Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 64
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 64: Trần Húc Diệu muôn mở môi quan hệ công việc sao?Điện thoại đang ở chế độ imlặng, tôi gọi lại lần nữa. Ngay khiđầu dây bên kia kết nối, liền vộivàng nói: “Giám đốc, không ổn.Ông Trần đã đưa ra một thông báovào tối qua, hẹn tất cả các phóngviên báo đài. Nói việc quan trọng làcời mỡ mối quan hệ với cô. Bây giờ,nhiều phóng viên và những ngườixem chương trình đang đợi ở tầngdưới Tập đoàn Phó Thiên để chờxem náo nhiệt.”Công khai mối quan hệ với tôisao? Vậy có điều gì đó không ồnvới đầu óc của Trần Húc Diệu sao?Tôi đứng dậy, mờ rèm cửa, ánhmặt trời vừa phải, chim hót hoa thơm.Xoa dịu nỗi bất mãn tronglòng, tôi nói vào điện thoại: “Đừnglo lắng, hôm nay tôi sẽ không đếncông ty. Trần Húc Diệu là người lớn,dù sao cũng biết mình nên làm gì!”Cô ta ậm ừ, nói một cách thậntrọng: “Cô và tổng giám đốc Phó,có sao không?”Tôi gật đầu: “Tất cả đều tốt.”Cúp điện thoại, tôi đi xuốnglầu thì thấy dì Triệu đang ở trongbếp. Tôi nhìn quanh không thấyPhó Thắng Nam đâu, tôi đi ra ngoàibếp hỏi dì Triệu: “Phó Thắng Namđã ra ngoài chưa dì?”Dì Triệu đang tập trung làmviệc, chợt nghe thấy tiếng độngmà sợ hãi. Lúc sau dì nhìn thấy tôi,dì cười nói: “Anh nói buổi sáng cóchuyện nên vội vàng rời đi. Tôi nấucanh bổ, cô có thể uống một ít, sẽtốt cho đứa trẻ!”Tôi gật đầu, chạm vào phầnbụng dưới đang phồng lên củamình, tôi luôn cảm thấy rằng mìnhđã tăng cân trong những ngày này.Khi Vũ Linh gọi điện thoại tớithì tôi vẫn đang uống canh. Thấycô ấy lo lắng, tôi ngừng động táctrong tay và nói: “Sao vậy? Cóchuyện gì sao?”“Tớ đã đọc những tiêu đề, nóquá phô trương. Nếu Thẩm MinhThành nhìn thấy nó thì sao?” VũLinh sợ Thẩm Minh Thành, tôicũng vậy.Vì vậy, khi nhắc đến ngườinày, tôi cảm thấy lo lắng.“Tố sẽ tìm cách giải quyếtcàng sớm càng tốt! Đừng lo lắng,những ngày này ở nhà nghỉ ngơi,đừng chạy lung tung.”Tôi không biết liệu Thầm MinhThành có tìm được thành phốGiang Ninh hay không. Nhưngtrước khi anh ta đến, tôi phải cầuxin Phó Thắng Nam che chờ.Tôi cúp máy, đơn giản là ănchút gì đó rồi đi ra ngoài. Điều làmtôi ngạc nhiên là tôi gặp phải LâmUyên, nói chính xác là bà ấy đếntìm tôi.Căn biệt thự của nhà họ Phórất kín đáo. Sau khi tôi và PhóThắng Nam kết hôn, trừ ngườiquen biết nơi này thì người khác ítbiết đến.Ngắm nhìn chiếc sườn xám xẻtà màu xanh nước biển của LâmUyên sang trọng và thanh lịch, bênhông khoác chiếc túi kiểu TrungQuốc phiên bản giới hạn mới củaVan Cleef & Arpels năm nay, càngthêm thanh lịch và quý phái.Tôi chậm chạp mất khoảnghai giây, sau đó trên mặt nở nụcười, đi ra ngoài chào hỏi: “Bà Lâm,tôi thật sự xin lỗi, không biết bà sẽtới, chậm trễ nghinh đón!”Bà cười nhạt một tiếng, giữalông mày tô một chút nhẹ nhàngnói: “Tôi là khách không mời màđến đây, cô Thẩm không phải tựtrách.”Biệt thự được chia thành sântrước và sân sau, tôi và Phó ThắngNam cùng ăn và ở ở sân sau. Sântrước là nơi bình thường tiếpkhách, uống trà thường hoa đều ở đây.Dẫn Lâm Uyên đến sân trước,tôi kêu dì Triệu chuẩn bị một ítbánh trái. Sau đó tôi đun nước trênbàn trà, nhìn Lâm Uyên nói: “BàLâm đến đề nói chuyện với PhóThắng Nam sao?”Bà ấy lắc đầu, ánh mắt rơi vàobàn tay pha trà của tôi, dịu dàngnói: “Tôi đến đây đề tìm cô Thẩm,cô Thẩm có đôi tay rất đẹp.”Một câu chào hỏi đầy ần ý vàlịch sự, tôi mỉm cười: “Bà Lâm chêcười rồi, tay của bà mới được bảodưỡng tốt” Đó là tất cả nhữngcuộc trò chuyện giữa những ngườiphụ nữ.Nhưng khi bà ấy đến đây,chắc chắn bà ấy không phải ngầmhiểu với tôi. Tôi tìm thấy bộ sưu tậpCây Trà Ngàn Năm của Phó ThắngNam và mỉm cười nói: “Tôi thườngkhông uống nhiều trà, nhưngThắng Nam thích uống. Hôm nayloại trà ngon mà anh ấy cất giấuphải bị xấu hổ ở trước Tổng giámđốc Lâm. Bà không thể khôngthích tay nghề pha trà thủ côngcủa tôi.”Bà bật cười, ánh mắt đặt ởbánh trà trong tay tôi, cười nói:“Đây là trà cổ thụ đã hai mươi năm,trên thị trường có tiền cũng khôngmua được. Tôi có thể uống đượctrà ngon như vậy cũng phải cám ơncô Thầm mới phải.”Tôi cười nhẹ, không thể khônghiểu Lâm Uyên đến đây là có ý gì.Tôi đã uống vài ngụm trà với bà ấy.Một lúc lâu sau, tôi không thểkhông thốt lên: “Sau một hồi nóichuyện, tôi vẫn không biết bà Lâmtới tìm tôi vì có chuyện gì đây?”Bà ấy nhấp một ngụm trà,dùng đôi mắt đẹp nhìn tôi, đơngiản nói: “Không sao, lần trước nhìnthấy cô ðở Vườn lê, tôi cảm thấygiữa lông mày có chút quen thuộc,trong lòng cảm thấy thân thiết.Cho nên tôi vẫn nhớ kỹ muốn tớithăm cô một chút.”Tôi đã rất sửng sốt, tôi vốncho là vì việc của Trần Húc Diệu.Với tư cách là một người mẹ, bà ấyđã đến gặp tôi để nói về điều đó,ngược lại thật bất ngờ vì bà ấy đếnđây vì chuyện này.Tôi châm thêm trà cho bà ấy,và mỉm cười: “Ông Trần cũng nóinhư vậy với tôi cách đây vài ngày,nói rằng tôi có chút quen thuộc,nhưng đó là điều bình thường. Trênthế giới này có rất nhiều ngườigiống nhau. Tôi và một người bàbiết, cô Lâm cũng có mấy phầngiống vậy.”Lần trước khi ð nhà hàng, tôiđã nhìn thấy bà ấy và Lâm HạnhNguyên đi cùng nhau, nên tôikhông giấu giếm.Bà sửng sốt, chỉ cười nói:“Đúng vậy, ba mẹ cô Thẩm còn cóở đây không?”Tôi lắc đầu, trong lòng có nghỉngờ: “Cha mẹ tôi bỏ đi khi tôi cònrất nhỏ. Tôi lớn lên với bà nội nênkhông có bất kỳ ấn tượng nào về họ.”