Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 125
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 125: Tình yêu đồng giới của Trần Húc Diệu và .JohnBất ngờ là, lúc xuống lầu tôi lại bắt gặp Lý VũLinh và dì Triệu đang nói chuyện hăng say.Tôi sững người: “Cậu đến đây từ lúc nào vậy?”Cô ấy nhìn tôi một cái rồi nói: “Đến được mộtlúc, túi xách và điện thoại đều mang tới cho cậurồi, ăn sớm một chút lát nữa chúng ta đến kháchsạn tìm John”Tôi gật đầu, vừa khéo tôi cũng có ý định này.Lý Vũ Linh là người nói nhiều, ngồi cùng ngườikhác thường sẽ không ngứớt lời. Cô ấy và dì Triệu ởtrong bếp, nói từ chuyện thức ăn đến sinh nởdưỡng thai, dường như không thể nói hết được.Cũng may mà ăn sớm, dì Triệu còn phải rangoài mua đồ nên tôi mới có thể kéo cô ấy đi đếnkhách sạn được.Trên xe.“Dì nhà cậu có kinh nghiệm thật đấy, làm chotớ cũng muốn đến nhà cậu dưỡng thai” Cô ấy dựavào xe, ôm lấy quả xoài xanh lấy ở biệt thự, vừagặm vừa nói.Tôi bật cười: “Bất cứ lúc nào cũng chào đón cậu:Dì Triệu là người có tuổi, ở nhà họ Phó rấtnhiều năm, người nhà họ đều coi bà như ngườithân trong nhà.“A, sao trong xe cậu lại để nhiều thuốc nhưvậy?” Cô ấy mở chiếc hộp trên ghế trước, nhìnthấy một đống thuốc ở trong thì mở miệng nói, tòmò nhìn vào xem thử: “Đều là các loại thuốc kíchthích Ketone cho phụ nữ có thai, còn có cả vài thứmà tớ xem không hiểu nữa”Cô ấy vừa nói vừa ngẩng lên nhìn tôi: “Khôngphải bác sĩ nói, trong thời gian mang thai nên cốgắng dùng ít thuốc hay sao? Sao cậu lại uống bừabãi như thế này? Đến tận bây giờ tớ chưa từnguống bất kỳ thứ thuốc gì đâu đấy”Dừng lại chỗ đèn đỏ ngã tư, tôi nhìn đốngthuốc đó rồi nói: “Lần trước đến bệnh viện mấylần ngoài ý muốn, bác sĩ kê đơn cho. Có thuốc làdo bác sĩ Trịnh kê, để giảm nôn nghén cả, đều làthuốc bảo vệ thai nhi thôi”Nhắc đến Trịnh Tuấn Anh, sắc mặt cô ấy hơithay đổi, khẽ nói: “Ừm”Tôi nhìn cô ấy một cái rồi nổ máy, vô tình nóimột câu: “Cậu không định nói chuyện đứa bé vớibác sĩ Trịnh à?”Cô ấy nhíu chặt mày, hơi bực mình đáp: “Đứabé là của một mình tớ, liên quan gì đến anh tađâu. Tại sao phải nói với anh ta, tớ không nhàn rỗiđến thế”Được thôi, tôi cũng không hỏi nhiêu thêm nữa,xe dừng lại ở dưới tâng khách sạn.Nhìn đồng hồ một chút, mười một giờ sáng:“Không thì mang ít đồ ăn sáng lên đó, có lẽ tênJohn này còn chưa tỉnh lại”“Khách sạn sẽ đưa lên mà, đi thôi” Cô ấy kéotôi vào thang máy rồi nói: “Tên này chắc vẫn cònđang mơ.”Đến trước cửa phòng, gõ cửa một hồi lâucũng không động tĩnh gì, Lý Vũ Linh ôm lấy hai tayra vẻ quả nhiên tớ đã đoán đúng rồi.Tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoạicho .John, nhưng vừa mới lôi ra thì cửa phòng lại mở.