Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 296
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 296: Người đàn ông thần bí (8) Nói rồi anh đứng dậy đi xuống dưới.Tôi ngây ngốc, nhất thời chẳng biếtnói gì.Đến tận buổi tối Phó Thắng Nam mớitrờ về, John đã đưa Tuệ Minh đi rồi, tôinằm một lúc lâu cũng không thể ngủ được.Khi anh quay về đã là rạng sáng, thấytôi vẫn còn chưa ngủ, anh hơi cau mày:“Còn chưa ngủ?”“Muốn ngủ lắm.”Anh “ừ” một tiếng rồi lại nói: “Thế thìmau tắt đèn ngủ đi!”Anh đi đến bên tôi, đặt một nụ hôn lêntrán tôi, động tác rất nhẹ nhàng và chậmrãi.Giọng anh trầm trầm: “Anh phải đi mộtchuyến, chắc phải đến Mĩ, chiều mai sẽ về.Em ngủ ngoan đi, dì Triệu đến rồi, muốn ăngì thì nói với bà ấy. Ngủ ngoan đi, đừng cóthức đêm, nếu không đến lúc anh về sẽcưỡng chế mang em đến bệnh viện đấy.”“Sao thế? Giờ cũng muộn lắm rồi mà,sao còn phải đi Mĩ?”Anh vuốt tóc rồi, dịu giọng đáp lời:“Có chút chuyện, qua đó một chuyến là ổnrồi.”Tôi nhíu mày, bình thường nếu khôngphải chuyện lớn gì thì chắc anh cũngkhông bỏ công đến dặn dò tôi mà chỉ gửitin là đủ. Hôm nay, anh cố ý trở về nói vớitôi thì có thể chắc tám phần là chuyện kháquan trọng.Tôi kéo anh lại, mờ miệng nói: “Rốtcuộc là có chuyện gì?”Anh mỉm cười, hôn lên trán tôi một cái:“Không nỡ để anh đi thế này thì phảichuẩn bị quà tiễn anh chứ hả?”Tôi…“Phó Thắng Nam, cái đồ lưu manhnhà anh!”Anh cười: “Anh là chồng em nênkhông tính là lưu manh được. Em ở nhàchăm sóc cơ thể cho tốt, đợi anh về phảibồi thường đủ cho anh!”Tên đàn ông này thật là, sao có thểbình tĩnh nói ra những lời vậy chứ.Thấy tôi đỏ mặt, anh cũng khôngnhiều lời nữa mà chỉ nói: “Cảnh Thần đangđợi anh dưới nhà, nghỉ ngơi đi, đợi anhquay về!”Anh cầm theo áo khoác và vài thứ đồđơn giản khác rồi đi ra ngoài, tôi vốn cũngđịnh chạy theo, tiễn anh xuống dưới nhà.Lại bị anh ấn ngược lại giường: “Nghỉngơi cho khỏe đi, nghe lời!”Không bao lâu sau khi anh xuống dướitầng, tiếng động cơ truyền đến, rồi xe cũngchạy đi xa.Tôi nằm trên giường, đúng như bảnthân nghĩ, không thể nào chợp mắt nồi,nhất là khi Phó Thắng Nam không có đâythì tôi càng không thể ngủ được.Cứ chịu đựng như vậy đến lúc trờisáng, tôi thức dậy, cả người lảo đảo, đi vàibước đã thấy đầu óc choáng váng.Dì Triệu đang dọn dẹp trong bếp thấytôi xiêu vẹo bước ra liền vội vàng chạy tớiđỡ tôi.“Xuân Hinh, có phải tối hôm qua cô bịmất ngủ đúng không, sao dưới mắt lại cóquầng thâm lớn thế này?Tôi xoa trán, bả vai với eo đều nhứcmỏi vô cùng. Tôi ngồi xuống ghế nhìn dìTriệu đáp: “Dì Triệu, dì rót giúp tôi một cốcnước đi.”Bà gật đầu liên tục, đưa nước cho tôi.Nhìn tôi uống được mấy ngụm, bà lại nói:“Chốc nữa tôi sẽ nấu cháo cho cô, cô ănxong rồi về phòng nghỉ cho khỏe đi. Nếuthấy không ồn thì đề tôi đưa cô đi viện.”Bả vai tôi vô cùng đau nhức, chắc làhệ quả của việc nghỉ không đủ. Tôi nhẹ gậtđầu.Tôi lấy điện thoại di động ra gọi choHoàng Nhược Vi, chỉ sau vài tiếng tút tútbên kia đã nhấc máy.