Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 171

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 171: Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn (3)Cố Diệc Hàn gật đầu, nhướng mày: “Sơ sàicẩu thả sao?”Anh ta cong môi, sự ngang ngược từ tậntrong cốt hiện ra vô cùng rõ ràng, nói: “Các vị nóithì hay lắm mà làm thì như mèo mửa quen rồi,đều cho rằng người mà mình tiến cử có thể đảmđương được trọng trách lớn, điều này tôi thấykhông có vấn đề gì, đặc biệt là nếu thấy mình cóngười giỏi giang ưu tú hơn Thẩm Xuân Hinh, đảmđương được vị trí giám đốc điều hành dự án, cácvị có thể đề bạt bất cứ lúc nào. Về kết quả cuốicùng, chính là dự án AI ở thị trường trong nướctrong năm qua.”Có người tiếp lời: “Nói như vậy thì dự án AInày sẽ tạm thời không bàn đến chuyện hủy bỏ haykhông, đúng không?”Cố Diệc Hàn gật đầu: “Phải, thời gian mộtnăm, nếu các vị xác định Thẩm Xuân Hinh khôngthể đảm nhiệm được thì có thể đề cử một nhântài khác. Chỉ có điều, tiêu chuẩn của tôi là phải lậpđược thành tích về dự án này trong năm nay, nếukhông, đừng nói mấy lời thừa thãi”“Được “Phó Bảo Hân lên tiếng, hoàn toànkhông có khí chất mềm mỏng như lúc ở nhà họCố, hoàn toàn là khí thế của một người phụ nữmạnh mẽ, bà ấy nói: “Suy cho cùng, chúng ta đãđầu tư hơn mấy nghìn tỷ cho dự án AI này, dẫusao cũng đã tốn công sức và thời gian lâu nhưthế. Nếu sau một năm, cô Thẩm Xuân Hinh thựcsự có khả năng đảo ngược kết quả thì đó cũng làmột chuyện đáng mừng. Nếu như cô ấy không cónăng lực, vậy chúng ta lại bàn đến chuyện hủy bỏdự án này cũng chưa muộn”Trong chốc lát, mọi người trong phòng họpnhìn nhau, tiếng bàn tán xôn xao nổi lên, một lúcsau mới có người đáp: “Nếu tổng giám đốc đã nóinhư vậy, vậy thì chúng ta dứt khoát cùng nhau thửmột phen, nếu kết quả sau cùng không tôi, chúngta đều vui mừng cả. Còn nếu không thành, nhưngcũng lãng phí một nửa tài sản của Cố Nghĩa, vềđiều này chúng ta sẽ cần cô Thẩm Xuân Hinhchịu trách nhiệm.”Tôi đứng dậy nói: “Nếu một năm sau tôikhông thể khiến dự án AI có tiến triển, tôi sẽ chịunhững tổn thất nghiên cứu mà Cố Nghĩa đã đầu†ư vào AI trong năm này.”“Ha”Có người lên tiếng mỉa mai: “Cô ThẩmXuân Hinh là đại tiểu thư của nhà nào vậy, cô đếnCố Nghĩa trải nghiệm cuộc sống à? Tài sản mà CốNghĩa đầu tư trong dự án AI cũng lên đến nghìn tỷ,một câu tự chịu trách nhiệm của cô nghe nhẹnhàng thế, nói thì dễ lắm, đến lúc đó cô chạy mất,những tổn thất đó của Cố Nghĩa vẫn sẽ do CốNghĩa gánh vác mà thôi:Tôi cười nhạt, không hề cảm thấy tức giận,đáp lời: “Tôi dùng Hạ Vỹ của thành phố GiangNinh