“Mẹ kiếp, sao hai người đến sớm thế này?”Hai mắt .John còn chưa mở, khuôn mặt mơ màngchưa tỉnh táo.“Anh trai à, mười hai giờ rồi, tối hôm qua anhlàm gì thế? Cho dù là heo thì giờ này cũng phảiđói rồi đó” Lý Vũ Linh nhìn bằng nửa con mắt, đẩyanh ta ra chuẩn bị bước vào trong.Nhưng lại bị .John kích động ngăn cản: “Chờ đã…Tôi và Lý Vũ Linh sửng sốt: “Sao vậy?”Lý Vũ Linh quan sát anh ta từ đầu đến chân,híp mắt nói: “Không lẽ tối qua anh gọi con gái đếnđây qua đêm à?”“Đương nhiên là không có.” .John hơi chột dạnói: “Hai cô gái chưa chồng như hai người cứ thếđi vào phòng đàn ông đấy à, không sợ nhìn thấynhững thứ không nên thấy hay sao?”“Xì..” Vũ Linh không nói nổi: “Có gì mà bọn tôikhông biết về anh chứ? Anh mặc quần nhỏ sizebao nhiêu tôi còn biết nữa là, anh nói xem còn cóthể nhìn thấy cái gì đây?”Tôi đỡ trán, khâm phục cái bản lĩnh môm mépcủa Vũ Linh.“Ai đó?” Trong phòng vang lên một giọng nói,tôi và Vũ Linh nhất thời đều kinh ngạc đến mức há†o mồm.Không thể tin nổi nhìn về phía .John, bọn tôicùng nhau mở miệng: “Là con trai?”“John, mẹ kiếp anh lại qua đêm với con trainữa là? Con mẹ nó…” Lý Vũ Linh phun ra mộtđống từ thô tục.Tôi sững sờ, thấy mặt John hơi đỏ lên, nhấtthời tôi lại cảm thấy giọng nói đó vô cùng quenthuộc nên bèn đẩy .John rồi đi vào bên trong.Nhìn thấy Trần Húc Diệu đang quấn khăn lôngđi ra từ phòng tắm. Bốn mắt nhìn nhau, tôi bị đảkích trầm trọng.Anh ta cũng ngây người, vẻ mặt hơi mất tựnhiên.“Mẹ kiếp.” Lý Vũ Linh cũng đi theo vào: “Saolại là hai người?”“Không phải, hai người có thể giải thích chotôi một chút không?” John hổn hển: “Hai ngườiđừng nghĩ xấu như thế, từ tình bạn của người talại biến thành tình yêu đồng tính chứ?”Lý Vũ Linh nhìn anh ta, chỉ vào thân trên củahai người rồi nói: “Đầu như vậy rồi, lại còn khôngcó tình nữa hả?”Tôi…Câu này khá chuẩn.John không nói nổi: “Cô có phải là con gáikhông vậy? Sao nói chuyện không có chừng mựcgì thế?”Tôi nhìn Lý Vũ Linh, gật đầu: “Cậu bớt lại mộtchút”Lý Vũ Linh bĩu môi, nhún vai: “Đã như vậy rồitôi còn không thể nói nữa sao?”Nhìn sang Trần Húc Diệu, tôi hơi lúng túng:“Hai người…”Sắc mặt Trần Húc Diệu không tốt lắm, anh tahơi tức giận nhìn .John rồi nói: “Anh giải thích rõràng cho bố mày, nếu không tôi giết chết anh”John khóc không ra nước mắt nói: “Tối qua tôiđến quán bar uống rượu chơi bời, tình cờ đưa cậu ta về đây:“Tình cờ?” Lý Vũ Linh trợn mắt: “Tình cờ nêncậu đưa đàn ông về?”