Tác giả:

Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…

Chương 489: Tận mắt nhìn thấy ngày chết của ả

Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Sở Niệm nằm trong lòng Thương Sùng cả người cứng lại, vờ tự nhiên dụi đầu vào lòng hắn, trong lòng cảm thấy lời Thương Sùng như có ẩn ý…Ngón tay hắn vẫn nhẹ miết trên môi, cô cắn nhẹ môi hồng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Có lẽ, em cũng không biết nhiều về cô ấy, cho nên… trước giờ chưa để ý tới việc này.”“Không để ý cũng coi như là may mắn.” Thương Sùng cong môi, ngón tay thon dài như tùy ý xẹt qua gương mặt cô. “Ả không được bình thường, tôi cũng không hy vọng ả sẽ lây bệnh đam mê kỳ quái gì cho em…”“Đam mê…” Sở Niệm ngẩng đầu, lơ đễnh nhìn Thương Sùng đang cười đầy ẩn ý. Giống như không nhịn được mà khẽ run rẩy, cô cười nhẹ, kéo chăn đắp như thể bị lạnh.Thương Sùng biểu tình cũng không có gì phát sinh mới, nhẹ nhàng giúp cô dém góc chăn, rồi mới chậm rãi nói:“Trước đây, Thư Tiếu Nhi kia từng muốn dùng bộ dáng của em để tiếp cận tôi, ỷ vào việc có chút tương tự khuôn mặt em, nên tính ở trước mặt anh mà múa rìu qua mắt thơ.”“Em nói xem, hai người khác nhau từ trong xương tủy, làm sao có thể biến thành giống y như nhau được? Thư Tiếu Nhi là đồ ngu ngốc, ả không bao giờ hiểu được đạo lý này.”Đầu ngón tay thon dài lúc này đã ngừng ở vị trí cổ Sở Niệm, đôi mắt đen trở nên lạnh lẽo thấu xương. Thương Sùng cúi sát xuống tai cô, đôi môi lạnh nhạt cười:“Nha đầu, em có cảm thấy ả thật ngu không chịu nổi không?”Sở Niệm cúi đầu, giữa mày hiện lên vẻ hoảng loạn, theo bản năng muốn cách xa khỏi nam nhân này ra xa một chút, nhưng mà bàn tay trên eo không để cho cô rời đi nửa bước.Khóe  môi cứng đờ, cô nhanh chóng gật gật đầu.Sở Niệm nuốt nước bọt trong miệng, hơi thở đều bắt đầu trở nên rối  loạn.“Đích xác có chút ngốc… có lẽ cô ấy cho rằng chỉ cần biến thành bộ dáng của em, thì anh… anh sẽ chấp nhận ở bên cô ấy chăng…”“Vậy, nha đầu em có cho rằng--- ả đáng chết không?Thương Sùng cười vô hại, nhưng làm Sở Niệm cảm giác thật sợ hãi.Nỗi sợ hãi từ trong tim khiến cô không khống chế được mà gật đầu… nhưng sau đó lại giống như phát hiện ra mình đã sai gì đó, lại ra sức lắc đầu, cúi gằm mặt  không dám đối mặt với Thương Sùng.“Thư Tiếu Nhi lợi dụng thủ đoạn tiếp cận anh, là cô ấy không đúng, nhưng mà… cũng không đến mức phải chết nghiêm trọng tới vậy.”Thật cẩn thận liếc Thương Sùng qua khóe mặt, đánh giá cảm xúc trênmặt hắn, Sở Niệm nhấp miệng đã khô khốc, rồi nhanh chóng nói tiếp: “Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ không gặp cô ấy nữa, thôi bỏ qua đi anh, sau này không nhắc tới cô ấy nữa là được.”“Dễ dàng bỏ qua vậy sao?” Thương Sùng ra vẻ bất mãn mà khẽ nhăn trán. “Nha đầu, em có biết không, ả chút nữa đã thành tình địch của em rồi!”“Thì anh cũng nói là chút nữa mà! Dù sao cũng không thể nào, nên thôi đừng nhắc tới nữa.”Sở Niệm  rúc vào trong chăn, nhìn bàn tay trên cô mình, khuôn mặt nhỏ có chút bực bội. “Em muốn đi ngủ, Thương Sùng, anh bỏ tay ra đi.

