Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 294
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 294: Người đàn ông thần bí (6) Nghĩ một hồi, tôi lấy ra một ít gạochuẩn bị nấu chút cháo.Phó Thắng Nam tắm xong, đi ra thìthấy tôi đang rửa rau, thân hình anh thondài đứng bên khung cửa sổ.Đôi mắt anh đen láy nhìn tôi, khóe môicòn nở nụ cười.Tôi quay đầu lại, nhìn anh một cái:“Hôm nay thím Nguyệt xin nghỉ không đếnlàm, anh muốn ăn cái gì?”“Cái gì cũng được!” Anh đi đến, ôm tôitừ phía sau, gò má tuấn tú của anh áp vàomặt tôi, giọng nói trầm thấp: “Lát nữa rangoài đi dạo chút không?”Tôi lắc đầu: “Lát nữa John sẽ đưa TuệMinh về, chú ba với Thẩm Minh Thànhcũng sẽ đến.”Anh gật đầu, nhìn thấy động tác cắtrau của tôi quá vụng về, anh nắm tay tôi lại,nói: “Không phải lát nữa em định vào bếpnấu nướng đó chứ?”Tôi gật đầu, nhìn anh: “Không đượcsao?”Anh bật cười: “Được, nhưng mà anhđề nghị em nên nhắc nhờ họ ăn no rồihãng đến”Tôi…Anh đón lấy con dao trong tay của tôi:“Đứng qua một bên đi, trong tủ lạnh cósữa với nước ép, em một uống ít trước đi.”Tôi bị ghét bỏ sao?Tôi ôm trán, quay người đi lên lầu thayđồ. Lúc xuống lầu thì Phó Thắng Nam đãlàm xong lâu rồi.Cháo và vài món nhỏ, còn có mộtphần trứng rán, mùi vị rất ngon.Nhìn thấy tôi đã thay đồ, anh cườinhẹ: “Qua đây ăn đi!”Tôi đi đến chỗ ngồi, không vội ăn ngaymà nhìn một lát, sau đó chống cằm nhìnanh nói: “Ông nội lúc nhỏ cũng dạy anhnấu cơm sao?”Anh nhún vai: “Những gì mà đàn ôngnhà họ Phó nên biết thì đều biết, chú haivà ông nội đều biết nấu ăn, tay nghề nấunướng rất tốt.”Tôi gật đầu, nghĩ kỹ lại thì hình nhưđúng là như vậy. Tình cảm giữa chú hai vàthím hai rất tốt, ngày thường cũng rất ân áivới nhau. Bởi vì thím hai không sinh đượcnên mấy năm nay họ lựa chọn cuộc sốngkhông con cái.Bây giờ nghĩ lại, đàn ông nhà họ Phó,người đều vô cùng nghiêm túc với tìnhcảm.“Đừng ngây ra đó nữa, mau ăn đi!”Anh gắp trứng bỏ vào bát của tôi, nhìn tôinói: “Đợi đến lúc vào xuân, chúng ta dẫnTuệ Minh đến Hà Nội đi!”Tôi ngây người một lát, nhận ra kỳnghỉ hình như sắp kết thúc rồi, gần như tấtcả công ty chuẩn bị làm việc lại rồi.Còn hơi ngớ ngác một chút, tôi nhìnanh nói: “Tuệ Minh vẫn còn nhỏ, em muốnđể nó ð thành phố Giang Ninh ð một thờigian”Anh chau mày: “Tại sao không đồng ýđi Hà Nội?”Tôi bĩu môi: “Không phải em khôngđồng ý, là Tuệ Minh.”“Không cần phải viện cớ!“ Anh nói,sắc mặt nhợt nhạt: “Chuyện ở khách sạn,anh sẽ điều tra rõ ràng. Sau này anh sẽkhông đề những chuyện như thế này xảyra nữa. Bây giờ không có chứng cứ gì về côcủa anh và Lâm Hạnh Nguyên, nhưng côcủa anh bị nghi là dính líu đến, bị cảnh sáttạm giữ rồi. Thầm Xuân Hinh, con đườngsau này vẫn phải đi về phía trước, chạytrốn không được gì cả.”Tôi nhíu mày, trong lòng không phải làkhông biết những đạo lý này.Tôi khẽ thờ dài: “Em biết, em…”“Thế thì nghe theo sắp xếp của anh!”