Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 170

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 170: Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn (2)Tôi bị tiếng sấm đánh thức, vừa mở mắt dậyđã cảm thấy lạnh đến tê dại, bên ngoài vẫn vanglên tiếng sấm ầm ỹ, lúc ngủ tôi quên đóng cửa chonên bây giờ đã bị mưa to tạt vào.Lục tìm di động xem thời gian, thấy mới mườihai giờ, tôi không khỏi nhíu mày, bây giờ đã tỉnhchỉ sợ là tối nay không cách nào ngủ lại được.Thấy trên di động có mấy chục cuộc gọi nhỡchưa nhận, tuy rằng không có ghi chú nhưng tôinhớ dãy số này, đầu là Phó Thắng Nam gọi đến.Tôi thấy hơi bực bội, vừa định tắt điện thoại đi,không ngờ lại có cuộc gọi đến. Tôi nhíu mày, saukhi bắt máy thì nói thẳng: “Phó Thắng Nam, giờem đã thành thế này rồi mà anh còn chưa hàilòng sao, muốn ép em đi tìm cái chết à2”“Thẩm Xuân Hinh, em biết tôi muốn làm gìkhông, nếu là tôi thì tôi sẽ ở cạnh em..” Giọng nóicủa anh có hơi nghẹn ngào, thấp thoáng còn ngheđược tiếng mưa.Tôi thấy vô cùng bực bội, muốn lập tức cúpmáy nhưng anh lại tiếp tục nói: “Tôi đang ở dướilâu nhà em”Tôi sửng sốt, sau đó đi ra ban công nhìnxuống phía dưới theo bản năng, thấy cả ngườiPhó Thắng Nam mặc quần áo màu đen đứng bêncạnh cột đèn đường dưới lầu. Anh đứng thẳng tắptrong màn mưa, chẳng khác nào tên đầu gỗ.Tôi nổi giận: “Phó Thắng Nam, có phải anh cóbệnh hay không!” Hơn nửa đêm rồi còn đứng dướimưa, tự làm khổ mình!Nhưng anh lại bật cười: “Em tức giận, có phảilà chứng minh cho việc em còn quan tâm tôi haykhông?”Tôi…Có bệnh, còn là bệnh không nhẹt“Phó Thắng Nam, anh có bệnh thì đi đến bácsĩ đi” Nói xong tôi liền cúp điện thoại, lòng ngựctức đến khó thở.Bên ngoài đổ mưa vô cùng lớn, đây là cơnmưa cuối thu, không giống như cơn mưa nóngnực mùa hè, chỉ sợ nếu còn đứng nữa anh sẽ đổbệnh.Nghĩ một hồi, tôi lấy di động vào zAlo gọi choTrịnh Tuấn Anh, nhưng một lúc lâu vẫn không cóai nghe máy. Sau đó tôi lại tiếp tục gọi cho KiềuCảnh Thần, sau một hồi lâu đổ chuông cũng đãcó người nhận.“Thẩm Xuân Hinh? Chuyện gì?”Tôi mím môi: “Phó Thắng Nam đang tự ngượcđãi mình ở dưới khu nhà của tôi, nếu không muốnanh ta chết thì đến dẫn anh ta về đi, với lại phiềnanh nhắn lại với anh ta, nếu mà muốn chết thì mờianh ta lăn xa xa một chút, tôi không chịu tráchnhiệm nhặt xác đâu, cảm ơn!”“Tôi khinh! Tôi nói này, người phụ nữ như côđúng là xấu xa mài Cô..” Kiều Cảnh Thần nóikhông chút lưu tình, tôi không định tự ngược đãibản thân mà nghe anh ta mắng.Cho nên trực tiếp tắt máy.Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn như cũ, PhóThắng Nam giống như là đứng chết dí dưới mưa,có điều qua nửa tiếng sau Kiều Cảnh Thần đã đitới.Bên ngoài mưa to như cũ, phó nói cẩn thậncùng đã chết giống nhau còn ở trong mưa, bấtquá qua nửa giờ sau kiêu nghiêm chỉnh liền tớirồi. Tầng lầu quá cao nên tôi không nghe thấy haingười đó nói gì, chỉ thấy bọn họ dây dưa một lúcthì đi mất.Tôi kéo rèm lại, ngồi trên giường, biết đêm nayđã không thể nào ngủ tiếp được nữa.Ngày tiếp theo, ánh mặt trời dân dân xuấthiện, tôi xuống giường rửa mặt rồi đi thắng đếncông ty.Cố Diệc Hàn tới từ sớm, nhìn thấy dáng vẻtỉnh thần không tốt của tôi thì nhíu mày: “Tối hômqua em không ngủ sao?”Tôi gật đầu: “Phó Thắng Nam ở dưới lầu, thật phiềnAnh ta nhíu mày im lặng một lúc, rồi nói: “Vănkiện hôm qua anh đưa cho em, em đã xem chưa?”Tôi ngẩn người, Phó Thắng Nam xuất hiệnlàm cho tôi quên mất công việc, không khỏi lúngtúng nói: “Ngày hôm qua em quên mất!”Anh ta đỡ trán, trong nụ cười nhạt ẩn chút bấtđắc dĩ rồi nói: “Lát nữa có hội nghị cần em phảitham gia, không đọc văn kiện thì ráng tự do pháthuy nhé!”Được thôi!Tôi gật đầu, nhìn anh ta nói: “Nội dung về cáigì?”Anh ta đứng dậy rót cho tôi ly nước, sau đógọi thư ký đưa vào một phần ăn sáng, nhìn tôi rồinói: “Em ăn đi rồi anh nói!”Tôi có hơi hoài nghi có phải là anh ta lo rằngtôi sẽ chết đói hay không, cho nên lúc nào cũngluôn suy nghĩ cách ép tôi ăn.Tôi ngồi trên sô pha vừa ăn vừa nhìn anh ta,nói: “Anh nói đi!”