Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 295
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 295: Người đàn ông thần bí (7) Tôi nhíu mày: “Hắn chưa chạm vào emsao? Vậy tại sao…” Lại cố ý để những đồkia trong phòng? Hắn ta có ý gì?“Không hề có một tế bào nào của emở đó cả, với lại bọn anh đã làm một cuộcđối chiếu, phía cục cảnh sát đưa ra haiphỏng đoán, một là chủ nhân đó là mộtngười thần bí có địa vị cực kì cao, kiểungười như thế rất khó lấy được ADN, cũngkhông thề đối chiếu được, phỏng đoáncòn lại là người đã chết, loại này bọn anhcũng không cách nào làm đối chiếu.”Tôi cau mày: “Người chết cũng có thểlàm ra sao?”“Trong một khoảng thời gian nhấtđịnh, thông qua những phương pháp khoahọc thì có thề lấy ra được.”Anh ấy ngồi tựa vào sô pha, day trán:“Anh nghĩ có lẽ là phỏng đoán đầu tiên,nhưng trước mắt cao hơn chức vị của chúba, cũng không có mấy người, mấy ngườiđó căn bản không hề giao tiếp với em vànhà họ Phó, cho nên tạm thời chú ba cũngnằm trong phạm vi điều tra.”Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Tôi im lặng một lúc, nhìn anh ấy nói:“Như vậy xem ra chỉ là có người đơn thuầnmuốn tình cảm của em và Phó Thắng Nambất hòa mà thôi, hắn hoàn toàn không cócảm giác gì với em.”Tôi dừng lại nhìn anh ấy, trầm mặcmột chút: “Phương pháp như vậy ngàytrước cũng có người từng dùng rồi, có điềulần đó hắn chỉ bắt cóc em rồi bắt em nghenhững trò kinh tờm, mục đích lại rất giốngvới lần này.”Anh ấy nhíu mày: “Em biết là ai sao?”Tôi lắc đầu: “Không chắc chắn lắm, cólẽ cần phải xem thêm.” Ngầng đầu nhìnanh ấy, tôi chẩn chừ một lúc rồi nói:“Chuyện năm sau đi Hoàng An, có lẽ sẽphải kéo dài hoặc có khả năng Phó ThắngNam cũng sẽ đi cùng.”Anh ấy mím môi, có chút không vui:“Phó Thắng Nam là cái đuôi sao? Em điđâu anh ta phải theo đó?”“Vợ của tôi, tại sao tôi không được đitheo? Tổng giám đốc Thầm cứ quấn quítlấy em gái mình, không sợ người khác cườisao?” Phó Thắng Nam từ phòng sách trêntầng hai đi xuống cùng Thầm Quang.Vừa hay .John đang chơi với Tuệ Minhở trong sân cũng đi vào, nhìn tôi nói: “Hômnay mấy người vui vẻ ghê!”Phó Thắng Nam nhìn cậu ta, nhướngmày: “Ai đến kìa?”John còn chưa mở miệng, Lâm Uyêncùng Mạc Đình Sinh đã bước vào rồi, trongtay Mạc Đình Sinh còn cầm theo không ítđồ.“Mọi người đều ð đây sao, chưa ăntrưa đúng không? Bọn tôi mang chút điềmtâm tới, mọi người ăn thử đi.” Lâm Uyêncười dịu dàng, đặt bánh trên tay xuốngbàn.Bà ấy lấy bánh ra nhìn tôi nói: “ThẩmXuân Hinh, cô nếm thử đi, nghe tổng giámđốc Phó nói cô thích ăn vị matcha, tôi đặcbiệt làm bánh vị matcha đấy.”Tôi ngây người, có chút lơ ngơ, nhưngcũng chỉ trong khoảnh khắc, tôi đón lấybánh trong tay bà ấy, ăn một miếng, mùi vịthật sự khá ngon.