Edit: Silent Lão Dịch năm nay đã 39 tuổi rưỡi, không cha không mẹ, quan hệ thân thích xa cách, ít bạn bè, không hôn thú, không con cái, nhưng lại nuôi một con chó và một con mèo. Con chó của hắn chỉ mới sáu tháng tuổi, nhưng con mèo đã mười một tuổi rồi. Một con mèo bản địa có thể sống thoải mái như vậy là do lão Dịch hết lòng yêu thương, khi con mèo lớn tuổi, cứ ba tháng một lần, lão Dịch sẽ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra, nhưng dù có cẩn thận đến mấy, con mèo của hắn vẫn sắp chết. Những gì bác sĩ nói cũng không tệ lắm so với lời bác sĩ phụ trách của bố mẹ hắn nói lúc trước, ý đều là đưa về nhà chăm sóc vài ngày, không còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Lão Dịch đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, dù sao cũng chào đón một thành viên mới nên không cảm thấy quá buồn khi nghe bác sĩ nói, hắn ôm mèo ngây người trong văn phòng bác sĩ vài phút trước khi bước ra cửa. Khi bước ra lão Dịch nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc có chút âm ỉ, nghe ra được đối phương muốn che đậy, nhưng có lẽ trong…
Chương 18: Chương 18
Dịch Đại Thúc Và Trần Đại ThúcTác giả: Thán KhôngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănEdit: Silent Lão Dịch năm nay đã 39 tuổi rưỡi, không cha không mẹ, quan hệ thân thích xa cách, ít bạn bè, không hôn thú, không con cái, nhưng lại nuôi một con chó và một con mèo. Con chó của hắn chỉ mới sáu tháng tuổi, nhưng con mèo đã mười một tuổi rồi. Một con mèo bản địa có thể sống thoải mái như vậy là do lão Dịch hết lòng yêu thương, khi con mèo lớn tuổi, cứ ba tháng một lần, lão Dịch sẽ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra, nhưng dù có cẩn thận đến mấy, con mèo của hắn vẫn sắp chết. Những gì bác sĩ nói cũng không tệ lắm so với lời bác sĩ phụ trách của bố mẹ hắn nói lúc trước, ý đều là đưa về nhà chăm sóc vài ngày, không còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Lão Dịch đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, dù sao cũng chào đón một thành viên mới nên không cảm thấy quá buồn khi nghe bác sĩ nói, hắn ôm mèo ngây người trong văn phòng bác sĩ vài phút trước khi bước ra cửa. Khi bước ra lão Dịch nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc có chút âm ỉ, nghe ra được đối phương muốn che đậy, nhưng có lẽ trong… Edit: Silent Buổi tối, sau khi tỏ lòng thành kính, cha con lão Trần rời nghĩa trang, trên đường đi hai người không nói nhiều, sau khi ăn xong Trần Lôi Lôi phải quay lại trường học, lão Trần muốn cô ở nhà một đêm, cô nói ở trường còn một đống bài tập, sợ rằng đêm nay phải bật đèn học bù. Nghe đến đây, lão Trần cảm thấy rất thương con gái, trước khi đi còn giúp cô gói ghém một bao lớn đồ ăn, sau đó mới xách đồ đưa cô xuống lầu bắt taxi. Trong lúc chờ xe Trần Lôi Lôi đột nhiên nói: “Dạo này hình như bố rất gần gũi với chủ nhiệm Dịch thì phải.” Lão Trần sửng sốt: “Có sao?”Trần Lôi Lôi gật đầu, “Con nhìn thấy hộp cơm trưa cấp hai của con.” Ngay khi con gái nhắc nhở lão Trần mới nhớ lần trước không tìm thấy hộp cơm dùng một lần nào, đành lấy hộp cơm con gái bỏ không dùng đến, đóng gói cho lão Dịch. “Con không muốn người khác dùng hộp cơm của mình sao?” Lão Trần hỏi. Trần Lôi Lôi nhìn chằm chằm mũi chân, không nói chuyện, cho đến khi xe đến mới nói: “Anh ấy là bạn trai của con, dùng một chút có sao đâu.” Lão Trần: “……” Lão Dịch hẹn một tiểu thịt tươi, sau khi gửi ảnh hai người cảm thấy đối phương khá ổn, dự định trả một nửa tiền phòng, lão Dịch mang bao, tiểu thịt tươi chuẩn bị bôi trơn cho quan hệ hài hòa tiến lui. Lão Dịch lâu rồi không hẹn, bao ở nhà sắp hết hạn, sợ nửa chừng khô sẽ bị dị ứng nên định đi siêu thị trước cửa mua một hộp. Hôm nay siêu thị có hoạt động, người rất nhiều, lão Dịch nhớ ra hai ngày nữa là Tết Trung thu. Ý thức được chuyện này, hắn đột nhiên tiến vào không giân hiền nhân, toàn bộ suy nghĩ trong lòng đột nhiên biến mất. Mở máy bấm vào phần mềm chuẩn bị thả bồ câu cho bên kia, lại thấy người kia nhắn một câu 4 phút trước: “Xin lỗi anh trai, em bị người đàn ông của em giữ lại rồi, sợ là không hẹn với anh được.” Lão Dịch trả lời không sao, sau đó nhận được một dấu chấm than màu đỏ nhắc nhở đã bị bên kia kéo đen. Lão Dịch bóp trán, xác định sau này không bao giờ tìm mấy đứa nhóc này nữa. Trong lòng có chuyện, lại không thích chỗ đông người, định đi về thì bị vỗ nhẹ sau gáy. Lần này rất nhẹ, nhưng lão Dịch vẫn bị dọa sợ, đột ngột quay đầu lại, vừa định công kích, liền nhìn thấy lão Trần đang cười rạng rỡ nhìn mình.Lời tác giả:Đã thay đổi bìa, nhà đã nghèo lại càng thêm dậu đổ bìm leo..
