Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 60

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 6O: Sự xuất hiện của Thẩm Minh ThànhTôi nhìn anh ta một cách khóhiều: “Có chuyện gì vậy?”Anh ta tức giận: “Có phải đơnđộc ra ngoài đi dạo với tôi một chútsẽ khiến chị bị ấm ức không? Chịđã gọi hai ba cuộc điện thoại vàgọi tất cả bạn bè của chị ra ngoài.”Tôi cũng không đề ý tới tínhtình con nít của anh ta. Tôi nhìnthành phố Tân Châu náo nhiệt, thờdài nói: “Thành phố Tân Châu pháttriển khá nhanh.”Ánh mắt của tôi rơi vào khunáo nhiệt của thành phố, nhìn vềphía Trần Húc Diệu nói: “Tòa nhàvăn phòng này cao quá!”Anh ấy biết tôi đang nói sangchuyện khác, anh ấy tức giận nói:“Văn phòng của Tập đoàn PhóThiên không thấp hơn thế này,huống chỉ nơi này cũng không phảilà một tòa nhà văn phòng công ty.”Tôi có chút tò mò: “Cậu biếthả?”Anh ta ậm ửừ và nhẹ nhàng nói:“Mẹ tôi và một ông chủ công nghệkhác đã mua nơi này, bà ấy có mộtcông ty trái phiếu ở bên trong.”Thế này, nghĩ đến Lâm Uyên,tôi hơi ngưỡng mộ người phụ nữnày, tài năng giàu có chẳng kém gìnhan sắc.Nghĩ đến lúc trước ăn cơm ởVưỡn lê nhắc tới hình như bà ta còncó con gái, tôi không khỏi nhìn vềphía Trần Húc Diệu nói chuyệnphiếm: “Cậu còn có chị gái hả?”Trần Húc Diệu có vẻ khôngthích nhắc tới chuyện của ngườikhác, sắc mặt anh có chút àm đạmnói: “Đó là con gái của bà ấy,không liên quan gì đến tôi!”Nhìn thấy anh ấy thế này, tôicũng không tiện hỏi nhiều. Tôi thấycó một tiệm bánh phồng cua ởtầng dưới ð Song Từ Đại Hạ, tôibỗng muốn ăn.Tôi nhìn về phía Trần Húc Diệunói: “Trước tiên cậu đi đến trungtâm mua sắm đợi Trịnh Tuấn Anhvà Vũ Linh, tôi sẽ đi mua một ít đồ.”Nói xong, tôi trực tiếp bướcđến tiệm bánh phồng cua, Vũ Linhthích ăn, tôi cũng thích ăn, haichúng tôi rất giống nhau ð một mặtnào đó.Gọi vài cái bánh phồng cua,trong lòng không khỏi bồi hồi, baonhiêu kỉ niệm tuổi thơ cũng khôngcòn nữa. Tôi chỉ nhớ mình thích ănnhững loại bánh có chút vị ngọtmang chút băng giá.“Ông chủ, cho hai cái bánhphồng cua!” Bên tai đột nhiên vanglên một giọng nói trầm thấp, vừaquen vừa lạ, giống như từ ký ứctrước kia.Nếu không phải ông chủ đáplại một câu: “Được rồi, đợi một chút!”Tôi tường tôi vẫn đang nằm mơ.Tôi luôn luôn có một số phảnứng bản năng trong những trườnghợp nhất định, chẳng hạn như sựsợ hãi với Thẩm Minh Thành. Tôikhông biết bắt đầu từ lúc nào,nhưng miễn là tôi cảm nhận đượchơi thờ của anh ta, ngay cả khi đócách một ngàn dặm, các loại sợ hãithuộc về bản năng sẽ lan tỏa khắpcơ thề tôi.Mặt trời trên đỉnh đầu nóngnhư thiêu đốt, nhưng cơ thể tôi bắtđầu chìm vào trong động băng. Hơithờ của tôi bắt đầu trờ nên bấtthường, tay tôi bắt đầu run rầy.Phía sau lưng, giọng nói củangười đàn ông trầm thấp, mangtheo sự lạnh lùng không ai bì nổi:“Xuân Hinh, đã lâu không gặp!”Tôi cứng người lại, hơi thờ bắtđầu gấp gáp. Tôi nhìn thấy ông chủđưa cho tôi những chiếc bánhphồng cua đã chuẩn bị sẵn, tôi lạimột chút khí lực cũng không có.Người đàn ông phía sau giơtay nhận lấy, sau đó rất tự nhiênkéo tay tôi lên, đặt bánh phồng cuavào lòng bàn tay tôi, giọng nói nhẹnhàng nhưng lạnh lùng đến tànnhẫn: “Xuân Hinh, phản ứng củaem như thế này khiến anh rấtkhông hài lòng.”Một lúc lâu sau, tôi thờ chậmrãi, điều hòa hơi thở lùi về phía sau,đè nén sợ hãi của thân thể, giọngnói run run: “Xin lỗi, anh đã nhậnlầm người!”Sau đó, tôi không nhìn lạingười mà đã năm năm qua tôikhông gặp lại, thậm chí tôi có thểdùng từ chạy trối chết để hìnhdung mình lúc này.Thẩm Minh Thành nói kiếpnày anh ta sẽ không chủ động đếntìm tôi, trừ phi là duyên phận chochúng tôi gặp lại nhau. Một khi gặplại chính là bắt đầu cho những âmmưu tiếp theo.Tôi vốn tường rằng thế giớirộng lớn như vậy, chỉ cần anh ta rờikhỏi Giang Ninh, chúng tôi vĩnhviễn không gặp lại nhau.Nhưng tôi không ngỡ rằng tôigặp anh ấy ð thành phố Tân Châu,trong hoàn cảnh tương tự.Tôi lúng túng chạy trốn khỏiThẩm Minh Thành. Tôi tìm thấyTrần Húc Diệu và Vũ Linh, đưa choVũ Linh những bánh phồng cuachưa hoàn chỉnh, và nói với giọngrun rầy: “Vũ Linh, chúng ta phải trờvề Giang Ninh càng sớm càng tốt.Bây giờ, chúng ta phải quay vềngay lập tức!”Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng củatôi, Vũ Linh cũng hoảng sợ, nhìn tôivà nói: “Có chuyện gì vậy?”“Thẩm Minh Thành, tôi nhìnthấy anh ấy!” Tôi nói, giọng vẫncòn run rầy.Vũ Linh cũng kinh ngạc ngồiphịch xuống ghế, ánh mắt có chútđờ dẫn. Một hồi lâu cô ta mới kéotôi nói: “Đi, trở về Giang Ninh ngay!”Trần Húc Diệu không biết tạisao chúng tôi lại như vậy, vì vậyanh ấy nhíu mày và hỏi chuyện gìđang xảy ra.Vũ Linh kéo tôi bước ra ngoài,Trần Húc Diệu kéo tôi lại, khônghiều nói: “Tình hình thế nào?”“Đừng lôi kéo, trở về rồi giảithích!” Vũ Linh đầy tay của anh ra,đưa tôi ra khỏi trung tâm thươngmại, sau đó bắt taxi về thẳngkhách sạn. Chúng tôi thu dọn đồđạc đi thằng ra sân bay.Suốt ba tiếng đồng hồ từthành phố Tân Châu đến GiangNinh, tôi và Vũ Linh nắm chặt taynhau trên máy bay. Không ai lêntiếng nói, nhưng chúng tôi đều biếtlẫn nhau đã rối loạn.Sau khi xuống máy bay, tôi bắttaxi cùng cô ấy trở lại chung cưHương Uyền. Khi chúng tôi về đếnnhà, cô ấy khóa hết cửa ra vào vàcửa sổ rồi ngồi trong góc mất hồn.Trạng thái này kéo dài một lúclâu, cô ấy mới ngầng đầu lên nhìntôi, hai mắt đỏ hoe: “Thẩm XuânHinh, chúng ta phải làm sao?”Tôi lắc đầu, nỗi sợ hãi của tôivẫn chưa được loại bỏ, tôi ôm mìnhkhông biết phải làm sao bây giờ.“Anh ấy có thể còn chưa biếtchúng ta đang ở Giang Ninh, có lễchúng ta chỉ cần ở lại Giang Ninh làđược.” Cô ta nói xong lời này thì lắcđầu dữ dội, nước mắt lại rơixuống:“Anh ấy làm sao có thể trốn được.Anh ấy là chuyên gia IT. Nếu muốntìm đến chúng ta thì thật dễ dàng!”Tôi lắp bắp nhìn cô ấy, tôicũng không biết nên làm cái gì bây giờ.Lần này Thẩm Minh Thành trởlại, nhất định sẽ không tha chochúng tôi. Năm đó tôi và Vũ Linhđã liều nửa cái mạng mới phải tựcứu lấy. Nếu lại xảy ra chuyệntương tự, tôi e rằng sẽ không còndũng khí tự cứu mình một lần nữa.“Đi tìm Phó Thắng Nam!” độtnhiên Vũ Linh mở miệng nhìn tôinói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu đi tìmPhó Thắng Nam. Anh ấy như rồnggiữa loài người, hẳn là có thể chechở cho cậu. Trong bụng cậu còncó con của anh ấy, cậu nói chuyệnnày cho anh ấy biết, anh ấy nhấtđịnh sẽ nghĩ biện pháp để choThẩm Minh Thành tránh xa cậu.”Vũ Linh càng nói càng kíchđộng, lôi kéo tay của tôi bước rangoài.Tôi kéo cô ấy lại, cảm thấykhông thoải mái: “Vũ Linh, trướchết hãy bình tĩnh lại, bình tĩnh rồinghĩ biện pháp.”Vũ Linh lắc đầu cắn môi, rốtcuộc nhịn không được mà suy sụpkhóc lên, ôm chặt lấy tôi nói: “Cậubảo tớ bình tĩnh như thế nào? Làmsao bình tĩnh được? Sau năm năm,tớ đã quên những cơn ác mộng đórồi. Tại sao cậu vẫn gặp phải anh ấy,tại sao?”Tôi ôm cô ấy vào lòng, tim đaunhói. Tôi những tưởng cả đời nàymình sẽ không bao giờ gặp phảianh ta ð giữa chốn đông người.Một đêm này tôi và Vũ Linhcũng không thể nào ngủ được, nửađêm luôn bị cơn ác mộng làm chothức tỉnh.Tinh thần Vũ Linh không tốt,cuối cùng tới sáng sớm mới ngủthiếp đi. Tôi ngủ không được, trờivừa sáng liền trở về biệt thự.Không phải Vũ Linh không cólý, có lẽ Phó Thắng Nam thật sự cóthể làm được.Nhưng điều tôi không ngờ tớilà ổ khóa của biệt thự đã bị đồi hết,tôi và Phó Thắng Nam có lấy dấuvân tay trên biệt thự Sơn Thủy.Nhưng tôi mờ nhiều lần cũngmở không được, sau đó mới pháthiện, ổ khóa biệt thự đã bị thay.Gọi vào điện thoại của PhóThắng Nam, nhưng máy vẫn khôngnghe, rõ ràng là anh ta đã kéo tôi.

