Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 297
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 297: Người đàn ông thần bí (9) Nghe thấy tiếng động trong phòngngủ, bà vội vàng chạy lên lầu, bưng một ítthức ăn tới, nhìn tôi nói: “May mà cô tỉnhrồi, có đói không? Ông chủ gọi điện thoạivề nói là có một chút chuyện chậm trễ, biếtcô ngủ rồi nên nói tôi chờ cô thức dậy, bảocô ăn chút gì đó.”Ngủ tận mấy tiếng nên tôi rất tỉnh táo,nhìn bầu trời ở bên ngoài, đã tối rồi, đồnghồ trên tường đã chỉ đúng một giờ sáng.Vừa mới thức dậy nên tôi cũng khôngăn được, tôi nhìn dì Triệu nói: “Dì Triệu, dìcứ đề đồ ở đây đi, một lát nữa rồi tôi ăn,thời gian không còn sớm nữa, dì đi nghỉngơi trước đi.”Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.Dì Triệu đã lớn tuổi, cũng đã hơi buồnngủ, dặn dò tôi phải nhớ ăn thức ăn sau đóđi xuống lầu.Tôi ngồi trên giường, tinh thần thì tỉnhtáo, nhưng không khỏi hơi hơi hối hận, ngủmột giấc dài như vậy, bây giờ là đêm rồi,không thể nào ngủ tiếp nữa.Nói thế thì, đêm nay lại phải mất ngủnữa rồi.Chuông điện thoại reo lên, là PhóThắng Nam gọi điện thoại tới.Tôi bắt máy, giọng nói cũng dịu đi vàiphần: “Em vừa thức dậy.”“Ừm!” Giọng nói của anh khàn khàn,nhưng mà nghe lại cực kỳ êm tai: “Lát nữaăn chút gì đi, không ngủ được cũng khôngsao, vừa hay lúc này anh cũng không bậnviệc gì, có thể nói chuyện với em một lát.Tôi gật đầu: “Dạ!”“Chắc anh còn phải ở lại nước Mỹ bênnày mấy ngày nữa, em ð nhà phải ngoanngoãn ăn cơm, đừng thức khuya, kêu Johndẫn Tuệ Minh qua chơi với em.”“Dạ!”“Chắc mấy hôm nay chú ba và ThẩmMinh Thành cũng không có ở thành phốGiang Ninh, em có chuyện gì thì gọi điệnthoại cho Trần Húc Diệu, cậu ta sẽ giúpem”“Dạ!”Phó Thắng Nam: “…”Vốn dĩ tôi cũng kiệm lời, lúc này anhkhông nói chuyện, trong một thời gianngắn tôi cũng không tìm được chuyện gìđề nói.Cứ thế im lặng nửa phút, tôi nghĩ mộtlát, mới mỡ miệng nói: “Anh về sớm mộtchút.”Đầu dây điện thoại bên kia im lặng,lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói khànkhàn: “Được!”Vốn dĩ cũng không có gì để nói, tôinhìn di động một lát, đang chuẩn bị cúpmáy.Không ngờ đầu dây bên kia đột nhiêncất tiếng: “Nhớ là phải nhớ anh!”Tôi…Bỗng chốc trái tim đập mạnh, có hơinong nóng, giống như loại ấm áp này đangbao bọc lấy trọn trái tim.“Được!”Tôi nói chuyện, giọng nói cũng khônghiều vì sao dịu dàng hơn một chút.Cúp điện thoại, tôi cũng không thểnào ngủ tiếp, định đến phòng đọc sách.Đêm nay mất ngủ, nhưng bời vì ban ngàyngủ rồi nên bây giờ dù không ngủ nguyênmột đêm cũng không sao.Dì Triệu chăm sóc người khác rất cầnthận, tới biệt thự rất sớm, đã nấu xong bữasáng.Thấy tôi xuống lầu, đã thay quần áomới, còn chỉnh trang tóc tai một chút, bàngập ngừng một lát, nói: “Lát nữa cô muốnra ngoài sao?”Tôi gật đầu: “Chốc nữa có hẹn ngườita, ra ngoài một lát.”