Đối với sự nhiệt tình thân thiết của vợng bọn họ, tôi vẫn luôn cảm thấy kì lạ,nhưng lại không biết là vì sao.Nên cũng không tiện nói nhiều.Lâm Uyên chia cho mọi người nếmthử bánh ngọt, rồi xung phong nhận việcxuống bếp, vừa xem đồ ăn trong tủ lạnhvừa nói: “Sáng nay tôi đã gọi cho thímNguyệt hỏi mọi người ăn gì, mới biết hômnay thím Nguyệt xin nghỉ rồi, hai người trẻtuổi ð nhà, tôi đoán chắc lại làm chút gì đóăn đối phó thôi, nên tới đây xem thử, xemra quả nhiên như vậy, có lẽ sáng nay mọingười còn chưa ăn bữa sáng nữa, người trẻtuổi ấy à, không được ngược đãi cơ thểcủa mình đâu.”Bà ấy nói rồi lấy vài đồ ăn trong tủ ra,thắt cái tạp dề lại bắt đầu làm cơm.Ánh mắt của Phó Thắng Nam vàThẩm Quang rất bình thường, Thầm MinhThành cúi đầu nghịch điện thoại, cũngthấy chẳng có gì bất bình thường cả,Mạc Đình Sinh càng không cần nói nữa.Chỉ có tôi và John có chút khôngđược tự nhiên, cậu ta nhìn nhìn tôi, TuệMinh đã ngủ mất rồi, cậu ta đè thấp giọngnói: “Không phải cậu là kẻ thù không độitrời chung với Lâm Uyên sao? Sao bây giờtôi lại cảm thấy hai người giống mẹ convậy?”Tôi nhún vai: “Tôi còn muốn biếtnguyên nhân hơn cậu kìa.”Cậu ta thờ ra một hơi, nhìn nhìn mấyngười sắc mặt bình thường kia, bĩu môi nói:“Chắc chắn có gì đó!”Mạc Đình Sinh mờ miệng hỏi chuyệndự án, Phó Thắng Nam nói chuyện bìnhthường, tôi đứng dậy pha trà cho mấyngười đó.Hoàng Nhược Vi gọi điện thoại đến,bởi vì có nhiều người nên tôi không tiệne, trực tiếp nói với cô ấy tối nay sẽ gọilại rồi cúp máy luôn.Không lâu sau, Lâm Uyên đã làm xongmột bàn thức ăn, gọi mấy người đàn ôngngồi xuống, còn tôi giúp chọn bát đũa ra.Vừa ngồi xuống, Mạc Đình Sinh nhìntôi nói: “Thẩm Xuân Hinh biết làm cơmkhông?”Tôi sững sờ, mờ miệng nói: “Biết mộtchút!”Ông ta cười nhẹ: “Sau này có thề đểLâm Uyên đến nhà mấy đứa làm cơmnhiều hơn, gần đây bà ấy tham gia lớp họcnấu ăn học được chút bản lĩnh, nên muốntìm một nơi thể hiện tài năng!”“Đúng đúng, nếu mấy đứa khôngngại, sau này tôi có thể tới giúp mấy đứalàm cơm mỗi ngày!” Lâm Uyên nói, giọngđiệu vô cùng hân hoan.Tôi vội mờ miệng: “Tổng giám đốcLâm và tổng giám đốc Mạc khách khí rồi,tôi với Phó Thắng Nam là tiểu bối, sao cóthể làm phiền trường bối được, hơn nữatrong nhà đã mời thím Nguyệt về, thím ấycũng thỉnh thoảng mới nghỉ một lần, ngàythường đều đến làm, cho nên không cầnphiền tổng giám đốc Lâm đâu.”Lâm Uyên cười cười, không nói gì nữa.Dù sao cũng đều là người quen biết,mặc dù có chút hiểm khích, nhưng trênmặt, mọi người vẫn nói chuyện tán phét rấtbình thường.Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm,Thẩm Quang nhận được điện thoại nóirằng có chuyện gấp cần đi xử lí, ThẩmMinh Thành cũng ra ngoài tiễn ông ấy.Tuệ Minh vẫn luôn khóc oa oa, chắc làđói rồi, tôi bế đứa bé lên tầng hai cho nóbú sữa.Bởi vì hai ngày nay nghỉ ngơi không đủlắm, cho nên cả người có chút mất tỉnhthần, lúc ôm Tuệ Minh bú sữa bị cơn buồnngủ đánh úp.Nhưng cũng không ngủ được, lúc PhóThắng Nam lên đến tôi