Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 246
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Phó Thắng Nam hay Vũ Linhthì Mạc Hạnh Nguyên không thềlàm gì họ, vì vậy nếu Mạc HạnhNguyên thực sự muốn gây rối vớitôi thì cũng chỉ có danh dự của tôimà thôi.Hủy hoại danh dự của mộtngười?Mạc Hạnh Nguyên không phảilà không làm được.Ngơ ngác một lúc, ThẩmQuang và hai ông bà cụ nhà họTrương cùng nhau đi tới, dù saocũng là ăn cơm, nói chút chuyệnvặt vãnh đời thường.Sau khi con gái và cháu ngoạiđều di rồi, hai ông bà cụ già di rấtnhiều, những sợi tóc bạc đã đuanhau chiếm chỗ của những sợi tócđen.Sau khi chào hỏi nhau, mọingười ngồi xuống và người phục vụbắt đầu bày các món ăn ra, bà cụTrịnh Thục Phi nhìn tôi và nói:“Xuân Hinh, gần đây trông cháuốm lắm đấy, ăn nhiều một chút nhé.”Tôi vội vàng nâng chén nhậnlấy thức ăn mà bà cụ gắp cho vàcảm ơn: “Cảm ơn bài!”Thẩm Quang cười nói: “Tết âmlịch sắp đến rồi, tôi thấy bây giờ aicũng bận rộn, thứ hai tuần nàycũng là một ngày tốt đấy, chúng tasẽ nhập tên của Xuân Hinh vào giaphả nhà họ Thầm. Đến lúc đó haitrường lão đây nhất định phải đếnlàm chứng cho cô con gái của nhàhọ Thẩm nhé.”“Đến, đến, nhất định phải đếnrồi.” Bà cụ Thục Phi mờ miệng cườinói: “Khi đứa nhỏ này và Diệc Hànđến nhà họ Trương, tôi đã thấy córất nhiều duyên phận rồi, bây giờcó thể vào gia phả nhà họ Thẩmthì đúng là duyên số trời ban mà,Diệc Hàn nhà chúng tôi…”Nói đến đây, bà cụ hơi nghẹnngào, khi biết bà đang ám chỉ cháumình, ông Trương Thiên Phát vỗ vỗtay bà ấy và nói: “Được rồi, nhữngngười còn sống như chúng ta vẫnphải nhìn về phía trước mà bướctiếp thôi.”Bầu không khí trầm xuốngmột lúc, tôi lập tức đứng dậy, điđên chỗ hai ông bà cụ nhà họTrương rồi quỳ xuống, dập đầu bacái.“Con nhóc này làm gì vậy,mau đứng lên đi, không cần, khôngcần đâu.”Bà cụ bước tới để kéo tôinhưng tôi không đứng dậy, thayvào đó tôi nghẹn ngào nói: “Bà ơi,cháu xin lỗi, ngày Diệc Hàn gặpchuyện không may, cháu cũng ởđó, tất cả là lỗi của cháu. Nếukhông có cháu thì anh ấy sẽ khôngxảy ra chuyện gì cả.”Ông cụ Trương Thiên Phát hơisững sờ, hai tay ông đỡ tôi dậy rồinói: “Chuyện này không tráchcháu được. Chúng tôi đã xemvideo giám sát, lúc đó tâm trạngcủa thằng bé rất kích động, nếukhông có cháu thì nó còn khôngcòn lý trí để xuống xe đâu. Đây làsố mệnh rồi, không trách ai được.”Nhìn hai ông bà cụ già nua, tôimờ miệng: “Ông, bà, nếu hai ngườikhông chê thì sau này cháu sẽ làcháu gái của hai người, cháu sẽthay Diệc Hàn chăm sóc ông bà.”“Con nhóc ngốc nghếch này,thật hiếm người có được tấm lòngnhư thế này. Cũng khó trách DiệcHàn lại muốn chăm sóc quan tâmcháu bằng mọi cách.” Bà cụ thờdài nói: “Nếu Diệc Hàn còn… thậtđáng tiếc.”