Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…
Chương 478: Không có lần sau
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sở Niệm há hốc mồm, không dám tin tưởng dùng ngón tay chỉ vào mình. “Em?”Phản ứng moe như vậy thật đúng là khiến cho Thương Sùng giật mình. Hắn cố kìm nén không giương khóe m ôi lên, gật đầu, cao ngạo như một vị thần.“Ừ.”Sở Niệm cắn môi, nhìn Hoa Lệ vài giây, ngọ nguậy ngón tay, rồi mới chậm rì rì bước tới chỗ Thương Sùng.Tóc tai trên đầu vẫn lộn xộn, cô cúi đầu, kéo kéo ngón tay. “Kêu người ta làm gì? Anh tỉnh ngủ chưa?”Thương Sùng cong khóe môi, đưa tay vén tóc mai cho cô, khoanh tay trước ngực.“Ban nãy hay người làm gì? Không cần mạnh miệng cãi, em biết là em không có cách nào giấu được anh mà.”Sở Niệm bĩu môi, lầm bầm trong miệng. “Kỳ thật cũng không làm gì, con gái tâm sự thôi mà, anh đừng có nghĩ tầm bậy, em với Hoa Lệ hoàn toàn bình thường.”“Tầm bậy---“ Thương Sùng cố ý làm ra vẻ không hiểu. “Anh không hiểu ý em nói gì?!”“… Thương Sùng, anh quá đáng!” Sở Niệm xù lông nhím. Biết nói Kabedon mà không biết mình nói cái gì.Thương Sùng vẫn vờ vịt, nhướng mày. “Em không phải lúc trước nói anh cổ lỗ sĩ sao? Dáng vẻ em và Hoa Lệ ban nãy nói chuyện, anh---““Anh thắng!” Sở Niệm xém nữa nhào lên cắn hắn, cúi đầu. Cô nhìn Thương Sùng, rồi lên cao giọng. “Em với Hoa Lệ nói chuyện bình thường thôi, em và cô ấy hoàn toàn thẳng, nên không cần phiền anh nghĩ bậy!”“Há há…” Hoa Lệ đang đứng một bên xem náo nhiệt bị lời nói của Sở Niệm chọc cười. Đang tính ôm bụng cười to, thì bị ánh mắt lạnh căm căm của Thương Sùng dẹp tan.Thương Sùng đắc ý, cao cao tại thượng tiếp tục truy hỏi. “Nói chuyện phiếm cái gì? Nói anh nghe một chút!”Sở Niệm đứng thẳng người nói: “Chính là, Hoa Lệ hỏi em vì sao mặc áo sơ mi của anh? Còn có vết hồng trên cổ em là thế nào? Thương Sùng, giờ anh vừa lòng chưa?”“Vậy em trả lời sao?”“…” Sở Niệm hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ rực thật mê người.“Em nói tiện tay cầm nhầm áo anh thôi, còn dấu hồng kia…” Sở Niệm quay đầu sang một bên, trốn tránh: “Em nói là anh nhéo em…”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Niệm há hốc mồm, không dám tin tưởng dùng ngón tay chỉ vào mình. “Em?”
Phản ứng moe như vậy thật đúng là khiến cho Thương Sùng giật mình. Hắn cố kìm nén không giương khóe m ôi lên, gật đầu, cao ngạo như một vị thần.
“Ừ.”
Sở Niệm cắn môi, nhìn Hoa Lệ vài giây, ngọ nguậy ngón tay, rồi mới chậm rì rì bước tới chỗ Thương Sùng.
Tóc tai trên đầu vẫn lộn xộn, cô cúi đầu, kéo kéo ngón tay. “Kêu người ta làm gì? Anh tỉnh ngủ chưa?”
Thương Sùng cong khóe môi, đưa tay vén tóc mai cho cô, khoanh tay trước ngực.
“Ban nãy hay người làm gì? Không cần mạnh miệng cãi, em biết là em không có cách nào giấu được anh mà.”
Sở Niệm bĩu môi, lầm bầm trong miệng. “Kỳ thật cũng không làm gì, con gái tâm sự thôi mà, anh đừng có nghĩ tầm bậy, em với Hoa Lệ hoàn toàn bình thường.”
“Tầm bậy---“ Thương Sùng cố ý làm ra vẻ không hiểu. “Anh không hiểu ý em nói gì?!”
“… Thương Sùng, anh quá đáng!” Sở Niệm xù lông nhím. Biết nói Kabedon mà không biết mình nói cái gì.
