Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 108
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 108: Nhất định phải dùng mấy lời châm chọc đề nói sao?Tôi ngước mắt nhìn bóng mìnhtrong mắt anh: “Tôi có thể dày vòanh sao?” Ngừng một chút, tôikhông khỏi bật cười: “Cũng đúng,tính thời gian thì anh cũng nêncùng người trong lòng vuốt ve anủi. Lúc này dì Triệu lại gọi anh về,đúng thật là dày vò anh.”Coi nhẹ vẻ mặt lạnh lùng đếnđáng sợ của anh, tôi mang theo vàibẩn giả vờ có lỗi nói: “Xin lỗi nha,chuyện như này lần sau tôi camđoan sẽ không xảy ra nữa. Cũngkhông còn sớm, anh vẫn nên đitheo trái tim mình đi, tôi cũng cầnnghỉ ngơi!”“Thẩm Xuân Hinh!” Anh đènén tức giận: “Em cứ phải dùngmấy lời bóng gió để châm chọc sao?”Tôi nhíu mày, ra vẻ bất cầnđời: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chẳngcó cái bản lĩnh này đâu!”“Em…” Anh bị chọc đến bậtcười, kéo tôi từ trong nước dậy, rồiđặt tôi lên giường.Tôi kéo chăn che mình lại thìnghe anh cười mỉa mai một tiếng:“Còn biết thẹn thùng à?”Không để ý anh, tôi mím môi,nhìn lướt qua bên giường thấykhông có quần áo, sau đó lại thấyanh cời áo khoác ướt đẫm ra.Áo sơ mi cũng ướt một nửa,dán vào lồng ngực rắn chắc củaanh, nhìn vào là thấy mê người. Tôimím môi nhíu mày: “Phó ThắngNam, tôi không muốn làm với anh!”Động tác cởi áo của anh dừnglại, cười mỉa thành tiếng: “Em có vẻrất đề cao sức khỏe của tôi.” Anhlạnh lùng nhìn tôi một cái rồi mờmiệng nói: “Yên tâm, tôi còn chưavô lý như vậy!”Thấy anh cời áo sơ mi ra, némð một bên, sau đó là dây lưng,quần tây. Lúc anh quay người thìtôi liền nhìn thất trên lưng có mộtvết sẹo lớn máu thịt, tôi không khỏisững sờ.Xem ra trận va chạm máy baynày rất nghiêm trọng.Anh vứt quần tây qua mộtbên, thấy tôi nhìn chằm chằm thìbiết là tôi đã thấy được vết sẹo củaanh. Anh nhíu mày, nói: “Lúc đócho dù là ai thì tôi cũng sẽ làm như thế.”Tôi không nói gì, thu lại ánhmắt, kéo chăn qua đỉnh đầu.Nửa đêm, tôi phát sốt, cảngười nóng đến mơ hồ. Miệng lưỡikhô khốc, sð soạng nửa ngày, suýtchút nữa thì lăn từ trên giườngxuống dưới đất.Cũng may Phó Thắng Namnhanh tay kéo tôi lại. Hình như anhcũng vừa tỉnh ngủ, giọng khànkhàn: “Sao thế?”Đầu tôi khó chịu, cuống họngcũng khàn, cố nửa ngày mới nóiđược mấy chữ: “Khát quá!”Anh mỡ đèn đầu giường đứngdậy đổ nước cho tôi. Uống xong,tôi bớt chút khó chịu vì khát, nhưngcơ thể bất lực, đầu óc choáng vángkhó chịu.Phó Thắng Nam thấy tìnhhuống không đúng thì thử sờ trántôi một cái, phát hiện quá nóng thìđứng dậy mặc quần áo. Tôi kéogóc áo anh, khó chịu nói: “Khôngđi bệnh viện!”Uống thuốc, chích thuốc đềukhông tốt cho con.Anh nhíu mày, trán toát mồhôi: “Không đi bệnh viện thì tôi gọiTuấn Anh tới.” Nói xong anh liềnbấm điện thoại.Nói xong vài câu, anh liền tớiphòng tắm, lúc ra thì đem theokhăn lông thấm nước đặt lên tráncho tôi, rồi lại đi nhúng nước.Tôi bị sốt đến mơ màng, TrịnhTuấn Anh tới lúc nào tôi cũngkhông biết, chỉ có lúc anh ta vàPhó Thắng Nam nói chuyện tôi mớitỉnh táo đôi chút.