“Cậu ta uống say, lại còn bị phụ nữ đánh. Nếukhông phải có quen biết cậu ta thì không thèm đểý đến làm gì” John trừng mắt với Trần Húc Diệu:“Tự cậu say như chết, nếu ông đây không đưacậu về thì cậu đã bị người phụ nữ kia cưỡng ép rồi.Trần Húc Diệu nhíu mày, xoa đầu mày, dườngnhư anh ta uống đến bất tỉnh nhân sự nên khôngcó ấn tượng.Anh ta nhìn John rồi nói: “Anh không biết đưatôi về à?”John bất lực: “Tôi biết nhà cậu ở đâu sao?”Trần Húc Diệu…Nhìn vết bầm tím trên mặt Trần Húc Diệu, hìnhnhư đúng đến tám chín phần như lời John nói.Lý Vũ Linh xem náo nhiệt còn không sợchuyện lớn, cô ấy lắm chuyện nói: “Hai người đềunằm cùng trên một chiếc giường rồi, lại say nhưvậy mà không có chuyện gì xảy ra sao?”“Ông đây là trai thẳng, cô không biết gì thìđừng có mà nói” Trần Húc Diệu nói, còn tức giậnkhông ít.Lý Vũ Linh bĩu môi, cảm thấy không thú vị, cônhìn John nói: “Mau chóng thu dọn đi, lát nữa đira ngoài ăn”Trong chốc lát, John và Trần Húc Diệu đềuvào nhà tắm, Lý Vũ Linh cười toét miệng nói: “Cònnói không có gì, chẳng lẽ là tiết kiệm nước sao?”Phòng tắm trong khách sạn rất lớn, đều là haingười đàn ông, thật ra thì cũng không kỳ lạ, nhưngVũ Linh vẫn nghĩ thành chuyện gì đó không thíchhợp với thiếu nhỉ.Điện thoại rung một hồi, là Phó Thắng Namnhắn tin zalo cho tôi: “Ở đâu vậy?”Tôi: Khách sạn”Phó Thắng Nam: “Gặp bạn?”Tôi: “….”Lý Vũ Linh nghiêng đầu qua đây: “Gần đâyPhó Thắng Nam quản cậu rất nghiêm nhỉ”“Có lẽ là vì đứa bé.”Nói xong thì Phó Thắng Nam cũng gửi tinnhắn tới: “Tôi đăng ký lớp học cho em, thời gianhọc và địa chỉ đã gửi cho em rồi, nhớ qua đó”Nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến, tôi đỡ trán, chỉcó thể trả lời: “Vâng”Cất điện thoại vào, tôi nhìn Vũ Linh: “Có ý địnhđi tập yoga cho phụ nữ có thai không?”“Không” Cô ấy lắc đầu: “Sau khi .John về nướcM thì tớ cũng định trở về quê”Tôi gật đầu, cũng không nói nhiều nữa.Trần Húc Diệu và .John tắm xong đi ra ngoài,hai người đều đã thay quần áo.Trần Húc Diệu nhìn tôi, khế nhíu mày: “Haingười quen nhau sao?”
Chương 125: Tình yêu đồng giới của Trần Húc Diệu và .John
Bất ngờ là, lúc xuống lầu tôi lại bắt gặp Lý Vũ
Linh và dì Triệu đang nói chuyện hăng say.
Tôi sững người: “Cậu đến đây từ lúc nào vậy?”
Cô ấy nhìn tôi một cái rồi nói: “Đến được một
lúc, túi xách và điện thoại đều mang tới cho cậu
rồi, ăn sớm một chút lát nữa chúng ta đến khách
sạn tìm John”
Tôi gật đầu, vừa khéo tôi cũng có ý định này.
Lý Vũ Linh là người nói nhiều, ngồi cùng người
khác thường sẽ không ngứớt lời. Cô ấy và dì Triệu ở
trong bếp, nói từ chuyện thức ăn đến sinh nở
dưỡng thai, dường như không thể nói hết được.
Cũng may mà ăn sớm, dì Triệu còn phải ra
ngoài mua đồ nên tôi mới có thể kéo cô ấy đi đến
khách sạn được.
Trên xe.
“Dì nhà cậu có kinh nghiệm thật đấy, làm cho
tớ cũng muốn đến nhà cậu dưỡng thai” Cô ấy dựa
vào xe, ôm lấy quả xoài xanh lấy ở biệt thự, vừa
gặm vừa nói.
Tôi bật cười: “Bất cứ lúc nào cũng chào đón cậu:
Dì Triệu là người có tuổi, ở nhà họ Phó rất
nhiều năm, người nhà họ đều coi bà như người
thân trong nhà.