Dịch Đại Thúc Và Trần Đại ThúcTác giả: Thán KhôngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănEdit: Silent Lão Dịch năm nay đã 39 tuổi rưỡi, không cha không mẹ, quan hệ thân thích xa cách, ít bạn bè, không hôn thú, không con cái, nhưng lại nuôi một con chó và một con mèo. Con chó của hắn chỉ mới sáu tháng tuổi, nhưng con mèo đã mười một tuổi rồi. Một con mèo bản địa có thể sống thoải mái như vậy là do lão Dịch hết lòng yêu thương, khi con mèo lớn tuổi, cứ ba tháng một lần, lão Dịch sẽ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra, nhưng dù có cẩn thận đến mấy, con mèo của hắn vẫn sắp chết. Những gì bác sĩ nói cũng không tệ lắm so với lời bác sĩ phụ trách của bố mẹ hắn nói lúc trước, ý đều là đưa về nhà chăm sóc vài ngày, không còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Lão Dịch đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, dù sao cũng chào đón một thành viên mới nên không cảm thấy quá buồn khi nghe bác sĩ nói, hắn ôm mèo ngây người trong văn phòng bác sĩ vài phút trước khi bước ra cửa. Khi bước ra lão Dịch nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc có chút âm ỉ, nghe ra được đối phương muốn che đậy, nhưng có lẽ trong… Edit: Silent Buổi tối, sau khi tỏ lòng thành kính, cha con lão Trần rời nghĩa trang, trên đường đi hai người không nói nhiều, sau khi ăn xong Trần Lôi Lôi phải quay lại trường học, lão Trần muốn cô ở nhà một đêm, cô nói ở trường còn một đống bài tập, sợ rằng đêm nay phải bật đèn học bù. Nghe đến đây, lão Trần cảm thấy rất thương con gái, trước khi đi còn giúp cô gói ghém một bao lớn đồ ăn, sau đó mới xách đồ đưa cô xuống lầu bắt taxi. Trong lúc chờ xe Trần Lôi Lôi đột nhiên nói: “Dạo này hình như bố rất gần gũi với chủ nhiệm Dịch thì phải.” Lão Trần sửng sốt: “Có sao?”Trần Lôi Lôi gật đầu, “Con nhìn thấy hộp cơm trưa cấp hai của con.” Ngay khi con gái nhắc nhở lão Trần mới nhớ lần trước không tìm thấy hộp cơm dùng một lần nào, đành lấy hộp cơm con gái bỏ không dùng đến, đóng gói cho lão Dịch. “Con không muốn người khác dùng hộp cơm của mình sao?” Lão Trần hỏi. Trần Lôi Lôi nhìn chằm chằm mũi chân, không nói chuyện, cho đến khi xe đến mới nói: “Anh ấy là bạn trai của con, dùng một chút có sao đâu.” Lão Trần: “……” Lão Dịch hẹn một tiểu thịt tươi, sau khi gửi ảnh hai người cảm thấy đối phương khá ổn, dự định trả một nửa tiền phòng, lão Dịch mang bao, tiểu thịt tươi chuẩn bị bôi trơn cho quan hệ hài hòa tiến lui. Lão Dịch lâu rồi không hẹn, bao ở nhà sắp hết hạn, sợ nửa chừng khô sẽ bị dị ứng nên định đi siêu thị trước cửa mua một hộp. Hôm nay siêu thị có hoạt động, người rất nhiều, lão Dịch nhớ ra hai ngày nữa là Tết Trung thu. Ý thức được chuyện này, hắn đột nhiên tiến vào không giân hiền nhân, toàn bộ suy nghĩ trong lòng đột nhiên biến mất. Mở máy bấm vào phần mềm chuẩn bị thả bồ câu cho bên kia, lại thấy người kia nhắn một câu 4 phút trước: “Xin lỗi anh trai, em bị người đàn ông của em giữ lại rồi, sợ là không hẹn với anh được.” Lão Dịch trả lời không sao, sau đó nhận được một dấu chấm than màu đỏ nhắc nhở đã bị bên kia kéo đen. Lão Dịch bóp trán, xác định sau này không bao giờ tìm mấy đứa nhóc này nữa. Trong lòng có chuyện, lại không thích chỗ đông người, định đi về thì bị vỗ nhẹ sau gáy. Lần này rất nhẹ, nhưng lão Dịch vẫn bị dọa sợ, đột ngột quay đầu lại, vừa định công kích, liền nhìn thấy lão Trần đang cười rạng rỡ nhìn mình.Lời tác giả:Đã thay đổi bìa, nhà đã nghèo lại càng thêm dậu đổ bìm leo..