“Sao cô ấy lại đột nhiên phátsốt. Con cũng đã năm tháng rồi, cơthể đều đang phát triền, rất dễ xảyra vấn đề.”Câu nói mang theo ý trách cứlà của Trịnh Tuấn Anh.“Buồi tối ngâm nước mưa nửatiếng.” Là giọng của Phó ThắngNam.“Sao cậu bất cần thế? Phụ nữcó thai cảm xúc nhất định khôngồn định, gần đây lại xảy ra nhiềuchuyện như vậy, trong lòng cô ấyđè nén quá nhiều việc không cócách nào phát tiết, chỉ có thể dùngcách của mình đề giải quyết.Tôi đau đầu đến khóc chịu,câu nói tiếp theo cũng không ngheđược nữa.Ban đêm lúc nóng lúc lạnh,nửa tỉnh nửa mê.Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là tốingày hôm sau. Có lẽ là theo bảnnăng làm mẹ, tôi đưa tay sờ lênbụng, cũng may là vẫn phình lên.Tôi không khỏi thở nhẹ ra,nhắm hai mắt lại, lúc thích ứng mộtchút mới mờ mắt ra lần nữa.Trong phòng không có ai, tôicó chút khát, nên chống đỡ cơ thềngồi dậy, chuẩn bị xuống giường,nhưng chân run đến kịch liệt.chân vừa chạm đất, cả người liền ngã theo.Tôi không khỏi giật mình, vớitới tủ đầu giường. Cũng may màhai gối chạm đất, không có đángngại gì. Trang sức trên tủ đầugiường rơi xuống đất, lốp bốp.Cửa phòng ngủ đột nhiên bịmờ ra, trong tay Phó Thắng Namvẫn còn tài liệu, xem ra là ngheđược động tĩnh thì chạy vội tới.Thấy tôi quỳ trên mặt đất, lôngmày anh cau lại, bế tôi lên đặt lêngiường, giọng nói có chút khànkhàn: “Muốn làm gì?”“Muốn uống nước.” Tôi mởmiệng, cổ họng có chút đau.Anh đặt tôi lên giường rồiquay người rót nước, đưa tới bênmiệng tôi: “Đầu giường có điệnthoại, muốn gì thì gọi tôi và dì Triệu,đừng cậy mạnh!”Tôi gật đầu, không nói nhiều.Uống nước xong thì khá hơn một chút.Anh nhìn tôi nói: “Đói bụng không?”Tôi lắc đầu, ánh mắt rơi vào tàiliệu trên tay anh, là bản kế hoạchđưa sản phẩm mới của Hạ Vỹ ra thị trường.Ánh mắt dừng lại một chút, tôiliền quay đi, nhìn chằm chằm vàobức tường cuối giường đến thấtthần.Chú ý tới động tác của tôi, anhtrực tiếp đưa tài liệu cho tôi, nói:“Đây là dự án gần đây của Hạ Vỹ,muốn xem không?”Tôi lắc đầu, ánh mắt có chútlạnh nhạt: “Không cần!”Đã rời khỏi Phó Thiên rồi, chodù trong lòng có không cam tâmthì cũng không có khả năng nào rahành động gì lớn. Bây giờ việc cầnphải làm là thanh thản ổn định sinhCon ra.