Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 109
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 109: Đều do anh thiết kếBỏ qua cái nhíu mày của anh,tôi tiếp tục nói: “Lần này tập đoànPhó Thiên đang rất nguy cấp,nhưng đó chỉ là một cuộc cải cáchlớn trong những thiết kế của anh.Chỉ trong vài ngày anh đã loại bỏhết những người không thể chịuđựng tiếp được, sau đó hạ giánhững cổ phiếu xuống và bắt đầuthu mua. Chờ đến khi tập đoànPhó Thiên trở lại bình thường thì sẽbán những cổ phiếu này ra với giácao hơn. Với số lượng ra vào này,giá trị của tập đoàn Phó Thiên ởthành phố có thể tăng lên gấp đôi.”Anh là người điều hành côngty, nhưng lại không minh bạchtrong những chuyện này.Thấy tôi phân tích được támchín phần thì anh nhíu mày: “Em làvợ tôi, tôi không có lý do gì đề emphải mạo hiềm.”Những lời anh vừa nói khiếntôi không khỏi bật cười: “PhóThắng Nam, anh thật sự cho rằngtôi là vợ anh sao?”Công ty chỉ có một vài ngườiquan trọng, Kiều Cảnh Thần vàTrịnh Tuấn Anh đều là anh em vàosinh ra tử với anh, anh làm sao cóthể để bọn họ chịu trách nhiệmnhững chuyện này chứ?Tính tới tính lui thì thật sự tôivẫn là người thích hợp nhất!“Thẩm Xuân Hinh, trên thếgiới này, có rất nhiều chuyệnkhông đơn giản như chúng tatường tượng, em rất thông minh,nhưng không phải chuyện gì emcũng có thể nhìn thấu đáo.”Âm thanh của anh lộ vẻ mệtmỏi, có thể nhìn thấy, anh thật sựrất mệt mỏi.Tôi không lên tiếng, tựa đầuvào giường thư giãn một chút, sauđó bước xuống giường, nhàn nhạtlên tiếng: “Anh làm việc của mìnhđi, tôi xuống lầu đi dạo một chút.”Dưới lầu, dì Triệu đang dọndẹp những hoa cỏ bừa bộn mà cơnmưa vừa nãy để lại, thấy tôi xuốnglầu, bà cười hỏi: “Dậy rồi sao? Cònkhó chịu chỗ nào không?”Tôi lắc đầu, ánh mắt nhìn vềphía những quả dương mai trêncây bị trận mưa làm cho rụng đầysân, quả dương mai cũng đã cómàu hồng hồng, trông như đã chín.Tôi vừa khỏi bệnh, tâm trạngcũng không tệ lắm, tôi trở vàophòng khác tìm giỏ đựng trái cây,ngồi xuống dưới tán cây dương maibắt đầu hái quả.Nhìn màu hồng hấp dẫn củanhững quả dương mai, tôi thèm tớimức không chờ được mà bỏ vàomiệng mình.“Đúng là tham ăn.” Sau lưngtôi nhanh chóng truyền tới mộttiếng nói, là của Phó Thắng Nam,anh cao hơn tôi một cái đầu. Anhbước tới bên cạnh tôi, cầm lấy giỏtrái cây trong tay tôi, bất lực lêntiếng: “Trong quả dương mai nàyrất nhiều sâu, không rửa sạch màđã cho vào miệng, một lát nữa đaubụng cho mà xem.”Vừa nói, anh vừa đưa giỏ tráicây cho dì Triệu, nói tiếp: “Mang đirửa sạch bằng nước muối.”Kết quả, dì Triệu nhìn tôi vàPhó Thắng Nam với ánh mắt vôcùng mập mờ.Tôi ngước lên nhìn những quảdương mai trên cao, nhìn PhóThắng Nam nói: “Anh hái nhữngquả trên ngọn giúp tôi đi, nếukhông mấy người nữa nó sẽ rơixuống đất, rất uổng phí.”Anh nhìn tôi một chút, cũngkhông vội vàng giơ tay hái, ngượclại khom người xuống, bế tôi lênkhiến tôi không kịp phản ứng.Cả người tôi nhanh chóngđược anh đặt lên vai anh: “Ngồicho vững vào, đừng đề ngã.”Tôi choáng váng một hồi, theobản năng lấy tay ôm đầu anh, cóchút khó tin nghĩ làm sao anh lạicõng tôi thế này chứ?“Đừng ngần ra như thế, mauhái đi.” Anh lên tiếng, giọng nóitrầm thấp vang lên.Bỗng nhiên cao lên mấy phânkhiến tôi không quen cho lắm, tôidừng một chút, sau đó giơ tay háiquả dương mai.Nhưng phát hiện không có giỏtrong tay khiến tôi có hơi sững sờ,nhưng trong lòng tôi nhanh chóngcảm thấy thích thú, bỏ quả dươngmai vào miệng của Phó Thắng Nam.Hai tay anh đang đỡ tôi, chonên chỉ có thể để mặc tôi bỏ quảdương mai vào miệng anh.