“Tổng giám đốc Thẩm, có lẽ khoảngmột tiếng nữa tôi sẽ đến, trong nhà cóchuyện nên chắc sẽ trễ một chút.Hôm qua tôi vốn đã hẹn gặp cô ấynhưng vì lí do sức khỏe mà cứ trì hoãn mãi.Tôi hít một hơi sâu rồi đáp lại qua điệnthoại: “Hôm nay tôi không đi được, chắc làcô phải qua chung cư Sơn Thủy mộtchuyến rồi.”Cô ấy dừng lại vài giây rồi gật đầu:“Được!”“Lúc cô đến, tiện thể chạy qua bệnhviện lấy cho tôi mấy viên thuốc ngủ đemđến đấy.”“Sao thế?”“Dạo này bị mất ngủ!” Cứ tiếp tục chịuđựng như thế này cũng không phải làcách.Cô ấy lại yên lặng một lúc rồi đáp: “Bamươi phút nữa tôi đến.”Sau khi cúp điện thoại, dì Triệu đã nấuít cháo, nhìn tôi không có tinh thần, bà cóphần lo lắng hỏi: “Hay là tôi đưa cô đếnbệnh viện kiểm tra một chút nhé?”Tôi lắc đầu: “Không cần!” Hệ quả củaviệc ngủ không đủ như vậy, bác sĩ có tratới tra lui cũng chỉ bảo phải nghỉ ngơi chotốt, còn những chuyện khác đều khôngsao đâu.Yên lặng một hồi, tôi nhìn dì Triệu nói:“Phải rồi, lát nữa có một người bạn của tôimuốn qua đây, buồi trưa dì chuẩn bị ít tráicây với bánh ngọt nhé.”Bà gật đầu đề cho tôi ăn xong bữasáng.Vì ngủ không đủ giấc nên tôi cũngchẳng nuốt trôi nồi thứ gì, chỉ ăn được vàimiếng đã chẳng còn muốn ăn thêm nữa.Vậy nên tôi dứt khoát ra phòng kháchxem tỉ vi luôn. Khi Hoàng Nhược Vi đến,trông thấy vành mắt đen thui của tôi, cô ấycũng hết hồn nói: “Chẳng phải gần đây đãđỡ hơn nhiều rồi sao? Sao lại thế này?”Tôi xoa xoa trán, đáp lời cô ấy: “ThắngNam nói trụ sð chính ð thủ đô sắp tuyểnthư kí, cô có hứng thú không?”Cô ấy sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Thư kítổng giám đốc á? Không phải tổng giámđốc Phó đã có Trần Văn Nghĩa giúp rồisao? Mà hình như tồng giám đốc Phó vẫnluôn không dùng đến nữ thư kí mà.”Tôi uống một ngụm nước, đầu ongong: “Năm sau công ty muốn phát triển, cómấy chuyện nhỏ nhặt Trần Văn Nghĩakhông lo được. Dù gì cô vẫn đang rảnh rỗið tập đoàn Phó Thiên, cũng hiểu rõ tínhtình anh ấy rồi, đi theo anh ấy làm việccũng sẽ thuận lợi hơn!”Cô ấy không hiểu: “Tổng giám đốcThẩm, công việc của cô ở tập đoàn CốNghĩa cũng không quá bận rộn, sao côông trực tiếp về tập đoàn Phó Thiên trợgiúp chứ?”“Quả thật, bây giờ tôi không cần quáđể tâm đến tập đoàn Cố Nghĩa nữa nhưngtôi cũng sẽ không về bên tập đoàn PhóThiên. Tôi tự có quyết định của mình, tấtnhiên là nếu cô không đồng ý có thể từchối!”Cô ấy lắc đầu: “Không phải tôi khôngbằng lòng, công việc của tôi ð nhà họ Mạcnói thẳng ra là còn kém cả lễ tân. Có thể vềtập đoàn Phó Thiên trờ thành thư kí tổnggiám đốc, đối với tôi mà nói là chuyện rấtmay mắn, nhưng