Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 126

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 126: Cả hai phải cùng nhau chữa trị căn bệnh này“Ừ. Bạn cùng lớp đại học cũnglà bạn bè.”“Cùng nhau đi ăn cơm thôi.”Chuyện như vậy cũng chỉ là trùnghợp, nghe theo ý tứ của John, lẽ raTrần Húc Diệu phải biết John khianh ta còn học đại học.Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên mộtchút, Trần Húc Diệu nhỏ hơnchúng tôi mấy khóa thì làm saoJohn lại biết đến anh ta được.Tại nhà hàng.Sau khi bốn người dùng bữaxong, Trần Húc Diệu có việc nên ditrước, còn Lý Vũ Linh sau khi nhậnđược điện thoại, sắc mặt cô ấykhông được tốt nên đã lập tức rời đi.Cuối cùng chỉ còn lại tôi vàJohn, cậu ta nheo mắt lại, mờmiệng nói: “Tìm quán cà phê ngồinói chuyện được không?”Tôi đồng ý, vì vậy sau đóchúng tôi đồi địa điểm.Tôi có chút ngượng ngùng khimờ miệng nói về loại chuyện xấuhồ này.Sau khi đấu tranh trong lòngmột lúc lâu tôi mới dám nói ra, mặcdù bình thường .John nhìn khôngmấy đứng đắn nhưng lại rấtnghiêm túc trong công việc.Cậu ta nhìn tôi nói: “Đây là dochướng ngại tâm lý gây nên chứkhông phải do vấn đề sinh lý. Nênvấn đề này cần phải do cậu và PhóThắng Nam cùng nhau nói chuyện.”Tôi nhíu mày: “Nhưng tôikhông muốn cho anh ta biếtchuyện này.”“Sơ cái gì chứ? Cậu là người bịhại còn phải để ý nhiều như vậylàm gì? Phó Thắng Nam cũng cóquyền được biết việc này.”John hơi cao giọng rồi dừnglại một chút nói: “Cậu có bệnhsạch sẽ quá mức trong vấn đề tìnhcảm nên trong lòng luôn cảm thấyPhó Thắng Nam đã từng có gì đóvới ngưỡi tình nhỏ của anh ta vì vậykhông muốn phát sinh quan hệ vớianh ta.”Tôi cảm thấy hơi xấu hổnhưng vẫn mờ miệng nói: “Nhưngtrước đây không có…”“Đó là bởi vì trong lòng cậuvẫn luôn nhắc nhờ bản thân rằnganh ta không có quan hệ gì vớingười khác, cho dù có đối tốt vớicô ta đến đâu đi chăng nữa thì cậuvẫn tin Phó Thắng Nam không hềchạm vào cô ta. Nhưng sau khinghe thấy những lời nói đó thì cậuđã bắt đầu hoàn toàn chắc chắnrằng anh ta đã xảy ra chuyện đóvới cô ta, nói rõ ràng một chút thìbệnh sạch sẽ quá mức trong vấnđề tình cảm này của cậu khôngcho phép anh ta làm như vậy. Chonên mới không có phản ứng với anh ta.”“Nếu như có một ngày tôikhông còn yêu anh ta nữa thì liệucăn bệnh này có khỏi đượckhông?” Nói thằng ra thì PhóThắng Nam chính là nguyên nhângây nên căn bệnh này.Cậu ta nhướng mày: “Cũng rấtkhó nói, cậu có thề tìm một ngườiđàn ông khác thử xem sao, đề xemcậu có phản ứng với người đànông khác hay không.”Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu tamột cái: “Chừng nào thì cậu quayvề nước Mỹ?”“Chắc hai ngày nữa. Tôi ở lạiquan sát tình hình của cậu mộtchút xem cậu có thể sống đượcbao lâu, đề tôi còn biết mà chuẩn bị.”Tôi không thèm đề ý đến cậuta nữa nên uống cạn nước trái câytrong cốc của mình rồi mới lêntiếng nói: “Cậu tự nấu bữa tối di, tôicòn có việc phải làm nên đi trước đây.”Cậu ta bĩu môi vẻ mặt có chútbuồn bực: “Tôi nói này tôi từ nơi xaxôi như vậy chạy đến đây, các cậuhết người này đến người khác đềucó chuyện phải làm, các cậu khôngthể dẫn tôi đi dạo loanh quanhthành phố Giang Ninh được à?”“Cậu đã quá quen thuộc vớithành phố Giang Ninh này rồi còngì, muốn đi đâu tôi cho cậu mượnxe mà dùng. Tôi thật sự có việcphải làm.”Bình thường tôi thật sự rất lườicũng rất ít vận động, vì vậy mớiluyện tập có nửa tiếng mà đã mệtđến không được, lúc ngồi xuốngnghỉ ngơi mới nhìn thấy điện thoạivẫn luôn vang lên.Là một dãy số xa lạ nhưng tôikhông nhận cuộc gọi mà chỉ đơngiản tiếp tục hoàn thành phầnluyện tập còn lại.Khi Phó Thắng Nam gọi điệnđến thì đúng lúc tôi vừa đi ra khỏiphòng tập yoga, sau khi tắm xong,thay quần áo, tôi mới nghe điệnthoại đã nghe thấy anh nghiêm túcnói: “Em đến bệnh viện thành phốngay đi, Vũ Linh và Tuấn Anh đãxảy ra chuyện rồi.”Trong lòng tôi nôn nao, khôngkịp hỏi nhiều đã vội vàng chạy tớibệnh viện.Trước cửa phòng cấp cứu, PhóThắng Nam và Kiều Cảnh Thầnđều có mặt ở đó, gấp gáp mộtđường chạy tới đây nên khi nhìnthấy Phó Thắng Nam chân tôi đãmỏi nhừ, suýt chút nữa thì ngãkhụy xuống.Phó Thắng Nam nhanh taynhanh mắt kéo tôi lại: “Không saođâu, Vũ Linh chỉ bị thương ở đầu,bây giờ đang băng bó trong phòng,một lúc nữa sẽ ra.”Tôi không khỏi thờ phào nhẹnhõm, nhìn về phía cửa phòng cấpcứu rồi dừng lại một chút nói: “Bácsỹ Tuấn Anh bị thương rất nặngphải không?”