Chương 6O: Sự xuất hiện của Thẩm Minh Thành

Tôi nhìn anh ta một cách khó

hiều: “Có chuyện gì vậy?”

Anh ta tức giận: “Có phải đơn

độc ra ngoài đi dạo với tôi một chút

sẽ khiến chị bị ấm ức không? Chị

đã gọi hai ba cuộc điện thoại và

gọi tất cả bạn bè của chị ra ngoài.”

Tôi cũng không đề ý tới tính

tình con nít của anh ta. Tôi nhìn

thành phố Tân Châu náo nhiệt, thờ

dài nói: “Thành phố Tân Châu phát

triển khá nhanh.”

Ánh mắt của tôi rơi vào khu

náo nhiệt của thành phố, nhìn về

phía Trần Húc Diệu nói: “Tòa nhà

văn phòng này cao quá!”

Anh ấy biết tôi đang nói sang

chuyện khác, anh ấy tức giận nói:

“Văn phòng của Tập đoàn Phó

Thiên không thấp hơn thế này,

huống chỉ nơi này cũng không phải

là một tòa nhà văn phòng công ty.”

Tôi có chút tò mò: “Cậu biết

hả?”

Anh ta ậm ửừ và nhẹ nhàng nói:

“Mẹ tôi và một ông chủ công nghệ

khác đã mua nơi này, bà ấy có một

công ty trái phiếu ở bên trong.”

Thế này, nghĩ đến Lâm Uyên,

tôi hơi ngưỡng mộ người phụ nữ

này, tài năng giàu có chẳng kém gì

nhan sắc.