tổng giám đốc Thẩm à,nhà họ Mạc không muốn tôi…”“Không sao đâu!” Chuyện nên làm tôiđã làm rồi, nên trừng phạt cũng trừng phạtrồi.Cũng đã qua hết một năm rồi, mọi thứcũng nên bắt đầu lại lần nữa.Nghe tôi nói chắc chắn như vậy, cô ấymấy tuổi, tổng giám đốc Trịnh có thích mộtcô bé, cô bé ấy là em họ của tổng giámđốc Phó. Về sau chẳng biết tại vì sao màcô bé ấy lại nhảy lầu tự sát. Chuyện này đãqua lâu rồi, bên nhà họ Phó không cho ainhắc đến nữa nên chuyện đó cũng cứ thếtrôi qua. Có thể tổng giám đốc Trịnh vẫnkhông quên nổi chuyện này nên vẫn muốntạo ra chút phiền phức trong công việc chotổng giám đốc Phó.”Tôi cau mày: “Tạo ra chút phiền phứclà sao?” Tình cảm của thời trẻ dại nếu tínhlại thì chắc cũng qua mười mấy năm rồi.Huống hồ, em họ á? Không phải chúhai nhà họ Phó không có con cháu haysao?Sao lại thế?Làm sao mà chuyện này bàn đến bànlui lại thành phức tạp vậy.Cô ấy ừ nhẹ, ngừng mấy giây rồi lạinhìn tôi nói: “Gần đây tôi cũng nhìn quaLâm Diên rồi, dường như ngoài tổng giámđốc Trịnh ra, cô ta chẳng liên lạc với bất cứngười nào khác nữa. Thế nhưng, lúc trước,cô ta có đến thủ đô một chuyến, cụ thề đểlàm gì thì tôi cũng không rõ.”“Cuối năm rồi còn đến thủ đô sao?”Cô ấy gật đầu: “Chắc hẳn là cô ta đãtừng liên lạc với nhà họ Cố, lúc trước hìnhnhư Cố Diệc Hàn có một người trợ lý tên làLâm Gia Hân.”Tôi khẽ “ừ“ một tiếng. Dì Triệu đã nấuxong cơm rồi, lúc ăn cơm tôi uống thuốcngủ, đợi ăn xong thuốc cũng có tác dụng,tôi đi thằng về phòng luôn.Có cảm giác như tôi đã ngủ đến tậnrạng sáng hôm sau mới thức giấc, còn dìTriệu có vẻ vẫn luôn đới tôi tỉnh lại.
Chương 296: Người đàn ông thần bí (8)
Nói rồi anh đứng dậy đi xuống dưới.
Tôi ngây ngốc, nhất thời chẳng biết
nói gì.
Đến tận buổi tối Phó Thắng Nam mới
trờ về, John đã đưa Tuệ Minh đi rồi, tôi
nằm một lúc lâu cũng không thể ngủ được.
Khi anh quay về đã là rạng sáng, thấy
tôi vẫn còn chưa ngủ, anh hơi cau mày:
“Còn chưa ngủ?”
“Muốn ngủ lắm.”
Anh “ừ” một tiếng rồi lại nói: “Thế thì
mau tắt đèn ngủ đi!”
Anh đi đến bên tôi, đặt một nụ hôn lên
trán tôi, động tác rất nhẹ nhàng và chậm
rãi.
Giọng anh trầm trầm: “Anh phải đi một
chuyến, chắc phải đến Mĩ, chiều mai sẽ về.
Em ngủ ngoan đi, dì Triệu đến rồi, muốn ăn
gì thì nói với bà ấy. Ngủ ngoan đi, đừng có
thức đêm, nếu không đến lúc anh về sẽ
cưỡng chế mang em đến bệnh viện đấy.”
“Sao thế? Giờ cũng muộn lắm rồi mà,
sao còn phải đi Mĩ?”
Anh vuốt tóc rồi, dịu giọng đáp lời:
“Có chút chuyện, qua đó một chuyến là ổn
rồi.”
Tôi nhíu mày, bình thường nếu không
phải chuyện lớn gì thì chắc anh cũng
không bỏ công đến dặn dò tôi mà chỉ gửi
tin là đủ. Hôm nay, anh cố ý trở về nói với
tôi thì có thể chắc tám phần là chuyện khá
quan trọng.
Tôi kéo anh lại, mờ miệng nói: “Rốt
cuộc là có chuyện gì?”