Ăn được mấy quà, anh bất lựclên tiếng: “Nói dì Triệu mang giỏtrái cây tới đây, đừng có bỏ vàomiệng tôi nữa, tôi không thể ănđược nhiều như thế.”“Không phải anh nói ăn nhưthế sẽ đau bụng sao? Thế anh ănnhiều một chút, xem có đau bụnghay không.” Tôi vừa hái, vừa tiếptục bỏ vào miệng anh.Dì Triệu cầm giỏ ra tới, thấychúng tôi một thấp một cao, khôngkhỏi kinh ngạc lên tiếng: “Trời ạ,cần thận một chút, bầu cũng đãđược năm tháng, ð trên cao nhưthế nếu té xuống thì phải làm saođây? Trong nhà có thang xếp,đừng làm như thế nữa, không antoàn chút nào.”Nhìn thấy vẻ luống cuống củadì Triệu, tôi bỏ những quả dươngmai trong tay vào giỏi, cười nói:“Không sao đâu dì, cũng chỉ cómấy quả thôi, nếu không hái chúngsẽ rụng mất.”Sau khi hái tất cả những quảdương mai trên ngọn cây, tôi ômđầu của Phó Thắng Nam nói:“Được rồi, anh để tôi xuống đi.”Dì Triệu đứng bên cạnh cầmgiỏ, vẻ mặt đầy lo lắng: “Người trẻtrái cây trong tay tôi, bất lực lêntiếng: “Trong quả dương mai nàyrất nhiều sâu, không rửa sạch màđã cho vào miệng, một lát nữa đaubụng cho mà xem.”Vừa nói, anh vừa đưa giỏ tráicây cho dì Triệu, nói tiếp: “Mang đirửa sạch bằng nước muối.”Kết quả, dì Triệu nhìn tôi vàPhó Thắng Nam với ánh mắt vôcùng mập mờ.Tôi ngước lên nhìn những quảdương mai trên cao, nhìn PhóThắng Nam nói: “Anh hái nhữngquả trên ngọn giúp tôi đi, nếukhông mấy người nữa nó sẽ rơixuống đất, rất uổng phí.”Anh nhìn tôi một chút, cũngkhông vội vàng giơ tay hái, ngượclại khom người xuống, bế tôi lênkhiến tôi không kịp phản ứng.Cả người tôi nhanh chóngđược anh đặt lên vai anh: “Ngồicho vững vào, đừng đề ngã.”Tôi choáng váng một hồi, theobản năng lấy tay ôm đầu anh, cóchút khó tin nghĩ làm sao anh lạicõng tôi thế này chứ?“Đừng ngần ra như thế, mauhái đi.” Anh lên tiếng, giọng nóilên tiếng: “Nói dì Triệu mang giỏtrái cây tới đây, đừng có bỏ vàomiệng tôi nữa, tôi không thể ănđược nhiều như thế.”“Không phải anh nói ăn nhưthế sẽ đau bụng sao? Thế anh ănnhiều một chút, xem có đau bụnghay không.” Tôi vừa hái, vừa tiếptục bỏ vào miệng anh.Dì Triệu cầm giỏ ra tới, thấychúng tôi một thấp một cao, khôngkhỏi kinh ngạc lên tiếng: “Trời ạ,cần thận một chút, bầu cũng đãđược năm tháng, ở trên cao nhưthế nếu té xuống thì phải làm saotuổi như cô cậu đúng là quá canđảm, không biết nguy hiểm thếnào sao?”Bình thường Phó Thắng Namtập thể dục rất thường xuyên,nhanh chóng đỡ eo tôi rồi đặt tôixuống đất.Sau khi đã xuống mặt đất,nhìn mồ hôi trên trán anh, tôikhông khỏi sửng sốt một chút, cườinói: “Sao lại toát mồ hôi thế này?Tôi nặng lắm sao?”Anh cười yếu ớt, phun hạtdương mai trong một ra sau đónhìn tôi nói: “Em cảm thấy thế nàonếu có hai người ở trên vai mìnhcùng một lúc?”Tôi ngần người, sờ bụng mìnhmột cái, luôn có cảm giác gần đâybụng mình cứ luôn lớn lên từngngày vậy.Chuông điện thoại của PhóThắng Nam reo lên, thấy anh cầmđiện thoại ra ngoài sân, tôi nhận lấygiỏ trái cây từ tay dì Triệu rồi trờvào phòng khách.Tôi bỏ dương mai vào thaunước muối, ánh mắt tôi không nhịnđược mà hướng về phía ngoài sân,trong ngực có cảm giác hơi khó chịu.Người có thể khiến anh nhậnđiện thoại mà phải tránh đi như thếchắc chắn là Lâm Hạnh Nguyên.