Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…
Chương 485: Ta thề ngươi sẽ hối hận!
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Sở Niệm thừa nhận, ánh mắt Thư Tiếu Nhi cùng mình có chút giống nhau. Nhưng rốt cuộc hai người không phải một loại người, muốn cho ả tới cải trang thành chính mình, sao lại có thể dễ dàng như vậy.Người này cho rằng Thương Sùng là người mù sao?Sở Niệm nhíu mày, càng thêm buồn cười nhìn ả và hắn ta.Minh Vương cũng không kiêng kỵ mà nhướng mày, chậm rì rì nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ động, mở miệng nói: “Ta thật là tính toán kêu ả đi làm bạn với Thương Sùng, ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng chỉ vì ngươi không biết qua quá khứ của bọn họ thôi!”Quá khứ?Sở Niệm thẳng người, chẳng lẽ Thương Sùng cùng Thư Tiếu Nhi… Trước kia từng ở với nhau?Khó có thể tin được mà mở to hai mắt, nếu đây là thật sự, vậy đó cũng là một đả kích và lo lắng với cô.Cảm xúc của cô khẽ biến hóa khiến Minh Vương cười cợt nhìn Sở Niệm, cố ý làm ra vẻ giật mình: “Ồ, hóa ra hắn chưa từng nói với ngươi chuyện này sao? Ta còn tưởng rằng các ngươi ở bên nhau lâu như vậy, hắn đã nói tất cả với ngươi mọi chuyện trừ thân phận thật của hắn thôi chứ.”Sở Niệm trừng mắt liếc hắn một cái. “Châm ngòi ly gián, thủ đoạn ngươi vẫn kém quá, lãng phí tâm cơ, thật đúng là nhàm chán!”Thư Tiếu Nhi đứng đằng sau cau mày, ả tiến lên một bước định quát Sở Niệm nhưng bị tia mắt sắc như dao cau của Minh Vương chặn lại.Cố gắng chế trụ cảm giác ghen tuông quay cuồng trong lòng, Thư Tiếu Nhi nheo mắt, hận không thể ngay lập tức giết chết nữ nhân không biết trời cao đất dày này!Minh Vương đứng ở kế bên vẫn vân đạm phong khinh, cong môi nhìn Sở Niệm, sau đó không nhanh không chậm mà nói:“Ta có thể để cho ả thay thế ngươi, khẳng định là có thể khiến cho Thương Sùng không phát hiện. Tốt xấu ả đã từng cũng làm bạn với nam nhân của ngươi một trăm năm, ngươi sẽ không thiên chân cho rằng Thương Sùng từ đầu đến cuối đều chỉ có một nữ nhân là ngươi chứ?!”Sở Niệm nắm chặt đôi tay run rẩy, không thể phủ nhận, những lời này Minh Vương đích xác đã vượt qua điểm mấu chốt của cô.Mấy ngàn năm lẻ loi một mình đích xác đối với Thương Sùng mà nói là một loại tra tấn. Cô cắn môi thật chặt, nhìn Thư Tiếu Nhi sau đó mới nhìn sang Minh Vương.“Thương Sùng trước kia cùng bao nhiêu ngươi bên nhau, ta căn bản không quan tâm. Với ta mà nói, có thể tiếp thu thân phận của anh ấy thì ta cũng nhất định có thể tiếp thu quá khứ của anh ấy.”“Cho dù hắn từng hoan ái với nữ nhân khác, ngươi cũng có thể làm được hoàn toàn không để bụng sao?”Sở Niệm rũ mắt, trong đáy mắt hiện lên một mạt chua xót lướt qua, tạm dừng vài giây, mới mở miệng nói:“Nói hoàn toàn không để bụng, cũng là không có khả năng. Nhưng là thay vì ghen, ta tình nguyện tìm hiểu về những điểm vui mấy ngàn năm qua của anh ấy.”Sở Niệm những lời này chính là đang ngầm nói Thương Sùng từ đầu đến cuối đều chỉ yêu một mình cô, mặc kệ là Thư Tiếu Nhi cũng được, hay là nữ nhân nào đó cũng thế, đối với nam nhân của cô mà nói, đều chỉ là một món đồ chơi làm bạn qua ngày mà thôi.
