Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 77
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 77: Cần anh ngủ cùng với em sao?Phòng làm việc của PhóThắng Nam rất lớn, bên trongphòng làm việc còn có một gianphòng dùng để nghỉ ngơi, ở đó cóđầy đủ tiện nghi.Tôi nhăn mày: “Em khôngbuồn ngủ!”Nhưng vốn dĩ anh không có ýđịnh đề ý đến tôi, mà nhất quyếtđưa tôi vào phòng nghỉ ngơi, thờitiết có chút nóng, anh mỡ máy điềuhòa lên: “Nằm xuống ngủ một lát.”Trong lúc nói chuyện còn tiện thểcầm điện thoại di động của tôi đi.“Phó Thắng Naml” Lúc nàymới có mấy giờ, tôi làm sao có thểngủ được chứ? “Buổi sáng em thứcdậy trễ nên bây giờ không có buồn ngủ.”Anh nhìn tôi: “Cần anh ngủcùng với em sao?”Tôi không trả lời, có chút tứcgiận trực tiếp bò lên giường, kéochăn che trên đầu mình, ồm ồmnói: “Em ngủ, anh có thể đi rangoài.”Bên ngoài loáng thoángtruyền đến âm thanh anh bật cười:“Được!”Không lâu sau, cả căn phòngđều chìm vào yên lặng không cóbất kỳ tiếng động gì, tôi nghĩ rằnganh đã rời khỏi đây nên tôi vénchăn lên, nhìn chằm chằm trần nhàngần người, trong lòng tôi vẫn cảmthấy vô cùng buồn bực và khóchịu.Phó Thắng Nam thay đổi làbởi vì áy náy sao?Hôn nhân không có tình yêu,thật sự có thể trải qua suốt một đờihay không?Tinh thần của tôi có chút tanrã, nghĩ càng nhiều đầu lại càngđau, vốn dĩ không ngủ được, tôiđứng dậy chuẩn bị đi tìm điệnthoại di động, hình như vừa rồi tôiđể ð ngoài thì phải.Tôi xuống giường, đứng dậy dira ngoài, Phó Thắng Nam không cóở trong phòng làm việc.Tôi nhìn xung quanh, thấy ởtrên ban công có người đang đứngð sau rèm cửa sổ. Tôi cầm điệnthoại di động chuẩn bị đi vào.Vô tình nghe được âm thanhPhó Thắng Nam nói chuyện quađiện thoại: “Cô ấy không sao chứ?”Tôi không biết bên kia nói gì,chỉ thấy anh mỡ miệng nói: “Ừ,mang cô ấy đi bệnh viện kiểm tra,băng bó thật tốt chỗ bị trầy xước,sau khi làm xong thì đưa cô ấy trởvề vườn lê.”Là Lâm Hạnh Nguyên.Đúng vậy, sao tôi có thể quênmất, tôi bị thương, Lâm HạnhNguyên cũng bị thương. Người anhkhông nhắc tới mới là người anh lolắng nhất.Đối với tôi, anh không có tìnhyêu mà chỉ có trách nhiệm.Có lẽ Phó Thắng Nam khôngnghĩ tới tôi lại đột nhiên đi ra ngoài,từ trên ban công đi tới, thấy tôiđứng ở đó, anh khẽ nhíu mày: “Saoem không nghỉ ngơi cho khỏe màlại chạy ra đây hả?”Tôi giơ tay lúc lắc chiếc điệnthoại trong tay để ra hiệu: “Em đếnlấy điện thoại di động!”“Ngủ cũng không được chơiđiện thoại.”“Vâng!”Sau khi trở về phòng nghỉ ngơitôi vẫn có chút mất hồn.Cũng may phụ nữ có thaithường rất ham ngủ, nằm phátngốc một lúc tôi đã lăn ra ngủ.Lúc tôi tỉnh lại đã là xế chiều,nghe thấy bên ngoài có người cãinhau, tôi vội vàng xuống giường.Có thể là do ngủ lâu nên đầu cóchút khó chịu.Tôi đẩy cửa ra thì thấy haingười Phó Thắng Nam và KiềuCảnh Thần đang tranh chấp vớinhau, không biết hai người đangồn ào cái gì, nhưng khi thấy tôi đi rahọ dừng lại ngay lập tức.Phó Thắng Nam ném choKiều Cảnh Thần một xấp văn kiện,trong giọng nói chất chứa mấyphần lạnh lùng: “Đừng lấy thứ gìcủa mình đề tự chôn mình xuốngmồ, những chuyện như thế, tôi hyvọng anh đừng làm.”Kiều Cảnh Thần nhặt văn kiệnlên, âm u trợn mắt nhìn tôi một cái,sau đó không nói tiếng nào đã rời đi.Tôi có chút khó hiểu, chẳng lẽtôi xuất hiện không đúng lúc sao?