Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 254
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 254: Người đã đi rồi lại quay trở về (2)Miệng lưỡi của người nàycũng thật là ghê gớm quá di.Tôi cũng không muốn kì kèothêm chuyện này với anh ta, tôinghĩ một lúc rồi nói: “Đến lúc đóchú ba chắc là sẽ mời nhà họ Mạcđúng không?”Thẩm Minh Thành ừ một tiếngrồi nói: “Những gia tộc danh giá, cóđịa vị ð thủ đô nói nhiều thì cũngkhông nhiều, nói ít thì cũng khôngVòng tròn quan hê lớn như vây,chú ba cũng nên mời bọn họ tới,sao nào, không muốn gặp bọn họsao?”Tôi lắc đầu: “Không phải!” Tôilại nghĩ một lúc, sau đó nói: “Cũngkhông phải là tôi không muốn gặpbọn họ, tôi chỉ đang suy nghĩ rằngtôi có phải làm cái gì đó khôngthôi.”Thật ra vốn dĩ tôi rất ghét LâmUyên, thế nhưng sau khi chuyện tôiđâm Mạc Hạnh Nguyên đó, độtnhiên tôi lại mềm lòng, tôi cũngkhông biết tại sao nữa.Tự nhiên tôi lại không muốntranh đầu nữa, những ngày thángsắp tới vẫn còn dài, nếu như tôi tiếptục cố chấp hao tâm tồn sức tranhđấu với nhà họ Mạc thì liệu trongtương lai tôi có thể yên ổn sống tốthay không?Thẩm Minh Thành im lặngmột lúc rồi nói: “Quyết định này làdo em thôi, nhưng mà em gái à,Mạc Hạnh Nguyên đã thành ra nhưthế này rồi, em… ”“Để tôi nghĩ xem” Tôi cúpmáy, tôi cảm thấy có chút bực bộitrong người.Bầu trời của thủ đô vẫn luôn uám, khi tôi vẫn còn đang ngầnngười ra thì Hoàng Nhược Vi gọiđiện tới.Tôi bắt máy, cuộc điện thoạiđược kết nối, âm thanh bên cô ấycó chút ồn ào: “Tổng giám đốcThẩm, cô có về Giang Ninh ăn Tếtkhông?”“Tôi cũng chưa biết nữa, látnữa tôi sẽ hỏi Phó Thắng Nam, cóchuyện gì vậy?” Tính ra cũng chỉcòn hơn mười ngày nữa thôi là đếnTết.Hầu hết các công ty đều đangnghỉ lễ, tôi cũng tò mò hỏi tiếp: “Côvề Giang Ninh rồi sao?”Hoàng Nhược Vi gật đầu nóivới tâm trạng vui vẻ: “Tôi đã vềđược mấy ngày nay rồi, tôi tườngmọi người cũng về chứ. Tôi vừa đira ngoài mua chút đồ Tết thì gặptổng giám đốc Trần. Anh ấy đangđi cùng với một người đàn ông đẹptrai lại còn mang theo một đứa trẻ,lâu lắm rồi tôi cũng không gặp anhấy, cảm thấy gần đây anh ấy đãthay đổi rất nhiều rồi thì phải. ”Nhất thời tôi không kịp phảnứng, tổng giám đốc Trần mà cô ấynói là ai, tôi bất giác hỏi: “Tổnggiám đôc Trần?”Hoàng Nhược Vi nói: “Ừ, đó làtổng giám đốc trẻ Trần Húc Diệu,con trai của Lâm Uyên.”Lúc này tôi mới ngớ người ra,thì ra đó là Trần Húc Diệu, tính rathì đã nửa năm rồi chúng tôi khônggặp nhau.Tôi lại bất giác nói tiếp: “Lâulắm rồi tôi cũng không liên lạc vớicậu ta, cũng không biết cậu ta nhưthế nào rồi.”“Ừ, bên cạnh anh ấy còn cómột người đàn ông cùng với mộtđứa trẻ con. Anh ấy đồng tính sao?Vừa nãy tôi thấy hai người họ có vẻrất thân thiết, đứa nhỏ đó chắccũng được tầm được hai ba tháng,bé xíu xíu nhìn rất đáng yêu.”Tôi có chút thất thần, lại tò mòhỏi: “Cô giúp tôi chụp một tấmhình được không?”“Hà? Sao tự nhiên cô lại muốnchụp hình?”