Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 253

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 253: Người đã di rồi lại quay trờ về (1)Nhiệt độ trong phòng tắm vốndĩ đã cao, hơi thờ của Phó ThắngNam có chút nặng nề thế nhưnganh vẫn cố nén giọng lại nhìn tôinói: “Có được không?”Tôi cụp mắt, nhắm chặt mắt lạikhông nói gì, anh coi đây như là tôiđã ngầm đồng ý.Sau chuyện đó, toàn thân tôigần như rã rời, tôi lau người chosạch sẽ, miếng gạc trắng nơi vếtthương được băng bó ban đầu củaanh đã bị nhuốm màu máu đỏ.Tôi nhướng mày nhìn anh,giọng điệu có chút tức giận nói:“Phó Thắng Nam, anh lại chảy máurồi kìa, em đã nói là không được rồimà, anh xem kìa vết thương củaanh lại rách ra thêm rồi đấy.”Phó Thắng Nam cười cười,dừng dưng khoác nhẹ áo choàngtắm vào rồi nói: “Không sao, mộtlát nữa gọi Tuấn Anh qua đây xemthử là được rồi, đừng lo lắng quá.”Tôi trừng mắt nhìn anh, tôicũng không biết phải nói gì với anhnữa, tôi bước ra khỏi phòng tắm rồigọi cho Trịnh Tuấn Anh.Cuộc gọi được kết nối sau vàihồi chuông điện thoại, tôi vội vàngnói: “Bác sĩ Tuấn Anh, vết thươngcủa Phó Thắng Nam lại chảy máurồi, máu chảy ra nhiều lắm, anh cóthể qua đây một chuyến đượckhông?”Trịnh Tuấn Anh hơi sửng sốttrong chốc lát, thắc mắc hỏi: “Saođột nhiên lại chảy máu được?”Tôi ngần người ra một lúc, ấp aấp úng không biết phải nói như thếnào: “Dù sao thì vết thương củaPhó Thắng Nam cũng bị chảy rấtnhiêu máu, anh tranh thủ qua đâyxem thử đi, năn nỉ anh đấy.”Sau khi cúp điện thoại, PhóThắng Nam nắm chặt lấy tay tôi,nð nụ cười giả tạo nói: “Em địnhtrắng trợn nói với cậu ấy rằng vì tôiphấn khích quá kìm chế khôngđược nên mới đụng vào vết thươngsao?”Tôi trừng mắt lên nhìn PhóThắng Nam, giọng điệu bực dọcnói: “Nếu như anh có thề kiềm chếđược thì có thể xảy ra chuyện nhưthế này sao?”Anh cúi đầu cười cười, bất lựcnói: “Đừng lo lắng nữa, không cóvấn đề gì đâu.”Một lát sau Trịnh Tuấn Anhđến, nhìn thấy vết thương của PhóThắng Nam đang chảy máu, anh tanheo mắt lại, nhướng mày lên nhìnPhó Thắng Nam nói: “Chỉ lần nàythôi đấy, lần sau không được nhưvậy nữa.”Phó Thắng Nam nhún vai,đâm chọt nói: “Cậu không có vợ,không hiều được chuyện của mộtngười đàn ông đã có gia đình lànhư thế nào đâu.”Tôi: “.Có nghĩa là lỗi của tôi sao?Trịnh Tuấn Anh cười lạnh mộttiếng, cất hộp thuốc đi rồi nhìn tôinói: “Tôi hơi đói, ăn cơm trước đãđược không?”Tôi hơi ngây người ra: “Dì Triệuvẫn đang nấu, anh có thề xử lý vếtthương cho anh ấy trước đượckhông?”Trịnh Tuấn Anh tìm một chỗrồi ngồi xuống, nhướng mày nói:“Tôi đói rồi, không có sức, cậu ấychưa chết được đâu yên tâm di.”Thôi được rồi!Tôi xuống lâu giúp dì Triệu nấucơm, sau truyền đến: “Cậucũng không còn nhỏ nữa rồi, tínhđộc thân như vậy cả đời sao?”Trịnh Tuấn Anh trả lời: “Cậukhông hiểu được sự tự do củanhững người đàn ông độc thânđâu.”Phó Thắng Nam nói tiếp:“Đừng có tỏ ra vẻ cao thượng nhưvậy, nếu có bản lĩnh như vậy thì từlần sau khi khó chịu đừng tìm đếnphụ nữ nữa, tự mình giải quyết đi!”Tôi…Tôi thực sự không thích hợpđể nghe mấy câu chuyện giữanhững người đàn ông như thế này.Dì Triệu nấu ăn cũng sắp xongrồi nên tôi đi lấy bát đũa, sắp xếpmón ăn lên bàn, bày ra xong xuôithì Phó Thắng Nam và Trịnh TuấnAnh cũng đi xuống.Tính cách của hai người họ cóvẻ hòa hợp, đã ăn là yên lặngkhông nói một lời nào, không khítrên bàn ăn rất yên tĩnh.Sau khi ăn xong, Trịnh TuấnAnh xử lý vết thương cho PhóThắng Nam xong, giọng điệu đặcbiệt chán ghét nói: “Lần sau phiềncậu đừng gọi tớ nữa nha, cám ơn!”Phó Thắng Nam nhún vai,dửng dưng không biết xấu hổ nói:“Hên xui.”Trịnh Tuấn Anh lười biếngcũng không muốn nhiều lời với PhóThắng Nam nữa, anh ta đứng dậythu dọn hộp thuốc, cầm chùm chìakhóa rồi bỏ đi.Xem ra tâm trạng của PhóThắng Nam rất tốt, anh dựa lưngvào ghế sô pha, kêu dì Triệu lấymột tập tài liệu trong phòng đọcsách ra xem.Tôi cũng không có chuyện gìlàm nên cũng ngồi bên cạnh anhđọc sách.