“Em ngẩn người cái gì?” PhóThắng Nam mỡ miệng, thân hìnhcao to dựa vào ghế dành cho ôngchủ, có chút lười biếng vươn tay vềphía tôi: “Lại đây!”Tôi đi đến bên cạnh anh,thuận thế ngồi vào trên đùi anh, cóchút chán ghét nói: “Ngủ nhiềuquá nên bây giờ em cảm thấy hơikhó chịu.”Anh nhẹ nhàng vuốt tócquanh vành tai tôi, mặt dán vàotrên cổ tôi: “Không sao đây, lát nữachúng ta đi ra ngoài đi dạo mộtvòng, em có muốn ăn chút gìkhông?”“Em không đói bụng!” Tôingầng đầu nhìn lên chiếc đồng hồtreo tường, đã ba giờ chiều, mìnhngủ mê man suốt ba bốn tiếng,chẳng trách cảm thấy khó chịunhư vậy.Anh đưa cho tôi một ly nước:“Vừa rồi viện trưởng Lâm gọi điệnthoại đến mời chúng ta đi ăn cơm,em có đi không?”Tôi sửng sốt một chút, nhấpmột ngụm nước, sau đó đặt ly nướclên bàn: “Anh đồng ý rồi sao?”Con ngươi của anh dần dầntrở nên thâm thúy, khẽ gật đầu: “Ừ,anh muốn dẫn em đi ăn ngon một chút.”Lý do này ngược lại là lý do tốt.Anh là tổng giám đốc của mộtcông ty lớn, muốn để cho phụ nữđang mang thai của mình ăn ngonmột chút cũng không đến mứcphải đi ăn trực của người khác.“Anh tự quyết định đi” Tôiđứng dậy, sửa sang lại quần áo chođỡ nhăn.Sau khi tới công ty một ngày,tôi chủ yếu chỉ ngủ cũng khônglàm giải quyết được chuyện gì.Vừa lúc anh có điện thoại gọiđến, nhìn tôi gật đầu một cái: “Điđi, lát nữa anh xuống đón em.”Trờ lại phòng làm việc, sắcmặt Hoàng Nhược Vi có chútkhông tốt, khi cô ấy thấy tôi, cốgắng ép buộc bản thân nặn ra mộtnụ cười, nhìn tôi nói: “Giám đốc!”“Sao vậy?” Tôi nhìn bàn làmviệc trống không, hôm nay hiếmthấy không có văn kiện. Vì vậy tôithuận miệng hỏi một câu: “Saohôm nay lại không có văn kiện cầnphải xử lý vậy?”Hoàng Nhược Vi cúi đầu, tâmtrạng thấp thỏm nói: “Văn kiện củabên công ty An Cường bị phó tổnggửi lại, yêu cầu bọn họ làm lại.”“Cần làm lại việc kiểm toáncủa tập đoàn Kiều Dương một lầnnữa sao?”“Vâng!”“Là ý của Phó Thắng Nam hả?”Cô ấy gật đầu: “Dạ.”Vừa rồi khi Phó Thắng Namnói chuyện ð văn phòng, KiểuCảnh Thần đen mặt ngược lại cóthể hiểu được, thì ra là như vậy.“Cô có biết nguyên nhânkhông?” Phó Thắng Nam khôngthể nào tự dưng yêu cầu ngườikhác gia tăng khối lượng công việcmà không có lý do.“Hình như là lúc kiểm tra đềán của công ty An Cường có nhiềuchỗ sơ xuất nhưng cũng khôngphải vấn đề lớn lao gì. Vậy màtrông bộ dáng của phó tổng dườngnhư rất tức giận.” Hoàng Nhược Viấp úng nói, ánh mắt có chút lảng tránh.Tôi cũng không tiếp tục hỏinữa, nếu Phó Thắng Nam đã yêucầu bên kia làm lại một lần nữa thìtôi nói gì cũng vô ích. Hơn nữa,trong lòng của anh cũng tự biếtsắp xếp.“Được rồi!” Tôi trả lời một câunhư vậy rồi đổ mấy chai nướckhoáng đã để mấy ngày trên bànvào chậu hoa ở ban công, độtnhiên tôi nhớ đến chuyện của HạVỹ, tôi nói: “Bên Hạ Vỹ có vấn đề gì không?”