Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 172

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 172: Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn (4)“Cháu…“Thật xin lỗi, chiều nay cháu có việc không thểtiếp tục trò chuyện với cô được rồi ”Tôi không phảingười tốt, và cũng không thể đánh giá người tốt kẻxấu, cuộc sống của mỗi người là khác nhau.Những đau khổ của người khác, tôi không thểhiểu, cũng không muốn hiểu.Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Phó BảoHân, tôi đến thẳng phòng làm việc của Cố Diệc Hàn.Anh ta đang ngồi trên ghế ông chủ, trông rấtung dung tự tại.Thấy tôi, anh ta nhướng mày: “Nói cái gì vậy?”“Quan hệ lưỡng tính “Tôi đi đến chỗ ghế sofa,uống vài ngụm nước, cố gắng kìm nén cơn giậnkìm nén được cơn giận, vội vàng mở tài liệu raxem, con tim dường như tan vỡ.Nhìn xấp tài liệu về hai người, tôi thốt lên: “Cảhai người đều đã có vợ con, anh nói nếu họ từngtrải qua chuyện mất con, họ có tàn nhẫn như vậy không?”Anh ta mím môi, hướng ánh mắt lên gươngmặt lạnh lùng của tôi, khẽ thở dài: “Em muốn làm gì?Nhìn chằm chằm vào xấp tài liệu một lúc lâu,tôi cất nó đi và nói: “Tiếp tục điều tra. Tôi với họkhông thù không oán, tôi muốn biết tại sao họ lạihại tôi:Anh ta gật đầu, dừng lại nói: “Phó Thắng Namhình như cũng đang điều tra đấy”Tôi chế giễu: “Dù sao đứa trẻ cũng mang nửadòng máu của anh ấy, điều tra cũng là chuyệnbình thường.”“Đi thôi! Em muốn ăn gì?”Anh ta cầm lấy chìa khóa xe.Tôi đứng dậy, suy nghĩ một lúc không biết nênăn gì, đành đáp: “Sao cũng được.”Bước vào thang máy, xung quanh chỉ có tôi vàanh ta, anh ta nói: “Em muốn dùng Hạ Vỹ đánhcược để đối phó với nhà họ Mạc sao?”Nhìn anh ta, tôi khẽ cười: “Anh biết cả rồi à?Muốn ngăn cản tôi sao?”Anh ta cau mày: “Nhà họ Mạc không đơngiản, một mình Lâm Uyên đã rất khó đối phó,thêm vào đó là Mạc Đình Sinh lại càng phiền phức.”Tôi gật đầu, vẫn bộ dáng cố chấp: “Sao có thểdừng lại? Tôi không cam tâm”Hiểu rằng dù có nói thế nào cũng không thểthay đổi, anh ta cũng không nhiều lời nữa.Ra khỏi công ty rồi bước lên xe, anh ta khônghỏi tôi muốn ăn gì đã khởi động xe.Cố Diệc Hàn luôn là người chọn món ăn.Chiếc xe đậu dưới tầng hầm của một nhà hàngPháp, tôi ngước mắt nhìn anh ta: “Anh có thể viếtbài hướng dẫn các món ăn ở thủ đô đăng lênmạng đấy, chắc chắn sẽ nhiều người thích”Anh cong môi lên nói: “Chưa ăn đã thích sao?”Tôi gật đầu: “Nơi này bình dân, không gianđẹp, nếu không phải dân sành ăn thì chẳng tìm rađược chỗ nào tốt như vậy. Nói chung, người làmăn buôn bán ở khu này không thiếu tiên, nhưng cóthể nhìn ra chủ quán rất có tình. Nếu tôi đoánkhông lầm, đầu bếp ở đây chính là chủ quán”Anh ta cười, khóa xe lại, nói: “Em đoán thử xem.Theo anh ta đi vào trong sảnh, người phục vụra chào rồi dẫn chúng tôi lên lầu hai. Nơi đâykhông lớn, khoảng sân nhỏ được trồng đầy hoacỏ, trông rất thẩm mỹ và yên tĩnh.Lúc gọi món, anh ta đặt trực tiếp mà khônghỏi tôi, nhưng anh ta chọn những món rất hợpkhẩu vị của tôi.Tôi đã từng nghĩ bạn gái tương lai của CốDiệc Hàn chắc chắn sẽ hư hỏng vì được nuông chiều mất.Anh ta là một người đàn ông rất biết cáchchăm sóc người khác.