Anh mỉm cười, hôn lên trán tôi một cái:
“Không nỡ để anh đi thế này thì phải
chuẩn bị quà tiễn anh chứ hả?”
Tôi…
“Phó Thắng Nam, cái đồ lưu manh
nhà anh!”
Anh cười: “Anh là chồng em nên
không tính là lưu manh được. Em ở nhà
chăm sóc cơ thể cho tốt, đợi anh về phải
bồi thường đủ cho anh!”
Tên đàn ông này thật là, sao có thể
bình tĩnh nói ra những lời vậy chứ.
Thấy tôi đỏ mặt, anh cũng không
nhiều lời nữa mà chỉ nói: “Cảnh Thần đang
đợi anh dưới nhà, nghỉ ngơi đi, đợi anh
quay về!”
Anh cầm theo áo khoác và vài thứ đồ
đơn giản khác rồi đi ra ngoài, tôi vốn cũng
định chạy theo, tiễn anh xuống dưới nhà.
Lại bị anh ấn ngược lại giường: “Nghỉ
ngơi cho khỏe đi, nghe lời!”
Không bao lâu sau khi anh xuống dưới
tầng, tiếng động cơ truyền đến, rồi xe cũng
chạy đi xa.
Tôi nằm trên giường, đúng như bản
thân nghĩ, không thể nào chợp mắt nồi,
nhất là khi Phó Thắng Nam không có đây
thì tôi càng không thể ngủ được.
Cứ chịu đựng như vậy đến lúc trời
sáng, tôi thức dậy, cả người lảo đảo, đi vài
bước đã thấy đầu óc choáng váng.
Dì Triệu đang dọn dẹp trong bếp thấy
tôi xiêu vẹo bước ra liền vội vàng chạy tới
đỡ tôi.
“Xuân Hinh, có phải tối hôm qua cô bị
mất ngủ đúng không, sao dưới mắt lại có
quầng thâm lớn thế này?
Tôi xoa trán, bả vai với eo đều nhức
mỏi vô cùng. Tôi ngồi xuống ghế nhìn dì
Triệu đáp: “Dì Triệu, dì rót giúp tôi một cốc
nước đi.”
Bà gật đầu liên tục, đưa nước cho tôi.
Nhìn tôi uống được mấy ngụm, bà lại nói:
“Chốc nữa tôi sẽ nấu cháo cho cô, cô ăn
xong rồi về phòng nghỉ cho khỏe đi. Nếu
thấy không ồn thì đề tôi đưa cô đi viện.”
Bả vai tôi vô cùng đau nhức, chắc là
hệ quả của việc nghỉ không đủ. Tôi nhẹ gật
đầu.
Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho
Hoàng Nhược Vi, chỉ sau vài tiếng tút tút
bên kia đã nhấc máy.
“Tổng giám đốc Thẩm, có lẽ khoảng
một tiếng nữa tôi sẽ đến, trong nhà có
chuyện nên chắc sẽ trễ một chút.
Hôm qua tôi vốn đã hẹn gặp cô ấy
nhưng vì lí do sức khỏe mà cứ trì hoãn mãi.
Tôi hít một hơi sâu rồi đáp lại qua điện
thoại: “Hôm nay tôi không đi được, chắc là
cô phải qua chung cư Sơn Thủy một
chuyến rồi.”
Cô ấy dừng lại vài giây rồi gật đầu:
“Được!”
“Lúc cô đến, tiện thể chạy qua bệnh
viện lấy cho tôi mấy viên thuốc ngủ đem
đến đấy.”
“Sao thế?”
“Dạo này bị mất ngủ!” Cứ tiếp tục chịu
đựng như thế này cũng không phải là
cách.
Cô ấy lại yên lặng một lúc rồi đáp: “Ba
mươi phút nữa tôi đến.”
Sau khi cúp điện thoại, dì Triệu đã nấu
ít cháo, nhìn tôi không có tinh thần, bà có
phần lo lắng hỏi: “Hay là tôi đưa cô đến
bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”
Tôi lắc đầu: “Không cần!” Hệ quả của
việc ngủ không đủ như vậy, bác sĩ có tra
tới tra lui cũng chỉ bảo phải nghỉ ngơi cho
tốt, còn những chuyện khác đều không
sao đâu.