Ông cụ dừng lại nhìn tôi nói:“Xuân Hinh, cháu nói thật với ôngđi, rốt cuộc hôm đó đã xảy rachuyện gì? Tại sao Diệc Hàn vốnluôn bình tĩnh tự tại lại đột nhiênlàm những chuyện cực đoan nhưvậy? Có phải có chuyện gì uầẩnkhúc không?”Thầm Quang và Thẩm MinhThành nãy giờ vẫn không lên tiếng,khi nghe ông cụ hỏi như thế thì tấtcả đều nhìn về phía tôi.Tôi ngần người, nói: “Diệc Hànchết vì tuyệt vọng. Chú Vân Dươngvà thím Huệ Mẫn cũng đã di rồi,khoảng thời gian đó cũng tráchcháu, cháu đã quá sơ suất. Cháukhông ngờ anh ấy lại không thểchịu đựng mà vực dậy được, đề rồilại đi theo chú thím xuống suốivàng.”Ông cụ hơi nheo mắt và nói:“Cái chết của Huệ Mẫn, Diệc Hànvà Vân Dương rốt cuộc là như thếnào?”Tôi đã nghĩ về điều đó, tôimuốn nói với hai ông bà cụ vềchuyện mười năm trước, ngoài racòn muốn nói về việc chú Cố VânDương có ý định trao phần lớn cồphần của Cố Nghĩa cho Phó BảoHân, chỉ vì nguyên nhân là Phó BảoHân đã đứng trên danh nghĩa làTrương Huệ Mẫn đề làm tất cả mọithứ cho ông khi còn sống, Cố VânDương muốn cảm tạ bà ấy nên mớitrao cổ phần cho bà ấy.Hai ông bà cụ có lẽ đã khôngđề ý tới những cái tít ở thủ đô, cũngchẳng biết gì về chuyện mười nămtrước, nghe tôi nói xong, bà cụ bậtkhóc: “Gia môn bất hạnh mà.”Bà cứ liên tục thở dài, ông cụthì có lẽ vẫn bình tĩnh hơn, sau khitrầm mặc một lúc lâu mới thờ dàinói: “Thôi, tất cà đều là nghiệtduyên cả.”Nói đến đây, tôi đã làm hếtnhững điều nên nói và nên làm,việc làm gì tiếp theo phụ thuộc vàohai người lớn tuổi.Sau khi bữa cơm kết thúc thìcũng đã chín giờ tối rồi, tài xế đượclệnh đưa Thẩm Quang và hai ôngbà cụ di, Thẩm Minh Thành nhìntôi nói: “Đưa anh về nhà đượckhông? Hửm?”Tôi mím môi: “Anh không láixe à?”Anh ta nhún vai: “Vừa rồi anhđi cùng với chú ba nên không lái xeđến.“Được rồi.”Trong xe hơi.Anh ta liếc nhìn tôi vài lần, sauđó không kìm lại được và nói: “Saolúc nãy nghe giọng điệu của emnhư thể là đang nói giúp cho PhóBảo Hân thế?”Tôi đỡ vô lăng và thản nhiênnói: “Coi như bỏ qua đi.”Anh ta nheo mắt nhìn tôi: “Giảithích một chút đi, vì Phó ThắngNam mà tâm hồn thánh mẫu tràodâng trong lòng em như vậy sao?Cố Diệc Hàn không đơn giản làngười cứu mạng của em, em biết rõrốt cuộc vì sao Cố Diệc Hàn lạichết, em không thấy xấu hổ sao?”Đến ngã tư đèn giao thông, tôidừng lại chờ đèn xanh, liếc ngangnhìn anh ta rồi nhướng mày: “Trướctiên hãy giải quyết chuyện củaLâm Uyên. Còn về Phó Bảo Hân,có lẽ có người tìm bà ấy tính sổđúng không?”Anh ta khó hiểu hỏi vặn lại: “Ýem là gì?”“Chắc có ai đó muốn trả thùcho Cố Diệc Hàn. Vài ngày trước,trên các mặt báo của thủ đô cóngười đăng một bài báo về cái chếtcủa một gia đình ba người họ Cố.Những câu chữ trong đó đại loại làmắng chửi Phó Bảo Hân khôngbiết tốt xấu, là người phụ nữ độcđịa.” Đèn xanh đã được bật, tôi bắtđầu khởi động xe.Anh ta do dự một lúc: “Bài báođó không phải em viết sao?”“Tôi không giỏi viết lách nhưvậy.” Vừa nhìn bài báo đó là đã biếtcó người tìm một phóng viên đặcbiệt để viết, cố tình đổ nước bẩnlên người Phó Bảo Hân.