“Không có, phản ứng của thịtrường rất tốt, có điều, bên chỗHoàng Liên hình như có chútkhông đúng.”Tôi sửng sốt một chút, nhìn vềphía cô ấy: “Có vấn đề gì hả?”Gần đây có một công ty khoahọc công nghệ ở thành phố TânChâu đang chuẩn bị thu mua nóiCác giám đốc điều hành cấp caobên Hoàng Liên đang thảo luận vềviệc này, có người đồng ý cũng cóngười phản đối.”Hoàng Nhược Vi vẫn đang lưuý đến chuyện này, tôi gật đầu, nói:“Ngày mai cô tìm ai đó hỏi thử xemtình hình bên thành phố Tân Châunhư thế nào, sau đó đặt lịch hẹn đềtôi gặp người bên Hoàng Hiêntrong thời gian ngắn nhất.”Phó Thắng Nam đặt sự chú ývào Hoàng Hiên thì chắc là có ýthu mua rồi, có lẽ đối phương rấtvừa lòng với kỹ thuật của bênHoàng Hiên nên mới vội vã thumua như vậy.Trò chuyện một lúc, cô ấy cóviệc phải làm, tôi thì bật máy tínhtìm kiếm những thông tin về HoàngHiên. Mặc dù đây là một công tykhá nhỏ nhưng giá trị thị trường lạikhông thấp, chỉ có điều ông chủcủa công ty này chỉ say mê với kỹthuật, không rành việc quản lý nênmới khiến một công ty có tiểmnăng như Hoàng Hiên mãi màkhông vực dậy được.Tôi đang cẩn thận suy nghĩmột lát thì có người mở cửa đi vào,là Phó Thắng Nam, anh cời áokhoác âu phục ra, thân hình củaanh cao ráo mảnh khảnh,thắng tắpnhư ngọc, ít đi cái trầm mặc lạnhlẽo đen kịt, lúc này ngược lại anhcó thêm mấy phần hơi thờ nhonhã, sang trọng.“Em đang nhìn cái gì vậy?”Tôi đóng máy tính lại rồi đứnglên: “Chúng ta phải đi Hoàng Hiênrồi sao? Viện trường Lâm có nóicho anh biết địa chỉ không?”Anh gật đầu, thuận tay ôm lấytôi: “Ù, chúng ta đi thôi. Em có thấyđói bụng không?”“Không!” Hình như buổi trưatôi chưa ăn gì, nhưng mấy ngàynay tôi thường xuyên cảm thấykhông đói bụng.Phó Thắng Nam đỗ xe ð gara,tôi bị ám ảnh về gara, cho nên đểanh tự mình đi lái xe, còn tôi thì đira cửa chờ anh.Đại sảnh bên ngoài người đếnngười đi, đứng lâu nên chân tôi cóchút tê, tôi dứt khoát ngồi ð bêncạnh bồn hoa để chờ.Lúc tan làm mọi người cũnglục tục rời khỏi công ty, khó tránhkhỏi việc nhìn thấy mấy bóng dángquen thuộc, thấy Hoàng Nhược Viđổi một bộ váy màu vàng nhạt vàtrang điểm lại. Trên mặt cô ấy đầyvẻ hạnh phúc đi lên chiếc Cadillacmàu đen dưới lầu của công ty.
Chương 77: Cần anh ngủ cùng với em sao?
Phòng làm việc của Phó
Thắng Nam rất lớn, bên trong
phòng làm việc còn có một gian
phòng dùng để nghỉ ngơi, ở đó có
đầy đủ tiện nghi.
Tôi nhăn mày: “Em không
buồn ngủ!”
Nhưng vốn dĩ anh không có ý
định đề ý đến tôi, mà nhất quyết
đưa tôi vào phòng nghỉ ngơi, thời
tiết có chút nóng, anh mỡ máy điều
hòa lên: “Nằm xuống ngủ một lát.”
Trong lúc nói chuyện còn tiện thể
cầm điện thoại di động của tôi đi.
“Phó Thắng Naml” Lúc này
mới có mấy giờ, tôi làm sao có thể
ngủ được chứ? “Buổi sáng em thức
dậy trễ nên bây giờ không có buồn ngủ.”
Anh nhìn tôi: “Cần anh ngủ
cùng với em sao?”
Tôi không trả lời, có chút tức
giận trực tiếp bò lên giường, kéo
chăn che trên đầu mình, ồm ồm
nói: “Em ngủ, anh có thể đi ra
ngoài.”
Bên ngoài loáng thoáng
truyền đến âm thanh anh bật cười:
“Được!”
Không lâu sau, cả căn phòng
đều chìm vào yên lặng không có
bất kỳ tiếng động gì, tôi nghĩ rằng
anh đã rời khỏi đây nên tôi vén
chăn lên, nhìn chằm chằm trần nhà
ngần người, trong lòng tôi vẫn cảm
thấy vô cùng buồn bực và khó
chịu.
Phó Thắng Nam thay đổi là
bởi vì áy náy sao?