Sở Niệm nằm trong lòng Thương Sùng cả người cứng lại, vờ tự nhiên dụi đầu vào lòng hắn, trong lòng cảm thấy lời Thương Sùng như có ẩn ý…

Ngón tay hắn vẫn nhẹ miết trên môi, cô cắn nhẹ môi hồng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Có lẽ, em cũng không biết nhiều về cô ấy, cho nên… trước giờ chưa để ý tới việc này.”

“Không để ý cũng coi như là may mắn.” Thương Sùng cong môi, ngón tay thon dài như tùy ý xẹt qua gương mặt cô. “Ả không được bình thường, tôi cũng không hy vọng ả sẽ lây bệnh đam mê kỳ quái gì cho em…”

“Đam mê…” Sở Niệm ngẩng đầu, lơ đễnh nhìn Thương Sùng đang cười đầy ẩn ý. Giống như không nhịn được mà khẽ run rẩy, cô cười nhẹ, kéo chăn đắp như thể bị lạnh.

Thương Sùng biểu tình cũng không có gì phát sinh mới, nhẹ nhàng giúp cô dém góc chăn, rồi mới chậm rãi nói:

“Trước đây, Thư Tiếu Nhi kia từng muốn dùng bộ dáng của em để tiếp cận tôi, ỷ vào việc có chút tương tự khuôn mặt em, nên tính ở trước mặt anh mà múa rìu qua mắt thơ.”

“Em nói xem, hai người khác nhau từ trong xương tủy, làm sao có thể biến thành giống y như nhau được? Thư Tiếu Nhi là đồ ngu ngốc, ả không bao giờ hiểu được đạo lý này.”

Đầu ngón tay thon dài lúc này đã ngừng ở vị trí cổ Sở Niệm, đôi mắt đen trở nên lạnh lẽo thấu xương. Thương Sùng cúi sát xuống tai cô, đôi môi lạnh nhạt cười:

“Nha đầu, em có cảm thấy ả thật ngu không chịu nổi không?”

Sở Niệm cúi đầu, giữa mày hiện lên vẻ hoảng loạn, theo bản năng muốn cách xa khỏi nam nhân này ra xa một chút, nhưng mà bàn tay trên eo không để cho cô rời đi nửa bước.

Khóe  môi cứng đờ, cô nhanh chóng gật gật đầu.

Sở Niệm nuốt nước bọt trong miệng, hơi thở đều bắt đầu trở nên rối  loạn.

“Đích xác có chút ngốc… có lẽ cô ấy cho rằng chỉ cần biến thành bộ dáng của em, thì anh… anh sẽ chấp nhận ở bên cô ấy chăng…”

“Vậy, nha đầu em có cho rằng--- ả đáng chết không?

Thương Sùng cười vô hại, nhưng làm Sở Niệm cảm giác thật sợ hãi.

Nỗi sợ hãi từ trong tim khiến cô không khống chế được mà gật đầu… nhưng sau đó lại giống như phát hiện ra mình đã sai gì đó, lại ra sức lắc đầu, cúi gằm mặt  không dám đối mặt với Thương Sùng.

“Thư Tiếu Nhi lợi dụng thủ đoạn tiếp cận anh, là cô ấy không đúng, nhưng mà… cũng không đến mức phải chết nghiêm trọng tới vậy.”

Thật cẩn thận liếc Thương Sùng qua khóe mặt, đánh giá cảm xúc trênmặt hắn, Sở Niệm nhấp miệng đã khô khốc, rồi nhanh chóng nói tiếp: “Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ không gặp cô ấy nữa, thôi bỏ qua đi anh, sau này không nhắc tới cô ấy nữa là được.”

“Dễ dàng bỏ qua vậy sao?” Thương Sùng ra vẻ bất mãn mà khẽ nhăn trán. “Nha đầu, em có biết không, ả chút nữa đã thành tình địch của em rồi!”

“Thì anh cũng nói là chút nữa mà! Dù sao cũng không thể nào, nên thôi đừng nhắc tới nữa.”

Sở Niệm  rúc vào trong chăn, nhìn bàn tay trên cô mình, khuôn mặt nhỏ có chút bực bội. “Em muốn đi ngủ, Thương Sùng, anh bỏ tay ra đi.

Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Sở Niệm nằm trong lòng Thương Sùng cả người cứng lại, vờ tự nhiên dụi đầu vào lòng hắn, trong lòng cảm thấy lời Thương Sùng như có ẩn ý…Ngón tay hắn vẫn nhẹ miết trên môi, cô cắn nhẹ môi hồng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Có lẽ, em cũng không biết nhiều về cô ấy, cho nên… trước giờ chưa để ý tới việc này.”“Không để ý cũng coi như là may mắn.” Thương Sùng cong môi, ngón tay thon dài như tùy ý xẹt qua gương mặt cô. “Ả không được bình thường, tôi cũng không hy vọng ả sẽ lây bệnh đam mê kỳ quái gì cho em…”“Đam mê…” Sở Niệm ngẩng đầu, lơ đễnh nhìn Thương Sùng đang cười đầy ẩn ý. Giống như không nhịn được mà khẽ run rẩy, cô cười nhẹ, kéo chăn đắp như thể bị lạnh.Thương Sùng biểu tình cũng không có gì phát sinh mới, nhẹ nhàng giúp cô dém góc chăn, rồi mới chậm rãi nói:“Trước đây, Thư Tiếu Nhi kia từng muốn dùng bộ dáng của em để tiếp cận tôi, ỷ vào việc có chút tương tự khuôn mặt em, nên tính ở trước mặt anh mà múa rìu qua mắt thơ.”“Em nói xem, hai người khác nhau từ trong xương tủy, làm sao có thể biến thành giống y như nhau được? Thư Tiếu Nhi là đồ ngu ngốc, ả không bao giờ hiểu được đạo lý này.”Đầu ngón tay thon dài lúc này đã ngừng ở vị trí cổ Sở Niệm, đôi mắt đen trở nên lạnh lẽo thấu xương. Thương Sùng cúi sát xuống tai cô, đôi môi lạnh nhạt cười:“Nha đầu, em có cảm thấy ả thật ngu không chịu nổi không?”Sở Niệm cúi đầu, giữa mày hiện lên vẻ hoảng loạn, theo bản năng muốn cách xa khỏi nam nhân này ra xa một chút, nhưng mà bàn tay trên eo không để cho cô rời đi nửa bước.Khóe  môi cứng đờ, cô nhanh chóng gật gật đầu.Sở Niệm nuốt nước bọt trong miệng, hơi thở đều bắt đầu trở nên rối  loạn.“Đích xác có chút ngốc… có lẽ cô ấy cho rằng chỉ cần biến thành bộ dáng của em, thì anh… anh sẽ chấp nhận ở bên cô ấy chăng…”“Vậy, nha đầu em có cho rằng--- ả đáng chết không?Thương Sùng cười vô hại, nhưng làm Sở Niệm cảm giác thật sợ hãi.Nỗi sợ hãi từ trong tim khiến cô không khống chế được mà gật đầu… nhưng sau đó lại giống như phát hiện ra mình đã sai gì đó, lại ra sức lắc đầu, cúi gằm mặt  không dám đối mặt với Thương Sùng.“Thư Tiếu Nhi lợi dụng thủ đoạn tiếp cận anh, là cô ấy không đúng, nhưng mà… cũng không đến mức phải chết nghiêm trọng tới vậy.”Thật cẩn thận liếc Thương Sùng qua khóe mặt, đánh giá cảm xúc trênmặt hắn, Sở Niệm nhấp miệng đã khô khốc, rồi nhanh chóng nói tiếp: “Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ không gặp cô ấy nữa, thôi bỏ qua đi anh, sau này không nhắc tới cô ấy nữa là được.”“Dễ dàng bỏ qua vậy sao?” Thương Sùng ra vẻ bất mãn mà khẽ nhăn trán. “Nha đầu, em có biết không, ả chút nữa đã thành tình địch của em rồi!”“Thì anh cũng nói là chút nữa mà! Dù sao cũng không thể nào, nên thôi đừng nhắc tới nữa.”Sở Niệm  rúc vào trong chăn, nhìn bàn tay trên cô mình, khuôn mặt nhỏ có chút bực bội. “Em muốn đi ngủ, Thương Sùng, anh bỏ tay ra đi.

Chương 489: Tận mắt nhìn thấy ngày chết của ả