đã hoàn toànkhông thấy buồn ngủ nữa rồi.Thấy tôi nằm đó, anh đến ôm lấy TuệMinh, nhìn tôi nói: “Có phải buồn ngủ rồikhông?”Tôi gật đầu, thái dương hơi đau:“Nhưng em không ngủ được!”Tuệ Minh rất ngoan, Phó Thắng Namôm con bé ngồi xuống dỗ dành, nhìn tôinói: “Đến bệnh viện khám xem sao nhé?”Tôi lắc đầu, nằm trên giường nhìn anh,nói: “Phó Thắng Nam, anh không cảm thấygần đây thái độ của Lâm Uyên và MạcĐình Sinh đối với em rất khác sao?”Anh hơi hơi sững lại, nhìn tôi: “Chỗnào khác cơ?”“Trước đây bọn họ không đối xử tệ vớiem nhưng cũng không niềm nở như vậy,nhưng đoạn thời gian gần đây, bọn họ lạiquá mức niềm nờ, em nghĩ đi nghĩ lại cũngkhông biết mục đích của bọn họ là gì. PhóThắng Nam, anh nói có khi nào bọn họđang âm mưu gì đó không?”Anh buồn cười: “Em nghĩ nhiều rồi, cólẽ bọn họ muốn em buông bỏ nhữngchuyện trước kia, mọi người chung sốnghòa thuận thôi.”Có khả năng đó sao?Người muốn chém giết lẫn nhau, lại cóngày muốn bắt tay làm hòa?Không thể nào!Tôi thờ dài một hơi, buồn bực chốngcằm, dừng lại chút rồi nhìn anh nói: “PhóThắng Nam, trước kia anh với Trịnh TuấnAnh có từng xảy ra chuyện gì không vui vẻkhông?”Anh nâng mắt, ánh mắt có chút sâuxa: “Vấn đề này, em đã hỏi anh hai lần rồi.”Tôi nhíu mày, mím môi, không nói gìnữa.Anh nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm: “Emđang nghỉ ngờ Tuấn Anh sao?”Tôi nhất thời không biết nên nói thểnào, nhìn anh, trầm mặc một lúc mới nói:“Chỉ là em phỏng đoán một lượt tất cảnhững thứ có khả năng thôi.”Anh mím môi: “Chuyện của Tuấn Anh,em không cần nghĩ nhiều, trong lòng anhhiểu rõ, sau này em không nên nhúng tayvào, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Chương 295: Người đàn ông thần bí (7)
Tôi nhíu mày: “Hắn chưa chạm vào em
sao? Vậy tại sao…” Lại cố ý để những đồ
kia trong phòng? Hắn ta có ý gì?
“Không hề có một tế bào nào của em
ở đó cả, với lại bọn anh đã làm một cuộc
đối chiếu, phía cục cảnh sát đưa ra hai
phỏng đoán, một là chủ nhân đó là một
người thần bí có địa vị cực kì cao, kiểu
người như thế rất khó lấy được ADN, cũng
không thề đối chiếu được, phỏng đoán
còn lại là người đã chết, loại này bọn anh
cũng không cách nào làm đối chiếu.”
Tôi cau mày: “Người chết cũng có thể
làm ra sao?”
“Trong một khoảng thời gian nhất
định, thông qua những phương pháp khoa
học thì có thề lấy ra được.”
Anh ấy ngồi tựa vào sô pha, day trán:
“Anh nghĩ có lẽ là phỏng đoán đầu tiên,
nhưng trước mắt cao hơn chức vị của chú
ba, cũng không có mấy người, mấy người
đó căn bản không hề giao tiếp với em và
nhà họ Phó, cho nên tạm thời chú ba cũng
nằm trong phạm vi điều tra.”
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Tôi im lặng một lúc, nhìn anh ấy nói:
“Như vậy xem ra chỉ là có người đơn thuần
muốn tình cảm của em và Phó Thắng Nam
bất hòa mà thôi, hắn hoàn toàn không có
cảm giác gì với em.”
