Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 247
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 247: Mạc Hạnh Nguyên rảnh rồi gây sựAnh ta gật đầu nhưng lại hơithất thần.Chiếc xe đậu ở tầng dưới khubiệt thự nơi anh ta ở, tôi nhìn anh tathì thấy đôi mắt anh ta rũ xuống,con ngươi màu đen ngập ngừngsâu thằm như có điều gì đó đangkhắc khoải trong đầu.Một lúc lâu sau, anh ta mớihoàn hồn, nghiêm túc nhìn tôi nói:“Xuân Hinh, em còn hận anh sao?”Ạ. ” SỐTôi sửng sốt: “Cái gì?”“Chuyện một nhà Vũ Linh nămđó, cùng với chuyện anh… ngượcđãi em.” Giọng của anh ta càngngày càng nhỏ, thật không giốnganh ta chút nào.Tôi mím môi, hơi chùng mặtxuống: “Thẩm Minh Thành, nhữngchuyện đó đã qua rồi, đừng nhắctới nữa.”“Cho nên, em còn hận anhkhông?”Thấy anh ta nhìn tôi với ánhmắt trẻ con, tôi không khỏi sữngsờ: “Chuyện của năm đó đều đã qua rôi. Dù sao anh chỉ đe dọa chứkhông làm tồn hại đến tôi, nhưngvới Vũ Linh mà nói, chỉ e là cả đờinày cô ấy cũng không buông bỏđược.”Con người thật sự rất phứctạp, đối với Thẩm Minh Thành, lúcđầu tôi cũng rất sợ hãi, nhưng bâygiờ tôi đã phụ thuộc vào anh ta,thậm chí trong thâm tâm tôi đã coianh ta như người thân rồi. Từ mộtgóc độ nào đó, tôi và Phó Bảo Hânthực sự là cùng một loại người,người luôn đặt lợi ích của bản thânlên hàng đầu.Anh ta nhìn tôi hồi lâu, cóphần trầm ngâm: “Nếu trong tươnglai, em phát hiện ra anh đã làmđiều gì tổn thương em, em có thathứ cho anh không?”Nhìn thấy anh ta như vậy, tôikhông khỏi trợn mắt nhìn về phíaanh ta: “Anh đã làm chuyện gì cầntôi tha thứ sao?”Anh ta mím môi, mờ miệngnói: “Em sẽ tha thứ cho anh chứ?”Thấy anh ta không trả lời trựctiếp câu hỏi của tôi, tôi cong môinói: “Điều đó tùy thuộc vào mứcđộ sai trái của anh, Thẩm Minh Thành, anh hiểu rõ tôi còn hơn bảnthân tôi mà. Tôi không thể tha thứcho anh nếu anh làm chuyện quáđáng, đúng không? Vì vậy, đừnglàm bất cứ điều gì làm tổn thươngtôi, sau này cũng đừng làm, chúngta sẽ là anh em cả đời này, đượckhông?”Anh ta nhìn tôi và không nói gìmột lúc lâu, chỉ đưa tay ra kéo tôivào lòng, giọng nói rất cần thận vàkiểm chế: “Ừm, cả đời này chúngta sẽ là anh em. Không có cha mẹcũng không sao, em có anh, có chúba, chúng ta đều là người thân của em ”Tôi gật đầu, chỉ là bộ dạng củaanh ta như thế này khiến tôi cảmthấy có chút không thực tế, dườngnhư anh ta đang giấu điều gì đótrong lòng, giấu rất sâu.Nhưng tôi cũng biết rằng dùmuốn hỏi cũng không hỏi được gìcả.Khẽ thờ dài một tiếng, tôi giữlại khoảng cách với anh ta: “Đượcrồi, đã muộn rồi, mau về đi!”Sau khi đưa Thẩm MinhThành trờ về, tôi đi thằng về biệtthự.