làm vật thế chấp, nếu các vị không tin có thểký hợp đồng. Một năm sau, nếu công nghệ của dựán này vẫn không có tiến triển thì Hạ Vỹ sẽ bị thumua dưới hình thức quy về dưới trướng của CốNghĩa, thế nào?”Mặc dù Hạ Vỹ không được coi là một công tylớn, nhưng những người đảm nhận việc nghiêncứu và phát triển sản phẩm mới chưa bao giờkhiến người ta phải thất vọng, hầu hết các trụ cộtkinh tế của Phó Thiên đều đến từ Hạ Vỹ.Năm đó ông nội để tôi đứng tên Hạ Vỹ là đểtôi và Phó Thắng Nam dây dưa với nhau cả đời.Ngay cả khi tôi muốn rời đi hoàn toàn cũng bắtbuộc phải hủy bỏ quyền trách nhiệm pháp nhâncủa Hạ Vỹ, mà quá trình này rất phiền phức.Đám người trong phòng họp bắt đầu xì xàobàn tán, nhưng Phó Bảo Hân lại nhìn tôi, nói: “CôThẩm Xuân Hinh, theo cô biết, mặc dù cháu là vợcủa chủ tịch Phó Thắng Nam, nhưng cháu khôngcó quyền kiểm soát Hạ Vỹ, lời này của cháu cóphần hơi khoa trương rồi”Tôi mỉm cười: “Tổng giám đốc Bảo Hân khôngbiết rồi, Hạ Vỹ nằm dưới trướng Phó Thiên, khôngsai. Nhưng hai năm trước lúc ông nội mất đã sắpxếp luật sư trao quyền điều khiển Hạ Vỹ cho tôi.Nói chính xác thì bây giờ tôi mới là người chịutrách nhiệm chính của Hạ Vỹ, Hạ Vỹ chỉ thuộc vêPhó Thiên, nhưng quyền điều khiến nó không nằmtrong tay Phó Thiên.”Sắc mặt bà ấy rất u ám, không nói lời nào nữa.Mọi người nghe vậy, cũng không bới lông tìmvết nữa, nếu Hạ Vỹ quy về dưới trướng của CốNghĩa, có thể nói vừa có thể nâng cao công nghệcủa Cố Nghĩa, đồng thời cũng đưa Cố Nghĩa lênmột tầm cao mới.Không có ai từ chối một chuyện tốt như vậy.Từ phòng họp đi ra, Phó Bảo Hân chặn tôi lại,nói: “Thẩm Xuân Hinh, chúng ta nói chuyện đi!”Hẳn là chuyện của Hạ Vỹ, tôi gật đầu, liếcsang Cố Diệc Hàn, nói: “Lát nữa cùng đi ăn nhé”Anh ta gật đầu, đáp: “Anh đợi em”Phó Bảo Hân nhìn sự tương tác giữa haingười chúng tôi, cau mày hơi không vui, đợi CốDiệc Hàn đi rồi bà ấy mới nhìn tôi, nói: “Đến phònglàm việc của cô nói nhé?”Tôi gật đầu.Phòng làm việc của Phó Bảo Hân được bày trírất ấm cúng, bên trong bày rất nhiều hoa, bướcvào phòng, bà ấy ra hiệu cho tôi ngồi xuống trướcsau đó rót cho tôi một cốc cà phê.Ngồi xuống ghế, bà ấy không nói thẳng vềchuyện của Hạ Vỹ, mà chỉ hỏi tôi: “Gần đây cháuvới Thắng Nam thế nào rồi?”Với tư cách là bề trên, bà ấy hỏi câu này hìnhnhư không có gì không thích hợp, tôi nhàn nhạtđáp lại: “Bọn cháu không gặp nhau, cũng khônglàm phiền nhau”Phó Bảo Hân gật đầu, nhưng có vẻ bà ấykhông nghe lọt tai câu trả lời của tôi, khựng lạimột chút rồi nói: “Bây giờ các cháu định thế nào?”