Đưa menu cho người phục vụ, anh ta nói:“Cho chúng tôi một cốc chè khoai môn, ít đường”“Vâng! Xin chờ một lát ạ.Người phục vụ rời đi, tôi chống cằm nhìn anhta nói: “Tương lai nhất định anh phải có con gái”Anh ta sửng sốt nhìn tôi, mỉm cười: “Sao lạinói vậy?”Tôi gật đầu: “Anh rất biết cách chăm sócngười khác, lúc mới nhìn thì thấy anh giống nhưmấy công tử ăn chơi trác táng, đầu trộm đuôi cướp.”“Haha”Anh ta bật cười: “Em thấy khi nào?”“Lúc nào cũng..”Vừa nhìn thấy ba người đangđi lên, tôi ngậm miệng lại.Thấy hành động của tôi, Cố Diệc Hàn cũngnhìn sang, thấy Mạc Hạnh Nguyên, Lâm Uyên vàThẩm Minh Thành. Anh ta không khỏi cau màynhìn tôi: “Tất cả bọn họ đều quen biết nhau à?”Tôi gật đầu, nhìn lại phía bọn họ với vẻ mặtlạnh lùng.Thẩm Minh Thành nhìn thấy tôi, không tự chủđược mà đi lại chỗ tôi, nắm lấy tay tôi, có chútkích động nói: “Mấy ngày nay em đã đi đâu?”Tôi nhíu mày, gỡ tay anh ra nói: “Trốn đi sinh.Tôi có thể đi đâu chứ?”Anh ta nhướng mày hỏi: “Đứa trẻ đâu?”“Chết rồi”Nói xong tôi có chút cáu kỉnh, quaysang nhìn Cố Diệc Hàn.Cố Diệc Hàn đứng dậy kéo anh ta sang mộtbên, nhìn vào anh ta nói: “Anh Minh Thành, chúngtôi đang ăn cơm. Có vẻ như lúc này anh cũngđang rất bận, sao không tìm cơ hội khác nóichuyện nhỉ?”Thẩm Minh Thành nhíu mày, trên mặt có chútlạnh lùng nhìn tôi: “Em đã lại gần anh ta khi nào vậy?”Tôi bật cười: “Anh quản lý nhiều chuyện từ khi nào vậy?”Lâm Uyên và Mạc Hạnh Nguyên cùng nhaubước tới, trên mặt họ nở nụ cười dịu dàng nhưngánh mắt lại chuyển xuống bụng tôi: “Cô Xuân Hinhsau khi sinh con vẫn có thể giữ được vóc dángđẹp như vậy, thật là đáng ghen tị.”Tôi mím môi, nắm chặt hai tay, cố đè nén lửagiận trong lòng: “Bà Lâm Uyên có thể cầu mongcô Hạnh Nguyên sau khi sinh sẽ giống như tôiđấy. Nhân tiện, tôi có thể truyền lại bí quyết sinhnở cho cô Hạnh Nguyên, chỉ cần làm theo cô ấycó thể phục hồi tốt sau khi sinh con thôi”Mạc Hạnh Nguyên không biết ý tứ của tôi, cóchút khó hiểu, nhưng Lâm Uyên nghe được nhữnglời này thì sắc mặt trở nên khó coi.Khuôn mặt thanh tú của bà ta có chút lạnhlùng, bà ta kéo Mạc Hạnh Nguyên ra sau lưng,lạnh lùng nói: “Không cần, không phải ai cũng cóđược phúc khí như cô Xuân Hinh, con người, tấtcả đều là sinh mệnh, một nửa cũng không cần côgiúp. Chúng tôi thấy hạnh phúc vì cuộc sống nàytươi đẹp, tôi sẽ cố gắng làm mẹ thật tốt”Ha ha…Tôi bật cười: “Vậy thì tôi mong cuộc sống củacô Hạnh Nguyên tiếp tục tốt đẹp, không bao giờcó ngày… sống còn tệ hơn chết.”“Đương nhiên sẽ không có ngày đó.Nói xongLâm Uyên nắm lấy tay Mạc Hạnh Nguyên rời đi,liếc nhìn Thẩm Minh Thành.Thẩm Minh Thành cũng không ngốc, nghe lấylời đó liền liếc mắt với Lâm Uyên nói: “Vậy tôi sẽkhông quấy rầy bà Lâm Uyên nữa”Lâm Uyên và Mạc Hạnh Nguyên vừa rời đi,Thẩm Minh Thành đã đến ngồi bên cạnh tôi vàhỏi vì sao tôi đột ngột mất tích hai tháng qua.