Tôi dừng lại nhìn anh ấy, trầm mặc
một chút: “Phương pháp như vậy ngày
trước cũng có người từng dùng rồi, có điều
lần đó hắn chỉ bắt cóc em rồi bắt em nghe
những trò kinh tờm, mục đích lại rất giống
với lần này.”
Anh ấy nhíu mày: “Em biết là ai sao?”
Tôi lắc đầu: “Không chắc chắn lắm, có
lẽ cần phải xem thêm.” Ngầng đầu nhìn
anh ấy, tôi chẩn chừ một lúc rồi nói:
“Chuyện năm sau đi Hoàng An, có lẽ sẽ
phải kéo dài hoặc có khả năng Phó Thắng
Nam cũng sẽ đi cùng.”
Anh ấy mím môi, có chút không vui:
“Phó Thắng Nam là cái đuôi sao? Em đi
đâu anh ta phải theo đó?”
“Vợ của tôi, tại sao tôi không được đi
theo? Tổng giám đốc Thầm cứ quấn quít
lấy em gái mình, không sợ người khác cười
sao?” Phó Thắng Nam từ phòng sách trên
tầng hai đi xuống cùng Thầm Quang.
Vừa hay .John đang chơi với Tuệ Minh
ở trong sân cũng đi vào, nhìn tôi nói: “Hôm
nay mấy người vui vẻ ghê!”
Phó Thắng Nam nhìn cậu ta, nhướng
mày: “Ai đến kìa?”
John còn chưa mở miệng, Lâm Uyên
cùng Mạc Đình Sinh đã bước vào rồi, trong
tay Mạc Đình Sinh còn cầm theo không ít
đồ.
“Mọi người đều ð đây sao, chưa ăn
trưa đúng không? Bọn tôi mang chút điềm
tâm tới, mọi người ăn thử đi.” Lâm Uyên
cười dịu dàng, đặt bánh trên tay xuống
bàn.
Bà ấy lấy bánh ra nhìn tôi nói: “Thẩm
Xuân Hinh, cô nếm thử đi, nghe tổng giám
đốc Phó nói cô thích ăn vị matcha, tôi đặc
biệt làm bánh vị matcha đấy.”
Tôi ngây người, có chút lơ ngơ, nhưng
cũng chỉ trong khoảnh khắc, tôi đón lấy
bánh trong tay bà ấy, ăn một miếng, mùi vị
thật sự khá ngon.
Đối với sự nhiệt tình thân thiết của vợ
ng bọn họ, tôi vẫn luôn cảm thấy kì lạ,
nhưng lại không biết là vì sao.
Nên cũng không tiện nói nhiều.
Lâm Uyên chia cho mọi người nếm
thử bánh ngọt, rồi xung phong nhận việc
xuống bếp, vừa xem đồ ăn trong tủ lạnh
vừa nói: “Sáng nay tôi đã gọi cho thím
Nguyệt hỏi mọi người ăn gì, mới biết hôm
nay thím Nguyệt xin nghỉ rồi, hai người trẻ
tuổi ð nhà, tôi đoán chắc lại làm chút gì đó
ăn đối phó thôi, nên tới đây xem thử, xem
ra quả nhiên như vậy, có lẽ sáng nay mọi
người còn chưa ăn bữa sáng nữa, người trẻ
tuổi ấy à, không được ngược đãi cơ thể
của mình đâu.”
Bà ấy nói rồi lấy vài đồ ăn trong tủ ra,
thắt cái tạp dề lại bắt đầu làm cơm.
Ánh mắt của Phó Thắng Nam và
Thẩm Quang rất bình thường, Thầm Minh
Thành cúi đầu nghịch điện thoại, cũng
thấy chẳng có gì bất bình thường cả,
Mạc Đình Sinh càng không cần nói nữa.
Chỉ có tôi và John có chút không
được tự nhiên, cậu ta nhìn nhìn tôi, Tuệ
Minh đã ngủ mất rồi, cậu ta đè thấp giọng
nói: “Không phải cậu là kẻ thù không đội
trời chung với Lâm Uyên sao? Sao bây giờ
tôi lại cảm thấy hai người giống mẹ con
vậy?”