“Bọn cháu vẫn chưa biết ạ”Câu trả lời của tôiluôn hơi lạnh nhạt, hình như bà ấy hơi không hàilòng, nhưng cũng không tiện nói nhiều, chỉ đáp:“Cháu với Thắng Nam là vợ chồng, cho dù đốiphương có làm gì sai thì điều cả hai nên làm là đigiải quyết vấn đề để vợ chồng êm ấm với nhauchứ không phải giận dỗi oán trách nhau rồi ép đốiphương rời đi”Bà ấy tận tình khuyên bảo: “Xuân Hinh, cô biếtcháu đã chịu tủi thân ấm ức, cũng đã chịu nhiềukhổ cực, nhưng sao cháu không chia sẻ nhữngchuyện đó? Chúng ta đều là người một nhà, làngười thân cứ không phải kẻ thủ, cháu không nêngánh vác một mình. Cháu hận Thắng Nam haytrách nó cũng được, nhưng chung quy lại hai đứavẫn là vợ chồng, đã vê chung một mái nhà, cho dùcó cãi nhau cũng phải giải quyết hết vấn đề,không thể cứ dùng cách trốn tránh vấn đề nhưvậy được.”Tôi rũ mắt xuống, thấy hơi buồn bực. Nhữngđiều bà ấy nói đều đúng, nhưng tôi của bây giờ sợlà không thể chịu đựng được việc sống chungdưới một mái nhà với Phó Thắng Nam nữa rồi.Thấy bà ấy còn định nói tiếp, tôi lên tiếng: “Côà, đây là công ty, không phải nhà. Chuyện trongnhà thì để về nhà đóng cửa bảo nhau, cô gọi cháutới đây hẳn là muốn bàn với cháu về chuyện củacông ty, đúng không ạ?”Thân là bề trên, những gì bà ấy nói đều khôngcó vấn đề gì, tôi hiểu hết, thậm chí còn thấy bà ấynói đúng, nhưng trên đời này việc đơn giản nhấtchính là nói, còn làm thế nào mới là khó nhất.Thấy tôi mất kiên nhẫn, bà ấy đành dừng chủđề này lại, khẽ thở dài nói: “Vậy được, chúng tabàn chuyện công ty. Cháu dùng Hạ Vỹ để đặtcược, vậy cháu có từng nghĩ, một năm sau nếucháu không thay đổi được gì thì điều đó đồngnghĩa với việc gì không?”Tôi nhướng mày, đáp: “Cô à, bây giờ cô đangnghĩ cho nhà họ Phó, hay đang nghĩ cho nhà họCố ạ? Nếu là vì nhà họ Phó, vậy thì cô không cầnlo lắng. Nếu cháu đã lấy Hạ Vỹ ra đánh cược thìđương nhiên cháu đã có dự định rồi. Hơn nữa, khiông nội đi đã giao lại Hạ Vỹ cho cháu, bộ xử lý vàquyền quyết định đều nằm trong tay cháu, nóitrắng ra thì đó là việc của riêng cháu”Những lời này khiến bà ấy hơi không vừa lòng,trầm giọng đáp: “Bố cô đã tin tưởng và giao lại HạVỹ cho cháu là hy vọng cháu có thể khiến Hạ Vỹngày càng tốt hơn, hy vọng cháu và Thắng Namcó thể luôn ở bên nhau chứ không phải để cháulấy Hạ Vỹ ra đặt cược một cách bốc đồng như vậy.” Nhìn sắc mặt Phó Bảo Hân không còn vẻ vuitươi, tôi đứng dậy, nhìn bà ấy rồi nói: “Cô đã nóirồi, ông nội tin tưởng cháu, nếu ông nội đã tintưởng cháu thì việc cháu ra quyết định với ngườikhác, ông nội cũng không thể kiểm soát được, dùsao dùng người thì phải tin, mà đã không tin thìkhông dùng.”