“Nhờ có chị em tốt của cô màTuấn Anh còn không biết sốngchết ra sao, đúng là vật tụ theo loài,cá mè một lứa mà. Tuấn Anh bâygiờ vẫn đang trong phòng cấp cứukhông biết sống chết như thế nào.”Lời này ngoại trừ Kiều CảnhThần thì không ai nói được.Đây cũng không phải lần đầutiên tôi nghe thấy những lời nàycủa anh ta, trực tiếp bỏ qua, nhìnPhó Thắng Nam hỏi: “Chuyện nàycụ thề như thế nào?”Phó Thắng Nam đỡ tôi ngồilên ghế trên hành lang, cần thậnđộng viên tôi: “Vũ Linh và TuấnAnh cãi nhau ở trên xe, vì vậykhông cẩn thận đã vượt đèn đỏđâm phải xe tải đang đi ở phíatrước. Vũ Linh bị thương nhẹ, cònTuấn Anh vẫn trong phòng cấpcứu, không biết tình trạng như thế nào.Tôi sững sờ: “Những ngườikhác có bị thương không?”“Tài xế xe tải chết ngay tại chỗ.Phó Thắng Nam nhíu chặtmày lại: “Tôi đã nhờ Trần VănNghĩa đi xử lý chuyện này rồi emđừng lo lắng.”Tôi ngồi trên ghế mà đôi tayrun rầy. Kiều Cảnh Thần nhìn tôiđầy khinh thường nói: “Mới nhưvậy mà đã sợ rồi sao? Thẩm XuânHinh, cô cũng chỉ có một chútdũng khí như vậy sao?”“Cảnh Thần, đủ rồi” PhóThắng Nam lên tiếng, giọng nói cóchút không vui.Kiều Cảnh Thần im lặngkhông nói gì, trừng mắt nhìn tôimột cái.Lâm Hạnh Nguyên đi giày caogót cũng vội vàng chạy đến, thờhồn hền trông có vẻ rất lo lắng:“Em vừa mới biết chuyện, tình hìnhcủa anh Tuấn Anh sao rồi?”Kiều Cảnh Thần vừa giúp côta hô hấp dễ dàng hơn vừa an ủi cô ta.Nhìn thấy tôi đang ngồi cùngvới Phó Thắng Nam, cô ta sững sờmột chút sau đó yên tĩnh đứngsang một bên, im lặng không lêntiếng.Không bao lâu sau, Lý Vũ Linhtừ trong phòng băng bó được đầyra, bác sĩ yêu cầu làm thủ tục nhậpviện, Phó Thắng Nam liền tự mìnhchạy di.Tôi đi theo bác sĩ vào phòngbệnh, bởi vì tiêm thuốc mê nênphải nửa giờ sau mới tỉnh lại. Tôi lấyđiện thoại gọi cho .John sau đó túctrực trong phòng bệnh.Lâm Hạnh Nguyên vẫnkhoanh tay đứng ở trước cửa, cô tanhìn tôi với ánh mắt u ám: “Xem racô và Phó Thắng Nam sống cũngrất tốt.Tôi nhìn cô ta một cái, cũngkhông hiểu lắm những lời cô ta vừanói nên chỉ thản nhiên đáp lại:“Cám ơn sự quan tâm của côNguyên giành cho vợ chồng chúngtôi. Chúng tôi sẽ càng ngày càngtốt hơn để không phụ sự mong đợicủa cô.”“Cô…”Cô ta tức giận đến mức ngũquan đều thay đồi: “Thẩm XuânHinh, Phó Thắng Nam là của tôi, côđừng tường có thề giữ được anh tabằng đứa con của mình. Nếu nhưtôi muốn cướp anh ta thì cô cũngkhông có cơ hội đâu.”Tôi khẽ gật đầu cũng khôngnghi ngờ những gì cô ta nói chỉbình thản lên tiếng: “Tôi rất tintưởng vào năng lực của côNguyên, nhưng cô cũng không cầnphải nói điều này với tôi mà nên nóivới Phó Thắng Nam, dù có thế nàođi chăng nữa thì quyền quyết địnhvẫn nằm trong tay anh ta.”“Nếu như Phó Thắng Nammuốn ð bên cạnh cô Nguyên, thìcho dù tôi có năng lực giỏi giangđến thế nào cũng không cách nàogiữ được anh ta. Dù sao trái timanh ta không ở nơi này, tôi tin côNguyên hiểu rõ điểm này hơn aihết.”Cô ta không phải con ngốclàm sao lại không hiều ý tứ của câunói này chứ.Thấy sắc mặt của cô ta cóchút khó coi, tôi không nói gì nữa,nhưng tiểu nhân khó phòng chỉ làthua thiệt về tài ăn nói thì làm saocô ta có thề dễ dàng rời đi như vậy.Cô ta đi vào phòng bệnh nheomắt nhìn tôi: “Thẩm Xuân Hinh, tôikhông thể động vào cô nhưngchẳng lẽ lại không động nồi ngườichị em thân thiết của cô hay sao?”Sau đó cô ta duỗi tay rút kimtruyền dịch ra khiến tôi sửng sốt,lập tức đứng phắt dậy rồi đẩy cô tara, trong lòng rất lo lắng sốt ruộtnên tôi dùng sức không nhẹ, trựctiếp đầy cô ta xuống đất khiến côta va mạnh vào góc tường.Cô ta kêu lên đau đớn, ngồiphịch trên mặt đất và mờ miệngnói: “Thẩm Xuân Hinh, cô đừng cóquá đáng, đừng tường rằng cô làphụ nữ có thai thì tôi không dámđộng vào cô.”Tôi chưa kịp mờ miệng đáp lạithì Phó Thắng Nam đã bước vào,theo sau còn có Kiều Cảnh Thần,nhìn thấy người trong lòng bịthương Kiểu Cảnh Thần tiến vềphía tôi, giận dữ lên tiếng: “Là côđầy cô ấy phải không?”Tôi gật đầu nhìn Lâm HạnhNguyên đang ngồi trên mặt đất:“Đúng vậy.”“Xuân Hinh, con mẹ nó cômuốn chết à?” Vừa nói anh ta vừađịnh giơ tay đánh tôi.Nhưng lại bị Phó Thắng Namngăn lại: “Cảnh Thần đừng có quá đáng.”Giọng nói anh trầm thấp nghekhông ra vui hay buồn.“Hừ.”Kiều Cảnh Thần cười chếgiễu: “Anh ba có thể bảo vệ cho côta vậy tại sao em không thề bảo vệHạnh Nguyên? Mọi người đều làđược cha mẹ nuôi dưỡng, cô tadựa vào cái gì mà có thể làm tổnthương người khác mà người kháclại không thề tức giận?”Đọc full tại truyen.one