“Là nghiên cứu phát minh công nghệ khoahọc kỹ thuật mới, Cố Nghĩa làm giàu từ ô tô và vậtliệu điện, nấy năm trước khoa học công nghệ kỹthuật bùng nổ, có không ít người tranh giànhmiếng bánh ngọt này. Nhà họ Cố giữ một phần,chủ yếu là về di động và máy tính, trước mắt côngty đã phát minh ra thuật toán AI, nhưng công ty kỹthuật này vẫn luôn ngưng trệ không phát triển,cho nên bây giờ chúng ta cần phải xem xét là cónên giữ lại AI này hay không, nếu giữ lại thì dùngcách nào để thúc đẩy, làm sao để tìm được nhómnhân viên kỹ thuật để thúc đẩy tiến triển!”Tôi gật đầu, nhét vào trong miệng một mẩubánh mỳ rồi nói: “Hiện tại nhân viên trong bộ phậnkỹ thuật đều già hết rồi sao?”Anh ta lắc đầu: “Cũng không đúng, mỗi nămchúng ta đều sẽ ra giá cao mời các nhân viên kỹthuật giỏi gia nhập nhưng cơ bản là không cóthành quả”“Hội nghị này còn một tiếng nữa mới mở đúngkhông, tôi có thể gặp những người này không?”Anh ta hơi sửng sốt rồi gật đầu, thấy tôi đã ănkhông ít, anh ta đứng dậy nói: “Có thểi”Đi theo anh ta ra khỏi văn phòng, Cố Nghĩa rấtcoi trọng AI, cố ý dành hai tầng lầu trong Cố Nghĩacho phát triển nghiên cứu.Bởi vì là nghiên cứu khoa học kỹ thuật chonên quản lý nhân viên ra vào ở đây đều cực kỳnghiêm khắc, Cố Diệc Hàng và tôi mặc trang phụcphòng hộ rồi mới đi vào.Khi nhìn thoáng qua thiết bị bên trong, tôi cảmthấy hơi khó hiểu, cho nên cứ nghiên cứu cácthành viên ở đây.Thời gian có hạn, cho nên chỉ nói chuyện qualoa vài câu sau đó tôi và Cố Diệc Hàn về lại vănphòng.“Thế nào? Sau khi xem xong có cảm giác gì?”Anh ta ngồi trên ghế giám đốc, cười nhạt hỏi.Tôi hơi ngẫm nghĩ rồi nói: “Vì sao các anh đềumời nhân viên nghiên cứu là người nước ngoài?Hơn nữa quyền phát biểu chỉ nằm trong tay bọnhọ?”Anh ta nhướng mày: “Trước mắt thì ngườinghiên cứu khoa học ưu tú trong nước khôngnhiều, bọn họ có kỹ thuật có bằng cấp, đươngnhiên anh sẽ cho bọn họ mức đãi ngộ cao nhất!”“Nhưng anh có nghĩ tới không, người trên toànthế giới đều nghiên cứu AI, anh lại giao hết quyênchủ động cho nhân viên nghiên cứu nước ngoài,ngộ nhỡ cuối cùng bọn họ mang thành quảnghiên cứu về nước thì sao?” Tôi thừa nhận nóinhư vậy là không nên nhưng đây là điều cần đềphòng trước, chúng ta yêu nước, những ngườikhác cũng yêu nước giống như chúng ta.Anh ta nhíu mày, ngón tay thon dài gõ nhẹtrên mặt bàn, cộc cộc cộc, hồi lâu mới nhìn tôi rồinói: “Bọn anh đều đã suy xét vê vấn đề này nhưngtrước mắt nếu bọn anh muốn phát triển AI thì nhấtđịnh phải dùng bọn họ, dùng người không nghị,nghỉ thì không dùng.Tôi gật đầu nhìn anh nói: “Nếu tôi có thể tìm ramột nhóm nhân viên kỹ thuật hàng đầu ở trongnước, hơn nữa còn đảm bảo bọn họ có thể đưa AIlên một trình độ cao thì anh dám thử không?”Anh ta sửng sốt rồi đột nhiên cười nhạt: “Saoem có thể nắm chắc chuyện này?”“Không nắm chắc, chỉ là tôi muốn thử xemsao!” Nếu dự án này hoàn thành, có lẽ tôi sẽ cócách đối phó với nhà họ Mạc.Dù sao nhà họ Mạc cũng có địa vị trong giớikinh doanh, có rất nhiều khoa học kỹ thuật chống đỡ.Anh ta im lặng hồi lâu rồi gật đầu nhìn tôi nói:“Có thể”Trong phòng họp, gần như những người đứngđầu Cố Nghĩa đều tới, trong đó có cả Phó BảoHân. Khi nhìn thấy tôi, bà ấy hơi nhíu mày, có chútbất ngờ nhưng chỉ một lát sau đã trở lại bìnhthường.Cố Diệc Hàn sắp xếp cho tôi ngồi xuống, sauđó đứng dậy mở máy chiếu rồi nói: “Trước tiên xingiới thiệu với tất cả mọi người, người vừa đi vàocùng với tôi chính là Thẩm Xuân Hinh, tôi đã chínhthức mời cô ấy làm tổng giám sát dự án của CốNghĩa, từ nay vê sau công ty AI sẽ do cô ấy phụtrách!”Trong nhất thời, cả phòng họp đều vang lêntiếng ồ, có người nghi ngờ nói: “Tổng giám đốcHàn, vị trí tổng giám sát của công ty tuy rằng tạmtrống chỗ nhưng Cố Nghĩa không giống với cáccông ty nhỏ khác, tùy tiện tìm một người đảmnhận vị trí này. Huống chỉ công ty AI này, khôngphải hôm nay chúng ta đến để thảo luận có nênlưu lại AI hay không, giờ còn chưa có kết quả màđã ra quyết định như vậy, tổng giám đốc Hànkhông cảm thấy quyết định của anh có hơi qualoa sao?”