“Em muốn đưa Tuệ Minh đến HoàngAn!” Tôi nói, ánh mắt nhìn anh.“Với ai?” Anh bỏ đôi đũa trong tayxuống, vẻ mặt lạnh nhạt.“Thầm Minh Thành!”Anh bĩu môi, có chút không vui:“Quyết định từ khi nào?”“Năm ngoái!” Lúc đó tôi còn chưa biếtVũ Linh xảy ra chuyện.“Có phải trước gið em không có ý địnhnói chuyện này với anh, đúng không?” Anhcó chút tức giận.Tôi có hơi đau đầu, ấn ấn thái dương,có chút mất kiên nhẫn, nói: “Không phảibây giờ anh biết rồi sao?”Tôi đặt đũa xuống rồi đứng dậy. Cảmthấy nuốt không nồi nữa nên tôi đi thẳnglên phòng sách trên lầu.Dự án AI của tập đoàn Cố Nghĩa vẫndo tôi phụ trách. Năm mới sẽ phải pháthành ra sản phẩm mới, kỳ nghỉ sắp kếtthúc rồi, phương án phát hành sắp tung rarồi.Nhưng tôi nhìn một lát thì không cótâm trí xem tiếp nữa. Cả đêm qua khôngngủ, bây giờ không buồn ngủ nhưng đầuđau vô cùng.Phó Thắng Nam dựa bên khung cửa,ánh mắt lạnh lẽo, hình như không còn tứcgiận nữa.Bị anh nhìn chằm chằm, tôi có chútkhó chịu, nhìn anh hỏi: “Sao thế?”Anh nhướng mày: “Tuệ Minh đến rồi.”Tôi ngây người một lát rồi thả lỏng tay,đứng dậy ra ngoài, nhưng lại bị anh chặntrước cửa rồi hôn tôi.Một lát sau anh mới buông tôi ra, dắttôi xuống lầu.John đang ngồi trong phòng khách,cậu ta bế Tuệ Minh, chơi đùa với cô bé.Thẩm Minh Thành và Thẩm Quang cũngđến rồi.Thẩm Minh Thành không biết trôngtrẻ con, hơn nữa Tuệ Minh còn nhỏ, khônggiống như đứa trẻ một hai tuổi, bế chơi đùathế nào cũng không sao.Cho nên anh ta dứt khoát không đụngvào đứa trẻ, chỉ nhìn John bế Tuệ Minh rồithỉnh thoảng chen vào nói một câu, cái nàykhông đúng, cái kia không đúng.John tức quá nhét đứa bé vào lònganh ta, không vui nói: “Anh nói cái gì cũngđúng, anh bế đi!”Tuệ Minh ở trong lòng ngực ThẩmMinh Thành, anh ta không dám nhúcnhích. Thân hình anh ta cao lớn thẳng tắp,bế Tuệ Minh có chút dè dặt cần thận.Thân hình Thẩm Minh Thành cứng đơgiống như cục đá lớn. Tuệ Minh khôngnhận ra ai, bàn tay nhỏ tò mò kéo kéo cáiđồng hồ đắt tiền của Thẩm Minh Thành.Nhìn thấy tôi với Phó Thắng Nam đixuống, anh ta thờ phào nhẹ nhõm, vộivàng nhìn Phó Thắng Nam nói: “Lề mà lềmề, mau xuống bế con gái cưng của anhPhó Thắng Nam trông Tuệ Minh lâulắm rồi, người này chưa có kinh nghiệmtrông trẻ nhưng trông Tuệ Minh rất giỏi.Anh rất tự nhiên bế Tuệ Minh từ vòngtay của Thầm Minh Thành, rồi chơi đùa vớicô bé.John khinh thường liếc nhìn ThẩmMinh Thành một cái: “Anh đấy, sau này cósinh con cũng nuôi không nồi, cái gì cũngkhông biết thì có cô nào mà thích anhchứ”Thẩm Minh Thành không vui nói: “Cậubiết, cái gì cậu cũng biết. Làm tròn thì cậucũng ba mưới tuổi rồi, vẫn chưa có bạn gáiđấy thôi.”John cười mỉa: “Anh làm tròn thìxuống mồ rồi đấy? Định sau này chết rồichôn chung như thế nào. Cái gì cũngkhông biết, chỉ cần biết nói chuyện là đượcHai người này…Trẻ con.Tôi ngồi bên cạnh chú ba, rót cho ôngấy một tách trà. Thấy tôi làm việc thế nênông ấy chau mày hỏi: “Nhà không có thuêbảo mẫu sao?”