Hôn nhân không có tình yêu,
thật sự có thể trải qua suốt một đời
hay không?
Tinh thần của tôi có chút tan
rã, nghĩ càng nhiều đầu lại càng
đau, vốn dĩ không ngủ được, tôi
đứng dậy chuẩn bị đi tìm điện
thoại di động, hình như vừa rồi tôi
để ð ngoài thì phải.
Tôi xuống giường, đứng dậy di
ra ngoài, Phó Thắng Nam không có
ở trong phòng làm việc.
Tôi nhìn xung quanh, thấy ở
trên ban công có người đang đứng
ð sau rèm cửa sổ. Tôi cầm điện
thoại di động chuẩn bị đi vào.
Vô tình nghe được âm thanh
Phó Thắng Nam nói chuyện qua
điện thoại: “Cô ấy không sao chứ?”
Tôi không biết bên kia nói gì,
chỉ thấy anh mỡ miệng nói: “Ừ,
mang cô ấy đi bệnh viện kiểm tra,
băng bó thật tốt chỗ bị trầy xước,
sau khi làm xong thì đưa cô ấy trở
về vườn lê.”
Là Lâm Hạnh Nguyên.
Đúng vậy, sao tôi có thể quên
mất, tôi bị thương, Lâm Hạnh
Nguyên cũng bị thương. Người anh
không nhắc tới mới là người anh lo
lắng nhất.
Đối với tôi, anh không có tình
yêu mà chỉ có trách nhiệm.
Có lẽ Phó Thắng Nam không
nghĩ tới tôi lại đột nhiên đi ra ngoài,
từ trên ban công đi tới, thấy tôi
đứng ở đó, anh khẽ nhíu mày: “Sao
em không nghỉ ngơi cho khỏe mà
lại chạy ra đây hả?”
Tôi giơ tay lúc lắc chiếc điện
thoại trong tay để ra hiệu: “Em đến
lấy điện thoại di động!”
“Ngủ cũng không được chơi
điện thoại.”
“Vâng!”
Sau khi trở về phòng nghỉ ngơi
tôi vẫn có chút mất hồn.
Cũng may phụ nữ có thai
thường rất ham ngủ, nằm phát
ngốc một lúc tôi đã lăn ra ngủ.
Lúc tôi tỉnh lại đã là xế chiều,
nghe thấy bên ngoài có người cãi
nhau, tôi vội vàng xuống giường.
Có thể là do ngủ lâu nên đầu có
chút khó chịu.
Tôi đẩy cửa ra thì thấy hai
người Phó Thắng Nam và Kiều
Cảnh Thần đang tranh chấp với
nhau, không biết hai người đang
ồn ào cái gì, nhưng khi thấy tôi đi ra
họ dừng lại ngay lập tức.
Phó Thắng Nam ném cho
Kiều Cảnh Thần một xấp văn kiện,
trong giọng nói chất chứa mấy
phần lạnh lùng: “Đừng lấy thứ gì
của mình đề tự chôn mình xuống
mồ, những chuyện như thế, tôi hy
vọng anh đừng làm.”
Kiều Cảnh Thần nhặt văn kiện
lên, âm u trợn mắt nhìn tôi một cái,
sau đó không nói tiếng nào đã rời đi.
Tôi có chút khó hiểu, chẳng lẽ
tôi xuất hiện không đúng lúc sao?
“Em ngẩn người cái gì?” Phó
Thắng Nam mỡ miệng, thân hình
cao to dựa vào ghế dành cho ông
chủ, có chút lười biếng vươn tay về
phía tôi: “Lại đây!”
Tôi đi đến bên cạnh anh,
thuận thế ngồi vào trên đùi anh, có
chút chán ghét nói: “Ngủ nhiều
quá nên bây giờ em cảm thấy hơi
khó chịu.”
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc
quanh vành tai tôi, mặt dán vào
trên cổ tôi: “Không sao đây, lát nữa
chúng ta đi ra ngoài đi dạo một
vòng, em có muốn ăn chút gì
không?”
“Em không đói bụng!” Tôi
ngầng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ
treo tường, đã ba giờ chiều, mình
ngủ mê man suốt ba bốn tiếng,
chẳng trách cảm thấy khó chịu
như vậy.
Anh đưa cho tôi một ly nước:
“Vừa rồi viện trưởng Lâm gọi điện
thoại đến mời chúng ta đi ăn cơm,
em có đi không?”
Tôi sửng sốt một chút, nhấp
một ngụm nước, sau đó đặt ly nước
lên bàn: “Anh đồng ý rồi sao?”
Con ngươi của anh dần dần
trở nên thâm thúy, khẽ gật đầu: “Ừ,
anh muốn dẫn em đi ăn ngon một chút.”
