Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 78

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 78: Bạn trai Hoàng Nhược ViNgười muốn kết hôn, trên mặtđều mang theo dáng vẻ hạnhphúc, tươi cười. Tôi không nhịnđược thầm nghĩ, phải là một ngườiđàn ông như thế nào mới có thểlàm cho một người bình thườngluôn nghiêm túc, thận trọng có thểvui mừng đến thế kia.Cửa sổ ở ghế lái không đóng,tôi không nhịn được tò mò nhìnqua đó. Nhìn qua một cái lập tứcthấy người đàn ông ngồi đó, người congnày chừng hai mươi bảy, hai mươitám tuổi, mặt mày sạch sẽ. Tóm lạilà một người đàn ông ưa nhìn, códáng vẻ của người đọc sách.Tiếng còi xe vang lên cắtngang dòng suy nghĩ của tôi. Theotiếng còi xe nhìn lại, tôi thấy PhóThắng Nam đang lái xe về phía mình.Tôi lên xe, theo bản năng nhìnvề phía cổng công ty thêm một lầnnữa, chiếc xe Cadillac màu đen đãkhông còn ở đó nữa rồi.“Nhìn cái gì thế?” Phó ThắngNam vươn mình tới gần tôi, thay tôiđến từ sớm. Trong phòng ngoài haingười bọn họ còn có hai vị kháchmời lạ mặt khác.Nhìn thấy tôi và Phó ThắngNam đến, mọi người đều có chúttỉnh tế giới thiệu lẫn nhau. Ngoạitrừ vợ chồng viện trường Lâm, haingười còn lại, một người là phụ nữtrung niên đảm nhiệm chức vụchuyên gia khoa phụ sản, mộtngười là cháu gái viện trường Lâm,nhìn qua khá nhỏ tuổi. Cô bé mớilớn tuổi còn nhỏ, nhìn vừa ngâyngô, vừa đáng yêu.“Cô Phó, tôi đã gọi cho cô mộtđến từ sớm. Trong phòng ngoài haingười bọn họ còn có hai vị kháchmời lạ mặt khác.Nhìn thấy tôi và Phó ThắngNam đến, mọi người đều có chúttỉnh tế giới thiệu lẫn nhau. Ngoạitrừ vợ chồng viện trưởng Lâm, haingười còn lại, một người là phụ nữtrung niên đảm nhiệm chức vụchuyên gia khoa phụ sản, mộtngười là cháu gái viện trưởng Lâm,nhìn qua khá nhỏ tuổi. Cô bé mớilớn tuổi còn nhỏ, nhìn vừa ngâyngô, vừa đáng yêu.“Cô Phó, tôi đã gọi cho cô mộtphần gà rang muối của nhà hàngnày, mùi vị rất ngon. Lát nữa cônếm thử xem sao nhé! Lầu ở đâycũng được lắm đấy.” Bà Lâm và tôivốn có chút quen biết, thế nên lúcnày trò chuyện, tán gẫu với tôi rấtnhiệt tình.Bà ấy lặng lẽ nói thầm bên taitôi: “Cô không biết đâu, cô dọachết tôi rồi. Tôi còn tưởng rằng côthật sự đánh mất đứa nhỏ. Mấyngày trước tôi còn cố ý lên miếuBảo Hoa cầu phúc một chuyến đấy.”Tôi cảm thấy hơi có lỗi với bàấy về chuyện đó nên xấu hồ nói:“Lúc đó đúng là tôi có chút khónói, không phải tôi cố ý gạt bà.Thành thật xin lỗi.”Bà Lâm lắc đầu nở nụ cười nóivới tôi: “Xin lỗi cái gì chứ, huống hồmọi chuyện bây giờ đều tốt cả rồi.Không nên nhắc lại những chuyệnkia nữa.”Viện trường Lâm nói với PhóThắng Nam mấy câu, sau đó ôngấy nhìn về phía tôi: “Cô Phó, bác sĩLý là chuyên gia khoa phụ sản củabệnh viện chúng tôi. Trước đó, tổnggiám đốc Phó đã cố ý nhờ tôi tìmcho cô một vị chuyên gia, bà ấy sẽở bên quan tâm, chăm sóc cho cômọi lúc mọi nơi, kể từ khi mang thaiđến khi bước vào phòng sinh.”Bác sĩ Lý bên kia nhanh chóngnhìn về phía tôi cười cười: “Cô Phó,sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì côcó thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽgiải đáp mọi thắc mắc của cô.”Tôi cũng mỉm cười với bà ấy, lễnghỉ trên bàn ăn không thể thiếu,tôi bưng cốc rót nước trái cây vàođó thay rượu, giơ lên nhìn về phíaviện trưởng Lâm: “Sau này còn nhờviện trường Lâm giúp đỡ nhiều.Bây giờ, ð đây Thầm Xuân Hinh tôimạn phép cảm ơn ông trước.”Mấy phần kín đáo, cũng làmbầu không khí bớt gượng gạo hơn.Khi không khí trong phòng bớtgượng gạo, cô bé bên cạnh việntrường Lâm cũng nói bóng nói gióvới ông ấy vài lần. Đúng lúc rượuđược người ta mang lên, việntrưởng Lâm nhìn về phía PhóThắng Nam và tôi, có chút ngượngngùng nói:“Hôm nay vốn tôi chỉ muốnmời hai vị đến ăn một bữa cơmbình thường. Thế nhưng ngặt nỗicòn có chút chuyện khó nói, mongtổng giám đốc Phó và cô Phó gậtđầu châm trước cho.”Nói đến đây, có lẽ ông ấycũng không biết phải nói tiếp thếnào, tôi cười tiếp lời: “Viện trưởngLâm khách khí quá rồi. Chúng tahợp tác nhiều năm, sao có thểdùng chữ “mong” này được? Ôngcó chuyện gì vướng bận thì cứ nóira. Có thể giúp được, phận làm conlàm cháu như chúng tôi nhất địnhsẽ giúp.”Nghe tôi nói thế, Viện trườngLâm bật cười có mấy phần biết ơnnhìn tôi. Thế nhưng, lúc này có lẽông ấy ngại thật nên vẫn chưa nóitiếp được.Bà Lâm ngồi bên cạnh nhanhchóng mỡ miệng tiếp lời thaychồng mình, bà nói:“Chuyện là như vậy, cô cháugái Trường Anh này nhà chúng tôi,trước giờ vẫn muốn đến tập đoànnhà họ Phó để làm việc. Năm naycon bé vừa mới tốt nghiệp đại học,đứa nhỏ này nhìn gầy gò vậy thôichứ thông tuệ lắm. Chúng tôi hiểurõ, những năm qua, tập đoàn nhàhọ Phó đặt ra yêu cầu cực kỳnghiêm ngặt đối với việc tuyểnchọn người tài.