“Cần tôi đi theo cô không?” Nhìn cô,bà có hơi lo lắng: “Mắt cô thâm quầng rồi,có phải tối qua thức dậy rồi lại không ngủtiếp đúng không?”Tôi “ừ“ một câu, ăn vài miếng thức ănrồi ra khỏi nhà.Vốn dĩ tôi không định ra ngoài, nhưngMạc Thanh Mây gửi tin nhắn cho tôi, nói côấy đang ở thành phố Giang Ninh, nếu bọntôi đã là bạn bè thì tôi cũng nên cố gắnghoàn thành trách nhiệm của người bạn ởnơi này.Cũng đã nói tới đây rồi thì tôi tất nhiênkhông thề nào từ chối cho được, thế làđồng ý.Trước khi ra ngoài, tôi tìm xung quanhga ra, phát hiện mấy chiếc xe bình thườngđều được đem đi bảo dưỡng cả rồi, mấychiếc xe mới bảo dưỡng đem về đều rấtmực nồi bật.Chần chừ một lát, tôi mờ cửa chiếcMaybach màu đen của Phó Thắng Nam ra,chiếc xe này nhìn bề ngoài rất thôngthường, cũng được xem là khiêm tốn.Có lẽ vì tôi không lái quen cho lắm nênđi đường cũng khá chậm, tốc độ cũng hơirùa bò.Lúc đến chỗ đã hẹn gặp mặt với MạcThanh Mây thì cô ta đã đến rồi.Nhìn thấy tôi, cô ta vẫy vẫy tay.Mạc Thanh Mây là cô chiêu giàu cóchính hiệu đúng nghĩa, nhan sắc và dángngười cũng thuộc hàng xịn, hoàn cảnh giađình tất nhiên càng chẳng cần phải nói.Cô ta lớn hơn tôi một hai tuổi, vẫnchưa kết hôn, là kiều phụ nữ thuộc về côngviệc.Làm việc khôn khéo, quyết đoán cựcngầu.Thấy tôi ngồi xuống, cô ta không nóinhiều, thằng thắn búng tay gọi nhân viênphục vụ, nhìn về phía tôi nói: “Muốn ăn gìthế?”Nhà hàng món Pháp, tôi nhún vai, nhìncô ta nói: “Chưa ăn bao giờ, cô hướng dẫnđi”Cô ta nhướn mày, không dây dưa nữa, nói thằng: “Cá hồi sốt bơ, súp cá hàu, tômhùm chiên, cá cuộn kiều Pháp và một phầnbánh mì nướng vị cam kiểu Pháp.” Ngừngmột chút, cô ta nhấp môi: “Tạm thời lànhững món này, cảm ơn!”Nhân viên phục vụ rời đi, cô ta nhìntôi, vẻ mặt hơi lạnh: “Quầng thâm mắtnặng thế, gần đây có chuyện gì sao?”“Một chút chuyện nhỏ!” Tôi trà lời,ngừng một chút nhìn về phía cô ta nói: “Côtới thành phố Giang Ninh làm việc sao?”Cô ta lắc đầu: “Không phải, nghỉ phépnăm nên ra ngoài chơi một chút, vốn địnhra nước ngoài, nhưng mà nghĩ lại mấy chỗkia đi chán rồi, cũng không còn gì mà đinữa, nên mới tới đây hẹn em đi ăn một bữacơm, trò chuyện với nhau ấy mà.”Tôi nhíu mày: “Chỉ đơn giản thế thôià””Cô ta gật đầu: “Tất nhiên, không phảithế thì cô nghĩ thế nào? Trong cuộc sốngcủa tôi cũng chỉ có ba thứ là cha mẹ, quenbạn bè, kiếm tiền.”Tôi…Định nghĩa cuộc sống của kẻ thắngđúng là khác biệt.Cô ta ăn mặc rất nhã nhặn thoải mái,nhìn tôi nói: “Cô là một trong số nhữngngười bạn tôi quen biết, có cuộc sống khôkhan nhất.”Nói chuyện kiểu này, rất là thằng thắn.Tôi cười cười, không tiếp lời.Thấy tôi cười cười, cô ta nói: “Sảnnghiệp của nhà họ Phó và sản nghiệp củanhà họ Thẩm cũng đủ cho cô yên tâm ănxài cả một đời, nhưng tôi cảm thấy rất kỳlạ, tại sao cô lại sắp xếp cuộc đời mìnhchán nản như thế? Cô dồn hết tất cả côngsức và cuộc sống của mình vào tình yêu vànhững thứ em gọi là thù hận, cô khôngcảm thấy khô khan nhạt nhẽo sao?”Tôi sửng sốt một chút, bỗng chốcngước nhìn cô ta, nhân viên phục vụ mangmón cá cuộn kiều Pháp lên, cô ta bèn kếtthúc câu chuyện ở đây, rất tự nhiên nói:“Thử đi!”Tôi nếm thử một chút, mùi vị rất ngon,sở dĩ thức ăn Pháp nồi tiếng thế giới nhưvậy, phần lớn là vì nó dùng nguyên liệu rấtphong phú, món ăn khéo léo tỉ mỉ.