Ö một mức độ nào đó, conngười sẽ luôn nghĩ về nhữngchuyện cực đoan, đột nhiên tôikhông khống chế được đồ chậungâm dương mai.Là tôi cố ý.Tiếng động của chuyện nàyrất lớn, dì Triệu vội vàng chạy vào,nhìn những quả dương mai đangnằm trên đất, vẻ mặt lo lắng hỏi:“Sao thế, người cô có bị thươngchỗ nào không?”Tôi lắc đầu, vẻ mặt không cảmxúc nhìn về phía Phó Thắng Nam,anh đi về phía tôi, anh quan sát tôitừ trên xuống dưới, thấy tôi khôngsao mới thờ phào nhẹ nhõm: “Saothế?”“Không sao hết.” Tôi mờmiệng, nhìn những quả dương maiđang nằm dưới đất, đột nhiên cảmthấy mất hứng, nhẹ nhàng xoayngười quay về phòng ngủ.Sau lưng đột nhiên vang lêngiọng nói của dì Triệu: “Cậu Phó,cậu dành thời gian đưa Xuân Hinhđến bệnh viện kiểm tra một chút,tôi luôn cảm thấy cô ấy giống nhưbị bệnh vậy.”Còn không phải bị bệnh nữasao? Tâm trạng quá mệt mỏi,không phải bệnh sao?Trở về phòng ngủ, ngực vàchân tôi đều khó chịu, vì thế tôiquyết định gọi cho Vũ Linh.Điện thoại đổ chuông vàitiếng thì đầu dây bên kia có ngườinhận ngay: “Xuân Hinh.”“Ừ, cậu ð bên đó có khỏekhông?” Bời vì cô không biết bắtđầu từ đâu nên đề tài nói chuyệncũng trở nên vô cùng khô khan.Nhưng ngược lại, ð đầu dâybên kia Vũ Linh lại có chút vui vẻ:“À, à, tố kể cậu nghe, nơi này thậtsự rất đẹp, cây mơ trong núi đãchín, mùi vị vô cùng tuyệt vời, haingày nữa tớ sẽ gửi bưu điện về chocậu một í, cậu nhớ kiểm tra rồinhận nhé.”Nghe âm thanh của cô ấy,chắc hẳn cũng không quá tệ.Người ta nói niềm vui sẽ lâylan, tôi cũng cười nói: “Phản ứngnghén của cậu đã biểu hiện rõchưa? Có gì khó chịu không?”“Không có đâu.” Cô ấy đang ởtrong núi, tôi có thể nghe tiếng gióloảng thoảng bên tai mình: “Khôngkhí ở đây rất trong lành, trong sântớ có trồng một chút hoa cỏ, cònmang một chút hoa dại ð trong núivề trồng trong sân, nhìn vô cùngđẹp. Chờ khi nào cậu có thời gianthì tới đây xem, chắc chắn cậu sẽthích.”Tôi gật đầu theo bản năng,dừng lại một chút, ý thức được côấy không thể nhìn thấy, cô nhanhchóng mở miệng nói: “Được.”Có thể cô nhận thấy tôi khôngcó đề tài gì để nói, tâm trạng khôngtốt vì thế lên tiếng dò xét: “XuânHinh, có phải cậu gặp chuyện gì rồikhông?”Tôi bị hỏi bất ngờ nên khôngbiết nói thế nào, im lặng một chútrồi nói: ‘Vũ Linh, tớ giống như mộtngười bị dồn vào chân trường,không thoát ra được.”
Chương 109: Đều do anh thiết kế
Bỏ qua cái nhíu mày của anh,
tôi tiếp tục nói: “Lần này tập đoàn
Phó Thiên đang rất nguy cấp,
nhưng đó chỉ là một cuộc cải cách
lớn trong những thiết kế của anh.
Chỉ trong vài ngày anh đã loại bỏ
hết những người không thể chịu
đựng tiếp được, sau đó hạ giá
những cổ phiếu xuống và bắt đầu
thu mua. Chờ đến khi tập đoàn
Phó Thiên trở lại bình thường thì sẽ
bán những cổ phiếu này ra với giá
cao hơn. Với số lượng ra vào này,
giá trị của tập đoàn Phó Thiên ở
thành phố có thể tăng lên gấp đôi.”
Anh là người điều hành công
ty, nhưng lại không minh bạch
trong những chuyện này.
Thấy tôi phân tích được tám
chín phần thì anh nhíu mày: “Em là
vợ tôi, tôi không có lý do gì đề em
phải mạo hiềm.”
Những lời anh vừa nói khiến
tôi không khỏi bật cười: “Phó
Thắng Nam, anh thật sự cho rằng
tôi là vợ anh sao?”
Công ty chỉ có một vài người
quan trọng, Kiều Cảnh Thần và
Trịnh Tuấn Anh đều là anh em vào
sinh ra tử với anh, anh làm sao có
thể để bọn họ chịu trách nhiệm
những chuyện này chứ?
Tính tới tính lui thì thật sự tôi
vẫn là người thích hợp nhất!
“Thẩm Xuân Hinh, trên thế
giới này, có rất nhiều chuyện
không đơn giản như chúng ta
tường tượng, em rất thông minh,
nhưng không phải chuyện gì em
cũng có thể nhìn thấu đáo.”