Chương 170: Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn (2)

Tôi bị tiếng sấm đánh thức, vừa mở mắt dậy

đã cảm thấy lạnh đến tê dại, bên ngoài vẫn vang

lên tiếng sấm ầm ỹ, lúc ngủ tôi quên đóng cửa cho

nên bây giờ đã bị mưa to tạt vào.

Lục tìm di động xem thời gian, thấy mới mười

hai giờ, tôi không khỏi nhíu mày, bây giờ đã tỉnh

chỉ sợ là tối nay không cách nào ngủ lại được.

Thấy trên di động có mấy chục cuộc gọi nhỡ

chưa nhận, tuy rằng không có ghi chú nhưng tôi

nhớ dãy số này, đầu là Phó Thắng Nam gọi đến.

Tôi thấy hơi bực bội, vừa định tắt điện thoại đi,

không ngờ lại có cuộc gọi đến. Tôi nhíu mày, sau

khi bắt máy thì nói thẳng: “Phó Thắng Nam, giờ

em đã thành thế này rồi mà anh còn chưa hài

lòng sao, muốn ép em đi tìm cái chết à2”

“Thẩm Xuân Hinh, em biết tôi muốn làm gì

không, nếu là tôi thì tôi sẽ ở cạnh em..” Giọng nói

của anh có hơi nghẹn ngào, thấp thoáng còn nghe

được tiếng mưa.

Tôi thấy vô cùng bực bội, muốn lập tức cúp

máy nhưng anh lại tiếp tục nói: “Tôi đang ở dưới

lâu nhà em”

Tôi sửng sốt, sau đó đi ra ban công nhìn

xuống phía dưới theo bản năng, thấy cả người

Phó Thắng Nam mặc quần áo màu đen đứng bên

cạnh cột đèn đường dưới lầu. Anh đứng thẳng tắp

trong màn mưa, chẳng khác nào tên đầu gỗ.