“Thuê rồi, nhưng hôm nay xin nghỉ!”Tôi mờ lời, cười nói: “Cháu với Phó ThắngNam bình thường thích yên tĩnh, lúc TuệMinh ở đây thì bảo mẫu đến chăm sóc, lúckhông có Tuệ Minh thì cháu với Phó ThắngNam đều không thích có người khác ð cholăm”Thẩm Quang gật đầu, nhìn Phó ThắngNam với ánh mắt sâu thằm, nói: “Nghe nóivài ngày trước cậu có moi được một bảobối ð Nam Uyền, không định dẫn tôi đi xemthử sao?”Phó Thắng Nam nhướng mày, chuyềnMinh qua cho John. Sau đó hai ngườiđi thằng lên phòng, rõ ràng là có chuyệncần bàn.Tôi nhìn Thẩm Minh Thành, nhìn thấyánh mắt anh ấy đều ở trên người Tuệ Minh,tôi bất giác nhướng mày, nói: “Anh đã balăm tuổi rồi, không định chuyên tâm tìmmột người kết hôn sống những ngày cònlại sao?”Anh ấy nhìn tôi, John hừ một tiếng nói:“Cái loại không được việc như anh ta, côgái nào mà thích chứ?”“Cậu thì có chắc?“ Thẩm Minh Thànhliếc cậu ta một cái, hờ hững nhìn tôi, nói:“Kết hôn để làm gì, anh bảo vệ em với TuệMinh sống cuộc đời còn lại là được rồi.“Xì!” John khinh bỉ: “Yêu thầm mà nóimột cách oai phong lẫm liệt thế làm gì, đợithêm mấy năm nữa là thành hòn Vọng Phurồi”“Cậu rảnh lắm sao?” Thẩm MinhThành nhìn cậu ta, ánh mắt sâu xa ác liệt:“Không định bế Tuệ Minh ra ngoài đi dạoà?””Nhận thức được anh ấy sắp nồi giận,John rất biết điều bế Tuệ Minh ra ngoàisân chơi.Yên tĩnh lại, tôi nhìn anh ấy, mờ miệngnói: “Chú ba điều tra ra được gì rồi?”Anh ấy bĩu môi, sắc mặt trở nênnghiêm túc: “Có kết quả kiểm tra rồi, hìnhnhư người đàn ông đó không có đụng đếnem”
Chương 294: Người đàn ông thần bí (6)
Nghĩ một hồi, tôi lấy ra một ít gạo
chuẩn bị nấu chút cháo.
Phó Thắng Nam tắm xong, đi ra thì
thấy tôi đang rửa rau, thân hình anh thon
dài đứng bên khung cửa sổ.
Đôi mắt anh đen láy nhìn tôi, khóe môi
còn nở nụ cười.
Tôi quay đầu lại, nhìn anh một cái:
“Hôm nay thím Nguyệt xin nghỉ không đến
làm, anh muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được!” Anh đi đến, ôm tôi
từ phía sau, gò má tuấn tú của anh áp vào
mặt tôi, giọng nói trầm thấp: “Lát nữa ra
ngoài đi dạo chút không?”
Tôi lắc đầu: “Lát nữa John sẽ đưa Tuệ
Minh về, chú ba với Thẩm Minh Thành
cũng sẽ đến.”
Anh gật đầu, nhìn thấy động tác cắt
rau của tôi quá vụng về, anh nắm tay tôi lại,
nói: “Không phải lát nữa em định vào bếp
nấu nướng đó chứ?”
Tôi gật đầu, nhìn anh: “Không được
sao?”
Anh bật cười: “Được, nhưng mà anh
đề nghị em nên nhắc nhờ họ ăn no rồi
hãng đến”
Tôi…
Anh đón lấy con dao trong tay của tôi:
“Đứng qua một bên đi, trong tủ lạnh có
sữa với nước ép, em một uống ít trước đi.”