Đã mười giờ tối, không ngờMạc Hạnh Nguyên vẫn còn ở trongbiệt thự.Thấy tôi trờ về, cô ta chặn tôi ởcửa, bày ra vẻ mặt ảm đạm: “Đượclắm, Thẩm Xuân Hinh, nửa đêmmới trở về nhà, bản tính ngôngcuồng hư hỏng của cô khó có thểthay đổi nhỉ. Phó Thắng Namkhông có ở đây nên cô giống nhưmột con ngựa thoát cương được tựdo ấy nhỉ?”Mạc Hạnh Nguyên là tình địchít sức khiêu chiến nhất mà tôi từngthấy, nếu không phải vì Lâm Trí Tânthì tôi nghĩ cô ta thực sự không cótư cách xuất hiện trong nhà họ Phóđâu.Tôi hờ hững liếc nhìn cô ta, tôithật sự không có tâm trạng nóichuyện với cô ta, chỉ thờ ø nói: “CôHạnh Nguyên có muốn trả tiềnphòng cho tôi không? Tôi có thểcân nhắc bỏ một phòng cho cô ở,kẻo ngày nào cô cũng chạy tớichạy lui như thế này rắc rối lắm.”“Cô!” Cô ta tức giận đến mứcmuốn hét vào mặt tôi.Thế nhưng tôi không cho côta cơ hội và nói thằng: “Không cònsớm nữa, mời cô Hạnh Nguyên trởvề đi.”Nói xong tôi lập tức hướng vềphía phòng bếp.Cô ta vẫn không bỏ cuộc, đitheo tôi và kéo tôi: “Thẩm XuânHinh, tôi không ổn thì cô cũngđừng mong sống dễ chịu, khôngphải cô muốn báo thù cho ngườichết sao? Tôi nói cho cô biết, ngaycả khi mẹ tôi không nhúng tay vàochuyện đứa trẻ đó thì nó cũngkhông sống được đâu. Nó vốnkhông phải là một đứa trẻ bìnhthường.”“Bốp!” Tôi tát Mạc HạnhNguyên một cách không thươngtiếc, nheo mắt, dùng ánh mắt lạnhlùng nhìn cô ta: “Mạc HạnhNguyên, sự nhẫn nại của con ngườicũng có giới hạn, một đứa trẻ đãchết rồi mà cô còn muốn quyềnrủa nó sao? Cô không thấy cô rấtghê tờm sao?”Cái tát này tôi dùng sức khámạnh, khuôn mặt Mạc HạnhNguyên bị đánh sang một bên,thật lâu sau mới quay lại được, cơntức giận của cô ta dường nhưkhông thể che giấu được nữa,thậm chí càng hung hăng hơn:“Thâm Xuân Hinh, cô dám đánhtôi?”Tôi cố kìm nén cơn tức giận,bỏ qua cô ta rồi đi thằng vào bếp,trong bữa tối hình như tôi đã uốngmột ít nước đá, lúc này bụng dướicủa tôi hơi đau.Phụ nữ thật là phiền phức, mỗilần chu kỳ kinh nguyệt tới là nhưmuốn chết đi sống lại thôi.Dì Triệu vẫn đang đợi, thấy tôitrờ lại, bà ấy từ phòng bảo mẫu dira. Lúc nhìn thấy Mạc HạnhNguyên, bà ấy hơi nhíu mày, nhẹgiọng nói: “Cô Hạnh Nguyên cònchưa đi sao?”Mạc Hạnh Nguyên không đề ýđến bà ấy mà là chặn tôi lại, ômnửa khuôn mặt và bực tức nói:“Thẩm Xuân Hinh, cô đánh tôi vìtôi làm tổn thương trái tim của côsao? Tôi nói cho cô biết, cô chorằng những thứ thuốc mà PhóThắng Nam cho cô uống trong thờigian mang thai là muốn chăm sóccho cô sao? Tôi nói cho cô biết,những loại thuốc đó là để khiếnđứa trẻ phát triển không bìnhthường. Cô thật ngu ngốc làm sao,rõ ràng đã phát hiện đứa trẻ pháttriển dị thường mà vẫn tiếp tụcuông những loại thuốc đó.”Tôi khẽ nhíu mày, nheo mắtnhìn cô ta và nói: “Ý của cô là gì?”“Ý của tôi là gì sao? Ý tôi làthứ hoang dã trong bụng cô chết làđáng đời, không ai muốn nó cả, nóvốn là thứ thừa thãi. Cô không tinthì có thể cho người đi kiểm kiểmtra số thuốc còn dư lại. Cô chorằng hiện tại Phó Thắng Nam baobọc che chờ cho cô là vì anh ấy đặtcô ở trong tim sao? Không, anh ấyđang áy náy, lương tâm đang cắnrứt mà thôi.”Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt củatôi, nụ cười của cô ta càng thêm trơtrẽn: “Thẩm Xuân Hinh, tôi nói chocô biết, đáng đời nhà cô, đứa trẻkia chết cũng đáng đời. Nó vốnphải chết, nó không nên tiến vàothế giới này.”Phải, tôi thừa nhận rằng sự tồitệ bị đè nén trong lòng và nhiềucảm xúc tiêu cực đã được cô takích hoạt thành công.Tôi giơ tay lên nhưng bị cô tangăn lại, cô ta nð nụ cười chế nhạonói: “Sao thế? Còn muốn đánh tôisao? Cô nghĩ tôi ngu ngốc để côđánh lần nữa sao?” Ä 4 SỐTôi cười khẩy và nhìn cô ta vớiđôi mắt u ám quỷ dị, giọng nóicũng rất thấp: “Không, tôi khôngmuốn đánh cô, đánh cô thì nhẹquá. Người như cô, nếu dùng taycủa tôi đánh thì quá lợi cho cô rồi.”Nói rồi tôi bước từng bước tớigần cô ta, ánh mắt rơi vào con daogọt hoa quả cách đó không xa, tôicười lạnh nhìn cô ta: “Tôi vốn chorằng cô còn sống như thế này thìsẽ gây phiền phức cho cuộc sốngcủa tôi lắm. Nhưng bây giờ xem racô không chỉ gây phiền phức, màcòn khiến người khác ghê tờm tộtcùng, chi bằng cô đi chết di.”Dứt lời, tôi không cho cô ta cơhội để phản bác, tôi bất ngờ cầmcon dao gọt hoa quả đâm cô ta màkhông chút do dự.“Thẩm Xuân Hinh.” Giọng nóinày không phải giọng đang kinh sợcủa Mạc Hạnh Nguyên, cũngkhông phải của dì Triệu đang sợ tớimức nằm co quắp trên mặt đất, màlà của Phó Thắng Nam.Gần như cùng lúc đó, tôi ngầnngười, và con dao đã đâm vàobụng dưới của Mạc Hạnh Nguyên.Gần như cùng lúc đó, mộtdòng nước ấm áp truyền vào taytôi, có tiếng tí tách trên mặt đất, đólà máu của Mạc Hạnh Nguyên.Đôi mắt của cô ta mờ to, nhìntôi với ánh mắt không thể tin được,cô ta mỡ miệng nhưng không nóiđược lời nào.Gần như cùng lúc đó, PhóThắng Nam lao đến, đầy tôi ra vàgiữ lấy Mạc Hạnh Nguyên đangsắp ngã xuống đất.
Chương 247: Mạc Hạnh Nguyên rảnh rồi gây sự
Anh ta gật đầu nhưng lại hơi
thất thần.
Chiếc xe đậu ở tầng dưới khu
biệt thự nơi anh ta ở, tôi nhìn anh ta
thì thấy đôi mắt anh ta rũ xuống,
con ngươi màu đen ngập ngừng
sâu thằm như có điều gì đó đang
khắc khoải trong đầu.
Một lúc lâu sau, anh ta mới
hoàn hồn, nghiêm túc nhìn tôi nói:
“Xuân Hinh, em còn hận anh sao?”
Ạ. ” SỐ
Tôi sửng sốt: “Cái gì?”
“Chuyện một nhà Vũ Linh năm
đó, cùng với chuyện anh… ngược
đãi em.” Giọng của anh ta càng
ngày càng nhỏ, thật không giống
anh ta chút nào.
Tôi mím môi, hơi chùng mặt
xuống: “Thẩm Minh Thành, những
chuyện đó đã qua rồi, đừng nhắc
tới nữa.”
“Cho nên, em còn hận anh
không?”
Thấy anh ta nhìn tôi với ánh
mắt trẻ con, tôi không khỏi sững
sờ: “Chuyện của năm đó đều đã qua rôi. Dù sao anh chỉ đe dọa chứ
không làm tồn hại đến tôi, nhưng
với Vũ Linh mà nói, chỉ e là cả đời
này cô ấy cũng không buông bỏ
được.”