“Phó Thắng Nam, tại sao độtnhiên nhà họ Mạc lại không truycứu chuyện của Mạc HạnhNguyên nữa vậy?” Tôi cứ nghĩ đếnchuyện này mãi từ hôm qua tới giờ,theo như tôi biết với tình yêuthương của Lâm Uyên dành choMạc Hạnh Nguyên, đừng nói đếnviệc tôi đã đâm Mạc Hạnh Nguyênlàm cô ta bị thương, chỉ cần tôi chỉđầy nhẹ cô ta một cái thôi thì LâmUyên đã muốn liều mạng tính sổvới tôi rồi, tại sao thái độ của Lâmchiên lại thay đổi đột ngột như vậy?Phó Thắng Nam khẽ nheomắt lại, đặt tập tài liệu trên tayxuống, giơ tay về phía tôi ra hiệucho tôi ngồi bên cạnh anh.Tôi xích sang ngồi ð bên cạnhanh, anh ôm chầm lấy tôi rồi nói vớichất giọng khàn khàn: “Không cóbằng chứng thì bọn họ dám làm gìđược kia chứ?”Tôi mím môi, làm sao khôngtìm được bằng chứng cho được,Mạc Hạnh Nguyên nói đúng, trêncon dao gọt hoa quả có dấu vântay của tôi, chỉ cần công an ra lệnhđiêu tra là có thể tra ra.Tôi luôn cảm thấy Phó ThắngNam đang giấu tôi điều gì đó:“Chuyện dì Triệu đột ngột xuấthiện vào ngày hôm qua là do anhsắp xếp đúng không?”Những lời mà dì Triệu nóikhông thể nào do bà ấy tự nói rađược, chỉ có khả năng là do PhóThắng Nam đã sắp xếp từ trước.Phó Thắng Nam mím môi, nhẹgiọng nói: “Em định đề tôi tống cổvợ tôi vào tù vài năm sao, muốn tôitrở thành kẻ góa vợ trong vài năm sao?”Tôi…Lối suy nghĩ của người đànông này thật sự không thể hiều nổi,nhất thời tôi cũng không biết phảinói thế nào.Cho nên tôi cũng im re khônghé thêm lời nào.Mùa xuân đang đến gần, PhóThắng Nam vốn định đợi sau khicông ty đón tết xong sẽ đưa tôi trởlại Giang Ninh một chuyến, thếnhưng bây giờ anh lại đang bịthương và rất khó dỉ lại.Cuộc họp thường niên củacông ty đã đước giao lai cho TrinhTuân Ảnh và Kiều Cảnh Thần. Suycho cùng thì tôi đã rồi khỏi PhóThiên cho nên tình hình trước mắtcủa công ty không liên quan gì đến tôi.Tôi cũng không dò hỏi tất cảnhững chuyện mà Phó Thiên đãgặp phải, nhưng Thẩm Minh Thànhlại gửi cho tôi một tin nhắn nói rằngThẩm Quang đã ấn định thời gianđề tôi gia nhập vào gia phả nhà họThẩm.Bảo tôi tới lúc đó thì chuẩn bịmột chút, ráng thu xếp về nhà họThẩm trước vài ngày đề làm quenvới môi trường, Thẩm Quang tổchức rất hoành tráng và mời rấtnhiều người.Tôi biết rằng Thẩm Quang làmnhư vậy là vì muốn tốt cho tôi chonên sau khi đồng ý với Thẩm MinhThành, tôi đã nói với anh ta vềchuyện Mạc Hạnh Nguyên.Thầm Minh Thành ngạc nhiêntrong vài giây, nói: “Mạc HạnhNguyên và nhà họ Mạc đối vớichuyện này như thế nào?”Tôi lắc đầu: “Mạc HạnhNguyên muốn tôi chết, Phó ThắngNam cũng vì chuyện này mà bịthương, thế nhưng đột nhiên hai vợchồng nhà họ Mạc lại thay đổi tháiđộ, không truy cứu chuyện nàynữa. Tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.”Anh ta dừng lại một lúc rồi nói:“Sao đột nhiên lại không truy cứunữa?”“Chắc là họ không muốn làmầm ï lên thôi. Dù sao thì Mạc HạnhNguyên đã đến nhà tôi và nhà củaPhó Thắng Nam đề gây chuyện.Nếu như cô ta làm lớn chuyện lên,con gái cục cưng của nhà họ Mạclại là tiểu tam phá hoại hạnh phúcgia đình người khác rồi lại còn đếnnhà người ta kiếm chuyện, chuyệnnày mà nói ra nói chung thì cũngcó chút xấu hổ.”Đây là lý do duy nhất mà tôicó thể nghĩ ra, cũng không biết làcó lý do khác hay không.Thẩm Minh Thành ừ mộttiếng, nói: “Sau này em nên tránhxa người nhà họ Mạc ra, càng íttiếp xúc với bọn họ thì càng tốt. Àđúng rồi, anh đã thuê một ngườithiết kế lễ phục cho em. Nếu cóthời gian em đi xem thử đi, để côấy thiết kế cho em một bộ lễ phụcđẹp và vừa vặn. Gần đây tổ chứchọp mặt, yến tiệc hàng năm tươngđối nhiều, dù thế nào thì em cũnglà con gái nhà họ Thẩm nên saunày đi dự sự kiện không được làmcho gia đình chúng ta mất mặt. ”Tôi cong môi, chột dạ vì tiếctiền: “Một bộ lễ phục đến mấytrăm triệu bạc, thậm chí có khi cả tỉđồng, số tiền này bỏ ra thật khôngxứng đáng, tốn cả đống tiền mà lạikhông thề mặc thường xuyên!”Anh ta cười nói: “Em đâu cóphải trả tiền đâu, em tiếc cái gì cơchứ, hơn nữa những thứ như thếnày cần thiết phải có. Trang sức màPhó Thăng Nam mua cho em, emcũng nên đeo lên rồi ăn diện chútđi, đừng lúc nào cũng như một sưcô thuần khiết như vậy chứ.”