Tôi nhún vai: “Tôi còn muốn biết
nguyên nhân hơn cậu kìa.”
Cậu ta thờ ra một hơi, nhìn nhìn mấy
người sắc mặt bình thường kia, bĩu môi nói:
“Chắc chắn có gì đó!”
Mạc Đình Sinh mờ miệng hỏi chuyện
dự án, Phó Thắng Nam nói chuyện bình
thường, tôi đứng dậy pha trà cho mấy
người đó.
Hoàng Nhược Vi gọi điện thoại đến,
bởi vì có nhiều người nên tôi không tiện
e, trực tiếp nói với cô ấy tối nay sẽ gọi
lại rồi cúp máy luôn.
Không lâu sau, Lâm Uyên đã làm xong
một bàn thức ăn, gọi mấy người đàn ông
ngồi xuống, còn tôi giúp chọn bát đũa ra.
Vừa ngồi xuống, Mạc Đình Sinh nhìn
tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh biết làm cơm
không?”
Tôi sững sờ, mờ miệng nói: “Biết một
chút!”
Ông ta cười nhẹ: “Sau này có thề để
Lâm Uyên đến nhà mấy đứa làm cơm
nhiều hơn, gần đây bà ấy tham gia lớp học
nấu ăn học được chút bản lĩnh, nên muốn
tìm một nơi thể hiện tài năng!”
“Đúng đúng, nếu mấy đứa không
ngại, sau này tôi có thể tới giúp mấy đứa
làm cơm mỗi ngày!” Lâm Uyên nói, giọng
điệu vô cùng hân hoan.
Tôi vội mờ miệng: “Tổng giám đốc
Lâm và tổng giám đốc Mạc khách khí rồi,
tôi với Phó Thắng Nam là tiểu bối, sao có
thể làm phiền trường bối được, hơn nữa
trong nhà đã mời thím Nguyệt về, thím ấy
cũng thỉnh thoảng mới nghỉ một lần, ngày
thường đều đến làm, cho nên không cần
phiền tổng giám đốc Lâm đâu.”
Lâm Uyên cười cười, không nói gì nữa.
Dù sao cũng đều là người quen biết,
mặc dù có chút hiểm khích, nhưng trên
mặt, mọi người vẫn nói chuyện tán phét rất
bình thường.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm,
Thẩm Quang nhận được điện thoại nói
rằng có chuyện gấp cần đi xử lí, Thẩm
Minh Thành cũng ra ngoài tiễn ông ấy.
Tuệ Minh vẫn luôn khóc oa oa, chắc là
đói rồi, tôi bế đứa bé lên tầng hai cho nó
bú sữa.
Bởi vì hai ngày nay nghỉ ngơi không đủ
lắm, cho nên cả người có chút mất tỉnh
thần, lúc ôm Tuệ Minh bú sữa bị cơn buồn
ngủ đánh úp.
Nhưng cũng không ngủ được, lúc Phó
Thắng Nam lên đến tôi đã hoàn toàn
không thấy buồn ngủ nữa rồi.
Thấy tôi nằm đó, anh đến ôm lấy Tuệ
Minh, nhìn tôi nói: “Có phải buồn ngủ rồi
không?”
Tôi gật đầu, thái dương hơi đau:
“Nhưng em không ngủ được!”
Tuệ Minh rất ngoan, Phó Thắng Nam
ôm con bé ngồi xuống dỗ dành, nhìn tôi
nói: “Đến bệnh viện khám xem sao nhé?”
Tôi lắc đầu, nằm trên giường nhìn anh,
nói: “Phó Thắng Nam, anh không cảm thấy
gần đây thái độ của Lâm Uyên và Mạc
Đình Sinh đối với em rất khác sao?”
Anh hơi hơi sững lại, nhìn tôi: “Chỗ
nào khác cơ?”
