Tác giả:

Edit: Silent Lão Dịch năm nay đã 39 tuổi rưỡi, không cha không mẹ, quan hệ thân thích xa cách, ít bạn bè, không hôn thú, không con cái, nhưng lại nuôi một con chó và một con mèo. Con chó của hắn chỉ mới sáu tháng tuổi, nhưng con mèo đã mười một tuổi rồi. Một con mèo bản địa có thể sống thoải mái như vậy là do lão Dịch hết lòng yêu thương, khi con mèo lớn tuổi, cứ ba tháng một lần, lão Dịch sẽ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra, nhưng dù có cẩn thận đến mấy, con mèo của hắn vẫn sắp chết. Những gì bác sĩ nói cũng không tệ lắm so với lời bác sĩ phụ trách của bố mẹ hắn nói lúc trước, ý đều là đưa về nhà chăm sóc vài ngày, không còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Lão Dịch đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, dù sao cũng chào đón một thành viên mới nên không cảm thấy quá buồn khi nghe bác sĩ nói, hắn ôm mèo ngây người trong văn phòng bác sĩ vài phút trước khi bước ra cửa. Khi bước ra lão Dịch nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc có chút âm ỉ, nghe ra được đối phương muốn che đậy, nhưng có lẽ trong…

Chương 5: Chương 5

Dịch Đại Thúc Và Trần Đại ThúcTác giả: Thán KhôngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănEdit: Silent Lão Dịch năm nay đã 39 tuổi rưỡi, không cha không mẹ, quan hệ thân thích xa cách, ít bạn bè, không hôn thú, không con cái, nhưng lại nuôi một con chó và một con mèo. Con chó của hắn chỉ mới sáu tháng tuổi, nhưng con mèo đã mười một tuổi rồi. Một con mèo bản địa có thể sống thoải mái như vậy là do lão Dịch hết lòng yêu thương, khi con mèo lớn tuổi, cứ ba tháng một lần, lão Dịch sẽ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra, nhưng dù có cẩn thận đến mấy, con mèo của hắn vẫn sắp chết. Những gì bác sĩ nói cũng không tệ lắm so với lời bác sĩ phụ trách của bố mẹ hắn nói lúc trước, ý đều là đưa về nhà chăm sóc vài ngày, không còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Lão Dịch đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, dù sao cũng chào đón một thành viên mới nên không cảm thấy quá buồn khi nghe bác sĩ nói, hắn ôm mèo ngây người trong văn phòng bác sĩ vài phút trước khi bước ra cửa. Khi bước ra lão Dịch nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc có chút âm ỉ, nghe ra được đối phương muốn che đậy, nhưng có lẽ trong… Edit: Silent  Lão Dịch chưa từng thấy cặp cha con nào tính toán chi li như nhà này.  Trên đường trở về, Trần Lôi Lôi ngồi ghế phó lái vội vàng mở nắp hộp giữ nhiệt bắt đầu ăn sủi cảo, lái xe lão Dịch ngửi thấy mùi thơm ngon liền nhìn trộm vài lần, sau đó bộ dáng không có tiền đồ của mình bị phát hiện, Trần Lôi Lôi chọn một cái sủi cảo đưa tới bên miệng hắn.  Lão Dịch giả vờ từ chối hai câu, bị Trần Lôi Lôi thô lỗ nhét sủi cảo vào miệng.  Lão Dịch nhai hai cái, khen: “Ngon ghê.”  Ai ngờ khen xong, Trần Lôi Lôi đã dọn hộp giữ nhiệt sang một bên, lão Dịch kỳ quái nhìn cô: “Sao vậy?”  “Bố không cho thầy ăn.”  Chậc chậc, bố con nhà này không chỉ tính toán chi li, mà còn keo kiệt nữa.  Lão Dịch và Trần Lôi Lôi “Chia tay” vào ngày 4 tháng 4, hai ngày sau khi thanh toán hóa đơn, bọn họ vẫn chưa nói chuyện thì ngày thứ ba, Trần Lôi Lôi đến tìm lão Dịch, nói muốn bao hắn.  “Trông tôi giống gia cầm lắm à?” Lão Dịch hỏi cô.  Trần Lôi Lôi cảm thấy câu nói của mình quả thực hơi quá, cô nói xin lỗi, định thử tìm người khác.  Lão Dịch thấy cô trông rất sốt ruột, sợ cô đi khám bệnh gấp nên kéo đến hỏi: “Làm sao vậy?”  Trần Lôi Lôi nhìn mũi chân mình, không nói.  “Lại là bố của em à?” Lão Dịch hỏi.  Trần Lôi Lôi gật đầu: “Ổng nói mối quan hệ giữa chúng ta là giả, định làm mai cho em.”  ”Em mới bao lớn đã muốn cho đi xem mắt rồi?” Lão Dịch kinh ngạc, “Có phải bố em quản nhiều chuyện quá rồi không?”.  Trần Lôi Lôi không hài lòng:” Ổng nên quản, em muốn ổng quản.”  Lão Dịch giơ tay thủ thế đầu hàng: “Vậy cứ xem mắt đi.”  Nói rồi quay lưng đi.  Trần Lôi Lôi vội vàng đuổi theo: “Em xin lỗi, thầy Dịch, bố một mình nuôi em rất vất vả, em không thích người khác nói ông ấy như thế.”  Lão Dịch liếc nhìn cô: “Ồ?”.||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí |||||  ”Mong thầy lại giúp em,” Trần Lôi Lôi thành khẩn nói, “Chỉ cần vượt qua cấp bậc của bố, muốn em làm trâu làm ngựa gì cũng được.”.