Chương 253: Người đã di rồi lại quay trờ về (1)

Nhiệt độ trong phòng tắm vốn

dĩ đã cao, hơi thờ của Phó Thắng

Nam có chút nặng nề thế nhưng

anh vẫn cố nén giọng lại nhìn tôi

nói: “Có được không?”

Tôi cụp mắt, nhắm chặt mắt lại

không nói gì, anh coi đây như là tôi

đã ngầm đồng ý.

Sau chuyện đó, toàn thân tôi

gần như rã rời, tôi lau người cho

sạch sẽ, miếng gạc trắng nơi vết

thương được băng bó ban đầu của

anh đã bị nhuốm màu máu đỏ.

Tôi nhướng mày nhìn anh,

giọng điệu có chút tức giận nói:

“Phó Thắng Nam, anh lại chảy máu

rồi kìa, em đã nói là không được rồi

mà, anh xem kìa vết thương của

anh lại rách ra thêm rồi đấy.”

Phó Thắng Nam cười cười,

dừng dưng khoác nhẹ áo choàng

tắm vào rồi nói: “Không sao, một

lát nữa gọi Tuấn Anh qua đây xem

thử là được rồi, đừng lo lắng quá.”

Tôi trừng mắt nhìn anh, tôi

cũng không biết phải nói gì với anh

nữa, tôi bước ra khỏi phòng tắm rồi

gọi cho Trịnh Tuấn Anh.

Cuộc gọi được kết nối sau vài

hồi chuông điện thoại, tôi vội vàng

nói: “Bác sĩ Tuấn Anh, vết thương

của Phó Thắng Nam lại chảy máu

rồi, máu chảy ra nhiều lắm, anh có

thể qua đây một chuyến được

không?”