Âm thanh của anh lộ vẻ mệt
mỏi, có thể nhìn thấy, anh thật sự
rất mệt mỏi.
Tôi không lên tiếng, tựa đầu
vào giường thư giãn một chút, sau
đó bước xuống giường, nhàn nhạt
lên tiếng: “Anh làm việc của mình
đi, tôi xuống lầu đi dạo một chút.”
Dưới lầu, dì Triệu đang dọn
dẹp những hoa cỏ bừa bộn mà cơn
mưa vừa nãy để lại, thấy tôi xuống
lầu, bà cười hỏi: “Dậy rồi sao? Còn
khó chịu chỗ nào không?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt nhìn về
phía những quả dương mai trên
cây bị trận mưa làm cho rụng đầy
sân, quả dương mai cũng đã có
màu hồng hồng, trông như đã chín.
Tôi vừa khỏi bệnh, tâm trạng
cũng không tệ lắm, tôi trở vào
phòng khác tìm giỏ đựng trái cây,
ngồi xuống dưới tán cây dương mai
bắt đầu hái quả.
Nhìn màu hồng hấp dẫn của
những quả dương mai, tôi thèm tới
mức không chờ được mà bỏ vào
miệng mình.
“Đúng là tham ăn.” Sau lưng
tôi nhanh chóng truyền tới một
tiếng nói, là của Phó Thắng Nam,
anh cao hơn tôi một cái đầu. Anh
bước tới bên cạnh tôi, cầm lấy giỏ
trái cây trong tay tôi, bất lực lên
tiếng: “Trong quả dương mai này
rất nhiều sâu, không rửa sạch mà
đã cho vào miệng, một lát nữa đau
bụng cho mà xem.”
Vừa nói, anh vừa đưa giỏ trái
cây cho dì Triệu, nói tiếp: “Mang đi
rửa sạch bằng nước muối.”
Kết quả, dì Triệu nhìn tôi và
Phó Thắng Nam với ánh mắt vô
cùng mập mờ.
Tôi ngước lên nhìn những quả
dương mai trên cao, nhìn Phó
Thắng Nam nói: “Anh hái những
quả trên ngọn giúp tôi đi, nếu
không mấy người nữa nó sẽ rơi
xuống đất, rất uổng phí.”
Anh nhìn tôi một chút, cũng
không vội vàng giơ tay hái, ngược
lại khom người xuống, bế tôi lên
khiến tôi không kịp phản ứng.
Cả người tôi nhanh chóng
được anh đặt lên vai anh: “Ngồi
cho vững vào, đừng đề ngã.”
Tôi choáng váng một hồi, theo
bản năng lấy tay ôm đầu anh, có
chút khó tin nghĩ làm sao anh lại
cõng tôi thế này chứ?
“Đừng ngần ra như thế, mau
hái đi.” Anh lên tiếng, giọng nói
trầm thấp vang lên.
Bỗng nhiên cao lên mấy phân
khiến tôi không quen cho lắm, tôi
dừng một chút, sau đó giơ tay hái
quả dương mai.
Nhưng phát hiện không có giỏ
trong tay khiến tôi có hơi sững sờ,
nhưng trong lòng tôi nhanh chóng
cảm thấy thích thú, bỏ quả dương
mai vào miệng của Phó Thắng Nam.
Hai tay anh đang đỡ tôi, cho
nên chỉ có thể để mặc tôi bỏ quả
dương mai vào miệng anh.
Ăn được mấy quà, anh bất lực
lên tiếng: “Nói dì Triệu mang giỏ
trái cây tới đây, đừng có bỏ vào
miệng tôi nữa, tôi không thể ăn
được nhiều như thế.”
“Không phải anh nói ăn như
thế sẽ đau bụng sao? Thế anh ăn
nhiều một chút, xem có đau bụng
hay không.” Tôi vừa hái, vừa tiếp
tục bỏ vào miệng anh.
Dì Triệu cầm giỏ ra tới, thấy
chúng tôi một thấp một cao, không
khỏi kinh ngạc lên tiếng: “Trời ạ,
cần thận một chút, bầu cũng đã
được năm tháng, ð trên cao như
thế nếu té xuống thì phải làm sao
đây? Trong nhà có thang xếp,
đừng làm như thế nữa, không an
toàn chút nào.”
Nhìn thấy vẻ luống cuống của
dì Triệu, tôi bỏ những quả dương
mai trong tay vào giỏi, cười nói:
“Không sao đâu dì, cũng chỉ có
mấy quả thôi, nếu không hái chúng
sẽ rụng mất.”
Sau khi hái tất cả những quả
dương mai trên ngọn cây, tôi ôm
đầu của Phó Thắng Nam nói:
“Được rồi, anh để tôi xuống đi.”
Dì Triệu đứng bên cạnh cầm
giỏ, vẻ mặt đầy lo lắng: “Người trẻ
trái cây trong tay tôi, bất lực lên
tiếng: “Trong quả dương mai này
rất nhiều sâu, không rửa sạch mà
đã cho vào miệng, một lát nữa đau
bụng cho mà xem.”