“Bà của cô còn ở đó không?”Bà hỏi quá cần thận, đến nỗi có vàiphần quá lời. Có lẽ trong lúc nhấtthời bà ta cũng nhận ra có gì đókhông ổn, nên hơi đồi giọng điệu,nhìn tôi: “Cô Thầm, cô đừng nghingờ. Tôi rất tò mò, vì vậy tôi muốnđặt câu hỏi khi tôi thấy ồn.”Nói tới chỗ này, bà ấy lấy từtrong túi ra một tấm thiệp rất tinhxảo và sang trọng, đưa cho tôi: “Tốinay tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ ởVườn lê. Nếu cô Thẩm không ngại,cô có thể đi cùng ngài Phó.”Tôi giơ tay nhận lấy tấm thiệp.Không thể không mờ ra đọc, tôi chỉnhớ rằng đó là bài đăng mừng sinhnhật. Hôm qua Trần Húc Diệu cónói với tôi rằng tối nay mẹ anh ấy tổchức sinh nhật cho bà.Cất xong tấm thiệp, tôi nhìnLâm Uyên và nói: “Cảm ơn bà Lâm,tôi rất vinh dự khi nhận được lờimối của bà.”Bà ấy bật cười, cụp mắt xuốnguống một ngụm trà, sau đó trầmngâm nhìn tôi: “Cô Thẩm, cô vàTổng giám đốc Phó đã kết hônđược hai năm rồi. Lần trước tôi thấycô và Tổng giám đốc Phó cùngnhau đi Vườn lê. Tôi nghĩ đến, tìnhcảm giữa các người cũng rất tốt.”Tôi cười nhẹ, tôi vốn là ngườikhông quen nên không thể nóichuyện nhiều hơn. Sau một tuầntrà, Lâm Uyên lấy lí do còn có việcrồi đi.Dì Triệu thấy bà ấy rời đi, nhìntôi nói: “Cô Thẩm, đây là người phụnữ giàu có nhất sao?”Tôi có chút kinh ngạc nhìn dìTriệu nói: “Dì biết bà ấy sao?”Dì Triệu gật đầu: “Khi ông chủð đây, bà ấy đã từng đến nhà cũcủa nhà họ Phó, tôi đã từng nhìnthấy.” Dì Triệu trầm ngâm nói: “Bàấy tìm con nhiều năm như vậy,nhưng sợ là không tìm được.”Tôi có chút tò mò, không khỏinói: “Dì Triệu, dì cũng biết chuyệnbà ấy đang tìm con sao?”“Lúc trước bà ấy hỏi ông chủchuyện khoảng hai mươi năm nămtrước, tôi nghe được bọn họ nóichuyện khi hầu trà cho ông chủ.Ông chủ giúp bà ấy lưu ý, nhưngđứa bé đã thất lạc hơn hai mươinăm năm. Nó không có đặc điểmgì cả. Nếu cô muốn tìm thấy nótrong biển người mênh mông, sợ làrất khó!”Tôi gật đầu và xem bản báocáo trên máy tính của anh ấy, tôikhông thể không không thừa nhậnrằng Trần Húc Diệu là một nhà lãnhđạo rất giỏi về năng lực làm việc.Làm việc hiệu suất rất cao,hơn nữa có quyết đoán.Báo cáo viết xong, anh khéplại gật đầu. Sau đó thân hình thondài của anh dựa vào sô pha dụimắt. Anh nhắm mắt lại gác mu bàntay lên trán, có chút mệt mỏi nói:“Anh Vương bên chi nhánh gọi điệnthoại tới nói rằng buổi tối muốn mờichị ăn bữa cơm tối.”Nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ củaanh, tôi gật đầu một cái: “Ừ, cậu cómuốn về phòng ngủ một lát không.”Anh ta kiểm tra thời gian vàlắc đầu nói: “Không cần, tôi sẽ ở lạiđây nghỉ một lát là được.” Sau khidừng lại, anh ta nói: “Có một số vấnđề tài chính trong chỉ nhánh, nếuchị không xem xét kỹ hơn thì chịkhông thể tìm ra đó là ai được.Đoán chừng là sếp chiếm dụngcông quỹ, rồi tùy tiện tìm cái hạngmục tới lừa dối người thiên hạ,hàng triệu tài khoản, chị nhìn xem thử”Tôi gật đầu, lật giờ trương mụcrồi bắt đầu xem xét. Chỉ nhánhcông ty kinh doanh theo mô hìnhvà phương thức của Tập đoàn PhóThiên, sự phát triển ở thành phốTân Châu rất suôn sẻ nên PhóThắng Nam đã giao nhiều quyềncho tổng giám đốc ở đây.Rất nhiều việc anh cũngkhông thể nào nhúng tay vào. Tôinhìn kỹ một lần, quả thật có mộtkhoản hạng mục công trình có vấnđề. Trong trường hợp bình thường,chỉ là một sự cố kỹ thuật nhỏ,không biết tại sao phải tốn hàng tỷđồng để bù đắp vào. Coi như làdùng để bồi thường người bị tainạn lao động, cũng không đượcnhiều như vậy, hiển nhiên là cóngười tham ô rồi.“Chuyện này có lẽ phải doVương Huy tới xử lý!” Tôi nói, nhìnvề phía Trần Húc Diệu, không ngờrằng anh ấy đã ngủ rồi.Thấy vậy, tôi đứng dậy, ômmền ra khỏi phòng ngủ, trùm kínngười anh ấy.Còn hai tiếng nữa, anh ấy cóthể nghỉ ngơi một lát. Từ hôm quađến giờ anh ấy không có nghỉ ngơi nhiều.Sau khi hoàn tất dữ liệu, điệnthoại di động của tôi rung lên, VũLinh gọi tới.Bắt máy gật đầu, bên kia cô tacó chút ồn ào, nhưng vẫn có thểnghe được giọng nói: “Thẩm XuânHinh, cậu đang ở thành phố TânChâu. Cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ đến ngay!”Tôi sửng sốt: “Cậu cũng ởthành phố Tân Châu hả?”Lúc trước cô ấy nói khôngmuốn đi chơi Hải Nam, tại sao lại ởthành phố Tân Châu?“Cậu chưa xem thứ tớ đăngtin cho bạn bè à? Tớ biết cậu đangờ thành phố Tân Châu nên ghéqua. Tớ vừa xuống máy bay, cậugửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ đến gặpcậu ngay.”Cúp điện thoại, tôi gọi cho VũLinh trên Zalo. Tôi thấy một vài tinnhắn, tôi đã kiểm tra chúng mộtchút. Một số là của Hoàng NhượcVi, còn một số là của Trịnh TuấnAnh.Suýt chút nữa thì tôi quênmất, Trịnh Tuấn Anh nói rằng anhấy cũng sẽ đến thành phố TânChâu. Nghĩ đến điều này, tôi đã gọicho anh ấy.Sau khi điện thoại reo vài lần,anh kết nối, giọng nói trầm thấp dễnghe: “Cô ở khách sạn nào?”“Anh cũng ở thành phố TânChâu à?” Tôi nói, ngược lại cảmthấy thật là tình cờ.“Vừa tới là tôi muốn gọi điệnthoại cho cô, nhưng cô đã gọi điệnthoại tới. Cô ở khách sạn đó sao?”Giọng anh rất trầm, chung quanhcó chút ồn ào.Giọng tôi trở nên to hơn:“Khách sạn Ôn Đức, bên nàyđường Nam Điền.”