“Sao nào?” Cô ta nhướn mi, vẻ mặthào hứng.Dường như tôi lại thấy hình ảnh chínhmình khi vừa mới tốt nghiệp đại học, lúc ấykhông được xem là dư dà, tôi và Vũ Linh sẽtrang điểm thật xinh đẹp, cuối tuần dẫnnhau chạy vòng khắp cả thành phố GiangNinh, thậm chí đi đến những thành phốác nữa.Nếm thử món ăn ngon nhất và nhìnngắm khung cảnh đẹp nhất, khi đó nghĩrằng, đợi sau này có tiền rồi thì phải đi hếttất cả những thành phố trên thế giới thămthú một chút, phải một lần trong đời đượcăn hết tất cả những đặc sản trong cácthành phố .“Nước sốt hơi béo.” Tôi mð miệng,trong lòng không khỏi cảm thấy rất nhẹnhõm.Nhân viên phục vụ bưng lên một phầnSorbet, cô ta nhướn mi, cười nhạt: “Thửđi!”Tôi uống thử một hớp, cô ta cười nói:“Ăn món Pháp chủ yếu là hường thụ trảinghiệm kiểu cách của giới quý tộc, thôngthường sau khi chúng ta ăn món chính đầutiên xong, phục vụ sẽ đem một phầnSorbet lên, món Sorbet này được pha chếtừ nước trái cây và rượu Sâm-panh, ngoạitrừ hương vị nhẹ nhàng ra thì còn gópphần làm tăng thêm sự thèm ăn đối vớimón ăn tiếp theo.”Đúng là như cô ta nói, mùi vị thật sựrất ngon, hơn nữa còn có tác dụng khai vị.Tôi nhìn cô ta, cười nhàn nhạt, cảmxúc cũng thả lỏng hơn rất nhiều: “Nếu chỉvì giới thiệu với tôi đặc điểm của món Phápthì cô cũng sẽ không đi xa tới vậy.”Cô ta nhún vai, chậc một tiếng, nói:“Thầm Xuân Hinh, cô luôn suy nghĩ rấtphức tạp về người khác, chúng tôi khôngcó nhiều mục đích như vậy đâu, lý do tôitới gặp cô thật sự rất đơn giản, chỉ vì tôimuốn ăn một bữa cơm với cô mà thôi.”
Chương 297: Người đàn ông thần bí (9)
Nghe thấy tiếng động trong phòng
ngủ, bà vội vàng chạy lên lầu, bưng một ít
thức ăn tới, nhìn tôi nói: “May mà cô tỉnh
rồi, có đói không? Ông chủ gọi điện thoại
về nói là có một chút chuyện chậm trễ, biết
cô ngủ rồi nên nói tôi chờ cô thức dậy, bảo
cô ăn chút gì đó.”
Ngủ tận mấy tiếng nên tôi rất tỉnh táo,
nhìn bầu trời ở bên ngoài, đã tối rồi, đồng
hồ trên tường đã chỉ đúng một giờ sáng.
Vừa mới thức dậy nên tôi cũng không
ăn được, tôi nhìn dì Triệu nói: “Dì Triệu, dì
cứ đề đồ ở đây đi, một lát nữa rồi tôi ăn,
thời gian không còn sớm nữa, dì đi nghỉ
ngơi trước đi.”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Dì Triệu đã lớn tuổi, cũng đã hơi buồn
ngủ, dặn dò tôi phải nhớ ăn thức ăn sau đó
đi xuống lầu.
Tôi ngồi trên giường, tinh thần thì tỉnh
táo, nhưng không khỏi hơi hơi hối hận, ngủ
một giấc dài như vậy, bây giờ là đêm rồi,
không thể nào ngủ tiếp nữa.
Nói thế thì, đêm nay lại phải mất ngủ
nữa rồi.
Chuông điện thoại reo lên, là Phó
Thắng Nam gọi điện thoại tới.
