tĩnh lại đã!”“Bình tĩnh ư?” Thần kinh Sở Niệm như vỡ vụn, đôi mắt đỏ hoe gào lên như con thú tuyệt vọng. “Anh nói cho em nghe, em phải bình tĩnh thế nào?!”Thông báo: Sáng mai Mèo có việc nên sáng mai k hông có chap mới, cả nhà cứ an tâm khi nào có Mèo sẽ loa loa nha. Muaz
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyền Âm Phù là bí thuật truyền qua nhiều thế hệ của Sở Gia, tác dụng chính là dùng linh lực tạo thành một con đường nối giữa những người trong gia đình mà không cần dùng thêm phương pháp n ào khác.
Từ khi Sở Niệm đến nhà Thương Sùng thì bà nội cô vẫn dùng cách này để báo bình an cho cô.
Trong lòng có chút nhẹ nhõm hơn một chút, Sở Niệm mở cửa sổ.
Như thông thường, cô dùng linh lực định dẫn hạc giấy dừng trong tay mình, Sở Niệm cau mày, nhìn con hạc vẫn bay loạn trong phòng.
Thương Sùng đứng cạnh cửa sổ cũng chau mày, hắn không nghĩ tới linh lực MeoMupcủa cô lại tuột dốc nhanh như vậy chỉ qua mấy ngày.
Trên mặt cô không để lộ cảm xúc, Thương Sùng mím môi không biết nên giải thích với cô thế nào.
Hắn hiểu rõ một kẻ truyền thừa của đuổi ma thế nhân mất đi linh lực có ý nghĩa như thế nào.
Thù cha mẹ còn chưa báo, Sở Niệm gặp phải hiện thực lại càng thêm tàn khốc.
Khóe môi cứng đờ nụ cười nhợt nhạt, Thương Sùng trấn an Sở Niệm đồng thời lại lặng yên không một tiếng động dùng sát khí đem hạc giấy ép tới.
Duỗi tay bắt lấy hạc giấy đã phai màu do mất đi linh lực, Thương Sùng đưa tới tay Sở Niệm, giả vờ không thèm để ý mà câu môi cười. “Thật đúng là bà tôn liền tâm, em mới nói muốn gặp bà thì lão nhân gia đã truyền lời cho em. Em cũng đừng nghĩ loạn nữa, mau mở ra xem đi.”
Sở Niệm nhíu mày, vài phút sau mới gật gật đầu. Thật cẩn thận mà đem hạc giấy mở ra, cô nhìn chữ… trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an.
Niệm Niệm, lúc con đọc phong thư này, bà nội… chắc cũng là đang bình an rồi.
Bà nội thật xin lỗi con, ba mẹ con đã mất nhiều năm như vậy mà bà không dám nói thật mọi chuyện với con.
Không phải là bà không tin tưởng thực lực của con, mà bởi vì con MeoMuplà cháu gái duy nhất của bà, nên bà sợ nhất chính là khiến con thương tâm và khổ sở.
Mười mấy năm qua nỗ lực vì không muốn con phải dính dáng tới những việc trong gia tộc. Những việc tinh phong huyết vũ đó, thật sự không nên xuất hiện trong cuộc sống của con.
Nội biết con làm truyền nhân của Sở Gia nên con vẫn luôn cố gắng, vẫn luôn kiên cường, liều mạng như vậy… cũng chỉ vì muốn có thể sống thật tốt trên đời này.
Nội còn nhớ khi còn nhỏ con luôn thích vây quanh bà, hỏi bà ba mẹ con đâu. Khi đó, con mới chỉ hơn bốn tuổi, cũng như những đứa trẻ khác khóc, náo loạn và nổi giận.
Nội lúc đó cũng không biết phải trả lời con thế nào, nên chỉ có thể đau lòng mà ôm con vào lòng, cùng con khóc.
Khi đó, ta còn cảm thấy cháu gái cưng của ta làm sao mà nhiều nước mắt tới vậy, khóc… khóc mãi MeoMuplàm cho người làm bà này cảm thấy khổ sở.
Nhưng từ sau khi con sáu tuổi tới tận bay giờ, bà không còn thấy nước mắt của con nữa.
Bà không biết trong năm đó con đã gặp chuyện gì… không chiếu cố tốt cho con, đây cũng là điều bà tự trách mình trong nhiều năm.