Chương 171: Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn (3)

Cố Diệc Hàn gật đầu, nhướng mày: “Sơ sài

cẩu thả sao?”

Anh ta cong môi, sự ngang ngược từ tận

trong cốt hiện ra vô cùng rõ ràng, nói: “Các vị nói

thì hay lắm mà làm thì như mèo mửa quen rồi,

đều cho rằng người mà mình tiến cử có thể đảm

đương được trọng trách lớn, điều này tôi thấy

không có vấn đề gì, đặc biệt là nếu thấy mình có

người giỏi giang ưu tú hơn Thẩm Xuân Hinh, đảm

đương được vị trí giám đốc điều hành dự án, các

vị có thể đề bạt bất cứ lúc nào. Về kết quả cuối

cùng, chính là dự án AI ở thị trường trong nước

trong năm qua.”

Có người tiếp lời: “Nói như vậy thì dự án AI

này sẽ tạm thời không bàn đến chuyện hủy bỏ hay

không, đúng không?”

Cố Diệc Hàn gật đầu: “Phải, thời gian một

năm, nếu các vị xác định Thẩm Xuân Hinh không

thể đảm nhiệm được thì có thể đề cử một nhân

tài khác. Chỉ có điều, tiêu chuẩn của tôi là phải lập

được thành tích về dự án này trong năm nay, nếu

không, đừng nói mấy lời thừa thãi”

“Được “Phó Bảo Hân lên tiếng, hoàn toàn

không có khí chất mềm mỏng như lúc ở nhà họ

Cố, hoàn toàn là khí thế của một người phụ nữ

mạnh mẽ, bà ấy nói: “Suy cho cùng, chúng ta đã

đầu tư hơn mấy nghìn tỷ cho dự án AI này, dẫu

sao cũng đã tốn công sức và thời gian lâu như

thế. Nếu sau một năm, cô Thẩm Xuân Hinh thực

sự có khả năng đảo ngược kết quả thì đó cũng là

một chuyện đáng mừng. Nếu như cô ấy không có

năng lực, vậy chúng ta lại bàn đến chuyện hủy bỏ

dự án này cũng chưa muộn”

Trong chốc lát, mọi người trong phòng họp

nhìn nhau, tiếng bàn tán xôn xao nổi lên, một lúc

sau mới có người đáp: “Nếu tổng giám đốc đã nói

như vậy, vậy thì chúng ta dứt khoát cùng nhau thử

một phen, nếu kết quả sau cùng không tôi, chúng

ta đều vui mừng cả. Còn nếu không thành, nhưng

cũng lãng phí một nửa tài sản của Cố Nghĩa, về

điều này chúng ta sẽ cần cô Thẩm Xuân Hinh

chịu trách nhiệm.”

Tôi đứng dậy nói: “Nếu một năm sau tôi

không thể khiến dự án AI có tiến triển, tôi sẽ chịu

những tổn thất nghiên cứu mà Cố Nghĩa đã đầu

†ư vào AI trong năm này.”

“Ha”Có người lên tiếng mỉa mai: “Cô Thẩm

Xuân Hinh là đại tiểu thư của nhà nào vậy, cô đến

Cố Nghĩa trải nghiệm cuộc sống à? Tài sản mà Cố

Nghĩa đầu tư trong dự án AI cũng lên đến nghìn tỷ,

một câu tự chịu trách nhiệm của cô nghe nhẹ

nhàng thế, nói thì dễ lắm, đến lúc đó cô chạy mất,

những tổn thất đó của Cố Nghĩa vẫn sẽ do Cố

Nghĩa gánh vác mà thôi:

Tôi cười nhạt, không hề cảm thấy tức giận,

đáp lời: “Tôi dùng Hạ Vỹ của thành phố Giang

Ninh làm vật thế chấp, nếu các vị không tin có thể

ký hợp đồng. Một năm sau, nếu công nghệ của dự

án này vẫn không có tiến triển thì Hạ Vỹ sẽ bị thu

mua dưới hình thức quy về dưới trướng của Cố

Nghĩa, thế nào?”

Mặc dù Hạ Vỹ không được coi là một công ty

lớn, nhưng những người đảm nhận việc nghiên

cứu và phát triển sản phẩm mới chưa bao giờ

khiến người ta phải thất vọng, hầu hết các trụ cột

kinh tế của Phó Thiên đều đến từ Hạ Vỹ.

Năm đó ông nội để tôi đứng tên Hạ Vỹ là để

tôi và Phó Thắng Nam dây dưa với nhau cả đời.

Ngay cả khi tôi muốn rời đi hoàn toàn cũng bắt

buộc phải hủy bỏ quyền trách nhiệm pháp nhân

của Hạ Vỹ, mà quá trình này rất phiền phức.

Đám người trong phòng họp bắt đầu xì xào

bàn tán, nhưng Phó Bảo Hân lại nhìn tôi, nói: “Cô

Thẩm Xuân Hinh, theo cô biết, mặc dù cháu là vợ

của chủ tịch Phó Thắng Nam, nhưng cháu không

có quyền kiểm soát Hạ Vỹ, lời này của cháu có

phần hơi khoa trương rồi”

Tôi mỉm cười: “Tổng giám đốc Bảo Hân không

biết rồi, Hạ Vỹ nằm dưới trướng Phó Thiên, không

sai. Nhưng hai năm trước lúc ông nội mất đã sắp

xếp luật sư trao quyền điều khiển Hạ Vỹ cho tôi.

Nói chính xác thì bây giờ tôi mới là người chịu

trách nhiệm chính của Hạ Vỹ, Hạ Vỹ chỉ thuộc vê

Phó Thiên, nhưng quyền điều khiến nó không nằm

trong tay Phó Thiên.”

Sắc mặt bà ấy rất u ám, không nói lời nào nữa.