Nghĩ đến lúc trước ăn cơm ở

Vưỡn lê nhắc tới hình như bà ta còn

có con gái, tôi không khỏi nhìn về

phía Trần Húc Diệu nói chuyện

phiếm: “Cậu còn có chị gái hả?”

Trần Húc Diệu có vẻ không

thích nhắc tới chuyện của người

khác, sắc mặt anh có chút àm đạm

nói: “Đó là con gái của bà ấy,

không liên quan gì đến tôi!”

Nhìn thấy anh ấy thế này, tôi

cũng không tiện hỏi nhiều. Tôi thấy

có một tiệm bánh phồng cua ở

tầng dưới ð Song Từ Đại Hạ, tôi

bỗng muốn ăn.

Tôi nhìn về phía Trần Húc Diệu

nói: “Trước tiên cậu đi đến trung

tâm mua sắm đợi Trịnh Tuấn Anh

và Vũ Linh, tôi sẽ đi mua một ít đồ.”

Nói xong, tôi trực tiếp bước

đến tiệm bánh phồng cua, Vũ Linh

thích ăn, tôi cũng thích ăn, hai

chúng tôi rất giống nhau ð một mặt

nào đó.

Gọi vài cái bánh phồng cua,

trong lòng không khỏi bồi hồi, bao

nhiêu kỉ niệm tuổi thơ cũng không

còn nữa. Tôi chỉ nhớ mình thích ăn

những loại bánh có chút vị ngọt

mang chút băng giá.

“Ông chủ, cho hai cái bánh

phồng cua!” Bên tai đột nhiên vang

lên một giọng nói trầm thấp, vừa

quen vừa lạ, giống như từ ký ức

trước kia.

Nếu không phải ông chủ đáp

lại một câu: “Được rồi, đợi một chút!”

Tôi tường tôi vẫn đang nằm mơ.

Tôi luôn luôn có một số phản

ứng bản năng trong những trường

hợp nhất định, chẳng hạn như sự

sợ hãi với Thẩm Minh Thành. Tôi

không biết bắt đầu từ lúc nào,

nhưng miễn là tôi cảm nhận được

hơi thờ của anh ta, ngay cả khi đó

cách một ngàn dặm, các loại sợ hãi

thuộc về bản năng sẽ lan tỏa khắp

cơ thề tôi.

Mặt trời trên đỉnh đầu nóng

như thiêu đốt, nhưng cơ thể tôi bắt

đầu chìm vào trong động băng. Hơi

thờ của tôi bắt đầu trờ nên bất

thường, tay tôi bắt đầu run rầy.

Phía sau lưng, giọng nói của

người đàn ông trầm thấp, mang

theo sự lạnh lùng không ai bì nổi:

“Xuân Hinh, đã lâu không gặp!”

Tôi cứng người lại, hơi thờ bắt

đầu gấp gáp. Tôi nhìn thấy ông chủ

đưa cho tôi những chiếc bánh

phồng cua đã chuẩn bị sẵn, tôi lại

một chút khí lực cũng không có.

Người đàn ông phía sau giơ

tay nhận lấy, sau đó rất tự nhiên

kéo tay tôi lên, đặt bánh phồng cua

vào lòng bàn tay tôi, giọng nói nhẹ

nhàng nhưng lạnh lùng đến tàn

nhẫn: “Xuân Hinh, phản ứng của

em như thế này khiến anh rất

không hài lòng.”

Một lúc lâu sau, tôi thờ chậm

rãi, điều hòa hơi thở lùi về phía sau,

đè nén sợ hãi của thân thể, giọng

nói run run: “Xin lỗi, anh đã nhận

lầm người!”

Sau đó, tôi không nhìn lại

người mà đã năm năm qua tôi

không gặp lại, thậm chí tôi có thể

dùng từ chạy trối chết để hình

dung mình lúc này.

Thẩm Minh Thành nói kiếp

này anh ta sẽ không chủ động đến

tìm tôi, trừ phi là duyên phận cho

chúng tôi gặp lại nhau. Một khi gặp

lại chính là bắt đầu cho những âm

mưu tiếp theo.

Tôi vốn tường rằng thế giới

rộng lớn như vậy, chỉ cần anh ta rời

khỏi Giang Ninh, chúng tôi vĩnh

viễn không gặp lại nhau.