Tôi nổi giận: “Phó Thắng Nam, có phải anh có

bệnh hay không!” Hơn nửa đêm rồi còn đứng dưới

mưa, tự làm khổ mình!

Nhưng anh lại bật cười: “Em tức giận, có phải

là chứng minh cho việc em còn quan tâm tôi hay

không?”

Tôi…

Có bệnh, còn là bệnh không nhẹt

“Phó Thắng Nam, anh có bệnh thì đi đến bác

sĩ đi” Nói xong tôi liền cúp điện thoại, lòng ngực

tức đến khó thở.

Bên ngoài đổ mưa vô cùng lớn, đây là cơn

mưa cuối thu, không giống như cơn mưa nóng

nực mùa hè, chỉ sợ nếu còn đứng nữa anh sẽ đổ

bệnh.

Nghĩ một hồi, tôi lấy di động vào zAlo gọi cho

Trịnh Tuấn Anh, nhưng một lúc lâu vẫn không có

ai nghe máy. Sau đó tôi lại tiếp tục gọi cho Kiều

Cảnh Thần, sau một hồi lâu đổ chuông cũng đã

có người nhận.

“Thẩm Xuân Hinh? Chuyện gì?”

Tôi mím môi: “Phó Thắng Nam đang tự ngược

đãi mình ở dưới khu nhà của tôi, nếu không muốn

anh ta chết thì đến dẫn anh ta về đi, với lại phiền

anh nhắn lại với anh ta, nếu mà muốn chết thì mời

anh ta lăn xa xa một chút, tôi không chịu trách

nhiệm nhặt xác đâu, cảm ơn!”

“Tôi khinh! Tôi nói này, người phụ nữ như cô

đúng là xấu xa mài Cô..” Kiều Cảnh Thần nói

không chút lưu tình, tôi không định tự ngược đãi

bản thân mà nghe anh ta mắng.

Cho nên trực tiếp tắt máy.

Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn như cũ, Phó

Thắng Nam giống như là đứng chết dí dưới mưa,

có điều qua nửa tiếng sau Kiều Cảnh Thần đã đi

tới.

Bên ngoài mưa to như cũ, phó nói cẩn thận

cùng đã chết giống nhau còn ở trong mưa, bất

quá qua nửa giờ sau kiêu nghiêm chỉnh liền tới

rồi. Tầng lầu quá cao nên tôi không nghe thấy hai

người đó nói gì, chỉ thấy bọn họ dây dưa một lúc

thì đi mất.

Tôi kéo rèm lại, ngồi trên giường, biết đêm nay

đã không thể nào ngủ tiếp được nữa.

Ngày tiếp theo, ánh mặt trời dân dân xuất

hiện, tôi xuống giường rửa mặt rồi đi thắng đến

công ty.

Cố Diệc Hàn tới từ sớm, nhìn thấy dáng vẻ

tỉnh thần không tốt của tôi thì nhíu mày: “Tối hôm

qua em không ngủ sao?”

Tôi gật đầu: “Phó Thắng Nam ở dưới lầu, thật phiền

Anh ta nhíu mày im lặng một lúc, rồi nói: “Văn

kiện hôm qua anh đưa cho em, em đã xem chưa?”

Tôi ngẩn người, Phó Thắng Nam xuất hiện

làm cho tôi quên mất công việc, không khỏi lúng

túng nói: “Ngày hôm qua em quên mất!”

Anh ta đỡ trán, trong nụ cười nhạt ẩn chút bất

đắc dĩ rồi nói: “Lát nữa có hội nghị cần em phải

tham gia, không đọc văn kiện thì ráng tự do phát

huy nhé!”

Được thôi!

Tôi gật đầu, nhìn anh ta nói: “Nội dung về cái

gì?”

Anh ta đứng dậy rót cho tôi ly nước, sau đó

gọi thư ký đưa vào một phần ăn sáng, nhìn tôi rồi

nói: “Em ăn đi rồi anh nói!”

Tôi có hơi hoài nghi có phải là anh ta lo rằng

tôi sẽ chết đói hay không, cho nên lúc nào cũng

luôn suy nghĩ cách ép tôi ăn.

Tôi ngồi trên sô pha vừa ăn vừa nhìn anh ta,

nói: “Anh nói đi!”