Đứa nhỏ này đã đến năn nỉ vớivợ chồng chúng tôi mấy ngày nayrồi. Nó muốn vợ chồng chúng tôinói giúp vài câu với tổng giám đốcPhó và cô Phó trong buổi gặp mặtngày hôm nay. Xem xem liệu haingười có thể châm chước, cố gắngsắp xếp cho con bé một chức vụnho nhỏ trong tập đoàn nhà họPhó hay không.”Tôi sững sờ, không nhịn đượcnhìn về phía Phó Thắng Nam. Việctuyển chọn người cho tập đoànnhà họ Phó trước giờ rất nghiêmngặt. Người được chọn vào công tyđảm nhận công việc đều là nhữngngười do phòng nhân sự cẩn thậnsàng lọc qua rất nhiều lần mớiquyết định giữ lại.Thứ nhất, tập đoàn nhà họPhó lại là tập đoàn đã niêm yết trênsàn giao dịch, mức lương và cácđãi ngộ khác cao hơn những côngty khác rất nhiều.Thứ hai, tập đoàn nhà họ Phólà nơi rèn luyện, đào tạo nhân lựcvô cùng tốt. Những người có thể ởlại tập đoàn nhà họ Phó, sau nàycho dù có nghỉ việc ở đó đổi sangmột công việc khác cũng sẽ cónhững lựa chọn không tồi. Xét chocùng thì tập đoàn nhà họ Phó cócấp độ bồi dưỡng, đào tạo nhânlực hơn rất nhiều so với nhữngcông ty khác.Lúc trước khi tôi mới gia nhậpvào tập đoàn nhà họ Phó, cũngphải trải qua cửa ải gian khổ nàycủa phòng nhân sự. Sau đó mớitừng bước từng bước di lên. Đươngnhiên trong lúc ấy không thể thiếusự trợ giúp của ông nội được.Tôi nhìn về phía cô gái nhỏmột chút, sau đó lại nhìn về phía bàLâm rồi nói:“Có thể được các vị coi trọng,đó là vinh hạnh của tập đoàn nhàhọ Phó. Như hai vị cũng đã biết,năm đó vợ tôi cũng phải tự mình cốgắng mới có thể tiến vào tập đoànnhà họ Phó. Cứ vào tháng sáuhàng năm tập đoàn sẽ tổ chức mộtlần tuyển nhân sự, đến lúc ấy hai vịcó thể để cho cô Lâm đến đó thửxem sao.”Cái người tên Phó Thắng Namnày, cách xử lý mấy chuyện đốinhân xử thế thực sự không đượcnày, thấy cô bé sùng bái nhìn PhóThắng Nam, trong đôi con ngươitràn ngập tình cảm ngưỡng mộ củaphái yếu dành cho phái mạnh.Phó Thắng Nam nghe bà Lâmnói xong, cũng không lên tiếng trảlời ngay. Anh thong thả múc cho tôimột chén canh, giọng nói trầmthấp bảo: “Uống nhiều canh nàymột chút, canh này có tác dụng anthần giúp ngủ ngon hơn.”Tôi gật đầu, trong lòng thầmnghĩ xem anh định xử lý việc nàycủa viện trưởng Lâm như thế nào.Chỉ thấy anh nhìn viện trường Lâmlòng người, làm tôi thật không biếtnên nói cái gì cho phải.Lði này của anh, có khác nàođang bảo cô gái bé nhỏ kia phải tựthân vận động, dựa vào thực lực đểgia nhập công ty.Thấy trên mặt viện trưởngLâm có chút lúng túng, lại thấy sắcmặt cô gái bé nhỏ kia không tốtlắm, tôi đành phải mỡ miệng nói:“Cô Lâm tốt nghiệp đại học cótiếng, năng lực và chuyên môn hẳnlà rất tốt. Đến lúc đó tập đoàn nhàhọ Phó chúng tôi sẽ chờ cô. Tôi tinrằng sau này chúng ta có thể làmviệc dưới cùng một mái nhà.”Tôi vừa nói ra mấy lời này, sắcmặt cô gái nhỏ cũng khá hơn mộtchút. Cô bé sợ hãi nhìn Phó ThắngNam dò hỏi: “Có thật không?”Một đứa nhỏ vừa mới bướcvào xã hội, nỗi niềm chờ mongtương lai tốt đẹp là điều khó tránhkhỏi. Cái tên Phó Thắng Nam nàytuy độc miệng, nhưng may thay lạilà người kiệm lời ít nói.Nếu có thể không nói lời nào,anh chắc chắn sẽ chọn không lêntiếng. Thế nên lúc này sự im lặngcủa anh ta được cô gái nhỏ tựđộng phiên dịch thành ngầm đồng ý.Sau khi cơm nước no nê, bữatiệc cũng đi đến hồi kết thúc.Ra khỏi phòng ăn, viện trưởngLâm và bà Lâm còn vô cùng kháchkhí chào hỏi, hứa hẹn một phen.Tôi chỉ cảm thấy hơi uể oải, hơnnữa buổi tối nhiệt độ khá thấp, nêncũng gật đầu qua loa, không nói gì thêm.Bả vai đột nhiên ấm lên, tôivừa ngẩng đầu lập tức thấy PhóThắng Nam đang khoác thêmquần áo cho mình. Tôi ngần ngườimột chốc, vẫn mở miệng nói: “Cảm ơn!”Đúng lúc này có một chiếcCadillac màu đen đỗ lại ở trướccửa nhà hàng. Sau đó một ngườiđàn ông nhìn qua có vẻ dịu dàng,sáng sủa mỡ cửa xe bước xuống.Anh ta vừa nhìn thấy viện trườngLâm và bà Lâm nhanh chóng bướclại gọi: “Cha mẹ! Lần sau hai ngườicó thể gọi cho con trước nửa tiếngđược không.”Bà Lâm thân mật kéo lấy tayanh ta, nhìn Phó Thắng Nam và tôigiới thiệu: “Tổng giám đốc Phó, côPhó, đây là con trai tôi, Lâm Đình.Lẽ ra tối nay nó cũng sẽ đến đâygặp mặt mọi người, nhưng giữachừng lại có việc nên không tớiđược. Thế này cũng vừa kịp lúc,mọi người làm quen với nhau mộtchút.”Hai bên nói với nhau qua lạivài câu. Không hiểu sao đột nhiêntôi có cảm giác cái người tên LâmĐình này khá quen mắt. Thế nhưngtrong thời gian ngắn cũng khôngnhớ ra được đã gặp anh ta ở đâu,khi nào.Nghe bà Lâm giới thiệu anh talàm việc tại AC, tôi lại càng khôngnhịn được mà ghi nhớ cho thật kỹ.Dù sao cũng ăn uống bàn bạcxong rồi, không còn chuyện gìquan trọng nữa, thế nên hai bênnói qua loa mấy lời tạm biệt xongrồi ai về nhà nấy.Sau khi ngồi lên xe rồi, tôi khẽnhíu mày nhìn ra phía ngoài cửa xe.Bàn tay đột nhiên bị mộtluồng ấm áp nắm lấy. Tôi vừa quayđầu lại đã thấy một tay Phó ThắngNam đang lái xe, một tay còn lạinắm lấy tay tôi. Thấy vậy tôi khôngnhịn được nói: “Như vậy không ăn”