Vừa nói, anh vừa đưa giỏ trái
cây cho dì Triệu, nói tiếp: “Mang đi
rửa sạch bằng nước muối.”
Kết quả, dì Triệu nhìn tôi và
Phó Thắng Nam với ánh mắt vô
cùng mập mờ.
Tôi ngước lên nhìn những quả
dương mai trên cao, nhìn Phó
Thắng Nam nói: “Anh hái những
quả trên ngọn giúp tôi đi, nếu
không mấy người nữa nó sẽ rơi
xuống đất, rất uổng phí.”
Anh nhìn tôi một chút, cũng
không vội vàng giơ tay hái, ngược
lại khom người xuống, bế tôi lên
khiến tôi không kịp phản ứng.
Cả người tôi nhanh chóng
được anh đặt lên vai anh: “Ngồi
cho vững vào, đừng đề ngã.”
Tôi choáng váng một hồi, theo
bản năng lấy tay ôm đầu anh, có
chút khó tin nghĩ làm sao anh lại
cõng tôi thế này chứ?
“Đừng ngần ra như thế, mau
hái đi.” Anh lên tiếng, giọng nói
lên tiếng: “Nói dì Triệu mang giỏ
trái cây tới đây, đừng có bỏ vào
miệng tôi nữa, tôi không thể ăn
được nhiều như thế.”
“Không phải anh nói ăn như
thế sẽ đau bụng sao? Thế anh ăn
nhiều một chút, xem có đau bụng
hay không.” Tôi vừa hái, vừa tiếp
tục bỏ vào miệng anh.
Dì Triệu cầm giỏ ra tới, thấy
chúng tôi một thấp một cao, không
khỏi kinh ngạc lên tiếng: “Trời ạ,
cần thận một chút, bầu cũng đã
được năm tháng, ở trên cao như
thế nếu té xuống thì phải làm sao
tuổi như cô cậu đúng là quá can
đảm, không biết nguy hiểm thế
nào sao?”
Bình thường Phó Thắng Nam
tập thể dục rất thường xuyên,
nhanh chóng đỡ eo tôi rồi đặt tôi
xuống đất.
Sau khi đã xuống mặt đất,
nhìn mồ hôi trên trán anh, tôi
không khỏi sửng sốt một chút, cười
nói: “Sao lại toát mồ hôi thế này?
Tôi nặng lắm sao?”
Anh cười yếu ớt, phun hạt
dương mai trong một ra sau đó
nhìn tôi nói: “Em cảm thấy thế nào
nếu có hai người ở trên vai mình
cùng một lúc?”
Tôi ngần người, sờ bụng mình
một cái, luôn có cảm giác gần đây
bụng mình cứ luôn lớn lên từng
ngày vậy.
Chuông điện thoại của Phó
Thắng Nam reo lên, thấy anh cầm
điện thoại ra ngoài sân, tôi nhận lấy
giỏ trái cây từ tay dì Triệu rồi trờ
vào phòng khách.
Tôi bỏ dương mai vào thau
nước muối, ánh mắt tôi không nhịn
được mà hướng về phía ngoài sân,
trong ngực có cảm giác hơi khó chịu.
Người có thể khiến anh nhận
điện thoại mà phải tránh đi như thế
chắc chắn là Lâm Hạnh Nguyên.
Ö một mức độ nào đó, con
người sẽ luôn nghĩ về những
chuyện cực đoan, đột nhiên tôi
không khống chế được đồ chậu
ngâm dương mai.
Là tôi cố ý.
Tiếng động của chuyện này
rất lớn, dì Triệu vội vàng chạy vào,
nhìn những quả dương mai đang
nằm trên đất, vẻ mặt lo lắng hỏi:
“Sao thế, người cô có bị thương
chỗ nào không?”
Tôi lắc đầu, vẻ mặt không cảm
xúc nhìn về phía Phó Thắng Nam,
anh đi về phía tôi, anh quan sát tôi
từ trên xuống dưới, thấy tôi không
sao mới thờ phào nhẹ nhõm: “Sao
thế?”
“Không sao hết.” Tôi mờ
miệng, nhìn những quả dương mai
đang nằm dưới đất, đột nhiên cảm
thấy mất hứng, nhẹ nhàng xoay
người quay về phòng ngủ.
Sau lưng đột nhiên vang lên
giọng nói của dì Triệu: “Cậu Phó,
cậu dành thời gian đưa Xuân Hinh
đến bệnh viện kiểm tra một chút,
tôi luôn cảm thấy cô ấy giống như
bị bệnh vậy.”
Còn không phải bị bệnh nữa
sao? Tâm trạng quá mệt mỏi,
không phải bệnh sao?
Trở về phòng ngủ, ngực và
chân tôi đều khó chịu, vì thế tôi
quyết định gọi cho Vũ Linh.
Điện thoại đổ chuông vài
tiếng thì đầu dây bên kia có người
nhận ngay: “Xuân Hinh.”
“Ừ, cậu ð bên đó có khỏe
không?” Bời vì cô không biết bắt
đầu từ đâu nên đề tài nói chuyện
cũng trở nên vô cùng khô khan.
