Tác giả:

Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn…

Chương 491: Vượt lửa băng sông

Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Đối với Hoa Lệ, Sở Niệm là người bạn duy nhất mà cô nàng coi trọng suốt mấy trăm năm qua. Cô nàng lo lắng cho an nguy của Sở Niệm, nhưng nếu Thương Sùng cùng Cẩm Mặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô cũng tuyệt đối không cho phép.Chuyện lần này có lẽ có chút khó giải quyết… một tia dự cảm không tốt khiến Hoa Lệ thấp thỏm bất an.Nhìn cô nàng cau mày, Cẩm Mặc cảm thấy thật rối rắm, và có chút băn khoăn.Hắn muốn nói với cô rằng hắn bảo đảm, khiến cô an tâm, nhưng mà…Giơ tay khẽ vuốt gương mặt Hoa Lệ, Cẩm Mặc không nói nên lời chỉ có thể khom lưng hôn lên đôi môi cô.Trong lòng có cảm giác đau thương ly biệt không nói nên lời, cả hai đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu.Nửa giờ sau, Cẩm Mặc ra khỏi cửa. Nhìn Thương Sùng ngồi rtên ghế lái xe, hắn mở cửa ngồi vào bên cạnh.Xe chạy đi.Ngoài cửa sổ là mông lung mờ mịt đêm tối.Không biết chạy loạn trên phố bao lâu, cuối cùng Thương Sùng ngừng xe ở ven đường, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.Ap lực đè nén trong không khí làm người ta không dám thở mạnh, Cẩm Mặc cau mày, đôi mắt nâu đầy cảnh giác. “Chủ nhân, chuyện này… là do hắn an bài sao?”Thương Sùng trầm mặc gật đầu, có thể che lấp khí của Thư Tiếu Nhi trên người, có lẽ cả thế giới này cũng chỉ có nam nhân kia mà thôi.Cẩm Mặc cả người lảo đảo, lại lâm vào trầm mặc, lát sau mới mở miệng hỏi: “Hắn trăm phương ngàn kế giúp cho Thư Tiếu Nhi ngụy trang thành Sở Niệm như vậy… Chủ nhân, Cẩm Mặc muốn biết, người… làm sao phát hiện ra sơ hở?”“Nước hoa.”Thương Sùng trả lời, câu trả lời cũng như tâm tình của hắn lúc này. Nặng nề, lại lạnh nhạt.Lấy ra điếu thuốc đã lâu không động đến, hắn châm thuốc, chậm rãi thở ra một vòng khói.“Kẻ đó đã đem khí của Thư Tiếu Nhi che lấp gần như triệt để, chỉ có điều ả không biết, Sở Niệm là người tùy hứng nhưng trước giờ chưa từng có thói quen dùng nước hoa.”Từ lúc đón Sở Niệm về, trên đường Thương Sùng không phát hiện ra bất cứ điều gì khả nghi.Không muốn ăn gì, chỉ mệt mỏi.Bám dính hắn một cách bất ngờ, hắn cũng chỉ nghĩ là cô làm nũng mà thôi…Nữ nhân kiều diễm khêu gợi, có thể là do sau khi có quan hệ thì biến đổi… nhưng khi Thư Tiếu Nhi trêu chọc khiến hắn phải tắm dập hỏa, khi đứng trước bồn rửa mặt Thương Sùng mới phát hiện ra sơ hở.Thư Tiếu Nhi trước giờ chỉ bắt chước dáng vẻ và tướng mạo của Sở Niệm, tuy rằng sau này có gặp qua cô, nhưng cũng không hiểu biết được hết về Sở Niệm.Ả cho rằng bất cứ người con gái nào sinh ra cũng thích nước hoa, cho nên đã sơ suất trong trường hợp của Sở Niệm.Sở Niệm chán ghét những mùi hương nồng nặc… trước đây cô từng nói nên Thương Sùng sao có thể quên?Cảm giác thê lương dần tăng lên trong lòng không thể kiềm chế. Thương Sùng dùng tay bóp đầu thuốc, đôi mắt đỏ lại hiện lên vẻ khổ sở.Thân là người hầu Cẩm Mặc đương nhiên cũng minh bạch hắn lo lắng, so với Sở Niệm đang nằm trong tay nam nhân kia… trong lòng chủ nhân có lẽ càng muốn biết sau khi Sở Niệm biết chân tướng có rời bỏ hắn đi không?Lặng lẽ thở dài… Cẩm Mặc cau mày hỏi” “Nếu chủ nhân đã đoán được kẻ đằng sau, vậy chúng ta đang đợi cái gì?”Thương Sùng trầm mặc trong chốc lát, cởi áo khoác, dùng tay nhéo nhéo trán.

