Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 63

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 63: Phó Thắng Nam quan tâm“Đi tắm đi!” Một giọng nóivang lên bên tai cắt ngang dòngsuy nghĩ của tôi.Tôi đột ngột nhìn lại, PhóThắng Nam nhìn tôi bằng một đôimắt đen, sâu thằm khó lưỡng. Haiánh mắt đối diện nhau, tôi có chútáy náy, quay lưng bước nhanh vàophòng tắm.Tiếng nước trong phòng tắmrất lớn, nhưng tôi vẫn có thể nghethấy tiếng động trong phòng ngủ.Tôi còn tưởng là chuông điện thoạicủa Phó Thắng Nam, nhưng khi tôitừ phòng tắm di ra, tôi đã thấy PhóThắng Nam đang cầm điện thoạidi động, vẻ mặt lạnh lùng.Tôi nhận ra rằng anh đã trả lờicuộc gọi của tôi, tôi không thểkhông bước tới nhìn anh và nói: “Aiđã gọi?”Anh không nói, đưa điện thoạicho tôi với vẻ mặt lạnh lùng.Trà lời điện thoại, tôi liếc nhìn,là Trần Húc Diệu. Tôi không khỏinhíu mày, lần này gọi là gì?Tôi đặt điện thoại vào tai vànói: “Ông Trần, xin chào!” Lễ phépmới lạ, tôi tránh Phó Thắng Nam.Dư quang nhìn thấy anh đangdựa vào trường kỷ, vẻ mặt trầm tưnghịch điện thoại di động củamình.“Tôi đã cho người đi xử lýnhững tiêu đề. Nếu cần thiết, tôi sẽtổ chức họp báo.” Bên kia điệnthoại, Trần Húc Diệu trầm giọng,nghiêm túc và chân thành.Thật hiếm khi thấy anh ấy nhưthế này, tôi gật đầu: “Được rồi, cảmơn cậu!”“Không cần!” Anh ta có vẻ lolắng, giọng vang lên: “Cho dù chịthích, tôi cũng sẽ để cho chị quangminh chính đại, danh chánh ngônthuận trờ thành bà Trần.”Tôi ôm trán nói: “Mau nghỉngơi sớm đi!” Đề tài này không thểtiếp tục, ánh mắt của Phó ThắngNam đã sốt ruột nhìn tôi.Tôi không thể nói gì với TrầnHúc Diệu, vì vậy tôi cúp máy, đặtđiện thoại sang một bên. Tôi nhìnPhó Thắng Nam, mờ miệng nói:“Đó là về chuyện tiêu đề, anh ấy…”Nói được một nửa, tôi cảmthấy lời giải thích của mình khônglừa dối được người. Tôi đành imlặng, xoay người ngồi trên giườnglấy khăn tắm lau tóc.Nhưng khăn tắm trên tay tôiđã bị nhấc lên, tôi nhìn lại thì thấyngười đang nghịch điện thoại trêntrường kỷ, lúc này đang đứng saulưng tôi. Lúc tôi chưa kịp phản ứngthì Phó Thắng Nam đã bắt đầu lautóc cho tôi.Hai người chỉ im lặng như vậy,không ai muốn nói chuyện.Một lúc sau, tóc đã lau gầnhết, anh ném khăn sang một bên,giọng nói trầm thấp lạnh lùng:“Nằm xuống!”Thấy anh vừa lấy tỉnh dầu,thân hình thon dài đã nửa quỳ trêngiường. Tôi sửng sốt, nhận ra anhchuẩn bị xoa tinh dầu cho tôi.Trên mặt tôi có chút nóng lên,tôi nhìn anh nói: “Không cần làmphiền anh, em có thể tự mình…”Bắt gặp ánh mắt u ám củaanh, những lời tiếp theo bị chặn lạitrong cồ họng.Phó Thắng Nam không nói gì,khéo léo đồ tinh dầu vào lòng bàntay, rồi bắt đầu xoa bóp bắp châncủa tôi. Bầu không khí có chút kỳquái, tôi muốn nói gì đó, nhưngnhất thời không tìm được từ ngữthích hợp.“Em còn tức giận hả?” Tôikhông nghiêm túc nhìn Phó ThắngNam nói, cảm thấy có chút chột dạ.