Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 61

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 61: Vụ bê bối đi lên trang đầuTôi không biết chuyện gì đãxảy ra, nên tôi phải dậy từ sángsớm đề đến công ty, khi tôi đếncông ty không có nhiều người.Khi một số giám đốc bộ phậntài chính nhìn thấy tôi, họ thườngnhiệt tình tiến tới chào đón tôi,nhưng lúc này họ chỉ chỏ và nóinhỏ sau lưng tôi.Tôi nhíu mày không biếtchuyện gì xảy ra. Vào phòng làmviệc, Hoàng Nhược Vi vẫn chưa tới.Tôi phải lật xem lại tài liệu trênbàn và ký tất cả những tài liệu nênký, khoảng một tiếng sau HoàngNhược Vi đến. Vừa nhìn thấy tôi, côấy sững sðờ, mỉm cưỡi chào tôi.Nhưng biểu hiện không ổn,sau khi ký và phân loại tài liệu chotôi, cô ấy đã sẵn sàng rời di.Nhìn vẻ mặt ngập ngừng củacô ấy, tôi nói: “Cô nói ra xem cóchuyện gì không?”Cô ta sửng sốt, có chút lúngtúng nói: “Giám đốc, cô và Giámđốc Trần là nghiêm túc chứ?”Tôi hơi sững sð trước lời nóicủa cô ấy, hỏi ngược lại: “Giám đốcTrần đó hả?”“Trần Húc Diệu!” Vẻ tò mò trênmặt cô ấy vẫn chưa dừng lại, cô ấynhìn tôi nói: “Tin tức của cô đãđược đưa ra mấy ngày rồi. Tối hômqua, còn có người tuôn ra hình ảnhcác người ở khách sạn thành phốTân Châu. Nhưng giám đốc, khôngphải cô vừa mới sinh non, có vẻnhư cô và Tổng giám đốc Phó vẫnchưa hoàn toàn ly hôn! Tại sao … ”Tôi đã bối rối khi nghe nóinhưng không thề giải thích được:“Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?”Thấy tôi như vậy, cô ấy lấyđiện thoại ra bấm vào dòng tiêu đềGiang Ninh.Tôi cần thận đọc tin tức trêncác tiêu đề. Kể từ ngày hôm kia,Trần Húc Diệu lái chiếc Maybachsang chảnh của anh ta chở tôi vàokhu trung tâm thành phố để ăncơm, đã có một số người bịa đặtviết một số bài viết lộn xộn khôngcó gì. Họ càng viết càng trờ nên tồitệ. Cuối cùng trực tiếp viết tôithành dâm phụ.Đọc xong bài này mà tôi đauđầu quá, chả trách sáng nay mấyngười trong bộ phận Tài chính nhìntôi với cái nhìn như vậy, hóa ra …Vì vậy, Phó Thắng Nam thayđổi khóa biệt thự và chặn tôi, tất cảlà vì điều này sao?Tôi muốn nghe điện thoại màTrần Húc Diệu đã trả lời ð kháchsạn lúc trước, đầu tôi càng đau hơn.Tại sao mọi thứ lại đan xen với nhau.Điện thoại vang lên, HoàngNhược Vi thấy tôi có việc phải làmliền cầm tập tài liệu đi ra ngoài.Tôi nhìn vào điện thoại diđộng, hiện lên người gọi là TrầnHúc Diệu, thật đau đầu nhức óc.Tôi nhấc máy và nói: “Có chuyện gìvậy?”“Chị đã đọc tiêu đề chưa?”Anh ta nói bằng giọng điệu khinh bỉ.Tôi ừ một tiếng, tâm tìnhkhông tốt nói: “Xem rồi!”“Tối mai sinh nhật của mẹ tôi,cùng nhau đi chứ?” Anh ta nói câunày rất dễ dàng, tôi thật sự nghĩnếu xảy ra chuyện tai tiếng với anhta cũng không có gì to tát.Tôi bóp đôi lông mày đaunhức, nói: “Tôi không có thời gian,cậu tìm cách nhanh chóng giảithích rõ ràng các tiêu đề.”Thẩm Minh Thành xuất hiện,ngoại trừ Phó Thắng Nam, tôikhông biết còn có thể tìm được ai.Trần Húc Diệu và các tiêu đềlà chuyện thật rắc rối.Đầu dây bên kia im lặng, anhta nói: “Tôi sẽ lo chuyện các tiêu đề.”“Hừ” Tôi có chút mệt mỏi nói:“Đừng có gây chuyện gì!”Tôi không biết khi nào thìThẩm Minh Thành sẽ đến thànhphố Giang Ninh. Nếu Phó ThắngNam bỏ rơi tôi vì chuyện bê bối,nếu cuộc sống như địa ngục vàonăm năm trước được lặp lại một lầnnữa, tôi e rằng mình không thểsống nổi.So với việc còn sống thìkhông có chuyện gì khác là vấn đềlớn cả.Cúp điện thoại với Trần HúcDiệu, tôi để điện thoại di độngsang một bên. lm lặng một lúc tôimới đứng dậy, trực tiếp đến phònglàm việc của Phó Thắng Nam.So với lúc trước náo nhiệt, lầnnày phòng làm việc của Phó ThắngNam rất vắng vẻ, Trần Văn Nghĩavốn dĩ đang ở trong phòng trợ lý,lúc này cũng không có.Tiếng gõ bàn phím vang lêntrong phòng làm việc yên tĩnh. Tôiđứng ở cửa, giơ tay gõ cửa vài cái.