“A, sao trong xe cậu lại để nhiều thuốc như
vậy?” Cô ấy mở chiếc hộp trên ghế trước, nhìn
thấy một đống thuốc ở trong thì mở miệng nói, tò
mò nhìn vào xem thử: “Đều là các loại thuốc kích
thích Ketone cho phụ nữ có thai, còn có cả vài thứ
mà tớ xem không hiểu nữa”
Cô ấy vừa nói vừa ngẩng lên nhìn tôi: “Không
phải bác sĩ nói, trong thời gian mang thai nên cố
gắng dùng ít thuốc hay sao? Sao cậu lại uống bừa
bãi như thế này? Đến tận bây giờ tớ chưa từng
uống bất kỳ thứ thuốc gì đâu đấy”
Dừng lại chỗ đèn đỏ ngã tư, tôi nhìn đống
thuốc đó rồi nói: “Lần trước đến bệnh viện mấy
lần ngoài ý muốn, bác sĩ kê đơn cho. Có thuốc là
do bác sĩ Trịnh kê, để giảm nôn nghén cả, đều là
thuốc bảo vệ thai nhi thôi”
Nhắc đến Trịnh Tuấn Anh, sắc mặt cô ấy hơi
thay đổi, khẽ nói: “Ừm”
Tôi nhìn cô ấy một cái rồi nổ máy, vô tình nói
một câu: “Cậu không định nói chuyện đứa bé với
bác sĩ Trịnh à?”
Cô ấy nhíu chặt mày, hơi bực mình đáp: “Đứa
bé là của một mình tớ, liên quan gì đến anh ta
đâu. Tại sao phải nói với anh ta, tớ không nhàn rỗi
đến thế”
Được thôi, tôi cũng không hỏi nhiêu thêm nữa,
xe dừng lại ở dưới tâng khách sạn.
Nhìn đồng hồ một chút, mười một giờ sáng:
“Không thì mang ít đồ ăn sáng lên đó, có lẽ tên
John này còn chưa tỉnh lại”
“Khách sạn sẽ đưa lên mà, đi thôi” Cô ấy kéo
tôi vào thang máy rồi nói: “Tên này chắc vẫn còn
đang mơ.”
Đến trước cửa phòng, gõ cửa một hồi lâu
cũng không động tĩnh gì, Lý Vũ Linh ôm lấy hai tay
ra vẻ quả nhiên tớ đã đoán đúng rồi.
Tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại
cho .John, nhưng vừa mới lôi ra thì cửa phòng lại mở.
“Mẹ kiếp, sao hai người đến sớm thế này?”
Hai mắt .John còn chưa mở, khuôn mặt mơ màng
chưa tỉnh táo.
“Anh trai à, mười hai giờ rồi, tối hôm qua anh
làm gì thế? Cho dù là heo thì giờ này cũng phải
đói rồi đó” Lý Vũ Linh nhìn bằng nửa con mắt, đẩy
anh ta ra chuẩn bị bước vào trong.
Nhưng lại bị .John kích động ngăn cản: “Chờ đã…
Tôi và Lý Vũ Linh sửng sốt: “Sao vậy?”
Lý Vũ Linh quan sát anh ta từ đầu đến chân,
híp mắt nói: “Không lẽ tối qua anh gọi con gái đến
đây qua đêm à?”
“Đương nhiên là không có.” .John hơi chột dạ
nói: “Hai cô gái chưa chồng như hai người cứ thế
đi vào phòng đàn ông đấy à, không sợ nhìn thấy
những thứ không nên thấy hay sao?”
“Xì..” Vũ Linh không nói nổi: “Có gì mà bọn tôi
không biết về anh chứ? Anh mặc quần nhỏ size
bao nhiêu tôi còn biết nữa là, anh nói xem còn có
thể nhìn thấy cái gì đây?”
Tôi đỡ trán, khâm phục cái bản lĩnh môm mép
của Vũ Linh.