Trịnh Tuấn Anh hơi sửng sốt

trong chốc lát, thắc mắc hỏi: “Sao

đột nhiên lại chảy máu được?”

Tôi ngần người ra một lúc, ấp a

ấp úng không biết phải nói như thế

nào: “Dù sao thì vết thương của

Phó Thắng Nam cũng bị chảy rất

nhiêu máu, anh tranh thủ qua đây

xem thử đi, năn nỉ anh đấy.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó

Thắng Nam nắm chặt lấy tay tôi,

nð nụ cười giả tạo nói: “Em định

trắng trợn nói với cậu ấy rằng vì tôi

phấn khích quá kìm chế không

được nên mới đụng vào vết thương

sao?”

Tôi trừng mắt lên nhìn Phó

Thắng Nam, giọng điệu bực dọc

nói: “Nếu như anh có thề kiềm chế

được thì có thể xảy ra chuyện như

thế này sao?”

Anh cúi đầu cười cười, bất lực

nói: “Đừng lo lắng nữa, không có

vấn đề gì đâu.”

Một lát sau Trịnh Tuấn Anh

đến, nhìn thấy vết thương của Phó

Thắng Nam đang chảy máu, anh ta

nheo mắt lại, nhướng mày lên nhìn

Phó Thắng Nam nói: “Chỉ lần này

thôi đấy, lần sau không được như

vậy nữa.”

Phó Thắng Nam nhún vai,

đâm chọt nói: “Cậu không có vợ,

không hiều được chuyện của một

người đàn ông đã có gia đình là

như thế nào đâu.”

Tôi: “.

Có nghĩa là lỗi của tôi sao?

Trịnh Tuấn Anh cười lạnh một

tiếng, cất hộp thuốc đi rồi nhìn tôi

nói: “Tôi hơi đói, ăn cơm trước đã

được không?”

Tôi hơi ngây người ra: “Dì Triệu

vẫn đang nấu, anh có thề xử lý vết

thương cho anh ấy trước được

không?”

Trịnh Tuấn Anh tìm một chỗ

rồi ngồi xuống, nhướng mày nói:

“Tôi đói rồi, không có sức, cậu ấy

chưa chết được đâu yên tâm di.”

Thôi được rồi!

Tôi xuống lâu giúp dì Triệu nấu

cơm, sau truyền đến: “Cậu

cũng không còn nhỏ nữa rồi, tính

độc thân như vậy cả đời sao?”

Trịnh Tuấn Anh trả lời: “Cậu

không hiểu được sự tự do của

những người đàn ông độc thân

đâu.”

Phó Thắng Nam nói tiếp:

“Đừng có tỏ ra vẻ cao thượng như

vậy, nếu có bản lĩnh như vậy thì từ

lần sau khi khó chịu đừng tìm đến

phụ nữ nữa, tự mình giải quyết đi!”

Tôi…

Tôi thực sự không thích hợp

để nghe mấy câu chuyện giữa

những người đàn ông như thế này.

Dì Triệu nấu ăn cũng sắp xong

rồi nên tôi đi lấy bát đũa, sắp xếp

món ăn lên bàn, bày ra xong xuôi

thì Phó Thắng Nam và Trịnh Tuấn

Anh cũng đi xuống.

Tính cách của hai người họ có

vẻ hòa hợp, đã ăn là yên lặng

không nói một lời nào, không khí

trên bàn ăn rất yên tĩnh.

Sau khi ăn xong, Trịnh Tuấn

Anh xử lý vết thương cho Phó

Thắng Nam xong, giọng điệu đặc

biệt chán ghét nói: “Lần sau phiền

cậu đừng gọi tớ nữa nha, cám ơn!”

Phó Thắng Nam nhún vai,

dửng dưng không biết xấu hổ nói:

“Hên xui.”

Trịnh Tuấn Anh lười biếng

cũng không muốn nhiều lời với Phó

Thắng Nam nữa, anh ta đứng dậy

thu dọn hộp thuốc, cầm chùm chìa

khóa rồi bỏ đi.

Xem ra tâm trạng của Phó

Thắng Nam rất tốt, anh dựa lưng

vào ghế sô pha, kêu dì Triệu lấy

một tập tài liệu trong phòng đọc

sách ra xem.

Tôi cũng không có chuyện gì

làm nên cũng ngồi bên cạnh anh

đọc sách.