Sở Niệm thừa nhận, ánh mắt Thư Tiếu Nhi cùng mình có chút giống nhau. Nhưng rốt cuộc hai người không phải một loại người, muốn cho ả tới cải trang thành chính mình, sao lại có thể dễ dàng như vậy.
Người này cho rằng Thương Sùng là người mù sao?
Sở Niệm nhíu mày, càng thêm buồn cười nhìn ả và hắn ta.
Minh Vương cũng không kiêng kỵ mà nhướng mày, chậm rì rì nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ động, mở miệng nói: “Ta thật là tính toán kêu ả đi làm bạn với Thương Sùng, ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng chỉ vì ngươi không biết qua quá khứ của bọn họ thôi!”
Quá khứ?
Sở Niệm thẳng người, chẳng lẽ Thương Sùng cùng Thư Tiếu Nhi… Trước kia từng ở với nhau?
Khó có thể tin được mà mở to hai mắt, nếu đây là thật sự, vậy đó cũng là một đả kích và lo lắng với cô.
Cảm xúc của cô khẽ biến hóa khiến Minh Vương cười cợt nhìn Sở Niệm, cố ý làm ra vẻ giật mình: “Ồ, hóa ra hắn chưa từng nói với ngươi chuyện này sao? Ta còn tưởng rằng các ngươi ở bên nhau lâu như vậy, hắn đã nói tất cả với ngươi mọi chuyện trừ thân phận thật của hắn thôi chứ.”
Sở Niệm trừng mắt liếc hắn một cái. “Châm ngòi ly gián, thủ đoạn ngươi vẫn kém quá, lãng phí tâm cơ, thật đúng là nhàm chán!”
Thư Tiếu Nhi đứng đằng sau cau mày, ả tiến lên một bước định quát Sở Niệm nhưng bị tia mắt sắc như dao cau của Minh Vương chặn lại.
Cố gắng chế trụ cảm giác ghen tuông quay cuồng trong lòng, Thư Tiếu Nhi nheo mắt, hận không thể ngay lập tức giết chết nữ nhân không biết trời cao đất dày này!
Minh Vương đứng ở kế bên vẫn vân đạm phong khinh, cong môi nhìn Sở Niệm, sau đó không nhanh không chậm mà nói:
“Ta có thể để cho ả thay thế ngươi, khẳng định là có thể khiến cho Thương Sùng không phát hiện. Tốt xấu ả đã từng cũng làm bạn với nam nhân của ngươi một trăm năm, ngươi sẽ không thiên chân cho rằng Thương Sùng từ đầu đến cuối đều chỉ có một nữ nhân là ngươi chứ?!”
Sở Niệm nắm chặt đôi tay run rẩy, không thể phủ nhận, những lời này Minh Vương đích xác đã vượt qua điểm mấu chốt của cô.
Mấy ngàn năm lẻ loi một mình đích xác đối với Thương Sùng mà nói là một loại tra tấn. Cô cắn môi thật chặt, nhìn Thư Tiếu Nhi sau đó mới nhìn sang Minh Vương.
“Thương Sùng trước kia cùng bao nhiêu ngươi bên nhau, ta căn bản không quan tâm. Với ta mà nói, có thể tiếp thu thân phận của anh ấy thì ta cũng nhất định có thể tiếp thu quá khứ của anh ấy.”
“Cho dù hắn từng hoan ái với nữ nhân khác, ngươi cũng có thể làm được hoàn toàn không để bụng sao?”
Sở Niệm rũ mắt, trong đáy mắt hiện lên một mạt chua xót lướt qua, tạm dừng vài giây, mới mở miệng nói:
“Nói hoàn toàn không để bụng, cũng là không có khả năng. Nhưng là thay vì ghen, ta tình nguyện tìm hiểu về những điểm vui mấy ngàn năm qua của anh ấy.”
Sở Niệm những lời này chính là đang ngầm nói Thương Sùng từ đầu đến cuối đều chỉ yêu một mình cô, mặc kệ là Thư Tiếu Nhi cũng được, hay là nữ nhân nào đó cũng thế, đối với nam nhân của cô mà nói, đều chỉ là một món đồ chơi làm bạn qua ngày mà thôi.
