Tác giả:

Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…

Chương 480: Thỏa mãn hiếu kỳ

Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Hoa Lệ gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ buồn bã, cảm xúc nháo cả lên. “Người ta biết không nên tự tiện hỏi thăm việc tư của chủ nhân, nhưng mà…”Không chút để ý mà nheo mắt, Thương Sùng đương nhiên minh bạch cô nàng muốn nói lại thôi chuyện gì.Ra vẻ uể oải ngồi trên ghế, vỗ vỗ chỗ kế  bên, Thương Sùng nhìn Hoa Lệ, nhàn nhạt mà dương khóe môi: “Ngồi xuống.”“… Dạ, chủ nhân.”Hoa Lệ chậm rì rì buông máy hút bụi ra, khẽ cau mày ngồi xuống bên cạnh hắn.Đầu cúi gằm, Hoa Lệ trông đáng thương như trẻ con phạm lỗi.Thương Sùng cười khẽ, dùng tay chống đầu, liếc xéo cô nàng: “Rất tò mò đêm qua ta cùng Sở Niệm xảy ra chuyện gì?”Hoa Lệ gật gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu. “Cũng, cũng không phải đặc biệt tò mò…”“Muốn biết cái gì?” Thương Sùng hỏi: “Áo sơmi? Vết hồng? Hay là --- ta với Sở Niệm có cùng nhau qua đêm?”Hoa Lệ bị hắn hỏi chuyện áp bách như vậy có chút hít thở không thông, thật cẩn thận mà nâng mí mắt lên lén nhìn Thương Sùng, sau đó đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác.“Mấy chuyện đó, Hoa Lệ cũng đoán được rồi…chủ nhân, ngài không cần phải nói, thật sự không cần phải nói.”Thương Sùng nhịn cười, đưa tay túm lỗ tai Hoa Lệ, dụng lực vừa phải, không làm đau cô  nàng.Bắt cô nàng quay sang nhìn mình, Thương Sùng mỉm cười, lời nói thấm thía ra vẻ thiện nhân, người lớn trong nhà.“Về sau có cái gì vấn đề, trực tiếp tới hỏi ta thì tốt rồi. Ta là ‘anh hai’ của em, sao có thể không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em chứ?”“…” Hoa Lệ bị véo tai không nhịn được mà rùng mình, chớp mắt nhìn Thương Sùng đầy đáng thương, cứng đờ khóe môi, lắp bắp: “Chủ nhân… ngài, ngài đừng vậy mà…”“Vậy gì?”“Là, chính là như bây giờ…” Hoa Lệ thừa nhận hiện tại Thương Sùng rất tuấn tú, thực ôn nhu, nhưng là --- vì cái mạng nhỏ, cô tình nguyện chủ nhân trở lại bình thường.Khuôn mặt rầu rĩ ban nãy vụt biến thành chính trực. Cô hướng Thương Sùng làm ra vẻ thề thốt, không quên gật đầu đầy trịnh trọng.“Chủ nhân, Hoa Lệ thề với người, về sau sự tình của người, Hoa Lệ tuyệt đối sẽ không buôn. Cái gì mà áo sơ mi, dấu hôn… mọi thứ đều là Hoa Lệ nhất thời hồ đồ hỏi tới, người ta đảm bảo sau này sẽ không hỏi lại chị dâu gì hết, kabedon này nọ… chỉ để giành cho chủ nhân với chị dâu chơi thôi.”

Hoa Lệ gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ buồn bã, cảm xúc nháo cả lên. “Người ta biết không nên tự tiện hỏi thăm việc tư của chủ nhân, nhưng mà…”

Không chút để ý mà nheo mắt, Thương Sùng đương nhiên minh bạch cô nàng muốn nói lại thôi chuyện gì.

Ra vẻ uể oải ngồi trên ghế, vỗ vỗ chỗ kế  bên, Thương Sùng nhìn Hoa Lệ, nhàn nhạt mà dương khóe môi: “Ngồi xuống.”

“… Dạ, chủ nhân.”

Hoa Lệ chậm rì rì buông máy hút bụi ra, khẽ cau mày ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đầu cúi gằm, Hoa Lệ trông đáng thương như trẻ con phạm lỗi.

Thương Sùng cười khẽ, dùng tay chống đầu, liếc xéo cô nàng: “Rất tò mò đêm qua ta cùng Sở Niệm xảy ra chuyện gì?”

Hoa Lệ gật gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu. “Cũng, cũng không phải đặc biệt tò mò…”

“Muốn biết cái gì?” Thương Sùng hỏi: “Áo sơmi? Vết hồng? Hay là --- ta với Sở Niệm có cùng nhau qua đêm?”

Hoa Lệ bị hắn hỏi chuyện áp bách như vậy có chút hít thở không thông, thật cẩn thận mà nâng mí mắt lên lén nhìn Thương Sùng, sau đó đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác.

“Mấy chuyện đó, Hoa Lệ cũng đoán được rồi…chủ nhân, ngài không cần phải nói, thật sự không cần phải nói.”