Động tác của anh đột ngộtdừng lại, đôi mắt đen láy nhìn tôi,giọng nói trầm thấp quyến rũ:“Không thoải mái sao?”Tôi sửng sốt, không phản ứnglại ý của anh ấy. Tôi còn tường anhấy đang nói đến chuyện bị chuộtrút chân của tôi, vốn dĩ là do dìTriệu bịa ra đề xoa dịu quan hệ củachúng tôi, tôi khẽ lắc đầu: “Khôngsaol”Tôi không biết tại sao độtnhiên anh dừng hành động củamình lại và đứng dậy rời đi. Tôiphản ứng theo bản năng, nhanhchóng nắm lấy tay anh và lo lắngnói: “Phó Thắng Nam, nếu anh vẫncòn tức giận, anh có thể giận em,nhưng đừng làm vậy. Anh đừnglạnh nhạt với em như vậy, đượckhông? ”Đừng làm gì cả, cứ lạnh nhạtnhư vậy, quá xa cách với người.Anh nhìn về phía tôi cười lạnh,giữa đôi lông mày mang theo chútgiễu cợt: “Nổi giận? Em cảm thấyem có thể thoát khỏi sao?”Tôi…Thấy sắc mặt anh âm trầm,lạnh lùng, tôi cụp mắt cắn môi. Từtrên giường ngồi dậy, tôi lúng túngngã vào người anh.Có lẽ anh cho rằng tôi quángu ngốc, nên anh gạt sang mộtbên và nhìn tôi: “Em chỉ dùng mộtkỹ thuật vụng về như vậy đề diễnvới anh sao?”Tôi cứng họng, lắp bắp nói:“Nếu như em tốt, những năm nàyanh cũng không quấn quýt vớiLâm Hạnh Nguyên như vậy.”“Thầm Xuân Hinh!” Nghetrong giọng nói nổi giận.Tôi nói: “Em ở đây!” Gọi lớntiếng như vậy làm cái gì, cũngkhông phải là tôi không nghe được.“Hì hì!” Anh chế nhạo: “Anhchưa thấy ai xin lỗi mà tự tin như vậy”.Sau khi sự việc xảy ra, anhmiễn cưỡng kéo tôi vào lòng, ômchặt lấy tôi và khàn giọng nói:“Được rồi!”Tôi không nói, không kể vềngày hôm đó với ai, tôi không baogiờ gặp lại kẻ đã bắt cóc tôi nữa.Tất cả điều này giống như mộtgiấc mơ.Anh ôm tôi đi ra khỏi phòngtắm. Trằn trọc một hồi lâu, tôi cóchút buồn ngủ nằm ở trên giường,dựa vào cánh tay của Phó ThắngNam cũng không khỏi có chút ồn định.Nhờ có chút tỉnh táo, tôi mờmiệng nói: “Phó Thắng Nam, anhđừng giận em, em và Trần HúcDiệu thực sự không có chuyện gì.Em là một phụ nữ có thai, còn anhấy mới hai mươi mấy tuổi. Làm saocó thề đến với nhau được.”Anh nghiêng người và vòngqua tôi, với một giọng nói trầmthấp mê người: “Không thể với anhta, có thể với người khác sao?”Anh vốn chỉ chơi một trò chơingôn từ mà thôi. Tôi mím môi vànhìn anh với đôi mắt mở to, đầy uấthận: “Nói trắng ra, anh chỉ khôngtin em thôi!”Anh đối với chuyện tôi tỏ vẻyếu đuối như vậy dường như rấthữu dụng, khóe miệng anh hơi hơinhếch lên, đặt một nụ hôn lên trêntrán tôi như chuồn chuồn lướtnước: “Ngủ đi!”Thấy anh thế này, tôi khôngnói nhiều, lúc đầu buồn ngủ, mộtlúc sau thì ngủ thiếp di.Ngày hôm sau.Tôi đã kiệt sức sau một vàingày đi công tác, cuối cùng cũngtrở về. Hiếm khi có được một giấcngủ ngon.Nằm trên giường một hồi, tôixuống giường. Tôi nhìn thấy trênmàn hình điện thoại có mấy cuộcgọi nhỡ, đều là của Hoàng Nhượcbị lặp chương hay gì đócác bạn đọc xong bình luậný kiến của mình nhé!