Lý do này ngược lại là lý do tốt.
Anh là tổng giám đốc của một
công ty lớn, muốn để cho phụ nữ
đang mang thai của mình ăn ngon
một chút cũng không đến mức
phải đi ăn trực của người khác.
“Anh tự quyết định đi” Tôi
đứng dậy, sửa sang lại quần áo cho
đỡ nhăn.
Sau khi tới công ty một ngày,
tôi chủ yếu chỉ ngủ cũng không
làm giải quyết được chuyện gì.
Vừa lúc anh có điện thoại gọi
đến, nhìn tôi gật đầu một cái: “Đi
đi, lát nữa anh xuống đón em.”
Trờ lại phòng làm việc, sắc
mặt Hoàng Nhược Vi có chút
không tốt, khi cô ấy thấy tôi, cố
gắng ép buộc bản thân nặn ra một
nụ cười, nhìn tôi nói: “Giám đốc!”
“Sao vậy?” Tôi nhìn bàn làm
việc trống không, hôm nay hiếm
thấy không có văn kiện. Vì vậy tôi
thuận miệng hỏi một câu: “Sao
hôm nay lại không có văn kiện cần
phải xử lý vậy?”
Hoàng Nhược Vi cúi đầu, tâm
trạng thấp thỏm nói: “Văn kiện của
bên công ty An Cường bị phó tổng
gửi lại, yêu cầu bọn họ làm lại.”
“Cần làm lại việc kiểm toán
của tập đoàn Kiều Dương một lần
nữa sao?”
“Vâng!”
“Là ý của Phó Thắng Nam hả?”
Cô ấy gật đầu: “Dạ.”
Vừa rồi khi Phó Thắng Nam
nói chuyện ð văn phòng, Kiểu
Cảnh Thần đen mặt ngược lại có
thể hiểu được, thì ra là như vậy.
“Cô có biết nguyên nhân
không?” Phó Thắng Nam không
thể nào tự dưng yêu cầu người
khác gia tăng khối lượng công việc
mà không có lý do.
“Hình như là lúc kiểm tra đề
án của công ty An Cường có nhiều
chỗ sơ xuất nhưng cũng không
phải vấn đề lớn lao gì. Vậy mà
trông bộ dáng của phó tổng dường
như rất tức giận.” Hoàng Nhược Vi
ấp úng nói, ánh mắt có chút lảng tránh.
Tôi cũng không tiếp tục hỏi
nữa, nếu Phó Thắng Nam đã yêu
cầu bên kia làm lại một lần nữa thì
tôi nói gì cũng vô ích. Hơn nữa,
trong lòng của anh cũng tự biết
sắp xếp.
“Được rồi!” Tôi trả lời một câu
như vậy rồi đổ mấy chai nước
khoáng đã để mấy ngày trên bàn
vào chậu hoa ở ban công, đột
nhiên tôi nhớ đến chuyện của Hạ
Vỹ, tôi nói: “Bên Hạ Vỹ có vấn đề gì không?”
“Không có, phản ứng của thị
trường rất tốt, có điều, bên chỗ
Hoàng Liên hình như có chút
không đúng.”
Tôi sửng sốt một chút, nhìn về
phía cô ấy: “Có vấn đề gì hả?”
Gần đây có một công ty khoa
học công nghệ ở thành phố Tân
Châu đang chuẩn bị thu mua nói
Các giám đốc điều hành cấp cao
bên Hoàng Liên đang thảo luận về
việc này, có người đồng ý cũng có
người phản đối.”
Hoàng Nhược Vi vẫn đang lưu
ý đến chuyện này, tôi gật đầu, nói:
“Ngày mai cô tìm ai đó hỏi thử xem
tình hình bên thành phố Tân Châu
như thế nào, sau đó đặt lịch hẹn đề
tôi gặp người bên Hoàng Hiên
trong thời gian ngắn nhất.”
Phó Thắng Nam đặt sự chú ý
vào Hoàng Hiên thì chắc là có ý
thu mua rồi, có lẽ đối phương rất
vừa lòng với kỹ thuật của bên
Hoàng Hiên nên mới vội vã thu
mua như vậy.
Trò chuyện một lúc, cô ấy có
việc phải làm, tôi thì bật máy tính
tìm kiếm những thông tin về Hoàng
Hiên. Mặc dù đây là một công ty
khá nhỏ nhưng giá trị thị trường lại
không thấp, chỉ có điều ông chủ
của công ty này chỉ say mê với kỹ
thuật, không rành việc quản lý nên
mới khiến một công ty có tiểm
năng như Hoàng Hiên mãi mà
không vực dậy được.