“Cô giúp tôi chụp một hìnhcủa bọn họ, phiền cô nha!”Tôi nghi ngờ rằng người đó cókhả năng là John, còn đứa trẻ đócó thể là con của Vũ Linh.Cô ấy đồng ý và cúp máy, tôigọi điện cho .John thế nhưng cậuta lại không nghe máy.Sau một hồi suy nghĩ, tôi gọiđiện cho Trần Húc Diệu, cuộc gọiđược kết nối: “Cô Xuân Hinh, saođột nhiên cô lại nhớ đến mà gọiđiện cho tôi vậy?”“Tổng giám đốc Trần, cậuđang ở Giang Ninh sao? Tôi có mộtngười bạn đang gặp chuyện ởGiang Ninh, cậu có thể giúp tôi quađó xem tình hình được không?”Cuộc gọi ngừng lại trong vàigiây, cậu ta nói: “Tôi đang ð nướcMỹ, có nghiêm trọng không? Tôi sẽcho người ðở Giang Ninh qua xem thử.”“Vậy thì thôi, không sao đâu,tôi gọi điện cho người khác hỏithăm thử là được rồi, tôi cúp máytrước đây, có thời gian thì liên lạcsau vậy.” Tại sao Trần Húc Diệu lạinói dối tôi?Tin nhắn của Hoàng Nhược Vigửi tới, trong tòa nhà trung tâm củathành phố Giang Ninh, Trần HúcDiệu đang mặc một chiếc áokhoác nâu, tay đút vào túi, trôngdáng vẻ của cậu ta vô cùng đẹptrai và nhàn nhã. Tuy rằng tấm ảnhkhông được rõ nét lắm nhưng nétphờ phạc trên khuôn mặt cậu tavẫn hiện lên rất rõ ràng.Theo sau cậu ta là John, cậuta đang một chiếc áo len màu nâunhạt với một chiếc quần lửng, haingười đang đầy một chiếc xe nôiem bé ở trước mặt, hai người đànông đưa theo một đứa con nít quảthực khá bắt mắt khiến người khácphải chú ý.Tôi gọi lại điện thoại choHoàng Nhược Vi, đúng lúc cô ấycũng đang cầm điện thoại cho nênTôi nói: “Hoàng Nhược Vi, ‘chắc là lại phải làm phiền cô rồi, côgiúp tôi chú ý đến hai người họ với,đặc biệt là người đàn ông và đứatrẻ bên cạnh Trần Húc Diệu. Tiệnthể giúp tôi chú ý xem Vũ Linh cóbên cạnh cậu ta hay không.”Trước đây John có nói rằngbọn họ đang ở nước Mỹ, thời tiếtquá lạnh nên không thể đưa trẻcon đi ra ngoài chơi cho nên phảiđợi đến năm sau họ mới về, thếnhưng bây giờ bọn họ lại đang ởGiang Ninh.Tôi luôn cảm thấy rằng vớitính tình của Vũ Linh thì cô ấy sẽkhông chịu được việc không liênlạc với tôi, nếu như dựa theo thờigian thì ít nhất cô ấy cũng sẽ chủđộng gọi điện đề hỏi thăm về đứatrẻ mới đúng chứ.Thế nhưng đã rất lâu rồi cô ấychưa hề gọi điện hay đến thăm hỏitôi, mỗi lần tôi gọi điện qua thìdường như bọn họ đều muốn trốntránh tôi.“Được rồi, tôi sẽ đi theo bọnhọ, cô đừng lo lắng.” Hoàng NhượcVi cúp máy, trong lòng tôi lại càngthêm lo lắng.Tôi có linh tính sẽ có chuyệngì đó tồi tệ sắp xảy ra.Ngày hôm sau, năng lực làmviệc của Thẩm Minh Thành thựcsự cũng rất nhanh, Phó ThắngNam vừa mới ra ngoài là anh ta lậptức gọi điện thoại đến cho tôi.“Đến Thanh Xuân đo quần áođi, có cần anh sắp xếp xe đến đónem không?”Tôi lắc đầu ngồi dậy, vẫn chưatỉnh táo hẳn, nói: “Một lát nữa tôi tựlái xe qua, anh gửi địa chỉ cụ thểcho tôi đi.”Anh ta ừ một tiếng, ân cần dặndò nói: “Đừng có trốn đó, anh ởbên này vẫn giám sát được emđấy.”