“Ai đó?” Trong phòng vang lên một giọng nói,
tôi và Vũ Linh nhất thời đều kinh ngạc đến mức há
†o mồm.
Không thể tin nổi nhìn về phía .John, bọn tôi
cùng nhau mở miệng: “Là con trai?”
“John, mẹ kiếp anh lại qua đêm với con trai
nữa là? Con mẹ nó…” Lý Vũ Linh phun ra một
đống từ thô tục.
Tôi sững sờ, thấy mặt John hơi đỏ lên, nhất
thời tôi lại cảm thấy giọng nói đó vô cùng quen
thuộc nên bèn đẩy .John rồi đi vào bên trong.
Nhìn thấy Trần Húc Diệu đang quấn khăn lông
đi ra từ phòng tắm. Bốn mắt nhìn nhau, tôi bị đả
kích trầm trọng.
Anh ta cũng ngây người, vẻ mặt hơi mất tự
nhiên.
“Mẹ kiếp.” Lý Vũ Linh cũng đi theo vào: “Sao
lại là hai người?”
“Không phải, hai người có thể giải thích cho
tôi một chút không?” John hổn hển: “Hai người
đừng nghĩ xấu như thế, từ tình bạn của người ta
lại biến thành tình yêu đồng tính chứ?”
Lý Vũ Linh nhìn anh ta, chỉ vào thân trên của
hai người rồi nói: “Đầu như vậy rồi, lại còn không
có tình nữa hả?”
Tôi…
Câu này khá chuẩn.
John không nói nổi: “Cô có phải là con gái
không vậy? Sao nói chuyện không có chừng mực
gì thế?”
Tôi nhìn Lý Vũ Linh, gật đầu: “Cậu bớt lại một
chút”
Lý Vũ Linh bĩu môi, nhún vai: “Đã như vậy rồi
tôi còn không thể nói nữa sao?”
Nhìn sang Trần Húc Diệu, tôi hơi lúng túng:
“Hai người…”
Sắc mặt Trần Húc Diệu không tốt lắm, anh ta
hơi tức giận nhìn .John rồi nói: “Anh giải thích rõ
ràng cho bố mày, nếu không tôi giết chết anh”
John khóc không ra nước mắt nói: “Tối qua tôi
đến quán bar uống rượu chơi bời, tình cờ đưa cậu ta về đây:
“Tình cờ?” Lý Vũ Linh trợn mắt: “Tình cờ nên
cậu đưa đàn ông về?”
“Cậu ta uống say, lại còn bị phụ nữ đánh. Nếu
không phải có quen biết cậu ta thì không thèm để
ý đến làm gì” John trừng mắt với Trần Húc Diệu:
“Tự cậu say như chết, nếu ông đây không đưa
cậu về thì cậu đã bị người phụ nữ kia cưỡng ép rồi.
Trần Húc Diệu nhíu mày, xoa đầu mày, dường
như anh ta uống đến bất tỉnh nhân sự nên không
có ấn tượng.
Anh ta nhìn John rồi nói: “Anh không biết đưa
tôi về à?”
John bất lực: “Tôi biết nhà cậu ở đâu sao?”
Trần Húc Diệu…
Nhìn vết bầm tím trên mặt Trần Húc Diệu, hình
như đúng đến tám chín phần như lời John nói.
Lý Vũ Linh xem náo nhiệt còn không sợ
chuyện lớn, cô ấy lắm chuyện nói: “Hai người đều
nằm cùng trên một chiếc giường rồi, lại say như
vậy mà không có chuyện gì xảy ra sao?”
“Ông đây là trai thẳng, cô không biết gì thì
đừng có mà nói” Trần Húc Diệu nói, còn tức giận
không ít.
Lý Vũ Linh bĩu môi, cảm thấy không thú vị, cô
nhìn John nói: “Mau chóng thu dọn đi, lát nữa đi
ra ngoài ăn”
Trong chốc lát, John và Trần Húc Diệu đều
vào nhà tắm, Lý Vũ Linh cười toét miệng nói: “Còn
nói không có gì, chẳng lẽ là tiết kiệm nước sao?”
