Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 76
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 76: Anh ấy đau lòng vì Lâm Hạnh NguyênThế nên, tôi và Lâm HạnhNguyên cùng ngã xuống đất. Có lẽlà xuất phát từ bản năng làm mẹ,tôi vội vàng dùng đầu gối và khuỷutay chống xuống đất.Lâm Hạnh Nguyên ngã vềphía ngược lại so với tôi. Mông côta đập xuống đất, vừa ngã xuốngđã gào lên: “A…”Tiếng gào đó rất lớn, khiếncho Phó Thắng Nam và Trần VănNghĩa lập tức chạy lại.Trong tay Phó Thắng Nam cònđang cầm điện thoại, nhìn thấy haingười chúng tôi cùng ngã xuống,lông mày anh cau lại, vươn tay đỡLâm Hạnh Nguyên bên cạnh lên.Sau đó anh mới đi đến cạnhtôi. Lúc ấy tôi đã được Trần VănNghĩa đỡ lên rồi. Anh nhìn tôi từtrên xuống dưới, trầm giọng hỏi:“Không sao chứ?”Tôi lắc đầu, nhìn về phía LâmHạnh Nguyên đang khoanh taylàm ra vẻ oan ức đứng đó. Chỉ thấytrên mu bàn tay cô ta bị rách mộtmảng lớn, chảy cả máu, nhìn quacó chút chói mắt.Tránh khỏi cánh tay PhóThắng Nam đang đỡ mình, tôi mởmiệng nói: “Cô Lâm bị thương rồi,anh đưa cô ấy đi bệnh viện xử lýmột chút đi.”Sau đó tôi nhìn về phía TrầnVăn Nghĩa, bảo anh ta: “Có thể dìutôi tới sô pha ngồi một chút đượckhông?”Trần Văn Nghĩa gật đầu, đỡtay tôi bước đến bên ghế sa lôngtrong phòng khách.Lâm Hạnh Nguyên không hiểura sao bị bỏ lại, vừa đau đớn vừaoan ức, nước mắt rơi xuống từ lâu,vô cùng đáng thương nhìn PhóThắng Nam: “Anh Thắng Nam, em đau!”Phó Thắng Nam nhìn tôi mộtchút, sau đó nhìn Trần Văn Nghĩabảo: “Cậu đưa cô Lâm đi bệnh việnmột chuyến.”“Em không muốn!” Lâm HạnhNguyên mỡ miệng, con mắt đỏ lên:“Anh Thắng Nam, anh đưa em điđược không? Anh mà không đưaem sẽ không di.”“Anh còn phải làm việc.” Nóixong, anh cũng mặc kệ vẻ mặt củaLâm Hạnh Nguyên, cứ thế bướcthẳng vào trong phòng.Lâm Hạnh Nguyên có chútđáng thương, nhưng thấy PhóThắng Nam đi rồi, khẽ cắn môikhông muốn Trần Văn Nghĩa đố,nhìn chằm chằm vào tôi nói:“Thẩm Xuân Hinh, là cô cố ý.”Tôi lập tức nói: “Xin lỗi, tôikhông cố ý.” Ban nãy, dưới tình thếcấp bách, thế nên tôi mới kéo cô ta.Sau khi Trần Văn Nghĩa đưaLâm Hạnh Nguyên đi, lúc PhóThắng Nam từ văn phòng đi ra,trong tay còn cầm theo hòm thuốc.Anh đi tới bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống.Nhìn tôi bảo: “Đưa tay cho anh”Tôi mím môi, đưa tay cho anh.Vừa rồi lúc bàn tay chạm đất, bịrách một mảng lớn, tôi cũng chỉthấy đau rát lúc ấy, cũng khôngphát hiện bị chảy máu lúc nào.Lúc này bị Phó Thắng Namkéo qua nhìn, đúng là có chút máuthịt be bét, hai bên chân mày anhnhăn lại thật sâu, nói với tôi: “Cốchịu một chút, sẽ hơi đau đấy!”Tôi gật đầu, hơi cắn môi.Da thịt bên ngoài bị rách ra,để lộ lớp thịt mềm mại, yếu ớt bêntrong. Anh dùng bông ngoáy taidính nước thuốc chấm lên vếtthương của tôi làm cho tôi đau đếnmức vội rụt tay về, còn chưa kịp rụthẳn vào đã bị anh đè lại: “Cố chịumột lát nữa là tốt rồi.”Tôi nhíu mày: “Xử lý qua loamột chút là được rồi.” Xử lý cẩnthận quá, tôi sẽ đau đến pháthoảng mất.Thoa thuốc trên tay xong, anhnhấc mí mắt lên nhìn tôi, lông màyanh tuấn cau lại hỏi: “Trên đầu gốicó bị thương không?”Tôi lắc đầu, không muốn choanh chạm vào. Hơn nữa hôm naytôi mặc váy, không nhìn kỹ sẽkhông thấy được.Anh không thèm đề ý tới lời tôinói, vươn tay cuộn làn váy lên, mộtmảng lớn đỏ tươi cứ thế hiện ra,nhìn qua có chút chói mắt.