Chương 172: Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn (4)

“Cháu…

“Thật xin lỗi, chiều nay cháu có việc không thể

tiếp tục trò chuyện với cô được rồi ”Tôi không phải

người tốt, và cũng không thể đánh giá người tốt kẻ

xấu, cuộc sống của mỗi người là khác nhau.

Những đau khổ của người khác, tôi không thể

hiểu, cũng không muốn hiểu.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Phó Bảo

Hân, tôi đến thẳng phòng làm việc của Cố Diệc Hàn.

Anh ta đang ngồi trên ghế ông chủ, trông rất

ung dung tự tại.

Thấy tôi, anh ta nhướng mày: “Nói cái gì vậy?”

“Quan hệ lưỡng tính “Tôi đi đến chỗ ghế sofa,

uống vài ngụm nước, cố gắng kìm nén cơn giận

kìm nén được cơn giận, vội vàng mở tài liệu ra

xem, con tim dường như tan vỡ.

Nhìn xấp tài liệu về hai người, tôi thốt lên: “Cả

hai người đều đã có vợ con, anh nói nếu họ từng

trải qua chuyện mất con, họ có tàn nhẫn như vậy không?”

Anh ta mím môi, hướng ánh mắt lên gương

mặt lạnh lùng của tôi, khẽ thở dài: “Em muốn làm gì?

Nhìn chằm chằm vào xấp tài liệu một lúc lâu,

tôi cất nó đi và nói: “Tiếp tục điều tra. Tôi với họ

không thù không oán, tôi muốn biết tại sao họ lại

hại tôi:

Anh ta gật đầu, dừng lại nói: “Phó Thắng Nam

hình như cũng đang điều tra đấy”

Tôi chế giễu: “Dù sao đứa trẻ cũng mang nửa

dòng máu của anh ấy, điều tra cũng là chuyện

bình thường.”

“Đi thôi! Em muốn ăn gì?”Anh ta cầm lấy chìa khóa xe.

Tôi đứng dậy, suy nghĩ một lúc không biết nên

ăn gì, đành đáp: “Sao cũng được.”

Bước vào thang máy, xung quanh chỉ có tôi và

anh ta, anh ta nói: “Em muốn dùng Hạ Vỹ đánh

cược để đối phó với nhà họ Mạc sao?”

Nhìn anh ta, tôi khẽ cười: “Anh biết cả rồi à?

Muốn ngăn cản tôi sao?”

Anh ta cau mày: “Nhà họ Mạc không đơn

giản, một mình Lâm Uyên đã rất khó đối phó,

thêm vào đó là Mạc Đình Sinh lại càng phiền phức.”