Tôi bị ghét bỏ sao?
Tôi ôm trán, quay người đi lên lầu thay
đồ. Lúc xuống lầu thì Phó Thắng Nam đã
làm xong lâu rồi.
Cháo và vài món nhỏ, còn có một
phần trứng rán, mùi vị rất ngon.
Nhìn thấy tôi đã thay đồ, anh cười
nhẹ: “Qua đây ăn đi!”
Tôi đi đến chỗ ngồi, không vội ăn ngay
mà nhìn một lát, sau đó chống cằm nhìn
anh nói: “Ông nội lúc nhỏ cũng dạy anh
nấu cơm sao?”
Anh nhún vai: “Những gì mà đàn ông
nhà họ Phó nên biết thì đều biết, chú hai
và ông nội đều biết nấu ăn, tay nghề nấu
nướng rất tốt.”
Tôi gật đầu, nghĩ kỹ lại thì hình như
đúng là như vậy. Tình cảm giữa chú hai và
thím hai rất tốt, ngày thường cũng rất ân ái
với nhau. Bởi vì thím hai không sinh được
nên mấy năm nay họ lựa chọn cuộc sống
không con cái.
Bây giờ nghĩ lại, đàn ông nhà họ Phó,
người đều vô cùng nghiêm túc với tình
cảm.
“Đừng ngây ra đó nữa, mau ăn đi!”
Anh gắp trứng bỏ vào bát của tôi, nhìn tôi
nói: “Đợi đến lúc vào xuân, chúng ta dẫn
Tuệ Minh đến Hà Nội đi!”
Tôi ngây người một lát, nhận ra kỳ
nghỉ hình như sắp kết thúc rồi, gần như tất
cả công ty chuẩn bị làm việc lại rồi.
Còn hơi ngớ ngác một chút, tôi nhìn
anh nói: “Tuệ Minh vẫn còn nhỏ, em muốn
để nó ð thành phố Giang Ninh ð một thời
gian”
Anh chau mày: “Tại sao không đồng ý
đi Hà Nội?”
Tôi bĩu môi: “Không phải em không
đồng ý, là Tuệ Minh.”
“Không cần phải viện cớ!“ Anh nói,
sắc mặt nhợt nhạt: “Chuyện ở khách sạn,
anh sẽ điều tra rõ ràng. Sau này anh sẽ
không đề những chuyện như thế này xảy
ra nữa. Bây giờ không có chứng cứ gì về cô
của anh và Lâm Hạnh Nguyên, nhưng cô
của anh bị nghi là dính líu đến, bị cảnh sát
tạm giữ rồi. Thầm Xuân Hinh, con đường
sau này vẫn phải đi về phía trước, chạy
trốn không được gì cả.”
Tôi nhíu mày, trong lòng không phải là
không biết những đạo lý này.
Tôi khẽ thờ dài: “Em biết, em…”
“Thế thì nghe theo sắp xếp của anh!”
“Em muốn đưa Tuệ Minh đến Hoàng
An!” Tôi nói, ánh mắt nhìn anh.
“Với ai?” Anh bỏ đôi đũa trong tay
xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Thầm Minh Thành!”
Anh bĩu môi, có chút không vui:
“Quyết định từ khi nào?”
“Năm ngoái!” Lúc đó tôi còn chưa biết
Vũ Linh xảy ra chuyện.
“Có phải trước gið em không có ý định
nói chuyện này với anh, đúng không?” Anh
có chút tức giận.
Tôi có hơi đau đầu, ấn ấn thái dương,
có chút mất kiên nhẫn, nói: “Không phải
bây giờ anh biết rồi sao?”
Tôi đặt đũa xuống rồi đứng dậy. Cảm
thấy nuốt không nồi nữa nên tôi đi thẳng
lên phòng sách trên lầu.
Dự án AI của tập đoàn Cố Nghĩa vẫn
do tôi phụ trách. Năm mới sẽ phải phát
hành ra sản phẩm mới, kỳ nghỉ sắp kết
thúc rồi, phương án phát hành sắp tung ra
rồi.
Nhưng tôi nhìn một lát thì không có
tâm trí xem tiếp nữa. Cả đêm qua không
ngủ, bây giờ không buồn ngủ nhưng đầu
đau vô cùng.