“Không đau?” Anh mở miệng,trong giọng nói tựa như mang theomấy phần tức giận.Tôi bĩu môi: “Không đau”Vừa mới nói xong, anh hơidùng sức chấm một cái. Tôi đauđến nỗi hít mạnh một hơi, khôngnhịn được có chút tức giận quátanh: “Phó Thắng Nam!”Anh vẫn cúi đầu xử lý vếtthương, giọng nói hồ hững vanglên: “Anh đây!”Người này rõ ràng là cố ýchỉnh tôi đây mà.Tôi cúi đầu, mím môi khôngthèm nói lấy một câu. Anh nhấc mímắt nhìn tôi một chút, rồi lại cúixuống xử lý vết thương. Sau khilàm xong hết thảy mới thu dọnhòm thuốc mang di cất.Sau đó anh lại lấy mấy hộpđựng đồ ăn sáng Trần Văn Nghĩamang tới bày ra. Có bánh quầy,canh bí đỏ, bánh bao, sủi cảo, còncó cả sữa đậu nành nữa.Cũng không biết Trần VănNghĩa nghĩ thế nào mà lại muanhiều như vậy. Nhiều thế ai ăn chohết. Huống chỉ ban nãy tôi cũng đã ăn rồi.Phó Thắng Nam lấy hết đồ ăntrong túi bày ra bàn, nhìn tôi bảo:“Sau khi ăn xong những thứ này,em đi ngủ một lát đi.”Tôi ngửa đầu nhìn anh, cố nínnhịn, dằn cơn tức xuống mở miệngnói: “Phó Thắng Nam, anh đangnuôi heo đấy à?” Nhiều đồ nhưvậy, phải ăn đến bao giờ mới hết?Anh gật đầu, nhíu mày: “Ừ, hai con”Tôi…Đúng là tự mình đào hố chôn mình.“Em ăn không hết.” Dừng mộtchút, tôi tiếp tục nói: “Hơn nữa, emcòn phải về phòng mình xử lý công việc.”Anh không nói gì, đi tới cáighế của mình ngồi xuống, sau đógọi một cuộc điện thoại.Không lâu sau, Hoàng NhượcVi ôm một xấp tài liệu bước vàophòng. Cô ấy nhìn tôi một cái, lạinhìn Phó Thắng Nam một chút, mờám nói: “Giám đốc, đây là nhữngtài liệu cần cô xem xét và ký tên.Bên phía Anh Cường cũng đã sắphoàn thành, cô xem qua một chút.”Hoàng Nhược Vi đặt xấp tàiliệu xuống bàn, còn nhiều chuyệnnháy mắt với tôi một cái.Tôi hiểu ý của cô ấy. Cô ấyđang tò mò muốn biết quan hệ củatôi và Phó Thắng Nam. Đậy nắp lạicho mấy hộp thức ăn còn chưađộng đũa tới, tôi gói lại đưa cho côấy: “Tôi biết rồi. Chắc chắn cô cònchưa ăn sáng đâu, đúng không!Đây, cô cầm lấy này, ăn nhiều mộtchút.”Thấy tôi nhét vào nhiều đồnhư vậy, cô ấy vội vàng lắc đầu.Mịa nó không biết giúp nhau gì cả.Tôi kề sát bên tai cô ấy, nhỏ giọngnói: “Coi như giúp đỡ chút đi, đừngtừ chối.”Hoàng Nhược Vi: “Giám đốc,tôi không ăn được nhiều như vậy.”“Không sao, văn phòng nhiềungười, mọi người cùng ăn.”Sau khi đem bữa sáng kín đáođưa hết cho cô ấy, tôi ngồi trở lạighế salông. Vừa ngồi xuống đã bắtgặp đôi con ngươi đen bóng củaPhó Thắng Nam đang nhìn chằmchằm vào tôi không nhúc nhích.Tôi thấy có chút chột dạ nói:“Làm sao?”