“Trước đây bọn họ không đối xử tệ với
em nhưng cũng không niềm nở như vậy,
nhưng đoạn thời gian gần đây, bọn họ lại
quá mức niềm nờ, em nghĩ đi nghĩ lại cũng
không biết mục đích của bọn họ là gì. Phó
Thắng Nam, anh nói có khi nào bọn họ
đang âm mưu gì đó không?”
Anh buồn cười: “Em nghĩ nhiều rồi, có
lẽ bọn họ muốn em buông bỏ những
chuyện trước kia, mọi người chung sống
hòa thuận thôi.”
Có khả năng đó sao?
Người muốn chém giết lẫn nhau, lại có
ngày muốn bắt tay làm hòa?
Không thể nào!
Tôi thờ dài một hơi, buồn bực chống
cằm, dừng lại chút rồi nhìn anh nói: “Phó
Thắng Nam, trước kia anh với Trịnh Tuấn
Anh có từng xảy ra chuyện gì không vui vẻ
không?”
Anh nâng mắt, ánh mắt có chút sâu
xa: “Vấn đề này, em đã hỏi anh hai lần rồi.”
Tôi nhíu mày, mím môi, không nói gì
nữa.
Anh nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm: “Em
đang nghỉ ngờ Tuấn Anh sao?”
Tôi nhất thời không biết nên nói thể
nào, nhìn anh, trầm mặc một lúc mới nói:
“Chỉ là em phỏng đoán một lượt tất cả
những thứ có khả năng thôi.”
Anh mím môi: “Chuyện của Tuấn Anh,
em không cần nghĩ nhiều, trong lòng anh
hiểu rõ, sau này em không nên nhúng tay
vào, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 295: Người đàn ông thần bí (7) Tôi nhíu mày: “Hắn chưa chạm vào emsao? Vậy tại sao…” Lại cố ý để những đồkia trong phòng? Hắn ta có ý gì?“Không hề có một tế bào nào của emở đó cả, với lại bọn anh đã làm một cuộcđối chiếu, phía cục cảnh sát đưa ra haiphỏng đoán, một là chủ nhân đó là mộtngười thần bí có địa vị cực kì cao, kiểungười như thế rất khó lấy được ADN, cũngkhông thề đối chiếu được, phỏng đoáncòn lại là người đã chết, loại này bọn anhcũng không cách nào làm đối chiếu.”Tôi cau mày: “Người chết cũng có thểlàm ra sao?”“Trong một khoảng thời gian nhấtđịnh, thông qua những phương pháp khoahọc thì có thề lấy ra được.”Anh ấy ngồi tựa vào sô pha, day trán:“Anh nghĩ có lẽ là phỏng đoán đầu tiên,nhưng trước mắt cao hơn chức vị của chúba, cũng không có mấy người, mấy ngườiđó căn bản không hề giao tiếp với em vànhà họ Phó, cho nên tạm thời chú ba cũngnằm trong phạm vi điều tra.”Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Tôi im lặng một lúc, nhìn anh ấy nói:“Như vậy xem ra chỉ là có người đơn thuầnmuốn tình cảm của em và Phó Thắng Nambất hòa mà thôi, hắn hoàn toàn không cócảm giác gì với em.”Tôi dừng lại nhìn anh ấy, trầm mặcmột chút: “Phương pháp như vậy ngàytrước cũng có người từng dùng rồi, có điềulần đó hắn chỉ bắt cóc em rồi bắt em nghenhững trò kinh tờm, mục đích lại rất giốngvới lần này.”Anh ấy nhíu mày: “Em biết là ai sao?”Tôi lắc đầu: “Không chắc chắn lắm, cólẽ cần phải xem thêm.” Ngầng đầu nhìnanh ấy, tôi chẩn chừ một lúc rồi nói:“Chuyện năm sau đi Hoàng An, có lẽ sẽphải kéo dài hoặc có khả năng Phó ThắngNam cũng sẽ đi cùng.”Anh ấy mím môi, có chút không vui:“Phó Thắng Nam là cái đuôi sao? Em điđâu anh ta phải theo đó?”