Tôi bắt máy, giọng nói cũng dịu đi vài
phần: “Em vừa thức dậy.”
“Ừm!” Giọng nói của anh khàn khàn,
nhưng mà nghe lại cực kỳ êm tai: “Lát nữa
ăn chút gì đi, không ngủ được cũng không
sao, vừa hay lúc này anh cũng không bận
việc gì, có thể nói chuyện với em một lát.
Tôi gật đầu: “Dạ!”
“Chắc anh còn phải ở lại nước Mỹ bên
này mấy ngày nữa, em ð nhà phải ngoan
ngoãn ăn cơm, đừng thức khuya, kêu John
dẫn Tuệ Minh qua chơi với em.”
“Dạ!”
“Chắc mấy hôm nay chú ba và Thẩm
Minh Thành cũng không có ở thành phố
Giang Ninh, em có chuyện gì thì gọi điện
thoại cho Trần Húc Diệu, cậu ta sẽ giúp
em”
“Dạ!”
Phó Thắng Nam: “…”
Vốn dĩ tôi cũng kiệm lời, lúc này anh
không nói chuyện, trong một thời gian
ngắn tôi cũng không tìm được chuyện gì
đề nói.
Cứ thế im lặng nửa phút, tôi nghĩ một
lát, mới mỡ miệng nói: “Anh về sớm một
chút.”
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng,
lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói khàn
khàn: “Được!”
Vốn dĩ cũng không có gì để nói, tôi
nhìn di động một lát, đang chuẩn bị cúp
máy.
Không ngờ đầu dây bên kia đột nhiên
cất tiếng: “Nhớ là phải nhớ anh!”
Tôi…
Bỗng chốc trái tim đập mạnh, có hơi
nong nóng, giống như loại ấm áp này đang
bao bọc lấy trọn trái tim.
“Được!”
Tôi nói chuyện, giọng nói cũng không
hiều vì sao dịu dàng hơn một chút.
Cúp điện thoại, tôi cũng không thể
nào ngủ tiếp, định đến phòng đọc sách.
Đêm nay mất ngủ, nhưng bời vì ban ngày
ngủ rồi nên bây giờ dù không ngủ nguyên
một đêm cũng không sao.
Dì Triệu chăm sóc người khác rất cần
thận, tới biệt thự rất sớm, đã nấu xong bữa
sáng.
Thấy tôi xuống lầu, đã thay quần áo
mới, còn chỉnh trang tóc tai một chút, bà
ngập ngừng một lát, nói: “Lát nữa cô muốn
ra ngoài sao?”
Tôi gật đầu: “Chốc nữa có hẹn người
ta, ra ngoài một lát.”
“Cần tôi đi theo cô không?” Nhìn cô,
bà có hơi lo lắng: “Mắt cô thâm quầng rồi,
có phải tối qua thức dậy rồi lại không ngủ
tiếp đúng không?”
Tôi “ừ“ một câu, ăn vài miếng thức ăn
rồi ra khỏi nhà.
Vốn dĩ tôi không định ra ngoài, nhưng
Mạc Thanh Mây gửi tin nhắn cho tôi, nói cô
ấy đang ở thành phố Giang Ninh, nếu bọn
tôi đã là bạn bè thì tôi cũng nên cố gắng
hoàn thành trách nhiệm của người bạn ở
nơi này.
Cũng đã nói tới đây rồi thì tôi tất nhiên
không thề nào từ chối cho được, thế là
đồng ý.
Trước khi ra ngoài, tôi tìm xung quanh
ga ra, phát hiện mấy chiếc xe bình thường
đều được đem đi bảo dưỡng cả rồi, mấy
chiếc xe mới bảo dưỡng đem về đều rất
mực nồi bật.
Chần chừ một lát, tôi mờ cửa chiếc
Maybach màu đen của Phó Thắng Nam ra,
chiếc xe này nhìn bề ngoài rất thông
thường, cũng được xem là khiêm tốn.
Có lẽ vì tôi không lái quen cho lắm nên
đi đường cũng khá chậm, tốc độ cũng hơi
rùa bò.
Lúc đến chỗ đã hẹn gặp mặt với Mạc
Thanh Mây thì cô ta đã đến rồi.
Nhìn thấy tôi, cô ta vẫy vẫy tay.
Mạc Thanh Mây là cô chiêu giàu có
chính hiệu đúng nghĩa, nhan sắc và dáng
người cũng thuộc hàng xịn, hoàn cảnh gia
đình tất nhiên càng chẳng cần phải nói.