Chương 63: Phó Thắng Nam quan tâm

“Đi tắm đi!” Một giọng nói

vang lên bên tai cắt ngang dòng

suy nghĩ của tôi.

Tôi đột ngột nhìn lại, Phó

Thắng Nam nhìn tôi bằng một đôi

mắt đen, sâu thằm khó lưỡng. Hai

ánh mắt đối diện nhau, tôi có chút

áy náy, quay lưng bước nhanh vào

phòng tắm.

Tiếng nước trong phòng tắm

rất lớn, nhưng tôi vẫn có thể nghe

thấy tiếng động trong phòng ngủ.

Tôi còn tưởng là chuông điện thoại

của Phó Thắng Nam, nhưng khi tôi

từ phòng tắm di ra, tôi đã thấy Phó

Thắng Nam đang cầm điện thoại

di động, vẻ mặt lạnh lùng.

Tôi nhận ra rằng anh đã trả lời

cuộc gọi của tôi, tôi không thể

không bước tới nhìn anh và nói: “Ai

đã gọi?”

Anh không nói, đưa điện thoại

cho tôi với vẻ mặt lạnh lùng.

Trà lời điện thoại, tôi liếc nhìn,

là Trần Húc Diệu. Tôi không khỏi

nhíu mày, lần này gọi là gì?

Tôi đặt điện thoại vào tai và

nói: “Ông Trần, xin chào!” Lễ phép

mới lạ, tôi tránh Phó Thắng Nam.

Dư quang nhìn thấy anh đang

dựa vào trường kỷ, vẻ mặt trầm tư

nghịch điện thoại di động của

mình.

“Tôi đã cho người đi xử lý

những tiêu đề. Nếu cần thiết, tôi sẽ

tổ chức họp báo.” Bên kia điện

thoại, Trần Húc Diệu trầm giọng,

nghiêm túc và chân thành.

Thật hiếm khi thấy anh ấy như

thế này, tôi gật đầu: “Được rồi, cảm

ơn cậu!”

“Không cần!” Anh ta có vẻ lo

lắng, giọng vang lên: “Cho dù chị

thích, tôi cũng sẽ để cho chị quang

minh chính đại, danh chánh ngôn

thuận trờ thành bà Trần.”

Tôi ôm trán nói: “Mau nghỉ

ngơi sớm đi!” Đề tài này không thể

tiếp tục, ánh mắt của Phó Thắng

Nam đã sốt ruột nhìn tôi.

Tôi không thể nói gì với Trần

Húc Diệu, vì vậy tôi cúp máy, đặt

điện thoại sang một bên. Tôi nhìn

Phó Thắng Nam, mờ miệng nói:

“Đó là về chuyện tiêu đề, anh ấy…”

Nói được một nửa, tôi cảm

thấy lời giải thích của mình không

lừa dối được người. Tôi đành im

lặng, xoay người ngồi trên giường

lấy khăn tắm lau tóc.

Nhưng khăn tắm trên tay tôi

đã bị nhấc lên, tôi nhìn lại thì thấy

người đang nghịch điện thoại trên

trường kỷ, lúc này đang đứng sau

lưng tôi. Lúc tôi chưa kịp phản ứng

thì Phó Thắng Nam đã bắt đầu lau

tóc cho tôi.

Hai người chỉ im lặng như vậy,

không ai muốn nói chuyện.

Một lúc sau, tóc đã lau gần

hết, anh ném khăn sang một bên,

giọng nói trầm thấp lạnh lùng:

“Nằm xuống!”

Thấy anh vừa lấy tỉnh dầu,

thân hình thon dài đã nửa quỳ trên

giường. Tôi sửng sốt, nhận ra anh

chuẩn bị xoa tinh dầu cho tôi.

Trên mặt tôi có chút nóng lên,

tôi nhìn anh nói: “Không cần làm

phiền anh, em có thể tự mình…”

Bắt gặp ánh mắt u ám của

anh, những lời tiếp theo bị chặn lại

trong cồ họng.

Phó Thắng Nam không nói gì,

khéo léo đồ tinh dầu vào lòng bàn

tay, rồi bắt đầu xoa bóp bắp chân

của tôi. Bầu không khí có chút kỳ

quái, tôi muốn nói gì đó, nhưng

nhất thời không tìm được từ ngữ

thích hợp.

“Em còn tức giận hả?” Tôi

không nghiêm túc nhìn Phó Thắng

Nam nói, cảm thấy có chút chột dạ.