“Được! ”Tính cách của người này đúnglà nói gió làm mưa.Sau khi cúp điện thoại, tôi tắmrửa rồi đi ra ngoài, dì Triệu lo trênđường đi tôi sẽ đói nên nhét chotôi một ít bánh bao hấp.Chiếc Cadillac trước đây tôi láiở Giang Ninh sau khi đưa cho .Johnlái thì đã được đưa đi bảo dưỡng,đến bây giờ vẫn chưa sử dụng tới.Sau này khi tôi đến thủ đô,Phó Thăng Nam đưa cho tôi mộtchiếc Cayenne, tôi lái không quennên tôi cảm thấy chiếc xe này hơikhó lái, không được thuận tay cholắm, có lẽ là do khung xe hơi caonên tôi mới khó thao tác.Nhưng cũng may là chiếc xenày trông rất thấp bé, ð thủ đô nơiđâu đâu cũng thấy những chiếc xesang trọng như thế này.Tôi vốn định đi thằng đếnThanh Xuân nhưng sau khi xe chạyngang qua một quán bán đồ ngọtdưới tòa nhà trung tâm thành phốthì bất giác tôi lại nghĩ về khoảngthời gian trước đây đã từng ăn ởmột quán bán đồ ngọt rất ngon.Tôi lái xe đến cửa hàng đó,sau khi sẩy thai, Cố Diệc Hàn đãtừng đưa tôi đến đây ăn một lần,quán của bọn họ có rất nhiềungười đến ăn, hầu như ngày nàokhách cũng phải xếp hàng dài.Hôm nay không phải cuốituần cho nên buổi sáng hầu nhưkhông có người đến, cho nên lúctôi đến nơi thì quán cũng vừa mớimờ cửa, chưa có ai tới xếp hàng.Sau khi tôi nhìn một lượt, tôichọn một vài món đồ ngọt, tất cả đêu có vị matcha. Sau khi thanhtoán, người phục vụ nhìn tôi mỉmcười và nói: “Chị ơi, mỗi ngàykhách hàng đầu tiên đến cửa hàngchúng tôi sẽ được tặng thêm mộtmón đồ ngọt, chị có thể chọn thêmmột phần nữa.”Tôi mỉm cười, lại còn cóchuyện như vậy nữa, tôi vui vẻ nói:“Vậy sao?”Tuy rằng tôi ăn không hếtnhưng khi mua đồ nếu như có bấtngờ nho nhỏ như vậy thì cũng cảmthấy rất vui, giống như việc vô tìnhnhặt được mấy trăm ngàn trênđường vậy, tuy không nhiều nhưngcũng rất hạnh phúc. Tôi cảm thấyngày hôm nay sẽ là một ngày rấtmay mắn.Tôi cầm theo túi đồ ăn đi rangoài, tâm trạng của tôi cũng dễchịu hơn rất nhiều. Đúng lúc tôivừa cúi đầu đề tìm chìa khóa xe thìbất ngỡ lại bị một người đi đườngvượt đèn xanh gấp đâm phải.“Xin lỗi, thực sự xin lỗi” Ngườiđó cuống quýt xin lỗi tôi, thế nhưnganh ta vẫn đang vội vượt đèn xanhnên anh ta gấp gáp chạy dỉ tiếp.Tôi thấy mấy món đồ ngọt vừamua bị đụng trúng nên hình dạngkhông còn đẹp mắt nữa, tôi thấytiếc bèn đi tìm một chỗ để nghỉngơi và ngồi lôi túi đồ ăn ra ăn.
Chương 254: Người đã đi rồi lại quay trở về (2)
Miệng lưỡi của người này
cũng thật là ghê gớm quá di.
Tôi cũng không muốn kì kèo
thêm chuyện này với anh ta, tôi
nghĩ một lúc rồi nói: “Đến lúc đó
chú ba chắc là sẽ mời nhà họ Mạc
đúng không?”
Thẩm Minh Thành ừ một tiếng
rồi nói: “Những gia tộc danh giá, có
địa vị ð thủ đô nói nhiều thì cũng
không nhiều, nói ít thì cũng không
Vòng tròn quan hê lớn như vây,
chú ba cũng nên mời bọn họ tới,
sao nào, không muốn gặp bọn họ
sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải!” Tôi
lại nghĩ một lúc, sau đó nói: “Cũng
không phải là tôi không muốn gặp
bọn họ, tôi chỉ đang suy nghĩ rằng
tôi có phải làm cái gì đó không
thôi.”
Thật ra vốn dĩ tôi rất ghét Lâm
Uyên, thế nhưng sau khi chuyện tôi
đâm Mạc Hạnh Nguyên đó, đột
nhiên tôi lại mềm lòng, tôi cũng
không biết tại sao nữa.
Tự nhiên tôi lại không muốn
tranh đầu nữa, những ngày tháng
sắp tới vẫn còn dài, nếu như tôi tiếp
tục cố chấp hao tâm tồn sức tranh
đấu với nhà họ Mạc thì liệu trong
tương lai tôi có thể yên ổn sống tốt
hay không?