Không nói trước với con mà lén luyện thành quỷ tiên, hiện tại bà nghĩ lại thì thấy đúng là ta làm bà không tốt… lại còn không thành thật.
Bà không muốn tìm cớ gì cho bản thân hết, nhưng mà Niệm Niệm, con biết bà làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn tốt cho con.
Còn Thương Sùng… Niệm Niệm, bà chỉ có thể nói rằng hắn cũng là một người đáng thương.
Kết quả của hai người ra sao, bà không biết.
Nhưng mà bà hy vọngMeoMup rằng khi con phải đưa ra quyết định thì con không cần băn khoăn tới suy nghĩ của người khác, chỉ cần ngẫm lại xem con rốt cuộc có yêu hắn hay không là đủ rồi.
Nếu như sau này bà không thể tiếp tục ở bên cạnh con nữa, Niệm Niệm, con phải hứa với bà không được để cho cừu hận che đi đôi mắt của mình.
Phải bảo vệ tốt bản thân, cũng phải mạnh mẽ lên.
Niệm Niệm, bà biết con vĩnh vĩnh không bao giờ làm cho bà thất vọng.
Phía cuối là chữ ký của bà cùng ngày tháng.
Hai vai Sở Niệm run rẩy, không rõ vì sao đã viết từ hai ngày trước mà tới nay bà mới truyền cho mình.
“Nội emMeoMupkhông có gì đúng không! Bà là quỷ tiên, giống cô ta sẽ không có ai có thể đả thương bà đúng không?!”
Trong lòng dự cảm càng thêm mãnh liệt, Sở Niệm bắt lấy cánh tay Thương Sùng, cả người lả đi.
Nội dung thư như một phong di thư, lúc này Thương Sùng cũng không dám nói đảm bảo gì với cô. Hắn ôm lấy vai cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng, lo sợ cô sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Nha đầu, em bình tĩnh lại đã!”
“Bình tĩnh ư?” Thần kinh Sở Niệm như vỡ vụn, đôi mắt đỏ hoe gào lên như con thú tuyệt vọng. “Anh nói cho em nghe, em phải bình tĩnh thế nào?!”
Thông báo: Sáng mai Mèo có việc nên sáng mai k hông có chap mới, cả nhà cứ an tâm khi nào có Mèo sẽ loa loa nha. Muaz
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Truyền Âm Phù là bí thuật truyền qua nhiều thế hệ của Sở Gia, tác dụng chính là dùng linh lực tạo thành một con đường nối giữa những người trong gia đình mà không cần dùng thêm phương pháp n ào khác.Từ khi Sở Niệm đến nhà Thương Sùng thì bà nội cô vẫn dùng cách này để báo bình an cho cô.Trong lòng có chút nhẹ nhõm hơn một chút, Sở Niệm mở cửa sổ.Như thông thường, cô dùng linh lực định dẫn hạc giấy dừng trong tay mình, Sở Niệm cau mày, nhìn con hạc vẫn bay loạn trong phòng.Thương Sùng đứng cạnh cửa sổ cũng chau mày, hắn không nghĩ tới linh lực MeoMupcủa cô lại tuột dốc nhanh như vậy chỉ qua mấy ngày.Trên mặt cô không để lộ cảm xúc, Thương Sùng mím môi không biết nên giải thích với cô thế nào.Hắn hiểu rõ một kẻ truyền thừa của đuổi ma thế nhân mất đi linh lực có ý nghĩa như thế nào.Thù cha mẹ còn chưa báo, Sở Niệm gặp phải hiện thực lại càng thêm tàn khốc.Khóe môi cứng đờ nụ cười nhợt nhạt, Thương Sùng trấn an Sở Niệm đồng thời lại lặng yên không một tiếng động dùng sát khí đem hạc giấy ép tới.Duỗi tay bắt lấy hạc giấy đã phai màu do mất đi linh lực, Thương Sùng đưa tới tay Sở Niệm, giả vờ không thèm để ý mà câu môi cười. “Thật đúng là bà tôn liền tâm, em mới nói muốn gặp bà thì lão nhân gia đã truyền lời cho em. Em cũng đừng nghĩ loạn nữa, mau mở ra xem đi.”Sở Niệm nhíu mày, vài phút sau mới gật gật đầu. Thật