Nhưng ngược lại, ð đầu dây
bên kia Vũ Linh lại có chút vui vẻ:
“À, à, tố kể cậu nghe, nơi này thật
sự rất đẹp, cây mơ trong núi đã
chín, mùi vị vô cùng tuyệt vời, hai
ngày nữa tớ sẽ gửi bưu điện về cho
cậu một í, cậu nhớ kiểm tra rồi
nhận nhé.”
Nghe âm thanh của cô ấy,
chắc hẳn cũng không quá tệ.
Người ta nói niềm vui sẽ lây
lan, tôi cũng cười nói: “Phản ứng
nghén của cậu đã biểu hiện rõ
chưa? Có gì khó chịu không?”
“Không có đâu.” Cô ấy đang ở
trong núi, tôi có thể nghe tiếng gió
loảng thoảng bên tai mình: “Không
khí ở đây rất trong lành, trong sân
tớ có trồng một chút hoa cỏ, còn
mang một chút hoa dại ð trong núi
về trồng trong sân, nhìn vô cùng
đẹp. Chờ khi nào cậu có thời gian
thì tới đây xem, chắc chắn cậu sẽ
thích.”
Tôi gật đầu theo bản năng,
dừng lại một chút, ý thức được cô
ấy không thể nhìn thấy, cô nhanh
chóng mở miệng nói: “Được.”
Có thể cô nhận thấy tôi không
có đề tài gì để nói, tâm trạng không
tốt vì thế lên tiếng dò xét: “Xuân
Hinh, có phải cậu gặp chuyện gì rồi
không?”
Tôi bị hỏi bất ngờ nên không
biết nói thế nào, im lặng một chút
rồi nói: ‘Vũ Linh, tớ giống như một
người bị dồn vào chân trường,
không thoát ra được.”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 109: Đều do anh thiết kếBỏ qua cái nhíu mày của anh,tôi tiếp tục nói: “Lần này tập đoànPhó Thiên đang rất nguy cấp,nhưng đó chỉ là một cuộc cải cáchlớn trong những thiết kế của anh.Chỉ trong vài ngày anh đã loại bỏhết những người không thể chịuđựng tiếp được, sau đó hạ giánhững cổ phiếu xuống và bắt đầuthu mua. Chờ đến khi tập đoànPhó Thiên trở lại bình thường thì sẽbán những cổ phiếu này ra với giácao hơn. Với số lượng ra vào này,giá trị của tập đoàn Phó Thiên ởthành phố có thể tăng lên gấp đôi.”Anh là người điều hành côngty, nhưng lại không minh bạchtrong những chuyện này.Thấy tôi phân tích được támchín phần thì anh nhíu mày: “Em làvợ tôi, tôi không có lý do gì đề emphải mạo hiềm.”Những lời anh vừa nói khiếntôi không khỏi bật cười: “PhóThắng Nam, anh thật sự cho rằngtôi là vợ anh sao?”Công ty chỉ có một vài ngườiquan trọng, Kiều Cảnh Thần vàTrịnh Tuấn Anh đều là anh em vàosinh ra tử với anh, anh làm sao cóthể để bọn họ chịu trách nhiệmnhững chuyện này chứ?Tính tới tính lui thì thật sự tôivẫn là người thích hợp nhất!“Thẩm Xuân Hinh, trên thếgiới này, có rất nhiều chuyệnkhông đơn giản như chúng tatường tượng, em rất thông minh,nhưng không phải chuyện gì emcũng có thể nhìn thấu đáo.”Âm thanh của anh lộ vẻ mệtmỏi, có thể nhìn thấy, anh thật sựrất mệt mỏi.Tôi không lên tiếng, tựa đầuvào giường thư giãn một chút, sauđó bước xuống giường, nhàn nhạtlên tiếng: “Anh làm việc của mìnhđi, tôi xuống lầu đi dạo một chút.”Dưới lầu, dì Triệu đang dọndẹp những hoa cỏ bừa bộn mà cơnmưa vừa nãy để lại, thấy tôi xuốnglầu, bà cười hỏi: “Dậy rồi sao? Cònkhó chịu chỗ nào không?”Tôi lắc đầu, ánh mắt nhìn vềphía những quả dương mai trêncây bị trận mưa làm cho rụng đầysân, quả dương mai cũng đã cómàu hồng hồng, trông như đã chín.Tôi vừa khỏi bệnh, tâm trạngcũng không tệ lắm, tôi trở vàophòng khác tìm giỏ đựng trái cây,ngồi xuống dưới tán cây dương maibắt đầu hái quả.Nhìn màu hồng hấp dẫn củanhững quả dương mai, tôi thèm tớimức không chờ được mà bỏ vàomiệng mình.