“Là nghiên cứu phát minh công nghệ khoa

học kỹ thuật mới, Cố Nghĩa làm giàu từ ô tô và vật

liệu điện, nấy năm trước khoa học công nghệ kỹ

thuật bùng nổ, có không ít người tranh giành

miếng bánh ngọt này. Nhà họ Cố giữ một phần,

chủ yếu là về di động và máy tính, trước mắt công

ty đã phát minh ra thuật toán AI, nhưng công ty kỹ

thuật này vẫn luôn ngưng trệ không phát triển,

cho nên bây giờ chúng ta cần phải xem xét là có

nên giữ lại AI này hay không, nếu giữ lại thì dùng

cách nào để thúc đẩy, làm sao để tìm được nhóm

nhân viên kỹ thuật để thúc đẩy tiến triển!”

Tôi gật đầu, nhét vào trong miệng một mẩu

bánh mỳ rồi nói: “Hiện tại nhân viên trong bộ phận

kỹ thuật đều già hết rồi sao?”

Anh ta lắc đầu: “Cũng không đúng, mỗi năm

chúng ta đều sẽ ra giá cao mời các nhân viên kỹ

thuật giỏi gia nhập nhưng cơ bản là không có

thành quả”

“Hội nghị này còn một tiếng nữa mới mở đúng

không, tôi có thể gặp những người này không?”

Anh ta hơi sửng sốt rồi gật đầu, thấy tôi đã ăn

không ít, anh ta đứng dậy nói: “Có thểi”

Đi theo anh ta ra khỏi văn phòng, Cố Nghĩa rất

coi trọng AI, cố ý dành hai tầng lầu trong Cố Nghĩa

cho phát triển nghiên cứu.

Bởi vì là nghiên cứu khoa học kỹ thuật cho

nên quản lý nhân viên ra vào ở đây đều cực kỳ

nghiêm khắc, Cố Diệc Hàng và tôi mặc trang phục

phòng hộ rồi mới đi vào.

Khi nhìn thoáng qua thiết bị bên trong, tôi cảm

thấy hơi khó hiểu, cho nên cứ nghiên cứu các

thành viên ở đây.

Thời gian có hạn, cho nên chỉ nói chuyện qua

loa vài câu sau đó tôi và Cố Diệc Hàn về lại văn

phòng.

“Thế nào? Sau khi xem xong có cảm giác gì?”

Anh ta ngồi trên ghế giám đốc, cười nhạt hỏi.

Tôi hơi ngẫm nghĩ rồi nói: “Vì sao các anh đều

mời nhân viên nghiên cứu là người nước ngoài?

Hơn nữa quyền phát biểu chỉ nằm trong tay bọn

họ?”

Anh ta nhướng mày: “Trước mắt thì người

nghiên cứu khoa học ưu tú trong nước không

nhiều, bọn họ có kỹ thuật có bằng cấp, đương

nhiên anh sẽ cho bọn họ mức đãi ngộ cao nhất!”

“Nhưng anh có nghĩ tới không, người trên toàn

thế giới đều nghiên cứu AI, anh lại giao hết quyên

chủ động cho nhân viên nghiên cứu nước ngoài,

ngộ nhỡ cuối cùng bọn họ mang thành quả

nghiên cứu về nước thì sao?” Tôi thừa nhận nói

như vậy là không nên nhưng đây là điều cần đề

phòng trước, chúng ta yêu nước, những người

khác cũng yêu nước giống như chúng ta.

Anh ta nhíu mày, ngón tay thon dài gõ nhẹ

trên mặt bàn, cộc cộc cộc, hồi lâu mới nhìn tôi rồi

nói: “Bọn anh đều đã suy xét vê vấn đề này nhưng

trước mắt nếu bọn anh muốn phát triển AI thì nhất

định phải dùng bọn họ, dùng người không nghị,

nghỉ thì không dùng.

Tôi gật đầu nhìn anh nói: “Nếu tôi có thể tìm ra

một nhóm nhân viên kỹ thuật hàng đầu ở trong

nước, hơn nữa còn đảm bảo bọn họ có thể đưa AI

lên một trình độ cao thì anh dám thử không?”

Anh ta sửng sốt rồi đột nhiên cười nhạt: “Sao

em có thể nắm chắc chuyện này?”

“Không nắm chắc, chỉ là tôi muốn thử xem

sao!” Nếu dự án này hoàn thành, có lẽ tôi sẽ có

cách đối phó với nhà họ Mạc.