“Chờ em sinh con xong nếunhư muốn vẫn có thể tiếp tục trờvề làm việc, chuyện Hạ Vỹ và việckiểm toán của Phó Thiên là tôikhông cân nhắc chu toàn, khôngtrách em”Anh chủ động nhắc tới việcnày làm tôi không khỏi nhíu mày.Trong lòng mặc dù khó chịu,nhưng không biết nên nói với anhchuyện này thế nào, dứt khoát giữvững lập trường là trầm mặc.Thấy tôi không nói, anh nghĩ làtrong lòng tôi chưa buông được,đành mỡ miệng nói: “Hạ Vỹ vẫncòn tên của em, sau này có nhưthế nào thì đều là của em. Em cứan tâm dưỡng thai đi.”“Phó Thắng Nam!” Tôi nói,giọng có chút khàn: “Đưa LâmHạnh Nguyên về thủ đô, xảy rachuyện! Phó Thiên nguy cấp, tất cảđều do anh tính toán trước rồi à?”Việc này xảy ra quá trùng hợp,sau đó tôi cũng nghĩ tới vô số khảnăng, nhưng duy chỉ có khôngdám nghĩ thật ra đây là do PhóThắng Nam tính toán kỹ rồi.Anh nhìn tôi, ánh mắt rất đángsợ: “Em nghi ngờ là tôi chụp mũcho em à?”
Chương 108: Nhất định phải dùng mấy lời châm chọc đề nói sao?
Tôi ngước mắt nhìn bóng mình
trong mắt anh: “Tôi có thể dày vò
anh sao?” Ngừng một chút, tôi
không khỏi bật cười: “Cũng đúng,
tính thời gian thì anh cũng nên
cùng người trong lòng vuốt ve an
ủi. Lúc này dì Triệu lại gọi anh về,
đúng thật là dày vò anh.”
Coi nhẹ vẻ mặt lạnh lùng đến
đáng sợ của anh, tôi mang theo vài
bẩn giả vờ có lỗi nói: “Xin lỗi nha,
chuyện như này lần sau tôi cam
đoan sẽ không xảy ra nữa. Cũng
không còn sớm, anh vẫn nên đi
theo trái tim mình đi, tôi cũng cần
nghỉ ngơi!”
“Thẩm Xuân Hinh!” Anh đè
nén tức giận: “Em cứ phải dùng
mấy lời bóng gió để châm chọc sao?”
Tôi nhíu mày, ra vẻ bất cần
đời: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng
có cái bản lĩnh này đâu!”
“Em…” Anh bị chọc đến bật
cười, kéo tôi từ trong nước dậy, rồi
đặt tôi lên giường.
Tôi kéo chăn che mình lại thì
nghe anh cười mỉa mai một tiếng:
“Còn biết thẹn thùng à?”
Không để ý anh, tôi mím môi,
nhìn lướt qua bên giường thấy
không có quần áo, sau đó lại thấy
anh cời áo khoác ướt đẫm ra.
Áo sơ mi cũng ướt một nửa,
dán vào lồng ngực rắn chắc của
anh, nhìn vào là thấy mê người. Tôi
mím môi nhíu mày: “Phó Thắng
Nam, tôi không muốn làm với anh!”
Động tác cởi áo của anh dừng
lại, cười mỉa thành tiếng: “Em có vẻ
rất đề cao sức khỏe của tôi.” Anh
lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi mờ
miệng nói: “Yên tâm, tôi còn chưa
vô lý như vậy!”
Thấy anh cời áo sơ mi ra, ném
ð một bên, sau đó là dây lưng,
quần tây. Lúc anh quay người thì
tôi liền nhìn thất trên lưng có một
vết sẹo lớn máu thịt, tôi không khỏi
sững sờ.
Xem ra trận va chạm máy bay
này rất nghiêm trọng.
Anh vứt quần tây qua một
bên, thấy tôi nhìn chằm chằm thì
biết là tôi đã thấy được vết sẹo của
anh. Anh nhíu mày, nói: “Lúc đó
cho dù là ai thì tôi cũng sẽ làm như thế.”