Nhưng tôi không ngỡ rằng tôi

gặp anh ấy ð thành phố Tân Châu,

trong hoàn cảnh tương tự.

Tôi lúng túng chạy trốn khỏi

Thẩm Minh Thành. Tôi tìm thấy

Trần Húc Diệu và Vũ Linh, đưa cho

Vũ Linh những bánh phồng cua

chưa hoàn chỉnh, và nói với giọng

run rầy: “Vũ Linh, chúng ta phải trờ

về Giang Ninh càng sớm càng tốt.

Bây giờ, chúng ta phải quay về

ngay lập tức!”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của

tôi, Vũ Linh cũng hoảng sợ, nhìn tôi

và nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Thẩm Minh Thành, tôi nhìn

thấy anh ấy!” Tôi nói, giọng vẫn

còn run rầy.

Vũ Linh cũng kinh ngạc ngồi

phịch xuống ghế, ánh mắt có chút

đờ dẫn. Một hồi lâu cô ta mới kéo

tôi nói: “Đi, trở về Giang Ninh ngay!”

Trần Húc Diệu không biết tại

sao chúng tôi lại như vậy, vì vậy

anh ấy nhíu mày và hỏi chuyện gì

đang xảy ra.

Vũ Linh kéo tôi bước ra ngoài,

Trần Húc Diệu kéo tôi lại, không

hiều nói: “Tình hình thế nào?”

“Đừng lôi kéo, trở về rồi giải

thích!” Vũ Linh đầy tay của anh ra,

đưa tôi ra khỏi trung tâm thương

mại, sau đó bắt taxi về thẳng

khách sạn. Chúng tôi thu dọn đồ

đạc đi thằng ra sân bay.

Suốt ba tiếng đồng hồ từ

thành phố Tân Châu đến Giang

Ninh, tôi và Vũ Linh nắm chặt tay

nhau trên máy bay. Không ai lên

tiếng nói, nhưng chúng tôi đều biết

lẫn nhau đã rối loạn.

Sau khi xuống máy bay, tôi bắt

taxi cùng cô ấy trở lại chung cư

Hương Uyền. Khi chúng tôi về đến

nhà, cô ấy khóa hết cửa ra vào và

cửa sổ rồi ngồi trong góc mất hồn.

Trạng thái này kéo dài một lúc

lâu, cô ấy mới ngầng đầu lên nhìn

tôi, hai mắt đỏ hoe: “Thẩm Xuân

Hinh, chúng ta phải làm sao?”

Tôi lắc đầu, nỗi sợ hãi của tôi

vẫn chưa được loại bỏ, tôi ôm mình

không biết phải làm sao bây giờ.

“Anh ấy có thể còn chưa biết

chúng ta đang ở Giang Ninh, có lễ

chúng ta chỉ cần ở lại Giang Ninh là

được.” Cô ta nói xong lời này thì lắc

đầu dữ dội, nước mắt lại rơixuống:

“Anh ấy làm sao có thể trốn được.

Anh ấy là chuyên gia IT. Nếu muốn

tìm đến chúng ta thì thật dễ dàng!”

Tôi lắp bắp nhìn cô ấy, tôi

cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Lần này Thẩm Minh Thành trở

lại, nhất định sẽ không tha cho

chúng tôi. Năm đó tôi và Vũ Linh

đã liều nửa cái mạng mới phải tự

cứu lấy. Nếu lại xảy ra chuyện

tương tự, tôi e rằng sẽ không còn

dũng khí tự cứu mình một lần nữa.

“Đi tìm Phó Thắng Nam!” đột

nhiên Vũ Linh mở miệng nhìn tôi

nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu đi tìm

Phó Thắng Nam. Anh ấy như rồng

giữa loài người, hẳn là có thể che

chở cho cậu. Trong bụng cậu còn

có con của anh ấy, cậu nói chuyện

này cho anh ấy biết, anh ấy nhất

định sẽ nghĩ biện pháp để cho

Thẩm Minh Thành tránh xa cậu.”

Vũ Linh càng nói càng kích

động, lôi kéo tay của tôi bước ra

ngoài.

Tôi kéo cô ấy lại, cảm thấy

không thoải mái: “Vũ Linh, trước

hết hãy bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi

nghĩ biện pháp.”