“Phó Thắng Nam, tại sao đột

nhiên nhà họ Mạc lại không truy

cứu chuyện của Mạc Hạnh

Nguyên nữa vậy?” Tôi cứ nghĩ đến

chuyện này mãi từ hôm qua tới giờ,

theo như tôi biết với tình yêu

thương của Lâm Uyên dành cho

Mạc Hạnh Nguyên, đừng nói đến

việc tôi đã đâm Mạc Hạnh Nguyên

làm cô ta bị thương, chỉ cần tôi chỉ

đầy nhẹ cô ta một cái thôi thì Lâm

Uyên đã muốn liều mạng tính sổ

với tôi rồi, tại sao thái độ của Lâm

chiên lại thay đổi đột ngột như vậy?

Phó Thắng Nam khẽ nheo

mắt lại, đặt tập tài liệu trên tay

xuống, giơ tay về phía tôi ra hiệu

cho tôi ngồi bên cạnh anh.

Tôi xích sang ngồi ð bên cạnh

anh, anh ôm chầm lấy tôi rồi nói với

chất giọng khàn khàn: “Không có

bằng chứng thì bọn họ dám làm gì

được kia chứ?”

Tôi mím môi, làm sao không

tìm được bằng chứng cho được,

Mạc Hạnh Nguyên nói đúng, trên

con dao gọt hoa quả có dấu vân

tay của tôi, chỉ cần công an ra lệnh

điêu tra là có thể tra ra.

Tôi luôn cảm thấy Phó Thắng

Nam đang giấu tôi điều gì đó:

“Chuyện dì Triệu đột ngột xuất

hiện vào ngày hôm qua là do anh

sắp xếp đúng không?”

Những lời mà dì Triệu nói

không thể nào do bà ấy tự nói ra

được, chỉ có khả năng là do Phó

Thắng Nam đã sắp xếp từ trước.

Phó Thắng Nam mím môi, nhẹ

giọng nói: “Em định đề tôi tống cổ

vợ tôi vào tù vài năm sao, muốn tôi

trở thành kẻ góa vợ trong vài năm sao?”

Tôi…

Lối suy nghĩ của người đàn

ông này thật sự không thể hiều nổi,

nhất thời tôi cũng không biết phải

nói thế nào.

Cho nên tôi cũng im re không

hé thêm lời nào.

Mùa xuân đang đến gần, Phó

Thắng Nam vốn định đợi sau khi

công ty đón tết xong sẽ đưa tôi trở

lại Giang Ninh một chuyến, thế

nhưng bây giờ anh lại đang bị

thương và rất khó dỉ lại.

Cuộc họp thường niên của

công ty đã đước giao lai cho Trinh

Tuân Ảnh và Kiều Cảnh Thần. Suy

cho cùng thì tôi đã rồi khỏi Phó

Thiên cho nên tình hình trước mắt

của công ty không liên quan gì đến tôi.

Tôi cũng không dò hỏi tất cả

những chuyện mà Phó Thiên đã

gặp phải, nhưng Thẩm Minh Thành

lại gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng

Thẩm Quang đã ấn định thời gian

đề tôi gia nhập vào gia phả nhà họ

Thẩm.

Bảo tôi tới lúc đó thì chuẩn bị

một chút, ráng thu xếp về nhà họ

Thẩm trước vài ngày đề làm quen

với môi trường, Thẩm Quang tổ

chức rất hoành tráng và mời rất

nhiều người.

Tôi biết rằng Thẩm Quang làm

như vậy là vì muốn tốt cho tôi cho

nên sau khi đồng ý với Thẩm Minh

Thành, tôi đã nói với anh ta về

chuyện Mạc Hạnh Nguyên.

Thầm Minh Thành ngạc nhiên

trong vài giây, nói: “Mạc Hạnh

Nguyên và nhà họ Mạc đối với

chuyện này như thế nào?”

Tôi lắc đầu: “Mạc Hạnh

Nguyên muốn tôi chết, Phó Thắng

Nam cũng vì chuyện này mà bị

thương, thế nhưng đột nhiên hai vợ

chồng nhà họ Mạc lại thay đổi thái

độ, không truy cứu chuyện này

nữa. Tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.”

Anh ta dừng lại một lúc rồi nói:

“Sao đột nhiên lại không truy cứu

nữa?”

“Chắc là họ không muốn làm

ầm ï lên thôi. Dù sao thì Mạc Hạnh

Nguyên đã đến nhà tôi và nhà của

Phó Thắng Nam đề gây chuyện.