Tôi không nói gì, thu lại ánh
mắt, kéo chăn qua đỉnh đầu.
Nửa đêm, tôi phát sốt, cả
người nóng đến mơ hồ. Miệng lưỡi
khô khốc, sð soạng nửa ngày, suýt
chút nữa thì lăn từ trên giường
xuống dưới đất.
Cũng may Phó Thắng Nam
nhanh tay kéo tôi lại. Hình như anh
cũng vừa tỉnh ngủ, giọng khàn
khàn: “Sao thế?”
Đầu tôi khó chịu, cuống họng
cũng khàn, cố nửa ngày mới nói
được mấy chữ: “Khát quá!”
Anh mỡ đèn đầu giường đứng
dậy đổ nước cho tôi. Uống xong,
tôi bớt chút khó chịu vì khát, nhưng
cơ thể bất lực, đầu óc choáng váng
khó chịu.
Phó Thắng Nam thấy tình
huống không đúng thì thử sờ trán
tôi một cái, phát hiện quá nóng thì
đứng dậy mặc quần áo. Tôi kéo
góc áo anh, khó chịu nói: “Không
đi bệnh viện!”
Uống thuốc, chích thuốc đều
không tốt cho con.
Anh nhíu mày, trán toát mồ
hôi: “Không đi bệnh viện thì tôi gọi
Tuấn Anh tới.” Nói xong anh liền
bấm điện thoại.
Nói xong vài câu, anh liền tới
phòng tắm, lúc ra thì đem theo
khăn lông thấm nước đặt lên trán
cho tôi, rồi lại đi nhúng nước.
Tôi bị sốt đến mơ màng, Trịnh
Tuấn Anh tới lúc nào tôi cũng
không biết, chỉ có lúc anh ta và
Phó Thắng Nam nói chuyện tôi mới
tỉnh táo đôi chút.
“Sao cô ấy lại đột nhiên phát
sốt. Con cũng đã năm tháng rồi, cơ
thể đều đang phát triền, rất dễ xảy
ra vấn đề.”
Câu nói mang theo ý trách cứ
là của Trịnh Tuấn Anh.
“Buồi tối ngâm nước mưa nửa
tiếng.” Là giọng của Phó Thắng
Nam.
“Sao cậu bất cần thế? Phụ nữ
có thai cảm xúc nhất định không
ồn định, gần đây lại xảy ra nhiều
chuyện như vậy, trong lòng cô ấy
đè nén quá nhiều việc không có
cách nào phát tiết, chỉ có thể dùng
cách của mình đề giải quyết.
Tôi đau đầu đến khóc chịu,
câu nói tiếp theo cũng không nghe
được nữa.
Ban đêm lúc nóng lúc lạnh,
nửa tỉnh nửa mê.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là tối
ngày hôm sau. Có lẽ là theo bản
năng làm mẹ, tôi đưa tay sờ lên
bụng, cũng may là vẫn phình lên.
Tôi không khỏi thở nhẹ ra,
nhắm hai mắt lại, lúc thích ứng một
chút mới mờ mắt ra lần nữa.
Trong phòng không có ai, tôi
có chút khát, nên chống đỡ cơ thề
ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường,
nhưng chân run đến kịch liệt.
chân vừa chạm đất, cả người liền ngã theo.
Tôi không khỏi giật mình, với
tới tủ đầu giường. Cũng may mà
hai gối chạm đất, không có đáng
ngại gì. Trang sức trên tủ đầu
giường rơi xuống đất, lốp bốp.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị
mờ ra, trong tay Phó Thắng Nam
vẫn còn tài liệu, xem ra là nghe
được động tĩnh thì chạy vội tới.
Thấy tôi quỳ trên mặt đất, lông
mày anh cau lại, bế tôi lên đặt lên
giường, giọng nói có chút khàn
khàn: “Muốn làm gì?”