Vũ Linh lắc đầu cắn môi, rốt

cuộc nhịn không được mà suy sụp

khóc lên, ôm chặt lấy tôi nói: “Cậu

bảo tớ bình tĩnh như thế nào? Làm

sao bình tĩnh được? Sau năm năm,

tớ đã quên những cơn ác mộng đó

rồi. Tại sao cậu vẫn gặp phải anh ấy,

tại sao?”

Tôi ôm cô ấy vào lòng, tim đau

nhói. Tôi những tưởng cả đời này

mình sẽ không bao giờ gặp phải

anh ta ð giữa chốn đông người.

Một đêm này tôi và Vũ Linh

cũng không thể nào ngủ được, nửa

đêm luôn bị cơn ác mộng làm cho

thức tỉnh.

Tinh thần Vũ Linh không tốt,

cuối cùng tới sáng sớm mới ngủ

thiếp đi. Tôi ngủ không được, trời

vừa sáng liền trở về biệt thự.

Không phải Vũ Linh không có

lý, có lẽ Phó Thắng Nam thật sự có

thể làm được.

Nhưng điều tôi không ngờ tới

là ổ khóa của biệt thự đã bị đồi hết,

tôi và Phó Thắng Nam có lấy dấu

vân tay trên biệt thự Sơn Thủy.

Nhưng tôi mờ nhiều lần cũng

mở không được, sau đó mới phát

hiện, ổ khóa biệt thự đã bị thay.