Cô ta lớn hơn tôi một hai tuổi, vẫn
chưa kết hôn, là kiều phụ nữ thuộc về công
việc.
Làm việc khôn khéo, quyết đoán cực
ngầu.
Thấy tôi ngồi xuống, cô ta không nói
nhiều, thằng thắn búng tay gọi nhân viên
phục vụ, nhìn về phía tôi nói: “Muốn ăn gì
thế?”
Nhà hàng món Pháp, tôi nhún vai, nhìn
cô ta nói: “Chưa ăn bao giờ, cô hướng dẫn
đi”
Cô ta nhướn mày, không dây dưa nữa,
nói thằng: “Cá hồi sốt bơ, súp cá hàu, tôm
hùm chiên, cá cuộn kiều Pháp và một phần
bánh mì nướng vị cam kiểu Pháp.” Ngừng
một chút, cô ta nhấp môi: “Tạm thời là
những món này, cảm ơn!”
Nhân viên phục vụ rời đi, cô ta nhìn
tôi, vẻ mặt hơi lạnh: “Quầng thâm mắt
nặng thế, gần đây có chuyện gì sao?”
“Một chút chuyện nhỏ!” Tôi trà lời,
ngừng một chút nhìn về phía cô ta nói: “Cô
tới thành phố Giang Ninh làm việc sao?”
Cô ta lắc đầu: “Không phải, nghỉ phép
năm nên ra ngoài chơi một chút, vốn định
ra nước ngoài, nhưng mà nghĩ lại mấy chỗ
kia đi chán rồi, cũng không còn gì mà đi
nữa, nên mới tới đây hẹn em đi ăn một bữa
cơm, trò chuyện với nhau ấy mà.”
Tôi nhíu mày: “Chỉ đơn giản thế thôi
à””
Cô ta gật đầu: “Tất nhiên, không phải
thế thì cô nghĩ thế nào? Trong cuộc sống
của tôi cũng chỉ có ba thứ là cha mẹ, quen
bạn bè, kiếm tiền.”
Tôi…
Định nghĩa cuộc sống của kẻ thắng
đúng là khác biệt.
Cô ta ăn mặc rất nhã nhặn thoải mái,
nhìn tôi nói: “Cô là một trong số những
người bạn tôi quen biết, có cuộc sống khô
khan nhất.”
Nói chuyện kiểu này, rất là thằng thắn.
Tôi cười cười, không tiếp lời.
Thấy tôi cười cười, cô ta nói: “Sản
nghiệp của nhà họ Phó và sản nghiệp của
nhà họ Thẩm cũng đủ cho cô yên tâm ăn
xài cả một đời, nhưng tôi cảm thấy rất kỳ
lạ, tại sao cô lại sắp xếp cuộc đời mình
chán nản như thế? Cô dồn hết tất cả công
sức và cuộc sống của mình vào tình yêu và
những thứ em gọi là thù hận, cô không
cảm thấy khô khan nhạt nhẽo sao?”
Tôi sửng sốt một chút, bỗng chốc
ngước nhìn cô ta, nhân viên phục vụ mang
món cá cuộn kiều Pháp lên, cô ta bèn kết
thúc câu chuyện ở đây, rất tự nhiên nói:
“Thử đi!”
Tôi nếm thử một chút, mùi vị rất ngon,
sở dĩ thức ăn Pháp nồi tiếng thế giới như
vậy, phần lớn là vì nó dùng nguyên liệu rất
phong phú, món ăn khéo léo tỉ mỉ.
“Sao nào?” Cô ta nhướn mi, vẻ mặt
hào hứng.
Dường như tôi lại thấy hình ảnh chính
mình khi vừa mới tốt nghiệp đại học, lúc ấy
không được xem là dư dà, tôi và Vũ Linh sẽ
trang điểm thật xinh đẹp, cuối tuần dẫn
nhau chạy vòng khắp cả thành phố Giang
Ninh, thậm chí đi đến những thành phố
ác nữa.
Nếm thử món ăn ngon nhất và nhìn
ngắm khung cảnh đẹp nhất, khi đó nghĩ
rằng, đợi sau này có tiền rồi thì phải đi hết
tất cả những thành phố trên thế giới thăm
thú một chút, phải một lần trong đời được
ăn hết tất cả những đặc sản trong các
thành phố .