Chương 78: Bạn trai Hoàng Nhược Vi

Người muốn kết hôn, trên mặt

đều mang theo dáng vẻ hạnh

phúc, tươi cười. Tôi không nhịn

được thầm nghĩ, phải là một người

đàn ông như thế nào mới có thể

làm cho một người bình thường

luôn nghiêm túc, thận trọng có thể

vui mừng đến thế kia.

Cửa sổ ở ghế lái không đóng,

tôi không nhịn được tò mò nhìn

qua đó. Nhìn qua một cái lập tức

thấy người đàn ông ngồi đó, người cong

này chừng hai mươi bảy, hai mươi

tám tuổi, mặt mày sạch sẽ. Tóm lại

là một người đàn ông ưa nhìn, có

dáng vẻ của người đọc sách.

Tiếng còi xe vang lên cắt

ngang dòng suy nghĩ của tôi. Theo

tiếng còi xe nhìn lại, tôi thấy Phó

Thắng Nam đang lái xe về phía mình.

Tôi lên xe, theo bản năng nhìn

về phía cổng công ty thêm một lần

nữa, chiếc xe Cadillac màu đen đã

không còn ở đó nữa rồi.

“Nhìn cái gì thế?” Phó Thắng

Nam vươn mình tới gần tôi, thay tôi

đến từ sớm. Trong phòng ngoài hai

người bọn họ còn có hai vị khách

mời lạ mặt khác.

Nhìn thấy tôi và Phó Thắng

Nam đến, mọi người đều có chút

tỉnh tế giới thiệu lẫn nhau. Ngoại

trừ vợ chồng viện trường Lâm, hai

người còn lại, một người là phụ nữ

trung niên đảm nhiệm chức vụ

chuyên gia khoa phụ sản, một

người là cháu gái viện trường Lâm,

nhìn qua khá nhỏ tuổi. Cô bé mới

lớn tuổi còn nhỏ, nhìn vừa ngây

ngô, vừa đáng yêu.