Thương Sùng nhịn cười, đưa tay túm lỗ tai Hoa Lệ, dụng lực vừa phải, không làm đau cô  nàng.

Bắt cô nàng quay sang nhìn mình, Thương Sùng mỉm cười, lời nói thấm thía ra vẻ thiện nhân, người lớn trong nhà.

“Về sau có cái gì vấn đề, trực tiếp tới hỏi ta thì tốt rồi. Ta là ‘anh hai’ của em, sao có thể không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em chứ?”

“…” Hoa Lệ bị véo tai không nhịn được mà rùng mình, chớp mắt nhìn Thương Sùng đầy đáng thương, cứng đờ khóe môi, lắp bắp: “Chủ nhân… ngài, ngài đừng vậy mà…”

“Vậy gì?”

“Là, chính là như bây giờ…” Hoa Lệ thừa nhận hiện tại Thương Sùng rất tuấn tú, thực ôn nhu, nhưng là --- vì cái mạng nhỏ, cô tình nguyện chủ nhân trở lại bình thường.

Khuôn mặt rầu rĩ ban nãy vụt biến thành chính trực. Cô hướng Thương Sùng làm ra vẻ thề thốt, không quên gật đầu đầy trịnh trọng.

“Chủ nhân, Hoa Lệ thề với người, về sau sự tình của người, Hoa Lệ tuyệt đối sẽ không buôn. Cái gì mà áo sơ mi, dấu hôn… mọi thứ đều là Hoa Lệ nhất thời hồ đồ hỏi tới, người ta đảm bảo sau này sẽ không hỏi lại chị dâu gì hết, kabedon này nọ… chỉ để giành cho chủ nhân với chị dâu chơi thôi.”

Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Hoa Lệ gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ buồn bã, cảm xúc nháo cả lên. “Người ta biết không nên tự tiện hỏi thăm việc tư của chủ nhân, nhưng mà…”Không chút để ý mà nheo mắt, Thương Sùng đương nhiên minh bạch cô nàng muốn nói lại thôi chuyện gì.Ra vẻ uể oải ngồi trên ghế, vỗ vỗ chỗ kế  bên, Thương Sùng nhìn Hoa Lệ, nhàn nhạt mà dương khóe môi: “Ngồi xuống.”“… Dạ, chủ nhân.”Hoa Lệ chậm rì rì buông máy hút bụi ra, khẽ cau mày ngồi xuống bên cạnh hắn.Đầu cúi gằm, Hoa Lệ trông đáng thương như trẻ con phạm lỗi.Thương Sùng cười khẽ, dùng tay chống đầu, liếc xéo cô nàng: “Rất tò mò đêm qua ta cùng Sở Niệm xảy ra chuyện gì?”Hoa Lệ gật gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu. “Cũng, cũng không phải đặc biệt tò mò…”“Muốn biết cái gì?” Thương Sùng hỏi: “Áo sơmi? Vết hồng? Hay là --- ta với Sở Niệm có cùng nhau qua đêm?”Hoa Lệ bị hắn hỏi chuyện áp bách như vậy có chút hít thở không thông, thật cẩn thận mà nâng mí mắt lên lén nhìn Thương Sùng, sau đó đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác.“Mấy chuyện đó, Hoa Lệ cũng đoán được rồi…chủ nhân, ngài không cần phải nói, thật sự không cần phải nói.”Thương Sùng nhịn cười, đưa tay túm lỗ tai Hoa Lệ, dụng lực vừa phải, không làm đau cô  nàng.Bắt cô nàng quay sang nhìn mình, Thương Sùng mỉm cười, lời nói thấm thía ra vẻ thiện nhân, người lớn trong nhà.“Về sau có cái gì vấn đề, trực tiếp tới hỏi ta thì tốt rồi. Ta là ‘anh hai’ của em, sao có thể không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em chứ?”“…” Hoa Lệ bị véo tai không nhịn được mà rùng mình, chớp mắt nhìn Thương Sùng đầy đáng thương, cứng đờ khóe môi, lắp bắp: “Chủ nhân… ngài, ngài đừng vậy mà…”“Vậy gì?”“Là, chính là như bây giờ…” Hoa Lệ thừa nhận hiện tại Thương Sùng rất tuấn tú, thực ôn nhu, nhưng là --- vì cái mạng nhỏ, cô tình nguyện chủ nhân trở lại bình thường.Khuôn mặt rầu rĩ ban nãy vụt biến thành chính trực. Cô hướng Thương Sùng làm ra vẻ thề thốt, không quên gật đầu đầy trịnh trọng.“Chủ nhân, Hoa Lệ thề với người, về sau sự tình của người, Hoa Lệ tuyệt đối sẽ không buôn. Cái gì mà áo sơ mi, dấu hôn… mọi thứ đều là Hoa Lệ nhất thời hồ đồ hỏi tới, người ta đảm bảo sau này sẽ không hỏi lại chị dâu gì hết, kabedon này nọ… chỉ để giành cho chủ nhân với chị dâu chơi thôi.”

Chương 480: Thỏa mãn hiếu kỳ