Nếu như cô ta làm lớn chuyện lên,

con gái cục cưng của nhà họ Mạc

lại là tiểu tam phá hoại hạnh phúc

gia đình người khác rồi lại còn đến

nhà người ta kiếm chuyện, chuyện

này mà nói ra nói chung thì cũng

có chút xấu hổ.”

Đây là lý do duy nhất mà tôi

có thể nghĩ ra, cũng không biết là

có lý do khác hay không.

Thẩm Minh Thành ừ một

tiếng, nói: “Sau này em nên tránh

xa người nhà họ Mạc ra, càng ít

tiếp xúc với bọn họ thì càng tốt. À

đúng rồi, anh đã thuê một người

thiết kế lễ phục cho em. Nếu có

thời gian em đi xem thử đi, để cô

ấy thiết kế cho em một bộ lễ phục

đẹp và vừa vặn. Gần đây tổ chức

họp mặt, yến tiệc hàng năm tương

đối nhiều, dù thế nào thì em cũng

là con gái nhà họ Thẩm nên sau

này đi dự sự kiện không được làm

cho gia đình chúng ta mất mặt. ”

Tôi cong môi, chột dạ vì tiếc

tiền: “Một bộ lễ phục đến mấy

trăm triệu bạc, thậm chí có khi cả tỉ

đồng, số tiền này bỏ ra thật không

xứng đáng, tốn cả đống tiền mà lại

không thề mặc thường xuyên!”