“Ù, Gặp cô sau!”Cúp điện thoại xong, tôi đứngdậy chuẩn bị tắm rửa. Buổi tối đi rangoài ăn cơm, dựa theo tính khícủa Vũ Linh, cô ta nhất định sẽ lôikéo tôi đi dạo phố.Tôi đã không đi dạo phố trongmột thời gian dài, vì vậy đi ra ngoàimột chút cũng là chuyện tốt.Vốn dĩ tôi định sang phòngkhác tắm rửa, nhưng tìm một hồilâu không thấy thẻ mờ cửa phòngkhác, Trần Húc Diệu lại ngủ thiếpđi. Thấy anh ấy đã ngủ, tôi khôngtiện đánh thức anh ấy nên tôi mớitắm rửa ở trong căn phòng này.Tóm lại cách một cánh cửa,anh ta lại ngủ thiếp đi, cũng sẽkhông có chuyện gì xảy ra.Chắc do trước khi đi ngủ mìnhăn nhiều quá, lúc nào cũng thấyngười nhớt nhúa, may mà tắmxong thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Tôi sấy tóc trong phòng tắmvà thay quần áo, trang điểm nhẹnhàng. Khi tôi bước ra thì tôi nghethấy tiếng Trần Húc Diệu khôngbiết đang nói chuyện với ai.Chỉ nghe thấy giọng anh cóchút mơ ngủ nói: “Xin chào, anhtìm ai”Không biết bên kia nói cái gì,giọng anh có chút khàn khàn nói:“Cô ấy đang đi tắm, có chuyện gìmột hồi gọi lại sau!”Sau lại trả lời ừ, sau đó liềncúp máy.Tôi ra khỏi phòng tắm và thấyanh ấy đang dựa vào ghế sô pha,nửa mơ nửa tỉnh, dường như ngủchưa đủ giấc.Khi nhìn thấy tôi, anh ấy ngápdài và nói: “Sao chị ăn mặc đẹpthế? Chỉ là đi ra ngoài ăn một bữacơm mà thôi.”Tôi không có đề ý đến anh ta,tôi chú ý tới điện thoại di động củatôi còn ở trong tay anh ta. Tôikhông khỏi nhớ tới mới vừa rồi anhta nghe điện thoại, sau đó tôi mới nhận ra.Tôi không khỏi kinh ngạc nói:“Mới vừa rồi cậu nhận điện thoạicủa tôi sao?”Anh ta gật đầu, ngồi thẳngdậy, ném điện thoại cho tôi và nói:“Gọi mấy lần rồi, cho nên đánh thức tôi”.Tôi nhận điện thoại, phớt lờanh ta và xem qua hồ sơ cuộc gọi.Cuộc gọi cuối cùng là của Phó Thắng Nam.Tôi…Tôi gọi lại điện thoại, bên kiađã tắt máy.Trừng mắt liếc Trần Húc Diệu,tôi tức giận nói: “Cậu vừa mới nóicái gì?”Anh uề oải đứng dậy, miễncưỡng nói: “Không nói gì! PhóThắng Nam hỏi tôi chị đã đi đâu,tôi nói chị đi tắm. Sau đó anh ta hỏicó phải tôi ở cùng phòng với chịhay không, tôi nói đúng vậy!”Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắtvô tội: “Tôi chỉ nói sự thật, cóchuyện gì không?”Tôi ôm trán, hận không đượcđánh người đàn ông này một trận:“Đúng vậy, cậu nói đúng.”Nhưng này mẹ nó, nói vậy rấtdễ dàng gây ra hiều lầm.Tôi gọi điện lại cho Phó ThắngNam lần nữa, đầu dây bên kia vẫntắt máy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cólẽ Phó Thắng Nam cũng khôngnghĩ nhiều đến chuyện này.Cất điện thoại vào, Trần HúcDiệu từ phòng tắm bước ra ngoàivới mái tóc ướt đẫm nước, có lẽ làđi vào rửa mặt rồi.Anh dùng khăn lông lau khônhững giọt nước trên tóc, nhìn tôinói: “Đi thôi, thời gian không cònsớm nữa.”Rời khách sạn với anh ấy, tôigọi cho Vũ Linh và Trịnh Tuấn Anh.Vũ Linh vừa mới thuê khách sạn vànói rằng cô ấy muốn ngủ trước rồiđến gặp tôi sau. Trịnh Tuấn Anh nóirằng có việc phải làm, có thể nhấtthời không đi được.Tôi trả lời vài câu và đi đếnnhà hàng do Vương Huy đặt trướcvới Trần Húc Diệu.Vương Huy làm việc coi nhưkhá gọn gàng. Khi tôi và Trần HúcDiệu đến thì mọi người đã đến, họchỉ đợi tôi và Trần Húc Diệu đến rồimới phục vụ món.Khi chúng tôi đến phòng bao,Vương Huy giới thiệu ngắn gọnmột chút, sau đó lại nói thêm vàicâu đầy ần ý.Đều là quản lý cấp cao trongvăn phòng chỉ nhánh, Trần HúcDiệu theo quán tính, hàn huyênmột hồi. Sau một hồi tán gẫu vớiVương Huy về văn phòng chỉ nhánh,cả hai trò chuyện rất vui vẻ.Họ đi ra ngoài nửa chừng, quay lạikhông biết chuyện gì đã xảy ra,miệng có chút ác ý.Anh ta nhìn Vương Huy nói:“Tổng giám đốc Vương cũng coinhư là một cổ đông của Tập đoànPhó Thiên. Tập đoàn Phó Thiên đãniêm yết được hai năm, mọi mặtphát triển cũng không tệ. Mặc dùông không nghĩ rằng mình đãchuyền đi hàng tỷ đồng tiền bịđánh cắp, mà gây ra vấn đề lớn laogì. Nhưng nếu có quá nhiều vấn đềnhư vậy, khó tránh khỏi một ngàynào đó sẽ vỡ như ổ kiến.”Vương Huy sững sờ, nâng lyrượu chúc mừng: “Anh Trần tuổi trẻtài cao. Tôi không hiểu ý của anhTrần ra sao?”“Vậy thì trở về xem thật kỹ tàichính cho tốt!” Nói xong, Trần HúcDiệu cầm ly rượu nhìn tôi nói: “Đếnuống một chút đi!Truyen.one luôn cố gắng cập nhật nhiều truyện hay
Chương 64: Trần Húc Diệu muôn mở môi quan hệ công việc sao?
Điện thoại đang ở chế độ im
lặng, tôi gọi lại lần nữa. Ngay khi
đầu dây bên kia kết nối, liền vội
vàng nói: “Giám đốc, không ổn.
Ông Trần đã đưa ra một thông báo
vào tối qua, hẹn tất cả các phóng
viên báo đài. Nói việc quan trọng là
cời mỡ mối quan hệ với cô. Bây giờ,
nhiều phóng viên và những người
xem chương trình đang đợi ở tầng
dưới Tập đoàn Phó Thiên để chờ
xem náo nhiệt.”
Công khai mối quan hệ với tôi
sao? Vậy có điều gì đó không ồn
với đầu óc của Trần Húc Diệu sao?
Tôi đứng dậy, mờ rèm cửa, ánh
mặt trời vừa phải, chim hót hoa thơm.
Xoa dịu nỗi bất mãn trong
lòng, tôi nói vào điện thoại: “Đừng
lo lắng, hôm nay tôi sẽ không đến
công ty. Trần Húc Diệu là người lớn,
dù sao cũng biết mình nên làm gì!”
Cô ta ậm ừ, nói một cách thận
trọng: “Cô và tổng giám đốc Phó,
có sao không?”
Tôi gật đầu: “Tất cả đều tốt.”
Cúp điện thoại, tôi đi xuống
lầu thì thấy dì Triệu đang ở trong
bếp. Tôi nhìn quanh không thấy
Phó Thắng Nam đâu, tôi đi ra ngoài
bếp hỏi dì Triệu: “Phó Thắng Nam
đã ra ngoài chưa dì?”
Dì Triệu đang tập trung làm
việc, chợt nghe thấy tiếng động
mà sợ hãi. Lúc sau dì nhìn thấy tôi,
dì cười nói: “Anh nói buổi sáng có
chuyện nên vội vàng rời đi. Tôi nấu
canh bổ, cô có thể uống một ít, sẽ
tốt cho đứa trẻ!”
Tôi gật đầu, chạm vào phần
bụng dưới đang phồng lên của
mình, tôi luôn cảm thấy rằng mình
đã tăng cân trong những ngày này.
Khi Vũ Linh gọi điện thoại tới
thì tôi vẫn đang uống canh. Thấy
cô ấy lo lắng, tôi ngừng động tác
trong tay và nói: “Sao vậy? Có
chuyện gì sao?”
“Tớ đã đọc những tiêu đề, nó
quá phô trương. Nếu Thẩm Minh
Thành nhìn thấy nó thì sao?” Vũ
Linh sợ Thẩm Minh Thành, tôi
cũng vậy.
Vì vậy, khi nhắc đến người
này, tôi cảm thấy lo lắng.
“Tố sẽ tìm cách giải quyết
càng sớm càng tốt! Đừng lo lắng,
những ngày này ở nhà nghỉ ngơi,
đừng chạy lung tung.”
Tôi không biết liệu Thầm Minh
Thành có tìm được thành phố
Giang Ninh hay không. Nhưng
trước khi anh ta đến, tôi phải cầu
xin Phó Thắng Nam che chờ.
