Tàn nguyệt như câu, hàn nha thanh thê [1]. [1] Trăng tàn như lưỡi liềm, tiếng quạ quá thê lương. Trong cấm thất quanh năm không thấy mặt trời của Thanh Vân Tông, mùi máu tươi nồng đậm đến mức khiến người ta buồn nôn. Mười tám cái tường đinh thấu cốt xuyên qua tứ chi, ngực, bụng của nam nhân, đem thân thể mảnh khảnh của y gắt gao đóng lên tường đá, máu chảy đầm đìa trên thân thể đã mấy ngày, từ màu đỏ tươi trở thành nâu sẫm. Đau đớn cướp đi ý thức của y, y mơ màng cúi đầu, gương mặt mỹ lệ ngày xưa giờ lại không có chút huyết sắc, duy chỉ có nốt lệ chí đỏ nơi mắt trái vẫn còn mang chút vẻ đẹp yếu ớt. Giống như đóa hoa nở rộ hết mức, rồi lại bị người tàn phá đến héo tàn. "Sư tôn." Yến Cẩn chậm rãi bước đến trước mặt y, thần sắc lạnh lùng mà mỉa mai:"Mùi vị của thiên đạo vạn quả, còn chịu được không?" Người trên tường như phớt lờ những gì hắn nói. Hơi thở của y yếu đến mức không thể nghe thấy, chỉ có lòng ngực còn phập phồng là chứng sinh mệnh của y chưa chấm dứt. —— Nhưng sẽ nhanh thôi.…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...