Anh ta cười nói: “Em đâu có

phải trả tiền đâu, em tiếc cái gì cơ

chứ, hơn nữa những thứ như thế

này cần thiết phải có. Trang sức mà

Phó Thăng Nam mua cho em, em

cũng nên đeo lên rồi ăn diện chút

đi, đừng lúc nào cũng như một sư

cô thuần khiết như vậy chứ.”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 253: Người đã di rồi lại quay trờ về (1)Nhiệt độ trong phòng tắm vốndĩ đã cao, hơi thờ của Phó ThắngNam có chút nặng nề thế nhưnganh vẫn cố nén giọng lại nhìn tôinói: “Có được không?”Tôi cụp mắt, nhắm chặt mắt lạikhông nói gì, anh coi đây như là tôiđã ngầm đồng ý.Sau chuyện đó, toàn thân tôigần như rã rời, tôi lau người chosạch sẽ, miếng gạc trắng nơi vếtthương được băng bó ban đầu củaanh đã bị nhuốm màu máu đỏ.Tôi nhướng mày nhìn anh,giọng điệu có chút tức giận nói:“Phó Thắng Nam, anh lại chảy máurồi kìa, em đã nói là không được rồimà, anh xem kìa vết thương củaanh lại rách ra thêm rồi đấy.”Phó Thắng Nam cười cười,dừng dưng khoác nhẹ áo choàngtắm vào rồi nói: “Không sao, mộtlát nữa gọi Tuấn Anh qua đây xemthử là được rồi, đừng lo lắng quá.”Tôi trừng mắt nhìn anh, tôicũng không biết phải nói gì với anhnữa, tôi bước ra khỏi phòng tắm rồigọi cho Trịnh Tuấn Anh.Cuộc gọi được kết nối sau vàihồi chuông điện thoại, tôi vội vàngnói: “Bác sĩ Tuấn Anh, vết thươngcủa Phó Thắng Nam lại chảy máurồi, máu chảy ra nhiều lắm, anh cóthể qua đây một chuyến đượckhông?”Trịnh Tuấn Anh hơi sửng sốttrong chốc lát, thắc mắc hỏi: “Saođột nhiên lại chảy máu được?”Tôi ngần người ra một lúc, ấp aấp úng không biết phải nói như thếnào: “Dù sao thì vết thương củaPhó Thắng Nam cũng bị chảy rấtnhiêu máu, anh tranh thủ qua đâyxem thử đi, năn nỉ anh đấy.”Sau khi cúp điện thoại, PhóThắng Nam nắm chặt lấy tay tôi,nð nụ cười giả tạo nói: “Em địnhtrắng trợn nói với cậu ấy rằng vì tôiphấn khích quá kìm chế khôngđược nên mới đụng vào vết thươngsao?”Tôi trừng mắt lên nhìn PhóThắng Nam, giọng điệu bực dọcnói: “Nếu như anh có thề kiềm chếđược thì có thể xảy ra chuyện nhưthế này sao?”Anh cúi đầu cười cười, bất lựcnói: “Đừng lo lắng nữa, không cóvấn đề gì đâu.”Một lát sau Trịnh Tuấn Anhđến, nhìn thấy vết thương của PhóThắng Nam đang chảy máu, anh tanheo mắt lại, nhướng mày lên nhìnPhó Thắng Nam nói: “Chỉ lần nàythôi đấy, lần sau không được nhưvậy nữa.”Phó Thắng Nam nhún vai,đâm chọt nói: “Cậu không có vợ,không hiều được chuyện của mộtngười đàn ông đã có gia đình lànhư thế nào đâu.”Tôi: “.Có nghĩa là lỗi của tôi sao?Trịnh Tuấn Anh cười lạnh mộttiếng, cất hộp thuốc đi rồi nhìn tôinói: “Tôi hơi đói, ăn cơm trước đãđược không?”Tôi hơi ngây người ra: “Dì Triệuvẫn đang nấu, anh có thề xử lý vếtthương cho anh ấy trước đượckhông?”Trịnh Tuấn Anh tìm một chỗrồi ngồi xuống, nhướng mày nói:“Tôi đói rồi, không có sức, cậu ấychưa chết được đâu yên tâm di.”Thôi được rồi!Tôi xuống lâu giúp dì Triệu nấucơm, sau truyền đến: “Cậucũng không còn nhỏ nữa rồi, tínhđộc thân như vậy cả đời sao?”Trịnh Tuấn Anh trả lời: “Cậukhông hiểu được sự tự do củanhững người đàn ông độc thânđâu.”Phó Thắng Nam nói tiếp:“Đừng có tỏ ra vẻ cao thượng nhưvậy, nếu có bản lĩnh như vậy thì từlần sau khi khó chịu đừng tìm đếnphụ nữ nữa, tự mình giải quyết đi!”Tôi…Tôi thực sự không thích hợpđể nghe mấy câu chuyện giữanhững người đàn ông như thế này.Dì Triệu nấu ăn cũng sắp xongrồi nên tôi đi lấy bát đũa, sắp xếpmón ăn lên bàn, bày ra xong xuôithì Phó Thắng Nam và Trịnh TuấnAnh cũng đi xuống.Tính cách của hai người họ cóvẻ hòa hợp, đã ăn là yên lặngkhông nói một lời nào, không khítrên bàn ăn rất yên tĩnh.Sau khi ăn xong, Trịnh TuấnAnh xử lý vết thương cho PhóThắng Nam xong, giọng điệu đặcbiệt chán ghét nói: “Lần sau phiềncậu đừng gọi tớ nữa nha, cám ơn!”Phó Thắng Nam nhún vai,dửng dưng không biết xấu hổ nói:“Hên xui.”Trịnh Tuấn Anh lười biếngcũng không muốn nhiều lời với PhóThắng Nam nữa, anh ta đứng dậythu dọn hộp thuốc, cầm chùm chìakhóa rồi bỏ đi.Xem ra tâm trạng của PhóThắng Nam rất tốt, anh dựa lưngvào ghế sô pha, kêu dì Triệu lấymột tập tài liệu trong phòng đọcsách ra xem.Tôi cũng không có chuyện gìlàm nên cũng ngồi bên cạnh anhđọc sách.