Động tác của anh đột ngột

dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn tôi,

giọng nói trầm thấp quyến rũ:

“Không thoải mái sao?”

Tôi sửng sốt, không phản ứng

lại ý của anh ấy. Tôi còn tường anh

ấy đang nói đến chuyện bị chuột

rút chân của tôi, vốn dĩ là do dì

Triệu bịa ra đề xoa dịu quan hệ của

chúng tôi, tôi khẽ lắc đầu: “Không

saol”

Tôi không biết tại sao đột

nhiên anh dừng hành động của

mình lại và đứng dậy rời đi. Tôi

phản ứng theo bản năng, nhanh

chóng nắm lấy tay anh và lo lắng

nói: “Phó Thắng Nam, nếu anh vẫn

còn tức giận, anh có thể giận em,

nhưng đừng làm vậy. Anh đừng

lạnh nhạt với em như vậy, được

không? ”

Đừng làm gì cả, cứ lạnh nhạt

như vậy, quá xa cách với người.

Anh nhìn về phía tôi cười lạnh,

giữa đôi lông mày mang theo chút

giễu cợt: “Nổi giận? Em cảm thấy

em có thể thoát khỏi sao?”

Tôi…

Thấy sắc mặt anh âm trầm,

lạnh lùng, tôi cụp mắt cắn môi. Từ

trên giường ngồi dậy, tôi lúng túng

ngã vào người anh.

Có lẽ anh cho rằng tôi quá

ngu ngốc, nên anh gạt sang một

bên và nhìn tôi: “Em chỉ dùng một

kỹ thuật vụng về như vậy đề diễn

với anh sao?”

Tôi cứng họng, lắp bắp nói:

“Nếu như em tốt, những năm này

anh cũng không quấn quýt với

Lâm Hạnh Nguyên như vậy.”

“Thầm Xuân Hinh!” Nghe

trong giọng nói nổi giận.

Tôi nói: “Em ở đây!” Gọi lớn

tiếng như vậy làm cái gì, cũng

không phải là tôi không nghe được.

“Hì hì!” Anh chế nhạo: “Anh

chưa thấy ai xin lỗi mà tự tin như vậy”.

Sau khi sự việc xảy ra, anh

miễn cưỡng kéo tôi vào lòng, ôm

chặt lấy tôi và khàn giọng nói:

“Được rồi!”

Tôi không nói, không kể về

ngày hôm đó với ai, tôi không bao

giờ gặp lại kẻ đã bắt cóc tôi nữa.

Tất cả điều này giống như một

giấc mơ.

Anh ôm tôi đi ra khỏi phòng

tắm. Trằn trọc một hồi lâu, tôi có

chút buồn ngủ nằm ở trên giường,

dựa vào cánh tay của Phó Thắng

Nam cũng không khỏi có chút ồn định.

Nhờ có chút tỉnh táo, tôi mờ

miệng nói: “Phó Thắng Nam, anh

đừng giận em, em và Trần Húc

Diệu thực sự không có chuyện gì.

Em là một phụ nữ có thai, còn anh

ấy mới hai mươi mấy tuổi. Làm sao

có thề đến với nhau được.”

Anh nghiêng người và vòng

qua tôi, với một giọng nói trầm

thấp mê người: “Không thể với anh

ta, có thể với người khác sao?”

Anh vốn chỉ chơi một trò chơi

ngôn từ mà thôi. Tôi mím môi và

nhìn anh với đôi mắt mở to, đầy uất

hận: “Nói trắng ra, anh chỉ không

tin em thôi!”

Anh đối với chuyện tôi tỏ vẻ

yếu đuối như vậy dường như rất

hữu dụng, khóe miệng anh hơi hơi

nhếch lên, đặt một nụ hôn lên trên

trán tôi như chuồn chuồn lướt

nước: “Ngủ đi!”

Thấy anh thế này, tôi không

nói nhiều, lúc đầu buồn ngủ, một

lúc sau thì ngủ thiếp di.

Ngày hôm sau.

Tôi đã kiệt sức sau một vài

ngày đi công tác, cuối cùng cũng

trở về. Hiếm khi có được một giấc

ngủ ngon.

Nằm trên giường một hồi, tôi

xuống giường. Tôi nhìn thấy trên

màn hình điện thoại có mấy cuộc

gọi nhỡ, đều là của Hoàng Nhược

bị lặp chương hay gì đó

các bạn đọc xong bình luận

ý kiến của mình nhé!