“Không phải nhà họ Trương,không phải em, vậy còn ai muốnxen vào chuyện này?” Anh ta nhíumày suy nghĩ.Hồi lâu sau anh ta cũng khôngnghĩ ra, nhìn tôi nói: “Em cho rằngsẽ là ai?”Tôi lắc đầu: “Tôi không biết,nhưng nếu người này có thề biếtnhững điều này, có nghĩa là ngườiđó rât thân với nhà họ Trương. Từtừ chờ đã, nếu người đó đã làm thìkhông có khả năng từ bỏ sớm nhưvậy, Phó Bảo Hân không bị thươngtổn gì vậy thì có thể người đó sẽtiếp tục kế hoạch của mình. ”Anh ta nð nụ cười yếu ớt:“Cho nên em đã giao dịch gì đó vớiPhó Bảo Hân, đồng ý cầu xin sựtha thứ trước mặt hai ông bà cụnhà họ Trương sao?”Tôi ném túi văn kiện của PhóBảo Hân cho anh ta và nói: “Anhcầm lấy cái này. Gần đây, tôi đãtung một số thứ thú vị trên cácphương tiện truyền thông lớn. Đầutiên, hãy luộc con ếch Lâm Uyêntrong nước nóng đã. Dù sao thì mỗimột video cũng đủ khiến thanhdanh của bà ta lung lay rồi.”“Đúng! Thanh danh của bà tarất quan trọng đối với thân phậnhiện tại, nếu như bị đập tan tành,vậy thì thân phận bà chủ nhà họMạc cũng bị ngâm nước thôi. Nhàhọ Mạc rất coi trọng danh tiếng,nếu cứ tiếp tục như thế này thìchuyện bà ta rời khỏi nhà họ Mạccũng là chuyện sớm hay muộn màthôi.”Ảnh ta cầm tập tài liệu ra đọclại, tấm tắc hai tiếng rồi giơ ngóntay cái lên nhìn tôi nói: “Sự nghiệp,danh tiếng, gần như em đã côngphá hết rồi, bước tiếp theo bắt đầuvới người bà ta quan tâm nhấtsao?”Tôi nhướng mày: “Thôngminh l”Nhìn thấy tôi như vậy, anh tahơi ngập ngừng nói: “Xuân Hinh,em thật sự vô tâm với cha mẹ ruộtcủa mình sao?”Tôi nhìn anh ta, cau mày: “Cóvẻ gần đây anh cứ liên tục nói vềđiều này. Tôi đã nói rồi, nếu bọn họđã bỏ rơi tôi, điều đó có nghĩa là họkhông cần tôi. Nếu tôi cứ rối rắmvới vấn đề đó thì có lẽ cả đời nàytôi cũng sẽ không thoát khỏi bóngma tâm lý bị bỏ rơi kia, vì vậy tốthơn hết là buông bỏ và quên hết.
Phó Thắng Nam hay Vũ Linh
thì Mạc Hạnh Nguyên không thề
làm gì họ, vì vậy nếu Mạc Hạnh
Nguyên thực sự muốn gây rối với
tôi thì cũng chỉ có danh dự của tôi
mà thôi.
Hủy hoại danh dự của một
người?
Mạc Hạnh Nguyên không phải
là không làm được.
Ngơ ngác một lúc, Thẩm
Quang và hai ông bà cụ nhà họ
Trương cùng nhau đi tới, dù sao
cũng là ăn cơm, nói chút chuyện
vặt vãnh đời thường.
Sau khi con gái và cháu ngoại
đều di rồi, hai ông bà cụ già di rất
nhiều, những sợi tóc bạc đã đua
nhau chiếm chỗ của những sợi tóc
đen.
Sau khi chào hỏi nhau, mọi
người ngồi xuống và người phục vụ
bắt đầu bày các món ăn ra, bà cụ
Trịnh Thục Phi nhìn tôi và nói:
“Xuân Hinh, gần đây trông cháu
ốm lắm đấy, ăn nhiều một chút nhé.”
Tôi vội vàng nâng chén nhận
lấy thức ăn mà bà cụ gắp cho và
cảm ơn: “Cảm ơn bài!”
Thẩm Quang cười nói: “Tết âm
lịch sắp đến rồi, tôi thấy bây giờ ai
cũng bận rộn, thứ hai tuần này
cũng là một ngày tốt đấy, chúng ta
sẽ nhập tên của Xuân Hinh vào gia
phả nhà họ Thầm. Đến lúc đó hai
trường lão đây nhất định phải đến
làm chứng cho cô con gái của nhà
họ Thẩm nhé.”