“Mời vào!” Giọng người đànông trầm thấp và từ tính, vẫn dễnghe như mọi khi.Ngơ ngác hết vài giây, tôi mờcửa ra, mấy phút sau nhịp tim mớibình tĩnh lại. Lúc này khi đến gầnanh, tim tôi không thề không tăngtốc nhảy lên.Văn phòng của Phó ThắngNam rất trống trải, tiếng gõ bànphím đặc biệt rõ ràng.Tôi đứng trước bàn làm việccủa Phó Thắng Nam, không nóichuyện mà chỉ lặng lẽ nhìn anh tađang nghiêm túc và chăm chú.Chắc chắn, người đàn ông đanglàm việc chăm chỉ rất đẹp trai.“Đề đây trước đi, tôi ký saul”Có lẽ anh quá tập trung nên khôngnhận ra người tới chính là tôi. Anhkhông khỏi nhướng mày, chăm chúvào máy tính.Tôi đứng lặng lẽ không phát ratiếng động.Hồi lâu, anh cau mày, dừng lạichuyện trong tay. Anh ngước mắtnhìn lại, thấy là tôi, sắc mặt vốn âmtrầm lại lạnh hơn vài phần.“Chuyện gì đó?” Anh nói, sựlạnh lùng trong giọng nói đặc biệtmạnh mẽ.“Phó Thắng Nam, chúng tahãy nói chuyện!” Tôi có thể giảithích vấn đề về Trần Húc Diệu, vàđiều cần thiết là phải giải thích.Thân hình thon dài của anh tahơi ngả về phía sau, anh tựa lưngvào ghế có phần nhàn nhã nhìn tôi,nhướng mày, khinh thường nói:“Giám đốc Thẩm có việc muốn nóichuyện với tôi sao?”Xa lạ, lạnh như băng.Tôi mím môi, hai tay bóp vàonhau, có chút đau đớn: “PhóThắng Nam, tôi có thể giải thíchchuyện giữa tôi và Trần Húc Diệu!”“Ngủ sao?” Anh nhướng mày,trên lông mày có không ít lạnhbăng.Lúc đầu tôi không có phảnứng gì, nhưng một lúc sau, tôi hiểuý của anh ta. Một lúc sau, sắc mặttôi tái mét: “Không có!”“Ha!” Từ trong cổ họng anhphát ra một giọng cười lạnh lẽotrầm thấp, anh nhướng mày nhìntôi càng phát lạnh hơn: “ThẩmXuân Hinh, cô cho rằng tôi sẽ tin lờicô nói sao?“Phó Thắng Nam, ít nhất tôicũng có cơ hội để giải thích, đúngkhông?” Vấn đề tiêu đề kéo dàiquá lâu, tôi và Trần Húc Diệu đềukhông phản hồi, nên hôm nay mọichuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn.Anh có vẻ sốt ruột, giø tay bóplông mày nhìn tôi: “Giám đốcThẩm, Tập đoàn Phó Thiên trảlương cao như vậy, không phải đềcô nói chuyện riêng với sếp tronggiờ làm việc!”“Phó…”“Giám đốc Thẩm, lúc nào thìnên làm cái gì, cô không biết rõhơn tôi sao?” Anh ngước mắt hỏingược lại, trong giọng nói rõ ràngtràn đầy tức giận.Tôi còn muốn nói gì nữa?Không biết Trần Văn Nghĩa mới vàolúc nào, lịch sự nhìn tôi mà xa lánh:“Giám đốc Thẩm, anh Phó cònnhiều chuyện.”Ngụ ý là để cho tôi đi.Tôi nhìn Phó Thắng Nam thìthấy đôi mắt đen của anh ấy âmtrầm, rõ ràng là không muốn nói lờinào với tôi.Không để mắt đến sự thúcgiục của Trần Văn Nghĩa, tôi nhìnPhó Thắng Nam và nói: “Khi nàoPhó Thắng Nam anh có thời gian?Chúng ta hãy nói chuyện mộtchút.”Anh im lặng, gương mặt trởnên lạnh lùng.Trần Văn Nghĩa nhìn thấy điềunày liền nói với tôi: “Nếu Giám đốcThẩm không có chuyện gì, mời trờvề đi!”Tình trạng bế tắc như thế nàykhông phải là giải pháp, đơn giản làtôi ra khỏi văn phòng và gặp TrịnhTuấn Anh vừa bước ra khỏi thangmáy.Ôm rất nhiều thứ trong tay,anh ta nhướng mày khi nhìn thấytôi từ phòng làm việc của PhóThắng Nam đi ra: “Hai người đã cãinhau sao?”Tôi gật đầu, đây coi như làmột cuộc cãi vã đi!Tính tình của Phó Thắng Namluôn luôn kỳ quặc, tôi đã ở bên anhấy nhiều năm, tôi không thề hiểuđược lần này có điều gì đã xảy ravới anh ấy.“Tôi đưa thuốc cho cô, trờ vềnhớ uống.” Trịnh Tuấn Anh đưa túitrong tay cho tôi, anh nhìn về phíaphòng làm việc của Phó ThắngNam rồi nói với tôi: “Tôi đã ngheđến chuyện tiêu đề, nên giải thíchcho tốt. ”Anh ấy trở lại văn phòng, tôitrở lại làm việc.Sau khi tan sở, tôi cầm túixách, trực tiếp đến bãi đậu xe chờPhó Thắng Nam.Tôi đã tìm thấy chiếc xe jeepmàu đen của anh ấy, tôi đứng sangmột bên đợi anh ấy. Đó là chuyệncủa tôi, cần phải tìm ra anh ấy nóicho rõ ràng là rất cần thiết.Truyen. One chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Chương 61: Vụ bê bối đi lên trang đầu