Dù sao nhà họ Mạc cũng có địa vị trong giới

kinh doanh, có rất nhiều khoa học kỹ thuật chống đỡ.

Anh ta im lặng hồi lâu rồi gật đầu nhìn tôi nói:

“Có thể”

Trong phòng họp, gần như những người đứng

đầu Cố Nghĩa đều tới, trong đó có cả Phó Bảo

Hân. Khi nhìn thấy tôi, bà ấy hơi nhíu mày, có chút

bất ngờ nhưng chỉ một lát sau đã trở lại bình

thường.

Cố Diệc Hàn sắp xếp cho tôi ngồi xuống, sau

đó đứng dậy mở máy chiếu rồi nói: “Trước tiên xin

giới thiệu với tất cả mọi người, người vừa đi vào

cùng với tôi chính là Thẩm Xuân Hinh, tôi đã chính

thức mời cô ấy làm tổng giám sát dự án của Cố

Nghĩa, từ nay vê sau công ty AI sẽ do cô ấy phụ

trách!”

Trong nhất thời, cả phòng họp đều vang lên

tiếng ồ, có người nghi ngờ nói: “Tổng giám đốc

Hàn, vị trí tổng giám sát của công ty tuy rằng tạm

trống chỗ nhưng Cố Nghĩa không giống với các

công ty nhỏ khác, tùy tiện tìm một người đảm

nhận vị trí này. Huống chỉ công ty AI này, không

phải hôm nay chúng ta đến để thảo luận có nên

lưu lại AI hay không, giờ còn chưa có kết quả mà

đã ra quyết định như vậy, tổng giám đốc Hàn

không cảm thấy quyết định của anh có hơi qua

loa sao?”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 170: Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn (2)Tôi bị tiếng sấm đánh thức, vừa mở mắt dậyđã cảm thấy lạnh đến tê dại, bên ngoài vẫn vanglên tiếng sấm ầm ỹ, lúc ngủ tôi quên đóng cửa chonên bây giờ đã bị mưa to tạt vào.Lục tìm di động xem thời gian, thấy mới mườihai giờ, tôi không khỏi nhíu mày, bây giờ đã tỉnhchỉ sợ là tối nay không cách nào ngủ lại được.Thấy trên di động có mấy chục cuộc gọi nhỡchưa nhận, tuy rằng không có ghi chú nhưng tôinhớ dãy số này, đầu là Phó Thắng Nam gọi đến.Tôi thấy hơi bực bội, vừa định tắt điện thoại đi,không ngờ lại có cuộc gọi đến. Tôi nhíu mày, saukhi bắt máy thì nói thẳng: “Phó Thắng Nam, giờem đã thành thế này rồi mà anh còn chưa hàilòng sao, muốn ép em đi tìm cái chết à2”“Thẩm Xuân Hinh, em biết tôi muốn làm gìkhông, nếu là tôi thì tôi sẽ ở cạnh em..” Giọng nóicủa anh có hơi nghẹn ngào, thấp thoáng còn ngheđược tiếng mưa.Tôi thấy vô cùng bực bội, muốn lập tức cúpmáy nhưng anh lại tiếp tục nói: “Tôi đang ở dướilâu nhà em”Tôi sửng sốt, sau đó đi ra ban công nhìnxuống phía dưới theo bản năng, thấy cả ngườiPhó Thắng Nam mặc quần áo màu đen đứng bêncạnh cột đèn đường dưới lầu. Anh đứng thẳng tắptrong màn mưa, chẳng khác nào tên đầu gỗ.Tôi nổi giận: “Phó Thắng Nam, có phải anh cóbệnh hay không!” Hơn nửa đêm rồi còn đứng dướimưa, tự làm khổ mình!Nhưng anh lại bật cười: “Em tức giận, có phảilà chứng minh cho việc em còn quan tâm tôi haykhông?”Tôi…Có bệnh, còn là bệnh không nhẹt“Phó Thắng Nam, anh có bệnh thì đi đến bácsĩ đi” Nói xong tôi liền cúp điện thoại, lòng ngựctức đến khó thở.Bên ngoài đổ mưa vô cùng lớn, đây là cơnmưa cuối thu, không giống như cơn mưa nóngnực mùa hè, chỉ sợ nếu còn đứng nữa anh sẽ đổbệnh.Nghĩ một hồi, tôi lấy di động vào zAlo gọi choTrịnh Tuấn Anh, nhưng một lúc lâu vẫn không cóai nghe máy. Sau đó tôi lại tiếp tục gọi cho KiềuCảnh Thần, sau một hồi lâu đổ chuông cũng đãcó người nhận.