“Anh ăn cái gì?” Anh mỡmiệng, khóe miệng mang theo mấyphần ý cười.Tôi sững sờ, trợn mắt lên nhìnanh: “Anh còn chưa ăn?”Phó Thắng Nam nhíu mày,không cần nói cũng biết.Tôi đỡ trán, nhìn cốc sữa đậunành mình vừa uống dở đặt trênbàn, hỏi anh: “Anh uống không?”Thực ra tôi chỉ hỏi cho có thôi.Bởi vì tôi biết anh mắc bệnh thíchsạch sẽ nghiêm trọng, chưa baogiờ chạm vào đồ của người khác,huống chỉ còn là đồ tôi đang uốngdờ. Thế nên…“Ù!” Anh mỡ miệng, đứng dậyđi tới, ngồi bên cạnh tôi, sau đó vôcùng tự nhiên bưng cốc sữa đậunành lên uống.Tôi nhìn dấu son môi trênmiệng cốc cứ như thế bị anh ngậmVào, tôi. ..Trong lòng tôi tự dưng thấyhơi là lạ.“Muốn cái gì?” Anh mở miệng,vừa nói chuyện vừa đưa tay ôm lêneo tôi. Bàn tay anh di chuyền đếnbụng dưới của tôi, hơi xoa xoa, sauđó nhếch miệng lên phán: “Hơimập rồi!”Tôi lưỡm anh một cái khôngnói gì, đẩy tay anh ra, cúi đầu xemxét tài liệu. Tập đoàn nhà họ Phókiểm toán, bên Tín Thải đã xong,bên Anh Cường này còn đang chờtôi ký tên.Sau đó anh cầm một phầnbáo cáo kiểm toán lên nhìn lướtqua, tự nhiên mở miệng nói: “Kiểmtoán của tập đoàn nhà họ Kiềugiao cho bên Anh Cường đến làm sao?”Tôi gật đầu, ký xong phần tàiliệu đang cầm trên tay rồi đặtxuống, tiếp tục xem phần bên dưới.Anh “ừ” một tiếng, lật lật vàiphần tài liệu sau đó nhìn tôi hỏi:“Em giao hạng mục này cho ai làm thế?”Tôi dừng lại, sững sờ nhìn anh:“Hoàng Nhược Vị, trước đó tôi cóvài việc cần giải quyết, thế nên cơbản đều là do cô ấy phụ trách xử lý.Sao thế?”Thấy anh chau mày sâu hơn,tôi còn cho rằng đã xảy ra chuyệngì đó nghiêm trọng lắm, lập tức lấylại mấy phần tài liệu anh vừa xemqua nhìn lại một lần nữa. Thếnhưng nhìn lại rồi tôi vẫn thấykhông có vấn đề gì cả.Lúc này tôi cảm thấy hơi nghỉhoặc một chút.Thấy tôi nhìn anh chờ câu trảlời chắc chắn, anh nhướng mày:“Hôn anh một cái, anh sẽ nói choem biết!”“Vô vị!” Tôi không đề ý tới anhnữa. Những tài liệu này tôi đều đãnghiêm túc xem qua, không có vấnđề gì, là do trước giờ lòng nghi ngờcủa anh quá nặng.Anh đem tài liệu đặt xuống, lạicầm lấy phần tài liệu tôi đangmuốn ký tên qua, mỡ miệng nói:“Những tài liệu này để anh xemtrước, không có chuyện gì anh sẽtự ký. Em vào bên trong nghỉ ngơimột chút đi.”
Chương 76: Anh ấy đau lòng vì Lâm Hạnh Nguyên
Thế nên, tôi và Lâm Hạnh
Nguyên cùng ngã xuống đất. Có lẽ
là xuất phát từ bản năng làm mẹ,
tôi vội vàng dùng đầu gối và khuỷu
tay chống xuống đất.
Lâm Hạnh Nguyên ngã về
phía ngược lại so với tôi. Mông cô
ta đập xuống đất, vừa ngã xuống
đã gào lên: “A…”
Tiếng gào đó rất lớn, khiến
cho Phó Thắng Nam và Trần Văn
Nghĩa lập tức chạy lại.
Trong tay Phó Thắng Nam còn
đang cầm điện thoại, nhìn thấy hai
người chúng tôi cùng ngã xuống,
lông mày anh cau lại, vươn tay đỡ
Lâm Hạnh Nguyên bên cạnh lên.
Sau đó anh mới đi đến cạnh
tôi. Lúc ấy tôi đã được Trần Văn
Nghĩa đỡ lên rồi. Anh nhìn tôi từ
trên xuống dưới, trầm giọng hỏi:
“Không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, nhìn về phía Lâm
Hạnh Nguyên đang khoanh tay
làm ra vẻ oan ức đứng đó. Chỉ thấy
trên mu bàn tay cô ta bị rách một
mảng lớn, chảy cả máu, nhìn qua
có chút chói mắt.
Tránh khỏi cánh tay Phó
Thắng Nam đang đỡ mình, tôi mở
miệng nói: “Cô Lâm bị thương rồi,
anh đưa cô ấy đi bệnh viện xử lý
một chút đi.”
Sau đó tôi nhìn về phía Trần
Văn Nghĩa, bảo anh ta: “Có thể dìu
tôi tới sô pha ngồi một chút được
không?”