“Muốn uống nước.” Tôi mở
miệng, cổ họng có chút đau.
Anh đặt tôi lên giường rồi
quay người rót nước, đưa tới bên
miệng tôi: “Đầu giường có điện
thoại, muốn gì thì gọi tôi và dì Triệu,
đừng cậy mạnh!”
Tôi gật đầu, không nói nhiều.
Uống nước xong thì khá hơn một chút.
Anh nhìn tôi nói: “Đói bụng không?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt rơi vào tài
liệu trên tay anh, là bản kế hoạch
đưa sản phẩm mới của Hạ Vỹ ra thị trường.
Ánh mắt dừng lại một chút, tôi
liền quay đi, nhìn chằm chằm vào
bức tường cuối giường đến thất
thần.
Chú ý tới động tác của tôi, anh
trực tiếp đưa tài liệu cho tôi, nói:
“Đây là dự án gần đây của Hạ Vỹ,
muốn xem không?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt có chút
lạnh nhạt: “Không cần!”
Đã rời khỏi Phó Thiên rồi, cho
dù trong lòng có không cam tâm
thì cũng không có khả năng nào ra
hành động gì lớn. Bây giờ việc cần
phải làm là thanh thản ổn định sinh
Con ra.
“Chờ em sinh con xong nếu
như muốn vẫn có thể tiếp tục trờ
về làm việc, chuyện Hạ Vỹ và việc
kiểm toán của Phó Thiên là tôi
không cân nhắc chu toàn, không
trách em”
Anh chủ động nhắc tới việc
này làm tôi không khỏi nhíu mày.
Trong lòng mặc dù khó chịu,
nhưng không biết nên nói với anh
chuyện này thế nào, dứt khoát giữ
vững lập trường là trầm mặc.
Thấy tôi không nói, anh nghĩ là
trong lòng tôi chưa buông được,
đành mỡ miệng nói: “Hạ Vỹ vẫn
còn tên của em, sau này có như
thế nào thì đều là của em. Em cứ
an tâm dưỡng thai đi.”
“Phó Thắng Nam!” Tôi nói,
giọng có chút khàn: “Đưa Lâm
Hạnh Nguyên về thủ đô, xảy ra
chuyện! Phó Thiên nguy cấp, tất cả
đều do anh tính toán trước rồi à?”
Việc này xảy ra quá trùng hợp,
sau đó tôi cũng nghĩ tới vô số khả
năng, nhưng duy chỉ có không
dám nghĩ thật ra đây là do Phó
Thắng Nam tính toán kỹ rồi.
Anh nhìn tôi, ánh mắt rất đáng
sợ: “Em nghi ngờ là tôi chụp mũ
cho em à?”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 108: Nhất định phải dùng mấy lời châm chọc đề nói sao?Tôi ngước mắt nhìn bóng mìnhtrong mắt anh: “Tôi có thể dày vòanh sao?” Ngừng một chút, tôikhông khỏi bật cười: “Cũng đúng,tính thời gian thì anh cũng nêncùng người trong lòng vuốt ve anủi. Lúc này dì Triệu lại gọi anh về,đúng thật là dày vò anh.”Coi nhẹ vẻ mặt lạnh lùng đếnđáng sợ của anh, tôi mang theo vàibẩn giả vờ có lỗi nói: “Xin lỗi nha,chuyện như này lần sau tôi camđoan sẽ không xảy ra nữa. Cũngkhông còn sớm, anh vẫn nên đitheo trái tim mình đi, tôi cũng cầnnghỉ ngơi!”“Thẩm Xuân Hinh!” Anh đènén tức giận: “Em cứ phải dùngmấy lời bóng gió để châm chọc sao?”Tôi nhíu mày, ra vẻ bất cầnđời: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chẳngcó cái bản lĩnh này đâu!”