“Phó Thắng Nam, tại sao độtnhiên nhà họ Mạc lại không truycứu chuyện của Mạc HạnhNguyên nữa vậy?” Tôi cứ nghĩ đếnchuyện này mãi từ hôm qua tới giờ,theo như tôi biết với tình yêuthương của Lâm Uyên dành choMạc Hạnh Nguyên, đừng nói đếnviệc tôi đã đâm Mạc Hạnh Nguyênlàm cô ta bị thương, chỉ cần tôi chỉđầy nhẹ cô ta một cái thôi thì LâmUyên đã muốn liều mạng tính sổvới tôi rồi, tại sao thái độ của Lâmchiên lại thay đổi đột ngột như vậy?Phó Thắng Nam khẽ nheomắt lại, đặt tập tài liệu trên tayxuống, giơ tay về phía tôi ra hiệucho tôi ngồi bên cạnh anh.Tôi xích sang ngồi ð bên cạnhanh, anh ôm chầm lấy tôi rồi nói vớichất giọng khàn khàn: “Không cóbằng chứng thì bọn họ dám làm gìđược kia chứ?”Tôi mím môi, làm sao khôngtìm được bằng chứng cho được,Mạc Hạnh Nguyên nói đúng, trêncon dao gọt hoa quả có dấu vântay của tôi, chỉ cần công an ra lệnhđiêu tra là có thể tra ra.Tôi luôn cảm thấy Phó ThắngNam đang giấu tôi điều gì đó:“Chuyện dì Triệu đột ngột xuấthiện vào ngày hôm qua là do anhsắp xếp đúng không?”Những lời mà dì Triệu nóikhông thể nào do bà ấy tự nói rađược, chỉ có khả năng là do PhóThắng Nam đã sắp xếp từ trước.Phó Thắng Nam mím môi, nhẹgiọng nói: “Em định đề tôi tống cổvợ tôi vào tù vài năm sao, muốn tôitrở thành kẻ góa vợ trong vài năm sao?”Tôi…Lối suy nghĩ của người đànông này thật sự không thể hiều nổi,nhất thời tôi cũng không biết phảinói thế nào.Cho nên tôi cũng im re khônghé thêm lời nào.Mùa xuân đang đến gần, PhóThắng Nam vốn định đợi sau khicông ty đón tết xong sẽ đưa tôi trởlại Giang Ninh một chuyến, thếnhưng bây giờ anh lại đang bịthương và rất khó dỉ lại.Cuộc họp thường niên củacông ty đã đước giao lai cho TrinhTuân Ảnh và Kiều Cảnh Thần. Suycho cùng thì tôi đã rồi khỏi PhóThiên cho nên tình hình trước mắtcủa công ty không liên quan gì đến tôi.Tôi cũng không dò hỏi tất cảnhững chuyện mà Phó Thiên đãgặp phải, nhưng Thẩm Minh Thànhlại gửi cho tôi một tin nhắn nói rằngThẩm Quang đã ấn định thời gianđề tôi gia nhập vào gia phả nhà họThẩm.Bảo tôi tới lúc đó thì chuẩn bịmột chút, ráng thu xếp về nhà họThẩm trước vài ngày đề làm quenvới môi trường, Thẩm Quang tổchức rất hoành tráng và mời rấtnhiều người.Tôi biết rằng Thẩm Quang làmnhư vậy là vì muốn tốt cho tôi chonên sau khi đồng ý với Thẩm MinhThành, tôi đã nói với anh ta vềchuyện Mạc Hạnh Nguyên.Thầm Minh Thành ngạc nhiêntrong vài giây, nói: “Mạc HạnhNguyên và nhà họ Mạc đối vớichuyện này như thế nào?”Tôi lắc đầu: “Mạc HạnhNguyên muốn tôi chết, Phó ThắngNam cũng vì chuyện này mà bịthương, thế nhưng đột nhiên hai vợchồng nhà họ Mạc lại thay đổi tháiđộ, không truy cứu chuyện nàynữa. Tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.”Anh ta dừng lại một lúc rồi nói:“Sao đột nhiên lại không truy cứunữa?”“Chắc là họ không muốn làmầm ï lên thôi. Dù sao thì Mạc HạnhNguyên đã đến nhà tôi và nhà củaPhó Thắng Nam đề gây chuyện.Nếu như cô ta làm lớn chuyện lên,con gái cục cưng của nhà họ Mạclại là tiểu tam phá hoại hạnh phúcgia đình người khác rồi lại còn đếnnhà người ta kiếm chuyện, chuyệnnày mà nói ra nói chung thì cũngcó chút xấu hổ.”Đây là lý do duy nhất mà tôicó thể nghĩ ra, cũng không biết làcó lý do khác hay không.Thẩm Minh Thành ừ mộttiếng, nói: “Sau này em nên tránhxa người nhà họ Mạc ra, càng íttiếp xúc với bọn họ thì càng tốt. Àđúng rồi, anh đã thuê một ngườithiết kế lễ phục cho em. Nếu cóthời gian em đi xem thử đi, để côấy thiết kế cho em một bộ lễ phụcđẹp và vừa vặn. Gần đây tổ chứchọp mặt, yến tiệc hàng năm tươngđối nhiều, dù thế nào thì em cũnglà con gái nhà họ Thẩm nên saunày đi dự sự kiện không được làmcho gia đình chúng ta mất mặt. ”Tôi cong môi, chột dạ vì tiếctiền: “Một bộ lễ phục đến mấytrăm triệu bạc, thậm chí có khi cả tỉđồng, số tiền này bỏ ra thật khôngxứng đáng, tốn cả đống tiền mà lạikhông thề mặc thường xuyên!”Anh ta cười nói: “Em đâu cóphải trả tiền đâu, em tiếc cái gì cơchứ, hơn nữa những thứ như thếnày cần thiết phải có. Trang sức màPhó Thăng Nam mua cho em, emcũng nên đeo lên rồi ăn diện chútđi, đừng lúc nào cũng như một sưcô thuần khiết như vậy chứ.”

Chương 253