Tôi không biết chuyện gì đã

xảy ra, nên tôi phải dậy từ sáng

sớm đề đến công ty, khi tôi đến

công ty không có nhiều người.

Khi một số giám đốc bộ phận

tài chính nhìn thấy tôi, họ thường

nhiệt tình tiến tới chào đón tôi,

nhưng lúc này họ chỉ chỏ và nói

nhỏ sau lưng tôi.

Tôi nhíu mày không biết

chuyện gì xảy ra. Vào phòng làm

việc, Hoàng Nhược Vi vẫn chưa tới.

Tôi phải lật xem lại tài liệu trên

bàn và ký tất cả những tài liệu nên

ký, khoảng một tiếng sau Hoàng

Nhược Vi đến. Vừa nhìn thấy tôi, cô

ấy sững sðờ, mỉm cưỡi chào tôi.

Nhưng biểu hiện không ổn,

sau khi ký và phân loại tài liệu cho

tôi, cô ấy đã sẵn sàng rời di.

Nhìn vẻ mặt ngập ngừng của

cô ấy, tôi nói: “Cô nói ra xem có

chuyện gì không?”

Cô ta sửng sốt, có chút lúng

túng nói: “Giám đốc, cô và Giám

đốc Trần là nghiêm túc chứ?”

Tôi hơi sững sð trước lời nói

của cô ấy, hỏi ngược lại: “Giám đốc

Trần đó hả?”