Thẩm Minh Thành im lặng
một lúc rồi nói: “Quyết định này là
do em thôi, nhưng mà em gái à,
Mạc Hạnh Nguyên đã thành ra như
thế này rồi, em… ”
“Để tôi nghĩ xem” Tôi cúp
máy, tôi cảm thấy có chút bực bội
trong người.
Bầu trời của thủ đô vẫn luôn u
ám, khi tôi vẫn còn đang ngần
người ra thì Hoàng Nhược Vi gọi
điện tới.
Tôi bắt máy, cuộc điện thoại
được kết nối, âm thanh bên cô ấy
có chút ồn ào: “Tổng giám đốc
Thẩm, cô có về Giang Ninh ăn Tết
không?”
“Tôi cũng chưa biết nữa, lát
nữa tôi sẽ hỏi Phó Thắng Nam, có
chuyện gì vậy?” Tính ra cũng chỉ
còn hơn mười ngày nữa thôi là đến
Tết.
Hầu hết các công ty đều đang
nghỉ lễ, tôi cũng tò mò hỏi tiếp: “Cô
về Giang Ninh rồi sao?”
Hoàng Nhược Vi gật đầu nói
với tâm trạng vui vẻ: “Tôi đã về
được mấy ngày nay rồi, tôi tường
mọi người cũng về chứ. Tôi vừa đi
ra ngoài mua chút đồ Tết thì gặp
tổng giám đốc Trần. Anh ấy đang
đi cùng với một người đàn ông đẹp
trai lại còn mang theo một đứa trẻ,
lâu lắm rồi tôi cũng không gặp anh
ấy, cảm thấy gần đây anh ấy đã
thay đổi rất nhiều rồi thì phải. ”
Nhất thời tôi không kịp phản
ứng, tổng giám đốc Trần mà cô ấy
nói là ai, tôi bất giác hỏi: “Tổng
giám đôc Trần?”
Hoàng Nhược Vi nói: “Ừ, đó là
tổng giám đốc trẻ Trần Húc Diệu,
con trai của Lâm Uyên.”
Lúc này tôi mới ngớ người ra,
thì ra đó là Trần Húc Diệu, tính ra
thì đã nửa năm rồi chúng tôi không
gặp nhau.
Tôi lại bất giác nói tiếp: “Lâu
lắm rồi tôi cũng không liên lạc với
cậu ta, cũng không biết cậu ta như
thế nào rồi.”
“Ừ, bên cạnh anh ấy còn có
một người đàn ông cùng với một
đứa trẻ con. Anh ấy đồng tính sao?
Vừa nãy tôi thấy hai người họ có vẻ
rất thân thiết, đứa nhỏ đó chắc
cũng được tầm được hai ba tháng,
bé xíu xíu nhìn rất đáng yêu.”
Tôi có chút thất thần, lại tò mò
hỏi: “Cô giúp tôi chụp một tấm
hình được không?”
“Hà? Sao tự nhiên cô lại muốn
chụp hình?”
“Cô giúp tôi chụp một hình
của bọn họ, phiền cô nha!”
Tôi nghi ngờ rằng người đó có
khả năng là John, còn đứa trẻ đó
có thể là con của Vũ Linh.
Cô ấy đồng ý và cúp máy, tôi
gọi điện cho .John thế nhưng cậu
ta lại không nghe máy.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi gọi
điện cho Trần Húc Diệu, cuộc gọi
được kết nối: “Cô Xuân Hinh, sao
đột nhiên cô lại nhớ đến mà gọi
điện cho tôi vậy?”
“Tổng giám đốc Trần, cậu
đang ở Giang Ninh sao? Tôi có một
người bạn đang gặp chuyện ở
Giang Ninh, cậu có thể giúp tôi qua
đó xem tình hình được không?”
Cuộc gọi ngừng lại trong vài
giây, cậu ta nói: “Tôi đang ð nước
Mỹ, có nghiêm trọng không? Tôi sẽ
cho người ðở Giang Ninh qua xem thử.”
“Vậy thì thôi, không sao đâu,
tôi gọi điện cho người khác hỏi
thăm thử là được rồi, tôi cúp máy
trước đây, có thời gian thì liên lạc
sau vậy.” Tại sao Trần Húc Diệu lại
nói dối tôi?
Tin nhắn của Hoàng Nhược Vi
gửi tới, trong tòa nhà trung tâm của
thành phố Giang Ninh, Trần Húc
Diệu đang mặc một chiếc áo
khoác nâu, tay đút vào túi, trông
dáng vẻ của cậu ta vô cùng đẹp
trai và nhàn nhã. Tuy rằng tấm ảnh
không được rõ nét lắm nhưng nét
phờ phạc trên khuôn mặt cậu ta
vẫn hiện lên rất rõ ràng.