“Đến, đến, nhất định phải đến
rồi.” Bà cụ Thục Phi mờ miệng cười
nói: “Khi đứa nhỏ này và Diệc Hàn
đến nhà họ Trương, tôi đã thấy có
rất nhiều duyên phận rồi, bây giờ
có thể vào gia phả nhà họ Thẩm
thì đúng là duyên số trời ban mà,
Diệc Hàn nhà chúng tôi…”
Nói đến đây, bà cụ hơi nghẹn
ngào, khi biết bà đang ám chỉ cháu
mình, ông Trương Thiên Phát vỗ vỗ
tay bà ấy và nói: “Được rồi, những
người còn sống như chúng ta vẫn
phải nhìn về phía trước mà bước
tiếp thôi.”
Bầu không khí trầm xuống
một lúc, tôi lập tức đứng dậy, đi
đên chỗ hai ông bà cụ nhà họ
Trương rồi quỳ xuống, dập đầu ba
cái.
“Con nhóc này làm gì vậy,
mau đứng lên đi, không cần, không
cần đâu.”
Bà cụ bước tới để kéo tôi
nhưng tôi không đứng dậy, thay
vào đó tôi nghẹn ngào nói: “Bà ơi,
cháu xin lỗi, ngày Diệc Hàn gặp
chuyện không may, cháu cũng ở
đó, tất cả là lỗi của cháu. Nếu
không có cháu thì anh ấy sẽ không
xảy ra chuyện gì cả.”
Ông cụ Trương Thiên Phát hơi
sững sờ, hai tay ông đỡ tôi dậy rồi
nói: “Chuyện này không trách
cháu được. Chúng tôi đã xem
video giám sát, lúc đó tâm trạng
của thằng bé rất kích động, nếu
không có cháu thì nó còn không
còn lý trí để xuống xe đâu. Đây là
số mệnh rồi, không trách ai được.”
Nhìn hai ông bà cụ già nua, tôi
mờ miệng: “Ông, bà, nếu hai người
không chê thì sau này cháu sẽ là
cháu gái của hai người, cháu sẽ
thay Diệc Hàn chăm sóc ông bà.”
“Con nhóc ngốc nghếch này,
thật hiếm người có được tấm lòng
như thế này. Cũng khó trách Diệc
Hàn lại muốn chăm sóc quan tâm
cháu bằng mọi cách.” Bà cụ thờ
dài nói: “Nếu Diệc Hàn còn… thật
đáng tiếc.”
Ông cụ dừng lại nhìn tôi nói:
“Xuân Hinh, cháu nói thật với ông
đi, rốt cuộc hôm đó đã xảy ra
chuyện gì? Tại sao Diệc Hàn vốn
luôn bình tĩnh tự tại lại đột nhiên
làm những chuyện cực đoan như
vậy? Có phải có chuyện gì uầẩn
khúc không?”
Thầm Quang và Thẩm Minh
Thành nãy giờ vẫn không lên tiếng,
khi nghe ông cụ hỏi như thế thì tất
cả đều nhìn về phía tôi.
Tôi ngần người, nói: “Diệc Hàn
chết vì tuyệt vọng. Chú Vân Dương
và thím Huệ Mẫn cũng đã di rồi,
khoảng thời gian đó cũng trách
cháu, cháu đã quá sơ suất. Cháu
không ngờ anh ấy lại không thể
chịu đựng mà vực dậy được, đề rồi
lại đi theo chú thím xuống suối
vàng.”
Ông cụ hơi nheo mắt và nói:
“Cái chết của Huệ Mẫn, Diệc Hàn
và Vân Dương rốt cuộc là như thế
nào?”
Tôi đã nghĩ về điều đó, tôi
muốn nói với hai ông bà cụ về
chuyện mười năm trước, ngoài ra
còn muốn nói về việc chú Cố Vân
Dương có ý định trao phần lớn cồ
phần của Cố Nghĩa cho Phó Bảo
Hân, chỉ vì nguyên nhân là Phó Bảo
Hân đã đứng trên danh nghĩa là
Trương Huệ Mẫn đề làm tất cả mọi
thứ cho ông khi còn sống, Cố Vân
Dương muốn cảm tạ bà ấy nên mới
trao cổ phần cho bà ấy.