“Đúng là tham ăn.” Sau lưngtôi nhanh chóng truyền tới mộttiếng nói, là của Phó Thắng Nam,anh cao hơn tôi một cái đầu. Anhbước tới bên cạnh tôi, cầm lấy giỏtrái cây trong tay tôi, bất lực lêntiếng: “Trong quả dương mai nàyrất nhiều sâu, không rửa sạch màđã cho vào miệng, một lát nữa đaubụng cho mà xem.”Vừa nói, anh vừa đưa giỏ tráicây cho dì Triệu, nói tiếp: “Mang đirửa sạch bằng nước muối.”Kết quả, dì Triệu nhìn tôi vàPhó Thắng Nam với ánh mắt vôcùng mập mờ.Tôi ngước lên nhìn những quảdương mai trên cao, nhìn PhóThắng Nam nói: “Anh hái nhữngquả trên ngọn giúp tôi đi, nếukhông mấy người nữa nó sẽ rơixuống đất, rất uổng phí.”Anh nhìn tôi một chút, cũngkhông vội vàng giơ tay hái, ngượclại khom người xuống, bế tôi lênkhiến tôi không kịp phản ứng.Cả người tôi nhanh chóngđược anh đặt lên vai anh: “Ngồicho vững vào, đừng đề ngã.”Tôi choáng váng một hồi, theobản năng lấy tay ôm đầu anh, cóchút khó tin nghĩ làm sao anh lạicõng tôi thế này chứ?“Đừng ngần ra như thế, mauhái đi.” Anh lên tiếng, giọng nóitrầm thấp vang lên.Bỗng nhiên cao lên mấy phânkhiến tôi không quen cho lắm, tôidừng một chút, sau đó giơ tay háiquả dương mai.Nhưng phát hiện không có giỏtrong tay khiến tôi có hơi sững sờ,nhưng trong lòng tôi nhanh chóngcảm thấy thích thú, bỏ quả dươngmai vào miệng của Phó Thắng Nam.Hai tay anh đang đỡ tôi, chonên chỉ có thể để mặc tôi bỏ quảdương mai vào miệng anh.Ăn được mấy quà, anh bất lựclên tiếng: “Nói dì Triệu mang giỏtrái cây tới đây, đừng có bỏ vàomiệng tôi nữa, tôi không thể ănđược nhiều như thế.”“Không phải anh nói ăn nhưthế sẽ đau bụng sao? Thế anh ănnhiều một chút, xem có đau bụnghay không.” Tôi vừa hái, vừa tiếptục bỏ vào miệng anh.Dì Triệu cầm giỏ ra tới, thấychúng tôi một thấp một cao, khôngkhỏi kinh ngạc lên tiếng: “Trời ạ,cần thận một chút, bầu cũng đãđược năm tháng, ð trên cao nhưthế nếu té xuống thì phải làm saođây? Trong nhà có thang xếp,đừng làm như thế nữa, không antoàn chút nào.”Nhìn thấy vẻ luống cuống củadì Triệu, tôi bỏ những quả dươngmai trong tay vào giỏi, cười nói:“Không sao đâu dì, cũng chỉ cómấy quả thôi, nếu không hái chúngsẽ rụng mất.”Sau khi hái tất cả những quảdương mai trên ngọn cây, tôi ômđầu của Phó Thắng Nam nói:“Được rồi, anh để tôi xuống đi.”Dì Triệu đứng bên cạnh cầmgiỏ, vẻ mặt đầy lo lắng: “Người trẻtrái cây trong tay tôi, bất lực lêntiếng: “Trong quả dương mai nàyrất nhiều sâu, không rửa sạch màđã cho vào miệng, một lát nữa đaubụng cho mà xem.”Vừa nói, anh vừa đưa giỏ tráicây cho dì Triệu, nói tiếp: “Mang đirửa sạch bằng nước muối.”Kết quả, dì Triệu nhìn tôi vàPhó Thắng Nam với ánh mắt vôcùng mập mờ.Tôi ngước lên nhìn những quảdương mai trên cao, nhìn PhóThắng Nam nói: “Anh hái nhữngquả trên ngọn giúp tôi đi, nếukhông mấy người nữa nó sẽ rơixuống đất, rất uổng phí.”Anh nhìn tôi một chút, cũngkhông vội vàng giơ tay hái, ngượclại khom người xuống, bế tôi lênkhiến tôi không kịp phản ứng.Cả người tôi nhanh chóngđược anh đặt lên vai anh: “Ngồicho vững vào, đừng đề ngã.”Tôi choáng váng một hồi, theobản năng lấy tay ôm đầu anh, cóchút khó tin nghĩ làm sao anh lạicõng tôi thế này chứ?“Đừng ngần ra như thế, mauhái đi.” Anh lên tiếng, giọng nóilên tiếng: “Nói dì Triệu mang giỏtrái cây tới đây, đừng có bỏ vàomiệng tôi nữa, tôi không thể ănđược nhiều như thế.”