Tôi gật đầu, vẫn bộ dáng cố chấp: “Sao có thể

dừng lại? Tôi không cam tâm”

Hiểu rằng dù có nói thế nào cũng không thể

thay đổi, anh ta cũng không nhiều lời nữa.

Ra khỏi công ty rồi bước lên xe, anh ta không

hỏi tôi muốn ăn gì đã khởi động xe.

Cố Diệc Hàn luôn là người chọn món ăn.

Chiếc xe đậu dưới tầng hầm của một nhà hàng

Pháp, tôi ngước mắt nhìn anh ta: “Anh có thể viết

bài hướng dẫn các món ăn ở thủ đô đăng lên

mạng đấy, chắc chắn sẽ nhiều người thích”

Anh cong môi lên nói: “Chưa ăn đã thích sao?”

Tôi gật đầu: “Nơi này bình dân, không gian

đẹp, nếu không phải dân sành ăn thì chẳng tìm ra

được chỗ nào tốt như vậy. Nói chung, người làm

ăn buôn bán ở khu này không thiếu tiên, nhưng có

thể nhìn ra chủ quán rất có tình. Nếu tôi đoán

không lầm, đầu bếp ở đây chính là chủ quán”

Anh ta cười, khóa xe lại, nói: “Em đoán thử xem.

Theo anh ta đi vào trong sảnh, người phục vụ

ra chào rồi dẫn chúng tôi lên lầu hai. Nơi đây

không lớn, khoảng sân nhỏ được trồng đầy hoa

cỏ, trông rất thẩm mỹ và yên tĩnh.

Lúc gọi món, anh ta đặt trực tiếp mà không

hỏi tôi, nhưng anh ta chọn những món rất hợp

khẩu vị của tôi.

Tôi đã từng nghĩ bạn gái tương lai của Cố

Diệc Hàn chắc chắn sẽ hư hỏng vì được nuông chiều mất.

Anh ta là một người đàn ông rất biết cách

chăm sóc người khác.

Đưa menu cho người phục vụ, anh ta nói:

“Cho chúng tôi một cốc chè khoai môn, ít đường”

“Vâng! Xin chờ một lát ạ.

Người phục vụ rời đi, tôi chống cằm nhìn anh

ta nói: “Tương lai nhất định anh phải có con gái”

Anh ta sửng sốt nhìn tôi, mỉm cười: “Sao lại

nói vậy?”

Tôi gật đầu: “Anh rất biết cách chăm sóc

người khác, lúc mới nhìn thì thấy anh giống như

mấy công tử ăn chơi trác táng, đầu trộm đuôi cướp.”

“Haha”Anh ta bật cười: “Em thấy khi nào?”

“Lúc nào cũng..”Vừa nhìn thấy ba người đang

đi lên, tôi ngậm miệng lại.

Thấy hành động của tôi, Cố Diệc Hàn cũng

nhìn sang, thấy Mạc Hạnh Nguyên, Lâm Uyên và

Thẩm Minh Thành. Anh ta không khỏi cau mày

nhìn tôi: “Tất cả bọn họ đều quen biết nhau à?”

Tôi gật đầu, nhìn lại phía bọn họ với vẻ mặt

lạnh lùng.

Thẩm Minh Thành nhìn thấy tôi, không tự chủ

được mà đi lại chỗ tôi, nắm lấy tay tôi, có chút

kích động nói: “Mấy ngày nay em đã đi đâu?”

Tôi nhíu mày, gỡ tay anh ra nói: “Trốn đi sinh.

Tôi có thể đi đâu chứ?”

Anh ta nhướng mày hỏi: “Đứa trẻ đâu?”

“Chết rồi”Nói xong tôi có chút cáu kỉnh, quay

sang nhìn Cố Diệc Hàn.

Cố Diệc Hàn đứng dậy kéo anh ta sang một

bên, nhìn vào anh ta nói: “Anh Minh Thành, chúng

tôi đang ăn cơm. Có vẻ như lúc này anh cũng

đang rất bận, sao không tìm cơ hội khác nói

chuyện nhỉ?”