Mọi người nghe vậy, cũng không bới lông tìm

vết nữa, nếu Hạ Vỹ quy về dưới trướng của Cố

Nghĩa, có thể nói vừa có thể nâng cao công nghệ

của Cố Nghĩa, đồng thời cũng đưa Cố Nghĩa lên

một tầm cao mới.

Không có ai từ chối một chuyện tốt như vậy.

Từ phòng họp đi ra, Phó Bảo Hân chặn tôi lại,

nói: “Thẩm Xuân Hinh, chúng ta nói chuyện đi!”

Hẳn là chuyện của Hạ Vỹ, tôi gật đầu, liếc

sang Cố Diệc Hàn, nói: “Lát nữa cùng đi ăn nhé”

Anh ta gật đầu, đáp: “Anh đợi em”

Phó Bảo Hân nhìn sự tương tác giữa hai

người chúng tôi, cau mày hơi không vui, đợi Cố

Diệc Hàn đi rồi bà ấy mới nhìn tôi, nói: “Đến phòng

làm việc của cô nói nhé?”

Tôi gật đầu.

Phòng làm việc của Phó Bảo Hân được bày trí

rất ấm cúng, bên trong bày rất nhiều hoa, bước

vào phòng, bà ấy ra hiệu cho tôi ngồi xuống trước

sau đó rót cho tôi một cốc cà phê.

Ngồi xuống ghế, bà ấy không nói thẳng về

chuyện của Hạ Vỹ, mà chỉ hỏi tôi: “Gần đây cháu

với Thắng Nam thế nào rồi?”

Với tư cách là bề trên, bà ấy hỏi câu này hình

như không có gì không thích hợp, tôi nhàn nhạt

đáp lại: “Bọn cháu không gặp nhau, cũng không

làm phiền nhau”

Phó Bảo Hân gật đầu, nhưng có vẻ bà ấy

không nghe lọt tai câu trả lời của tôi, khựng lại

một chút rồi nói: “Bây giờ các cháu định thế nào?”

“Bọn cháu vẫn chưa biết ạ”Câu trả lời của tôi

luôn hơi lạnh nhạt, hình như bà ấy hơi không hài

lòng, nhưng cũng không tiện nói nhiều, chỉ đáp:

“Cháu với Thắng Nam là vợ chồng, cho dù đối

phương có làm gì sai thì điều cả hai nên làm là đi

giải quyết vấn đề để vợ chồng êm ấm với nhau

chứ không phải giận dỗi oán trách nhau rồi ép đối

phương rời đi”

Bà ấy tận tình khuyên bảo: “Xuân Hinh, cô biết

cháu đã chịu tủi thân ấm ức, cũng đã chịu nhiều

khổ cực, nhưng sao cháu không chia sẻ những

chuyện đó? Chúng ta đều là người một nhà, là

người thân cứ không phải kẻ thủ, cháu không nên

gánh vác một mình. Cháu hận Thắng Nam hay

trách nó cũng được, nhưng chung quy lại hai đứa

vẫn là vợ chồng, đã vê chung một mái nhà, cho dù

có cãi nhau cũng phải giải quyết hết vấn đề,

không thể cứ dùng cách trốn tránh vấn đề như

vậy được.”

Tôi rũ mắt xuống, thấy hơi buồn bực. Những

điều bà ấy nói đều đúng, nhưng tôi của bây giờ sợ

là không thể chịu đựng được việc sống chung

dưới một mái nhà với Phó Thắng Nam nữa rồi.

Thấy bà ấy còn định nói tiếp, tôi lên tiếng: “Cô

à, đây là công ty, không phải nhà. Chuyện trong

nhà thì để về nhà đóng cửa bảo nhau, cô gọi cháu

tới đây hẳn là muốn bàn với cháu về chuyện của

công ty, đúng không ạ?”

Thân là bề trên, những gì bà ấy nói đều không

có vấn đề gì, tôi hiểu hết, thậm chí còn thấy bà ấy

nói đúng, nhưng trên đời này việc đơn giản nhất

chính là nói, còn làm thế nào mới là khó nhất.

Thấy tôi mất kiên nhẫn, bà ấy đành dừng chủ

đề này lại, khẽ thở dài nói: “Vậy được, chúng ta

bàn chuyện công ty. Cháu dùng Hạ Vỹ để đặt

cược, vậy cháu có từng nghĩ, một năm sau nếu

cháu không thay đổi được gì thì điều đó đồng

nghĩa với việc gì không?”