Trần Văn Nghĩa gật đầu, đỡ
tay tôi bước đến bên ghế sa lông
trong phòng khách.
Lâm Hạnh Nguyên không hiểu
ra sao bị bỏ lại, vừa đau đớn vừa
oan ức, nước mắt rơi xuống từ lâu,
vô cùng đáng thương nhìn Phó
Thắng Nam: “Anh Thắng Nam, em đau!”
Phó Thắng Nam nhìn tôi một
chút, sau đó nhìn Trần Văn Nghĩa
bảo: “Cậu đưa cô Lâm đi bệnh viện
một chuyến.”
“Em không muốn!” Lâm Hạnh
Nguyên mỡ miệng, con mắt đỏ lên:
“Anh Thắng Nam, anh đưa em đi
được không? Anh mà không đưa
em sẽ không di.”
“Anh còn phải làm việc.” Nói
xong, anh cũng mặc kệ vẻ mặt của
Lâm Hạnh Nguyên, cứ thế bước
thẳng vào trong phòng.
Lâm Hạnh Nguyên có chút
đáng thương, nhưng thấy Phó
Thắng Nam đi rồi, khẽ cắn môi
không muốn Trần Văn Nghĩa đố,
nhìn chằm chằm vào tôi nói:
“Thẩm Xuân Hinh, là cô cố ý.”
Tôi lập tức nói: “Xin lỗi, tôi
không cố ý.” Ban nãy, dưới tình thế
cấp bách, thế nên tôi mới kéo cô ta.
Sau khi Trần Văn Nghĩa đưa
Lâm Hạnh Nguyên đi, lúc Phó
Thắng Nam từ văn phòng đi ra,
trong tay còn cầm theo hòm thuốc.
Anh đi tới bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống.
Nhìn tôi bảo: “Đưa tay cho anh”
Tôi mím môi, đưa tay cho anh.
Vừa rồi lúc bàn tay chạm đất, bị
rách một mảng lớn, tôi cũng chỉ
thấy đau rát lúc ấy, cũng không
phát hiện bị chảy máu lúc nào.
Lúc này bị Phó Thắng Nam
kéo qua nhìn, đúng là có chút máu
thịt be bét, hai bên chân mày anh
nhăn lại thật sâu, nói với tôi: “Cố
chịu một chút, sẽ hơi đau đấy!”
Tôi gật đầu, hơi cắn môi.
Da thịt bên ngoài bị rách ra,
để lộ lớp thịt mềm mại, yếu ớt bên
trong. Anh dùng bông ngoáy tai
dính nước thuốc chấm lên vết
thương của tôi làm cho tôi đau đến
mức vội rụt tay về, còn chưa kịp rụt
hẳn vào đã bị anh đè lại: “Cố chịu
một lát nữa là tốt rồi.”
Tôi nhíu mày: “Xử lý qua loa
một chút là được rồi.” Xử lý cẩn
thận quá, tôi sẽ đau đến phát
hoảng mất.
Thoa thuốc trên tay xong, anh
nhấc mí mắt lên nhìn tôi, lông mày
anh tuấn cau lại hỏi: “Trên đầu gối
có bị thương không?”
Tôi lắc đầu, không muốn cho
anh chạm vào. Hơn nữa hôm nay
tôi mặc váy, không nhìn kỹ sẽ
không thấy được.
Anh không thèm đề ý tới lời tôi
nói, vươn tay cuộn làn váy lên, một
mảng lớn đỏ tươi cứ thế hiện ra,
nhìn qua có chút chói mắt.
“Không đau?” Anh mở miệng,
trong giọng nói tựa như mang theo
mấy phần tức giận.
Tôi bĩu môi: “Không đau”
Vừa mới nói xong, anh hơi
dùng sức chấm một cái. Tôi đau
đến nỗi hít mạnh một hơi, không
nhịn được có chút tức giận quát
anh: “Phó Thắng Nam!”
Anh vẫn cúi đầu xử lý vết
thương, giọng nói hồ hững vang
lên: “Anh đây!”
Người này rõ ràng là cố ý
chỉnh tôi đây mà.
Tôi cúi đầu, mím môi không
thèm nói lấy một câu. Anh nhấc mí
mắt nhìn tôi một chút, rồi lại cúi
xuống xử lý vết thương. Sau khi
làm xong hết thảy mới thu dọn
hòm thuốc mang di cất.
Sau đó anh lại lấy mấy hộp
đựng đồ ăn sáng Trần Văn Nghĩa
mang tới bày ra. Có bánh quầy,
canh bí đỏ, bánh bao, sủi cảo, còn
có cả sữa đậu nành nữa.