“Nước sốt hơi béo.” Tôi mð miệng,
trong lòng không khỏi cảm thấy rất nhẹ
nhõm.
Nhân viên phục vụ bưng lên một phần
Sorbet, cô ta nhướn mi, cười nhạt: “Thử
đi!”
Tôi uống thử một hớp, cô ta cười nói:
“Ăn món Pháp chủ yếu là hường thụ trải
nghiệm kiểu cách của giới quý tộc, thông
thường sau khi chúng ta ăn món chính đầu
tiên xong, phục vụ sẽ đem một phần
Sorbet lên, món Sorbet này được pha chế
từ nước trái cây và rượu Sâm-panh, ngoại
trừ hương vị nhẹ nhàng ra thì còn góp
phần làm tăng thêm sự thèm ăn đối với
món ăn tiếp theo.”
Đúng là như cô ta nói, mùi vị thật sự
rất ngon, hơn nữa còn có tác dụng khai vị.
Tôi nhìn cô ta, cười nhàn nhạt, cảm
xúc cũng thả lỏng hơn rất nhiều: “Nếu chỉ
vì giới thiệu với tôi đặc điểm của món Pháp
thì cô cũng sẽ không đi xa tới vậy.”
Cô ta nhún vai, chậc một tiếng, nói:
“Thầm Xuân Hinh, cô luôn suy nghĩ rất
phức tạp về người khác, chúng tôi không
có nhiều mục đích như vậy đâu, lý do tôi
tới gặp cô thật sự rất đơn giản, chỉ vì tôi
muốn ăn một bữa cơm với cô mà thôi.”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 297: Người đàn ông thần bí (9) Nghe thấy tiếng động trong phòngngủ, bà vội vàng chạy lên lầu, bưng một ítthức ăn tới, nhìn tôi nói: “May mà cô tỉnhrồi, có đói không? Ông chủ gọi điện thoạivề nói là có một chút chuyện chậm trễ, biếtcô ngủ rồi nên nói tôi chờ cô thức dậy, bảocô ăn chút gì đó.”Ngủ tận mấy tiếng nên tôi rất tỉnh táo,nhìn bầu trời ở bên ngoài, đã tối rồi, đồnghồ trên tường đã chỉ đúng một giờ sáng.Vừa mới thức dậy nên tôi cũng khôngăn được, tôi nhìn dì Triệu nói: “Dì Triệu, dìcứ đề đồ ở đây đi, một lát nữa rồi tôi ăn,thời gian không còn sớm nữa, dì đi nghỉngơi trước đi.”Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.Dì Triệu đã lớn tuổi, cũng đã hơi buồnngủ, dặn dò tôi phải nhớ ăn thức ăn sau đóđi xuống lầu.Tôi ngồi trên giường, tinh thần thì tỉnhtáo, nhưng không khỏi hơi hơi hối hận, ngủmột giấc dài như vậy, bây giờ là đêm rồi,không thể nào ngủ tiếp nữa.Nói thế thì, đêm nay lại phải mất ngủnữa rồi.Chuông điện thoại reo lên, là PhóThắng Nam gọi điện thoại tới.Tôi bắt máy, giọng nói cũng dịu đi vàiphần: “Em vừa thức dậy.”“Ừm!” Giọng nói của anh khàn khàn,nhưng mà nghe lại cực kỳ êm tai: “Lát nữaăn chút gì đi, không ngủ được cũng khôngsao, vừa hay lúc này anh cũng không bậnviệc gì, có thể nói chuyện với em một lát.Tôi gật đầu: “Dạ!”“Chắc anh còn phải ở lại nước Mỹ bênnày mấy ngày nữa, em ð nhà phải ngoanngoãn ăn cơm, đừng thức khuya, kêu Johndẫn Tuệ Minh qua chơi với em.”“Dạ!”“Chắc mấy hôm nay chú ba và ThẩmMinh Thành cũng không có ở thành phốGiang Ninh, em có chuyện gì thì gọi điệnthoại cho Trần Húc Diệu, cậu ta sẽ giúpem”“Dạ!”Phó Thắng Nam: “…”Vốn dĩ tôi cũng kiệm lời, lúc này anhkhông nói chuyện, trong một thời gianngắn tôi cũng không tìm được chuyện gìđề nói.Cứ thế im lặng nửa phút, tôi nghĩ mộtlát, mới mỡ miệng nói: “Anh về sớm mộtchút.”