1. Hôm nay là ngày thứ ba mươi Cố Dư chia tay. Cố Dư buồn, thậm chí buồn hơn ngày chia tay. Không phải vì cô lụy bạn trai cũ, mà vì cô hóa thành chiếc giường. Cố Dư nuốt nước mắt vào trong. Đã ba ngày! Ba ngày cô không được ăn gà rán, tiểu long bao [1], mochi, bánh nướng nhân trứng chảy, cá nướng, thịt kho Đông Pha [2], lẩu cay. Còn gì thảm hại hơn một người ham ăn không được ăn cơm suốt ba ngày? Có. Ngửi được không ăn được. Ví dụ như hiện tại, tỏi đập dập cho vào chảo dầu kêu “xèo xèo”, hương tỏi nồng nàn sực nức mũi, sau đó bỏ rau cải rửa sạch vào. Không lâu sau hương rau cải và tỏi dung hợp, cả phòng thơm mùi đồ ăn. Càng không nói chân giò kho từ sáng thơm ngào ngạt, chỉ cần ngửi, Cố Dư đã nghĩ tới bì thịt đỏ au, mềm mại đàn hồi. Thiếu niên nấu cơm xong, bưng thức ăn ra bàn. Vừa hay Cố Dư có thể nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ, đ ĩa rau cải xào thơm ngon, bên trên rắc vài tép tỏi trắng. Bởi vì động tác đặt đ ĩa xuống của thiếu niên, nước xuýt từ chân giò kho nhỏ xuống chiếc bàn sứ…

Chương 16

Xuyên Thành Giường Của Tình ĐịchTác giả: Hôm nay A Nghiêu ăn năm bữaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Hôm nay là ngày thứ ba mươi Cố Dư chia tay. Cố Dư buồn, thậm chí buồn hơn ngày chia tay. Không phải vì cô lụy bạn trai cũ, mà vì cô hóa thành chiếc giường. Cố Dư nuốt nước mắt vào trong. Đã ba ngày! Ba ngày cô không được ăn gà rán, tiểu long bao [1], mochi, bánh nướng nhân trứng chảy, cá nướng, thịt kho Đông Pha [2], lẩu cay. Còn gì thảm hại hơn một người ham ăn không được ăn cơm suốt ba ngày? Có. Ngửi được không ăn được. Ví dụ như hiện tại, tỏi đập dập cho vào chảo dầu kêu “xèo xèo”, hương tỏi nồng nàn sực nức mũi, sau đó bỏ rau cải rửa sạch vào. Không lâu sau hương rau cải và tỏi dung hợp, cả phòng thơm mùi đồ ăn. Càng không nói chân giò kho từ sáng thơm ngào ngạt, chỉ cần ngửi, Cố Dư đã nghĩ tới bì thịt đỏ au, mềm mại đàn hồi. Thiếu niên nấu cơm xong, bưng thức ăn ra bàn. Vừa hay Cố Dư có thể nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ, đ ĩa rau cải xào thơm ngon, bên trên rắc vài tép tỏi trắng. Bởi vì động tác đặt đ ĩa xuống của thiếu niên, nước xuýt từ chân giò kho nhỏ xuống chiếc bàn sứ… 16.Sư tỷ của Yến Địch tới.Lúc sư tỷ tới, Cố Dư đang ngủ, vậy nên cô không thấy đột nhiên một mỹ nhân cao ráo nóng bỏng xuất hiện trong phòng khách nhà Yến Địch.Sư tỷ hất tóc, ghét bỏ lườm Yến Địch: “Hừ, sao em lại ra nông nỗi này? Nể mặt đồng môn, nếu không phải bố em nhờ vả, còn lâu chị mới tới.” Gân xanh trên trán Yến Địch nhảy thình thịch, ngoài mặt lại mỉm cười khách sáo, “Sư tỷ ngồi đi, em đi rót trà.”Sư tỷ nhíu mày, “Nước sôi 50 độ C, thêm nửa muỗng mật ong.”Yến Địch không chút dị nghị đi pha trà.Sư tỷ mất tự nhiên chà xát cánh tay, lòng thầm ngạc nhiên, thằng ranh này không mắng cô?Sư tỷ: “Sao em lại quản mấy chuyện này? Chẳng lẽ em…”Yến Địch liếc cô, ngắt lời sư tỷ, “Có thời gian hóng hớt không bằng tìm hiểu người phụ nữ chụp chung với Đỗ sư huynh là ai.”Sư tỷ mất tự nhiên hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Trong điện thoại không nói rõ, rốt cuộc em làm sao? Mau đưa chị xem.” Yến Địch ôm Cố Dư đang ngái ngủ dụi mắt cho sư tỷ.Cố Dư mơ màng nhìn hai mắt người phụ nữ nọ tỏa sáng, tai mèo không tự giác giật bắn.(⊙_⊙)