Tôi nhướng mày, đáp: “Cô à, bây giờ cô đang

nghĩ cho nhà họ Phó, hay đang nghĩ cho nhà họ

Cố ạ? Nếu là vì nhà họ Phó, vậy thì cô không cần

lo lắng. Nếu cháu đã lấy Hạ Vỹ ra đánh cược thì

đương nhiên cháu đã có dự định rồi. Hơn nữa, khi

ông nội đi đã giao lại Hạ Vỹ cho cháu, bộ xử lý và

quyền quyết định đều nằm trong tay cháu, nói

trắng ra thì đó là việc của riêng cháu”

Những lời này khiến bà ấy hơi không vừa lòng,

trầm giọng đáp: “Bố cô đã tin tưởng và giao lại Hạ

Vỹ cho cháu là hy vọng cháu có thể khiến Hạ Vỹ

ngày càng tốt hơn, hy vọng cháu và Thắng Nam

có thể luôn ở bên nhau chứ không phải để cháu

lấy Hạ Vỹ ra đặt cược một cách bốc đồng như vậy.”

 

Nhìn sắc mặt Phó Bảo Hân không còn vẻ vui

tươi, tôi đứng dậy, nhìn bà ấy rồi nói: “Cô đã nói

rồi, ông nội tin tưởng cháu, nếu ông nội đã tin

tưởng cháu thì việc cháu ra quyết định với người

khác, ông nội cũng không thể kiểm soát được, dù

sao dùng người thì phải tin, mà đã không tin thì

không dùng.”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 171: Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn (3)Cố Diệc Hàn gật đầu, nhướng mày: “Sơ sàicẩu thả sao?”Anh ta cong môi, sự ngang ngược từ tậntrong cốt hiện ra vô cùng rõ ràng, nói: “Các vị nóithì hay lắm mà làm thì như mèo mửa quen rồi,đều cho rằng người mà mình tiến cử có thể đảmđương được trọng trách lớn, điều này tôi thấykhông có vấn đề gì, đặc biệt là nếu thấy mình cóngười giỏi giang ưu tú hơn Thẩm Xuân Hinh, đảmđương được vị trí giám đốc điều hành dự án, cácvị có thể đề bạt bất cứ lúc nào. Về kết quả cuốicùng, chính là dự án AI ở thị trường trong nướctrong năm qua.”Có người tiếp lời: “Nói như vậy thì dự án AInày sẽ tạm thời không bàn đến chuyện hủy bỏ haykhông, đúng không?”Cố Diệc Hàn gật đầu: “Phải, thời gian mộtnăm, nếu các vị xác định Thẩm Xuân Hinh khôngthể đảm nhiệm được thì có thể đề cử một nhântài khác. Chỉ có điều, tiêu chuẩn của tôi là phải lậpđược thành tích về dự án này trong năm nay, nếukhông, đừng nói mấy lời thừa thãi”“Được “Phó Bảo Hân lên tiếng, hoàn toànkhông có khí chất mềm mỏng như lúc ở nhà họCố, hoàn toàn là khí thế của một người phụ nữmạnh mẽ, bà ấy nói: “Suy cho cùng, chúng ta đãđầu tư hơn mấy nghìn tỷ cho dự án AI này, dẫusao cũng đã tốn công sức và thời gian lâu nhưthế. Nếu sau một năm, cô Thẩm Xuân Hinh thựcsự có khả năng đảo ngược kết quả thì đó cũng làmột chuyện đáng mừng. Nếu như cô ấy không cónăng lực, vậy chúng ta lại bàn đến chuyện hủy bỏdự án này cũng chưa muộn”Trong chốc lát, mọi người trong phòng họpnhìn nhau, tiếng bàn tán xôn xao nổi lên, một lúcsau mới có người đáp: “Nếu tổng giám đốc đã nóinhư vậy, vậy thì chúng ta dứt khoát cùng nhau thửmột phen, nếu kết quả sau cùng không tôi, chúngta đều vui mừng cả. Còn nếu không thành, nhưngcũng lãng phí một nửa tài sản của Cố Nghĩa, vềđiều này chúng ta sẽ cần cô Thẩm Xuân Hinhchịu trách nhiệm.”Tôi đứng dậy nói: “Nếu một năm sau tôikhông thể khiến dự án AI có tiến triển, tôi sẽ chịunhững tổn thất nghiên cứu mà Cố Nghĩa đã đầu†ư vào AI trong năm này.”