Con người thật sự rất phức
tạp, đối với Thẩm Minh Thành, lúc
đầu tôi cũng rất sợ hãi, nhưng bây
giờ tôi đã phụ thuộc vào anh ta,
thậm chí trong thâm tâm tôi đã coi
anh ta như người thân rồi. Từ một
góc độ nào đó, tôi và Phó Bảo Hân
thực sự là cùng một loại người,
người luôn đặt lợi ích của bản thân
lên hàng đầu.
Anh ta nhìn tôi hồi lâu, có
phần trầm ngâm: “Nếu trong tương
lai, em phát hiện ra anh đã làm
điều gì tổn thương em, em có tha
thứ cho anh không?”
Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi
không khỏi trợn mắt nhìn về phía
anh ta: “Anh đã làm chuyện gì cần
tôi tha thứ sao?”
Anh ta mím môi, mờ miệng
nói: “Em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Thấy anh ta không trả lời trực
tiếp câu hỏi của tôi, tôi cong môi
nói: “Điều đó tùy thuộc vào mức
độ sai trái của anh, Thẩm Minh Thành, anh hiểu rõ tôi còn hơn bản
thân tôi mà. Tôi không thể tha thứ
cho anh nếu anh làm chuyện quá
đáng, đúng không? Vì vậy, đừng
làm bất cứ điều gì làm tổn thương
tôi, sau này cũng đừng làm, chúng
ta sẽ là anh em cả đời này, được
không?”
Anh ta nhìn tôi và không nói gì
một lúc lâu, chỉ đưa tay ra kéo tôi
vào lòng, giọng nói rất cần thận và
kiểm chế: “Ừm, cả đời này chúng
ta sẽ là anh em. Không có cha mẹ
cũng không sao, em có anh, có chú
ba, chúng ta đều là người thân của em ”
Tôi gật đầu, chỉ là bộ dạng của
anh ta như thế này khiến tôi cảm
thấy có chút không thực tế, dường
như anh ta đang giấu điều gì đó
trong lòng, giấu rất sâu.
Nhưng tôi cũng biết rằng dù
muốn hỏi cũng không hỏi được gì
cả.
Khẽ thờ dài một tiếng, tôi giữ
lại khoảng cách với anh ta: “Được
rồi, đã muộn rồi, mau về đi!”
Sau khi đưa Thẩm Minh
Thành trờ về, tôi đi thằng về biệt
thự.
Đã mười giờ tối, không ngờ
Mạc Hạnh Nguyên vẫn còn ở trong
biệt thự.
Thấy tôi trờ về, cô ta chặn tôi ở
cửa, bày ra vẻ mặt ảm đạm: “Được
lắm, Thẩm Xuân Hinh, nửa đêm
mới trở về nhà, bản tính ngông
cuồng hư hỏng của cô khó có thể
thay đổi nhỉ. Phó Thắng Nam
không có ở đây nên cô giống như
một con ngựa thoát cương được tự
do ấy nhỉ?”
Mạc Hạnh Nguyên là tình địch
ít sức khiêu chiến nhất mà tôi từng
thấy, nếu không phải vì Lâm Trí Tân
thì tôi nghĩ cô ta thực sự không có
tư cách xuất hiện trong nhà họ Phó
đâu.
Tôi hờ hững liếc nhìn cô ta, tôi
thật sự không có tâm trạng nói
chuyện với cô ta, chỉ thờ ø nói: “Cô
Hạnh Nguyên có muốn trả tiền
phòng cho tôi không? Tôi có thể
cân nhắc bỏ một phòng cho cô ở,
kẻo ngày nào cô cũng chạy tới
chạy lui như thế này rắc rối lắm.”
“Cô!” Cô ta tức giận đến mức
muốn hét vào mặt tôi.
Thế nhưng tôi không cho cô
ta cơ hội và nói thằng: “Không còn
sớm nữa, mời cô Hạnh Nguyên trở
về đi.”
Nói xong tôi lập tức hướng về
phía phòng bếp.
Cô ta vẫn không bỏ cuộc, đi
theo tôi và kéo tôi: “Thẩm Xuân
Hinh, tôi không ổn thì cô cũng
đừng mong sống dễ chịu, không
phải cô muốn báo thù cho người
chết sao? Tôi nói cho cô biết, ngay
cả khi mẹ tôi không nhúng tay vào
chuyện đứa trẻ đó thì nó cũng
không sống được đâu. Nó vốn
không phải là một đứa trẻ bình
thường.”