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Sở Niệm thừa nhận, ánh mắt Thư Tiếu Nhi cùng mình có chút giống nhau. Nhưng rốt cuộc hai người không phải một loại người, muốn cho ả tới cải trang thành chính mình, sao lại có thể dễ dàng như vậy.Người này cho rằng Thương Sùng là người mù sao?Sở Niệm nhíu mày, càng thêm buồn cười nhìn ả và hắn ta.Minh Vương cũng không kiêng kỵ mà nhướng mày, chậm rì rì nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ động, mở miệng nói: “Ta thật là tính toán kêu ả đi làm bạn với Thương Sùng, ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng chỉ vì ngươi không biết qua quá khứ của bọn họ thôi!”Quá khứ?Sở Niệm thẳng người, chẳng lẽ Thương Sùng cùng Thư Tiếu Nhi… Trước kia từng ở với nhau?Khó có thể tin được mà mở to hai mắt, nếu đây là thật sự, vậy đó cũng là một đả kích và lo lắng với cô.Cảm xúc của cô khẽ biến hóa khiến Minh Vương cười cợt nhìn Sở Niệm, cố ý làm ra vẻ giật mình: “Ồ, hóa ra hắn chưa từng nói với ngươi chuyện này sao? Ta còn tưởng rằng các ngươi ở bên nhau lâu như vậy, hắn đã nói tất cả với ngươi mọi chuyện trừ thân phận thật của hắn thôi chứ.”Sở Niệm trừng mắt liếc hắn một cái. “Châm ngòi ly gián, thủ đoạn ngươi vẫn kém quá, lãng phí tâm cơ, thật đúng là nhàm chán!”Thư Tiếu Nhi đứng đằng sau cau mày, ả tiến lên một bước định quát Sở Niệm nhưng bị tia mắt sắc như dao cau của Minh Vương chặn lại.Cố gắng chế trụ cảm giác ghen tuông quay cuồng trong lòng, Thư Tiếu Nhi nheo mắt, hận không thể ngay lập tức giết chết nữ nhân không biết trời cao đất dày này!Minh Vương đứng ở kế bên vẫn vân đạm phong khinh, cong môi nhìn Sở Niệm, sau đó không nhanh không chậm mà nói:“Ta có thể để cho ả thay thế ngươi, khẳng định là có thể khiến cho Thương Sùng không phát hiện. Tốt xấu ả đã từng cũng làm bạn với nam nhân của ngươi một trăm năm, ngươi sẽ không thiên chân cho rằng Thương Sùng từ đầu đến cuối đều chỉ có một nữ nhân là ngươi chứ?!”Sở Niệm nắm chặt đôi tay run rẩy, không thể phủ nhận, những lời này Minh Vương đích xác đã vượt qua điểm mấu chốt của cô.Mấy ngàn năm lẻ loi một mình đích xác đối với Thương Sùng mà nói là một loại tra tấn. Cô cắn môi thật chặt, nhìn Thư Tiếu Nhi sau đó mới nhìn sang Minh Vương.“Thương Sùng trước kia cùng bao nhiêu ngươi bên nhau, ta căn bản không quan tâm. Với ta mà nói, có thể tiếp thu thân phận của anh ấy thì ta cũng nhất định có thể tiếp thu quá khứ của anh ấy.”“Cho dù hắn từng hoan ái với nữ nhân khác, ngươi cũng có thể làm được hoàn toàn không để bụng sao?”Sở Niệm rũ mắt, trong đáy mắt hiện lên một mạt chua xót lướt qua, tạm dừng vài giây, mới mở miệng nói:“Nói hoàn toàn không để bụng, cũng là không có khả năng. Nhưng là thay vì ghen, ta tình nguyện tìm hiểu về những điểm vui mấy ngàn năm qua của anh ấy.”Sở Niệm những lời này chính là đang ngầm nói Thương Sùng từ đầu đến cuối đều chỉ yêu một mình cô, mặc kệ là Thư Tiếu Nhi cũng được, hay là nữ nhân nào đó cũng thế, đối với nam nhân của cô mà nói, đều chỉ là một món đồ chơi làm bạn qua ngày mà thôi.