“Ha”Có người lên tiếng mỉa mai: “Cô ThẩmXuân Hinh là đại tiểu thư của nhà nào vậy, cô đếnCố Nghĩa trải nghiệm cuộc sống à? Tài sản mà CốNghĩa đầu tư trong dự án AI cũng lên đến nghìn tỷ,một câu tự chịu trách nhiệm của cô nghe nhẹnhàng thế, nói thì dễ lắm, đến lúc đó cô chạy mất,những tổn thất đó của Cố Nghĩa vẫn sẽ do CốNghĩa gánh vác mà thôi:Tôi cười nhạt, không hề cảm thấy tức giận,đáp lời: “Tôi dùng Hạ Vỹ của thành phố GiangNinh làm vật thế chấp, nếu các vị không tin có thểký hợp đồng. Một năm sau, nếu công nghệ của dựán này vẫn không có tiến triển thì Hạ Vỹ sẽ bị thumua dưới hình thức quy về dưới trướng của CốNghĩa, thế nào?”Mặc dù Hạ Vỹ không được coi là một công tylớn, nhưng những người đảm nhận việc nghiêncứu và phát triển sản phẩm mới chưa bao giờkhiến người ta phải thất vọng, hầu hết các trụ cộtkinh tế của Phó Thiên đều đến từ Hạ Vỹ.Năm đó ông nội để tôi đứng tên Hạ Vỹ là đểtôi và Phó Thắng Nam dây dưa với nhau cả đời.Ngay cả khi tôi muốn rời đi hoàn toàn cũng bắtbuộc phải hủy bỏ quyền trách nhiệm pháp nhâncủa Hạ Vỹ, mà quá trình này rất phiền phức.Đám người trong phòng họp bắt đầu xì xàobàn tán, nhưng Phó Bảo Hân lại nhìn tôi, nói: “CôThẩm Xuân Hinh, theo cô biết, mặc dù cháu là vợcủa chủ tịch Phó Thắng Nam, nhưng cháu khôngcó quyền kiểm soát Hạ Vỹ, lời này của cháu cóphần hơi khoa trương rồi”Tôi mỉm cười: “Tổng giám đốc Bảo Hân khôngbiết rồi, Hạ Vỹ nằm dưới trướng Phó Thiên, khôngsai. Nhưng hai năm trước lúc ông nội mất đã sắpxếp luật sư trao quyền điều khiển Hạ Vỹ cho tôi.Nói chính xác thì bây giờ tôi mới là người chịutrách nhiệm chính của Hạ Vỹ, Hạ Vỹ chỉ thuộc vêPhó Thiên, nhưng quyền điều khiến nó không nằmtrong tay Phó Thiên.”Sắc mặt bà ấy rất u ám, không nói lời nào nữa.Mọi người nghe vậy, cũng không bới lông tìmvết nữa, nếu Hạ Vỹ quy về dưới trướng của CốNghĩa, có thể nói vừa có thể nâng cao công nghệcủa Cố Nghĩa, đồng thời cũng đưa Cố Nghĩa lênmột tầm cao mới.Không có ai từ chối một chuyện tốt như vậy.Từ phòng họp đi ra, Phó Bảo Hân chặn tôi lại,nói: “Thẩm Xuân Hinh, chúng ta nói chuyện đi!”Hẳn là chuyện của Hạ Vỹ, tôi gật đầu, liếcsang Cố Diệc Hàn, nói: “Lát nữa cùng đi ăn nhé”Anh ta gật đầu, đáp: “Anh đợi em”Phó Bảo Hân nhìn sự tương tác giữa haingười chúng tôi, cau mày hơi không vui, đợi CốDiệc Hàn đi rồi bà ấy mới nhìn tôi, nói: “Đến phònglàm việc của cô nói nhé?”Tôi gật đầu.Phòng làm việc của Phó Bảo Hân được bày trírất ấm cúng, bên trong bày rất nhiều hoa, bướcvào phòng, bà ấy ra hiệu cho tôi ngồi xuống trướcsau đó rót cho tôi một cốc cà phê.Ngồi xuống ghế, bà ấy không nói thẳng vềchuyện của Hạ Vỹ, mà chỉ hỏi tôi: “Gần đây cháuvới Thắng Nam thế nào rồi?”Với tư cách là bề trên, bà ấy hỏi câu này hìnhnhư không có gì không thích hợp, tôi nhàn nhạtđáp lại: “Bọn cháu không gặp nhau, cũng khônglàm phiền nhau”Phó Bảo Hân gật đầu, nhưng có vẻ bà ấykhông nghe lọt tai câu trả lời của tôi, khựng lạimột chút rồi nói: “Bây giờ các cháu định thế nào?”