Thẩm Minh Thành nhíu mày, trên mặt có chút

lạnh lùng nhìn tôi: “Em đã lại gần anh ta khi nào vậy?”

Tôi bật cười: “Anh quản lý nhiều chuyện từ khi nào vậy?”

Lâm Uyên và Mạc Hạnh Nguyên cùng nhau

bước tới, trên mặt họ nở nụ cười dịu dàng nhưng

ánh mắt lại chuyển xuống bụng tôi: “Cô Xuân Hinh

sau khi sinh con vẫn có thể giữ được vóc dáng

đẹp như vậy, thật là đáng ghen tị.”

Tôi mím môi, nắm chặt hai tay, cố đè nén lửa

giận trong lòng: “Bà Lâm Uyên có thể cầu mong

cô Hạnh Nguyên sau khi sinh sẽ giống như tôi

đấy. Nhân tiện, tôi có thể truyền lại bí quyết sinh

nở cho cô Hạnh Nguyên, chỉ cần làm theo cô ấy

có thể phục hồi tốt sau khi sinh con thôi”

Mạc Hạnh Nguyên không biết ý tứ của tôi, có

chút khó hiểu, nhưng Lâm Uyên nghe được những

lời này thì sắc mặt trở nên khó coi.

Khuôn mặt thanh tú của bà ta có chút lạnh

lùng, bà ta kéo Mạc Hạnh Nguyên ra sau lưng,

lạnh lùng nói: “Không cần, không phải ai cũng có

được phúc khí như cô Xuân Hinh, con người, tất

cả đều là sinh mệnh, một nửa cũng không cần cô

giúp. Chúng tôi thấy hạnh phúc vì cuộc sống này

tươi đẹp, tôi sẽ cố gắng làm mẹ thật tốt”

Ha ha…

Tôi bật cười: “Vậy thì tôi mong cuộc sống của

cô Hạnh Nguyên tiếp tục tốt đẹp, không bao giờ

có ngày… sống còn tệ hơn chết.”

“Đương nhiên sẽ không có ngày đó.Nói xong

Lâm Uyên nắm lấy tay Mạc Hạnh Nguyên rời đi,

liếc nhìn Thẩm Minh Thành.

Thẩm Minh Thành cũng không ngốc, nghe lấy

lời đó liền liếc mắt với Lâm Uyên nói: “Vậy tôi sẽ

không quấy rầy bà Lâm Uyên nữa”