Yên lặng một hồi, tôi nhìn dì Triệu nói:
“Phải rồi, lát nữa có một người bạn của tôi
muốn qua đây, buồi trưa dì chuẩn bị ít trái
cây với bánh ngọt nhé.”
Bà gật đầu đề cho tôi ăn xong bữa
sáng.
Vì ngủ không đủ giấc nên tôi cũng
chẳng nuốt trôi nồi thứ gì, chỉ ăn được vài
miếng đã chẳng còn muốn ăn thêm nữa.
Vậy nên tôi dứt khoát ra phòng khách
xem tỉ vi luôn. Khi Hoàng Nhược Vi đến,
trông thấy vành mắt đen thui của tôi, cô ấy
cũng hết hồn nói: “Chẳng phải gần đây đã
đỡ hơn nhiều rồi sao? Sao lại thế này?”
Tôi xoa xoa trán, đáp lời cô ấy: “Thắng
Nam nói trụ sð chính ð thủ đô sắp tuyển
thư kí, cô có hứng thú không?”
Cô ấy sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Thư kí
tổng giám đốc á? Không phải tổng giám
đốc Phó đã có Trần Văn Nghĩa giúp rồi
sao? Mà hình như tồng giám đốc Phó vẫn
luôn không dùng đến nữ thư kí mà.”
Tôi uống một ngụm nước, đầu ong
ong: “Năm sau công ty muốn phát triển, có
mấy chuyện nhỏ nhặt Trần Văn Nghĩa
không lo được. Dù gì cô vẫn đang rảnh rỗi
ð tập đoàn Phó Thiên, cũng hiểu rõ tính
tình anh ấy rồi, đi theo anh ấy làm việc
cũng sẽ thuận lợi hơn!”
Cô ấy không hiểu: “Tổng giám đốc
Thẩm, công việc của cô ở tập đoàn Cố
Nghĩa cũng không quá bận rộn, sao cô
ông trực tiếp về tập đoàn Phó Thiên trợ
giúp chứ?”
“Quả thật, bây giờ tôi không cần quá
để tâm đến tập đoàn Cố Nghĩa nữa nhưng
tôi cũng sẽ không về bên tập đoàn Phó
Thiên. Tôi tự có quyết định của mình, tất
nhiên là nếu cô không đồng ý có thể từ
chối!”
Cô ấy lắc đầu: “Không phải tôi không
bằng lòng, công việc của tôi ð nhà họ Mạc
nói thẳng ra là còn kém cả lễ tân. Có thể về
tập đoàn Phó Thiên trờ thành thư kí tổng
giám đốc, đối với tôi mà nói là chuyện rất
may mắn, nhưng tổng giám đốc Thẩm à,
nhà họ Mạc không muốn tôi…”
“Không sao đâu!” Chuyện nên làm tôi
đã làm rồi, nên trừng phạt cũng trừng phạt
rồi.
Cũng đã qua hết một năm rồi, mọi thứ
cũng nên bắt đầu lại lần nữa.
Nghe tôi nói chắc chắn như vậy, cô ấy
mấy tuổi, tổng giám đốc Trịnh có thích một
cô bé, cô bé ấy là em họ của tổng giám
đốc Phó. Về sau chẳng biết tại vì sao mà
cô bé ấy lại nhảy lầu tự sát. Chuyện này đã
qua lâu rồi, bên nhà họ Phó không cho ai
nhắc đến nữa nên chuyện đó cũng cứ thế
trôi qua. Có thể tổng giám đốc Trịnh vẫn
không quên nổi chuyện này nên vẫn muốn
tạo ra chút phiền phức trong công việc cho
tổng giám đốc Phó.”
Tôi cau mày: “Tạo ra chút phiền phức
là sao?” Tình cảm của thời trẻ dại nếu tính
lại thì chắc cũng qua mười mấy năm rồi.
Huống hồ, em họ á? Không phải chú
hai nhà họ Phó không có con cháu hay
sao?
Sao lại thế?
Làm sao mà chuyện này bàn đến bàn
lui lại thành phức tạp vậy.
Cô ấy ừ nhẹ, ngừng mấy giây rồi lại
nhìn tôi nói: “Gần đây tôi cũng nhìn qua
Lâm Diên rồi, dường như ngoài tổng giám
đốc Trịnh ra, cô ta chẳng liên lạc với bất cứ
người nào khác nữa. Thế nhưng, lúc trước,
cô ta có đến thủ đô một chuyến, cụ thề để
làm gì thì tôi cũng không rõ.”