Phó Thắng Nam dựa bên khung cửa,
ánh mắt lạnh lẽo, hình như không còn tức
giận nữa.
Bị anh nhìn chằm chằm, tôi có chút
khó chịu, nhìn anh hỏi: “Sao thế?”
Anh nhướng mày: “Tuệ Minh đến rồi.”
Tôi ngây người một lát rồi thả lỏng tay,
đứng dậy ra ngoài, nhưng lại bị anh chặn
trước cửa rồi hôn tôi.
Một lát sau anh mới buông tôi ra, dắt
tôi xuống lầu.
John đang ngồi trong phòng khách,
cậu ta bế Tuệ Minh, chơi đùa với cô bé.
Thẩm Minh Thành và Thẩm Quang cũng
đến rồi.
Thẩm Minh Thành không biết trông
trẻ con, hơn nữa Tuệ Minh còn nhỏ, không
giống như đứa trẻ một hai tuổi, bế chơi đùa
thế nào cũng không sao.
Cho nên anh ta dứt khoát không đụng
vào đứa trẻ, chỉ nhìn John bế Tuệ Minh rồi
thỉnh thoảng chen vào nói một câu, cái này
không đúng, cái kia không đúng.
John tức quá nhét đứa bé vào lòng
anh ta, không vui nói: “Anh nói cái gì cũng
đúng, anh bế đi!”
Tuệ Minh ở trong lòng ngực Thẩm
Minh Thành, anh ta không dám nhúc
nhích. Thân hình anh ta cao lớn thẳng tắp,
bế Tuệ Minh có chút dè dặt cần thận.
Thân hình Thẩm Minh Thành cứng đơ
giống như cục đá lớn. Tuệ Minh không
nhận ra ai, bàn tay nhỏ tò mò kéo kéo cái
đồng hồ đắt tiền của Thẩm Minh Thành.
Nhìn thấy tôi với Phó Thắng Nam đi
xuống, anh ta thờ phào nhẹ nhõm, vội
vàng nhìn Phó Thắng Nam nói: “Lề mà lề
mề, mau xuống bế con gái cưng của anh
Phó Thắng Nam trông Tuệ Minh lâu
lắm rồi, người này chưa có kinh nghiệm
trông trẻ nhưng trông Tuệ Minh rất giỏi.
Anh rất tự nhiên bế Tuệ Minh từ vòng
tay của Thầm Minh Thành, rồi chơi đùa với
cô bé.
John khinh thường liếc nhìn Thẩm
Minh Thành một cái: “Anh đấy, sau này có
sinh con cũng nuôi không nồi, cái gì cũng
không biết thì có cô nào mà thích anh
chứ”
Thẩm Minh Thành không vui nói: “Cậu
biết, cái gì cậu cũng biết. Làm tròn thì cậu
cũng ba mưới tuổi rồi, vẫn chưa có bạn gái
đấy thôi.”
John cười mỉa: “Anh làm tròn thì
xuống mồ rồi đấy? Định sau này chết rồi
chôn chung như thế nào. Cái gì cũng
không biết, chỉ cần biết nói chuyện là được
Hai người này…
Trẻ con.
Tôi ngồi bên cạnh chú ba, rót cho ông
ấy một tách trà. Thấy tôi làm việc thế nên
ông ấy chau mày hỏi: “Nhà không có thuê
bảo mẫu sao?”
“Thuê rồi, nhưng hôm nay xin nghỉ!”
Tôi mờ lời, cười nói: “Cháu với Phó Thắng
Nam bình thường thích yên tĩnh, lúc Tuệ
Minh ở đây thì bảo mẫu đến chăm sóc, lúc
không có Tuệ Minh thì cháu với Phó Thắng
Nam đều không thích có người khác ð cho
lăm”
Thẩm Quang gật đầu, nhìn Phó Thắng
Nam với ánh mắt sâu thằm, nói: “Nghe nói
vài ngày trước cậu có moi được một bảo
bối ð Nam Uyền, không định dẫn tôi đi xem
thử sao?”
Phó Thắng Nam nhướng mày, chuyền
Minh qua cho John. Sau đó hai người
đi thằng lên phòng, rõ ràng là có chuyện
cần bàn.