Tôi đang cẩn thận suy nghĩ
một lát thì có người mở cửa đi vào,
là Phó Thắng Nam, anh cời áo
khoác âu phục ra, thân hình của
anh cao ráo mảnh khảnh,thắng tắp
như ngọc, ít đi cái trầm mặc lạnh
lẽo đen kịt, lúc này ngược lại anh
có thêm mấy phần hơi thờ nho
nhã, sang trọng.
“Em đang nhìn cái gì vậy?”
Tôi đóng máy tính lại rồi đứng
lên: “Chúng ta phải đi Hoàng Hiên
rồi sao? Viện trường Lâm có nói
cho anh biết địa chỉ không?”
Anh gật đầu, thuận tay ôm lấy
tôi: “Ù, chúng ta đi thôi. Em có thấy
đói bụng không?”
“Không!” Hình như buổi trưa
tôi chưa ăn gì, nhưng mấy ngày
nay tôi thường xuyên cảm thấy
không đói bụng.
Phó Thắng Nam đỗ xe ð gara,
tôi bị ám ảnh về gara, cho nên để
anh tự mình đi lái xe, còn tôi thì đi
ra cửa chờ anh.
Đại sảnh bên ngoài người đến
người đi, đứng lâu nên chân tôi có
chút tê, tôi dứt khoát ngồi ð bên
cạnh bồn hoa để chờ.
Lúc tan làm mọi người cũng
lục tục rời khỏi công ty, khó tránh
khỏi việc nhìn thấy mấy bóng dáng
quen thuộc, thấy Hoàng Nhược Vi
đổi một bộ váy màu vàng nhạt và
trang điểm lại. Trên mặt cô ấy đầy
vẻ hạnh phúc đi lên chiếc Cadillac
màu đen dưới lầu của công ty.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 77: Cần anh ngủ cùng với em sao?Phòng làm việc của PhóThắng Nam rất lớn, bên trongphòng làm việc còn có một gianphòng dùng để nghỉ ngơi, ở đó cóđầy đủ tiện nghi.Tôi nhăn mày: “Em khôngbuồn ngủ!”Nhưng vốn dĩ anh không có ýđịnh đề ý đến tôi, mà nhất quyếtđưa tôi vào phòng nghỉ ngơi, thờitiết có chút nóng, anh mỡ máy điềuhòa lên: “Nằm xuống ngủ một lát.”Trong lúc nói chuyện còn tiện thểcầm điện thoại di động của tôi đi.“Phó Thắng Naml” Lúc nàymới có mấy giờ, tôi làm sao có thểngủ được chứ? “Buổi sáng em thứcdậy trễ nên bây giờ không có buồn ngủ.”Anh nhìn tôi: “Cần anh ngủcùng với em sao?”Tôi không trả lời, có chút tứcgiận trực tiếp bò lên giường, kéochăn che trên đầu mình, ồm ồmnói: “Em ngủ, anh có thể đi rangoài.”Bên ngoài loáng thoángtruyền đến âm thanh anh bật cười:“Được!”Không lâu sau, cả căn phòngđều chìm vào yên lặng không cóbất kỳ tiếng động gì, tôi nghĩ rằnganh đã rời khỏi đây nên tôi vénchăn lên, nhìn chằm chằm trần nhàngần người, trong lòng tôi vẫn cảmthấy vô cùng buồn bực và khóchịu.Phó Thắng Nam thay đổi làbởi vì áy náy sao?Hôn nhân không có tình yêu,thật sự có thể trải qua suốt một đờihay không?Tinh thần của tôi có chút tanrã, nghĩ càng nhiều đầu lại càngđau, vốn dĩ không ngủ được, tôiđứng dậy chuẩn bị đi tìm điệnthoại di động, hình như vừa rồi tôiđể ð ngoài thì phải.Tôi xuống giường, đứng dậy dira ngoài, Phó Thắng Nam không cóở trong phòng làm việc.Tôi nhìn xung quanh, thấy ởtrên ban công có người đang đứngð sau rèm cửa sổ. Tôi cầm điệnthoại di động chuẩn bị đi vào.Vô tình nghe được âm thanhPhó Thắng Nam nói chuyện quađiện thoại: “Cô ấy không sao chứ?”Tôi không biết bên kia nói gì,chỉ thấy anh mỡ miệng nói: “Ừ,mang cô ấy đi bệnh viện kiểm tra,băng bó thật tốt chỗ bị trầy xước,sau khi làm xong thì đưa cô ấy trởvề vườn lê.”Là Lâm Hạnh Nguyên.Đúng vậy, sao tôi có thể quênmất, tôi bị thương, Lâm HạnhNguyên cũng bị thương. Người anhkhông nhắc tới mới là người anh lolắng nhất.