Theo sau cậu ta là John, cậu
ta đang một chiếc áo len màu nâu
nhạt với một chiếc quần lửng, hai
người đang đầy một chiếc xe nôi
em bé ở trước mặt, hai người đàn
ông đưa theo một đứa con nít quả
thực khá bắt mắt khiến người khác
phải chú ý.
Tôi gọi lại điện thoại cho
Hoàng Nhược Vi, đúng lúc cô ấy
cũng đang cầm điện thoại cho nên
Tôi nói: “Hoàng Nhược Vi, ‘
chắc là lại phải làm phiền cô rồi, cô
giúp tôi chú ý đến hai người họ với,
đặc biệt là người đàn ông và đứa
trẻ bên cạnh Trần Húc Diệu. Tiện
thể giúp tôi chú ý xem Vũ Linh có
bên cạnh cậu ta hay không.”
Trước đây John có nói rằng
bọn họ đang ở nước Mỹ, thời tiết
quá lạnh nên không thể đưa trẻ
con đi ra ngoài chơi cho nên phải
đợi đến năm sau họ mới về, thế
nhưng bây giờ bọn họ lại đang ở
Giang Ninh.
Tôi luôn cảm thấy rằng với
tính tình của Vũ Linh thì cô ấy sẽ
không chịu được việc không liên
lạc với tôi, nếu như dựa theo thời
gian thì ít nhất cô ấy cũng sẽ chủ
động gọi điện đề hỏi thăm về đứa
trẻ mới đúng chứ.
Thế nhưng đã rất lâu rồi cô ấy
chưa hề gọi điện hay đến thăm hỏi
tôi, mỗi lần tôi gọi điện qua thì
dường như bọn họ đều muốn trốn
tránh tôi.
“Được rồi, tôi sẽ đi theo bọn
họ, cô đừng lo lắng.” Hoàng Nhược
Vi cúp máy, trong lòng tôi lại càng
thêm lo lắng.
Tôi có linh tính sẽ có chuyện
gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
Ngày hôm sau, năng lực làm
việc của Thẩm Minh Thành thực
sự cũng rất nhanh, Phó Thắng
Nam vừa mới ra ngoài là anh ta lập
tức gọi điện thoại đến cho tôi.
“Đến Thanh Xuân đo quần áo
đi, có cần anh sắp xếp xe đến đón
em không?”
Tôi lắc đầu ngồi dậy, vẫn chưa
tỉnh táo hẳn, nói: “Một lát nữa tôi tự
lái xe qua, anh gửi địa chỉ cụ thể
cho tôi đi.”
Anh ta ừ một tiếng, ân cần dặn
dò nói: “Đừng có trốn đó, anh ở
bên này vẫn giám sát được em
đấy.”
“Được! ”
Tính cách của người này đúng
là nói gió làm mưa.
Sau khi cúp điện thoại, tôi tắm
rửa rồi đi ra ngoài, dì Triệu lo trên
đường đi tôi sẽ đói nên nhét cho
tôi một ít bánh bao hấp.
Chiếc Cadillac trước đây tôi lái
ở Giang Ninh sau khi đưa cho .John
lái thì đã được đưa đi bảo dưỡng,
đến bây giờ vẫn chưa sử dụng tới.
Sau này khi tôi đến thủ đô,
Phó Thăng Nam đưa cho tôi một
chiếc Cayenne, tôi lái không quen
nên tôi cảm thấy chiếc xe này hơi
khó lái, không được thuận tay cho
lắm, có lẽ là do khung xe hơi cao
nên tôi mới khó thao tác.
Nhưng cũng may là chiếc xe
này trông rất thấp bé, ð thủ đô nơi
đâu đâu cũng thấy những chiếc xe
sang trọng như thế này.
Tôi vốn định đi thằng đến
Thanh Xuân nhưng sau khi xe chạy
ngang qua một quán bán đồ ngọt
dưới tòa nhà trung tâm thành phố
thì bất giác tôi lại nghĩ về khoảng
thời gian trước đây đã từng ăn ở
một quán bán đồ ngọt rất ngon.
Tôi lái xe đến cửa hàng đó,
sau khi sẩy thai, Cố Diệc Hàn đã
từng đưa tôi đến đây ăn một lần,
quán của bọn họ có rất nhiều
người đến ăn, hầu như ngày nào
khách cũng phải xếp hàng dài.
Hôm nay không phải cuối
tuần cho nên buổi sáng hầu như
không có người đến, cho nên lúc
tôi đến nơi thì quán cũng vừa mới
mờ cửa, chưa có ai tới xếp hàng.