Tôi nhìn Thẩm Minh Thành, nhìn thấy
ánh mắt anh ấy đều ở trên người Tuệ Minh,
tôi bất giác nhướng mày, nói: “Anh đã ba
lăm tuổi rồi, không định chuyên tâm tìm
một người kết hôn sống những ngày còn
lại sao?”
Anh ấy nhìn tôi, John hừ một tiếng nói:
“Cái loại không được việc như anh ta, cô
gái nào mà thích chứ?”
“Cậu thì có chắc?“ Thẩm Minh Thành
liếc cậu ta một cái, hờ hững nhìn tôi, nói:
“Kết hôn để làm gì, anh bảo vệ em với Tuệ
Minh sống cuộc đời còn lại là được rồi.
“Xì!” John khinh bỉ: “Yêu thầm mà nói
một cách oai phong lẫm liệt thế làm gì, đợi
thêm mấy năm nữa là thành hòn Vọng Phu
rồi”
“Cậu rảnh lắm sao?” Thẩm Minh
Thành nhìn cậu ta, ánh mắt sâu xa ác liệt:
“Không định bế Tuệ Minh ra ngoài đi dạo
à?””
Nhận thức được anh ấy sắp nồi giận,
John rất biết điều bế Tuệ Minh ra ngoài
sân chơi.
Yên tĩnh lại, tôi nhìn anh ấy, mờ miệng
nói: “Chú ba điều tra ra được gì rồi?”
Anh ấy bĩu môi, sắc mặt trở nên
nghiêm túc: “Có kết quả kiểm tra rồi, hình
như người đàn ông đó không có đụng đến
em”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 294: Người đàn ông thần bí (6) Nghĩ một hồi, tôi lấy ra một ít gạochuẩn bị nấu chút cháo.Phó Thắng Nam tắm xong, đi ra thìthấy tôi đang rửa rau, thân hình anh thondài đứng bên khung cửa sổ.Đôi mắt anh đen láy nhìn tôi, khóe môicòn nở nụ cười.Tôi quay đầu lại, nhìn anh một cái:“Hôm nay thím Nguyệt xin nghỉ không đếnlàm, anh muốn ăn cái gì?”“Cái gì cũng được!” Anh đi đến, ôm tôitừ phía sau, gò má tuấn tú của anh áp vàomặt tôi, giọng nói trầm thấp: “Lát nữa rangoài đi dạo chút không?”Tôi lắc đầu: “Lát nữa John sẽ đưa TuệMinh về, chú ba với Thẩm Minh Thànhcũng sẽ đến.”Anh gật đầu, nhìn thấy động tác cắtrau của tôi quá vụng về, anh nắm tay tôi lại,nói: “Không phải lát nữa em định vào bếpnấu nướng đó chứ?”Tôi gật đầu, nhìn anh: “Không đượcsao?”Anh bật cười: “Được, nhưng mà anhđề nghị em nên nhắc nhờ họ ăn no rồihãng đến”Tôi…Anh đón lấy con dao trong tay của tôi:“Đứng qua một bên đi, trong tủ lạnh cósữa với nước ép, em một uống ít trước đi.”Tôi bị ghét bỏ sao?Tôi ôm trán, quay người đi lên lầu thayđồ. Lúc xuống lầu thì Phó Thắng Nam đãlàm xong lâu rồi.Cháo và vài món nhỏ, còn có mộtphần trứng rán, mùi vị rất ngon.Nhìn thấy tôi đã thay đồ, anh cườinhẹ: “Qua đây ăn đi!”Tôi đi đến chỗ ngồi, không vội ăn ngaymà nhìn một lát, sau đó chống cằm nhìnanh nói: “Ông nội lúc nhỏ cũng dạy anhnấu cơm sao?”Anh nhún vai: “Những gì mà đàn ôngnhà họ Phó nên biết thì đều biết, chú haivà ông nội đều biết nấu ăn, tay nghề nấunướng rất tốt.”Tôi gật đầu, nghĩ kỹ lại thì hình nhưđúng là như vậy. Tình cảm giữa chú hai vàthím hai rất tốt, ngày thường cũng rất ân áivới nhau. Bởi vì thím hai không sinh đượcnên mấy năm nay họ lựa chọn cuộc sốngkhông con cái.Bây giờ nghĩ lại, đàn ông nhà họ Phó,người đều vô cùng nghiêm túc với tìnhcảm.