Chương 126: Cả hai phải cùng nhau chữa trị căn bệnh này

“Ừ. Bạn cùng lớp đại học cũng

là bạn bè.”

“Cùng nhau đi ăn cơm thôi.”

Chuyện như vậy cũng chỉ là trùng

hợp, nghe theo ý tứ của John, lẽ ra

Trần Húc Diệu phải biết John khi

anh ta còn học đại học.

Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên một

chút, Trần Húc Diệu nhỏ hơn

chúng tôi mấy khóa thì làm sao

John lại biết đến anh ta được.

Tại nhà hàng.

Sau khi bốn người dùng bữa

xong, Trần Húc Diệu có việc nên di

trước, còn Lý Vũ Linh sau khi nhận

được điện thoại, sắc mặt cô ấy

không được tốt nên đã lập tức rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại tôi và

John, cậu ta nheo mắt lại, mờ

miệng nói: “Tìm quán cà phê ngồi

nói chuyện được không?”

Tôi đồng ý, vì vậy sau đó

chúng tôi đồi địa điểm.

Tôi có chút ngượng ngùng khi

mờ miệng nói về loại chuyện xấu

hồ này.

Sau khi đấu tranh trong lòng

một lúc lâu tôi mới dám nói ra, mặc

dù bình thường .John nhìn không

mấy đứng đắn nhưng lại rất

nghiêm túc trong công việc.

Cậu ta nhìn tôi nói: “Đây là do

chướng ngại tâm lý gây nên chứ

không phải do vấn đề sinh lý. Nên

vấn đề này cần phải do cậu và Phó

Thắng Nam cùng nhau nói chuyện.”

Tôi nhíu mày: “Nhưng tôi

không muốn cho anh ta biết

chuyện này.”