“Cuối năm rồi còn đến thủ đô sao?”
Cô ấy gật đầu: “Chắc hẳn là cô ta đã
từng liên lạc với nhà họ Cố, lúc trước hình
như Cố Diệc Hàn có một người trợ lý tên là
Lâm Gia Hân.”
Tôi khẽ “ừ“ một tiếng. Dì Triệu đã nấu
xong cơm rồi, lúc ăn cơm tôi uống thuốc
ngủ, đợi ăn xong thuốc cũng có tác dụng,
tôi đi thằng về phòng luôn.
Có cảm giác như tôi đã ngủ đến tận
rạng sáng hôm sau mới thức giấc, còn dì
Triệu có vẻ vẫn luôn đới tôi tỉnh lại.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 296: Người đàn ông thần bí (8) Nói rồi anh đứng dậy đi xuống dưới.Tôi ngây ngốc, nhất thời chẳng biếtnói gì.Đến tận buổi tối Phó Thắng Nam mớitrờ về, John đã đưa Tuệ Minh đi rồi, tôinằm một lúc lâu cũng không thể ngủ được.Khi anh quay về đã là rạng sáng, thấytôi vẫn còn chưa ngủ, anh hơi cau mày:“Còn chưa ngủ?”“Muốn ngủ lắm.”Anh “ừ” một tiếng rồi lại nói: “Thế thìmau tắt đèn ngủ đi!”Anh đi đến bên tôi, đặt một nụ hôn lêntrán tôi, động tác rất nhẹ nhàng và chậmrãi.Giọng anh trầm trầm: “Anh phải đi mộtchuyến, chắc phải đến Mĩ, chiều mai sẽ về.Em ngủ ngoan đi, dì Triệu đến rồi, muốn ăngì thì nói với bà ấy. Ngủ ngoan đi, đừng cóthức đêm, nếu không đến lúc anh về sẽcưỡng chế mang em đến bệnh viện đấy.”“Sao thế? Giờ cũng muộn lắm rồi mà,sao còn phải đi Mĩ?”Anh vuốt tóc rồi, dịu giọng đáp lời:“Có chút chuyện, qua đó một chuyến là ổnrồi.”Tôi nhíu mày, bình thường nếu khôngphải chuyện lớn gì thì chắc anh cũngkhông bỏ công đến dặn dò tôi mà chỉ gửitin là đủ. Hôm nay, anh cố ý trở về nói vớitôi thì có thể chắc tám phần là chuyện kháquan trọng.Tôi kéo anh lại, mờ miệng nói: “Rốtcuộc là có chuyện gì?”Anh mỉm cười, hôn lên trán tôi một cái:“Không nỡ để anh đi thế này thì phảichuẩn bị quà tiễn anh chứ hả?”Tôi…“Phó Thắng Nam, cái đồ lưu manhnhà anh!”Anh cười: “Anh là chồng em nênkhông tính là lưu manh được. Em ở nhàchăm sóc cơ thể cho tốt, đợi anh về phảibồi thường đủ cho anh!”Tên đàn ông này thật là, sao có thểbình tĩnh nói ra những lời vậy chứ.Thấy tôi đỏ mặt, anh cũng khôngnhiều lời nữa mà chỉ nói: “Cảnh Thần đangđợi anh dưới nhà, nghỉ ngơi đi, đợi anhquay về!”Anh cầm theo áo khoác và vài thứ đồđơn giản khác rồi đi ra ngoài, tôi vốn cũngđịnh chạy theo, tiễn anh xuống dưới nhà.Lại bị anh ấn ngược lại giường: “Nghỉngơi cho khỏe đi, nghe lời!”Không bao lâu sau khi anh xuống dướitầng, tiếng động cơ truyền đến, rồi xe cũngchạy đi xa.Tôi nằm trên giường, đúng như bảnthân nghĩ, không thể nào chợp mắt nồi,nhất là khi Phó Thắng Nam không có đâythì tôi càng không thể ngủ được.Cứ chịu đựng như vậy đến lúc trờisáng, tôi thức dậy, cả người lảo đảo, đi vàibước đã thấy đầu óc choáng váng.Dì Triệu đang dọn dẹp trong bếp thấytôi xiêu vẹo bước ra liền vội vàng chạy tớiđỡ tôi.