“Bốp!” Tôi tát Mạc Hạnh
Nguyên một cách không thương
tiếc, nheo mắt, dùng ánh mắt lạnh
lùng nhìn cô ta: “Mạc Hạnh
Nguyên, sự nhẫn nại của con người
cũng có giới hạn, một đứa trẻ đã
chết rồi mà cô còn muốn quyền
rủa nó sao? Cô không thấy cô rất
ghê tờm sao?”
Cái tát này tôi dùng sức khá
mạnh, khuôn mặt Mạc Hạnh
Nguyên bị đánh sang một bên,
thật lâu sau mới quay lại được, cơn
tức giận của cô ta dường như
không thể che giấu được nữa,
thậm chí càng hung hăng hơn:
“Thâm Xuân Hinh, cô dám đánh
tôi?”
Tôi cố kìm nén cơn tức giận,
bỏ qua cô ta rồi đi thằng vào bếp,
trong bữa tối hình như tôi đã uống
một ít nước đá, lúc này bụng dưới
của tôi hơi đau.
Phụ nữ thật là phiền phức, mỗi
lần chu kỳ kinh nguyệt tới là như
muốn chết đi sống lại thôi.
Dì Triệu vẫn đang đợi, thấy tôi
trờ lại, bà ấy từ phòng bảo mẫu di
ra. Lúc nhìn thấy Mạc Hạnh
Nguyên, bà ấy hơi nhíu mày, nhẹ
giọng nói: “Cô Hạnh Nguyên còn
chưa đi sao?”
Mạc Hạnh Nguyên không đề ý
đến bà ấy mà là chặn tôi lại, ôm
nửa khuôn mặt và bực tức nói:
“Thẩm Xuân Hinh, cô đánh tôi vì
tôi làm tổn thương trái tim của cô
sao? Tôi nói cho cô biết, cô cho
rằng những thứ thuốc mà Phó
Thắng Nam cho cô uống trong thời
gian mang thai là muốn chăm sóc
cho cô sao? Tôi nói cho cô biết,
những loại thuốc đó là để khiến
đứa trẻ phát triển không bình
thường. Cô thật ngu ngốc làm sao,
rõ ràng đã phát hiện đứa trẻ phát
triển dị thường mà vẫn tiếp tục
uông những loại thuốc đó.”
Tôi khẽ nhíu mày, nheo mắt
nhìn cô ta và nói: “Ý của cô là gì?”
“Ý của tôi là gì sao? Ý tôi là
thứ hoang dã trong bụng cô chết là
đáng đời, không ai muốn nó cả, nó
vốn là thứ thừa thãi. Cô không tin
thì có thể cho người đi kiểm kiểm
tra số thuốc còn dư lại. Cô cho
rằng hiện tại Phó Thắng Nam bao
bọc che chờ cho cô là vì anh ấy đặt
cô ở trong tim sao? Không, anh ấy
đang áy náy, lương tâm đang cắn
rứt mà thôi.”
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của
tôi, nụ cười của cô ta càng thêm trơ
trẽn: “Thẩm Xuân Hinh, tôi nói cho
cô biết, đáng đời nhà cô, đứa trẻ
kia chết cũng đáng đời. Nó vốn
phải chết, nó không nên tiến vào
thế giới này.”
Phải, tôi thừa nhận rằng sự tồi
tệ bị đè nén trong lòng và nhiều
cảm xúc tiêu cực đã được cô ta
kích hoạt thành công.
Tôi giơ tay lên nhưng bị cô ta
ngăn lại, cô ta nð nụ cười chế nhạo
nói: “Sao thế? Còn muốn đánh tôi
sao? Cô nghĩ tôi ngu ngốc để cô
đánh lần nữa sao?”
Ä 4 SỐ
Tôi cười khẩy và nhìn cô ta với
đôi mắt u ám quỷ dị, giọng nói
cũng rất thấp: “Không, tôi không
muốn đánh cô, đánh cô thì nhẹ
quá. Người như cô, nếu dùng tay
của tôi đánh thì quá lợi cho cô rồi.”