“Sơ cái gì chứ? Cậu là người bị

hại còn phải để ý nhiều như vậy

làm gì? Phó Thắng Nam cũng có

quyền được biết việc này.”

John hơi cao giọng rồi dừng

lại một chút nói: “Cậu có bệnh

sạch sẽ quá mức trong vấn đề tình

cảm nên trong lòng luôn cảm thấy

Phó Thắng Nam đã từng có gì đó

với ngưỡi tình nhỏ của anh ta vì vậy

không muốn phát sinh quan hệ với

anh ta.”

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ

nhưng vẫn mờ miệng nói: “Nhưng

trước đây không có…”

“Đó là bởi vì trong lòng cậu

vẫn luôn nhắc nhờ bản thân rằng

anh ta không có quan hệ gì với

người khác, cho dù có đối tốt với

cô ta đến đâu đi chăng nữa thì cậu

vẫn tin Phó Thắng Nam không hề

chạm vào cô ta. Nhưng sau khi

nghe thấy những lời nói đó thì cậu

đã bắt đầu hoàn toàn chắc chắn

rằng anh ta đã xảy ra chuyện đó

với cô ta, nói rõ ràng một chút thì

bệnh sạch sẽ quá mức trong vấn

đề tình cảm này của cậu không

cho phép anh ta làm như vậy. Cho

nên mới không có phản ứng với anh ta.”

“Nếu như có một ngày tôi

không còn yêu anh ta nữa thì liệu

căn bệnh này có khỏi được

không?” Nói thằng ra thì Phó

Thắng Nam chính là nguyên nhân

gây nên căn bệnh này.

Cậu ta nhướng mày: “Cũng rất

khó nói, cậu có thề tìm một người

đàn ông khác thử xem sao, đề xem

cậu có phản ứng với người đàn

ông khác hay không.”

Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ta

một cái: “Chừng nào thì cậu quay

về nước Mỹ?”

“Chắc hai ngày nữa. Tôi ở lại

quan sát tình hình của cậu một

chút xem cậu có thể sống được

bao lâu, đề tôi còn biết mà chuẩn bị.”

Tôi không thèm đề ý đến cậu

ta nữa nên uống cạn nước trái cây

trong cốc của mình rồi mới lên

tiếng nói: “Cậu tự nấu bữa tối di, tôi

còn có việc phải làm nên đi trước đây.”

Cậu ta bĩu môi vẻ mặt có chút

buồn bực: “Tôi nói này tôi từ nơi xa

xôi như vậy chạy đến đây, các cậu

hết người này đến người khác đều

có chuyện phải làm, các cậu không

thể dẫn tôi đi dạo loanh quanh

thành phố Giang Ninh được à?”

“Cậu đã quá quen thuộc với

thành phố Giang Ninh này rồi còn

gì, muốn đi đâu tôi cho cậu mượn

xe mà dùng. Tôi thật sự có việc

phải làm.”

Bình thường tôi thật sự rất lười

cũng rất ít vận động, vì vậy mới

luyện tập có nửa tiếng mà đã mệt

đến không được, lúc ngồi xuống

nghỉ ngơi mới nhìn thấy điện thoại

vẫn luôn vang lên.

Là một dãy số xa lạ nhưng tôi

không nhận cuộc gọi mà chỉ đơn

giản tiếp tục hoàn thành phần

luyện tập còn lại.

Khi Phó Thắng Nam gọi điện

đến thì đúng lúc tôi vừa đi ra khỏi

phòng tập yoga, sau khi tắm xong,

thay quần áo, tôi mới nghe điện

thoại đã nghe thấy anh nghiêm túc

nói: “Em đến bệnh viện thành phố

ngay đi, Vũ Linh và Tuấn Anh đã

xảy ra chuyện rồi.”

Trong lòng tôi nôn nao, không

kịp hỏi nhiều đã vội vàng chạy tới

bệnh viện.

Trước cửa phòng cấp cứu, Phó

Thắng Nam và Kiều Cảnh Thần

đều có mặt ở đó, gấp gáp một

đường chạy tới đây nên khi nhìn

thấy Phó Thắng Nam chân tôi đã

mỏi nhừ, suýt chút nữa thì ngã

khụy xuống.

Phó Thắng Nam nhanh tay

nhanh mắt kéo tôi lại: “Không sao

đâu, Vũ Linh chỉ bị thương ở đầu,

bây giờ đang băng bó trong phòng,

một lúc nữa sẽ ra.”

Tôi không khỏi thờ phào nhẹ

nhõm, nhìn về phía cửa phòng cấp

cứu rồi dừng lại một chút nói: “Bác

sỹ Tuấn Anh bị thương rất nặng

phải không?”

“Nhờ có chị em tốt của cô mà

Tuấn Anh còn không biết sống

chết ra sao, đúng là vật tụ theo loài,

cá mè một lứa mà. Tuấn Anh bây

giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu

không biết sống chết như thế nào.”

Lời này ngoại trừ Kiều Cảnh

Thần thì không ai nói được.