Tôi cúp máy, đơn giản là ăn
chút gì đó rồi đi ra ngoài. Điều làm
tôi ngạc nhiên là tôi gặp phải Lâm
Uyên, nói chính xác là bà ấy đến
tìm tôi.
Căn biệt thự của nhà họ Phó
rất kín đáo. Sau khi tôi và Phó
Thắng Nam kết hôn, trừ người
quen biết nơi này thì người khác ít
biết đến.
Ngắm nhìn chiếc sườn xám xẻ
tà màu xanh nước biển của Lâm
Uyên sang trọng và thanh lịch, bên
hông khoác chiếc túi kiểu Trung
Quốc phiên bản giới hạn mới của
Van Cleef & Arpels năm nay, càng
thêm thanh lịch và quý phái.
Tôi chậm chạp mất khoảng
hai giây, sau đó trên mặt nở nụ
cười, đi ra ngoài chào hỏi: “Bà Lâm,
tôi thật sự xin lỗi, không biết bà sẽ
tới, chậm trễ nghinh đón!”
Bà cười nhạt một tiếng, giữa
lông mày tô một chút nhẹ nhàng
nói: “Tôi là khách không mời mà
đến đây, cô Thẩm không phải tự
trách.”
Biệt thự được chia thành sân
trước và sân sau, tôi và Phó Thắng
Nam cùng ăn và ở ở sân sau. Sân
trước là nơi bình thường tiếp
khách, uống trà thường hoa đều ở đây.
Dẫn Lâm Uyên đến sân trước,
tôi kêu dì Triệu chuẩn bị một ít
bánh trái. Sau đó tôi đun nước trên
bàn trà, nhìn Lâm Uyên nói: “Bà
Lâm đến đề nói chuyện với Phó
Thắng Nam sao?”
Bà ấy lắc đầu, ánh mắt rơi vào
bàn tay pha trà của tôi, dịu dàng
nói: “Tôi đến đây đề tìm cô Thẩm,
cô Thẩm có đôi tay rất đẹp.”
Một câu chào hỏi đầy ần ý và
lịch sự, tôi mỉm cười: “Bà Lâm chê
cười rồi, tay của bà mới được bảo
dưỡng tốt” Đó là tất cả những
cuộc trò chuyện giữa những người
phụ nữ.
Nhưng khi bà ấy đến đây,
chắc chắn bà ấy không phải ngầm
hiểu với tôi. Tôi tìm thấy bộ sưu tập
Cây Trà Ngàn Năm của Phó Thắng
Nam và mỉm cười nói: “Tôi thường
không uống nhiều trà, nhưng
Thắng Nam thích uống. Hôm nay
loại trà ngon mà anh ấy cất giấu
phải bị xấu hổ ở trước Tổng giám
đốc Lâm. Bà không thể không
thích tay nghề pha trà thủ công
của tôi.”
Bà bật cười, ánh mắt đặt ở
bánh trà trong tay tôi, cười nói:
“Đây là trà cổ thụ đã hai mươi năm,
trên thị trường có tiền cũng không
mua được. Tôi có thể uống được
trà ngon như vậy cũng phải cám ơn
cô Thầm mới phải.”
Tôi cười nhẹ, không thể không
hiểu Lâm Uyên đến đây là có ý gì.
Tôi đã uống vài ngụm trà với bà ấy.
Một lúc lâu sau, tôi không thể
không thốt lên: “Sau một hồi nói
chuyện, tôi vẫn không biết bà Lâm
tới tìm tôi vì có chuyện gì đây?”
Bà ấy nhấp một ngụm trà,
dùng đôi mắt đẹp nhìn tôi, đơn
giản nói: “Không sao, lần trước nhìn
thấy cô ðở Vườn lê, tôi cảm thấy
giữa lông mày có chút quen thuộc,
trong lòng cảm thấy thân thiết.
Cho nên tôi vẫn nhớ kỹ muốn tới
thăm cô một chút.”
Tôi đã rất sửng sốt, tôi vốn
cho là vì việc của Trần Húc Diệu.
Với tư cách là một người mẹ, bà ấy
đã đến gặp tôi để nói về điều đó,
ngược lại thật bất ngờ vì bà ấy đến
đây vì chuyện này.
Tôi châm thêm trà cho bà ấy,
và mỉm cười: “Ông Trần cũng nói
như vậy với tôi cách đây vài ngày,
nói rằng tôi có chút quen thuộc,
nhưng đó là điều bình thường. Trên
thế giới này có rất nhiều người
giống nhau. Tôi và một người bà
biết, cô Lâm cũng có mấy phần
giống vậy.”
Lần trước khi ð nhà hàng, tôi
đã nhìn thấy bà ấy và Lâm Hạnh
Nguyên đi cùng nhau, nên tôi
không giấu giếm.
Bà sửng sốt, chỉ cười nói:
“Đúng vậy, ba mẹ cô Thẩm còn có
ở đây không?”
Tôi lắc đầu, trong lòng có nghỉ
ngờ: “Cha mẹ tôi bỏ đi khi tôi còn
rất nhỏ. Tôi lớn lên với bà nội nên
không có bất kỳ ấn tượng nào về họ.”
“Bà của cô còn ở đó không?”
Bà hỏi quá cần thận, đến nỗi có vài
phần quá lời. Có lẽ trong lúc nhất
thời bà ta cũng nhận ra có gì đó
không ổn, nên hơi đồi giọng điệu,
nhìn tôi: “Cô Thầm, cô đừng nghi
ngờ. Tôi rất tò mò, vì vậy tôi muốn
đặt câu hỏi khi tôi thấy ồn.”
Nói tới chỗ này, bà ấy lấy từ
trong túi ra một tấm thiệp rất tinh
xảo và sang trọng, đưa cho tôi: “Tối
nay tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở
Vườn lê. Nếu cô Thẩm không ngại,
cô có thể đi cùng ngài Phó.”
Tôi giơ tay nhận lấy tấm thiệp.
Không thể không mờ ra đọc, tôi chỉ
nhớ rằng đó là bài đăng mừng sinh
nhật. Hôm qua Trần Húc Diệu có
nói với tôi rằng tối nay mẹ anh ấy tổ
chức sinh nhật cho bà.
Cất xong tấm thiệp, tôi nhìn
Lâm Uyên và nói: “Cảm ơn bà Lâm,
tôi rất vinh dự khi nhận được lời
mối của bà.”
Bà ấy bật cười, cụp mắt xuống
uống một ngụm trà, sau đó trầm
ngâm nhìn tôi: “Cô Thẩm, cô và
Tổng giám đốc Phó đã kết hôn
được hai năm rồi. Lần trước tôi thấy
cô và Tổng giám đốc Phó cùng
nhau đi Vườn lê. Tôi nghĩ đến, tình
cảm giữa các người cũng rất tốt.”
Tôi cười nhẹ, tôi vốn là người
không quen nên không thể nói
chuyện nhiều hơn. Sau một tuần
trà, Lâm Uyên lấy lí do còn có việc
rồi đi.
Dì Triệu thấy bà ấy rời đi, nhìn
tôi nói: “Cô Thẩm, đây là người phụ
nữ giàu có nhất sao?”
Tôi có chút kinh ngạc nhìn dì
Triệu nói: “Dì biết bà ấy sao?”
Dì Triệu gật đầu: “Khi ông chủ
ð đây, bà ấy đã từng đến nhà cũ
của nhà họ Phó, tôi đã từng nhìn
thấy.” Dì Triệu trầm ngâm nói: “Bà
ấy tìm con nhiều năm như vậy,
nhưng sợ là không tìm được.”
Tôi có chút tò mò, không khỏi
nói: “Dì Triệu, dì cũng biết chuyện
bà ấy đang tìm con sao?”
“Lúc trước bà ấy hỏi ông chủ
chuyện khoảng hai mươi năm năm
trước, tôi nghe được bọn họ nói
chuyện khi hầu trà cho ông chủ.
Ông chủ giúp bà ấy lưu ý, nhưng
đứa bé đã thất lạc hơn hai mươi
năm năm. Nó không có đặc điểm
gì cả. Nếu cô muốn tìm thấy nó
trong biển người mênh mông, sợ là
rất khó!”