Dịch Đại Thúc Và Trần Đại ThúcTác giả: Thán KhôngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănEdit: Silent Lão Dịch năm nay đã 39 tuổi rưỡi, không cha không mẹ, quan hệ thân thích xa cách, ít bạn bè, không hôn thú, không con cái, nhưng lại nuôi một con chó và một con mèo. Con chó của hắn chỉ mới sáu tháng tuổi, nhưng con mèo đã mười một tuổi rồi. Một con mèo bản địa có thể sống thoải mái như vậy là do lão Dịch hết lòng yêu thương, khi con mèo lớn tuổi, cứ ba tháng một lần, lão Dịch sẽ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra, nhưng dù có cẩn thận đến mấy, con mèo của hắn vẫn sắp chết. Những gì bác sĩ nói cũng không tệ lắm so với lời bác sĩ phụ trách của bố mẹ hắn nói lúc trước, ý đều là đưa về nhà chăm sóc vài ngày, không còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Lão Dịch đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, dù sao cũng chào đón một thành viên mới nên không cảm thấy quá buồn khi nghe bác sĩ nói, hắn ôm mèo ngây người trong văn phòng bác sĩ vài phút trước khi bước ra cửa. Khi bước ra lão Dịch nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc có chút âm ỉ, nghe ra được đối phương muốn che đậy, nhưng có lẽ trong… Edit: Silent Buổi tối, sau khi tỏ lòng thành kính, cha con lão Trần rời nghĩa trang, trên đường đi hai người không nói nhiều, sau khi ăn xong Trần Lôi Lôi phải quay lại trường học, lão Trần muốn cô ở nhà một đêm, cô nói ở trường còn một đống bài tập, sợ rằng đêm nay phải bật đèn học bù. Nghe đến đây, lão Trần cảm thấy rất thương con gái, trước khi đi còn giúp cô gói ghém một bao lớn đồ ăn, sau đó mới xách đồ đưa cô xuống lầu bắt taxi. Trong lúc chờ xe Trần Lôi Lôi đột nhiên nói: “Dạo này hình như bố rất gần gũi với chủ nhiệm Dịch thì phải.” Lão Trần sửng sốt: “Có sao?”Trần Lôi Lôi gật đầu, “Con nhìn thấy hộp cơm trưa cấp hai của con.” Ngay khi con gái nhắc nhở lão Trần mới nhớ lần trước không tìm thấy hộp cơm dùng một lần nào, đành lấy hộp cơm con gái bỏ không dùng đến, đóng gói cho lão Dịch. “Con không muốn người khác dùng hộp cơm của mình sao?” Lão Trần hỏi. Trần Lôi Lôi nhìn chằm chằm mũi chân, không nói chuyện, cho đến khi xe đến mới nói: “Anh ấy là bạn trai của con, dùng một chút có sao đâu.” Lão Trần: “……” Lão Dịch hẹn một tiểu thịt tươi, sau khi gửi ảnh hai người cảm thấy đối phương khá ổn, dự định trả một nửa tiền phòng, lão Dịch mang bao, tiểu thịt tươi chuẩn bị bôi trơn cho quan hệ hài hòa tiến lui. Lão Dịch lâu rồi không hẹn, bao ở nhà sắp hết hạn, sợ nửa chừng khô sẽ bị dị ứng nên định đi siêu thị trước cửa mua một hộp. Hôm nay siêu thị có hoạt động, người rất nhiều, lão Dịch nhớ ra hai ngày nữa là Tết Trung thu. Ý thức được chuyện này, hắn đột nhiên tiến vào không giân hiền nhân, toàn bộ suy nghĩ trong lòng đột nhiên biến mất. Mở máy bấm vào phần mềm chuẩn bị thả bồ câu cho bên kia, lại thấy người kia nhắn một câu 4 phút trước: “Xin lỗi anh trai, em bị người đàn ông của em giữ lại rồi, sợ là không hẹn với anh được.” Lão Dịch trả lời không sao, sau đó nhận được một dấu chấm than màu đỏ nhắc nhở đã bị bên kia kéo đen. Lão Dịch bóp trán, xác định sau này không bao giờ tìm mấy đứa nhóc này nữa. Trong lòng có chuyện, lại không thích chỗ đông người, định đi về thì bị vỗ nhẹ sau gáy. Lần này rất nhẹ, nhưng lão Dịch vẫn bị dọa sợ, đột ngột quay đầu lại, vừa định công kích, liền nhìn thấy lão Trần đang cười rạng rỡ nhìn mình.Lời tác giả:Đã thay đổi bìa, nhà đã nghèo lại càng thêm dậu đổ bìm leo..