cẩn thận mà đem hạc giấy mở ra, cô nhìn chữ… trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an.Niệm Niệm, lúc con đọc phong thư này, bà nội… chắc cũng là đang bình an rồi.Bà nội thật xin lỗi con, ba mẹ con đã mất nhiều năm như vậy mà bà không dám nói thật mọi chuyện với con.Không phải là bà không tin tưởng thực lực của con, mà bởi vì con MeoMuplà cháu gái duy nhất của bà, nên bà sợ nhất chính là khiến con thương tâm và khổ sở.Mười mấy năm qua nỗ lực vì không muốn con phải dính dáng tới những việc trong gia tộc. Những việc tinh phong huyết vũ đó, thật sự không nên xuất hiện trong cuộc sống của con.Nội biết con làm truyền nhân của Sở Gia nên con vẫn luôn cố gắng, vẫn luôn kiên cường, liều mạng như vậy… cũng chỉ vì muốn có thể sống thật tốt trên đời này.Nội còn nhớ khi còn nhỏ con luôn thích vây quanh bà, hỏi bà ba mẹ con đâu. Khi đó, con mới chỉ hơn bốn tuổi, cũng như những đứa trẻ khác khóc, náo loạn và nổi giận.Nội lúc đó cũng không biết phải trả lời con thế nào, nên chỉ có thể đau lòng mà ôm con vào lòng, cùng con khóc.Khi đó, ta còn cảm thấy cháu gái cưng của ta làm sao mà nhiều nước mắt tới vậy, khóc… khóc mãi MeoMuplàm cho người làm bà này cảm thấy khổ sở.Nhưng từ sau khi con sáu tuổi tới tận bay giờ, bà không còn thấy nước mắt của con nữa.Bà không biết trong năm đó con đã gặp chuyện gì… không chiếu cố tốt cho con, đây cũng là điều bà tự trách mình trong nhiều năm.Không nói trước với con mà lén luyện thành quỷ tiên, hiện tại bà nghĩ lại thì thấy đúng là ta làm bà không tốt… lại còn không thành thật.Bà không muốn tìm cớ gì cho bản thân hết, nhưng mà Niệm Niệm, con biết bà làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn tốt cho con.Còn Thương Sùng… Niệm Niệm, bà chỉ có thể nói rằng hắn cũng là một người đáng thương.Kết quả của hai người ra sao, bà không biết.Nhưng mà bà hy vọngMeoMup rằng khi con phải đưa ra quyết định thì con không cần băn khoăn tới suy nghĩ của người khác, chỉ cần ngẫm lại xem con rốt cuộc có yêu hắn hay không là đủ rồi.Nếu như sau này bà không thể tiếp tục ở bên cạnh con nữa, Niệm Niệm, con phải hứa với bà không được để cho cừu hận che đi đôi mắt của mình.Phải bảo vệ tốt bản thân, cũng phải mạnh mẽ lên.Niệm Niệm, bà biết con vĩnh vĩnh không bao giờ làm cho bà thất vọng.Phía cuối là chữ ký của bà cùng ngày tháng.Hai vai Sở Niệm run rẩy, không rõ vì sao đã viết từ hai ngày trước mà tới nay bà mới truyền cho mình.“Nội emMeoMupkhông có gì đúng không! Bà là quỷ tiên, giống cô ta sẽ không có ai có thể đả thương bà đúng không?!”Trong lòng dự cảm càng thêm mãnh liệt, Sở Niệm bắt lấy cánh tay Thương Sùng, cả người lả đi.Nội dung thư như một phong di thư, lúc này Thương Sùng cũng không dám nói đảm bảo gì với cô. Hắn ôm lấy vai cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng, lo sợ cô sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.“Nha đầu, em bình tĩnh lại đã!”“Bình tĩnh ư?” Thần kinh Sở Niệm như vỡ vụn, đôi mắt đỏ hoe gào lên như con thú tuyệt vọng. “Anh nói cho em nghe, em phải bình tĩnh thế nào?!”Thông báo: Sáng mai Mèo có việc nên sáng mai k hông có chap mới, cả nhà cứ an tâm khi nào có Mèo sẽ loa loa nha. Muaz