Đây cũng không phải lần đầu

tiên tôi nghe thấy những lời này

của anh ta, trực tiếp bỏ qua, nhìn

Phó Thắng Nam hỏi: “Chuyện này

cụ thề như thế nào?”

Phó Thắng Nam đỡ tôi ngồi

lên ghế trên hành lang, cần thận

động viên tôi: “Vũ Linh và Tuấn

Anh cãi nhau ở trên xe, vì vậy

không cẩn thận đã vượt đèn đỏ

đâm phải xe tải đang đi ở phía

trước. Vũ Linh bị thương nhẹ, còn

Tuấn Anh vẫn trong phòng cấp

cứu, không biết tình trạng như thế nào.

Tôi sững sờ: “Những người

khác có bị thương không?”

“Tài xế xe tải chết ngay tại chỗ.

Phó Thắng Nam nhíu chặt

mày lại: “Tôi đã nhờ Trần Văn

Nghĩa đi xử lý chuyện này rồi em

đừng lo lắng.”

Tôi ngồi trên ghế mà đôi tay

run rầy. Kiều Cảnh Thần nhìn tôi

đầy khinh thường nói: “Mới như

vậy mà đã sợ rồi sao? Thẩm Xuân

Hinh, cô cũng chỉ có một chút

dũng khí như vậy sao?”

“Cảnh Thần, đủ rồi” Phó

Thắng Nam lên tiếng, giọng nói có

chút không vui.

Kiều Cảnh Thần im lặng

không nói gì, trừng mắt nhìn tôi

một cái.

Lâm Hạnh Nguyên đi giày cao

gót cũng vội vàng chạy đến, thờ

hồn hền trông có vẻ rất lo lắng:

“Em vừa mới biết chuyện, tình hình

của anh Tuấn Anh sao rồi?”

Kiều Cảnh Thần vừa giúp cô

ta hô hấp dễ dàng hơn vừa an ủi cô ta.

Nhìn thấy tôi đang ngồi cùng

với Phó Thắng Nam, cô ta sững sờ

một chút sau đó yên tĩnh đứng

sang một bên, im lặng không lên

tiếng.

Không bao lâu sau, Lý Vũ Linh

từ trong phòng băng bó được đầy

ra, bác sĩ yêu cầu làm thủ tục nhập

viện, Phó Thắng Nam liền tự mình

chạy di.

Tôi đi theo bác sĩ vào phòng

bệnh, bởi vì tiêm thuốc mê nên

phải nửa giờ sau mới tỉnh lại. Tôi lấy

điện thoại gọi cho .John sau đó túc

trực trong phòng bệnh.

Lâm Hạnh Nguyên vẫn

khoanh tay đứng ở trước cửa, cô ta

nhìn tôi với ánh mắt u ám: “Xem ra

cô và Phó Thắng Nam sống cũng

rất tốt.

Tôi nhìn cô ta một cái, cũng

không hiểu lắm những lời cô ta vừa

nói nên chỉ thản nhiên đáp lại:

“Cám ơn sự quan tâm của cô

Nguyên giành cho vợ chồng chúng

tôi. Chúng tôi sẽ càng ngày càng

tốt hơn để không phụ sự mong đợi

của cô.”

“Cô…”

Cô ta tức giận đến mức ngũ

quan đều thay đồi: “Thẩm Xuân

Hinh, Phó Thắng Nam là của tôi, cô

đừng tường có thề giữ được anh ta

bằng đứa con của mình. Nếu như

tôi muốn cướp anh ta thì cô cũng

không có cơ hội đâu.”

Tôi khẽ gật đầu cũng không

nghi ngờ những gì cô ta nói chỉ

bình thản lên tiếng: “Tôi rất tin

tưởng vào năng lực của cô

Nguyên, nhưng cô cũng không cần

phải nói điều này với tôi mà nên nói

với Phó Thắng Nam, dù có thế nào

đi chăng nữa thì quyền quyết định

vẫn nằm trong tay anh ta.”

“Nếu như Phó Thắng Nam

muốn ð bên cạnh cô Nguyên, thì

cho dù tôi có năng lực giỏi giang

đến thế nào cũng không cách nào

giữ được anh ta. Dù sao trái tim

anh ta không ở nơi này, tôi tin cô

Nguyên hiểu rõ điểm này hơn ai

hết.”

Cô ta không phải con ngốc

làm sao lại không hiều ý tứ của câu

nói này chứ.

Thấy sắc mặt của cô ta có

chút khó coi, tôi không nói gì nữa,

nhưng tiểu nhân khó phòng chỉ là

thua thiệt về tài ăn nói thì làm sao

cô ta có thề dễ dàng rời đi như vậy.

Cô ta đi vào phòng bệnh nheo

mắt nhìn tôi: “Thẩm Xuân Hinh, tôi

không thể động vào cô nhưng

chẳng lẽ lại không động nồi người

chị em thân thiết của cô hay sao?”