Cũng không biết Trần Văn
Nghĩa nghĩ thế nào mà lại mua
nhiều như vậy. Nhiều thế ai ăn cho
hết. Huống chỉ ban nãy tôi cũng đã ăn rồi.
Phó Thắng Nam lấy hết đồ ăn
trong túi bày ra bàn, nhìn tôi bảo:
“Sau khi ăn xong những thứ này,
em đi ngủ một lát đi.”
Tôi ngửa đầu nhìn anh, cố nín
nhịn, dằn cơn tức xuống mở miệng
nói: “Phó Thắng Nam, anh đang
nuôi heo đấy à?” Nhiều đồ như
vậy, phải ăn đến bao giờ mới hết?
Anh gật đầu, nhíu mày: “Ừ, hai con”
Tôi…
Đúng là tự mình đào hố chôn mình.
“Em ăn không hết.” Dừng một
chút, tôi tiếp tục nói: “Hơn nữa, em
còn phải về phòng mình xử lý công việc.”
Anh không nói gì, đi tới cái
ghế của mình ngồi xuống, sau đó
gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, Hoàng Nhược
Vi ôm một xấp tài liệu bước vào
phòng. Cô ấy nhìn tôi một cái, lại
nhìn Phó Thắng Nam một chút, mờ
ám nói: “Giám đốc, đây là những
tài liệu cần cô xem xét và ký tên.
Bên phía Anh Cường cũng đã sắp
hoàn thành, cô xem qua một chút.”
Hoàng Nhược Vi đặt xấp tài
liệu xuống bàn, còn nhiều chuyện
nháy mắt với tôi một cái.
Tôi hiểu ý của cô ấy. Cô ấy
đang tò mò muốn biết quan hệ của
tôi và Phó Thắng Nam. Đậy nắp lại
cho mấy hộp thức ăn còn chưa
động đũa tới, tôi gói lại đưa cho cô
ấy: “Tôi biết rồi. Chắc chắn cô còn
chưa ăn sáng đâu, đúng không!
Đây, cô cầm lấy này, ăn nhiều một
chút.”
Thấy tôi nhét vào nhiều đồ
như vậy, cô ấy vội vàng lắc đầu.
Mịa nó không biết giúp nhau gì cả.
Tôi kề sát bên tai cô ấy, nhỏ giọng
nói: “Coi như giúp đỡ chút đi, đừng
từ chối.”
Hoàng Nhược Vi: “Giám đốc,
tôi không ăn được nhiều như vậy.”
“Không sao, văn phòng nhiều
người, mọi người cùng ăn.”
Sau khi đem bữa sáng kín đáo
đưa hết cho cô ấy, tôi ngồi trở lại
ghế salông. Vừa ngồi xuống đã bắt
gặp đôi con ngươi đen bóng của
Phó Thắng Nam đang nhìn chằm
chằm vào tôi không nhúc nhích.
Tôi thấy có chút chột dạ nói:
“Làm sao?”
“Anh ăn cái gì?” Anh mỡ
miệng, khóe miệng mang theo mấy
phần ý cười.
Tôi sững sờ, trợn mắt lên nhìn
anh: “Anh còn chưa ăn?”
Phó Thắng Nam nhíu mày,
không cần nói cũng biết.
Tôi đỡ trán, nhìn cốc sữa đậu
nành mình vừa uống dở đặt trên
bàn, hỏi anh: “Anh uống không?”
Thực ra tôi chỉ hỏi cho có thôi.
Bởi vì tôi biết anh mắc bệnh thích
sạch sẽ nghiêm trọng, chưa bao
giờ chạm vào đồ của người khác,
huống chỉ còn là đồ tôi đang uống
dờ. Thế nên…
“Ù!” Anh mỡ miệng, đứng dậy
đi tới, ngồi bên cạnh tôi, sau đó vô
cùng tự nhiên bưng cốc sữa đậu
nành lên uống.
Tôi nhìn dấu son môi trên
miệng cốc cứ như thế bị anh ngậm
Vào, tôi. ..
Trong lòng tôi tự dưng thấy
hơi là lạ.
“Muốn cái gì?” Anh mở miệng,
vừa nói chuyện vừa đưa tay ôm lên
eo tôi. Bàn tay anh di chuyền đến
bụng dưới của tôi, hơi xoa xoa, sau
đó nhếch miệng lên phán: “Hơi
mập rồi!”
Tôi lưỡm anh một cái không
nói gì, đẩy tay anh ra, cúi đầu xem
xét tài liệu. Tập đoàn nhà họ Phó
kiểm toán, bên Tín Thải đã xong,
bên Anh Cường này còn đang chờ
tôi ký tên.
Sau đó anh cầm một phần
báo cáo kiểm toán lên nhìn lướt
qua, tự nhiên mở miệng nói: “Kiểm
toán của tập đoàn nhà họ Kiều
giao cho bên Anh Cường đến làm sao?”