Xuyên Thành Giường Của Tình ĐịchTác giả: Hôm nay A Nghiêu ăn năm bữaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Hôm nay là ngày thứ ba mươi Cố Dư chia tay. Cố Dư buồn, thậm chí buồn hơn ngày chia tay. Không phải vì cô lụy bạn trai cũ, mà vì cô hóa thành chiếc giường. Cố Dư nuốt nước mắt vào trong. Đã ba ngày! Ba ngày cô không được ăn gà rán, tiểu long bao [1], mochi, bánh nướng nhân trứng chảy, cá nướng, thịt kho Đông Pha [2], lẩu cay. Còn gì thảm hại hơn một người ham ăn không được ăn cơm suốt ba ngày? Có. Ngửi được không ăn được. Ví dụ như hiện tại, tỏi đập dập cho vào chảo dầu kêu “xèo xèo”, hương tỏi nồng nàn sực nức mũi, sau đó bỏ rau cải rửa sạch vào. Không lâu sau hương rau cải và tỏi dung hợp, cả phòng thơm mùi đồ ăn. Càng không nói chân giò kho từ sáng thơm ngào ngạt, chỉ cần ngửi, Cố Dư đã nghĩ tới bì thịt đỏ au, mềm mại đàn hồi. Thiếu niên nấu cơm xong, bưng thức ăn ra bàn. Vừa hay Cố Dư có thể nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ, đ ĩa rau cải xào thơm ngon, bên trên rắc vài tép tỏi trắng. Bởi vì động tác đặt đ ĩa xuống của thiếu niên, nước xuýt từ chân giò kho nhỏ xuống chiếc bàn sứ… 16.Sư tỷ của Yến Địch tới.Lúc sư tỷ tới, Cố Dư đang ngủ, vậy nên cô không thấy đột nhiên một mỹ nhân cao ráo nóng bỏng xuất hiện trong phòng khách nhà Yến Địch.Sư tỷ hất tóc, ghét bỏ lườm Yến Địch: “Hừ, sao em lại ra nông nỗi này? Nể mặt đồng môn, nếu không phải bố em nhờ vả, còn lâu chị mới tới.” Gân xanh trên trán Yến Địch nhảy thình thịch, ngoài mặt lại mỉm cười khách sáo, “Sư tỷ ngồi đi, em đi rót trà.”Sư tỷ nhíu mày, “Nước sôi 50 độ C, thêm nửa muỗng mật ong.”Yến Địch không chút dị nghị đi pha trà.Sư tỷ mất tự nhiên chà xát cánh tay, lòng thầm ngạc nhiên, thằng ranh này không mắng cô?Sư tỷ: “Sao em lại quản mấy chuyện này? Chẳng lẽ em…”Yến Địch liếc cô, ngắt lời sư tỷ, “Có thời gian hóng hớt không bằng tìm hiểu người phụ nữ chụp chung với Đỗ sư huynh là ai.”Sư tỷ mất tự nhiên hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Trong điện thoại không nói rõ, rốt cuộc em làm sao? Mau đưa chị xem.” Yến Địch ôm Cố Dư đang ngái ngủ dụi mắt cho sư tỷ.Cố Dư mơ màng nhìn hai mắt người phụ nữ nọ tỏa sáng, tai mèo không tự giác giật bắn.(⊙_⊙)

Xuyên Thành Giường Của Tình ĐịchTác giả: Hôm nay A Nghiêu ăn năm bữaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Hôm nay là ngày thứ ba mươi Cố Dư chia tay. Cố Dư buồn, thậm chí buồn hơn ngày chia tay. Không phải vì cô lụy bạn trai cũ, mà vì cô hóa thành chiếc giường. Cố Dư nuốt nước mắt vào trong. Đã ba ngày! Ba ngày cô không được ăn gà rán, tiểu long bao [1], mochi, bánh nướng nhân trứng chảy, cá nướng, thịt kho Đông Pha [2], lẩu cay. Còn gì thảm hại hơn một người ham ăn không được ăn cơm suốt ba ngày? Có. Ngửi được không ăn được. Ví dụ như hiện tại, tỏi đập dập cho vào chảo dầu kêu “xèo xèo”, hương tỏi nồng nàn sực nức mũi, sau đó bỏ rau cải rửa sạch vào. Không lâu sau hương rau cải và tỏi dung hợp, cả phòng thơm mùi đồ ăn. Càng không nói chân giò kho từ sáng thơm ngào ngạt, chỉ cần ngửi, Cố Dư đã nghĩ tới bì thịt đỏ au, mềm mại đàn hồi. Thiếu niên nấu cơm xong, bưng thức ăn ra bàn. Vừa hay Cố Dư có thể nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ, đ ĩa rau cải xào thơm ngon, bên trên rắc vài tép tỏi trắng. Bởi vì động tác đặt đ ĩa xuống của thiếu niên, nước xuýt từ chân giò kho nhỏ xuống chiếc bàn sứ… 16.Sư tỷ của Yến Địch tới.Lúc sư tỷ tới, Cố Dư đang ngủ, vậy nên cô không thấy đột nhiên một mỹ nhân cao ráo nóng bỏng xuất hiện trong phòng khách nhà Yến Địch.Sư tỷ hất tóc, ghét bỏ lườm Yến Địch: “Hừ, sao em lại ra nông nỗi này? Nể mặt đồng môn, nếu không phải bố em nhờ vả, còn lâu chị mới tới.” Gân xanh trên trán Yến Địch nhảy thình thịch, ngoài mặt lại mỉm cười khách sáo, “Sư tỷ ngồi đi, em đi rót trà.”Sư tỷ nhíu mày, “Nước sôi 50 độ C, thêm nửa muỗng mật ong.”Yến Địch không chút dị nghị đi pha trà.Sư tỷ mất tự nhiên chà xát cánh tay, lòng thầm ngạc nhiên, thằng ranh này không mắng cô?Sư tỷ: “Sao em lại quản mấy chuyện này? Chẳng lẽ em…”Yến Địch liếc cô, ngắt lời sư tỷ, “Có thời gian hóng hớt không bằng tìm hiểu người phụ nữ chụp chung với Đỗ sư huynh là ai.”Sư tỷ mất tự nhiên hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Trong điện thoại không nói rõ, rốt cuộc em làm sao? Mau đưa chị xem.” Yến Địch ôm Cố Dư đang ngái ngủ dụi mắt cho sư tỷ.Cố Dư mơ màng nhìn hai mắt người phụ nữ nọ tỏa sáng, tai mèo không tự giác giật bắn.(⊙_⊙)

Chương 16