“Cô Phó, tôi đã gọi cho cô một

đến từ sớm. Trong phòng ngoài hai

người bọn họ còn có hai vị khách

mời lạ mặt khác.

Nhìn thấy tôi và Phó Thắng

Nam đến, mọi người đều có chút

tỉnh tế giới thiệu lẫn nhau. Ngoại

trừ vợ chồng viện trưởng Lâm, hai

người còn lại, một người là phụ nữ

trung niên đảm nhiệm chức vụ

chuyên gia khoa phụ sản, một

người là cháu gái viện trưởng Lâm,

nhìn qua khá nhỏ tuổi. Cô bé mới

lớn tuổi còn nhỏ, nhìn vừa ngây

ngô, vừa đáng yêu.

“Cô Phó, tôi đã gọi cho cô một

phần gà rang muối của nhà hàng

này, mùi vị rất ngon. Lát nữa cô

nếm thử xem sao nhé! Lầu ở đây

cũng được lắm đấy.” Bà Lâm và tôi

vốn có chút quen biết, thế nên lúc

này trò chuyện, tán gẫu với tôi rất

nhiệt tình.

Bà ấy lặng lẽ nói thầm bên tai

tôi: “Cô không biết đâu, cô dọa

chết tôi rồi. Tôi còn tưởng rằng cô

thật sự đánh mất đứa nhỏ. Mấy

ngày trước tôi còn cố ý lên miếu

Bảo Hoa cầu phúc một chuyến đấy.”

Tôi cảm thấy hơi có lỗi với bà

ấy về chuyện đó nên xấu hồ nói:

“Lúc đó đúng là tôi có chút khó

nói, không phải tôi cố ý gạt bà.

Thành thật xin lỗi.”

Bà Lâm lắc đầu nở nụ cười nói

với tôi: “Xin lỗi cái gì chứ, huống hồ

mọi chuyện bây giờ đều tốt cả rồi.

Không nên nhắc lại những chuyện

kia nữa.”

Viện trường Lâm nói với Phó

Thắng Nam mấy câu, sau đó ông

ấy nhìn về phía tôi: “Cô Phó, bác sĩ

Lý là chuyên gia khoa phụ sản của

bệnh viện chúng tôi. Trước đó, tổng

giám đốc Phó đã cố ý nhờ tôi tìm

cho cô một vị chuyên gia, bà ấy sẽ

ở bên quan tâm, chăm sóc cho cô

mọi lúc mọi nơi, kể từ khi mang thai

đến khi bước vào phòng sinh.”

Bác sĩ Lý bên kia nhanh chóng

nhìn về phía tôi cười cười: “Cô Phó,

sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì cô

có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ

giải đáp mọi thắc mắc của cô.”

Tôi cũng mỉm cười với bà ấy, lễ

nghỉ trên bàn ăn không thể thiếu,

tôi bưng cốc rót nước trái cây vào

đó thay rượu, giơ lên nhìn về phía

viện trưởng Lâm: “Sau này còn nhờ

viện trường Lâm giúp đỡ nhiều.

Bây giờ, ð đây Thầm Xuân Hinh tôi

mạn phép cảm ơn ông trước.”

Mấy phần kín đáo, cũng làm

bầu không khí bớt gượng gạo hơn.

Khi không khí trong phòng bớt

gượng gạo, cô bé bên cạnh viện

trường Lâm cũng nói bóng nói gió

với ông ấy vài lần. Đúng lúc rượu

được người ta mang lên, viện

trưởng Lâm nhìn về phía Phó

Thắng Nam và tôi, có chút ngượng

ngùng nói:

“Hôm nay vốn tôi chỉ muốn

mời hai vị đến ăn một bữa cơm

bình thường. Thế nhưng ngặt nỗi

còn có chút chuyện khó nói, mong

tổng giám đốc Phó và cô Phó gật

đầu châm trước cho.”

Nói đến đây, có lẽ ông ấy

cũng không biết phải nói tiếp thế

nào, tôi cười tiếp lời: “Viện trưởng

Lâm khách khí quá rồi. Chúng ta

hợp tác nhiều năm, sao có thể

dùng chữ “mong” này được? Ông

có chuyện gì vướng bận thì cứ nói

ra. Có thể giúp được, phận làm con

làm cháu như chúng tôi nhất định

sẽ giúp.”

Nghe tôi nói thế, Viện trường

Lâm bật cười có mấy phần biết ơn

nhìn tôi. Thế nhưng, lúc này có lẽ

ông ấy ngại thật nên vẫn chưa nói

tiếp được.

Bà Lâm ngồi bên cạnh nhanh

chóng mỡ miệng tiếp lời thay

chồng mình, bà nói:

“Chuyện là như vậy, cô cháu

gái Trường Anh này nhà chúng tôi,

trước giờ vẫn muốn đến tập đoàn

nhà họ Phó để làm việc. Năm nay

con bé vừa mới tốt nghiệp đại học,

đứa nhỏ này nhìn gầy gò vậy thôi

chứ thông tuệ lắm. Chúng tôi hiểu

rõ, những năm qua, tập đoàn nhà

họ Phó đặt ra yêu cầu cực kỳ

nghiêm ngặt đối với việc tuyển

chọn người tài.