Gọi vào điện thoại của Phó

Thắng Nam, nhưng máy vẫn không

nghe, rõ ràng là anh ta đã kéo tôi.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 6O: Sự xuất hiện của Thẩm Minh ThànhTôi nhìn anh ta một cách khóhiều: “Có chuyện gì vậy?”Anh ta tức giận: “Có phải đơnđộc ra ngoài đi dạo với tôi một chútsẽ khiến chị bị ấm ức không? Chịđã gọi hai ba cuộc điện thoại vàgọi tất cả bạn bè của chị ra ngoài.”Tôi cũng không đề ý tới tínhtình con nít của anh ta. Tôi nhìnthành phố Tân Châu náo nhiệt, thờdài nói: “Thành phố Tân Châu pháttriển khá nhanh.”Ánh mắt của tôi rơi vào khunáo nhiệt của thành phố, nhìn vềphía Trần Húc Diệu nói: “Tòa nhàvăn phòng này cao quá!”Anh ấy biết tôi đang nói sangchuyện khác, anh ấy tức giận nói:“Văn phòng của Tập đoàn PhóThiên không thấp hơn thế này,huống chỉ nơi này cũng không phảilà một tòa nhà văn phòng công ty.”Tôi có chút tò mò: “Cậu biếthả?”Anh ta ậm ửừ và nhẹ nhàng nói:“Mẹ tôi và một ông chủ công nghệkhác đã mua nơi này, bà ấy có mộtcông ty trái phiếu ở bên trong.”Thế này, nghĩ đến Lâm Uyên,tôi hơi ngưỡng mộ người phụ nữnày, tài năng giàu có chẳng kém gìnhan sắc.Nghĩ đến lúc trước ăn cơm ởVưỡn lê nhắc tới hình như bà ta còncó con gái, tôi không khỏi nhìn vềphía Trần Húc Diệu nói chuyệnphiếm: “Cậu còn có chị gái hả?”Trần Húc Diệu có vẻ khôngthích nhắc tới chuyện của ngườikhác, sắc mặt anh có chút àm đạmnói: “Đó là con gái của bà ấy,không liên quan gì đến tôi!”Nhìn thấy anh ấy thế này, tôicũng không tiện hỏi nhiều. Tôi thấycó một tiệm bánh phồng cua ởtầng dưới ð Song Từ Đại Hạ, tôibỗng muốn ăn.Tôi nhìn về phía Trần Húc Diệunói: “Trước tiên cậu đi đến trungtâm mua sắm đợi Trịnh Tuấn Anhvà Vũ Linh, tôi sẽ đi mua một ít đồ.”Nói xong, tôi trực tiếp bướcđến tiệm bánh phồng cua, Vũ Linhthích ăn, tôi cũng thích ăn, haichúng tôi rất giống nhau ð một mặtnào đó.Gọi vài cái bánh phồng cua,trong lòng không khỏi bồi hồi, baonhiêu kỉ niệm tuổi thơ cũng khôngcòn nữa. Tôi chỉ nhớ mình thích ănnhững loại bánh có chút vị ngọtmang chút băng giá.“Ông chủ, cho hai cái bánhphồng cua!” Bên tai đột nhiên vanglên một giọng nói trầm thấp, vừaquen vừa lạ, giống như từ ký ứctrước kia.Nếu không phải ông chủ đáplại một câu: “Được rồi, đợi một chút!”Tôi tường tôi vẫn đang nằm mơ.Tôi luôn luôn có một số phảnứng bản năng trong những trườnghợp nhất định, chẳng hạn như sựsợ hãi với Thẩm Minh Thành. Tôikhông biết bắt đầu từ lúc nào,nhưng miễn là tôi cảm nhận đượchơi thờ của anh ta, ngay cả khi đócách một ngàn dặm, các loại sợ hãithuộc về bản năng sẽ lan tỏa khắpcơ thề tôi.Mặt trời trên đỉnh đầu nóngnhư thiêu đốt, nhưng cơ thể tôi bắtđầu chìm vào trong động băng. Hơithờ của tôi bắt đầu trờ nên bấtthường, tay tôi bắt đầu run rầy.Phía sau lưng, giọng nói củangười đàn ông trầm thấp, mangtheo sự lạnh lùng không ai bì nổi:“Xuân Hinh, đã lâu không gặp!”Tôi cứng người lại, hơi thờ bắtđầu gấp gáp. Tôi nhìn thấy ông chủđưa cho tôi những chiếc bánhphồng cua đã chuẩn bị sẵn, tôi lạimột chút khí lực cũng không có.Người đàn ông phía sau giơtay nhận lấy, sau đó rất tự nhiênkéo tay tôi lên, đặt bánh phồng cuavào lòng bàn tay tôi, giọng nói nhẹnhàng nhưng lạnh lùng đến tànnhẫn: “Xuân Hinh, phản ứng củaem như thế này khiến anh rấtkhông hài lòng.”Một lúc lâu sau, tôi thờ chậmrãi, điều hòa hơi thở lùi về phía sau,đè nén sợ hãi của thân thể, giọngnói run run: “Xin lỗi, anh đã nhậnlầm người!”Sau đó, tôi không nhìn lạingười mà đã năm năm qua tôikhông gặp lại, thậm chí tôi có thểdùng từ chạy trối chết để hìnhdung mình lúc này.Thẩm Minh Thành nói kiếpnày anh ta sẽ không chủ động đếntìm tôi, trừ phi là duyên phận chochúng tôi gặp lại nhau. Một khi gặplại chính là bắt đầu cho những âmmưu tiếp theo.Tôi vốn tường rằng thế giớirộng lớn như vậy, chỉ cần anh ta rờikhỏi Giang Ninh, chúng tôi vĩnhviễn không gặp lại nhau.Nhưng tôi không ngỡ rằng tôigặp anh ấy ð thành phố Tân Châu,trong hoàn cảnh tương tự.Tôi lúng túng chạy trốn khỏiThẩm Minh Thành. Tôi tìm thấyTrần Húc Diệu và Vũ Linh, đưa choVũ Linh những bánh phồng cuachưa hoàn chỉnh, và nói với giọngrun rầy: “Vũ Linh, chúng ta phải trờvề Giang Ninh càng sớm càng tốt.Bây giờ, chúng ta phải quay vềngay lập tức!”Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng củatôi, Vũ Linh cũng hoảng sợ, nhìn tôivà nói: “Có chuyện gì vậy?”“Thẩm Minh Thành, tôi nhìnthấy anh ấy!” Tôi nói, giọng vẫncòn run rầy.Vũ Linh cũng kinh ngạc ngồiphịch xuống ghế, ánh mắt có chútđờ dẫn. Một hồi lâu cô ta mới kéotôi nói: “Đi, trở về Giang Ninh ngay!”Trần Húc Diệu không biết tạisao chúng tôi lại như vậy, vì vậyanh ấy nhíu mày và hỏi chuyện gìđang xảy ra.Vũ Linh kéo tôi bước ra ngoài,Trần Húc Diệu kéo tôi lại, khônghiều nói: “Tình hình thế nào?”“Đừng lôi kéo, trở về rồi giảithích!” Vũ Linh đầy tay của anh ra,đưa tôi ra khỏi trung tâm thươngmại, sau đó bắt taxi về thẳngkhách sạn. Chúng tôi thu dọn đồđạc đi thằng ra sân bay.Suốt ba tiếng đồng hồ từthành phố Tân Châu đến GiangNinh, tôi và Vũ Linh nắm chặt taynhau trên máy bay. Không ai lêntiếng nói, nhưng chúng tôi đều biếtlẫn nhau đã rối loạn.Sau khi xuống máy bay, tôi bắttaxi cùng cô ấy trở lại chung cưHương Uyền. Khi chúng tôi về đếnnhà, cô ấy khóa hết cửa ra vào vàcửa sổ rồi ngồi trong góc mất hồn.Trạng thái này kéo dài một lúclâu, cô ấy mới ngầng đầu lên nhìntôi, hai mắt đỏ hoe: “Thẩm XuânHinh, chúng ta phải làm sao?”Tôi lắc đầu, nỗi sợ hãi của tôivẫn chưa được loại bỏ, tôi ôm mìnhkhông biết phải làm sao bây giờ.“Anh ấy có thể còn chưa biếtchúng ta đang ở Giang Ninh, có lễchúng ta chỉ cần ở lại Giang Ninh làđược.” Cô ta nói xong lời này thì lắcđầu dữ dội, nước mắt lại rơixuống:“Anh ấy làm sao có thể trốn được.Anh ấy là chuyên gia IT. Nếu muốntìm đến chúng ta thì thật dễ dàng!”Tôi lắp bắp nhìn cô ấy, tôicũng không biết nên làm cái gì bây giờ.Lần này Thẩm Minh Thành trởlại, nhất định sẽ không tha chochúng tôi. Năm đó tôi và Vũ Linhđã liều nửa cái mạng mới phải tựcứu lấy. Nếu lại xảy ra chuyệntương tự, tôi e rằng sẽ không còndũng khí tự cứu mình một lần nữa.“Đi tìm Phó Thắng Nam!” độtnhiên Vũ Linh mở miệng nhìn tôinói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu đi tìmPhó Thắng Nam. Anh ấy như rồnggiữa loài người, hẳn là có thể chechở cho cậu. Trong bụng cậu còncó con của anh ấy, cậu nói chuyệnnày cho anh ấy biết, anh ấy nhấtđịnh sẽ nghĩ biện pháp để choThẩm Minh Thành tránh xa cậu.”Vũ Linh càng nói càng kíchđộng, lôi kéo tay của tôi bước rangoài.Tôi kéo cô ấy lại, cảm thấykhông thoải mái: “Vũ Linh, trướchết hãy bình tĩnh lại, bình tĩnh rồinghĩ biện pháp.”Vũ Linh lắc đầu cắn môi, rốtcuộc nhịn không được mà suy sụpkhóc lên, ôm chặt lấy tôi nói: “Cậubảo tớ bình tĩnh như thế nào? Làmsao bình tĩnh được? Sau năm năm,tớ đã quên những cơn ác mộng đórồi. Tại sao cậu vẫn gặp phải anh ấy,tại sao?”Tôi ôm cô ấy vào lòng, tim đaunhói. Tôi những tưởng cả đời nàymình sẽ không bao giờ gặp phảianh ta ð giữa chốn đông người.Một đêm này tôi và Vũ Linhcũng không thể nào ngủ được, nửađêm luôn bị cơn ác mộng làm chothức tỉnh.Tinh thần Vũ Linh không tốt,cuối cùng tới sáng sớm mới ngủthiếp đi. Tôi ngủ không được, trờivừa sáng liền trở về biệt thự.Không phải Vũ Linh không cólý, có lẽ Phó Thắng Nam thật sự cóthể làm được.Nhưng điều tôi không ngờ tớilà ổ khóa của biệt thự đã bị đồi hết,tôi và Phó Thắng Nam có lấy dấuvân tay trên biệt thự Sơn Thủy.Nhưng tôi mờ nhiều lần cũngmở không được, sau đó mới pháthiện, ổ khóa biệt thự đã bị thay.Gọi vào điện thoại của PhóThắng Nam, nhưng máy vẫn khôngnghe, rõ ràng là anh ta đã kéo tôi.

Chương 60