“Không phải anh nói ăn nhưthế sẽ đau bụng sao? Thế anh ănnhiều một chút, xem có đau bụnghay không.” Tôi vừa hái, vừa tiếptục bỏ vào miệng anh.Dì Triệu cầm giỏ ra tới, thấychúng tôi một thấp một cao, khôngkhỏi kinh ngạc lên tiếng: “Trời ạ,cần thận một chút, bầu cũng đãđược năm tháng, ở trên cao nhưthế nếu té xuống thì phải làm saotuổi như cô cậu đúng là quá canđảm, không biết nguy hiểm thếnào sao?”Bình thường Phó Thắng Namtập thể dục rất thường xuyên,nhanh chóng đỡ eo tôi rồi đặt tôixuống đất.Sau khi đã xuống mặt đất,nhìn mồ hôi trên trán anh, tôikhông khỏi sửng sốt một chút, cườinói: “Sao lại toát mồ hôi thế này?Tôi nặng lắm sao?”Anh cười yếu ớt, phun hạtdương mai trong một ra sau đónhìn tôi nói: “Em cảm thấy thế nàonếu có hai người ở trên vai mìnhcùng một lúc?”Tôi ngần người, sờ bụng mìnhmột cái, luôn có cảm giác gần đâybụng mình cứ luôn lớn lên từngngày vậy.Chuông điện thoại của PhóThắng Nam reo lên, thấy anh cầmđiện thoại ra ngoài sân, tôi nhận lấygiỏ trái cây từ tay dì Triệu rồi trờvào phòng khách.Tôi bỏ dương mai vào thaunước muối, ánh mắt tôi không nhịnđược mà hướng về phía ngoài sân,trong ngực có cảm giác hơi khó chịu.Người có thể khiến anh nhậnđiện thoại mà phải tránh đi như thếchắc chắn là Lâm Hạnh Nguyên.Ö một mức độ nào đó, conngười sẽ luôn nghĩ về nhữngchuyện cực đoan, đột nhiên tôikhông khống chế được đồ chậungâm dương mai.Là tôi cố ý.Tiếng động của chuyện nàyrất lớn, dì Triệu vội vàng chạy vào,nhìn những quả dương mai đangnằm trên đất, vẻ mặt lo lắng hỏi:“Sao thế, người cô có bị thươngchỗ nào không?”Tôi lắc đầu, vẻ mặt không cảmxúc nhìn về phía Phó Thắng Nam,anh đi về phía tôi, anh quan sát tôitừ trên xuống dưới, thấy tôi khôngsao mới thờ phào nhẹ nhõm: “Saothế?”“Không sao hết.” Tôi mờmiệng, nhìn những quả dương maiđang nằm dưới đất, đột nhiên cảmthấy mất hứng, nhẹ nhàng xoayngười quay về phòng ngủ.Sau lưng đột nhiên vang lêngiọng nói của dì Triệu: “Cậu Phó,cậu dành thời gian đưa Xuân Hinhđến bệnh viện kiểm tra một chút,tôi luôn cảm thấy cô ấy giống nhưbị bệnh vậy.”Còn không phải bị bệnh nữasao? Tâm trạng quá mệt mỏi,không phải bệnh sao?Trở về phòng ngủ, ngực vàchân tôi đều khó chịu, vì thế tôiquyết định gọi cho Vũ Linh.Điện thoại đổ chuông vàitiếng thì đầu dây bên kia có ngườinhận ngay: “Xuân Hinh.”“Ừ, cậu ð bên đó có khỏekhông?” Bời vì cô không biết bắtđầu từ đâu nên đề tài nói chuyệncũng trở nên vô cùng khô khan.Nhưng ngược lại, ð đầu dâybên kia Vũ Linh lại có chút vui vẻ:“À, à, tố kể cậu nghe, nơi này thậtsự rất đẹp, cây mơ trong núi đãchín, mùi vị vô cùng tuyệt vời, haingày nữa tớ sẽ gửi bưu điện về chocậu một í, cậu nhớ kiểm tra rồinhận nhé.”Nghe âm thanh của cô ấy,chắc hẳn cũng không quá tệ.Người ta nói niềm vui sẽ lâylan, tôi cũng cười nói: “Phản ứngnghén của cậu đã biểu hiện rõchưa? Có gì khó chịu không?”“Không có đâu.” Cô ấy đang ởtrong núi, tôi có thể nghe tiếng gióloảng thoảng bên tai mình: “Khôngkhí ở đây rất trong lành, trong sântớ có trồng một chút hoa cỏ, cònmang một chút hoa dại ð trong núivề trồng trong sân, nhìn vô cùngđẹp. Chờ khi nào cậu có thời gianthì tới đây xem, chắc chắn cậu sẽthích.”Tôi gật đầu theo bản năng,dừng lại một chút, ý thức được côấy không thể nhìn thấy, cô nhanhchóng mở miệng nói: “Được.”Có thể cô nhận thấy tôi khôngcó đề tài gì để nói, tâm trạng khôngtốt vì thế lên tiếng dò xét: “XuânHinh, có phải cậu gặp chuyện gì rồikhông?”Tôi bị hỏi bất ngờ nên khôngbiết nói thế nào, im lặng một chútrồi nói: ‘Vũ Linh, tớ giống như mộtngười bị dồn vào chân trường,không thoát ra được.”