Đứa nhỏ này đã đến năn nỉ với

vợ chồng chúng tôi mấy ngày nay

rồi. Nó muốn vợ chồng chúng tôi

nói giúp vài câu với tổng giám đốc

Phó và cô Phó trong buổi gặp mặt

ngày hôm nay. Xem xem liệu hai

người có thể châm chước, cố gắng

sắp xếp cho con bé một chức vụ

nho nhỏ trong tập đoàn nhà họ

Phó hay không.”

Tôi sững sờ, không nhịn được

nhìn về phía Phó Thắng Nam. Việc

tuyển chọn người cho tập đoàn

nhà họ Phó trước giờ rất nghiêm

ngặt. Người được chọn vào công ty

đảm nhận công việc đều là những

người do phòng nhân sự cẩn thận

sàng lọc qua rất nhiều lần mới

quyết định giữ lại.

Thứ nhất, tập đoàn nhà họ

Phó lại là tập đoàn đã niêm yết trên

sàn giao dịch, mức lương và các

đãi ngộ khác cao hơn những công

ty khác rất nhiều.

Thứ hai, tập đoàn nhà họ Phó

là nơi rèn luyện, đào tạo nhân lực

vô cùng tốt. Những người có thể ở

lại tập đoàn nhà họ Phó, sau này

cho dù có nghỉ việc ở đó đổi sang

một công việc khác cũng sẽ có

những lựa chọn không tồi. Xét cho

cùng thì tập đoàn nhà họ Phó có

cấp độ bồi dưỡng, đào tạo nhân

lực hơn rất nhiều so với những

công ty khác.

Lúc trước khi tôi mới gia nhập

vào tập đoàn nhà họ Phó, cũng

phải trải qua cửa ải gian khổ này

của phòng nhân sự. Sau đó mới

từng bước từng bước di lên. Đương

nhiên trong lúc ấy không thể thiếu

sự trợ giúp của ông nội được.

Tôi nhìn về phía cô gái nhỏ

một chút, sau đó lại nhìn về phía bà

Lâm rồi nói:

“Có thể được các vị coi trọng,

đó là vinh hạnh của tập đoàn nhà

họ Phó. Như hai vị cũng đã biết,

năm đó vợ tôi cũng phải tự mình cố

gắng mới có thể tiến vào tập đoàn

nhà họ Phó. Cứ vào tháng sáu

hàng năm tập đoàn sẽ tổ chức một

lần tuyển nhân sự, đến lúc ấy hai vị

có thể để cho cô Lâm đến đó thử

xem sao.”

Cái người tên Phó Thắng Nam

này, cách xử lý mấy chuyện đối

nhân xử thế thực sự không được

này, thấy cô bé sùng bái nhìn Phó

Thắng Nam, trong đôi con ngươi

tràn ngập tình cảm ngưỡng mộ của

phái yếu dành cho phái mạnh.

Phó Thắng Nam nghe bà Lâm

nói xong, cũng không lên tiếng trả

lời ngay. Anh thong thả múc cho tôi

một chén canh, giọng nói trầm

thấp bảo: “Uống nhiều canh này

một chút, canh này có tác dụng an

thần giúp ngủ ngon hơn.”

Tôi gật đầu, trong lòng thầm

nghĩ xem anh định xử lý việc này

của viện trưởng Lâm như thế nào.

Chỉ thấy anh nhìn viện trường Lâm

lòng người, làm tôi thật không biết

nên nói cái gì cho phải.

Lði này của anh, có khác nào

đang bảo cô gái bé nhỏ kia phải tự

thân vận động, dựa vào thực lực để

gia nhập công ty.

Thấy trên mặt viện trưởng

Lâm có chút lúng túng, lại thấy sắc

mặt cô gái bé nhỏ kia không tốt

lắm, tôi đành phải mỡ miệng nói:

“Cô Lâm tốt nghiệp đại học có

tiếng, năng lực và chuyên môn hẳn

là rất tốt. Đến lúc đó tập đoàn nhà

họ Phó chúng tôi sẽ chờ cô. Tôi tin

rằng sau này chúng ta có thể làm

việc dưới cùng một mái nhà.”

Tôi vừa nói ra mấy lời này, sắc

mặt cô gái nhỏ cũng khá hơn một

chút. Cô bé sợ hãi nhìn Phó Thắng

Nam dò hỏi: “Có thật không?”

Một đứa nhỏ vừa mới bước

vào xã hội, nỗi niềm chờ mong

tương lai tốt đẹp là điều khó tránh

khỏi. Cái tên Phó Thắng Nam này

tuy độc miệng, nhưng may thay lại

là người kiệm lời ít nói.

Nếu có thể không nói lời nào,

anh chắc chắn sẽ chọn không lên

tiếng. Thế nên lúc này sự im lặng

của anh ta được cô gái nhỏ tự

động phiên dịch thành ngầm đồng ý.

Sau khi cơm nước no nê, bữa

tiệc cũng đi đến hồi kết thúc.

Ra khỏi phòng ăn, viện trưởng

Lâm và bà Lâm còn vô cùng khách

khí chào hỏi, hứa hẹn một phen.

Tôi chỉ cảm thấy hơi uể oải, hơn

nữa buổi tối nhiệt độ khá thấp, nên

cũng gật đầu qua loa, không nói gì thêm.

Bả vai đột nhiên ấm lên, tôi

vừa ngẩng đầu lập tức thấy Phó

Thắng Nam đang khoác thêm

quần áo cho mình. Tôi ngần người

một chốc, vẫn mở miệng nói: “Cảm ơn!”