“Vợ của tôi, tại sao tôi không được đitheo? Tổng giám đốc Thầm cứ quấn quítlấy em gái mình, không sợ người khác cườisao?” Phó Thắng Nam từ phòng sách trêntầng hai đi xuống cùng Thầm Quang.Vừa hay .John đang chơi với Tuệ Minhở trong sân cũng đi vào, nhìn tôi nói: “Hômnay mấy người vui vẻ ghê!”Phó Thắng Nam nhìn cậu ta, nhướngmày: “Ai đến kìa?”John còn chưa mở miệng, Lâm Uyêncùng Mạc Đình Sinh đã bước vào rồi, trongtay Mạc Đình Sinh còn cầm theo không ítđồ.“Mọi người đều ð đây sao, chưa ăntrưa đúng không? Bọn tôi mang chút điềmtâm tới, mọi người ăn thử đi.” Lâm Uyêncười dịu dàng, đặt bánh trên tay xuốngbàn.Bà ấy lấy bánh ra nhìn tôi nói: “ThẩmXuân Hinh, cô nếm thử đi, nghe tổng giámđốc Phó nói cô thích ăn vị matcha, tôi đặcbiệt làm bánh vị matcha đấy.”Tôi ngây người, có chút lơ ngơ, nhưngcũng chỉ trong khoảnh khắc, tôi đón lấybánh trong tay bà ấy, ăn một miếng, mùi vịthật sự khá ngon.Đối với sự nhiệt tình thân thiết của vợng bọn họ, tôi vẫn luôn cảm thấy kì lạ,nhưng lại không biết là vì sao.Nên cũng không tiện nói nhiều.Lâm Uyên chia cho mọi người nếmthử bánh ngọt, rồi xung phong nhận việcxuống bếp, vừa xem đồ ăn trong tủ lạnhvừa nói: “Sáng nay tôi đã gọi cho thímNguyệt hỏi mọi người ăn gì, mới biết hômnay thím Nguyệt xin nghỉ rồi, hai người trẻtuổi ð nhà, tôi đoán chắc lại làm chút gì đóăn đối phó thôi, nên tới đây xem thử, xemra quả nhiên như vậy, có lẽ sáng nay mọingười còn chưa ăn bữa sáng nữa, người trẻtuổi ấy à, không được ngược đãi cơ thểcủa mình đâu.”Bà ấy nói rồi lấy vài đồ ăn trong tủ ra,thắt cái tạp dề lại bắt đầu làm cơm.Ánh mắt của Phó Thắng Nam vàThẩm Quang rất bình thường, Thầm MinhThành cúi đầu nghịch điện thoại, cũngthấy chẳng có gì bất bình thường cả,Mạc Đình Sinh càng không cần nói nữa.Chỉ có tôi và John có chút khôngđược tự nhiên, cậu ta nhìn nhìn tôi, TuệMinh đã ngủ mất rồi, cậu ta đè thấp giọngnói: “Không phải cậu là kẻ thù không độitrời chung với Lâm Uyên sao? Sao bây giờtôi lại cảm thấy hai người giống mẹ convậy?”Tôi nhún vai: “Tôi còn muốn biếtnguyên nhân hơn cậu kìa.”Cậu ta thờ ra một hơi, nhìn nhìn mấyngười sắc mặt bình thường kia, bĩu môi nói:“Chắc chắn có gì đó!”Mạc Đình Sinh mờ miệng hỏi chuyệndự án, Phó Thắng Nam nói chuyện bìnhthường, tôi đứng dậy pha trà cho mấyngười đó.Hoàng Nhược Vi gọi điện thoại đến,bởi vì có nhiều người nên tôi không tiệne, trực tiếp nói với cô ấy tối nay sẽ gọilại rồi cúp máy luôn.Không lâu sau, Lâm Uyên đã làm xongmột bàn thức ăn, gọi mấy người đàn ôngngồi xuống, còn tôi giúp chọn bát đũa ra.Vừa ngồi xuống, Mạc Đình Sinh nhìntôi nói: “Thẩm Xuân Hinh biết làm cơmkhông?”Tôi sững sờ, mờ miệng nói: “Biết mộtchút!”