“Đừng ngây ra đó nữa, mau ăn đi!”Anh gắp trứng bỏ vào bát của tôi, nhìn tôinói: “Đợi đến lúc vào xuân, chúng ta dẫnTuệ Minh đến Hà Nội đi!”Tôi ngây người một lát, nhận ra kỳnghỉ hình như sắp kết thúc rồi, gần như tấtcả công ty chuẩn bị làm việc lại rồi.Còn hơi ngớ ngác một chút, tôi nhìnanh nói: “Tuệ Minh vẫn còn nhỏ, em muốnđể nó ð thành phố Giang Ninh ð một thờigian”Anh chau mày: “Tại sao không đồng ýđi Hà Nội?”Tôi bĩu môi: “Không phải em khôngđồng ý, là Tuệ Minh.”“Không cần phải viện cớ!“ Anh nói,sắc mặt nhợt nhạt: “Chuyện ở khách sạn,anh sẽ điều tra rõ ràng. Sau này anh sẽkhông đề những chuyện như thế này xảyra nữa. Bây giờ không có chứng cứ gì về côcủa anh và Lâm Hạnh Nguyên, nhưng côcủa anh bị nghi là dính líu đến, bị cảnh sáttạm giữ rồi. Thầm Xuân Hinh, con đườngsau này vẫn phải đi về phía trước, chạytrốn không được gì cả.”Tôi nhíu mày, trong lòng không phải làkhông biết những đạo lý này.Tôi khẽ thờ dài: “Em biết, em…”“Thế thì nghe theo sắp xếp của anh!”“Em muốn đưa Tuệ Minh đến HoàngAn!” Tôi nói, ánh mắt nhìn anh.“Với ai?” Anh bỏ đôi đũa trong tayxuống, vẻ mặt lạnh nhạt.“Thầm Minh Thành!”Anh bĩu môi, có chút không vui:“Quyết định từ khi nào?”“Năm ngoái!” Lúc đó tôi còn chưa biếtVũ Linh xảy ra chuyện.“Có phải trước gið em không có ý địnhnói chuyện này với anh, đúng không?” Anhcó chút tức giận.Tôi có hơi đau đầu, ấn ấn thái dương,có chút mất kiên nhẫn, nói: “Không phảibây giờ anh biết rồi sao?”Tôi đặt đũa xuống rồi đứng dậy. Cảmthấy nuốt không nồi nữa nên tôi đi thẳnglên phòng sách trên lầu.Dự án AI của tập đoàn Cố Nghĩa vẫndo tôi phụ trách. Năm mới sẽ phải pháthành ra sản phẩm mới, kỳ nghỉ sắp kếtthúc rồi, phương án phát hành sắp tung rarồi.Nhưng tôi nhìn một lát thì không cótâm trí xem tiếp nữa. Cả đêm qua khôngngủ, bây giờ không buồn ngủ nhưng đầuđau vô cùng.Phó Thắng Nam dựa bên khung cửa,ánh mắt lạnh lẽo, hình như không còn tứcgiận nữa.Bị anh nhìn chằm chằm, tôi có chútkhó chịu, nhìn anh hỏi: “Sao thế?”Anh nhướng mày: “Tuệ Minh đến rồi.”Tôi ngây người một lát rồi thả lỏng tay,đứng dậy ra ngoài, nhưng lại bị anh chặntrước cửa rồi hôn tôi.Một lát sau anh mới buông tôi ra, dắttôi xuống lầu.John đang ngồi trong phòng khách,cậu ta bế Tuệ Minh, chơi đùa với cô bé.Thẩm Minh Thành và Thẩm Quang cũngđến rồi.Thẩm Minh Thành không biết trôngtrẻ con, hơn nữa Tuệ Minh còn nhỏ, khônggiống như đứa trẻ một hai tuổi, bế chơi đùathế nào cũng không sao.Cho nên anh ta dứt khoát không đụngvào đứa trẻ, chỉ nhìn John bế Tuệ Minh rồithỉnh thoảng chen vào nói một câu, cái nàykhông đúng, cái kia không đúng.John tức quá nhét đứa bé vào lònganh ta, không vui nói: “Anh nói cái gì cũngđúng, anh bế