Tác giả:

"Em nghĩ chúng mình không thể tiếp tục nữa." Người phụ nữ rút khăn giấy chặm vết kem trên bờ môi mọng sau khi xơi đĩa bánh waffles trái cây, vắt chéo chân trong chiếc váy quây cúp ngực màu tím, ngữ khí nhạt thếch: "Hãy giải thoát cho nhau." Phó Yến còn chưa kịp ăn xong đĩa của mình thì đã phải dừng lại. Để lấp đầy sự hẫng hụt, anh vói tay rút ra một điếu thuốc trong túi áo, song chỉ ngậm chứ không châm lửa, một lúc sau mới đáp: "Ừ, em." "Gửi lời xin lỗi của em đến mẹ anh, em biết bác đã rất mong chờ chúng mình thành đôi." Cô mở túi xách định thanh toán phần ăn của mình. Phó Yến nhẹ nhàng cắt lời: "Đừng, vẫn để anh. Coi như là đền bù thời gian của em." "Em sẽ bắt taxi." Người phụ nữ thả ví về, cài túi, vuốt gấu váy đứng lên: "Em chúc anh tìm được người thích hợp hơn." "Em cũng vậy." Phó Yến gật đầu mỉm cười, đôi mắt đăm đăm nhìn họa tiết ca rô trên khăn trải bàn như muốn đếm xem có bao nhiêu ô vuông một hồi lâu, sau khi tiếng giày cao gót tắt hẳn. Nam phục vụ gần đó bước lại rót lửng…

Chương 41: 41: Trời Mưa Lớn Em Muốn Ôm Anh

Chim Sơn Ca Trong Túi ÁoTác giả: A TửTruyện Đam Mỹ"Em nghĩ chúng mình không thể tiếp tục nữa." Người phụ nữ rút khăn giấy chặm vết kem trên bờ môi mọng sau khi xơi đĩa bánh waffles trái cây, vắt chéo chân trong chiếc váy quây cúp ngực màu tím, ngữ khí nhạt thếch: "Hãy giải thoát cho nhau." Phó Yến còn chưa kịp ăn xong đĩa của mình thì đã phải dừng lại. Để lấp đầy sự hẫng hụt, anh vói tay rút ra một điếu thuốc trong túi áo, song chỉ ngậm chứ không châm lửa, một lúc sau mới đáp: "Ừ, em." "Gửi lời xin lỗi của em đến mẹ anh, em biết bác đã rất mong chờ chúng mình thành đôi." Cô mở túi xách định thanh toán phần ăn của mình. Phó Yến nhẹ nhàng cắt lời: "Đừng, vẫn để anh. Coi như là đền bù thời gian của em." "Em sẽ bắt taxi." Người phụ nữ thả ví về, cài túi, vuốt gấu váy đứng lên: "Em chúc anh tìm được người thích hợp hơn." "Em cũng vậy." Phó Yến gật đầu mỉm cười, đôi mắt đăm đăm nhìn họa tiết ca rô trên khăn trải bàn như muốn đếm xem có bao nhiêu ô vuông một hồi lâu, sau khi tiếng giày cao gót tắt hẳn. Nam phục vụ gần đó bước lại rót lửng… Cảm phiền bạn đọc đáng yêu phía bên kia màn hình truy cập trang WordPress tại phần profile của mình để đọc chương này.Loài vật Lâm Xuân Tư sử dụng để ví von khi cảm nhận nỗi cô độc của Phó Yến là gì? Password gồm năm ký tự.(Gợi ý: Một hình xăm của anh Yến.).

Chim Sơn Ca Trong Túi ÁoTác giả: A TửTruyện Đam Mỹ"Em nghĩ chúng mình không thể tiếp tục nữa." Người phụ nữ rút khăn giấy chặm vết kem trên bờ môi mọng sau khi xơi đĩa bánh waffles trái cây, vắt chéo chân trong chiếc váy quây cúp ngực màu tím, ngữ khí nhạt thếch: "Hãy giải thoát cho nhau." Phó Yến còn chưa kịp ăn xong đĩa của mình thì đã phải dừng lại. Để lấp đầy sự hẫng hụt, anh vói tay rút ra một điếu thuốc trong túi áo, song chỉ ngậm chứ không châm lửa, một lúc sau mới đáp: "Ừ, em." "Gửi lời xin lỗi của em đến mẹ anh, em biết bác đã rất mong chờ chúng mình thành đôi." Cô mở túi xách định thanh toán phần ăn của mình. Phó Yến nhẹ nhàng cắt lời: "Đừng, vẫn để anh. Coi như là đền bù thời gian của em." "Em sẽ bắt taxi." Người phụ nữ thả ví về, cài túi, vuốt gấu váy đứng lên: "Em chúc anh tìm được người thích hợp hơn." "Em cũng vậy." Phó Yến gật đầu mỉm cười, đôi mắt đăm đăm nhìn họa tiết ca rô trên khăn trải bàn như muốn đếm xem có bao nhiêu ô vuông một hồi lâu, sau khi tiếng giày cao gót tắt hẳn. Nam phục vụ gần đó bước lại rót lửng… Cảm phiền bạn đọc đáng yêu phía bên kia màn hình truy cập trang WordPress tại phần profile của mình để đọc chương này.Loài vật Lâm Xuân Tư sử dụng để ví von khi cảm nhận nỗi cô độc của Phó Yến là gì? Password gồm năm ký tự.(Gợi ý: Một hình xăm của anh Yến.).

Chim Sơn Ca Trong Túi ÁoTác giả: A TửTruyện Đam Mỹ"Em nghĩ chúng mình không thể tiếp tục nữa." Người phụ nữ rút khăn giấy chặm vết kem trên bờ môi mọng sau khi xơi đĩa bánh waffles trái cây, vắt chéo chân trong chiếc váy quây cúp ngực màu tím, ngữ khí nhạt thếch: "Hãy giải thoát cho nhau." Phó Yến còn chưa kịp ăn xong đĩa của mình thì đã phải dừng lại. Để lấp đầy sự hẫng hụt, anh vói tay rút ra một điếu thuốc trong túi áo, song chỉ ngậm chứ không châm lửa, một lúc sau mới đáp: "Ừ, em." "Gửi lời xin lỗi của em đến mẹ anh, em biết bác đã rất mong chờ chúng mình thành đôi." Cô mở túi xách định thanh toán phần ăn của mình. Phó Yến nhẹ nhàng cắt lời: "Đừng, vẫn để anh. Coi như là đền bù thời gian của em." "Em sẽ bắt taxi." Người phụ nữ thả ví về, cài túi, vuốt gấu váy đứng lên: "Em chúc anh tìm được người thích hợp hơn." "Em cũng vậy." Phó Yến gật đầu mỉm cười, đôi mắt đăm đăm nhìn họa tiết ca rô trên khăn trải bàn như muốn đếm xem có bao nhiêu ô vuông một hồi lâu, sau khi tiếng giày cao gót tắt hẳn. Nam phục vụ gần đó bước lại rót lửng… Cảm phiền bạn đọc đáng yêu phía bên kia màn hình truy cập trang WordPress tại phần profile của mình để đọc chương này.Loài vật Lâm Xuân Tư sử dụng để ví von khi cảm nhận nỗi cô độc của Phó Yến là gì? Password gồm năm ký tự.(Gợi ý: Một hình xăm của anh Yến.).

Chương 41: 41: Trời Mưa Lớn Em Muốn Ôm Anh