“Thẩm Xuân Hinh? Chuyện gì?”Tôi mím môi: “Phó Thắng Nam đang tự ngượcđãi mình ở dưới khu nhà của tôi, nếu không muốnanh ta chết thì đến dẫn anh ta về đi, với lại phiềnanh nhắn lại với anh ta, nếu mà muốn chết thì mờianh ta lăn xa xa một chút, tôi không chịu tráchnhiệm nhặt xác đâu, cảm ơn!”“Tôi khinh! Tôi nói này, người phụ nữ như côđúng là xấu xa mài Cô..” Kiều Cảnh Thần nóikhông chút lưu tình, tôi không định tự ngược đãibản thân mà nghe anh ta mắng.Cho nên trực tiếp tắt máy.Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn như cũ, PhóThắng Nam giống như là đứng chết dí dưới mưa,có điều qua nửa tiếng sau Kiều Cảnh Thần đã đitới.Bên ngoài mưa to như cũ, phó nói cẩn thậncùng đã chết giống nhau còn ở trong mưa, bấtquá qua nửa giờ sau kiêu nghiêm chỉnh liền tớirồi. Tầng lầu quá cao nên tôi không nghe thấy haingười đó nói gì, chỉ thấy bọn họ dây dưa một lúcthì đi mất.Tôi kéo rèm lại, ngồi trên giường, biết đêm nayđã không thể nào ngủ tiếp được nữa.Ngày tiếp theo, ánh mặt trời dân dân xuấthiện, tôi xuống giường rửa mặt rồi đi thắng đếncông ty.Cố Diệc Hàn tới từ sớm, nhìn thấy dáng vẻtỉnh thần không tốt của tôi thì nhíu mày: “Tối hômqua em không ngủ sao?”Tôi gật đầu: “Phó Thắng Nam ở dưới lầu, thật phiềnAnh ta nhíu mày im lặng một lúc, rồi nói: “Vănkiện hôm qua anh đưa cho em, em đã xem chưa?”Tôi ngẩn người, Phó Thắng Nam xuất hiệnlàm cho tôi quên mất công việc, không khỏi lúngtúng nói: “Ngày hôm qua em quên mất!”Anh ta đỡ trán, trong nụ cười nhạt ẩn chút bấtđắc dĩ rồi nói: “Lát nữa có hội nghị cần em phảitham gia, không đọc văn kiện thì ráng tự do pháthuy nhé!”Được thôi!Tôi gật đầu, nhìn anh ta nói: “Nội dung về cáigì?”Anh ta đứng dậy rót cho tôi ly nước, sau đógọi thư ký đưa vào một phần ăn sáng, nhìn tôi rồinói: “Em ăn đi rồi anh nói!”Tôi có hơi hoài nghi có phải là anh ta lo rằngtôi sẽ chết đói hay không, cho nên lúc nào cũngluôn suy nghĩ cách ép tôi ăn.Tôi ngồi trên sô pha vừa ăn vừa nhìn anh ta,nói: “Anh nói đi!”“Là nghiên cứu phát minh công nghệ khoahọc kỹ thuật mới, Cố Nghĩa làm giàu từ ô tô và vậtliệu điện, nấy năm trước khoa học công nghệ kỹthuật bùng nổ, có không ít người tranh giànhmiếng bánh ngọt này. Nhà họ Cố giữ một phần,chủ yếu là về di động và máy tính, trước mắt côngty đã phát minh ra thuật toán AI, nhưng công ty kỹthuật này vẫn luôn ngưng trệ không phát triển,cho nên bây giờ chúng ta cần phải xem xét là cónên giữ lại AI này hay không, nếu giữ lại thì dùngcách nào để thúc đẩy, làm sao để tìm được nhómnhân viên kỹ thuật để thúc đẩy tiến triển!”Tôi gật đầu, nhét vào trong miệng một mẩubánh mỳ rồi nói: “Hiện tại nhân viên trong bộ phậnkỹ thuật đều già hết rồi sao?”Anh ta lắc đầu: “Cũng không đúng, mỗi nămchúng ta đều sẽ ra giá cao mời các nhân viên kỹthuật giỏi gia nhập nhưng cơ bản là không cóthành quả”“Hội nghị này còn một tiếng nữa mới mở đúngkhông, tôi có thể gặp những người này không?”Anh ta hơi sửng sốt rồi gật đầu, thấy tôi đã ănkhông ít, anh