Nói rồi tôi bước từng bước tới
gần cô ta, ánh mắt rơi vào con dao
gọt hoa quả cách đó không xa, tôi
cười lạnh nhìn cô ta: “Tôi vốn cho
rằng cô còn sống như thế này thì
sẽ gây phiền phức cho cuộc sống
của tôi lắm. Nhưng bây giờ xem ra
cô không chỉ gây phiền phức, mà
còn khiến người khác ghê tờm tột
cùng, chi bằng cô đi chết di.”
Dứt lời, tôi không cho cô ta cơ
hội để phản bác, tôi bất ngờ cầm
con dao gọt hoa quả đâm cô ta mà
không chút do dự.
“Thẩm Xuân Hinh.” Giọng nói
này không phải giọng đang kinh sợ
của Mạc Hạnh Nguyên, cũng
không phải của dì Triệu đang sợ tới
mức nằm co quắp trên mặt đất, mà
là của Phó Thắng Nam.
Gần như cùng lúc đó, tôi ngần
người, và con dao đã đâm vào
bụng dưới của Mạc Hạnh Nguyên.
Gần như cùng lúc đó, một
dòng nước ấm áp truyền vào tay
tôi, có tiếng tí tách trên mặt đất, đó
là máu của Mạc Hạnh Nguyên.
Đôi mắt của cô ta mờ to, nhìn
tôi với ánh mắt không thể tin được,
cô ta mỡ miệng nhưng không nói
được lời nào.
Gần như cùng lúc đó, Phó
Thắng Nam lao đến, đầy tôi ra và
giữ lấy Mạc Hạnh Nguyên đang
sắp ngã xuống đất.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 247: Mạc Hạnh Nguyên rảnh rồi gây sựAnh ta gật đầu nhưng lại hơithất thần.Chiếc xe đậu ở tầng dưới khubiệt thự nơi anh ta ở, tôi nhìn anh tathì thấy đôi mắt anh ta rũ xuống,con ngươi màu đen ngập ngừngsâu thằm như có điều gì đó đangkhắc khoải trong đầu.Một lúc lâu sau, anh ta mớihoàn hồn, nghiêm túc nhìn tôi nói:“Xuân Hinh, em còn hận anh sao?”Ạ. ” SỐTôi sửng sốt: “Cái gì?”“Chuyện một nhà Vũ Linh nămđó, cùng với chuyện anh… ngượcđãi em.” Giọng của anh ta càngngày càng nhỏ, thật không giốnganh ta chút nào.Tôi mím môi, hơi chùng mặtxuống: “Thẩm Minh Thành, nhữngchuyện đó đã qua rồi, đừng nhắctới nữa.”“Cho nên, em còn hận anhkhông?”Thấy anh ta nhìn tôi với ánhmắt trẻ con, tôi không khỏi sữngsờ: “Chuyện của năm đó đều đã qua rôi. Dù sao anh chỉ đe dọa chứkhông làm tồn hại đến tôi, nhưngvới Vũ Linh mà nói, chỉ e là cả đờinày cô ấy cũng không buông bỏđược.”Con người thật sự rất phứctạp, đối với Thẩm Minh Thành, lúcđầu tôi cũng rất sợ hãi, nhưng bâygiờ tôi đã phụ thuộc vào anh ta,thậm chí trong thâm tâm tôi đã coianh ta như người thân rồi. Từ mộtgóc độ nào đó, tôi và Phó Bảo Hânthực sự là cùng một loại người,người luôn đặt lợi ích của bản thânlên hàng đầu.Anh ta nhìn tôi hồi lâu, cóphần trầm ngâm: “Nếu trong tươnglai, em phát hiện ra anh đã làmđiều gì tổn thương em, em có thathứ cho anh không?”Nhìn thấy anh ta như vậy, tôikhông khỏi trợn mắt nhìn về phíaanh ta: “Anh đã làm chuyện gì cầntôi tha thứ sao?”Anh ta mím môi, mờ miệngnói: “Em sẽ tha thứ cho anh chứ?”Thấy anh ta không trả lời trựctiếp câu hỏi của tôi, tôi cong môinói: “Điều đó tùy thuộc vào mứcđộ sai trái của anh, Thẩm Minh Thành, anh hiểu rõ tôi còn hơn bảnthân tôi