“Trần Húc Diệu!” Vẻ tò mò trên

mặt cô ấy vẫn chưa dừng lại, cô ấy

nhìn tôi nói: “Tin tức của cô đã

được đưa ra mấy ngày rồi. Tối hôm

qua, còn có người tuôn ra hình ảnh

các người ở khách sạn thành phố

Tân Châu. Nhưng giám đốc, không

phải cô vừa mới sinh non, có vẻ

như cô và Tổng giám đốc Phó vẫn

chưa hoàn toàn ly hôn! Tại sao … ”

Tôi đã bối rối khi nghe nói

nhưng không thề giải thích được:

“Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?”

Thấy tôi như vậy, cô ấy lấy

điện thoại ra bấm vào dòng tiêu đề

Giang Ninh.

Tôi cần thận đọc tin tức trên

các tiêu đề. Kể từ ngày hôm kia,

Trần Húc Diệu lái chiếc Maybach

sang chảnh của anh ta chở tôi vào

khu trung tâm thành phố để ăn

cơm, đã có một số người bịa đặt

viết một số bài viết lộn xộn không

có gì. Họ càng viết càng trờ nên tồi

tệ. Cuối cùng trực tiếp viết tôi

thành dâm phụ.

Đọc xong bài này mà tôi đau

đầu quá, chả trách sáng nay mấy

người trong bộ phận Tài chính nhìn

tôi với cái nhìn như vậy, hóa ra …

Vì vậy, Phó Thắng Nam thay

đổi khóa biệt thự và chặn tôi, tất cả

là vì điều này sao?

Tôi muốn nghe điện thoại mà

Trần Húc Diệu đã trả lời ð khách

sạn lúc trước, đầu tôi càng đau hơn.

Tại sao mọi thứ lại đan xen với nhau.

Điện thoại vang lên, Hoàng

Nhược Vi thấy tôi có việc phải làm

liền cầm tập tài liệu đi ra ngoài.

Tôi nhìn vào điện thoại di

động, hiện lên người gọi là Trần

Húc Diệu, thật đau đầu nhức óc.

Tôi nhấc máy và nói: “Có chuyện gìvậy?”

“Chị đã đọc tiêu đề chưa?”

Anh ta nói bằng giọng điệu khinh bỉ.

Tôi ừ một tiếng, tâm tình

không tốt nói: “Xem rồi!”

“Tối mai sinh nhật của mẹ tôi,

cùng nhau đi chứ?” Anh ta nói câu

này rất dễ dàng, tôi thật sự nghĩ

nếu xảy ra chuyện tai tiếng với anh

ta cũng không có gì to tát.

Tôi bóp đôi lông mày đau

nhức, nói: “Tôi không có thời gian,

cậu tìm cách nhanh chóng giải

thích rõ ràng các tiêu đề.”

Thẩm Minh Thành xuất hiện,

ngoại trừ Phó Thắng Nam, tôi

không biết còn có thể tìm được ai.

Trần Húc Diệu và các tiêu đề

là chuyện thật rắc rối.

Đầu dây bên kia im lặng, anh

ta nói: “Tôi sẽ lo chuyện các tiêu đề.”

“Hừ” Tôi có chút mệt mỏi nói:

“Đừng có gây chuyện gì!”

Tôi không biết khi nào thì

Thẩm Minh Thành sẽ đến thành

phố Giang Ninh. Nếu Phó Thắng

Nam bỏ rơi tôi vì chuyện bê bối,

nếu cuộc sống như địa ngục vào

năm năm trước được lặp lại một lần

nữa, tôi e rằng mình không thể

sống nổi.

So với việc còn sống thì

không có chuyện gì khác là vấn đề

lớn cả.

Cúp điện thoại với Trần Húc

Diệu, tôi để điện thoại di động

sang một bên. lm lặng một lúc tôi

mới đứng dậy, trực tiếp đến phòng

làm việc của Phó Thắng Nam.

So với lúc trước náo nhiệt, lần

này phòng làm việc của Phó Thắng

Nam rất vắng vẻ, Trần Văn Nghĩa

vốn dĩ đang ở trong phòng trợ lý,

lúc này cũng không có.

Tiếng gõ bàn phím vang lên

trong phòng làm việc yên tĩnh. Tôi

đứng ở cửa, giơ tay gõ cửa vài cái.

“Mời vào!” Giọng người đàn

ông trầm thấp và từ tính, vẫn dễ

nghe như mọi khi.