“Bọn cháu vẫn chưa biết ạ”Câu trả lời của tôiluôn hơi lạnh nhạt, hình như bà ấy hơi không hàilòng, nhưng cũng không tiện nói nhiều, chỉ đáp:“Cháu với Thắng Nam là vợ chồng, cho dù đốiphương có làm gì sai thì điều cả hai nên làm là đigiải quyết vấn đề để vợ chồng êm ấm với nhauchứ không phải giận dỗi oán trách nhau rồi ép đốiphương rời đi”Bà ấy tận tình khuyên bảo: “Xuân Hinh, cô biếtcháu đã chịu tủi thân ấm ức, cũng đã chịu nhiềukhổ cực, nhưng sao cháu không chia sẻ nhữngchuyện đó? Chúng ta đều là người một nhà, làngười thân cứ không phải kẻ thủ, cháu không nêngánh vác một mình. Cháu hận Thắng Nam haytrách nó cũng được, nhưng chung quy lại hai đứavẫn là vợ chồng, đã vê chung một mái nhà, cho dùcó cãi nhau cũng phải giải quyết hết vấn đề,không thể cứ dùng cách trốn tránh vấn đề nhưvậy được.”Tôi rũ mắt xuống, thấy hơi buồn bực. Nhữngđiều bà ấy nói đều đúng, nhưng tôi của bây giờ sợlà không thể chịu đựng được việc sống chungdưới một mái nhà với Phó Thắng Nam nữa rồi.Thấy bà ấy còn định nói tiếp, tôi lên tiếng: “Côà, đây là công ty, không phải nhà. Chuyện trongnhà thì để về nhà đóng cửa bảo nhau, cô gọi cháutới đây hẳn là muốn bàn với cháu về chuyện củacông ty, đúng không ạ?”Thân là bề trên, những gì bà ấy nói đều khôngcó vấn đề gì, tôi hiểu hết, thậm chí còn thấy bà ấynói đúng, nhưng trên đời này việc đơn giản nhấtchính là nói, còn làm thế nào mới là khó nhất.Thấy tôi mất kiên nhẫn, bà ấy đành dừng chủđề này lại, khẽ thở dài nói: “Vậy được, chúng tabàn chuyện công ty. Cháu dùng Hạ Vỹ để đặtcược, vậy cháu có từng nghĩ, một năm sau nếucháu không thay đổi được gì thì điều đó đồngnghĩa với việc gì không?”Tôi nhướng mày, đáp: “Cô à, bây giờ cô đangnghĩ cho nhà họ Phó, hay đang nghĩ cho nhà họCố ạ? Nếu là vì nhà họ Phó, vậy thì cô không cầnlo lắng. Nếu cháu đã lấy Hạ Vỹ ra đánh cược thìđương nhiên cháu đã có dự định rồi. Hơn nữa, khiông nội đi đã giao lại Hạ Vỹ cho cháu, bộ xử lý vàquyền quyết định đều nằm trong tay cháu, nóitrắng ra thì đó là việc của riêng cháu”Những lời này khiến bà ấy hơi không vừa lòng,trầm giọng đáp: “Bố cô đã tin tưởng và giao lại HạVỹ cho cháu là hy vọng cháu có thể khiến Hạ Vỹngày càng tốt hơn, hy vọng cháu và Thắng Namcó thể luôn ở bên nhau chứ không phải để cháulấy Hạ Vỹ ra đặt cược một cách bốc đồng như vậy.” Nhìn sắc mặt Phó Bảo Hân không còn vẻ vuitươi, tôi đứng dậy, nhìn bà ấy rồi nói: “Cô đã nóirồi, ông nội tin tưởng cháu, nếu ông nội đã tintưởng cháu thì việc cháu ra quyết định với ngườikhác, ông nội cũng không thể kiểm soát được, dùsao dùng người thì phải tin, mà đã không tin thìkhông dùng.”

Chương 171