mà. Tôi không thể tha thứcho anh nếu anh làm chuyện quáđáng, đúng không? Vì vậy, đừnglàm bất cứ điều gì làm tổn thươngtôi, sau này cũng đừng làm, chúngta sẽ là anh em cả đời này, đượckhông?”Anh ta nhìn tôi và không nói gìmột lúc lâu, chỉ đưa tay ra kéo tôivào lòng, giọng nói rất cần thận vàkiểm chế: “Ừm, cả đời này chúngta sẽ là anh em. Không có cha mẹcũng không sao, em có anh, có chúba, chúng ta đều là người thân của em ”Tôi gật đầu, chỉ là bộ dạng củaanh ta như thế này khiến tôi cảmthấy có chút không thực tế, dườngnhư anh ta đang giấu điều gì đótrong lòng, giấu rất sâu.Nhưng tôi cũng biết rằng dùmuốn hỏi cũng không hỏi được gìcả.Khẽ thờ dài một tiếng, tôi giữlại khoảng cách với anh ta: “Đượcrồi, đã muộn rồi, mau về đi!”Sau khi đưa Thẩm MinhThành trờ về, tôi đi thằng về biệtthự.Đã mười giờ tối, không ngờMạc Hạnh Nguyên vẫn còn ở trongbiệt thự.Thấy tôi trờ về, cô ta chặn tôi ởcửa, bày ra vẻ mặt ảm đạm: “Đượclắm, Thẩm Xuân Hinh, nửa đêmmới trở về nhà, bản tính ngôngcuồng hư hỏng của cô khó có thểthay đổi nhỉ. Phó Thắng Namkhông có ở đây nên cô giống nhưmột con ngựa thoát cương được tựdo ấy nhỉ?”Mạc Hạnh Nguyên là tình địchít sức khiêu chiến nhất mà tôi từngthấy, nếu không phải vì Lâm Trí Tânthì tôi nghĩ cô ta thực sự không cótư cách xuất hiện trong nhà họ Phóđâu.Tôi hờ hững liếc nhìn cô ta, tôithật sự không có tâm trạng nóichuyện với cô ta, chỉ thờ ø nói: “CôHạnh Nguyên có muốn trả tiềnphòng cho tôi không? Tôi có thểcân nhắc bỏ một phòng cho cô ở,kẻo ngày nào cô cũng chạy tớichạy lui như thế này rắc rối lắm.”“Cô!” Cô ta tức giận đến mứcmuốn hét vào mặt tôi.Thế nhưng tôi không cho côta cơ hội và nói thằng: “Không cònsớm nữa, mời cô Hạnh Nguyên trởvề đi.”Nói xong tôi lập tức hướng vềphía phòng bếp.Cô ta vẫn không bỏ cuộc, đitheo tôi và kéo tôi: “Thẩm XuânHinh, tôi không ổn thì cô cũngđừng mong sống dễ chịu, khôngphải cô muốn báo thù cho ngườichết sao? Tôi nói cho cô biết, ngaycả khi mẹ tôi không nhúng tay vàochuyện đứa trẻ đó thì nó cũngkhông sống được đâu. Nó vốnkhông phải là một đứa trẻ bìnhthường.”“Bốp!” Tôi tát Mạc HạnhNguyên một cách không thươngtiếc, nheo mắt, dùng ánh mắt lạnhlùng nhìn cô ta: “Mạc HạnhNguyên, sự nhẫn nại của con ngườicũng có giới hạn, một đứa trẻ đãchết rồi mà cô còn muốn quyềnrủa nó sao? Cô không thấy cô rấtghê tờm sao?”Cái tát này tôi dùng sức khámạnh, khuôn mặt Mạc HạnhNguyên bị đánh sang một bên,thật lâu sau mới quay lại được, cơntức giận của cô ta dường nhưkhông thể che giấu được nữa,thậm chí càng hung hăng hơn:“Thâm Xuân Hinh, cô dám đánhtôi?”Tôi cố kìm nén cơn tức giận,bỏ qua cô ta rồi đi thằng vào bếp,trong bữa tối hình như tôi đã uốngmột ít nước đá, lúc này bụng dướicủa tôi hơi đau.Phụ nữ thật là phiền phức, mỗilần chu kỳ kinh nguyệt tới là nhưmuốn chết đi sống lại thôi.Dì Triệu vẫn