Tôi gật đầu, ký xong phần tài
liệu đang cầm trên tay rồi đặt
xuống, tiếp tục xem phần bên dưới.
Anh “ừ” một tiếng, lật lật vài
phần tài liệu sau đó nhìn tôi hỏi:
“Em giao hạng mục này cho ai làm thế?”
Tôi dừng lại, sững sờ nhìn anh:
“Hoàng Nhược Vị, trước đó tôi có
vài việc cần giải quyết, thế nên cơ
bản đều là do cô ấy phụ trách xử lý.
Sao thế?”
Thấy anh chau mày sâu hơn,
tôi còn cho rằng đã xảy ra chuyện
gì đó nghiêm trọng lắm, lập tức lấy
lại mấy phần tài liệu anh vừa xem
qua nhìn lại một lần nữa. Thế
nhưng nhìn lại rồi tôi vẫn thấy
không có vấn đề gì cả.
Lúc này tôi cảm thấy hơi nghỉ
hoặc một chút.
Thấy tôi nhìn anh chờ câu trả
lời chắc chắn, anh nhướng mày:
“Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho
em biết!”
“Vô vị!” Tôi không đề ý tới anh
nữa. Những tài liệu này tôi đều đã
nghiêm túc xem qua, không có vấn
đề gì, là do trước giờ lòng nghi ngờ
của anh quá nặng.
Anh đem tài liệu đặt xuống, lại
cầm lấy phần tài liệu tôi đang
muốn ký tên qua, mỡ miệng nói:
“Những tài liệu này để anh xem
trước, không có chuyện gì anh sẽ
tự ký. Em vào bên trong nghỉ ngơi
một chút đi.”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 76: Anh ấy đau lòng vì Lâm Hạnh NguyênThế nên, tôi và Lâm HạnhNguyên cùng ngã xuống đất. Có lẽlà xuất phát từ bản năng làm mẹ,tôi vội vàng dùng đầu gối và khuỷutay chống xuống đất.Lâm Hạnh Nguyên ngã vềphía ngược lại so với tôi. Mông côta đập xuống đất, vừa ngã xuốngđã gào lên: “A…”Tiếng gào đó rất lớn, khiếncho Phó Thắng Nam và Trần VănNghĩa lập tức chạy lại.Trong tay Phó Thắng Nam cònđang cầm điện thoại, nhìn thấy haingười chúng tôi cùng ngã xuống,lông mày anh cau lại, vươn tay đỡLâm Hạnh Nguyên bên cạnh lên.Sau đó anh mới đi đến cạnhtôi. Lúc ấy tôi đã được Trần VănNghĩa đỡ lên rồi. Anh nhìn tôi từtrên xuống dưới, trầm giọng hỏi:“Không sao chứ?”Tôi lắc đầu, nhìn về phía LâmHạnh Nguyên đang khoanh taylàm ra vẻ oan ức đứng đó. Chỉ thấytrên mu bàn tay cô ta bị rách mộtmảng lớn, chảy cả máu, nhìn quacó chút chói mắt.Tránh khỏi cánh tay PhóThắng Nam đang đỡ mình, tôi mởmiệng nói: “Cô Lâm bị thương rồi,anh đưa cô ấy đi bệnh viện xử lýmột chút đi.”Sau đó tôi nhìn về phía TrầnVăn Nghĩa, bảo anh ta: “Có thể dìutôi tới sô pha ngồi một chút đượckhông?”Trần Văn Nghĩa gật đầu, đỡtay tôi bước đến bên ghế sa lôngtrong phòng khách.Lâm Hạnh Nguyên không hiểura sao bị bỏ lại, vừa đau đớn vừaoan ức, nước mắt rơi xuống từ lâu,vô cùng đáng thương nhìn PhóThắng Nam: “Anh Thắng Nam, em đau!”Phó Thắng Nam nhìn tôi mộtchút, sau đó nhìn Trần Văn Nghĩabảo: “Cậu đưa cô Lâm đi bệnh việnmột chuyến.”“Em không muốn!” Lâm HạnhNguyên mỡ miệng, con mắt đỏ lên:“Anh Thắng Nam, anh đưa em điđược không? Anh mà không đưaem sẽ không di.”