đi!”Tuệ Minh ở trong lòng ngực ThẩmMinh Thành, anh ta không dám nhúcnhích. Thân hình anh ta cao lớn thẳng tắp,bế Tuệ Minh có chút dè dặt cần thận.Thân hình Thẩm Minh Thành cứng đơgiống như cục đá lớn. Tuệ Minh khôngnhận ra ai, bàn tay nhỏ tò mò kéo kéo cáiđồng hồ đắt tiền của Thẩm Minh Thành.Nhìn thấy tôi với Phó Thắng Nam đixuống, anh ta thờ phào nhẹ nhõm, vộivàng nhìn Phó Thắng Nam nói: “Lề mà lềmề, mau xuống bế con gái cưng của anhPhó Thắng Nam trông Tuệ Minh lâulắm rồi, người này chưa có kinh nghiệmtrông trẻ nhưng trông Tuệ Minh rất giỏi.Anh rất tự nhiên bế Tuệ Minh từ vòngtay của Thầm Minh Thành, rồi chơi đùa vớicô bé.John khinh thường liếc nhìn ThẩmMinh Thành một cái: “Anh đấy, sau này cósinh con cũng nuôi không nồi, cái gì cũngkhông biết thì có cô nào mà thích anhchứ”Thẩm Minh Thành không vui nói: “Cậubiết, cái gì cậu cũng biết. Làm tròn thì cậucũng ba mưới tuổi rồi, vẫn chưa có bạn gáiđấy thôi.”John cười mỉa: “Anh làm tròn thìxuống mồ rồi đấy? Định sau này chết rồichôn chung như thế nào. Cái gì cũngkhông biết, chỉ cần biết nói chuyện là đượcHai người này…Trẻ con.Tôi ngồi bên cạnh chú ba, rót cho ôngấy một tách trà. Thấy tôi làm việc thế nênông ấy chau mày hỏi: “Nhà không có thuêbảo mẫu sao?”“Thuê rồi, nhưng hôm nay xin nghỉ!”Tôi mờ lời, cười nói: “Cháu với Phó ThắngNam bình thường thích yên tĩnh, lúc TuệMinh ở đây thì bảo mẫu đến chăm sóc, lúckhông có Tuệ Minh thì cháu với Phó ThắngNam đều không thích có người khác ð cholăm”Thẩm Quang gật đầu, nhìn Phó ThắngNam với ánh mắt sâu thằm, nói: “Nghe nóivài ngày trước cậu có moi được một bảobối ð Nam Uyền, không định dẫn tôi đi xemthử sao?”Phó Thắng Nam nhướng mày, chuyềnMinh qua cho John. Sau đó hai ngườiđi thằng lên phòng, rõ ràng là có chuyệncần bàn.Tôi nhìn Thẩm Minh Thành, nhìn thấyánh mắt anh ấy đều ở trên người Tuệ Minh,tôi bất giác nhướng mày, nói: “Anh đã balăm tuổi rồi, không định chuyên tâm tìmmột người kết hôn sống những ngày cònlại sao?”Anh ấy nhìn tôi, John hừ một tiếng nói:“Cái loại không được việc như anh ta, côgái nào mà thích chứ?”“Cậu thì có chắc?“ Thẩm Minh Thànhliếc cậu ta một cái, hờ hững nhìn tôi, nói:“Kết hôn để làm gì, anh bảo vệ em với TuệMinh sống cuộc đời còn lại là được rồi.“Xì!” John khinh bỉ: “Yêu thầm mà nóimột cách oai phong lẫm liệt thế làm gì, đợithêm mấy năm nữa là thành hòn Vọng Phurồi”“Cậu rảnh lắm sao?” Thẩm MinhThành nhìn cậu ta, ánh mắt sâu xa ác liệt:“Không định bế Tuệ Minh ra ngoài đi dạoà?””Nhận thức được anh ấy sắp nồi giận,John rất biết điều bế Tuệ Minh ra ngoàisân chơi.Yên tĩnh lại, tôi nhìn anh ấy, mờ miệngnói: “Chú ba điều tra ra được gì rồi?”Anh ấy bĩu môi, sắc mặt trở nênnghiêm túc: “Có kết quả kiểm tra rồi, hìnhnhư người đàn ông đó không có đụng đếnem”