Hai ông bà cụ có lẽ đã không
đề ý tới những cái tít ở thủ đô, cũng
chẳng biết gì về chuyện mười năm
trước, nghe tôi nói xong, bà cụ bật
khóc: “Gia môn bất hạnh mà.”
Bà cứ liên tục thở dài, ông cụ
thì có lẽ vẫn bình tĩnh hơn, sau khi
trầm mặc một lúc lâu mới thờ dài
nói: “Thôi, tất cà đều là nghiệt
duyên cả.”
Nói đến đây, tôi đã làm hết
những điều nên nói và nên làm,
việc làm gì tiếp theo phụ thuộc vào
hai người lớn tuổi.
Sau khi bữa cơm kết thúc thì
cũng đã chín giờ tối rồi, tài xế được
lệnh đưa Thẩm Quang và hai ông
bà cụ di, Thẩm Minh Thành nhìn
tôi nói: “Đưa anh về nhà được
không? Hửm?”
Tôi mím môi: “Anh không lái
xe à?”
Anh ta nhún vai: “Vừa rồi anh
đi cùng với chú ba nên không lái xe
đến.
“Được rồi.”
Trong xe hơi.
Anh ta liếc nhìn tôi vài lần, sau
đó không kìm lại được và nói: “Sao
lúc nãy nghe giọng điệu của em
như thể là đang nói giúp cho Phó
Bảo Hân thế?”
Tôi đỡ vô lăng và thản nhiên
nói: “Coi như bỏ qua đi.”
Anh ta nheo mắt nhìn tôi: “Giải
thích một chút đi, vì Phó Thắng
Nam mà tâm hồn thánh mẫu trào
dâng trong lòng em như vậy sao?
Cố Diệc Hàn không đơn giản là
người cứu mạng của em, em biết rõ
rốt cuộc vì sao Cố Diệc Hàn lại
chết, em không thấy xấu hổ sao?”
Đến ngã tư đèn giao thông, tôi
dừng lại chờ đèn xanh, liếc ngang
nhìn anh ta rồi nhướng mày: “Trước
tiên hãy giải quyết chuyện của
Lâm Uyên. Còn về Phó Bảo Hân,
có lẽ có người tìm bà ấy tính sổ
đúng không?”
Anh ta khó hiểu hỏi vặn lại: “Ý
em là gì?”
“Chắc có ai đó muốn trả thù
cho Cố Diệc Hàn. Vài ngày trước,
trên các mặt báo của thủ đô có
người đăng một bài báo về cái chết
của một gia đình ba người họ Cố.
Những câu chữ trong đó đại loại là
mắng chửi Phó Bảo Hân không
biết tốt xấu, là người phụ nữ độc
địa.” Đèn xanh đã được bật, tôi bắt
đầu khởi động xe.
Anh ta do dự một lúc: “Bài báo
đó không phải em viết sao?”
“Tôi không giỏi viết lách như
vậy.” Vừa nhìn bài báo đó là đã biết
có người tìm một phóng viên đặc
biệt để viết, cố tình đổ nước bẩn
lên người Phó Bảo Hân.
“Không phải nhà họ Trương,
không phải em, vậy còn ai muốn
xen vào chuyện này?” Anh ta nhíu
mày suy nghĩ.
Hồi lâu sau anh ta cũng không
nghĩ ra, nhìn tôi nói: “Em cho rằng
sẽ là ai?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết,
nhưng nếu người này có thề biết
những điều này, có nghĩa là người
đó rât thân với nhà họ Trương. Từ
từ chờ đã, nếu người đó đã làm thì
không có khả năng từ bỏ sớm như
vậy, Phó Bảo Hân không bị thương
tổn gì vậy thì có thể người đó sẽ
tiếp tục kế hoạch của mình. ”
Anh ta nð nụ cười yếu ớt:
“Cho nên em đã giao dịch gì đó với
Phó Bảo Hân, đồng ý cầu xin sự
tha thứ trước mặt hai ông bà cụ
nhà họ Trương sao?”
Tôi ném túi văn kiện của Phó
Bảo Hân cho anh ta và nói: “Anh
cầm lấy cái này. Gần đây, tôi đã
tung một số thứ thú vị trên các
phương tiện truyền thông lớn. Đầu
tiên, hãy luộc con ếch Lâm Uyên
trong nước nóng đã. Dù sao thì mỗi
một video cũng đủ khiến thanh
danh của bà ta lung lay rồi.”