Phòng tắm trong khách sạn rất lớn, đều là hai
người đàn ông, thật ra thì cũng không kỳ lạ, nhưng
Vũ Linh vẫn nghĩ thành chuyện gì đó không thích
hợp với thiếu nhỉ.
Điện thoại rung một hồi, là Phó Thắng Nam
nhắn tin zalo cho tôi: “Ở đâu vậy?”
Tôi: Khách sạn”
Phó Thắng Nam: “Gặp bạn?”
Tôi: “….”
Lý Vũ Linh nghiêng đầu qua đây: “Gần đây
Phó Thắng Nam quản cậu rất nghiêm nhỉ”
“Có lẽ là vì đứa bé.”
Nói xong thì Phó Thắng Nam cũng gửi tin
nhắn tới: “Tôi đăng ký lớp học cho em, thời gian
học và địa chỉ đã gửi cho em rồi, nhớ qua đó”
Nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến, tôi đỡ trán, chỉ
có thể trả lời: “Vâng”
Cất điện thoại vào, tôi nhìn Vũ Linh: “Có ý định
đi tập yoga cho phụ nữ có thai không?”
“Không” Cô ấy lắc đầu: “Sau khi .John về nước
M thì tớ cũng định trở về quê”
Tôi gật đầu, cũng không nói nhiều nữa.
Trần Húc Diệu và .John tắm xong đi ra ngoài,
hai người đều đã thay quần áo.
Trần Húc Diệu nhìn tôi, khế nhíu mày: “Hai
người quen nhau sao?”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 125: Tình yêu đồng giới của Trần Húc Diệu và .JohnBất ngờ là, lúc xuống lầu tôi lại bắt gặp Lý VũLinh và dì Triệu đang nói chuyện hăng say.Tôi sững người: “Cậu đến đây từ lúc nào vậy?”Cô ấy nhìn tôi một cái rồi nói: “Đến được mộtlúc, túi xách và điện thoại đều mang tới cho cậurồi, ăn sớm một chút lát nữa chúng ta đến kháchsạn tìm John”Tôi gật đầu, vừa khéo tôi cũng có ý định này.Lý Vũ Linh là người nói nhiều, ngồi cùng ngườikhác thường sẽ không ngứớt lời. Cô ấy và dì Triệu ởtrong bếp, nói từ chuyện thức ăn đến sinh nởdưỡng thai, dường như không thể nói hết được.Cũng may mà ăn sớm, dì Triệu còn phải rangoài mua đồ nên tôi mới có thể kéo cô ấy đi đếnkhách sạn được.Trên xe.“Dì nhà cậu có kinh nghiệm thật đấy, làm chotớ cũng muốn đến nhà cậu dưỡng thai” Cô ấy dựavào xe, ôm lấy quả xoài xanh lấy ở biệt thự, vừagặm vừa nói.Tôi bật cười: “Bất cứ lúc nào cũng chào đón cậu:Dì Triệu là người có tuổi, ở nhà họ Phó rấtnhiều năm, người nhà họ đều coi bà như ngườithân trong nhà.“A, sao trong xe cậu lại để nhiều thuốc nhưvậy?” Cô ấy mở chiếc hộp trên ghế trước, nhìnthấy một đống thuốc ở trong thì mở miệng nói, tòmò nhìn vào xem thử: “Đều là các loại thuốc kíchthích Ketone cho phụ nữ có thai, còn có cả vài thứmà tớ xem không hiểu nữa”Cô ấy vừa nói vừa ngẩng lên nhìn tôi: “Khôngphải bác sĩ nói, trong thời gian mang thai nên cốgắng dùng ít thuốc hay sao? Sao cậu lại uống bừabãi như thế này? Đến tận bây giờ tớ chưa từnguống bất kỳ thứ thuốc gì đâu đấy”Dừng lại chỗ đèn đỏ ngã tư, tôi nhìn đốngthuốc đó rồi nói: “Lần trước đến bệnh viện mấylần ngoài ý muốn, bác sĩ kê đơn cho. Có thuốc làdo bác sĩ Trịnh kê, để