Đúng lúc này có một chiếc

Cadillac màu đen đỗ lại ở trước

cửa nhà hàng. Sau đó một người

đàn ông nhìn qua có vẻ dịu dàng,

sáng sủa mỡ cửa xe bước xuống.

Anh ta vừa nhìn thấy viện trường

Lâm và bà Lâm nhanh chóng bước

lại gọi: “Cha mẹ! Lần sau hai người

có thể gọi cho con trước nửa tiếng

được không.”

Bà Lâm thân mật kéo lấy tay

anh ta, nhìn Phó Thắng Nam và tôi

giới thiệu: “Tổng giám đốc Phó, cô

Phó, đây là con trai tôi, Lâm Đình.

Lẽ ra tối nay nó cũng sẽ đến đây

gặp mặt mọi người, nhưng giữa

chừng lại có việc nên không tới

được. Thế này cũng vừa kịp lúc,

mọi người làm quen với nhau một

chút.”

Hai bên nói với nhau qua lại

vài câu. Không hiểu sao đột nhiên

tôi có cảm giác cái người tên Lâm

Đình này khá quen mắt. Thế nhưng

trong thời gian ngắn cũng không

nhớ ra được đã gặp anh ta ở đâu,

khi nào.

Nghe bà Lâm giới thiệu anh ta

làm việc tại AC, tôi lại càng không

nhịn được mà ghi nhớ cho thật kỹ.

Dù sao cũng ăn uống bàn bạc

xong rồi, không còn chuyện gì

quan trọng nữa, thế nên hai bên

nói qua loa mấy lời tạm biệt xong

rồi ai về nhà nấy.

Sau khi ngồi lên xe rồi, tôi khẽ

nhíu mày nhìn ra phía ngoài cửa xe.