Đầu dây điện thoại bên kia im lặng,lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói khànkhàn: “Được!”Vốn dĩ cũng không có gì để nói, tôinhìn di động một lát, đang chuẩn bị cúpmáy.Không ngờ đầu dây bên kia đột nhiêncất tiếng: “Nhớ là phải nhớ anh!”Tôi…Bỗng chốc trái tim đập mạnh, có hơinong nóng, giống như loại ấm áp này đangbao bọc lấy trọn trái tim.“Được!”Tôi nói chuyện, giọng nói cũng khônghiều vì sao dịu dàng hơn một chút.Cúp điện thoại, tôi cũng không thểnào ngủ tiếp, định đến phòng đọc sách.Đêm nay mất ngủ, nhưng bời vì ban ngàyngủ rồi nên bây giờ dù không ngủ nguyênmột đêm cũng không sao.Dì Triệu chăm sóc người khác rất cầnthận, tới biệt thự rất sớm, đã nấu xong bữasáng.Thấy tôi xuống lầu, đã thay quần áomới, còn chỉnh trang tóc tai một chút, bàngập ngừng một lát, nói: “Lát nữa cô muốnra ngoài sao?”Tôi gật đầu: “Chốc nữa có hẹn ngườita, ra ngoài một lát.”“Cần tôi đi theo cô không?” Nhìn cô,bà có hơi lo lắng: “Mắt cô thâm quầng rồi,có phải tối qua thức dậy rồi lại không ngủtiếp đúng không?”Tôi “ừ“ một câu, ăn vài miếng thức ănrồi ra khỏi nhà.Vốn dĩ tôi không định ra ngoài, nhưngMạc Thanh Mây gửi tin nhắn cho tôi, nói côấy đang ở thành phố Giang Ninh, nếu bọntôi đã là bạn bè thì tôi cũng nên cố gắnghoàn thành trách nhiệm của người bạn ởnơi này.Cũng đã nói tới đây rồi thì tôi tất nhiênkhông thề nào từ chối cho được, thế làđồng ý.Trước khi ra ngoài, tôi tìm xung quanhga ra, phát hiện mấy chiếc xe bình thườngđều được đem đi bảo dưỡng cả rồi, mấychiếc xe mới bảo dưỡng đem về đều rấtmực nồi bật.Chần chừ một lát, tôi mờ cửa chiếcMaybach màu đen của Phó Thắng Nam ra,chiếc xe này nhìn bề ngoài rất thôngthường, cũng được xem là khiêm tốn.Có lẽ vì tôi không lái quen cho lắm nênđi đường cũng khá chậm, tốc độ cũng hơirùa bò.Lúc đến chỗ đã hẹn gặp mặt với MạcThanh Mây thì cô ta đã đến rồi.Nhìn thấy tôi, cô ta vẫy vẫy tay.Mạc Thanh Mây là cô chiêu giàu cóchính hiệu đúng nghĩa, nhan sắc và dángngười cũng thuộc hàng xịn, hoàn cảnh giađình tất nhiên càng chẳng cần phải nói.Cô ta lớn hơn tôi một hai tuổi, vẫnchưa kết hôn, là kiều phụ nữ thuộc về côngviệc.Làm việc khôn khéo, quyết đoán cựcngầu.Thấy tôi ngồi xuống, cô ta không nóinhiều, thằng thắn búng tay gọi nhân viênphục vụ, nhìn về phía tôi nói: “Muốn ăn gìthế?”Nhà hàng món Pháp, tôi nhún vai, nhìncô ta nói: “Chưa ăn bao giờ, cô hướng dẫnđi”Cô ta nhướn mày, không dây dưa nữa, nói thằng: “Cá hồi sốt bơ, súp cá hàu, tômhùm chiên, cá cuộn kiều Pháp và một phầnbánh mì nướng vị cam kiểu Pháp.” Ngừngmột chút, cô ta nhấp môi: “Tạm thời lànhững món này, cảm ơn!”Nhân viên phục vụ rời đi, cô ta nhìntôi, vẻ mặt hơi lạnh: “Quầng thâm mắtnặng thế, gần đây có chuyện gì sao?”