Sau khi tôi nhìn một lượt, tôi
chọn một vài món đồ ngọt, tất cả
đêu có vị matcha. Sau khi thanh
toán, người phục vụ nhìn tôi mỉm
cười và nói: “Chị ơi, mỗi ngày
khách hàng đầu tiên đến cửa hàng
chúng tôi sẽ được tặng thêm một
món đồ ngọt, chị có thể chọn thêm
một phần nữa.”
Tôi mỉm cười, lại còn có
chuyện như vậy nữa, tôi vui vẻ nói:
“Vậy sao?”
Tuy rằng tôi ăn không hết
nhưng khi mua đồ nếu như có bất
ngờ nho nhỏ như vậy thì cũng cảm
thấy rất vui, giống như việc vô tình
nhặt được mấy trăm ngàn trên
đường vậy, tuy không nhiều nhưng
cũng rất hạnh phúc. Tôi cảm thấy
ngày hôm nay sẽ là một ngày rất
may mắn.
Tôi cầm theo túi đồ ăn đi ra
ngoài, tâm trạng của tôi cũng dễ
chịu hơn rất nhiều. Đúng lúc tôi
vừa cúi đầu đề tìm chìa khóa xe thì
bất ngỡ lại bị một người đi đường
vượt đèn xanh gấp đâm phải.
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi” Người
đó cuống quýt xin lỗi tôi, thế nhưng
anh ta vẫn đang vội vượt đèn xanh
nên anh ta gấp gáp chạy dỉ tiếp.
Tôi thấy mấy món đồ ngọt vừa
mua bị đụng trúng nên hình dạng
không còn đẹp mắt nữa, tôi thấy
tiếc bèn đi tìm một chỗ để nghỉ
ngơi và ngồi lôi túi đồ ăn ra ăn.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 254: Người đã đi rồi lại quay trở về (2)Miệng lưỡi của người nàycũng thật là ghê gớm quá di.Tôi cũng không muốn kì kèothêm chuyện này với anh ta, tôinghĩ một lúc rồi nói: “Đến lúc đóchú ba chắc là sẽ mời nhà họ Mạcđúng không?”Thẩm Minh Thành ừ một tiếngrồi nói: “Những gia tộc danh giá, cóđịa vị ð thủ đô nói nhiều thì cũngkhông nhiều, nói ít thì cũng khôngVòng tròn quan hê lớn như vây,chú ba cũng nên mời bọn họ tới,sao nào, không muốn gặp bọn họsao?”Tôi lắc đầu: “Không phải!” Tôilại nghĩ một lúc, sau đó nói: “Cũngkhông phải là tôi không muốn gặpbọn họ, tôi chỉ đang suy nghĩ rằngtôi có phải làm cái gì đó khôngthôi.”Thật ra vốn dĩ tôi rất ghét LâmUyên, thế nhưng sau khi chuyện tôiđâm Mạc Hạnh Nguyên đó, độtnhiên tôi lại mềm lòng, tôi cũngkhông biết tại sao nữa.Tự nhiên tôi lại không muốntranh đầu nữa, những ngày thángsắp tới vẫn còn dài, nếu như tôi tiếptục cố chấp hao tâm tồn sức tranhđấu với nhà họ Mạc thì liệu trongtương lai tôi có thể yên ổn sống tốthay không?Thẩm Minh Thành im lặngmột lúc rồi nói: “Quyết định này làdo em thôi, nhưng mà em gái à,Mạc Hạnh Nguyên đã thành ra nhưthế này rồi, em… ”“Để tôi nghĩ xem” Tôi cúpmáy, tôi cảm thấy có chút bực bộitrong người.Bầu trời của thủ đô vẫn luôn uám, khi tôi vẫn còn đang ngầnngười ra thì Hoàng Nhược Vi gọiđiện tới.Tôi bắt máy, cuộc điện thoạiđược kết nối, âm thanh bên cô ấycó chút ồn ào: “Tổng giám đốcThẩm, cô có về Giang Ninh ăn Tếtkhông?”