Bàn tay đột nhiên bị một

luồng ấm áp nắm lấy. Tôi vừa quay

đầu lại đã thấy một tay Phó Thắng

Nam đang lái xe, một tay còn lại

nắm lấy tay tôi. Thấy vậy tôi không

nhịn được nói: “Như vậy không ăn”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 78: Bạn trai Hoàng Nhược ViNgười muốn kết hôn, trên mặtđều mang theo dáng vẻ hạnhphúc, tươi cười. Tôi không nhịnđược thầm nghĩ, phải là một ngườiđàn ông như thế nào mới có thểlàm cho một người bình thườngluôn nghiêm túc, thận trọng có thểvui mừng đến thế kia.Cửa sổ ở ghế lái không đóng,tôi không nhịn được tò mò nhìnqua đó. Nhìn qua một cái lập tứcthấy người đàn ông ngồi đó, người congnày chừng hai mươi bảy, hai mươitám tuổi, mặt mày sạch sẽ. Tóm lạilà một người đàn ông ưa nhìn, códáng vẻ của người đọc sách.Tiếng còi xe vang lên cắtngang dòng suy nghĩ của tôi. Theotiếng còi xe nhìn lại, tôi thấy PhóThắng Nam đang lái xe về phía mình.Tôi lên xe, theo bản năng nhìnvề phía cổng công ty thêm một lầnnữa, chiếc xe Cadillac màu đen đãkhông còn ở đó nữa rồi.“Nhìn cái gì thế?” Phó ThắngNam vươn mình tới gần tôi, thay tôiđến từ sớm. Trong phòng ngoài haingười bọn họ còn có hai vị kháchmời lạ mặt khác.Nhìn thấy tôi và Phó ThắngNam đến, mọi người đều có chúttỉnh tế giới thiệu lẫn nhau. Ngoạitrừ vợ chồng viện trường Lâm, haingười còn lại, một người là phụ nữtrung niên đảm nhiệm chức vụchuyên gia khoa phụ sản, mộtngười là cháu gái viện trường Lâm,nhìn qua khá nhỏ tuổi. Cô bé mớilớn tuổi còn nhỏ, nhìn vừa ngâyngô, vừa đáng yêu.“Cô Phó, tôi đã gọi cho cô mộtđến từ sớm. Trong phòng ngoài haingười bọn họ còn có hai vị kháchmời lạ mặt khác.Nhìn thấy tôi và Phó ThắngNam đến, mọi người đều có chúttỉnh tế giới thiệu lẫn nhau. Ngoạitrừ vợ chồng viện trưởng Lâm, haingười còn lại, một người là phụ nữtrung niên đảm nhiệm chức vụchuyên gia khoa phụ sản, mộtngười là cháu gái viện trưởng Lâm,nhìn qua khá nhỏ tuổi. Cô bé mớilớn tuổi còn nhỏ, nhìn vừa ngâyngô, vừa đáng yêu.“Cô Phó, tôi đã gọi cho cô mộtphần gà rang muối của nhà hàngnày, mùi vị rất ngon. Lát nữa cônếm thử xem sao nhé! Lầu ở đâycũng được lắm đấy.” Bà Lâm và tôivốn có chút quen biết, thế nên lúcnày trò chuyện, tán gẫu với tôi rấtnhiệt tình.Bà ấy lặng lẽ nói thầm bên taitôi: “Cô không biết đâu, cô dọachết tôi rồi. Tôi còn tưởng rằng côthật sự đánh mất đứa nhỏ. Mấyngày trước tôi còn cố ý lên miếuBảo Hoa cầu phúc một chuyến đấy.”Tôi cảm thấy hơi có lỗi với bàấy về chuyện đó nên xấu hồ nói:“Lúc đó đúng là tôi có chút khónói, không phải tôi cố ý gạt bà.Thành thật xin lỗi.”Bà Lâm lắc đầu nở nụ cười nóivới tôi: “Xin lỗi cái gì chứ, huống hồmọi chuyện bây giờ đều tốt cả rồi.Không nên nhắc lại những chuyệnkia nữa.”Viện trường Lâm nói với PhóThắng Nam mấy câu, sau đó ôngấy nhìn về phía tôi: “Cô Phó, bác sĩLý là chuyên gia khoa phụ sản củabệnh viện chúng tôi. Trước đó, tổnggiám đốc Phó đã cố ý nhờ tôi tìmcho cô một vị chuyên gia, bà ấy sẽở bên quan tâm, chăm sóc cho cômọi lúc mọi nơi, kể từ khi mang thaiđến khi bước vào phòng sinh.”Bác sĩ Lý bên kia nhanh chóngnhìn về phía tôi cười cười: “Cô Phó,sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì côcó thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽgiải đáp mọi thắc mắc của cô.”Tôi cũng mỉm cười với bà ấy, lễnghỉ trên bàn ăn không thể thiếu,tôi bưng cốc rót nước trái cây vàođó thay rượu, giơ lên nhìn về phíaviện trưởng Lâm: “Sau này còn nhờviện trường Lâm giúp đỡ nhiều.Bây giờ, ð đây Thầm Xuân Hinh tôimạn phép cảm ơn ông trước.”Mấy phần kín đáo, cũng làmbầu không khí bớt gượng gạo hơn.Khi không khí trong phòng bớtgượng gạo, cô bé bên cạnh việntrường Lâm cũng nói bóng nói gióvới ông ấy vài lần. Đúng lúc rượuđược người ta mang lên, việntrưởng Lâm nhìn về phía PhóThắng Nam và tôi, có chút ngượngngùng nói:“Hôm nay vốn tôi chỉ muốnmời hai vị đến ăn một bữa cơmbình thường. Thế nhưng ngặt nỗicòn có chút chuyện khó nói, mongtổng giám đốc Phó và cô Phó gậtđầu châm trước cho.”Nói đến đây, có lẽ ông ấycũng không biết phải nói tiếp thếnào, tôi cười tiếp lời: “Viện trưởngLâm khách khí quá rồi. Chúng tahợp tác nhiều năm, sao có thểdùng chữ “mong” này được? Ôngcó chuyện gì vướng bận thì cứ nóira. Có thể giúp được, phận làm conlàm cháu như chúng tôi nhất địnhsẽ giúp.”Nghe tôi nói thế, Viện trườngLâm bật cười có mấy phần biết ơnnhìn tôi. Thế nhưng, lúc này có lẽông ấy ngại thật nên vẫn chưa nóitiếp được.Bà Lâm ngồi bên cạnh nhanhchóng mỡ miệng tiếp lời thaychồng mình, bà nói:“Chuyện là như vậy, cô cháugái Trường Anh này nhà chúng tôi,trước giờ vẫn muốn đến tập đoànnhà họ Phó để làm việc. Năm naycon bé vừa mới tốt nghiệp đại học,đứa nhỏ này nhìn gầy gò vậy thôichứ thông tuệ lắm. Chúng tôi hiểurõ, những năm qua, tập đoàn nhàhọ Phó đặt ra yêu cầu cực kỳnghiêm ngặt đối với việc tuyểnchọn người tài.