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 63: Phó Thắng Nam quan tâm“Đi tắm đi!” Một giọng nóivang lên bên tai cắt ngang dòngsuy nghĩ của tôi.Tôi đột ngột nhìn lại, PhóThắng Nam nhìn tôi bằng một đôimắt đen, sâu thằm khó lưỡng. Haiánh mắt đối diện nhau, tôi có chútáy náy, quay lưng bước nhanh vàophòng tắm.Tiếng nước trong phòng tắmrất lớn, nhưng tôi vẫn có thể nghethấy tiếng động trong phòng ngủ.Tôi còn tưởng là chuông điện thoạicủa Phó Thắng Nam, nhưng khi tôitừ phòng tắm di ra, tôi đã thấy PhóThắng Nam đang cầm điện thoạidi động, vẻ mặt lạnh lùng.Tôi nhận ra rằng anh đã trả lờicuộc gọi của tôi, tôi không thểkhông bước tới nhìn anh và nói: “Aiđã gọi?”Anh không nói, đưa điện thoạicho tôi với vẻ mặt lạnh lùng.Trà lời điện thoại, tôi liếc nhìn,là Trần Húc Diệu. Tôi không khỏinhíu mày, lần này gọi là gì?Tôi đặt điện thoại vào tai vànói: “Ông Trần, xin chào!” Lễ phépmới lạ, tôi tránh Phó Thắng Nam.Dư quang nhìn thấy anh đangdựa vào trường kỷ, vẻ mặt trầm tưnghịch điện thoại di động củamình.“Tôi đã cho người đi xử lýnhững tiêu đề. Nếu cần thiết, tôi sẽtổ chức họp báo.” Bên kia điệnthoại, Trần Húc Diệu trầm giọng,nghiêm túc và chân thành.Thật hiếm khi thấy anh ấy nhưthế này, tôi gật đầu: “Được rồi, cảmơn cậu!”“Không cần!” Anh ta có vẻ lolắng, giọng vang lên: “Cho dù chịthích, tôi cũng sẽ để cho chị quangminh chính đại, danh chánh ngônthuận trờ thành bà Trần.”Tôi ôm trán nói: “Mau nghỉngơi sớm đi!” Đề tài này không thểtiếp tục, ánh mắt của Phó ThắngNam đã sốt ruột nhìn tôi.Tôi không thể nói gì với TrầnHúc Diệu, vì vậy tôi cúp máy, đặtđiện thoại sang một bên. Tôi nhìnPhó Thắng Nam, mờ miệng nói:“Đó là về chuyện tiêu đề, anh ấy…”Nói được một nửa, tôi cảmthấy lời giải thích của mình khônglừa dối được người. Tôi đành imlặng, xoay người ngồi trên giườnglấy khăn tắm lau tóc.Nhưng khăn tắm trên tay tôiđã bị nhấc lên, tôi nhìn lại thì thấyngười đang nghịch điện thoại trêntrường kỷ, lúc này đang đứng saulưng tôi. Lúc tôi chưa kịp phản ứngthì Phó Thắng Nam đã bắt đầu lautóc cho tôi.Hai người chỉ im lặng như vậy,không ai muốn nói chuyện.Một lúc sau, tóc đã lau gầnhết, anh ném khăn sang một bên,giọng nói trầm thấp lạnh lùng:“Nằm xuống!”Thấy anh vừa lấy tỉnh dầu,thân hình thon dài đã nửa quỳ trêngiường. Tôi sửng sốt, nhận ra anhchuẩn bị xoa tinh dầu cho tôi.Trên mặt tôi có chút nóng lên,tôi nhìn anh nói: “Không cần làmphiền anh, em có thể tự mình…”Bắt gặp ánh mắt u ám củaanh, những lời tiếp theo bị chặn lạitrong cồ họng.Phó Thắng Nam không nói gì,khéo léo đồ tinh dầu vào lòng bàntay, rồi bắt đầu xoa bóp bắp châncủa tôi. Bầu không khí có chút kỳquái, tôi muốn nói gì đó, nhưngnhất thời không tìm được từ ngữthích hợp.“Em còn tức giận hả?” Tôikhông nghiêm túc nhìn Phó ThắngNam nói, cảm thấy có chút chột dạ.