“Đúng! Thanh danh của bà ta
rất quan trọng đối với thân phận
hiện tại, nếu như bị đập tan tành,
vậy thì thân phận bà chủ nhà họ
Mạc cũng bị ngâm nước thôi. Nhà
họ Mạc rất coi trọng danh tiếng,
nếu cứ tiếp tục như thế này thì
chuyện bà ta rời khỏi nhà họ Mạc
cũng là chuyện sớm hay muộn mà
thôi.”
Ảnh ta cầm tập tài liệu ra đọc
lại, tấm tắc hai tiếng rồi giơ ngón
tay cái lên nhìn tôi nói: “Sự nghiệp,
danh tiếng, gần như em đã công
phá hết rồi, bước tiếp theo bắt đầu
với người bà ta quan tâm nhất
sao?”
Tôi nhướng mày: “Thông
minh l”
Nhìn thấy tôi như vậy, anh ta
hơi ngập ngừng nói: “Xuân Hinh,
em thật sự vô tâm với cha mẹ ruột
của mình sao?”
Tôi nhìn anh ta, cau mày: “Có
vẻ gần đây anh cứ liên tục nói về
điều này. Tôi đã nói rồi, nếu bọn họ
đã bỏ rơi tôi, điều đó có nghĩa là họ
không cần tôi. Nếu tôi cứ rối rắm
với vấn đề đó thì có lẽ cả đời này
tôi cũng sẽ không thoát khỏi bóng
ma tâm lý bị bỏ rơi kia, vì vậy tốt
hơn hết là buông bỏ và quên hết.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Phó Thắng Nam hay Vũ Linhthì Mạc Hạnh Nguyên không thềlàm gì họ, vì vậy nếu Mạc HạnhNguyên thực sự muốn gây rối vớitôi thì cũng chỉ có danh dự của tôimà thôi.Hủy hoại danh dự của mộtngười?Mạc Hạnh Nguyên không phảilà không làm được.Ngơ ngác một lúc, ThẩmQuang và hai ông bà cụ nhà họTrương cùng nhau đi tới, dù saocũng là ăn cơm, nói chút chuyệnvặt vãnh đời thường.Sau khi con gái và cháu ngoạiđều di rồi, hai ông bà cụ già di rấtnhiều, những sợi tóc bạc đã đuanhau chiếm chỗ của những sợi tócđen.Sau khi chào hỏi nhau, mọingười ngồi xuống và người phục vụbắt đầu bày các món ăn ra, bà cụTrịnh Thục Phi nhìn tôi và nói:“Xuân Hinh, gần đây trông cháuốm lắm đấy, ăn nhiều một chút nhé.”Tôi vội vàng nâng chén nhậnlấy thức ăn mà bà cụ gắp cho vàcảm ơn: “Cảm ơn bài!”Thẩm Quang cười nói: “Tết âmlịch sắp đến rồi, tôi thấy bây giờ aicũng bận rộn, thứ hai tuần nàycũng là một ngày tốt đấy, chúng tasẽ nhập tên của Xuân Hinh vào giaphả nhà họ Thầm. Đến lúc đó haitrường lão đây nhất định phải đếnlàm chứng cho cô con gái của nhàhọ Thẩm nhé.”“Đến, đến, nhất định phải đếnrồi.” Bà cụ Thục Phi mờ miệng cườinói: “Khi đứa nhỏ này và Diệc Hànđến nhà họ Trương, tôi đã thấy córất nhiều duyên phận rồi, bây giờcó thể vào gia phả nhà họ Thẩmthì đúng là duyên số trời ban mà,Diệc Hàn nhà chúng tôi…”Nói đến đây, bà cụ hơi nghẹnngào, khi biết bà đang ám chỉ cháumình, ông Trương Thiên Phát vỗ vỗtay bà ấy và nói: “Được rồi, nhữngngười còn sống như chúng ta vẫnphải nhìn về phía trước mà bướctiếp thôi.”Bầu không khí trầm xuốngmột lúc, tôi lập tức đứng dậy, điđên chỗ hai ông bà cụ nhà họTrương rồi quỳ xuống, dập đầu bacái.“Con nhóc này làm gì vậy,mau đứng lên đi, không cần, khôngcần đâu.”Bà cụ bước tới để kéo tôinhưng tôi không đứng dậy, thayvào đó tôi nghẹn ngào nói: “Bà ơi,cháu xin lỗi, ngày Diệc Hàn gặpchuyện không may, cháu cũng ởđó, tất cả là lỗi của cháu. Nếukhông có cháu thì anh ấy sẽ khôngxảy ra chuyện gì cả.”