Tôi gật đầu và xem bản báo
cáo trên máy tính của anh ấy, tôi
không thể không không thừa nhận
rằng Trần Húc Diệu là một nhà lãnh
đạo rất giỏi về năng lực làm việc.
Làm việc hiệu suất rất cao,
hơn nữa có quyết đoán.
Báo cáo viết xong, anh khép
lại gật đầu. Sau đó thân hình thon
dài của anh dựa vào sô pha dụi
mắt. Anh nhắm mắt lại gác mu bàn
tay lên trán, có chút mệt mỏi nói:
“Anh Vương bên chi nhánh gọi điện
thoại tới nói rằng buổi tối muốn mời
chị ăn bữa cơm tối.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ của
anh, tôi gật đầu một cái: “Ừ, cậu có
muốn về phòng ngủ một lát không.”
Anh ta kiểm tra thời gian và
lắc đầu nói: “Không cần, tôi sẽ ở lại
đây nghỉ một lát là được.” Sau khi
dừng lại, anh ta nói: “Có một số vấn
đề tài chính trong chỉ nhánh, nếu
chị không xem xét kỹ hơn thì chị
không thể tìm ra đó là ai được.
Đoán chừng là sếp chiếm dụng
công quỹ, rồi tùy tiện tìm cái hạng
mục tới lừa dối người thiên hạ,
hàng triệu tài khoản, chị nhìn xem thử”
Tôi gật đầu, lật giờ trương mục
rồi bắt đầu xem xét. Chỉ nhánh
công ty kinh doanh theo mô hình
và phương thức của Tập đoàn Phó
Thiên, sự phát triển ở thành phố
Tân Châu rất suôn sẻ nên Phó
Thắng Nam đã giao nhiều quyền
cho tổng giám đốc ở đây.
Rất nhiều việc anh cũng
không thể nào nhúng tay vào. Tôi
nhìn kỹ một lần, quả thật có một
khoản hạng mục công trình có vấn
đề. Trong trường hợp bình thường,
chỉ là một sự cố kỹ thuật nhỏ,
không biết tại sao phải tốn hàng tỷ
đồng để bù đắp vào. Coi như là
dùng để bồi thường người bị tai
nạn lao động, cũng không được
nhiều như vậy, hiển nhiên là có
người tham ô rồi.
“Chuyện này có lẽ phải do
Vương Huy tới xử lý!” Tôi nói, nhìn
về phía Trần Húc Diệu, không ngờ
rằng anh ấy đã ngủ rồi.
Thấy vậy, tôi đứng dậy, ôm
mền ra khỏi phòng ngủ, trùm kín
người anh ấy.
Còn hai tiếng nữa, anh ấy có
thể nghỉ ngơi một lát. Từ hôm qua
đến giờ anh ấy không có nghỉ ngơi nhiều.
Sau khi hoàn tất dữ liệu, điện
thoại di động của tôi rung lên, Vũ
Linh gọi tới.
Bắt máy gật đầu, bên kia cô ta
có chút ồn ào, nhưng vẫn có thể
nghe được giọng nói: “Thẩm Xuân
Hinh, cậu đang ở thành phố Tân
Châu. Cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ đến ngay!”
Tôi sửng sốt: “Cậu cũng ở
thành phố Tân Châu hả?”
Lúc trước cô ấy nói không
muốn đi chơi Hải Nam, tại sao lại ở
thành phố Tân Châu?
“Cậu chưa xem thứ tớ đăng
tin cho bạn bè à? Tớ biết cậu đang
ờ thành phố Tân Châu nên ghé
qua. Tớ vừa xuống máy bay, cậu
gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ đến gặp
cậu ngay.”
Cúp điện thoại, tôi gọi cho Vũ
Linh trên Zalo. Tôi thấy một vài tin
nhắn, tôi đã kiểm tra chúng một
chút. Một số là của Hoàng Nhược
Vi, còn một số là của Trịnh Tuấn
Anh.
Suýt chút nữa thì tôi quên
mất, Trịnh Tuấn Anh nói rằng anh
ấy cũng sẽ đến thành phố Tân
Châu. Nghĩ đến điều này, tôi đã gọi
cho anh ấy.
Sau khi điện thoại reo vài lần,
anh kết nối, giọng nói trầm thấp dễ
nghe: “Cô ở khách sạn nào?”
“Anh cũng ở thành phố Tân
Châu à?” Tôi nói, ngược lại cảm
thấy thật là tình cờ.
“Vừa tới là tôi muốn gọi điện
thoại cho cô, nhưng cô đã gọi điện
thoại tới. Cô ở khách sạn đó sao?”
Giọng anh rất trầm, chung quanh
có chút ồn ào.
Giọng tôi trở nên to hơn:
“Khách sạn Ôn Đức, bên này
đường Nam Điền.”
“Ù, Gặp cô sau!”
Cúp điện thoại xong, tôi đứng
dậy chuẩn bị tắm rửa. Buổi tối đi ra
ngoài ăn cơm, dựa theo tính khí
của Vũ Linh, cô ta nhất định sẽ lôi
kéo tôi đi dạo phố.
Tôi đã không đi dạo phố trong
một thời gian dài, vì vậy đi ra ngoài
một chút cũng là chuyện tốt.
Vốn dĩ tôi định sang phòng
khác tắm rửa, nhưng tìm một hồi
lâu không thấy thẻ mờ cửa phòng
khác, Trần Húc Diệu lại ngủ thiếp
đi. Thấy anh ấy đã ngủ, tôi không
tiện đánh thức anh ấy nên tôi mới
tắm rửa ở trong căn phòng này.
Tóm lại cách một cánh cửa,
anh ta lại ngủ thiếp đi, cũng sẽ
không có chuyện gì xảy ra.
Chắc do trước khi đi ngủ mình
ăn nhiều quá, lúc nào cũng thấy
người nhớt nhúa, may mà tắm
xong thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tôi sấy tóc trong phòng tắm
và thay quần áo, trang điểm nhẹ
nhàng. Khi tôi bước ra thì tôi nghe
thấy tiếng Trần Húc Diệu không
biết đang nói chuyện với ai.
Chỉ nghe thấy giọng anh có
chút mơ ngủ nói: “Xin chào, anh
tìm ai”
Không biết bên kia nói cái gì,
giọng anh có chút khàn khàn nói:
“Cô ấy đang đi tắm, có chuyện gì
một hồi gọi lại sau!”
Sau lại trả lời ừ, sau đó liền
cúp máy.
Tôi ra khỏi phòng tắm và thấy
anh ấy đang dựa vào ghế sô pha,
nửa mơ nửa tỉnh, dường như ngủ
chưa đủ giấc.
Khi nhìn thấy tôi, anh ấy ngáp
dài và nói: “Sao chị ăn mặc đẹp
thế? Chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa
cơm mà thôi.”
Tôi không có đề ý đến anh ta,
tôi chú ý tới điện thoại di động của
tôi còn ở trong tay anh ta. Tôi
không khỏi nhớ tới mới vừa rồi anh
ta nghe điện thoại, sau đó tôi mới nhận ra.
Tôi không khỏi kinh ngạc nói:
“Mới vừa rồi cậu nhận điện thoại
của tôi sao?”
Anh ta gật đầu, ngồi thẳng
dậy, ném điện thoại cho tôi và nói:
“Gọi mấy lần rồi, cho nên đánh thức tôi”.
Tôi nhận điện thoại, phớt lờ
anh ta và xem qua hồ sơ cuộc gọi.
Cuộc gọi cuối cùng là của Phó Thắng Nam.
Tôi…
Tôi gọi lại điện thoại, bên kia
đã tắt máy.
Trừng mắt liếc Trần Húc Diệu,
tôi tức giận nói: “Cậu vừa mới nói
cái gì?”
Anh uề oải đứng dậy, miễn
cưỡng nói: “Không nói gì! Phó
Thắng Nam hỏi tôi chị đã đi đâu,
tôi nói chị đi tắm. Sau đó anh ta hỏi
có phải tôi ở cùng phòng với chị
hay không, tôi nói đúng vậy!”
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt
vô tội: “Tôi chỉ nói sự thật, có
chuyện gì không?”
Tôi ôm trán, hận không được
đánh người đàn ông này một trận:
“Đúng vậy, cậu nói đúng.”