“Tôi cũng chưa biết nữa, látnữa tôi sẽ hỏi Phó Thắng Nam, cóchuyện gì vậy?” Tính ra cũng chỉcòn hơn mười ngày nữa thôi là đếnTết.Hầu hết các công ty đều đangnghỉ lễ, tôi cũng tò mò hỏi tiếp: “Côvề Giang Ninh rồi sao?”Hoàng Nhược Vi gật đầu nóivới tâm trạng vui vẻ: “Tôi đã vềđược mấy ngày nay rồi, tôi tườngmọi người cũng về chứ. Tôi vừa đira ngoài mua chút đồ Tết thì gặptổng giám đốc Trần. Anh ấy đangđi cùng với một người đàn ông đẹptrai lại còn mang theo một đứa trẻ,lâu lắm rồi tôi cũng không gặp anhấy, cảm thấy gần đây anh ấy đãthay đổi rất nhiều rồi thì phải. ”Nhất thời tôi không kịp phảnứng, tổng giám đốc Trần mà cô ấynói là ai, tôi bất giác hỏi: “Tổnggiám đôc Trần?”Hoàng Nhược Vi nói: “Ừ, đó làtổng giám đốc trẻ Trần Húc Diệu,con trai của Lâm Uyên.”Lúc này tôi mới ngớ người ra,thì ra đó là Trần Húc Diệu, tính rathì đã nửa năm rồi chúng tôi khônggặp nhau.Tôi lại bất giác nói tiếp: “Lâulắm rồi tôi cũng không liên lạc vớicậu ta, cũng không biết cậu ta nhưthế nào rồi.”“Ừ, bên cạnh anh ấy còn cómột người đàn ông cùng với mộtđứa trẻ con. Anh ấy đồng tính sao?Vừa nãy tôi thấy hai người họ có vẻrất thân thiết, đứa nhỏ đó chắccũng được tầm được hai ba tháng,bé xíu xíu nhìn rất đáng yêu.”Tôi có chút thất thần, lại tò mòhỏi: “Cô giúp tôi chụp một tấmhình được không?”“Hà? Sao tự nhiên cô lại muốnchụp hình?”“Cô giúp tôi chụp một hìnhcủa bọn họ, phiền cô nha!”Tôi nghi ngờ rằng người đó cókhả năng là John, còn đứa trẻ đócó thể là con của Vũ Linh.Cô ấy đồng ý và cúp máy, tôigọi điện cho .John thế nhưng cậuta lại không nghe máy.Sau một hồi suy nghĩ, tôi gọiđiện cho Trần Húc Diệu, cuộc gọiđược kết nối: “Cô Xuân Hinh, saođột nhiên cô lại nhớ đến mà gọiđiện cho tôi vậy?”“Tổng giám đốc Trần, cậuđang ở Giang Ninh sao? Tôi có mộtngười bạn đang gặp chuyện ởGiang Ninh, cậu có thể giúp tôi quađó xem tình hình được không?”Cuộc gọi ngừng lại trong vàigiây, cậu ta nói: “Tôi đang ð nướcMỹ, có nghiêm trọng không? Tôi sẽcho người ðở Giang Ninh qua xem thử.”“Vậy thì thôi, không sao đâu,tôi gọi điện cho người khác hỏithăm thử là được rồi, tôi cúp máytrước đây, có thời gian thì liên lạcsau vậy.” Tại sao Trần Húc Diệu lạinói dối tôi?Tin nhắn của Hoàng Nhược Vigửi tới, trong tòa nhà trung tâm củathành phố Giang Ninh, Trần HúcDiệu đang mặc một chiếc áokhoác nâu, tay đút vào túi, trôngdáng vẻ của cậu ta vô cùng đẹptrai và nhàn nhã. Tuy rằng tấm ảnhkhông được rõ nét lắm nhưng nétphờ phạc trên khuôn mặt cậu tavẫn hiện lên rất rõ ràng.Theo sau cậu ta là John, cậuta đang một chiếc áo len màu nâunhạt với một chiếc quần lửng, haingười đang đầy một chiếc xe nôiem bé ở trước mặt, hai người đànông đưa theo một đứa con nít quảthực khá bắt mắt khiến người khácphải chú ý.Tôi gọi lại điện thoại choHoàng Nhược Vi, đúng lúc cô ấycũng đang cầm điện thoại cho nênTôi nói: “Hoàng Nhược Vi, ‘chắc là lại phải làm phiền cô rồi, côgiúp tôi chú ý đến hai người họ với,đặc biệt là người đàn ông và đứatrẻ bên cạnh Trần Húc Diệu. Tiệnthể giúp tôi chú ý xem Vũ Linh cóbên cạnh cậu ta hay không.”Trước đây John có nói rằngbọn họ đang ở nước Mỹ, thời tiếtquá lạnh nên không thể đưa trẻcon đi ra ngoài chơi cho nên phảiđợi đến năm sau họ mới về, thếnhưng bây giờ bọn họ lại đang ởGiang Ninh.Tôi luôn cảm thấy rằng vớitính tình của Vũ Linh thì cô ấy sẽkhông chịu được việc không liênlạc với tôi, nếu như dựa theo thờigian thì ít nhất cô ấy cũng sẽ chủđộng gọi điện đề hỏi thăm về đứatrẻ mới đúng chứ.Thế nhưng đã rất lâu rồi cô ấychưa hề gọi điện hay đến thăm hỏitôi, mỗi lần tôi gọi điện qua thìdường như bọn họ đều muốn trốntránh tôi.