Dịch Đại Thúc Và Trần Đại ThúcTác giả: Thán KhôngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănEdit: Silent Lão Dịch năm nay đã 39 tuổi rưỡi, không cha không mẹ, quan hệ thân thích xa cách, ít bạn bè, không hôn thú, không con cái, nhưng lại nuôi một con chó và một con mèo. Con chó của hắn chỉ mới sáu tháng tuổi, nhưng con mèo đã mười một tuổi rồi. Một con mèo bản địa có thể sống thoải mái như vậy là do lão Dịch hết lòng yêu thương, khi con mèo lớn tuổi, cứ ba tháng một lần, lão Dịch sẽ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra, nhưng dù có cẩn thận đến mấy, con mèo của hắn vẫn sắp chết. Những gì bác sĩ nói cũng không tệ lắm so với lời bác sĩ phụ trách của bố mẹ hắn nói lúc trước, ý đều là đưa về nhà chăm sóc vài ngày, không còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Lão Dịch đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, dù sao cũng chào đón một thành viên mới nên không cảm thấy quá buồn khi nghe bác sĩ nói, hắn ôm mèo ngây người trong văn phòng bác sĩ vài phút trước khi bước ra cửa. Khi bước ra lão Dịch nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc có chút âm ỉ, nghe ra được đối phương muốn che đậy, nhưng có lẽ trong… Edit: Silent  Lão Dịch chưa từng thấy cặp cha con nào tính toán chi li như nhà này.  Trên đường trở về, Trần Lôi Lôi ngồi ghế phó lái vội vàng mở nắp hộp giữ nhiệt bắt đầu ăn sủi cảo, lái xe lão Dịch ngửi thấy mùi thơm ngon liền nhìn trộm vài lần, sau đó bộ dáng không có tiền đồ của mình bị phát hiện, Trần Lôi Lôi chọn một cái sủi cảo đưa tới bên miệng hắn.  Lão Dịch giả vờ từ chối hai câu, bị Trần Lôi Lôi thô lỗ nhét sủi cảo vào miệng.  Lão Dịch nhai hai cái, khen: “Ngon ghê.”  Ai ngờ khen xong, Trần Lôi Lôi đã dọn hộp giữ nhiệt sang một bên, lão Dịch kỳ quái nhìn cô: “Sao vậy?”  “Bố không cho thầy ăn.”  Chậc chậc, bố con nhà này không chỉ tính toán chi li, mà còn keo kiệt nữa.  Lão Dịch và Trần Lôi Lôi “Chia tay” vào ngày 4 tháng 4, hai ngày sau khi thanh toán hóa đơn, bọn họ vẫn chưa nói chuyện thì ngày thứ ba, Trần Lôi Lôi đến tìm lão Dịch, nói muốn bao hắn.  “Trông tôi giống gia cầm lắm à?” Lão Dịch hỏi cô.  Trần Lôi Lôi cảm thấy câu nói của mình quả thực hơi quá, cô nói xin lỗi, định thử tìm người khác.  Lão Dịch thấy cô trông rất sốt ruột, sợ cô đi khám bệnh gấp nên kéo đến hỏi: “Làm sao vậy?”  Trần Lôi Lôi nhìn mũi chân mình, không nói.  “Lại là bố của em à?” Lão Dịch hỏi.  Trần Lôi Lôi gật đầu: “Ổng nói mối quan hệ giữa chúng ta là giả, định làm mai cho em.”  ”Em mới bao lớn đã muốn cho đi xem mắt rồi?” Lão Dịch kinh ngạc, “Có phải bố em quản nhiều chuyện quá rồi không?”.  Trần Lôi Lôi không hài lòng:” Ổng nên quản, em muốn ổng quản.”  Lão Dịch giơ tay thủ thế đầu hàng: “Vậy cứ xem mắt đi.”  Nói rồi quay lưng đi.  Trần Lôi Lôi vội vàng đuổi theo: “Em xin lỗi, thầy Dịch, bố một mình nuôi em rất vất vả, em không thích người khác nói ông ấy như thế.”  Lão Dịch liếc nhìn cô: “Ồ?”.||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí |||||  ”Mong thầy lại giúp em,” Trần Lôi Lôi thành khẩn nói, “Chỉ cần vượt qua cấp bậc của bố, muốn em làm trâu làm ngựa gì cũng được.”.