Động tác của anh đột ngộtdừng lại, đôi mắt đen láy nhìn tôi,giọng nói trầm thấp quyến rũ:“Không thoải mái sao?”Tôi sửng sốt, không phản ứnglại ý của anh ấy. Tôi còn tường anhấy đang nói đến chuyện bị chuộtrút chân của tôi, vốn dĩ là do dìTriệu bịa ra đề xoa dịu quan hệ củachúng tôi, tôi khẽ lắc đầu: “Khôngsaol”Tôi không biết tại sao độtnhiên anh dừng hành động củamình lại và đứng dậy rời đi. Tôiphản ứng theo bản năng, nhanhchóng nắm lấy tay anh và lo lắngnói: “Phó Thắng Nam, nếu anh vẫncòn tức giận, anh có thể giận em,nhưng đừng làm vậy. Anh đừnglạnh nhạt với em như vậy, đượckhông? ”Đừng làm gì cả, cứ lạnh nhạtnhư vậy, quá xa cách với người.Anh nhìn về phía tôi cười lạnh,giữa đôi lông mày mang theo chútgiễu cợt: “Nổi giận? Em cảm thấyem có thể thoát khỏi sao?”Tôi…Thấy sắc mặt anh âm trầm,lạnh lùng, tôi cụp mắt cắn môi. Từtrên giường ngồi dậy, tôi lúng túngngã vào người anh.Có lẽ anh cho rằng tôi quángu ngốc, nên anh gạt sang mộtbên và nhìn tôi: “Em chỉ dùng mộtkỹ thuật vụng về như vậy đề diễnvới anh sao?”Tôi cứng họng, lắp bắp nói:“Nếu như em tốt, những năm nàyanh cũng không quấn quýt vớiLâm Hạnh Nguyên như vậy.”“Thầm Xuân Hinh!” Nghetrong giọng nói nổi giận.Tôi nói: “Em ở đây!” Gọi lớntiếng như vậy làm cái gì, cũngkhông phải là tôi không nghe được.“Hì hì!” Anh chế nhạo: “Anhchưa thấy ai xin lỗi mà tự tin như vậy”.Sau khi sự việc xảy ra, anhmiễn cưỡng kéo tôi vào lòng, ômchặt lấy tôi và khàn giọng nói:“Được rồi!”Tôi không nói, không kể vềngày hôm đó với ai, tôi không baogiờ gặp lại kẻ đã bắt cóc tôi nữa.Tất cả điều này giống như mộtgiấc mơ.Anh ôm tôi đi ra khỏi phòngtắm. Trằn trọc một hồi lâu, tôi cóchút buồn ngủ nằm ở trên giường,dựa vào cánh tay của Phó ThắngNam cũng không khỏi có chút ồn định.Nhờ có chút tỉnh táo, tôi mờmiệng nói: “Phó Thắng Nam, anhđừng giận em, em và Trần HúcDiệu thực sự không có chuyện gì.Em là một phụ nữ có thai, còn anhấy mới hai mươi mấy tuổi. Làm saocó thề đến với nhau được.”Anh nghiêng người và vòngqua tôi, với một giọng nói trầmthấp mê người: “Không thể với anhta, có thể với người khác sao?”Anh vốn chỉ chơi một trò chơingôn từ mà thôi. Tôi mím môi vànhìn anh với đôi mắt mở to, đầy uấthận: “Nói trắng ra, anh chỉ khôngtin em thôi!”Anh đối với chuyện tôi tỏ vẻyếu đuối như vậy dường như rấthữu dụng, khóe miệng anh hơi hơinhếch lên, đặt một nụ hôn lên trêntrán tôi như chuồn chuồn lướtnước: “Ngủ đi!”Thấy anh thế này, tôi khôngnói nhiều, lúc đầu buồn ngủ, mộtlúc sau thì ngủ thiếp di.Ngày hôm sau.Tôi đã kiệt sức sau một vàingày đi công tác, cuối cùng cũngtrở về. Hiếm khi có được một giấcngủ ngon.Nằm trên giường một hồi, tôixuống giường. Tôi nhìn thấy trênmàn hình điện thoại có mấy cuộcgọi nhỡ, đều là của Hoàng Nhượcbị lặp chương hay gì đócác bạn đọc xong bình luậný kiến của mình nhé!

Chương 63