Đối với tôi, anh không có tìnhyêu mà chỉ có trách nhiệm.Có lẽ Phó Thắng Nam khôngnghĩ tới tôi lại đột nhiên đi ra ngoài,từ trên ban công đi tới, thấy tôiđứng ở đó, anh khẽ nhíu mày: “Saoem không nghỉ ngơi cho khỏe màlại chạy ra đây hả?”Tôi giơ tay lúc lắc chiếc điệnthoại trong tay để ra hiệu: “Em đếnlấy điện thoại di động!”“Ngủ cũng không được chơiđiện thoại.”“Vâng!”Sau khi trở về phòng nghỉ ngơitôi vẫn có chút mất hồn.Cũng may phụ nữ có thaithường rất ham ngủ, nằm phátngốc một lúc tôi đã lăn ra ngủ.Lúc tôi tỉnh lại đã là xế chiều,nghe thấy bên ngoài có người cãinhau, tôi vội vàng xuống giường.Có thể là do ngủ lâu nên đầu cóchút khó chịu.Tôi đẩy cửa ra thì thấy haingười Phó Thắng Nam và KiềuCảnh Thần đang tranh chấp vớinhau, không biết hai người đangồn ào cái gì, nhưng khi thấy tôi đi rahọ dừng lại ngay lập tức.Phó Thắng Nam ném choKiều Cảnh Thần một xấp văn kiện,trong giọng nói chất chứa mấyphần lạnh lùng: “Đừng lấy thứ gìcủa mình đề tự chôn mình xuốngmồ, những chuyện như thế, tôi hyvọng anh đừng làm.”Kiều Cảnh Thần nhặt văn kiệnlên, âm u trợn mắt nhìn tôi một cái,sau đó không nói tiếng nào đã rời đi.Tôi có chút khó hiểu, chẳng lẽtôi xuất hiện không đúng lúc sao?“Em ngẩn người cái gì?” PhóThắng Nam mỡ miệng, thân hìnhcao to dựa vào ghế dành cho ôngchủ, có chút lười biếng vươn tay vềphía tôi: “Lại đây!”Tôi đi đến bên cạnh anh,thuận thế ngồi vào trên đùi anh, cóchút chán ghét nói: “Ngủ nhiềuquá nên bây giờ em cảm thấy hơikhó chịu.”Anh nhẹ nhàng vuốt tócquanh vành tai tôi, mặt dán vàotrên cổ tôi: “Không sao đây, lát nữachúng ta đi ra ngoài đi dạo mộtvòng, em có muốn ăn chút gìkhông?”“Em không đói bụng!” Tôingầng đầu nhìn lên chiếc đồng hồtreo tường, đã ba giờ chiều, mìnhngủ mê man suốt ba bốn tiếng,chẳng trách cảm thấy khó chịunhư vậy.Anh đưa cho tôi một ly nước:“Vừa rồi viện trưởng Lâm gọi điệnthoại đến mời chúng ta đi ăn cơm,em có đi không?”Tôi sửng sốt một chút, nhấpmột ngụm nước, sau đó đặt ly nướclên bàn: “Anh đồng ý rồi sao?”Con ngươi của anh dần dầntrở nên thâm thúy, khẽ gật đầu: “Ừ,anh muốn dẫn em đi ăn ngon một chút.”Lý do này ngược lại là lý do tốt.Anh là tổng giám đốc của mộtcông ty lớn, muốn để cho phụ nữđang mang thai của mình ăn ngonmột chút cũng không đến mứcphải đi ăn trực của người khác.“Anh tự quyết định đi” Tôiđứng dậy, sửa sang lại quần áo chođỡ nhăn.Sau khi tới công ty một ngày,tôi chủ yếu chỉ ngủ cũng khônglàm giải quyết được chuyện gì.Vừa lúc anh có điện thoại gọiđến, nhìn tôi gật đầu một cái: “Điđi, lát nữa anh xuống đón em.”Trờ lại phòng làm việc, sắcmặt Hoàng Nhược Vi có chútkhông tốt, khi cô ấy thấy tôi, cốgắng ép buộc bản thân nặn ra mộtnụ cười, nhìn tôi nói: “Giám đốc!”“Sao vậy?” Tôi nhìn bàn làmviệc trống không, hôm nay hiếmthấy không có văn kiện. Vì vậy tôithuận miệng hỏi một câu: “Saohôm nay lại không có văn kiện cầnphải xử lý vậy?”Hoàng Nhược Vi cúi đầu, tâmtrạng thấp thỏm nói: “Văn kiện củabên công ty An Cường bị phó tổnggửi lại, yêu cầu bọn họ làm lại.”“Cần làm lại việc kiểm toáncủa tập đoàn Kiều Dương một lầnnữa sao?”