Ngơ ngác hết vài giây, tôi mờ

cửa ra, mấy phút sau nhịp tim mới

bình tĩnh lại. Lúc này khi đến gần

anh, tim tôi không thề không tăng

tốc nhảy lên.

Văn phòng của Phó Thắng

Nam rất trống trải, tiếng gõ bàn

phím đặc biệt rõ ràng.

Tôi đứng trước bàn làm việc

của Phó Thắng Nam, không nói

chuyện mà chỉ lặng lẽ nhìn anh ta

đang nghiêm túc và chăm chú.

Chắc chắn, người đàn ông đang

làm việc chăm chỉ rất đẹp trai.

“Đề đây trước đi, tôi ký saul”

Có lẽ anh quá tập trung nên không

nhận ra người tới chính là tôi. Anh

không khỏi nhướng mày, chăm chú

vào máy tính.

Tôi đứng lặng lẽ không phát ra

tiếng động.

Hồi lâu, anh cau mày, dừng lại

chuyện trong tay. Anh ngước mắt

nhìn lại, thấy là tôi, sắc mặt vốn âm

trầm lại lạnh hơn vài phần.

“Chuyện gì đó?” Anh nói, sự

lạnh lùng trong giọng nói đặc biệt

mạnh mẽ.

“Phó Thắng Nam, chúng ta

hãy nói chuyện!” Tôi có thể giải

thích vấn đề về Trần Húc Diệu, và

điều cần thiết là phải giải thích.

Thân hình thon dài của anh ta

hơi ngả về phía sau, anh tựa lưng

vào ghế có phần nhàn nhã nhìn tôi,

nhướng mày, khinh thường nói:

“Giám đốc Thẩm có việc muốn nói

chuyện với tôi sao?”

Xa lạ, lạnh như băng.

Tôi mím môi, hai tay bóp vào

nhau, có chút đau đớn: “Phó

Thắng Nam, tôi có thể giải thích

chuyện giữa tôi và Trần Húc Diệu!”

“Ngủ sao?” Anh nhướng mày,

trên lông mày có không ít lạnh

băng.

Lúc đầu tôi không có phản

ứng gì, nhưng một lúc sau, tôi hiểu

ý của anh ta. Một lúc sau, sắc mặt

tôi tái mét: “Không có!”

“Ha!” Từ trong cổ họng anh

phát ra một giọng cười lạnh lẽo

trầm thấp, anh nhướng mày nhìn

tôi càng phát lạnh hơn: “Thẩm

Xuân Hinh, cô cho rằng tôi sẽ tin lời

cô nói sao?

“Phó Thắng Nam, ít nhất tôi

cũng có cơ hội để giải thích, đúng

không?” Vấn đề tiêu đề kéo dài

quá lâu, tôi và Trần Húc Diệu đều

không phản hồi, nên hôm nay mọi

chuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn.

Anh có vẻ sốt ruột, giø tay bóp

lông mày nhìn tôi: “Giám đốc

Thẩm, Tập đoàn Phó Thiên trả

lương cao như vậy, không phải đề

cô nói chuyện riêng với sếp trong

giờ làm việc!”

“Phó…”

“Giám đốc Thẩm, lúc nào thì

nên làm cái gì, cô không biết rõ

hơn tôi sao?” Anh ngước mắt hỏi

ngược lại, trong giọng nói rõ ràng

tràn đầy tức giận.

Tôi còn muốn nói gì nữa?

Không biết Trần Văn Nghĩa mới vào

lúc nào, lịch sự nhìn tôi mà xa lánh:

“Giám đốc Thẩm, anh Phó còn

nhiều chuyện.”

Ngụ ý là để cho tôi đi.

Tôi nhìn Phó Thắng Nam thì

thấy đôi mắt đen của anh ấy âm

trầm, rõ ràng là không muốn nói lời

nào với tôi.

Không để mắt đến sự thúc

giục của Trần Văn Nghĩa, tôi nhìn

Phó Thắng Nam và nói: “Khi nào

Phó Thắng Nam anh có thời gian?

Chúng ta hãy nói chuyện một

chút.”

Anh im lặng, gương mặt trở

nên lạnh lùng.

Trần Văn Nghĩa nhìn thấy điều

này liền nói với tôi: “Nếu Giám đốc

Thẩm không có chuyện gì, mời trờ

về đi!”