Thương Sùng vẫn vờ vịt, nhướng mày. “Em không phải lúc trước nói anh cổ lỗ sĩ sao? Dáng vẻ em và Hoa Lệ ban nãy nói chuyện, anh---“
“Anh thắng!” Sở Niệm xém nữa nhào lên cắn hắn, cúi đầu. Cô nhìn Thương Sùng, rồi lên cao giọng. “Em với Hoa Lệ nói chuyện bình thường thôi, em và cô ấy hoàn toàn thẳng, nên không cần phiền anh nghĩ bậy!”
“Há há…” Hoa Lệ đang đứng một bên xem náo nhiệt bị lời nói của Sở Niệm chọc cười. Đang tính ôm bụng cười to, thì bị ánh mắt lạnh căm căm của Thương Sùng dẹp tan.
Thương Sùng đắc ý, cao cao tại thượng tiếp tục truy hỏi. “Nói chuyện phiếm cái gì? Nói anh nghe một chút!”
Sở Niệm đứng thẳng người nói: “Chính là, Hoa Lệ hỏi em vì sao mặc áo sơ mi của anh? Còn có vết hồng trên cổ em là thế nào? Thương Sùng, giờ anh vừa lòng chưa?”
“Vậy em trả lời sao?”
“…” Sở Niệm hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ rực thật mê người.
“Em nói tiện tay cầm nhầm áo anh thôi, còn dấu hồng kia…” Sở Niệm quay đầu sang một bên, trốn tránh: “Em nói là anh nhéo em…”
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sở Niệm há hốc mồm, không dám tin tưởng dùng ngón tay chỉ vào mình. “Em?”Phản ứng moe như vậy thật đúng là khiến cho Thương Sùng giật mình. Hắn cố kìm nén không giương khóe m ôi lên, gật đầu, cao ngạo như một vị thần.“Ừ.”Sở Niệm cắn môi, nhìn Hoa Lệ vài giây, ngọ nguậy ngón tay, rồi mới chậm rì rì bước tới chỗ Thương Sùng.Tóc tai trên đầu vẫn lộn xộn, cô cúi đầu, kéo kéo ngón tay. “Kêu người ta làm gì? Anh tỉnh ngủ chưa?”Thương Sùng cong khóe môi, đưa tay vén tóc mai cho cô, khoanh tay trước ngực.“Ban nãy hay người làm gì? Không cần mạnh miệng cãi, em biết là em không có cách nào giấu được anh mà.”Sở Niệm bĩu môi, lầm bầm trong miệng. “Kỳ thật cũng không làm gì, con gái tâm sự thôi mà, anh đừng có nghĩ tầm bậy, em với Hoa Lệ hoàn toàn bình thường.”“Tầm bậy---“ Thương Sùng cố ý làm ra vẻ không hiểu. “Anh không hiểu ý em nói gì?!”“… Thương Sùng, anh quá đáng!” Sở Niệm xù lông nhím. Biết nói Kabedon mà không biết mình nói cái gì.Thương Sùng vẫn vờ vịt, nhướng mày. “Em không phải lúc trước nói anh cổ lỗ sĩ sao? Dáng vẻ em và Hoa Lệ ban nãy nói chuyện, anh---““Anh thắng!” Sở Niệm xém nữa nhào lên cắn hắn, cúi đầu. Cô nhìn Thương Sùng, rồi lên cao giọng. “Em với Hoa Lệ nói chuyện bình thường thôi, em và cô ấy hoàn toàn thẳng, nên không cần phiền anh nghĩ bậy!”“Há há…” Hoa Lệ đang đứng một bên xem náo nhiệt bị lời nói của Sở Niệm chọc cười. Đang tính ôm bụng cười to, thì bị ánh mắt lạnh căm căm của Thương Sùng dẹp tan.Thương Sùng đắc ý, cao cao tại thượng tiếp tục truy hỏi. “Nói chuyện phiếm cái gì? Nói anh nghe một chút!”Sở Niệm đứng thẳng người nói: “Chính là, Hoa Lệ hỏi em vì sao mặc áo sơ mi của anh? Còn có vết hồng trên cổ em là thế nào? Thương Sùng, giờ anh vừa lòng chưa?”“Vậy em trả lời sao?”“…” Sở Niệm hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ rực thật mê người.“Em nói tiện tay cầm nhầm áo anh thôi, còn dấu hồng kia…” Sở Niệm quay đầu sang một bên, trốn tránh: “Em nói là anh nhéo em…”