Lâm Uyên và Mạc Hạnh Nguyên vừa rời đi,

Thẩm Minh Thành đã đến ngồi bên cạnh tôi và

hỏi vì sao tôi đột ngột mất tích hai tháng qua.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 172: Trả thù, không có trái tim sẽ không có đau đớn (4)“Cháu…“Thật xin lỗi, chiều nay cháu có việc không thểtiếp tục trò chuyện với cô được rồi ”Tôi không phảingười tốt, và cũng không thể đánh giá người tốt kẻxấu, cuộc sống của mỗi người là khác nhau.Những đau khổ của người khác, tôi không thểhiểu, cũng không muốn hiểu.Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Phó BảoHân, tôi đến thẳng phòng làm việc của Cố Diệc Hàn.Anh ta đang ngồi trên ghế ông chủ, trông rấtung dung tự tại.Thấy tôi, anh ta nhướng mày: “Nói cái gì vậy?”“Quan hệ lưỡng tính “Tôi đi đến chỗ ghế sofa,uống vài ngụm nước, cố gắng kìm nén cơn giậnkìm nén được cơn giận, vội vàng mở tài liệu raxem, con tim dường như tan vỡ.Nhìn xấp tài liệu về hai người, tôi thốt lên: “Cảhai người đều đã có vợ con, anh nói nếu họ từngtrải qua chuyện mất con, họ có tàn nhẫn như vậy không?”Anh ta mím môi, hướng ánh mắt lên gươngmặt lạnh lùng của tôi, khẽ thở dài: “Em muốn làm gì?Nhìn chằm chằm vào xấp tài liệu một lúc lâu,tôi cất nó đi và nói: “Tiếp tục điều tra. Tôi với họkhông thù không oán, tôi muốn biết tại sao họ lạihại tôi:Anh ta gật đầu, dừng lại nói: “Phó Thắng Namhình như cũng đang điều tra đấy”Tôi chế giễu: “Dù sao đứa trẻ cũng mang nửadòng máu của anh ấy, điều tra cũng là chuyệnbình thường.”“Đi thôi! Em muốn ăn gì?”Anh ta cầm lấy chìa khóa xe.Tôi đứng dậy, suy nghĩ một lúc không biết nênăn gì, đành đáp: “Sao cũng được.”Bước vào thang máy, xung quanh chỉ có tôi vàanh ta, anh ta nói: “Em muốn dùng Hạ Vỹ đánhcược để đối phó với nhà họ Mạc sao?”Nhìn anh ta, tôi khẽ cười: “Anh biết cả rồi à?Muốn ngăn cản tôi sao?”Anh ta cau mày: “Nhà họ Mạc không đơngiản, một mình Lâm Uyên đã rất khó đối phó,thêm vào đó là Mạc Đình Sinh lại càng phiền phức.”Tôi gật đầu, vẫn bộ dáng cố chấp: “Sao có thểdừng lại? Tôi không cam tâm”Hiểu rằng dù có nói thế nào cũng không thểthay đổi, anh ta cũng không nhiều lời nữa.Ra khỏi công ty rồi bước lên xe, anh ta khônghỏi tôi muốn ăn gì đã khởi động xe.Cố Diệc Hàn luôn là người chọn món ăn.Chiếc xe đậu dưới tầng hầm của một nhà hàngPháp, tôi ngước mắt nhìn anh ta: “Anh có thể viếtbài hướng dẫn các món ăn ở thủ đô đăng lênmạng đấy, chắc chắn sẽ nhiều người thích”Anh cong môi lên nói: “Chưa ăn đã thích sao?”Tôi gật đầu: “Nơi này bình dân, không gianđẹp, nếu không phải dân sành ăn thì chẳng tìm rađược chỗ nào tốt như vậy. Nói chung, người làmăn buôn bán ở khu này không thiếu tiên, nhưng cóthể nhìn ra chủ quán rất có tình. Nếu tôi đoánkhông lầm, đầu bếp ở đây chính là chủ quán”Anh ta cười, khóa xe lại, nói: “Em đoán thử xem.Theo anh ta đi vào trong sảnh, người phục vụra chào rồi dẫn chúng tôi lên lầu hai. Nơi đâykhông lớn, khoảng sân nhỏ được trồng đầy hoacỏ, trông rất thẩm mỹ và yên tĩnh.Lúc gọi món, anh ta đặt trực tiếp mà khônghỏi tôi, nhưng anh ta chọn những món rất hợpkhẩu vị của tôi.Tôi đã từng nghĩ bạn gái tương lai của CốDiệc Hàn chắc chắn sẽ hư hỏng vì được nuông chiều mất.Anh ta là một người đàn ông rất biết cáchchăm sóc người khác.