Tình trạng bế tắc như thế này

không phải là giải pháp, đơn giản là

tôi ra khỏi văn phòng và gặp Trịnh

Tuấn Anh vừa bước ra khỏi thang

máy.

Ôm rất nhiều thứ trong tay,

anh ta nhướng mày khi nhìn thấy

tôi từ phòng làm việc của Phó

Thắng Nam đi ra: “Hai người đã cãi

nhau sao?”

Tôi gật đầu, đây coi như là

một cuộc cãi vã đi!

Tính tình của Phó Thắng Nam

luôn luôn kỳ quặc, tôi đã ở bên anh

ấy nhiều năm, tôi không thề hiểu

được lần này có điều gì đã xảy ra

với anh ấy.

“Tôi đưa thuốc cho cô, trờ về

nhớ uống.” Trịnh Tuấn Anh đưa túi

trong tay cho tôi, anh nhìn về phía

phòng làm việc của Phó Thắng

Nam rồi nói với tôi: “Tôi đã nghe

đến chuyện tiêu đề, nên giải thích

cho tốt. ”

Anh ấy trở lại văn phòng, tôi

trở lại làm việc.

Sau khi tan sở, tôi cầm túi

xách, trực tiếp đến bãi đậu xe chờ

Phó Thắng Nam.

Tôi đã tìm thấy chiếc xe jeep

màu đen của anh ấy, tôi đứng sang

một bên đợi anh ấy. Đó là chuyện

của tôi, cần phải tìm ra anh ấy nói

cho rõ ràng là rất cần thiết.