Dịch Đại Thúc Và Trần Đại ThúcTác giả: Thán KhôngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănEdit: Silent Lão Dịch năm nay đã 39 tuổi rưỡi, không cha không mẹ, quan hệ thân thích xa cách, ít bạn bè, không hôn thú, không con cái, nhưng lại nuôi một con chó và một con mèo. Con chó của hắn chỉ mới sáu tháng tuổi, nhưng con mèo đã mười một tuổi rồi. Một con mèo bản địa có thể sống thoải mái như vậy là do lão Dịch hết lòng yêu thương, khi con mèo lớn tuổi, cứ ba tháng một lần, lão Dịch sẽ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra, nhưng dù có cẩn thận đến mấy, con mèo của hắn vẫn sắp chết. Những gì bác sĩ nói cũng không tệ lắm so với lời bác sĩ phụ trách của bố mẹ hắn nói lúc trước, ý đều là đưa về nhà chăm sóc vài ngày, không còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Lão Dịch đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, dù sao cũng chào đón một thành viên mới nên không cảm thấy quá buồn khi nghe bác sĩ nói, hắn ôm mèo ngây người trong văn phòng bác sĩ vài phút trước khi bước ra cửa. Khi bước ra lão Dịch nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc có chút âm ỉ, nghe ra được đối phương muốn che đậy, nhưng có lẽ trong… Edit: Silent  Lão Dịch chưa từng thấy cặp cha con nào tính toán chi li như nhà này.  Trên đường trở về, Trần Lôi Lôi ngồi ghế phó lái vội vàng mở nắp hộp giữ nhiệt bắt đầu ăn sủi cảo, lái xe lão Dịch ngửi thấy mùi thơm ngon liền nhìn trộm vài lần, sau đó bộ dáng không có tiền đồ của mình bị phát hiện, Trần Lôi Lôi chọn một cái sủi cảo đưa tới bên miệng hắn.  Lão Dịch giả vờ từ chối hai câu, bị Trần Lôi Lôi thô lỗ nhét sủi cảo vào miệng.  Lão Dịch nhai hai cái, khen: “Ngon ghê.”  Ai ngờ khen xong, Trần Lôi Lôi đã dọn hộp giữ nhiệt sang một bên, lão Dịch kỳ quái nhìn cô: “Sao vậy?”  “Bố không cho thầy ăn.”  Chậc chậc, bố con nhà này không chỉ tính toán chi li, mà còn keo kiệt nữa.  Lão Dịch và Trần Lôi Lôi “Chia tay” vào ngày 4 tháng 4, hai ngày sau khi thanh toán hóa đơn, bọn họ vẫn chưa nói chuyện thì ngày thứ ba, Trần Lôi Lôi đến tìm lão Dịch, nói muốn bao hắn.  “Trông tôi giống gia cầm lắm à?” Lão Dịch hỏi cô.  Trần Lôi Lôi cảm thấy câu nói của mình quả thực hơi quá, cô nói xin lỗi, định thử tìm người khác.  Lão Dịch thấy cô trông rất sốt ruột, sợ cô đi khám bệnh gấp nên kéo đến hỏi: “Làm sao vậy?”  Trần Lôi Lôi nhìn mũi chân mình, không nói.  “Lại là bố của em à?” Lão Dịch hỏi.  Trần Lôi Lôi gật đầu: “Ổng nói mối quan hệ giữa chúng ta là giả, định làm mai cho em.”  ”Em mới bao lớn đã muốn cho đi xem mắt rồi?” Lão Dịch kinh ngạc, “Có phải bố em quản nhiều chuyện quá rồi không?”.  Trần Lôi Lôi không hài lòng:” Ổng nên quản, em muốn ổng quản.”  Lão Dịch giơ tay thủ thế đầu hàng: “Vậy cứ xem mắt đi.”  Nói rồi quay lưng đi.  Trần Lôi Lôi vội vàng đuổi theo: “Em xin lỗi, thầy Dịch, bố một mình nuôi em rất vất vả, em không thích người khác nói ông ấy như thế.”  Lão Dịch liếc nhìn cô: “Ồ?”.||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí |||||  ”Mong thầy lại giúp em,” Trần Lôi Lôi thành khẩn nói, “Chỉ cần vượt qua cấp bậc của bố, muốn em làm trâu làm ngựa gì cũng được.”.

Chương 5: Chương 5