Tác giả:

Đầu ngón tay thon dài khẽ lướt qua dây đàn của cây đàn cổ. Tiếng đàn trầm bổng êm dịu, thân đàn lốm đốm, im lìm lạnh lùng với thế gian. Con thuyền hoa nhấp nhô trong màn mưa đêm; ở mũi thuyền có một người thân mặc trường sam trơn nhưng lại vấn tóc bằng kim quan đang gảy đàn trên mặt hồ không một bóng người. Rượu gạo trong khoang vẫn còn nóng hổi trên bếp than nhỏ nhưng chủ nhân không hề có ý định thưởng thức. Một chiếc thuyền hoa khác có kích thước và kiểu dáng tương tự lao tới, xuyên qua cái lạnh thấu xương. Một người mặc kệ áo lông trắng như tuyết bị mưa làm ướt đứng trên mũi thuyền, lo lắng nhìn thanh niên tuấn tú chỉ mặc thường phục chơi đàn hai canh giờ không ngừng nghỉ. Thấy không ai đáp lại, người đó dứt khoát nhảy lên chiếc thuyền đối diện. “Phượng Châu? Nếu không nắm chắc thì đừng làm.” Cúi đầu khẽ sờ lên trán người kia, lạnh quá. “Cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.” Thân thể mạnh mẽ không phải để bị chà đạp như vậy. Người bị cắt ngang cũng không có vẻ gì là không vui, ngẩng đầu…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...