“Vâng!”“Là ý của Phó Thắng Nam hả?”Cô ấy gật đầu: “Dạ.”Vừa rồi khi Phó Thắng Namnói chuyện ð văn phòng, KiểuCảnh Thần đen mặt ngược lại cóthể hiểu được, thì ra là như vậy.“Cô có biết nguyên nhânkhông?” Phó Thắng Nam khôngthể nào tự dưng yêu cầu ngườikhác gia tăng khối lượng công việcmà không có lý do.“Hình như là lúc kiểm tra đềán của công ty An Cường có nhiềuchỗ sơ xuất nhưng cũng khôngphải vấn đề lớn lao gì. Vậy màtrông bộ dáng của phó tổng dườngnhư rất tức giận.” Hoàng Nhược Viấp úng nói, ánh mắt có chút lảng tránh.Tôi cũng không tiếp tục hỏinữa, nếu Phó Thắng Nam đã yêucầu bên kia làm lại một lần nữa thìtôi nói gì cũng vô ích. Hơn nữa,trong lòng của anh cũng tự biếtsắp xếp.“Được rồi!” Tôi trả lời một câunhư vậy rồi đổ mấy chai nướckhoáng đã để mấy ngày trên bànvào chậu hoa ở ban công, độtnhiên tôi nhớ đến chuyện của HạVỹ, tôi nói: “Bên Hạ Vỹ có vấn đề gì không?”“Không có, phản ứng của thịtrường rất tốt, có điều, bên chỗHoàng Liên hình như có chútkhông đúng.”Tôi sửng sốt một chút, nhìn vềphía cô ấy: “Có vấn đề gì hả?”Gần đây có một công ty khoahọc công nghệ ở thành phố TânChâu đang chuẩn bị thu mua nóiCác giám đốc điều hành cấp caobên Hoàng Liên đang thảo luận vềviệc này, có người đồng ý cũng cóngười phản đối.”Hoàng Nhược Vi vẫn đang lưuý đến chuyện này, tôi gật đầu, nói:“Ngày mai cô tìm ai đó hỏi thử xemtình hình bên thành phố Tân Châunhư thế nào, sau đó đặt lịch hẹn đềtôi gặp người bên Hoàng Hiêntrong thời gian ngắn nhất.”Phó Thắng Nam đặt sự chú ývào Hoàng Hiên thì chắc là có ýthu mua rồi, có lẽ đối phương rấtvừa lòng với kỹ thuật của bênHoàng Hiên nên mới vội vã thumua như vậy.Trò chuyện một lúc, cô ấy cóviệc phải làm, tôi thì bật máy tínhtìm kiếm những thông tin về HoàngHiên. Mặc dù đây là một công tykhá nhỏ nhưng giá trị thị trường lạikhông thấp, chỉ có điều ông chủcủa công ty này chỉ say mê với kỹthuật, không rành việc quản lý nênmới khiến một công ty có tiểmnăng như Hoàng Hiên mãi màkhông vực dậy được.Tôi đang cẩn thận suy nghĩmột lát thì có người mở cửa đi vào,là Phó Thắng Nam, anh cời áokhoác âu phục ra, thân hình củaanh cao ráo mảnh khảnh,thắng tắpnhư ngọc, ít đi cái trầm mặc lạnhlẽo đen kịt, lúc này ngược lại anhcó thêm mấy phần hơi thờ nhonhã, sang trọng.“Em đang nhìn cái gì vậy?”Tôi đóng máy tính lại rồi đứnglên: “Chúng ta phải đi Hoàng Hiênrồi sao? Viện trường Lâm có nóicho anh biết địa chỉ không?”Anh gật đầu, thuận tay ôm lấytôi: “Ù, chúng ta đi thôi. Em có thấyđói bụng không?”“Không!” Hình như buổi trưatôi chưa ăn gì, nhưng mấy ngàynay tôi thường xuyên cảm thấykhông đói bụng.Phó Thắng Nam đỗ xe ð gara,tôi bị ám ảnh về gara, cho nên đểanh tự mình đi lái xe, còn tôi thì đira cửa chờ anh.Đại sảnh bên ngoài người đếnngười đi, đứng lâu nên chân tôi cóchút tê, tôi dứt khoát ngồi ð bêncạnh bồn hoa để chờ.Lúc tan làm mọi người cũnglục tục rời khỏi công ty, khó tránhkhỏi việc nhìn thấy mấy bóng dángquen thuộc, thấy Hoàng Nhược Viđổi một bộ váy màu vàng nhạt vàtrang điểm lại. Trên mặt cô ấy đầyvẻ hạnh phúc đi lên chiếc Cadillacmàu đen dưới lầu của công ty.