giảm nôn nghén cả, đều làthuốc bảo vệ thai nhi thôi”Nhắc đến Trịnh Tuấn Anh, sắc mặt cô ấy hơithay đổi, khẽ nói: “Ừm”Tôi nhìn cô ấy một cái rồi nổ máy, vô tình nóimột câu: “Cậu không định nói chuyện đứa bé vớibác sĩ Trịnh à?”Cô ấy nhíu chặt mày, hơi bực mình đáp: “Đứabé là của một mình tớ, liên quan gì đến anh tađâu. Tại sao phải nói với anh ta, tớ không nhàn rỗiđến thế”Được thôi, tôi cũng không hỏi nhiêu thêm nữa,xe dừng lại ở dưới tâng khách sạn.Nhìn đồng hồ một chút, mười một giờ sáng:“Không thì mang ít đồ ăn sáng lên đó, có lẽ tênJohn này còn chưa tỉnh lại”“Khách sạn sẽ đưa lên mà, đi thôi” Cô ấy kéotôi vào thang máy rồi nói: “Tên này chắc vẫn cònđang mơ.”Đến trước cửa phòng, gõ cửa một hồi lâucũng không động tĩnh gì, Lý Vũ Linh ôm lấy hai tayra vẻ quả nhiên tớ đã đoán đúng rồi.Tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoạicho .John, nhưng vừa mới lôi ra thì cửa phòng lại mở.“Mẹ kiếp, sao hai người đến sớm thế này?”Hai mắt .John còn chưa mở, khuôn mặt mơ màngchưa tỉnh táo.“Anh trai à, mười hai giờ rồi, tối hôm qua anhlàm gì thế? Cho dù là heo thì giờ này cũng phảiđói rồi đó” Lý Vũ Linh nhìn bằng nửa con mắt, đẩyanh ta ra chuẩn bị bước vào trong.Nhưng lại bị .John kích động ngăn cản: “Chờ đã…Tôi và Lý Vũ Linh sửng sốt: “Sao vậy?”Lý Vũ Linh quan sát anh ta từ đầu đến chân,híp mắt nói: “Không lẽ tối qua anh gọi con gái đếnđây qua đêm à?”“Đương nhiên là không có.” .John hơi chột dạnói: “Hai cô gái chưa chồng như hai người cứ thếđi vào phòng đàn ông đấy à, không sợ nhìn thấynhững thứ không nên thấy hay sao?”“Xì..” Vũ Linh không nói nổi: “Có gì mà bọn tôikhông biết về anh chứ? Anh mặc quần nhỏ sizebao nhiêu tôi còn biết nữa là, anh nói xem còn cóthể nhìn thấy cái gì đây?”Tôi đỡ trán, khâm phục cái bản lĩnh môm mépcủa Vũ Linh.“Ai đó?” Trong phòng vang lên một giọng nói,tôi và Vũ Linh nhất thời đều kinh ngạc đến mức há†o mồm.Không thể tin nổi nhìn về phía .John, bọn tôicùng nhau mở miệng: “Là con trai?”“John, mẹ kiếp anh lại qua đêm với con trainữa là? Con mẹ nó…” Lý Vũ Linh phun ra mộtđống từ thô tục.Tôi sững sờ, thấy mặt John hơi đỏ lên, nhấtthời tôi lại cảm thấy giọng nói đó vô cùng quenthuộc nên bèn đẩy .John rồi đi vào bên trong.Nhìn thấy Trần Húc Diệu đang quấn khăn lôngđi ra từ phòng tắm. Bốn mắt nhìn nhau, tôi bị đảkích trầm trọng.Anh ta cũng ngây người, vẻ mặt hơi mất tựnhiên.“Mẹ kiếp.” Lý Vũ Linh cũng đi theo vào: “Saolại là hai người?”