Nhưng này mẹ nó, nói vậy rất
dễ dàng gây ra hiều lầm.
Tôi gọi điện lại cho Phó Thắng
Nam lần nữa, đầu dây bên kia vẫn
tắt máy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, có
lẽ Phó Thắng Nam cũng không
nghĩ nhiều đến chuyện này.
Cất điện thoại vào, Trần Húc
Diệu từ phòng tắm bước ra ngoài
với mái tóc ướt đẫm nước, có lẽ là
đi vào rửa mặt rồi.
Anh dùng khăn lông lau khô
những giọt nước trên tóc, nhìn tôi
nói: “Đi thôi, thời gian không còn
sớm nữa.”
Rời khách sạn với anh ấy, tôi
gọi cho Vũ Linh và Trịnh Tuấn Anh.
Vũ Linh vừa mới thuê khách sạn và
nói rằng cô ấy muốn ngủ trước rồi
đến gặp tôi sau. Trịnh Tuấn Anh nói
rằng có việc phải làm, có thể nhất
thời không đi được.
Tôi trả lời vài câu và đi đến
nhà hàng do Vương Huy đặt trước
với Trần Húc Diệu.
Vương Huy làm việc coi như
khá gọn gàng. Khi tôi và Trần Húc
Diệu đến thì mọi người đã đến, họ
chỉ đợi tôi và Trần Húc Diệu đến rồi
mới phục vụ món.
Khi chúng tôi đến phòng bao,
Vương Huy giới thiệu ngắn gọn
một chút, sau đó lại nói thêm vài
câu đầy ần ý.
Đều là quản lý cấp cao trong
văn phòng chỉ nhánh, Trần Húc
Diệu theo quán tính, hàn huyên
một hồi. Sau một hồi tán gẫu với
Vương Huy về văn phòng chỉ nhánh,
cả hai trò chuyện rất vui vẻ.
Họ đi ra ngoài nửa chừng, quay lại
không biết chuyện gì đã xảy ra,
miệng có chút ác ý.
Anh ta nhìn Vương Huy nói:
“Tổng giám đốc Vương cũng coi
như là một cổ đông của Tập đoàn
Phó Thiên. Tập đoàn Phó Thiên đã
niêm yết được hai năm, mọi mặt
phát triển cũng không tệ. Mặc dù
ông không nghĩ rằng mình đã
chuyền đi hàng tỷ đồng tiền bị
đánh cắp, mà gây ra vấn đề lớn lao
gì. Nhưng nếu có quá nhiều vấn đề
như vậy, khó tránh khỏi một ngày
nào đó sẽ vỡ như ổ kiến.”
Vương Huy sững sờ, nâng ly
rượu chúc mừng: “Anh Trần tuổi trẻ
tài cao. Tôi không hiểu ý của anh
Trần ra sao?”
“Vậy thì trở về xem thật kỹ tài
chính cho tốt!” Nói xong, Trần Húc
Diệu cầm ly rượu nhìn tôi nói: “Đến
uống một chút đi!
Truyen.one luôn cố gắng cập nhật nhiều truyện hay
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 64: Trần Húc Diệu muôn mở môi quan hệ công việc sao?Điện thoại đang ở chế độ imlặng, tôi gọi lại lần nữa. Ngay khiđầu dây bên kia kết nối, liền vộivàng nói: “Giám đốc, không ổn.Ông Trần đã đưa ra một thông báovào tối qua, hẹn tất cả các phóngviên báo đài. Nói việc quan trọng làcời mỡ mối quan hệ với cô. Bây giờ,nhiều phóng viên và những ngườixem chương trình đang đợi ở tầngdưới Tập đoàn Phó Thiên để chờxem náo nhiệt.”Công khai mối quan hệ với tôisao? Vậy có điều gì đó không ồnvới đầu óc của Trần Húc Diệu sao?Tôi đứng dậy, mờ rèm cửa, ánhmặt trời vừa phải, chim hót hoa thơm.Xoa dịu nỗi bất mãn tronglòng, tôi nói vào điện thoại: “Đừnglo lắng, hôm nay tôi sẽ không đếncông ty. Trần Húc Diệu là người lớn,dù sao cũng biết mình nên làm gì!”Cô ta ậm ừ, nói một cách thậntrọng: “Cô và tổng giám đốc Phó,có sao không?”Tôi gật đầu: “Tất cả đều tốt.”Cúp điện thoại, tôi đi xuốnglầu thì thấy dì Triệu đang ở trongbếp. Tôi nhìn quanh không thấyPhó Thắng Nam đâu, tôi đi ra ngoàibếp hỏi dì Triệu: “Phó Thắng Namđã ra ngoài chưa dì?”Dì Triệu đang tập trung làmviệc, chợt nghe thấy tiếng độngmà sợ hãi. Lúc sau dì nhìn thấy tôi,dì cười nói: “Anh nói buổi sáng cóchuyện nên vội vàng rời đi. Tôi nấucanh bổ, cô có thể uống một ít, sẽtốt cho đứa trẻ!”Tôi gật đầu, chạm vào phầnbụng dưới đang phồng lên củamình, tôi luôn cảm thấy rằng mìnhđã tăng cân trong những ngày này.Khi Vũ Linh gọi điện thoại tớithì tôi vẫn đang uống canh. Thấycô ấy lo lắng, tôi ngừng động táctrong tay và nói: “Sao vậy? Cóchuyện gì sao?”“Tớ đã đọc những tiêu đề, nóquá phô trương. Nếu Thẩm MinhThành nhìn thấy nó thì sao?” VũLinh sợ Thẩm Minh Thành, tôicũng vậy.Vì vậy, khi nhắc đến ngườinày, tôi cảm thấy lo lắng.“Tố sẽ tìm cách giải quyếtcàng sớm càng tốt! Đừng lo lắng,những ngày này ở nhà nghỉ ngơi,đừng chạy lung tung.”Tôi không biết liệu Thầm MinhThành có tìm được thành phốGiang Ninh hay không. Nhưngtrước khi anh ta đến, tôi phải cầuxin Phó Thắng Nam che chờ.Tôi cúp máy, đơn giản là ănchút gì đó rồi đi ra ngoài. Điều làmtôi ngạc nhiên là tôi gặp phải LâmUyên, nói chính xác là bà ấy đếntìm tôi.Căn biệt thự của nhà họ Phórất kín đáo. Sau khi tôi và PhóThắng Nam kết hôn, trừ ngườiquen biết nơi này thì người khác ítbiết đến.Ngắm nhìn chiếc sườn xám xẻtà màu xanh nước biển của LâmUyên sang trọng và thanh lịch, bênhông khoác chiếc túi kiểu TrungQuốc phiên bản giới hạn mới củaVan Cleef & Arpels năm nay, càngthêm thanh lịch và quý phái.Tôi chậm chạp mất khoảnghai giây, sau đó trên mặt nở nụcười, đi ra ngoài chào hỏi: “Bà Lâm,tôi thật sự xin lỗi, không biết bà sẽtới, chậm trễ nghinh đón!”Bà cười nhạt một tiếng, giữalông mày tô một chút nhẹ nhàngnói: “Tôi là khách không mời màđến đây, cô Thẩm không phải tựtrách.”Biệt thự được chia thành sântrước và sân sau, tôi và Phó ThắngNam cùng ăn và ở ở sân sau. Sântrước là nơi bình thường tiếpkhách, uống trà thường hoa đều ở đây.Dẫn Lâm Uyên đến sân trước,tôi kêu dì Triệu chuẩn bị một ítbánh trái. Sau đó tôi đun nước trênbàn trà, nhìn Lâm Uyên nói: “BàLâm đến đề nói chuyện với PhóThắng Nam sao?”Bà ấy lắc đầu, ánh mắt rơi vàobàn tay pha trà của tôi, dịu dàngnói: “Tôi đến đây đề tìm cô Thẩm,cô Thẩm có đôi tay rất đẹp.”Một câu chào hỏi đầy ần ý vàlịch sự, tôi mỉm cười: “Bà Lâm chêcười rồi, tay của bà mới được bảodưỡng tốt” Đó là tất cả nhữngcuộc trò chuyện giữa những ngườiphụ nữ.Nhưng khi bà ấy đến đây,chắc chắn bà ấy không phải ngầmhiểu với