Truyen. One chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 61: Vụ bê bối đi lên trang đầuTôi không biết chuyện gì đãxảy ra, nên tôi phải dậy từ sángsớm đề đến công ty, khi tôi đếncông ty không có nhiều người.Khi một số giám đốc bộ phậntài chính nhìn thấy tôi, họ thườngnhiệt tình tiến tới chào đón tôi,nhưng lúc này họ chỉ chỏ và nóinhỏ sau lưng tôi.Tôi nhíu mày không biếtchuyện gì xảy ra. Vào phòng làmviệc, Hoàng Nhược Vi vẫn chưa tới.Tôi phải lật xem lại tài liệu trênbàn và ký tất cả những tài liệu nênký, khoảng một tiếng sau HoàngNhược Vi đến. Vừa nhìn thấy tôi, côấy sững sðờ, mỉm cưỡi chào tôi.Nhưng biểu hiện không ổn,sau khi ký và phân loại tài liệu chotôi, cô ấy đã sẵn sàng rời di.Nhìn vẻ mặt ngập ngừng củacô ấy, tôi nói: “Cô nói ra xem cóchuyện gì không?”Cô ta sửng sốt, có chút lúngtúng nói: “Giám đốc, cô và Giámđốc Trần là nghiêm túc chứ?”Tôi hơi sững sð trước lời nóicủa cô ấy, hỏi ngược lại: “Giám đốcTrần đó hả?”“Trần Húc Diệu!” Vẻ tò mò trênmặt cô ấy vẫn chưa dừng lại, cô ấynhìn tôi nói: “Tin tức của cô đãđược đưa ra mấy ngày rồi. Tối hômqua, còn có người tuôn ra hình ảnhcác người ở khách sạn thành phốTân Châu. Nhưng giám đốc, khôngphải cô vừa mới sinh non, có vẻnhư cô và Tổng giám đốc Phó vẫnchưa hoàn toàn ly hôn! Tại sao … ”Tôi đã bối rối khi nghe nóinhưng không thề giải thích được:“Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?”Thấy tôi như vậy, cô ấy lấyđiện thoại ra bấm vào dòng tiêu đềGiang Ninh.Tôi cần thận đọc tin tức trêncác tiêu đề. Kể từ ngày hôm kia,Trần Húc Diệu lái chiếc Maybachsang chảnh của anh ta chở tôi vàokhu trung tâm thành phố để ăncơm, đã có một số người bịa đặtviết một số bài viết lộn xộn khôngcó gì. Họ càng viết càng trờ nên tồitệ. Cuối cùng trực tiếp viết tôithành dâm phụ.Đọc xong bài này mà tôi đauđầu quá, chả trách sáng nay mấyngười trong bộ phận Tài chính nhìntôi với cái nhìn như vậy, hóa ra …Vì vậy, Phó Thắng Nam thayđổi khóa biệt thự và chặn tôi, tất cảlà vì điều này sao?Tôi muốn nghe điện thoại màTrần Húc Diệu đã trả lời ð kháchsạn lúc trước, đầu tôi càng đau hơn.Tại sao mọi thứ lại đan xen với nhau.Điện thoại vang lên, HoàngNhược Vi thấy tôi có việc phải làmliền cầm tập tài liệu đi ra ngoài.Tôi nhìn vào điện thoại diđộng, hiện lên người gọi là TrầnHúc Diệu, thật đau đầu nhức óc.Tôi nhấc máy và nói: “Có chuyện gìvậy?”“Chị đã đọc tiêu đề chưa?”Anh ta nói bằng giọng điệu khinh bỉ.Tôi ừ một tiếng, tâm tìnhkhông tốt nói: “Xem rồi!”“Tối mai sinh nhật của mẹ tôi,cùng nhau đi chứ?” Anh ta nói câunày rất dễ dàng, tôi thật sự nghĩnếu xảy ra chuyện tai tiếng với anhta cũng không có gì to tát.Tôi bóp đôi lông mày đaunhức, nói: “Tôi không có thời gian,cậu tìm cách nhanh chóng giảithích rõ ràng các tiêu đề.”Thẩm Minh Thành xuất hiện,ngoại trừ Phó Thắng Nam, tôikhông biết còn có thể tìm được ai.Trần Húc Diệu và các tiêu đềlà chuyện thật rắc rối.Đầu dây bên kia im lặng, anhta nói: “Tôi sẽ lo chuyện các tiêu đề.”“Hừ” Tôi có chút mệt mỏi nói:“Đừng có gây chuyện gì!”Tôi không biết khi nào thìThẩm Minh Thành sẽ đến thànhphố Giang Ninh. Nếu Phó ThắngNam bỏ rơi tôi vì chuyện bê bối,nếu cuộc sống như địa ngục vàonăm năm trước được lặp lại một lầnnữa, tôi e rằng mình không thểsống nổi.So với việc còn sống thìkhông có chuyện gì khác là vấn đềlớn cả.Cúp điện thoại với Trần HúcDiệu, tôi để điện thoại di độngsang một bên. lm lặng một lúc tôimới đứng dậy, trực tiếp đến phònglàm việc của Phó Thắng Nam.So với lúc trước náo nhiệt, lầnnày phòng làm việc của Phó ThắngNam rất vắng vẻ, Trần Văn Nghĩavốn dĩ đang ở trong phòng trợ lý,lúc này cũng không có.Tiếng gõ bàn phím vang lêntrong phòng làm việc yên tĩnh. Tôiđứng ở cửa, giơ tay gõ cửa vài cái.