Đưa menu cho người phục vụ, anh ta nói:“Cho chúng tôi một cốc chè khoai môn, ít đường”“Vâng! Xin chờ một lát ạ.Người phục vụ rời đi, tôi chống cằm nhìn anhta nói: “Tương lai nhất định anh phải có con gái”Anh ta sửng sốt nhìn tôi, mỉm cười: “Sao lạinói vậy?”Tôi gật đầu: “Anh rất biết cách chăm sócngười khác, lúc mới nhìn thì thấy anh giống nhưmấy công tử ăn chơi trác táng, đầu trộm đuôi cướp.”“Haha”Anh ta bật cười: “Em thấy khi nào?”“Lúc nào cũng..”Vừa nhìn thấy ba người đangđi lên, tôi ngậm miệng lại.Thấy hành động của tôi, Cố Diệc Hàn cũngnhìn sang, thấy Mạc Hạnh Nguyên, Lâm Uyên vàThẩm Minh Thành. Anh ta không khỏi cau màynhìn tôi: “Tất cả bọn họ đều quen biết nhau à?”Tôi gật đầu, nhìn lại phía bọn họ với vẻ mặtlạnh lùng.Thẩm Minh Thành nhìn thấy tôi, không tự chủđược mà đi lại chỗ tôi, nắm lấy tay tôi, có chútkích động nói: “Mấy ngày nay em đã đi đâu?”Tôi nhíu mày, gỡ tay anh ra nói: “Trốn đi sinh.Tôi có thể đi đâu chứ?”Anh ta nhướng mày hỏi: “Đứa trẻ đâu?”“Chết rồi”Nói xong tôi có chút cáu kỉnh, quaysang nhìn Cố Diệc Hàn.Cố Diệc Hàn đứng dậy kéo anh ta sang mộtbên, nhìn vào anh ta nói: “Anh Minh Thành, chúngtôi đang ăn cơm. Có vẻ như lúc này anh cũngđang rất bận, sao không tìm cơ hội khác nóichuyện nhỉ?”Thẩm Minh Thành nhíu mày, trên mặt có chútlạnh lùng nhìn tôi: “Em đã lại gần anh ta khi nào vậy?”Tôi bật cười: “Anh quản lý nhiều chuyện từ khi nào vậy?”Lâm Uyên và Mạc Hạnh Nguyên cùng nhaubước tới, trên mặt họ nở nụ cười dịu dàng nhưngánh mắt lại chuyển xuống bụng tôi: “Cô Xuân Hinhsau khi sinh con vẫn có thể giữ được vóc dángđẹp như vậy, thật là đáng ghen tị.”Tôi mím môi, nắm chặt hai tay, cố đè nén lửagiận trong lòng: “Bà Lâm Uyên có thể cầu mongcô Hạnh Nguyên sau khi sinh sẽ giống như tôiđấy. Nhân tiện, tôi có thể truyền lại bí quyết sinhnở cho cô Hạnh Nguyên, chỉ cần làm theo cô ấycó thể phục hồi tốt sau khi sinh con thôi”Mạc Hạnh Nguyên không biết ý tứ của tôi, cóchút khó hiểu, nhưng Lâm Uyên nghe được nhữnglời này thì sắc mặt trở nên khó coi.Khuôn mặt thanh tú của bà ta có chút lạnhlùng, bà ta kéo Mạc Hạnh Nguyên ra sau lưng,lạnh lùng nói: “Không cần, không phải ai cũng cóđược phúc khí như cô Xuân Hinh, con người, tấtcả đều là sinh mệnh, một nửa cũng không cần côgiúp. Chúng tôi thấy hạnh phúc vì cuộc sống nàytươi đẹp, tôi sẽ cố gắng làm mẹ thật tốt”Ha ha…Tôi bật cười: “Vậy thì tôi mong cuộc sống củacô Hạnh Nguyên tiếp tục tốt đẹp, không bao giờcó ngày… sống còn tệ hơn chết.”“Đương nhiên sẽ không có ngày đó.Nói xongLâm Uyên nắm lấy tay Mạc Hạnh Nguyên rời đi,liếc nhìn Thẩm Minh Thành.Thẩm Minh Thành cũng không ngốc, nghe lấylời đó liền liếc mắt với Lâm Uyên nói: “Vậy tôi sẽkhông quấy rầy bà Lâm Uyên nữa”Lâm Uyên và Mạc Hạnh Nguyên vừa rời đi,Thẩm Minh Thành đã đến ngồi bên cạnh tôi vàhỏi vì sao tôi đột ngột mất tích hai tháng qua.

Chương 172