tôi. Tôi tìm thấy bộ sưu tậpCây Trà Ngàn Năm của Phó ThắngNam và mỉm cười nói: “Tôi thườngkhông uống nhiều trà, nhưngThắng Nam thích uống. Hôm nayloại trà ngon mà anh ấy cất giấuphải bị xấu hổ ở trước Tổng giámđốc Lâm. Bà không thể khôngthích tay nghề pha trà thủ côngcủa tôi.”Bà bật cười, ánh mắt đặt ởbánh trà trong tay tôi, cười nói:“Đây là trà cổ thụ đã hai mươi năm,trên thị trường có tiền cũng khôngmua được. Tôi có thể uống đượctrà ngon như vậy cũng phải cám ơncô Thầm mới phải.”Tôi cười nhẹ, không thể khônghiểu Lâm Uyên đến đây là có ý gì.Tôi đã uống vài ngụm trà với bà ấy.Một lúc lâu sau, tôi không thểkhông thốt lên: “Sau một hồi nóichuyện, tôi vẫn không biết bà Lâmtới tìm tôi vì có chuyện gì đây?”Bà ấy nhấp một ngụm trà,dùng đôi mắt đẹp nhìn tôi, đơngiản nói: “Không sao, lần trước nhìnthấy cô ðở Vườn lê, tôi cảm thấygiữa lông mày có chút quen thuộc,trong lòng cảm thấy thân thiết.Cho nên tôi vẫn nhớ kỹ muốn tớithăm cô một chút.”Tôi đã rất sửng sốt, tôi vốncho là vì việc của Trần Húc Diệu.Với tư cách là một người mẹ, bà ấyđã đến gặp tôi để nói về điều đó,ngược lại thật bất ngờ vì bà ấy đếnđây vì chuyện này.Tôi châm thêm trà cho bà ấy,và mỉm cười: “Ông Trần cũng nóinhư vậy với tôi cách đây vài ngày,nói rằng tôi có chút quen thuộc,nhưng đó là điều bình thường. Trênthế giới này có rất nhiều ngườigiống nhau. Tôi và một người bàbiết, cô Lâm cũng có mấy phầngiống vậy.”Lần trước khi ð nhà hàng, tôiđã nhìn thấy bà ấy và Lâm HạnhNguyên đi cùng nhau, nên tôikhông giấu giếm.Bà sửng sốt, chỉ cười nói:“Đúng vậy, ba mẹ cô Thẩm còn cóở đây không?”Tôi lắc đầu, trong lòng có nghỉngờ: “Cha mẹ tôi bỏ đi khi tôi cònrất nhỏ. Tôi lớn lên với bà nội nênkhông có bất kỳ ấn tượng nào về họ.”“Bà của cô còn ở đó không?”Bà hỏi quá cần thận, đến nỗi có vàiphần quá lời. Có lẽ trong lúc nhấtthời bà ta cũng nhận ra có gì đókhông ổn, nên hơi đồi giọng điệu,nhìn tôi: “Cô Thầm, cô đừng nghingờ. Tôi rất tò mò, vì vậy tôi muốnđặt câu hỏi khi tôi thấy ồn.”Nói tới chỗ này, bà ấy lấy từtrong túi ra một tấm thiệp rất tinhxảo và sang trọng, đưa cho tôi: “Tốinay tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ ởVườn lê. Nếu cô Thẩm không ngại,cô có thể đi cùng ngài Phó.”Tôi giơ tay nhận lấy tấm thiệp.Không thể không mờ ra đọc, tôi chỉnhớ rằng đó là bài đăng mừng sinhnhật. Hôm qua Trần Húc Diệu cónói với tôi rằng tối nay mẹ anh ấy tổchức sinh nhật cho bà.Cất xong tấm thiệp, tôi nhìnLâm Uyên và nói: “Cảm ơn bà Lâm,tôi rất vinh dự khi nhận được lờimối của bà.”Bà ấy bật cười, cụp mắt xuốnguống một ngụm trà, sau đó trầmngâm nhìn tôi: “Cô Thẩm, cô vàTổng giám đốc Phó đã kết hônđược hai năm rồi. Lần trước tôi thấycô và Tổng giám đốc Phó cùngnhau đi Vườn lê. Tôi nghĩ đến, tìnhcảm giữa các người cũng rất tốt.”Tôi cười nhẹ, tôi vốn là ngườikhông quen nên không thể nóichuyện nhiều hơn. Sau một tuầntrà, Lâm Uyên lấy lí do còn có việcrồi đi.Dì Triệu thấy bà ấy rời đi, nhìntôi nói: “Cô Thẩm, đây là người phụnữ giàu có nhất sao?”Tôi có chút kinh ngạc nhìn dìTriệu nói: “Dì biết bà ấy sao?”Dì Triệu gật đầu: “Khi ông chủð đây, bà ấy đã từng đến nhà cũcủa nhà họ Phó, tôi đã từng nhìnthấy.” Dì Triệu trầm ngâm nói: “Bàấy tìm con nhiều năm như vậy,nhưng sợ là không tìm được.”Tôi có chút tò mò, không khỏinói: “Dì Triệu, dì cũng biết chuyệnbà ấy đang tìm con sao?”“Lúc trước bà ấy hỏi ông chủchuyện khoảng hai mươi năm nămtrước, tôi nghe được bọn họ nóichuyện khi hầu trà cho ông chủ.Ông chủ giúp bà ấy lưu ý, nhưngđứa bé đã thất lạc hơn hai mươinăm năm. Nó không có đặc điểmgì cả. Nếu cô muốn tìm thấy nótrong biển người mênh mông, sợ làrất khó!”Tôi gật đầu và xem bản báocáo trên máy tính của anh ấy, tôikhông thể không không thừa nhậnrằng Trần Húc Diệu là một nhà lãnhđạo rất giỏi về năng lực làm việc.Làm việc hiệu suất rất cao,hơn nữa có quyết đoán.Báo cáo viết xong, anh khéplại gật đầu. Sau đó thân hình thondài của anh dựa vào sô pha dụimắt. Anh nhắm mắt lại gác mu bàntay lên trán, có chút mệt mỏi nói:“Anh Vương bên chi nhánh gọi điệnthoại tới nói rằng buổi tối muốn mờichị ăn bữa cơm tối.”Nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ củaanh, tôi gật đầu một cái: “Ừ, cậu cómuốn về phòng ngủ một lát không.”Anh ta kiểm tra thời gian vàlắc đầu nói: “Không cần, tôi sẽ ở lạiđây nghỉ một lát là được.” Sau khidừng lại, anh ta nói: “Có một số vấnđề tài chính trong chỉ nhánh, nếuchị không xem xét kỹ hơn thì chịkhông thể tìm ra đó là ai được.Đoán chừng là sếp chiếm dụngcông quỹ, rồi tùy tiện tìm cái hạngmục tới lừa dối người thiên hạ,hàng triệu tài khoản, chị nhìn xem thử”Tôi gật đầu, lật giờ trương mụcrồi bắt đầu xem xét. Chỉ nhánhcông ty kinh doanh theo mô hìnhvà phương thức của Tập đoàn PhóThiên, sự phát triển ở thành phốTân Châu rất suôn sẻ nên PhóThắng Nam đã giao nhiều quyềncho tổng giám đốc ở đây.Rất nhiều việc anh cũngkhông thể nào nhúng tay vào. Tôinhìn kỹ một lần, quả thật có mộtkhoản hạng mục công trình có vấnđề. Trong trường hợp bình thường,chỉ là một sự cố kỹ thuật nhỏ,không biết tại sao phải tốn hàng tỷđồng để bù đắp vào. Coi như làdùng để bồi thường người bị tainạn lao động, cũng không đượcnhiều như vậy, hiển nhiên là cóngười tham ô rồi.