Đứa nhỏ này đã đến năn nỉ vớivợ chồng chúng tôi mấy ngày nayrồi. Nó muốn vợ chồng chúng tôinói giúp vài câu với tổng giám đốcPhó và cô Phó trong buổi gặp mặtngày hôm nay. Xem xem liệu haingười có thể châm chước, cố gắngsắp xếp cho con bé một chức vụnho nhỏ trong tập đoàn nhà họPhó hay không.”Tôi sững sờ, không nhịn đượcnhìn về phía Phó Thắng Nam. Việctuyển chọn người cho tập đoànnhà họ Phó trước giờ rất nghiêmngặt. Người được chọn vào công tyđảm nhận công việc đều là nhữngngười do phòng nhân sự cẩn thậnsàng lọc qua rất nhiều lần mớiquyết định giữ lại.Thứ nhất, tập đoàn nhà họPhó lại là tập đoàn đã niêm yết trênsàn giao dịch, mức lương và cácđãi ngộ khác cao hơn những côngty khác rất nhiều.Thứ hai, tập đoàn nhà họ Phólà nơi rèn luyện, đào tạo nhân lựcvô cùng tốt. Những người có thể ởlại tập đoàn nhà họ Phó, sau nàycho dù có nghỉ việc ở đó đổi sangmột công việc khác cũng sẽ cónhững lựa chọn không tồi. Xét chocùng thì tập đoàn nhà họ Phó cócấp độ bồi dưỡng, đào tạo nhânlực hơn rất nhiều so với nhữngcông ty khác.Lúc trước khi tôi mới gia nhậpvào tập đoàn nhà họ Phó, cũngphải trải qua cửa ải gian khổ nàycủa phòng nhân sự. Sau đó mớitừng bước từng bước di lên. Đươngnhiên trong lúc ấy không thể thiếusự trợ giúp của ông nội được.Tôi nhìn về phía cô gái nhỏmột chút, sau đó lại nhìn về phía bàLâm rồi nói:“Có thể được các vị coi trọng,đó là vinh hạnh của tập đoàn nhàhọ Phó. Như hai vị cũng đã biết,năm đó vợ tôi cũng phải tự mình cốgắng mới có thể tiến vào tập đoànnhà họ Phó. Cứ vào tháng sáuhàng năm tập đoàn sẽ tổ chức mộtlần tuyển nhân sự, đến lúc ấy hai vịcó thể để cho cô Lâm đến đó thửxem sao.”Cái người tên Phó Thắng Namnày, cách xử lý mấy chuyện đốinhân xử thế thực sự không đượcnày, thấy cô bé sùng bái nhìn PhóThắng Nam, trong đôi con ngươitràn ngập tình cảm ngưỡng mộ củaphái yếu dành cho phái mạnh.Phó Thắng Nam nghe bà Lâmnói xong, cũng không lên tiếng trảlời ngay. Anh thong thả múc cho tôimột chén canh, giọng nói trầmthấp bảo: “Uống nhiều canh nàymột chút, canh này có tác dụng anthần giúp ngủ ngon hơn.”Tôi gật đầu, trong lòng thầmnghĩ xem anh định xử lý việc nàycủa viện trưởng Lâm như thế nào.Chỉ thấy anh nhìn viện trường Lâmlòng người, làm tôi thật không biếtnên nói cái gì cho phải.Lði này của anh, có khác nàođang bảo cô gái bé nhỏ kia phải tựthân vận động, dựa vào thực lực đểgia nhập công ty.Thấy trên mặt viện trưởngLâm có chút lúng túng, lại thấy sắcmặt cô gái bé nhỏ kia không tốtlắm, tôi đành phải mỡ miệng nói:“Cô Lâm tốt nghiệp đại học cótiếng, năng lực và chuyên môn hẳnlà rất tốt. Đến lúc đó tập đoàn nhàhọ Phó chúng tôi sẽ chờ cô. Tôi tinrằng sau này chúng ta có thể làmviệc dưới cùng một mái nhà.”Tôi vừa nói ra mấy lời này, sắcmặt cô gái nhỏ cũng khá hơn mộtchút. Cô bé sợ hãi nhìn Phó ThắngNam dò hỏi: “Có thật không?”Một đứa nhỏ vừa mới bướcvào xã hội, nỗi niềm chờ mongtương lai tốt đẹp là điều khó tránhkhỏi. Cái tên Phó Thắng Nam nàytuy độc miệng, nhưng may thay lạilà người kiệm lời ít nói.Nếu có thể không nói lời nào,anh chắc chắn sẽ chọn không lêntiếng. Thế nên lúc này sự im lặngcủa anh ta được cô gái nhỏ tựđộng phiên dịch thành ngầm đồng ý.Sau khi cơm nước no nê, bữatiệc cũng đi đến hồi kết thúc.Ra khỏi phòng ăn, viện trưởngLâm và bà Lâm còn vô cùng kháchkhí chào hỏi, hứa hẹn một phen.Tôi chỉ cảm thấy hơi uể oải, hơnnữa buổi tối nhiệt độ khá thấp, nêncũng gật đầu qua loa, không nói gì thêm.Bả vai đột nhiên ấm lên, tôivừa ngẩng đầu lập tức thấy PhóThắng Nam đang khoác thêmquần áo cho mình. Tôi ngần ngườimột chốc, vẫn mở miệng nói: “Cảm ơn!”Đúng lúc này có một chiếcCadillac màu đen đỗ lại ở trướccửa nhà hàng. Sau đó một ngườiđàn ông nhìn qua có vẻ dịu dàng,sáng sủa mỡ cửa xe bước xuống.Anh ta vừa nhìn thấy viện trườngLâm và bà Lâm nhanh chóng bướclại gọi: “Cha mẹ! Lần sau hai ngườicó thể gọi cho con trước nửa tiếngđược không.”Bà Lâm thân mật kéo lấy tayanh ta, nhìn Phó Thắng Nam và tôigiới thiệu: “Tổng giám đốc Phó, côPhó, đây là con trai tôi, Lâm Đình.Lẽ ra tối nay nó cũng sẽ đến đâygặp mặt mọi người, nhưng giữachừng lại có việc nên không tớiđược. Thế này cũng vừa kịp lúc,mọi người làm quen với nhau mộtchút.”Hai bên nói với nhau qua lạivài câu. Không hiểu sao đột nhiêntôi có cảm giác cái người tên LâmĐình này khá quen mắt. Thế nhưngtrong thời gian ngắn cũng khôngnhớ ra được đã gặp anh ta ở đâu,khi nào.Nghe bà Lâm giới thiệu anh talàm việc tại AC, tôi lại càng khôngnhịn được mà ghi nhớ cho thật kỹ.Dù sao cũng ăn uống bàn bạcxong rồi, không còn chuyện gìquan trọng nữa, thế nên hai bênnói qua loa mấy lời tạm biệt xongrồi ai về nhà nấy.Sau khi ngồi lên xe rồi, tôi khẽnhíu mày nhìn ra phía ngoài cửa xe.Bàn tay đột nhiên bị mộtluồng ấm áp nắm lấy. Tôi vừa quayđầu lại đã thấy một tay Phó ThắngNam đang lái xe, một tay còn lạinắm lấy tay tôi. Thấy vậy tôi khôngnhịn được nói: “Như vậy không ăn”

Chương 78