Sau đó cô ta duỗi tay rút kim

truyền dịch ra khiến tôi sửng sốt,

lập tức đứng phắt dậy rồi đẩy cô ta

ra, trong lòng rất lo lắng sốt ruột

nên tôi dùng sức không nhẹ, trực

tiếp đầy cô ta xuống đất khiến cô

ta va mạnh vào góc tường.

Cô ta kêu lên đau đớn, ngồi

phịch trên mặt đất và mờ miệng

nói: “Thẩm Xuân Hinh, cô đừng có

quá đáng, đừng tường rằng cô là

phụ nữ có thai thì tôi không dám

động vào cô.”

Tôi chưa kịp mờ miệng đáp lại

thì Phó Thắng Nam đã bước vào,

theo sau còn có Kiều Cảnh Thần,

nhìn thấy người trong lòng bị

thương Kiểu Cảnh Thần tiến về

phía tôi, giận dữ lên tiếng: “Là cô

đầy cô ấy phải không?”

Tôi gật đầu nhìn Lâm Hạnh

Nguyên đang ngồi trên mặt đất:

“Đúng vậy.”

“Xuân Hinh, con mẹ nó cô

muốn chết à?” Vừa nói anh ta vừa

định giơ tay đánh tôi.

Nhưng lại bị Phó Thắng Nam

ngăn lại: “Cảnh Thần đừng có quá đáng.”

Giọng nói anh trầm thấp nghe

không ra vui hay buồn.

“Hừ.”

Kiều Cảnh Thần cười chế

giễu: “Anh ba có thể bảo vệ cho cô

ta vậy tại sao em không thề bảo vệ

Hạnh Nguyên? Mọi người đều là

được cha mẹ nuôi dưỡng, cô ta

dựa vào cái gì mà có thể làm tổn

thương người khác mà người khác

lại không thề tức giận?”