Ông cụ Trương Thiên Phát hơisững sờ, hai tay ông đỡ tôi dậy rồinói: “Chuyện này không tráchcháu được. Chúng tôi đã xemvideo giám sát, lúc đó tâm trạngcủa thằng bé rất kích động, nếukhông có cháu thì nó còn khôngcòn lý trí để xuống xe đâu. Đây làsố mệnh rồi, không trách ai được.”Nhìn hai ông bà cụ già nua, tôimờ miệng: “Ông, bà, nếu hai ngườikhông chê thì sau này cháu sẽ làcháu gái của hai người, cháu sẽthay Diệc Hàn chăm sóc ông bà.”“Con nhóc ngốc nghếch này,thật hiếm người có được tấm lòngnhư thế này. Cũng khó trách DiệcHàn lại muốn chăm sóc quan tâmcháu bằng mọi cách.” Bà cụ thờdài nói: “Nếu Diệc Hàn còn… thậtđáng tiếc.”Ông cụ dừng lại nhìn tôi nói:“Xuân Hinh, cháu nói thật với ôngđi, rốt cuộc hôm đó đã xảy rachuyện gì? Tại sao Diệc Hàn vốnluôn bình tĩnh tự tại lại đột nhiênlàm những chuyện cực đoan nhưvậy? Có phải có chuyện gì uầẩnkhúc không?”Thầm Quang và Thẩm MinhThành nãy giờ vẫn không lên tiếng,khi nghe ông cụ hỏi như thế thì tấtcả đều nhìn về phía tôi.Tôi ngần người, nói: “Diệc Hànchết vì tuyệt vọng. Chú Vân Dươngvà thím Huệ Mẫn cũng đã di rồi,khoảng thời gian đó cũng tráchcháu, cháu đã quá sơ suất. Cháukhông ngờ anh ấy lại không thểchịu đựng mà vực dậy được, đề rồilại đi theo chú thím xuống suốivàng.”Ông cụ hơi nheo mắt và nói:“Cái chết của Huệ Mẫn, Diệc Hànvà Vân Dương rốt cuộc là như thếnào?”Tôi đã nghĩ về điều đó, tôimuốn nói với hai ông bà cụ vềchuyện mười năm trước, ngoài racòn muốn nói về việc chú Cố VânDương có ý định trao phần lớn cồphần của Cố Nghĩa cho Phó BảoHân, chỉ vì nguyên nhân là Phó BảoHân đã đứng trên danh nghĩa làTrương Huệ Mẫn đề làm tất cả mọithứ cho ông khi còn sống, Cố VânDương muốn cảm tạ bà ấy nên mớitrao cổ phần cho bà ấy.Hai ông bà cụ có lẽ đã khôngđề ý tới những cái tít ở thủ đô, cũngchẳng biết gì về chuyện mười nămtrước, nghe tôi nói xong, bà cụ bậtkhóc: “Gia môn bất hạnh mà.”Bà cứ liên tục thở dài, ông cụthì có lẽ vẫn bình tĩnh hơn, sau khitrầm mặc một lúc lâu mới thờ dàinói: “Thôi, tất cà đều là nghiệtduyên cả.”Nói đến đây, tôi đã làm hếtnhững điều nên nói và nên làm,việc làm gì tiếp theo phụ thuộc vàohai người lớn tuổi.Sau khi bữa cơm kết thúc thìcũng đã chín giờ tối rồi, tài xế đượclệnh đưa Thẩm Quang và hai ôngbà cụ di, Thẩm Minh Thành nhìntôi nói: “Đưa anh về nhà đượckhông? Hửm?”Tôi mím môi: “Anh không láixe à?”Anh ta nhún vai: “Vừa rồi anhđi cùng với chú ba nên không lái xeđến.“Được rồi.”Trong xe hơi.Anh ta liếc nhìn tôi vài lần, sauđó không kìm lại được và nói: “Saolúc nãy nghe giọng điệu của emnhư thể là đang nói giúp cho PhóBảo Hân thế?”Tôi đỡ vô lăng và thản nhiênnói: “Coi như bỏ qua đi.”Anh ta nheo mắt nhìn tôi: “Giảithích một chút đi, vì Phó ThắngNam mà tâm hồn thánh mẫu tràodâng trong lòng em như vậy sao?Cố Diệc Hàn không đơn giản làngười cứu mạng của em, em biết rõrốt cuộc vì sao Cố Diệc Hàn lạichết, em không thấy xấu hổ sao?”