Đối với Hoa Lệ, Sở Niệm là người bạn duy nhất mà cô nàng coi trọng suốt mấy trăm năm qua. Cô nàng lo lắng cho an nguy của Sở Niệm, nhưng nếu Thương Sùng cùng Cẩm Mặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô cũng tuyệt đối không cho phép.

Chuyện lần này có lẽ có chút khó giải quyết… một tia dự cảm không tốt khiến Hoa Lệ thấp thỏm bất an.

Nhìn cô nàng cau mày, Cẩm Mặc cảm thấy thật rối rắm, và có chút băn khoăn.

Hắn muốn nói với cô rằng hắn bảo đảm, khiến cô an tâm, nhưng mà…

Giơ tay khẽ vuốt gương mặt Hoa Lệ, Cẩm Mặc không nói nên lời chỉ có thể khom lưng hôn lên đôi môi cô.

Trong lòng có cảm giác đau thương ly biệt không nói nên lời, cả hai đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Nửa giờ sau, Cẩm Mặc ra khỏi cửa. Nhìn Thương Sùng ngồi rtên ghế lái xe, hắn mở cửa ngồi vào bên cạnh.

Xe chạy đi.

Ngoài cửa sổ là mông lung mờ mịt đêm tối.

Không biết chạy loạn trên phố bao lâu, cuối cùng Thương Sùng ngừng xe ở ven đường, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Ap lực đè nén trong không khí làm người ta không dám thở mạnh, Cẩm Mặc cau mày, đôi mắt nâu đầy cảnh giác. “Chủ nhân, chuyện này… là do hắn an bài sao?”

Thương Sùng trầm mặc gật đầu, có thể che lấp khí của Thư Tiếu Nhi trên người, có lẽ cả thế giới này cũng chỉ có nam nhân kia mà thôi.

Cẩm Mặc cả người lảo đảo, lại lâm vào trầm mặc, lát sau mới mở miệng hỏi: “Hắn trăm phương ngàn kế giúp cho Thư Tiếu Nhi ngụy trang thành Sở Niệm như vậy… Chủ nhân, Cẩm Mặc muốn biết, người… làm sao phát hiện ra sơ hở?”

“Nước hoa.”

Thương Sùng trả lời, câu trả lời cũng như tâm tình của hắn lúc này. Nặng nề, lại lạnh nhạt.

Lấy ra điếu thuốc đã lâu không động đến, hắn châm thuốc, chậm rãi thở ra một vòng khói.

“Kẻ đó đã đem khí của Thư Tiếu Nhi che lấp gần như triệt để, chỉ có điều ả không biết, Sở Niệm là người tùy hứng nhưng trước giờ chưa từng có thói quen dùng nước hoa.”

Từ lúc đón Sở Niệm về, trên đường Thương Sùng không phát hiện ra bất cứ điều gì khả nghi.

Không muốn ăn gì, chỉ mệt mỏi.

Bám dính hắn một cách bất ngờ, hắn cũng chỉ nghĩ là cô làm nũng mà thôi…

Nữ nhân kiều diễm khêu gợi, có thể là do sau khi có quan hệ thì biến đổi… nhưng khi Thư Tiếu Nhi trêu chọc khiến hắn phải tắm dập hỏa, khi đứng trước bồn rửa mặt Thương Sùng mới phát hiện ra sơ hở.

Thư Tiếu Nhi trước giờ chỉ bắt chước dáng vẻ và tướng mạo của Sở Niệm, tuy rằng sau này có gặp qua cô, nhưng cũng không hiểu biết được hết về Sở Niệm.

Ả cho rằng bất cứ người con gái nào sinh ra cũng thích nước hoa, cho nên đã sơ suất trong trường hợp của Sở Niệm.

Sở Niệm chán ghét những mùi hương nồng nặc… trước đây cô từng nói nên Thương Sùng sao có thể quên?

Cảm giác thê lương dần tăng lên trong lòng không thể kiềm chế. Thương Sùng dùng tay bóp đầu thuốc, đôi mắt đỏ lại hiện lên vẻ khổ sở.

Thân là người hầu Cẩm Mặc đương nhiên cũng minh bạch hắn lo lắng, so với Sở Niệm đang nằm trong tay nam nhân kia… trong lòng chủ nhân có lẽ càng muốn biết sau khi Sở Niệm biết chân tướng có rời bỏ hắn đi không?

Lặng lẽ thở dài… Cẩm Mặc cau mày hỏi” “Nếu chủ nhân đã đoán được kẻ đằng sau, vậy chúng ta đang đợi cái gì?”

Thương Sùng trầm mặc trong chốc lát, cởi áo khoác, dùng tay nhéo nhéo trán.

Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương ThiTác giả: Trĩ ĐườngTruyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhSở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn… Đối với Hoa Lệ, Sở Niệm là người bạn duy nhất mà cô nàng coi trọng suốt mấy trăm năm qua. Cô nàng lo lắng cho an nguy của Sở Niệm, nhưng nếu Thương Sùng cùng Cẩm Mặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô cũng tuyệt đối không cho phép.Chuyện lần này có lẽ có chút khó giải quyết… một tia dự cảm không tốt khiến Hoa Lệ thấp thỏm bất an.Nhìn cô nàng cau mày, Cẩm Mặc cảm thấy thật rối rắm, và có chút băn khoăn.Hắn muốn nói với cô rằng hắn bảo đảm, khiến cô an tâm, nhưng mà…Giơ tay khẽ vuốt gương mặt Hoa Lệ, Cẩm Mặc không nói nên lời chỉ có thể khom lưng hôn lên đôi môi cô.Trong lòng có cảm giác đau thương ly biệt không nói nên lời, cả hai đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu.Nửa giờ sau, Cẩm Mặc ra khỏi cửa. Nhìn Thương Sùng ngồi rtên ghế lái xe, hắn mở cửa ngồi vào bên cạnh.Xe chạy đi.Ngoài cửa sổ là mông lung mờ mịt đêm tối.Không biết chạy loạn trên phố bao lâu, cuối cùng Thương Sùng ngừng xe ở ven đường, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.Ap lực đè nén trong không khí làm người ta không dám thở mạnh, Cẩm Mặc cau mày, đôi mắt nâu đầy cảnh giác. “Chủ nhân, chuyện này… là do hắn an bài sao?”Thương Sùng trầm mặc gật đầu, có thể che lấp khí của Thư Tiếu Nhi trên người, có lẽ cả thế giới này cũng chỉ có nam nhân kia mà thôi.Cẩm Mặc cả người lảo đảo, lại lâm vào trầm mặc, lát sau mới mở miệng hỏi: “Hắn trăm phương ngàn kế giúp cho Thư Tiếu Nhi ngụy trang thành Sở Niệm như vậy… Chủ nhân, Cẩm Mặc muốn biết, người… làm sao phát hiện ra sơ hở?”“Nước hoa.”Thương Sùng trả lời, câu trả lời cũng như tâm tình của hắn lúc này. Nặng nề, lại lạnh nhạt.Lấy ra điếu thuốc đã lâu không động đến, hắn châm thuốc, chậm rãi thở ra một vòng khói.“Kẻ đó đã đem khí của Thư Tiếu Nhi che lấp gần như triệt để, chỉ có điều ả không biết, Sở Niệm là người tùy hứng nhưng trước giờ chưa từng có thói quen dùng nước hoa.”Từ lúc đón Sở Niệm về, trên đường Thương Sùng không phát hiện ra bất cứ điều gì khả nghi.Không muốn ăn gì, chỉ mệt mỏi.Bám dính hắn một cách bất ngờ, hắn cũng chỉ nghĩ là cô làm nũng mà thôi…Nữ nhân kiều diễm khêu gợi, có thể là do sau khi có quan hệ thì biến đổi… nhưng khi Thư Tiếu Nhi trêu chọc khiến hắn phải tắm dập hỏa, khi đứng trước bồn rửa mặt Thương Sùng mới phát hiện ra sơ hở.Thư Tiếu Nhi trước giờ chỉ bắt chước dáng vẻ và tướng mạo của Sở Niệm, tuy rằng sau này có gặp qua cô, nhưng cũng không hiểu biết được hết về Sở Niệm.Ả cho rằng bất cứ người con gái nào sinh ra cũng thích nước hoa, cho nên đã sơ suất trong trường hợp của Sở Niệm.Sở Niệm chán ghét những mùi hương nồng nặc… trước đây cô từng nói nên Thương Sùng sao có thể quên?Cảm giác thê lương dần tăng lên trong lòng không thể kiềm chế. Thương Sùng dùng tay bóp đầu thuốc, đôi mắt đỏ lại hiện lên vẻ khổ sở.Thân là người hầu Cẩm Mặc đương nhiên cũng minh bạch hắn lo lắng, so với Sở Niệm đang nằm trong tay nam nhân kia… trong lòng chủ nhân có lẽ càng muốn biết sau khi Sở Niệm biết chân tướng có rời bỏ hắn đi không?Lặng lẽ thở dài… Cẩm Mặc cau mày hỏi” “Nếu chủ nhân đã đoán được kẻ đằng sau, vậy chúng ta đang đợi cái gì?”Thương Sùng trầm mặc trong chốc lát, cởi áo khoác, dùng tay nhéo nhéo trán.

Chương 491: Vượt lửa băng sông