Đọc full tại truyen.one

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 126: Cả hai phải cùng nhau chữa trị căn bệnh này“Ừ. Bạn cùng lớp đại học cũnglà bạn bè.”“Cùng nhau đi ăn cơm thôi.”Chuyện như vậy cũng chỉ là trùnghợp, nghe theo ý tứ của John, lẽ raTrần Húc Diệu phải biết John khianh ta còn học đại học.Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên mộtchút, Trần Húc Diệu nhỏ hơnchúng tôi mấy khóa thì làm saoJohn lại biết đến anh ta được.Tại nhà hàng.Sau khi bốn người dùng bữaxong, Trần Húc Diệu có việc nên ditrước, còn Lý Vũ Linh sau khi nhậnđược điện thoại, sắc mặt cô ấykhông được tốt nên đã lập tức rời đi.Cuối cùng chỉ còn lại tôi vàJohn, cậu ta nheo mắt lại, mờmiệng nói: “Tìm quán cà phê ngồinói chuyện được không?”Tôi đồng ý, vì vậy sau đóchúng tôi đồi địa điểm.Tôi có chút ngượng ngùng khimờ miệng nói về loại chuyện xấuhồ này.Sau khi đấu tranh trong lòngmột lúc lâu tôi mới dám nói ra, mặcdù bình thường .John nhìn khôngmấy đứng đắn nhưng lại rấtnghiêm túc trong công việc.Cậu ta nhìn tôi nói: “Đây là dochướng ngại tâm lý gây nên chứkhông phải do vấn đề sinh lý. Nênvấn đề này cần phải do cậu và PhóThắng Nam cùng nhau nói chuyện.”Tôi nhíu mày: “Nhưng tôikhông muốn cho anh ta biếtchuyện này.”“Sơ cái gì chứ? Cậu là người bịhại còn phải để ý nhiều như vậylàm gì? Phó Thắng Nam cũng cóquyền được biết việc này.”John hơi cao giọng rồi dừnglại một chút nói: “Cậu có bệnhsạch sẽ quá mức trong vấn đề tìnhcảm nên trong lòng luôn cảm thấyPhó Thắng Nam đã từng có gì đóvới ngưỡi tình nhỏ của anh ta vì vậykhông muốn phát sinh quan hệ vớianh ta.”Tôi cảm thấy hơi xấu hổnhưng vẫn mờ miệng nói: “Nhưngtrước đây không có…”“Đó là bởi vì trong lòng cậuvẫn luôn nhắc nhờ bản thân rằnganh ta không có quan hệ gì vớingười khác, cho dù có đối tốt vớicô ta đến đâu đi chăng nữa thì cậuvẫn tin Phó Thắng Nam không hềchạm vào cô ta. Nhưng sau khinghe thấy những lời nói đó thì cậuđã bắt đầu hoàn toàn chắc chắnrằng anh ta đã xảy ra chuyện đóvới cô ta, nói rõ ràng một chút thìbệnh sạch sẽ quá mức trong vấnđề tình cảm này của cậu khôngcho phép anh ta làm như vậy. Chonên mới không có phản ứng với anh ta.”“Nếu như có một ngày tôikhông còn yêu anh ta nữa thì liệucăn bệnh này có khỏi đượckhông?” Nói thằng ra thì PhóThắng Nam chính là nguyên nhângây nên căn bệnh này.Cậu ta nhướng mày: “Cũng rấtkhó nói, cậu có thề tìm một ngườiđàn ông khác thử xem sao, đề xemcậu có phản ứng với người đànông khác hay không.”Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu tamột cái: “Chừng nào thì cậu quayvề nước Mỹ?”“Chắc hai ngày nữa. Tôi ở lạiquan sát tình hình của cậu mộtchút xem cậu có thể sống đượcbao lâu, đề tôi còn biết mà chuẩn bị.”Tôi không thèm đề ý đến cậuta nữa nên uống cạn nước trái câytrong cốc của mình rồi mới lêntiếng nói: “Cậu tự nấu bữa tối di, tôicòn có việc phải làm nên đi trước đây.”Cậu ta bĩu môi vẻ mặt có chútbuồn bực: “Tôi nói này tôi từ nơi xaxôi như vậy chạy đến đây, các cậuhết người này đến người khác đềucó chuyện phải làm, các cậu khôngthể dẫn tôi đi dạo loanh quanhthành phố Giang Ninh được à?”“Cậu đã quá quen thuộc vớithành phố Giang Ninh này rồi còngì, muốn đi đâu tôi cho cậu mượnxe mà dùng. Tôi thật sự có việcphải làm.”Bình thường tôi thật sự rất lườicũng rất ít vận động, vì vậy mớiluyện tập có nửa tiếng mà đã mệtđến không được, lúc ngồi xuốngnghỉ ngơi mới nhìn thấy điện thoạivẫn luôn vang lên.Là một dãy số xa lạ nhưng tôikhông nhận cuộc gọi mà chỉ đơngiản tiếp tục hoàn thành phầnluyện tập còn lại.Khi Phó Thắng Nam gọi điệnđến thì đúng lúc tôi vừa đi ra khỏiphòng tập yoga, sau khi tắm xong,thay quần áo, tôi mới nghe điệnthoại đã nghe thấy anh nghiêm túcnói: “Em đến bệnh viện thành phốngay đi, Vũ Linh và Tuấn Anh đãxảy ra chuyện rồi.”Trong lòng tôi nôn nao, khôngkịp hỏi nhiều đã vội vàng chạy tớibệnh viện.Trước cửa phòng cấp cứu, PhóThắng Nam và Kiều Cảnh Thầnđều có mặt ở đó, gấp gáp mộtđường chạy tới đây nên khi nhìnthấy Phó Thắng Nam chân tôi đãmỏi nhừ, suýt chút nữa thì ngãkhụy xuống.Phó Thắng Nam nhanh taynhanh mắt kéo tôi lại: “Không saođâu, Vũ Linh chỉ bị thương ở đầu,bây giờ đang băng bó trong phòng,một lúc nữa sẽ ra.”Tôi không khỏi thờ phào nhẹnhõm, nhìn về phía cửa phòng cấpcứu rồi dừng lại một chút nói: “Bácsỹ Tuấn Anh bị thương rất nặngphải không?”