“Anh còn phải làm việc.” Nóixong, anh cũng mặc kệ vẻ mặt củaLâm Hạnh Nguyên, cứ thế bướcthẳng vào trong phòng.Lâm Hạnh Nguyên có chútđáng thương, nhưng thấy PhóThắng Nam đi rồi, khẽ cắn môikhông muốn Trần Văn Nghĩa đố,nhìn chằm chằm vào tôi nói:“Thẩm Xuân Hinh, là cô cố ý.”Tôi lập tức nói: “Xin lỗi, tôikhông cố ý.” Ban nãy, dưới tình thếcấp bách, thế nên tôi mới kéo cô ta.Sau khi Trần Văn Nghĩa đưaLâm Hạnh Nguyên đi, lúc PhóThắng Nam từ văn phòng đi ra,trong tay còn cầm theo hòm thuốc.Anh đi tới bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống.Nhìn tôi bảo: “Đưa tay cho anh”Tôi mím môi, đưa tay cho anh.Vừa rồi lúc bàn tay chạm đất, bịrách một mảng lớn, tôi cũng chỉthấy đau rát lúc ấy, cũng khôngphát hiện bị chảy máu lúc nào.Lúc này bị Phó Thắng Namkéo qua nhìn, đúng là có chút máuthịt be bét, hai bên chân mày anhnhăn lại thật sâu, nói với tôi: “Cốchịu một chút, sẽ hơi đau đấy!”Tôi gật đầu, hơi cắn môi.Da thịt bên ngoài bị rách ra,để lộ lớp thịt mềm mại, yếu ớt bêntrong. Anh dùng bông ngoáy taidính nước thuốc chấm lên vếtthương của tôi làm cho tôi đau đếnmức vội rụt tay về, còn chưa kịp rụthẳn vào đã bị anh đè lại: “Cố chịumột lát nữa là tốt rồi.”Tôi nhíu mày: “Xử lý qua loamột chút là được rồi.” Xử lý cẩnthận quá, tôi sẽ đau đến pháthoảng mất.Thoa thuốc trên tay xong, anhnhấc mí mắt lên nhìn tôi, lông màyanh tuấn cau lại hỏi: “Trên đầu gốicó bị thương không?”Tôi lắc đầu, không muốn choanh chạm vào. Hơn nữa hôm naytôi mặc váy, không nhìn kỹ sẽkhông thấy được.Anh không thèm đề ý tới lời tôinói, vươn tay cuộn làn váy lên, mộtmảng lớn đỏ tươi cứ thế hiện ra,nhìn qua có chút chói mắt.“Không đau?” Anh mở miệng,trong giọng nói tựa như mang theomấy phần tức giận.Tôi bĩu môi: “Không đau”Vừa mới nói xong, anh hơidùng sức chấm một cái. Tôi đauđến nỗi hít mạnh một hơi, khôngnhịn được có chút tức giận quátanh: “Phó Thắng Nam!”Anh vẫn cúi đầu xử lý vếtthương, giọng nói hồ hững vanglên: “Anh đây!”Người này rõ ràng là cố ýchỉnh tôi đây mà.Tôi cúi đầu, mím môi khôngthèm nói lấy một câu. Anh nhấc mímắt nhìn tôi một chút, rồi lại cúixuống xử lý vết thương. Sau khilàm xong hết thảy mới thu dọnhòm thuốc mang di cất.Sau đó anh lại lấy mấy hộpđựng đồ ăn sáng Trần Văn Nghĩamang tới bày ra. Có bánh quầy,canh bí đỏ, bánh bao, sủi cảo, còncó cả sữa đậu nành nữa.Cũng không biết Trần VănNghĩa nghĩ thế nào mà lại muanhiều như vậy. Nhiều thế ai ăn chohết. Huống chỉ ban nãy tôi cũng đã ăn rồi.Phó Thắng Nam lấy hết đồ ăntrong túi bày ra bàn, nhìn tôi bảo:“Sau khi ăn xong những thứ này,em đi ngủ một lát đi.”Tôi ngửa đầu nhìn anh, cố nínnhịn, dằn cơn tức xuống mở miệngnói: “Phó Thắng Nam, anh đangnuôi heo đấy à?” Nhiều đồ nhưvậy, phải ăn đến bao giờ mới hết?Anh gật đầu, nhíu mày: “Ừ, hai con”Tôi…Đúng là tự mình đào hố chôn mình.“Em ăn không hết.” Dừng mộtchút, tôi tiếp tục nói: “Hơn nữa, emcòn phải về phòng mình xử lý công việc.”Anh không nói gì, đi tới cáighế của mình ngồi xuống, sau đógọi một cuộc điện thoại.Không lâu sau, Hoàng NhượcVi ôm một xấp tài liệu bước vàophòng. Cô ấy nhìn tôi một cái, lạinhìn Phó Thắng Nam một chút, mờám nói: “Giám đốc, đây là nhữngtài liệu cần cô xem xét và ký tên.Bên phía Anh Cường cũng đã sắphoàn thành, cô xem qua một chút.”Hoàng Nhược Vi đặt xấp tàiliệu xuống bàn, còn nhiều chuyệnnháy mắt với tôi một cái.Tôi hiểu ý của cô ấy. Cô ấyđang tò mò muốn biết quan hệ củatôi và Phó Thắng Nam. Đậy nắp lạicho mấy hộp thức ăn còn chưađộng đũa tới, tôi gói lại đưa cho côấy: “Tôi biết rồi. Chắc chắn cô cònchưa ăn sáng đâu, đúng không!