ta đứng dậy nói: “Có thểi”Đi theo anh ta ra khỏi văn phòng, Cố Nghĩa rấtcoi trọng AI, cố ý dành hai tầng lầu trong Cố Nghĩacho phát triển nghiên cứu.Bởi vì là nghiên cứu khoa học kỹ thuật chonên quản lý nhân viên ra vào ở đây đều cực kỳnghiêm khắc, Cố Diệc Hàng và tôi mặc trang phụcphòng hộ rồi mới đi vào.Khi nhìn thoáng qua thiết bị bên trong, tôi cảmthấy hơi khó hiểu, cho nên cứ nghiên cứu cácthành viên ở đây.Thời gian có hạn, cho nên chỉ nói chuyện qualoa vài câu sau đó tôi và Cố Diệc Hàn về lại vănphòng.“Thế nào? Sau khi xem xong có cảm giác gì?”Anh ta ngồi trên ghế giám đốc, cười nhạt hỏi.Tôi hơi ngẫm nghĩ rồi nói: “Vì sao các anh đềumời nhân viên nghiên cứu là người nước ngoài?Hơn nữa quyền phát biểu chỉ nằm trong tay bọnhọ?”Anh ta nhướng mày: “Trước mắt thì ngườinghiên cứu khoa học ưu tú trong nước khôngnhiều, bọn họ có kỹ thuật có bằng cấp, đươngnhiên anh sẽ cho bọn họ mức đãi ngộ cao nhất!”“Nhưng anh có nghĩ tới không, người trên toànthế giới đều nghiên cứu AI, anh lại giao hết quyênchủ động cho nhân viên nghiên cứu nước ngoài,ngộ nhỡ cuối cùng bọn họ mang thành quảnghiên cứu về nước thì sao?” Tôi thừa nhận nóinhư vậy là không nên nhưng đây là điều cần đềphòng trước, chúng ta yêu nước, những ngườikhác cũng yêu nước giống như chúng ta.Anh ta nhíu mày, ngón tay thon dài gõ nhẹtrên mặt bàn, cộc cộc cộc, hồi lâu mới nhìn tôi rồinói: “Bọn anh đều đã suy xét vê vấn đề này nhưngtrước mắt nếu bọn anh muốn phát triển AI thì nhấtđịnh phải dùng bọn họ, dùng người không nghị,nghỉ thì không dùng.Tôi gật đầu nhìn anh nói: “Nếu tôi có thể tìm ramột nhóm nhân viên kỹ thuật hàng đầu ở trongnước, hơn nữa còn đảm bảo bọn họ có thể đưa AIlên một trình độ cao thì anh dám thử không?”Anh ta sửng sốt rồi đột nhiên cười nhạt: “Saoem có thể nắm chắc chuyện này?”“Không nắm chắc, chỉ là tôi muốn thử xemsao!” Nếu dự án này hoàn thành, có lẽ tôi sẽ cócách đối phó với nhà họ Mạc.Dù sao nhà họ Mạc cũng có địa vị trong giớikinh doanh, có rất nhiều khoa học kỹ thuật chống đỡ.Anh ta im lặng hồi lâu rồi gật đầu nhìn tôi nói:“Có thể”Trong phòng họp, gần như những người đứngđầu Cố Nghĩa đều tới, trong đó có cả Phó BảoHân. Khi nhìn thấy tôi, bà ấy hơi nhíu mày, có chútbất ngờ nhưng chỉ một lát sau đã trở lại bìnhthường.Cố Diệc Hàn sắp xếp cho tôi ngồi xuống, sauđó đứng dậy mở máy chiếu rồi nói: “Trước tiên xingiới thiệu với tất cả mọi người, người vừa đi vàocùng với tôi chính là Thẩm Xuân Hinh, tôi đã chínhthức mời cô ấy làm tổng giám sát dự án của CốNghĩa, từ nay vê sau công ty AI sẽ do cô ấy phụtrách!”Trong nhất thời, cả phòng họp đều vang lêntiếng ồ, có người nghi ngờ nói: “Tổng giám đốcHàn, vị trí tổng giám sát của công ty tuy rằng tạmtrống chỗ nhưng Cố Nghĩa không giống với cáccông ty nhỏ khác, tùy tiện tìm một người đảmnhận vị trí này. Huống chỉ công ty AI này, khôngphải hôm nay chúng ta đến để thảo luận có nênlưu lại AI hay không, giờ còn chưa có kết quả màđã ra quyết định như vậy, tổng giám đốc Hànkhông cảm thấy quyết định của anh có hơi qualoa sao?”

Chương 170