“Được rồi, tôi sẽ đi theo bọnhọ, cô đừng lo lắng.” Hoàng NhượcVi cúp máy, trong lòng tôi lại càngthêm lo lắng.Tôi có linh tính sẽ có chuyệngì đó tồi tệ sắp xảy ra.Ngày hôm sau, năng lực làmviệc của Thẩm Minh Thành thựcsự cũng rất nhanh, Phó ThắngNam vừa mới ra ngoài là anh ta lậptức gọi điện thoại đến cho tôi.“Đến Thanh Xuân đo quần áođi, có cần anh sắp xếp xe đến đónem không?”Tôi lắc đầu ngồi dậy, vẫn chưatỉnh táo hẳn, nói: “Một lát nữa tôi tựlái xe qua, anh gửi địa chỉ cụ thểcho tôi đi.”Anh ta ừ một tiếng, ân cần dặndò nói: “Đừng có trốn đó, anh ởbên này vẫn giám sát được emđấy.”“Được! ”Tính cách của người này đúnglà nói gió làm mưa.Sau khi cúp điện thoại, tôi tắmrửa rồi đi ra ngoài, dì Triệu lo trênđường đi tôi sẽ đói nên nhét chotôi một ít bánh bao hấp.Chiếc Cadillac trước đây tôi láiở Giang Ninh sau khi đưa cho .Johnlái thì đã được đưa đi bảo dưỡng,đến bây giờ vẫn chưa sử dụng tới.Sau này khi tôi đến thủ đô,Phó Thăng Nam đưa cho tôi mộtchiếc Cayenne, tôi lái không quennên tôi cảm thấy chiếc xe này hơikhó lái, không được thuận tay cholắm, có lẽ là do khung xe hơi caonên tôi mới khó thao tác.Nhưng cũng may là chiếc xenày trông rất thấp bé, ð thủ đô nơiđâu đâu cũng thấy những chiếc xesang trọng như thế này.Tôi vốn định đi thằng đếnThanh Xuân nhưng sau khi xe chạyngang qua một quán bán đồ ngọtdưới tòa nhà trung tâm thành phốthì bất giác tôi lại nghĩ về khoảngthời gian trước đây đã từng ăn ởmột quán bán đồ ngọt rất ngon.Tôi lái xe đến cửa hàng đó,sau khi sẩy thai, Cố Diệc Hàn đãtừng đưa tôi đến đây ăn một lần,quán của bọn họ có rất nhiềungười đến ăn, hầu như ngày nàokhách cũng phải xếp hàng dài.Hôm nay không phải cuốituần cho nên buổi sáng hầu nhưkhông có người đến, cho nên lúctôi đến nơi thì quán cũng vừa mớimờ cửa, chưa có ai tới xếp hàng.Sau khi tôi nhìn một lượt, tôichọn một vài món đồ ngọt, tất cả đêu có vị matcha. Sau khi thanhtoán, người phục vụ nhìn tôi mỉmcười và nói: “Chị ơi, mỗi ngàykhách hàng đầu tiên đến cửa hàngchúng tôi sẽ được tặng thêm mộtmón đồ ngọt, chị có thể chọn thêmmột phần nữa.”Tôi mỉm cười, lại còn cóchuyện như vậy nữa, tôi vui vẻ nói:“Vậy sao?”Tuy rằng tôi ăn không hếtnhưng khi mua đồ nếu như có bấtngờ nho nhỏ như vậy thì cũng cảmthấy rất vui, giống như việc vô tìnhnhặt được mấy trăm ngàn trênđường vậy, tuy không nhiều nhưngcũng rất hạnh phúc. Tôi cảm thấyngày hôm nay sẽ là một ngày rấtmay mắn.Tôi cầm theo túi đồ ăn đi rangoài, tâm trạng của tôi cũng dễchịu hơn rất nhiều. Đúng lúc tôivừa cúi đầu đề tìm chìa khóa xe thìbất ngỡ lại bị một người đi đườngvượt đèn xanh gấp đâm phải.“Xin lỗi, thực sự xin lỗi” Ngườiđó cuống quýt xin lỗi tôi, thế nhưnganh ta vẫn đang vội vượt đèn xanhnên anh ta gấp gáp chạy dỉ tiếp.Tôi thấy mấy món đồ ngọt vừamua bị đụng trúng nên hình dạngkhông còn đẹp mắt nữa, tôi thấytiếc bèn đi tìm một chỗ để nghỉngơi và ngồi lôi túi đồ ăn ra ăn.