“Một chút chuyện nhỏ!” Tôi trà lời,ngừng một chút nhìn về phía cô ta nói: “Côtới thành phố Giang Ninh làm việc sao?”Cô ta lắc đầu: “Không phải, nghỉ phépnăm nên ra ngoài chơi một chút, vốn địnhra nước ngoài, nhưng mà nghĩ lại mấy chỗkia đi chán rồi, cũng không còn gì mà đinữa, nên mới tới đây hẹn em đi ăn một bữacơm, trò chuyện với nhau ấy mà.”Tôi nhíu mày: “Chỉ đơn giản thế thôià””Cô ta gật đầu: “Tất nhiên, không phảithế thì cô nghĩ thế nào? Trong cuộc sốngcủa tôi cũng chỉ có ba thứ là cha mẹ, quenbạn bè, kiếm tiền.”Tôi…Định nghĩa cuộc sống của kẻ thắngđúng là khác biệt.Cô ta ăn mặc rất nhã nhặn thoải mái,nhìn tôi nói: “Cô là một trong số nhữngngười bạn tôi quen biết, có cuộc sống khôkhan nhất.”Nói chuyện kiểu này, rất là thằng thắn.Tôi cười cười, không tiếp lời.Thấy tôi cười cười, cô ta nói: “Sảnnghiệp của nhà họ Phó và sản nghiệp củanhà họ Thẩm cũng đủ cho cô yên tâm ănxài cả một đời, nhưng tôi cảm thấy rất kỳlạ, tại sao cô lại sắp xếp cuộc đời mìnhchán nản như thế? Cô dồn hết tất cả côngsức và cuộc sống của mình vào tình yêu vànhững thứ em gọi là thù hận, cô khôngcảm thấy khô khan nhạt nhẽo sao?”Tôi sửng sốt một chút, bỗng chốcngước nhìn cô ta, nhân viên phục vụ mangmón cá cuộn kiều Pháp lên, cô ta bèn kếtthúc câu chuyện ở đây, rất tự nhiên nói:“Thử đi!”Tôi nếm thử một chút, mùi vị rất ngon,sở dĩ thức ăn Pháp nồi tiếng thế giới nhưvậy, phần lớn là vì nó dùng nguyên liệu rấtphong phú, món ăn khéo léo tỉ mỉ.“Sao nào?” Cô ta nhướn mi, vẻ mặthào hứng.Dường như tôi lại thấy hình ảnh chínhmình khi vừa mới tốt nghiệp đại học, lúc ấykhông được xem là dư dà, tôi và Vũ Linh sẽtrang điểm thật xinh đẹp, cuối tuần dẫnnhau chạy vòng khắp cả thành phố GiangNinh, thậm chí đi đến những thành phốác nữa.Nếm thử món ăn ngon nhất và nhìnngắm khung cảnh đẹp nhất, khi đó nghĩrằng, đợi sau này có tiền rồi thì phải đi hếttất cả những thành phố trên thế giới thămthú một chút, phải một lần trong đời đượcăn hết tất cả những đặc sản trong cácthành phố .“Nước sốt hơi béo.” Tôi mð miệng,trong lòng không khỏi cảm thấy rất nhẹnhõm.Nhân viên phục vụ bưng lên một phầnSorbet, cô ta nhướn mi, cười nhạt: “Thửđi!”Tôi uống thử một hớp, cô ta cười nói:“Ăn món Pháp chủ yếu là hường thụ trảinghiệm kiểu cách của giới quý tộc, thôngthường sau khi chúng ta ăn món chính đầutiên xong, phục vụ sẽ đem một phầnSorbet lên, món Sorbet này được pha chếtừ nước trái cây và rượu Sâm-panh, ngoạitrừ hương vị nhẹ nhàng ra thì còn gópphần làm tăng thêm sự thèm ăn đối vớimón ăn tiếp theo.”Đúng là như cô ta nói, mùi vị thật sựrất ngon, hơn nữa còn có tác dụng khai vị.Tôi nhìn cô ta, cười nhàn nhạt, cảmxúc cũng thả lỏng hơn rất nhiều: “Nếu chỉvì giới thiệu với tôi đặc điểm của món Phápthì cô cũng sẽ không đi xa tới vậy.”Cô ta nhún vai, chậc một tiếng, nói:“Thầm Xuân Hinh, cô luôn suy nghĩ rấtphức tạp về người khác, chúng tôi khôngcó nhiều mục đích như vậy đâu, lý do tôitới gặp cô thật sự rất đơn giản, chỉ vì tôimuốn ăn một bữa cơm với cô mà thôi.”