Đây, cô cầm lấy này, ăn nhiều mộtchút.”Thấy tôi nhét vào nhiều đồnhư vậy, cô ấy vội vàng lắc đầu.Mịa nó không biết giúp nhau gì cả.Tôi kề sát bên tai cô ấy, nhỏ giọngnói: “Coi như giúp đỡ chút đi, đừngtừ chối.”Hoàng Nhược Vi: “Giám đốc,tôi không ăn được nhiều như vậy.”“Không sao, văn phòng nhiềungười, mọi người cùng ăn.”Sau khi đem bữa sáng kín đáođưa hết cho cô ấy, tôi ngồi trở lạighế salông. Vừa ngồi xuống đã bắtgặp đôi con ngươi đen bóng củaPhó Thắng Nam đang nhìn chằmchằm vào tôi không nhúc nhích.Tôi thấy có chút chột dạ nói:“Làm sao?”“Anh ăn cái gì?” Anh mỡmiệng, khóe miệng mang theo mấyphần ý cười.Tôi sững sờ, trợn mắt lên nhìnanh: “Anh còn chưa ăn?”Phó Thắng Nam nhíu mày,không cần nói cũng biết.Tôi đỡ trán, nhìn cốc sữa đậunành mình vừa uống dở đặt trênbàn, hỏi anh: “Anh uống không?”Thực ra tôi chỉ hỏi cho có thôi.Bởi vì tôi biết anh mắc bệnh thíchsạch sẽ nghiêm trọng, chưa baogiờ chạm vào đồ của người khác,huống chỉ còn là đồ tôi đang uốngdờ. Thế nên…“Ù!” Anh mỡ miệng, đứng dậyđi tới, ngồi bên cạnh tôi, sau đó vôcùng tự nhiên bưng cốc sữa đậunành lên uống.Tôi nhìn dấu son môi trênmiệng cốc cứ như thế bị anh ngậmVào, tôi. ..Trong lòng tôi tự dưng thấyhơi là lạ.“Muốn cái gì?” Anh mở miệng,vừa nói chuyện vừa đưa tay ôm lêneo tôi. Bàn tay anh di chuyền đếnbụng dưới của tôi, hơi xoa xoa, sauđó nhếch miệng lên phán: “Hơimập rồi!”Tôi lưỡm anh một cái khôngnói gì, đẩy tay anh ra, cúi đầu xemxét tài liệu. Tập đoàn nhà họ Phókiểm toán, bên Tín Thải đã xong,bên Anh Cường này còn đang chờtôi ký tên.Sau đó anh cầm một phầnbáo cáo kiểm toán lên nhìn lướtqua, tự nhiên mở miệng nói: “Kiểmtoán của tập đoàn nhà họ Kiềugiao cho bên Anh Cường đến làm sao?”Tôi gật đầu, ký xong phần tàiliệu đang cầm trên tay rồi đặtxuống, tiếp tục xem phần bên dưới.Anh “ừ” một tiếng, lật lật vàiphần tài liệu sau đó nhìn tôi hỏi:“Em giao hạng mục này cho ai làm thế?”Tôi dừng lại, sững sờ nhìn anh:“Hoàng Nhược Vị, trước đó tôi cóvài việc cần giải quyết, thế nên cơbản đều là do cô ấy phụ trách xử lý.Sao thế?”Thấy anh chau mày sâu hơn,tôi còn cho rằng đã xảy ra chuyệngì đó nghiêm trọng lắm, lập tức lấylại mấy phần tài liệu anh vừa xemqua nhìn lại một lần nữa. Thếnhưng nhìn lại rồi tôi vẫn thấykhông có vấn đề gì cả.Lúc này tôi cảm thấy hơi nghỉhoặc một chút.Thấy tôi nhìn anh chờ câu trảlời chắc chắn, anh nhướng mày:“Hôn anh một cái, anh sẽ nói choem biết!”“Vô vị!” Tôi không đề ý tới anhnữa. Những tài liệu này tôi đều đãnghiêm túc xem qua, không có vấnđề gì, là do trước giờ lòng nghi ngờcủa anh quá nặng.Anh đem tài liệu đặt xuống, lạicầm lấy phần tài liệu tôi đangmuốn ký tên qua, mỡ miệng nói:“Những tài liệu này để anh xemtrước, không có chuyện gì anh sẽtự ký. Em vào bên trong nghỉ ngơimột chút đi.”