“Mời vào!” Giọng người đànông trầm thấp và từ tính, vẫn dễnghe như mọi khi.Ngơ ngác hết vài giây, tôi mờcửa ra, mấy phút sau nhịp tim mớibình tĩnh lại. Lúc này khi đến gầnanh, tim tôi không thề không tăngtốc nhảy lên.Văn phòng của Phó ThắngNam rất trống trải, tiếng gõ bànphím đặc biệt rõ ràng.Tôi đứng trước bàn làm việccủa Phó Thắng Nam, không nóichuyện mà chỉ lặng lẽ nhìn anh tađang nghiêm túc và chăm chú.Chắc chắn, người đàn ông đanglàm việc chăm chỉ rất đẹp trai.“Đề đây trước đi, tôi ký saul”Có lẽ anh quá tập trung nên khôngnhận ra người tới chính là tôi. Anhkhông khỏi nhướng mày, chăm chúvào máy tính.Tôi đứng lặng lẽ không phát ratiếng động.Hồi lâu, anh cau mày, dừng lạichuyện trong tay. Anh ngước mắtnhìn lại, thấy là tôi, sắc mặt vốn âmtrầm lại lạnh hơn vài phần.“Chuyện gì đó?” Anh nói, sựlạnh lùng trong giọng nói đặc biệtmạnh mẽ.“Phó Thắng Nam, chúng tahãy nói chuyện!” Tôi có thể giảithích vấn đề về Trần Húc Diệu, vàđiều cần thiết là phải giải thích.Thân hình thon dài của anh tahơi ngả về phía sau, anh tựa lưngvào ghế có phần nhàn nhã nhìn tôi,nhướng mày, khinh thường nói:“Giám đốc Thẩm có việc muốn nóichuyện với tôi sao?”Xa lạ, lạnh như băng.Tôi mím môi, hai tay bóp vàonhau, có chút đau đớn: “PhóThắng Nam, tôi có thể giải thíchchuyện giữa tôi và Trần Húc Diệu!”“Ngủ sao?” Anh nhướng mày,trên lông mày có không ít lạnhbăng.Lúc đầu tôi không có phảnứng gì, nhưng một lúc sau, tôi hiểuý của anh ta. Một lúc sau, sắc mặttôi tái mét: “Không có!”“Ha!” Từ trong cổ họng anhphát ra một giọng cười lạnh lẽotrầm thấp, anh nhướng mày nhìntôi càng phát lạnh hơn: “ThẩmXuân Hinh, cô cho rằng tôi sẽ tin lờicô nói sao?“Phó Thắng Nam, ít nhất tôicũng có cơ hội để giải thích, đúngkhông?” Vấn đề tiêu đề kéo dàiquá lâu, tôi và Trần Húc Diệu đềukhông phản hồi, nên hôm nay mọichuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn.Anh có vẻ sốt ruột, giø tay bóplông mày nhìn tôi: “Giám đốcThẩm, Tập đoàn Phó Thiên trảlương cao như vậy, không phải đềcô nói chuyện riêng với sếp tronggiờ làm việc!”“Phó…”“Giám đốc Thẩm, lúc nào thìnên làm cái gì, cô không biết rõhơn tôi sao?” Anh ngước mắt hỏingược lại, trong giọng nói rõ ràngtràn đầy tức giận.Tôi còn muốn nói gì nữa?Không biết Trần Văn Nghĩa mới vàolúc nào, lịch sự nhìn tôi mà xa lánh:“Giám đốc Thẩm, anh Phó cònnhiều chuyện.”Ngụ ý là để cho tôi đi.Tôi nhìn Phó Thắng Nam thìthấy đôi mắt đen của anh ấy âmtrầm, rõ ràng là không muốn nói lờinào với tôi.Không để mắt đến sự thúcgiục của Trần Văn Nghĩa, tôi nhìnPhó Thắng Nam và nói: “Khi nàoPhó Thắng Nam anh có thời gian?Chúng ta hãy nói chuyện mộtchút.”Anh im lặng, gương mặt trởnên lạnh lùng.Trần Văn Nghĩa nhìn thấy điềunày liền nói với tôi: “Nếu Giám đốcThẩm không có chuyện gì, mời trờvề đi!”Tình trạng bế tắc như thế nàykhông phải là giải pháp, đơn giản làtôi ra khỏi văn phòng và gặp TrịnhTuấn Anh vừa bước ra khỏi thangmáy.Ôm rất nhiều thứ trong tay,anh ta nhướng mày khi nhìn thấytôi từ phòng làm việc của PhóThắng Nam đi ra: “Hai người đã cãinhau sao?”Tôi gật đầu, đây coi như làmột cuộc cãi vã đi!Tính tình của Phó Thắng Namluôn luôn kỳ quặc, tôi đã ở bên anhấy nhiều năm, tôi không thề hiểuđược lần này có điều gì đã xảy ravới anh ấy.“Tôi đưa thuốc cho cô, trờ vềnhớ uống.” Trịnh Tuấn Anh đưa túitrong tay cho tôi, anh nhìn về phíaphòng làm việc của Phó ThắngNam rồi nói với tôi: “Tôi đã ngheđến chuyện tiêu đề, nên giải thíchcho tốt. ”Anh ấy trở lại văn phòng, tôitrở lại làm việc.Sau khi tan sở, tôi cầm túixách, trực tiếp đến bãi đậu xe chờPhó Thắng Nam.Tôi đã tìm thấy chiếc xe jeepmàu đen của anh ấy, tôi đứng sangmột bên đợi anh ấy. Đó là chuyệncủa tôi, cần phải tìm ra anh ấy nóicho rõ ràng là rất cần thiết.Truyen. One chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Chương 61