“Chuyện này có lẽ phải doVương Huy tới xử lý!” Tôi nói, nhìnvề phía Trần Húc Diệu, không ngờrằng anh ấy đã ngủ rồi.Thấy vậy, tôi đứng dậy, ômmền ra khỏi phòng ngủ, trùm kínngười anh ấy.Còn hai tiếng nữa, anh ấy cóthể nghỉ ngơi một lát. Từ hôm quađến giờ anh ấy không có nghỉ ngơi nhiều.Sau khi hoàn tất dữ liệu, điệnthoại di động của tôi rung lên, VũLinh gọi tới.Bắt máy gật đầu, bên kia cô tacó chút ồn ào, nhưng vẫn có thểnghe được giọng nói: “Thẩm XuânHinh, cậu đang ở thành phố TânChâu. Cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ đến ngay!”Tôi sửng sốt: “Cậu cũng ởthành phố Tân Châu hả?”Lúc trước cô ấy nói khôngmuốn đi chơi Hải Nam, tại sao lại ởthành phố Tân Châu?“Cậu chưa xem thứ tớ đăngtin cho bạn bè à? Tớ biết cậu đangờ thành phố Tân Châu nên ghéqua. Tớ vừa xuống máy bay, cậugửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ đến gặpcậu ngay.”Cúp điện thoại, tôi gọi cho VũLinh trên Zalo. Tôi thấy một vài tinnhắn, tôi đã kiểm tra chúng mộtchút. Một số là của Hoàng NhượcVi, còn một số là của Trịnh TuấnAnh.Suýt chút nữa thì tôi quênmất, Trịnh Tuấn Anh nói rằng anhấy cũng sẽ đến thành phố TânChâu. Nghĩ đến điều này, tôi đã gọicho anh ấy.Sau khi điện thoại reo vài lần,anh kết nối, giọng nói trầm thấp dễnghe: “Cô ở khách sạn nào?”“Anh cũng ở thành phố TânChâu à?” Tôi nói, ngược lại cảmthấy thật là tình cờ.“Vừa tới là tôi muốn gọi điệnthoại cho cô, nhưng cô đã gọi điệnthoại tới. Cô ở khách sạn đó sao?”Giọng anh rất trầm, chung quanhcó chút ồn ào.Giọng tôi trở nên to hơn:“Khách sạn Ôn Đức, bên nàyđường Nam Điền.”“Ù, Gặp cô sau!”Cúp điện thoại xong, tôi đứngdậy chuẩn bị tắm rửa. Buổi tối đi rangoài ăn cơm, dựa theo tính khícủa Vũ Linh, cô ta nhất định sẽ lôikéo tôi đi dạo phố.Tôi đã không đi dạo phố trongmột thời gian dài, vì vậy đi ra ngoàimột chút cũng là chuyện tốt.Vốn dĩ tôi định sang phòngkhác tắm rửa, nhưng tìm một hồilâu không thấy thẻ mờ cửa phòngkhác, Trần Húc Diệu lại ngủ thiếpđi. Thấy anh ấy đã ngủ, tôi khôngtiện đánh thức anh ấy nên tôi mớitắm rửa ở trong căn phòng này.Tóm lại cách một cánh cửa,anh ta lại ngủ thiếp đi, cũng sẽkhông có chuyện gì xảy ra.Chắc do trước khi đi ngủ mìnhăn nhiều quá, lúc nào cũng thấyngười nhớt nhúa, may mà tắmxong thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Tôi sấy tóc trong phòng tắmvà thay quần áo, trang điểm nhẹnhàng. Khi tôi bước ra thì tôi nghethấy tiếng Trần Húc Diệu khôngbiết đang nói chuyện với ai.Chỉ nghe thấy giọng anh cóchút mơ ngủ nói: “Xin chào, anhtìm ai”Không biết bên kia nói cái gì,giọng anh có chút khàn khàn nói:“Cô ấy đang đi tắm, có chuyện gìmột hồi gọi lại sau!”Sau lại trả lời ừ, sau đó liềncúp máy.Tôi ra khỏi phòng tắm và thấyanh ấy đang dựa vào ghế sô pha,nửa mơ nửa tỉnh, dường như ngủchưa đủ giấc.Khi nhìn thấy tôi, anh ấy ngápdài và nói: “Sao chị ăn mặc đẹpthế? Chỉ là đi ra ngoài ăn một bữacơm mà thôi.”Tôi không có đề ý đến anh ta,tôi chú ý tới điện thoại di động củatôi còn ở trong tay anh ta. Tôikhông khỏi nhớ tới mới vừa rồi anhta nghe điện thoại, sau đó tôi mới nhận ra.Tôi không khỏi kinh ngạc nói:“Mới vừa rồi cậu nhận điện thoạicủa tôi sao?”Anh ta gật đầu, ngồi thẳngdậy, ném điện thoại cho tôi và nói:“Gọi mấy lần rồi, cho nên đánh thức tôi”.Tôi nhận điện thoại, phớt lờanh ta và xem qua hồ sơ cuộc gọi.Cuộc gọi cuối cùng là của Phó Thắng Nam.Tôi…Tôi gọi lại điện thoại, bên kiađã tắt máy.Trừng mắt liếc Trần Húc Diệu,tôi tức giận nói: “Cậu vừa mới nóicái gì?”Anh uề oải đứng dậy, miễncưỡng nói: “Không nói gì! PhóThắng Nam hỏi tôi chị đã đi đâu,tôi nói chị đi tắm. Sau đó anh ta hỏicó phải tôi ở cùng phòng với chịhay không, tôi nói đúng vậy!”Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắtvô tội: “Tôi chỉ nói sự thật, cóchuyện gì không?”Tôi ôm trán, hận không đượcđánh người đàn ông này một trận:“Đúng vậy, cậu nói đúng.”Nhưng này mẹ nó, nói vậy rấtdễ dàng gây ra hiều lầm.Tôi gọi điện lại cho Phó ThắngNam lần nữa, đầu dây bên kia vẫntắt máy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cólẽ Phó Thắng Nam cũng khôngnghĩ nhiều đến chuyện này.Cất điện thoại vào, Trần HúcDiệu từ phòng tắm bước ra ngoàivới mái tóc ướt đẫm nước, có lẽ làđi vào rửa mặt rồi.Anh dùng khăn lông lau khônhững giọt nước trên tóc, nhìn tôinói: “Đi thôi, thời gian không cònsớm nữa.”Rời khách sạn với anh ấy, tôigọi cho Vũ Linh và Trịnh Tuấn Anh.Vũ Linh vừa mới thuê khách sạn vànói rằng cô ấy muốn ngủ trước rồiđến gặp tôi sau. Trịnh Tuấn Anh nóirằng có việc phải làm, có thể nhấtthời không đi được.Tôi trả lời vài câu và đi đếnnhà hàng do Vương Huy đặt trướcvới Trần Húc Diệu.Vương Huy làm việc coi nhưkhá gọn gàng. Khi tôi và Trần HúcDiệu đến thì mọi người đã đến, họchỉ đợi tôi và Trần Húc Diệu đến rồimới phục vụ món.Khi chúng tôi đến phòng bao,Vương Huy giới thiệu ngắn gọnmột chút, sau đó lại nói thêm vàicâu đầy ần ý.Đều là quản lý cấp cao trongvăn phòng chỉ nhánh, Trần HúcDiệu theo quán tính, hàn huyênmột hồi. Sau một hồi tán gẫu vớiVương Huy về văn phòng chỉ nhánh,cả hai trò chuyện rất vui vẻ.Họ đi ra ngoài nửa chừng, quay lạikhông biết chuyện gì đã xảy ra,miệng có chút ác ý.Anh ta nhìn Vương Huy nói:“Tổng giám đốc Vương cũng coinhư là một cổ đông của Tập đoànPhó Thiên. Tập đoàn Phó Thiên đãniêm yết được hai năm, mọi mặtphát triển cũng không tệ. Mặc dùông không nghĩ rằng mình đãchuyền đi hàng tỷ đồng tiền bịđánh cắp, mà gây ra vấn đề lớn laogì. Nhưng nếu có quá nhiều vấn đềnhư vậy, khó tránh khỏi một ngàynào đó sẽ vỡ như ổ kiến.”Vương Huy sững sờ, nâng lyrượu chúc mừng: “Anh Trần tuổi trẻtài cao. Tôi không hiểu ý của anhTrần ra sao?”“Vậy thì trở về xem thật kỹ tàichính cho tốt!” Nói xong, Trần HúcDiệu cầm ly rượu nhìn tôi nói: “Đếnuống một chút đi!Truyen.one luôn cố gắng cập nhật nhiều truyện hay