đang đợi, thấy tôitrờ lại, bà ấy từ phòng bảo mẫu dira. Lúc nhìn thấy Mạc HạnhNguyên, bà ấy hơi nhíu mày, nhẹgiọng nói: “Cô Hạnh Nguyên cònchưa đi sao?”Mạc Hạnh Nguyên không đề ýđến bà ấy mà là chặn tôi lại, ômnửa khuôn mặt và bực tức nói:“Thẩm Xuân Hinh, cô đánh tôi vìtôi làm tổn thương trái tim của côsao? Tôi nói cho cô biết, cô chorằng những thứ thuốc mà PhóThắng Nam cho cô uống trong thờigian mang thai là muốn chăm sóccho cô sao? Tôi nói cho cô biết,những loại thuốc đó là để khiếnđứa trẻ phát triển không bìnhthường. Cô thật ngu ngốc làm sao,rõ ràng đã phát hiện đứa trẻ pháttriển dị thường mà vẫn tiếp tụcuông những loại thuốc đó.”Tôi khẽ nhíu mày, nheo mắtnhìn cô ta và nói: “Ý của cô là gì?”“Ý của tôi là gì sao? Ý tôi làthứ hoang dã trong bụng cô chết làđáng đời, không ai muốn nó cả, nóvốn là thứ thừa thãi. Cô không tinthì có thể cho người đi kiểm kiểmtra số thuốc còn dư lại. Cô chorằng hiện tại Phó Thắng Nam baobọc che chờ cho cô là vì anh ấy đặtcô ở trong tim sao? Không, anh ấyđang áy náy, lương tâm đang cắnrứt mà thôi.”Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt củatôi, nụ cười của cô ta càng thêm trơtrẽn: “Thẩm Xuân Hinh, tôi nói chocô biết, đáng đời nhà cô, đứa trẻkia chết cũng đáng đời. Nó vốnphải chết, nó không nên tiến vàothế giới này.”Phải, tôi thừa nhận rằng sự tồitệ bị đè nén trong lòng và nhiềucảm xúc tiêu cực đã được cô takích hoạt thành công.Tôi giơ tay lên nhưng bị cô tangăn lại, cô ta nð nụ cười chế nhạonói: “Sao thế? Còn muốn đánh tôisao? Cô nghĩ tôi ngu ngốc để côđánh lần nữa sao?” Ä 4 SỐTôi cười khẩy và nhìn cô ta vớiđôi mắt u ám quỷ dị, giọng nóicũng rất thấp: “Không, tôi khôngmuốn đánh cô, đánh cô thì nhẹquá. Người như cô, nếu dùng taycủa tôi đánh thì quá lợi cho cô rồi.”Nói rồi tôi bước từng bước tớigần cô ta, ánh mắt rơi vào con daogọt hoa quả cách đó không xa, tôicười lạnh nhìn cô ta: “Tôi vốn chorằng cô còn sống như thế này thìsẽ gây phiền phức cho cuộc sốngcủa tôi lắm. Nhưng bây giờ xem racô không chỉ gây phiền phức, màcòn khiến người khác ghê tờm tộtcùng, chi bằng cô đi chết di.”Dứt lời, tôi không cho cô ta cơhội để phản bác, tôi bất ngờ cầmcon dao gọt hoa quả đâm cô ta màkhông chút do dự.“Thẩm Xuân Hinh.” Giọng nóinày không phải giọng đang kinh sợcủa Mạc Hạnh Nguyên, cũngkhông phải của dì Triệu đang sợ tớimức nằm co quắp trên mặt đất, màlà của Phó Thắng Nam.Gần như cùng lúc đó, tôi ngầnngười, và con dao đã đâm vàobụng dưới của Mạc Hạnh Nguyên.Gần như cùng lúc đó, mộtdòng nước ấm áp truyền vào taytôi, có tiếng tí tách trên mặt đất, đólà máu của Mạc Hạnh Nguyên.Đôi mắt của cô ta mờ to, nhìntôi với ánh mắt không thể tin được,cô ta mỡ miệng nhưng không nóiđược lời nào.Gần như cùng lúc đó, PhóThắng Nam lao đến, đầy tôi ra vàgiữ lấy Mạc Hạnh Nguyên đangsắp ngã xuống đất.