Ông ta cười nhẹ: “Sau này có thề đểLâm Uyên đến nhà mấy đứa làm cơmnhiều hơn, gần đây bà ấy tham gia lớp họcnấu ăn học được chút bản lĩnh, nên muốntìm một nơi thể hiện tài năng!”“Đúng đúng, nếu mấy đứa khôngngại, sau này tôi có thể tới giúp mấy đứalàm cơm mỗi ngày!” Lâm Uyên nói, giọngđiệu vô cùng hân hoan.Tôi vội mờ miệng: “Tổng giám đốcLâm và tổng giám đốc Mạc khách khí rồi,tôi với Phó Thắng Nam là tiểu bối, sao cóthể làm phiền trường bối được, hơn nữatrong nhà đã mời thím Nguyệt về, thím ấycũng thỉnh thoảng mới nghỉ một lần, ngàythường đều đến làm, cho nên không cầnphiền tổng giám đốc Lâm đâu.”Lâm Uyên cười cười, không nói gì nữa.Dù sao cũng đều là người quen biết,mặc dù có chút hiểm khích, nhưng trênmặt, mọi người vẫn nói chuyện tán phét rấtbình thường.Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm,Thẩm Quang nhận được điện thoại nóirằng có chuyện gấp cần đi xử lí, ThẩmMinh Thành cũng ra ngoài tiễn ông ấy.Tuệ Minh vẫn luôn khóc oa oa, chắc làđói rồi, tôi bế đứa bé lên tầng hai cho nóbú sữa.Bởi vì hai ngày nay nghỉ ngơi không đủlắm, cho nên cả người có chút mất tỉnhthần, lúc ôm Tuệ Minh bú sữa bị cơn buồnngủ đánh úp.Nhưng cũng không ngủ được, lúc PhóThắng Nam lên đến tôi đã hoàn toànkhông thấy buồn ngủ nữa rồi.Thấy tôi nằm đó, anh đến ôm lấy TuệMinh, nhìn tôi nói: “Có phải buồn ngủ rồikhông?”Tôi gật đầu, thái dương hơi đau:“Nhưng em không ngủ được!”Tuệ Minh rất ngoan, Phó Thắng Namôm con bé ngồi xuống dỗ dành, nhìn tôinói: “Đến bệnh viện khám xem sao nhé?”Tôi lắc đầu, nằm trên giường nhìn anh,nói: “Phó Thắng Nam, anh không cảm thấygần đây thái độ của Lâm Uyên và MạcĐình Sinh đối với em rất khác sao?”Anh hơi hơi sững lại, nhìn tôi: “Chỗnào khác cơ?”“Trước đây bọn họ không đối xử tệ vớiem nhưng cũng không niềm nở như vậy,nhưng đoạn thời gian gần đây, bọn họ lạiquá mức niềm nờ, em nghĩ đi nghĩ lại cũngkhông biết mục đích của bọn họ là gì. PhóThắng Nam, anh nói có khi nào bọn họđang âm mưu gì đó không?”Anh buồn cười: “Em nghĩ nhiều rồi, cólẽ bọn họ muốn em buông bỏ nhữngchuyện trước kia, mọi người chung sốnghòa thuận thôi.”Có khả năng đó sao?Người muốn chém giết lẫn nhau, lại cóngày muốn bắt tay làm hòa?Không thể nào!Tôi thờ dài một hơi, buồn bực chốngcằm, dừng lại chút rồi nhìn anh nói: “PhóThắng Nam, trước kia anh với Trịnh TuấnAnh có từng xảy ra chuyện gì không vui vẻkhông?”Anh nâng mắt, ánh mắt có chút sâuxa: “Vấn đề này, em đã hỏi anh hai lần rồi.”Tôi nhíu mày, mím môi, không nói gìnữa.Anh nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm: “Emđang nghỉ ngờ Tuấn Anh sao?”Tôi nhất thời không biết nên nói thểnào, nhìn anh, trầm mặc một lúc mới nói:“Chỉ là em phỏng đoán một lượt tất cảnhững thứ có khả năng thôi.”Anh mím môi: “Chuyện của Tuấn Anh,em không cần nghĩ nhiều, trong lòng anhhiểu rõ, sau này em không nên nhúng tayvào, nghỉ ngơi cho tốt đi.”