“Nhờ có chị em tốt của cô màTuấn Anh còn không biết sốngchết ra sao, đúng là vật tụ theo loài,cá mè một lứa mà. Tuấn Anh bâygiờ vẫn đang trong phòng cấp cứukhông biết sống chết như thế nào.”Lời này ngoại trừ Kiều CảnhThần thì không ai nói được.Đây cũng không phải lần đầutiên tôi nghe thấy những lời nàycủa anh ta, trực tiếp bỏ qua, nhìnPhó Thắng Nam hỏi: “Chuyện nàycụ thề như thế nào?”Phó Thắng Nam đỡ tôi ngồilên ghế trên hành lang, cần thậnđộng viên tôi: “Vũ Linh và TuấnAnh cãi nhau ở trên xe, vì vậykhông cẩn thận đã vượt đèn đỏđâm phải xe tải đang đi ở phíatrước. Vũ Linh bị thương nhẹ, cònTuấn Anh vẫn trong phòng cấpcứu, không biết tình trạng như thế nào.Tôi sững sờ: “Những ngườikhác có bị thương không?”“Tài xế xe tải chết ngay tại chỗ.Phó Thắng Nam nhíu chặtmày lại: “Tôi đã nhờ Trần VănNghĩa đi xử lý chuyện này rồi emđừng lo lắng.”Tôi ngồi trên ghế mà đôi tayrun rầy. Kiều Cảnh Thần nhìn tôiđầy khinh thường nói: “Mới nhưvậy mà đã sợ rồi sao? Thẩm XuânHinh, cô cũng chỉ có một chútdũng khí như vậy sao?”“Cảnh Thần, đủ rồi” PhóThắng Nam lên tiếng, giọng nói cóchút không vui.Kiều Cảnh Thần im lặngkhông nói gì, trừng mắt nhìn tôimột cái.Lâm Hạnh Nguyên đi giày caogót cũng vội vàng chạy đến, thờhồn hền trông có vẻ rất lo lắng:“Em vừa mới biết chuyện, tình hìnhcủa anh Tuấn Anh sao rồi?”Kiều Cảnh Thần vừa giúp côta hô hấp dễ dàng hơn vừa an ủi cô ta.Nhìn thấy tôi đang ngồi cùngvới Phó Thắng Nam, cô ta sững sờmột chút sau đó yên tĩnh đứngsang một bên, im lặng không lêntiếng.Không bao lâu sau, Lý Vũ Linhtừ trong phòng băng bó được đầyra, bác sĩ yêu cầu làm thủ tục nhậpviện, Phó Thắng Nam liền tự mìnhchạy di.Tôi đi theo bác sĩ vào phòngbệnh, bởi vì tiêm thuốc mê nênphải nửa giờ sau mới tỉnh lại. Tôi lấyđiện thoại gọi cho .John sau đó túctrực trong phòng bệnh.Lâm Hạnh Nguyên vẫnkhoanh tay đứng ở trước cửa, cô tanhìn tôi với ánh mắt u ám: “Xem racô và Phó Thắng Nam sống cũngrất tốt.Tôi nhìn cô ta một cái, cũngkhông hiểu lắm những lời cô ta vừanói nên chỉ thản nhiên đáp lại:“Cám ơn sự quan tâm của côNguyên giành cho vợ chồng chúngtôi. Chúng tôi sẽ càng ngày càngtốt hơn để không phụ sự mong đợicủa cô.”“Cô…”Cô ta tức giận đến mức ngũquan đều thay đồi: “Thẩm XuânHinh, Phó Thắng Nam là của tôi, côđừng tường có thề giữ được anh tabằng đứa con của mình. Nếu nhưtôi muốn cướp anh ta thì cô cũngkhông có cơ hội đâu.”Tôi khẽ gật đầu cũng khôngnghi ngờ những gì cô ta nói chỉbình thản lên tiếng: “Tôi rất tintưởng vào năng lực của côNguyên, nhưng cô cũng không cầnphải nói điều này với tôi mà nên nóivới Phó Thắng Nam, dù có thế nàođi chăng nữa thì quyền quyết địnhvẫn nằm trong tay anh ta.”“Nếu như Phó Thắng Nammuốn ð bên cạnh cô Nguyên, thìcho dù tôi có năng lực giỏi giangđến thế nào cũng không cách nàogiữ được anh ta. Dù sao trái timanh ta không ở nơi này, tôi tin côNguyên hiểu rõ điểm này hơn aihết.”Cô ta không phải con ngốclàm sao lại không hiều ý tứ của câunói này chứ.Thấy sắc mặt của cô ta cóchút khó coi, tôi không nói gì nữa,nhưng tiểu nhân khó phòng chỉ làthua thiệt về tài ăn nói thì làm saocô ta có thề dễ dàng rời đi như vậy.Cô ta đi vào phòng bệnh nheomắt nhìn tôi: “Thẩm Xuân Hinh, tôikhông thể động vào cô nhưngchẳng lẽ lại không động nồi ngườichị em thân thiết của cô hay sao?”Sau đó cô ta duỗi tay rút kimtruyền dịch ra khiến tôi sửng sốt,lập tức đứng phắt dậy rồi đẩy cô tara, trong lòng rất lo lắng sốt ruộtnên tôi dùng sức không nhẹ, trựctiếp đầy cô ta xuống đất khiến côta va mạnh vào góc tường.Cô ta kêu lên đau đớn, ngồiphịch trên mặt đất và mờ miệngnói: “Thẩm Xuân Hinh, cô đừng cóquá đáng, đừng tường rằng cô làphụ nữ có thai thì tôi không dámđộng vào cô.”Tôi chưa kịp mờ miệng đáp lạithì Phó Thắng Nam đã bước vào,theo sau còn có Kiều Cảnh Thần,nhìn thấy người trong lòng bịthương Kiểu Cảnh Thần tiến vềphía tôi, giận dữ lên tiếng: “Là côđầy cô ấy phải không?”Tôi gật đầu nhìn Lâm HạnhNguyên đang ngồi trên mặt đất:“Đúng vậy.”“Xuân Hinh, con mẹ nó cômuốn chết à?” Vừa nói anh ta vừađịnh giơ tay đánh tôi.Nhưng lại bị Phó Thắng Namngăn lại: “Cảnh Thần đừng có quá đáng.”Giọng nói anh trầm thấp nghekhông ra vui hay buồn.“Hừ.”Kiều Cảnh Thần cười chếgiễu: “Anh ba có thể bảo vệ cho côta vậy tại sao em không thề bảo vệHạnh Nguyên? Mọi người đều làđược cha mẹ nuôi dưỡng, cô tadựa vào cái gì mà có thể làm tổnthương người khác mà người kháclại không thề tức giận?”Đọc full tại truyen.one

Chương 126