“Em…” Anh bị chọc đến bậtcười, kéo tôi từ trong nước dậy, rồiđặt tôi lên giường.Tôi kéo chăn che mình lại thìnghe anh cười mỉa mai một tiếng:“Còn biết thẹn thùng à?”Không để ý anh, tôi mím môi,nhìn lướt qua bên giường thấykhông có quần áo, sau đó lại thấyanh cời áo khoác ướt đẫm ra.Áo sơ mi cũng ướt một nửa,dán vào lồng ngực rắn chắc củaanh, nhìn vào là thấy mê người. Tôimím môi nhíu mày: “Phó ThắngNam, tôi không muốn làm với anh!”Động tác cởi áo của anh dừnglại, cười mỉa thành tiếng: “Em có vẻrất đề cao sức khỏe của tôi.” Anhlạnh lùng nhìn tôi một cái rồi mờmiệng nói: “Yên tâm, tôi còn chưavô lý như vậy!”Thấy anh cời áo sơ mi ra, némð một bên, sau đó là dây lưng,quần tây. Lúc anh quay người thìtôi liền nhìn thất trên lưng có mộtvết sẹo lớn máu thịt, tôi không khỏisững sờ.Xem ra trận va chạm máy baynày rất nghiêm trọng.Anh vứt quần tây qua mộtbên, thấy tôi nhìn chằm chằm thìbiết là tôi đã thấy được vết sẹo củaanh. Anh nhíu mày, nói: “Lúc đócho dù là ai thì tôi cũng sẽ làm như thế.”Tôi không nói gì, thu lại ánhmắt, kéo chăn qua đỉnh đầu.Nửa đêm, tôi phát sốt, cảngười nóng đến mơ hồ. Miệng lưỡikhô khốc, sð soạng nửa ngày, suýtchút nữa thì lăn từ trên giườngxuống dưới đất.Cũng may Phó Thắng Namnhanh tay kéo tôi lại. Hình như anhcũng vừa tỉnh ngủ, giọng khànkhàn: “Sao thế?”Đầu tôi khó chịu, cuống họngcũng khàn, cố nửa ngày mới nóiđược mấy chữ: “Khát quá!”Anh mỡ đèn đầu giường đứngdậy đổ nước cho tôi. Uống xong,tôi bớt chút khó chịu vì khát, nhưngcơ thể bất lực, đầu óc choáng vángkhó chịu.Phó Thắng Nam thấy tìnhhuống không đúng thì thử sờ trántôi một cái, phát hiện quá nóng thìđứng dậy mặc quần áo. Tôi kéogóc áo anh, khó chịu nói: “Khôngđi bệnh viện!”Uống thuốc, chích thuốc đềukhông tốt cho con.Anh nhíu mày, trán toát mồhôi: “Không đi bệnh viện thì tôi gọiTuấn Anh tới.” Nói xong anh liềnbấm điện thoại.Nói xong vài câu, anh liền tớiphòng tắm, lúc ra thì đem theokhăn lông thấm nước đặt lên tráncho tôi, rồi lại đi nhúng nước.Tôi bị sốt đến mơ màng, TrịnhTuấn Anh tới lúc nào tôi cũngkhông biết, chỉ có lúc anh ta vàPhó Thắng Nam nói chuyện tôi mớitỉnh táo đôi chút.“Sao cô ấy lại đột nhiên phátsốt. Con cũng đã năm tháng rồi, cơthể đều đang phát triền, rất dễ xảyra vấn đề.”Câu nói mang theo ý trách cứlà của Trịnh Tuấn Anh.“Buồi tối ngâm nước mưa nửatiếng.” Là giọng của Phó ThắngNam.“Sao cậu bất cần thế? Phụ nữcó thai cảm xúc nhất định khôngồn định, gần đây lại xảy ra nhiềuchuyện như vậy, trong lòng cô ấyđè nén quá nhiều việc không cócách nào phát tiết, chỉ có thể dùngcách của mình đề giải quyết.Tôi đau đầu đến khóc chịu,câu nói tiếp theo cũng không ngheđược nữa.Ban đêm lúc nóng lúc lạnh,nửa tỉnh nửa mê.Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là tốingày hôm sau. Có lẽ là theo bảnnăng làm mẹ, tôi đưa tay sờ lênbụng, cũng may là vẫn phình lên.Tôi không khỏi thở nhẹ ra,nhắm hai mắt lại, lúc thích ứng mộtchút mới mờ mắt ra lần nữa.Trong phòng không có ai, tôicó chút khát, nên chống đỡ cơ thềngồi dậy, chuẩn bị xuống giường,nhưng chân run đến kịch liệt.chân vừa chạm đất, cả người liền ngã theo.Tôi không khỏi giật mình, vớitới tủ đầu giường. Cũng may màhai gối chạm đất, không có đángngại gì. Trang sức trên tủ đầugiường rơi xuống đất, lốp bốp.Cửa phòng ngủ đột nhiên bịmờ ra, trong tay Phó Thắng Namvẫn còn tài liệu, xem ra là ngheđược động tĩnh thì chạy vội tới.Thấy tôi quỳ trên mặt đất, lôngmày anh cau lại, bế tôi lên đặt lêngiường, giọng nói có chút khànkhàn: “Muốn làm gì?”“Muốn uống nước.” Tôi mởmiệng, cổ họng có chút đau.Anh đặt tôi lên giường rồiquay người rót nước, đưa tới bênmiệng tôi: “Đầu giường có điệnthoại, muốn gì thì gọi tôi và dì Triệu,đừng cậy mạnh!”Tôi gật đầu, không nói nhiều.Uống nước xong thì khá hơn một chút.Anh nhìn tôi nói: “Đói bụng không?”Tôi lắc đầu, ánh mắt rơi vào tàiliệu trên tay anh, là bản kế hoạchđưa sản phẩm mới của Hạ Vỹ ra thị trường.Ánh mắt dừng lại một chút, tôiliền quay đi, nhìn chằm chằm vàobức tường cuối giường đến thấtthần.Chú ý tới động tác của tôi, anhtrực tiếp đưa tài liệu cho tôi, nói:“Đây là dự án gần đây của Hạ Vỹ,muốn xem không?”Tôi lắc đầu, ánh mắt có chútlạnh nhạt: “Không cần!”Đã rời khỏi Phó Thiên rồi, chodù trong lòng có không cam tâmthì cũng không có khả năng nào rahành động gì lớn. Bây giờ việc cầnphải làm là thanh thản ổn định sinhCon ra.“Chờ em sinh con xong nếunhư muốn vẫn có thể tiếp tục trờvề làm việc, chuyện Hạ Vỹ và việckiểm toán của Phó Thiên là tôikhông cân nhắc chu toàn, khôngtrách em”Anh chủ động nhắc tới việcnày làm tôi không khỏi nhíu mày.Trong lòng mặc dù khó chịu,nhưng không biết nên nói với anhchuyện này thế nào, dứt khoát giữvững lập trường là trầm mặc.Thấy tôi không nói, anh nghĩ làtrong lòng tôi chưa buông được,đành mỡ miệng nói: “Hạ Vỹ vẫncòn tên của em, sau này có nhưthế nào thì đều là của em. Em cứan tâm dưỡng thai đi.”“Phó Thắng Nam!” Tôi nói,giọng có chút khàn: “Đưa LâmHạnh Nguyên về thủ đô, xảy rachuyện! Phó Thiên nguy cấp, tất cảđều do anh tính toán trước rồi à?”Việc này xảy ra quá trùng hợp,sau đó tôi cũng nghĩ tới vô số khảnăng, nhưng duy chỉ có khôngdám nghĩ thật ra đây là do PhóThắng Nam tính toán kỹ rồi.Anh nhìn tôi, ánh mắt rất đángsợ: “Em nghi ngờ là tôi chụp mũcho em à?”