“Không phải, hai người có thể giải thích chotôi một chút không?” John hổn hển: “Hai ngườiđừng nghĩ xấu như thế, từ tình bạn của người talại biến thành tình yêu đồng tính chứ?”Lý Vũ Linh nhìn anh ta, chỉ vào thân trên củahai người rồi nói: “Đầu như vậy rồi, lại còn khôngcó tình nữa hả?”Tôi…Câu này khá chuẩn.John không nói nổi: “Cô có phải là con gáikhông vậy? Sao nói chuyện không có chừng mựcgì thế?”Tôi nhìn Lý Vũ Linh, gật đầu: “Cậu bớt lại mộtchút”Lý Vũ Linh bĩu môi, nhún vai: “Đã như vậy rồitôi còn không thể nói nữa sao?”Nhìn sang Trần Húc Diệu, tôi hơi lúng túng:“Hai người…”Sắc mặt Trần Húc Diệu không tốt lắm, anh tahơi tức giận nhìn .John rồi nói: “Anh giải thích rõràng cho bố mày, nếu không tôi giết chết anh”John khóc không ra nước mắt nói: “Tối qua tôiđến quán bar uống rượu chơi bời, tình cờ đưa cậu ta về đây:“Tình cờ?” Lý Vũ Linh trợn mắt: “Tình cờ nêncậu đưa đàn ông về?”“Cậu ta uống say, lại còn bị phụ nữ đánh. Nếukhông phải có quen biết cậu ta thì không thèm đểý đến làm gì” John trừng mắt với Trần Húc Diệu:“Tự cậu say như chết, nếu ông đây không đưacậu về thì cậu đã bị người phụ nữ kia cưỡng ép rồi.Trần Húc Diệu nhíu mày, xoa đầu mày, dườngnhư anh ta uống đến bất tỉnh nhân sự nên khôngcó ấn tượng.Anh ta nhìn John rồi nói: “Anh không biết đưatôi về à?”John bất lực: “Tôi biết nhà cậu ở đâu sao?”Trần Húc Diệu…Nhìn vết bầm tím trên mặt Trần Húc Diệu, hìnhnhư đúng đến tám chín phần như lời John nói.Lý Vũ Linh xem náo nhiệt còn không sợchuyện lớn, cô ấy lắm chuyện nói: “Hai người đềunằm cùng trên một chiếc giường rồi, lại say nhưvậy mà không có chuyện gì xảy ra sao?”“Ông đây là trai thẳng, cô không biết gì thìđừng có mà nói” Trần Húc Diệu nói, còn tức giậnkhông ít.Lý Vũ Linh bĩu môi, cảm thấy không thú vị, cônhìn John nói: “Mau chóng thu dọn đi, lát nữa đira ngoài ăn”Trong chốc lát, John và Trần Húc Diệu đềuvào nhà tắm, Lý Vũ Linh cười toét miệng nói: “Cònnói không có gì, chẳng lẽ là tiết kiệm nước sao?”Phòng tắm trong khách sạn rất lớn, đều là haingười đàn ông, thật ra thì cũng không kỳ lạ, nhưngVũ Linh vẫn nghĩ thành chuyện gì đó không thíchhợp với thiếu nhỉ.Điện thoại rung một hồi, là Phó Thắng Namnhắn tin zalo cho tôi: “Ở đâu vậy?”Tôi: Khách sạn”Phó Thắng Nam: “Gặp bạn?”Tôi: “….”Lý Vũ Linh nghiêng đầu qua đây: “Gần đâyPhó Thắng Nam quản cậu rất nghiêm nhỉ”“Có lẽ là vì đứa bé.”Nói xong thì Phó Thắng Nam cũng gửi tinnhắn tới: “Tôi đăng ký lớp học cho em, thời gianhọc và địa chỉ đã gửi cho em rồi, nhớ qua đó”Nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến, tôi đỡ trán, chỉcó thể trả lời: “Vâng”Cất điện thoại vào, tôi nhìn Vũ Linh: “Có ý địnhđi tập yoga cho phụ nữ có thai không?”“Không” Cô ấy lắc đầu: “Sau khi .John về nướcM thì tớ cũng định trở về quê”Tôi gật đầu, cũng không nói nhiều nữa.Trần Húc Diệu và .John tắm xong đi ra ngoài,hai người đều đã thay quần áo.Trần Húc Diệu nhìn tôi, khế nhíu mày: “Haingười quen nhau sao?”