Đến ngã tư đèn giao thông, tôidừng lại chờ đèn xanh, liếc ngangnhìn anh ta rồi nhướng mày: “Trướctiên hãy giải quyết chuyện củaLâm Uyên. Còn về Phó Bảo Hân,có lẽ có người tìm bà ấy tính sổđúng không?”Anh ta khó hiểu hỏi vặn lại: “Ýem là gì?”“Chắc có ai đó muốn trả thùcho Cố Diệc Hàn. Vài ngày trước,trên các mặt báo của thủ đô cóngười đăng một bài báo về cái chếtcủa một gia đình ba người họ Cố.Những câu chữ trong đó đại loại làmắng chửi Phó Bảo Hân khôngbiết tốt xấu, là người phụ nữ độcđịa.” Đèn xanh đã được bật, tôi bắtđầu khởi động xe.Anh ta do dự một lúc: “Bài báođó không phải em viết sao?”“Tôi không giỏi viết lách nhưvậy.” Vừa nhìn bài báo đó là đã biếtcó người tìm một phóng viên đặcbiệt để viết, cố tình đổ nước bẩnlên người Phó Bảo Hân.“Không phải nhà họ Trương,không phải em, vậy còn ai muốnxen vào chuyện này?” Anh ta nhíumày suy nghĩ.Hồi lâu sau anh ta cũng khôngnghĩ ra, nhìn tôi nói: “Em cho rằngsẽ là ai?”Tôi lắc đầu: “Tôi không biết,nhưng nếu người này có thề biếtnhững điều này, có nghĩa là ngườiđó rât thân với nhà họ Trương. Từtừ chờ đã, nếu người đó đã làm thìkhông có khả năng từ bỏ sớm nhưvậy, Phó Bảo Hân không bị thươngtổn gì vậy thì có thể người đó sẽtiếp tục kế hoạch của mình. ”Anh ta nð nụ cười yếu ớt:“Cho nên em đã giao dịch gì đó vớiPhó Bảo Hân, đồng ý cầu xin sựtha thứ trước mặt hai ông bà cụnhà họ Trương sao?”Tôi ném túi văn kiện của PhóBảo Hân cho anh ta và nói: “Anhcầm lấy cái này. Gần đây, tôi đãtung một số thứ thú vị trên cácphương tiện truyền thông lớn. Đầutiên, hãy luộc con ếch Lâm Uyêntrong nước nóng đã. Dù sao thì mỗimột video cũng đủ khiến thanhdanh của bà ta lung lay rồi.”“Đúng! Thanh danh của bà tarất quan trọng đối với thân phậnhiện tại, nếu như bị đập tan tành,vậy thì thân phận bà chủ nhà họMạc cũng bị ngâm nước thôi. Nhàhọ Mạc rất coi trọng danh tiếng,nếu cứ tiếp tục như thế này thìchuyện bà ta rời khỏi nhà họ Mạccũng là chuyện sớm hay muộn màthôi.”Ảnh ta cầm tập tài liệu ra đọclại, tấm tắc hai tiếng rồi giơ ngóntay cái lên nhìn tôi nói: “Sự nghiệp,danh tiếng, gần như em đã côngphá hết rồi, bước tiếp theo bắt đầuvới người bà ta quan tâm nhấtsao?”Tôi nhướng mày: “Thôngminh l”Nhìn thấy tôi như vậy, anh tahơi ngập ngừng nói: “Xuân Hinh,em thật sự vô tâm với cha mẹ ruộtcủa mình sao?”Tôi nhìn anh ta, cau mày: “Cóvẻ gần đây anh cứ liên tục nói vềđiều này. Tôi đã nói rồi, nếu bọn họđã bỏ rơi tôi, điều đó có nghĩa là họkhông cần tôi. Nếu tôi cứ rối rắmvới vấn đề đó thì có lẽ cả đời nàytôi cũng sẽ không thoát khỏi bóngma tâm lý bị bỏ rơi kia, vì vậy tốthơn hết là buông bỏ và quên hết.