“Xuân Hinh, có phải tối hôm qua cô bịmất ngủ đúng không, sao dưới mắt lại cóquầng thâm lớn thế này?Tôi xoa trán, bả vai với eo đều nhứcmỏi vô cùng. Tôi ngồi xuống ghế nhìn dìTriệu đáp: “Dì Triệu, dì rót giúp tôi một cốcnước đi.”Bà gật đầu liên tục, đưa nước cho tôi.Nhìn tôi uống được mấy ngụm, bà lại nói:“Chốc nữa tôi sẽ nấu cháo cho cô, cô ănxong rồi về phòng nghỉ cho khỏe đi. Nếuthấy không ồn thì đề tôi đưa cô đi viện.”Bả vai tôi vô cùng đau nhức, chắc làhệ quả của việc nghỉ không đủ. Tôi nhẹ gậtđầu.Tôi lấy điện thoại di động ra gọi choHoàng Nhược Vi, chỉ sau vài tiếng tút tútbên kia đã nhấc máy.“Tổng giám đốc Thẩm, có lẽ khoảngmột tiếng nữa tôi sẽ đến, trong nhà cóchuyện nên chắc sẽ trễ một chút.Hôm qua tôi vốn đã hẹn gặp cô ấynhưng vì lí do sức khỏe mà cứ trì hoãn mãi.Tôi hít một hơi sâu rồi đáp lại qua điệnthoại: “Hôm nay tôi không đi được, chắc làcô phải qua chung cư Sơn Thủy mộtchuyến rồi.”Cô ấy dừng lại vài giây rồi gật đầu:“Được!”“Lúc cô đến, tiện thể chạy qua bệnhviện lấy cho tôi mấy viên thuốc ngủ đemđến đấy.”“Sao thế?”“Dạo này bị mất ngủ!” Cứ tiếp tục chịuđựng như thế này cũng không phải làcách.Cô ấy lại yên lặng một lúc rồi đáp: “Bamươi phút nữa tôi đến.”Sau khi cúp điện thoại, dì Triệu đã nấuít cháo, nhìn tôi không có tinh thần, bà cóphần lo lắng hỏi: “Hay là tôi đưa cô đếnbệnh viện kiểm tra một chút nhé?”Tôi lắc đầu: “Không cần!” Hệ quả củaviệc ngủ không đủ như vậy, bác sĩ có tratới tra lui cũng chỉ bảo phải nghỉ ngơi chotốt, còn những chuyện khác đều khôngsao đâu.Yên lặng một hồi, tôi nhìn dì Triệu nói:“Phải rồi, lát nữa có một người bạn của tôimuốn qua đây, buồi trưa dì chuẩn bị ít tráicây với bánh ngọt nhé.”Bà gật đầu đề cho tôi ăn xong bữasáng.Vì ngủ không đủ giấc nên tôi cũngchẳng nuốt trôi nồi thứ gì, chỉ ăn được vàimiếng đã chẳng còn muốn ăn thêm nữa.Vậy nên tôi dứt khoát ra phòng kháchxem tỉ vi luôn. Khi Hoàng Nhược Vi đến,trông thấy vành mắt đen thui của tôi, cô ấycũng hết hồn nói: “Chẳng phải gần đây đãđỡ hơn nhiều rồi sao? Sao lại thế này?”Tôi xoa xoa trán, đáp lời cô ấy: “ThắngNam nói trụ sð chính ð thủ đô sắp tuyểnthư kí, cô có hứng thú không?”Cô ấy sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Thư kítổng giám đốc á? Không phải tổng giámđốc Phó đã có Trần Văn Nghĩa giúp rồisao? Mà hình như tồng giám đốc Phó vẫnluôn không dùng đến nữ thư kí mà.”Tôi uống một ngụm nước, đầu ongong: “Năm sau công ty muốn phát triển, cómấy chuyện nhỏ nhặt Trần Văn Nghĩakhông lo được. Dù gì cô vẫn đang rảnh rỗið tập đoàn Phó Thiên, cũng hiểu rõ tínhtình anh ấy rồi, đi theo anh ấy làm việccũng sẽ thuận lợi hơn!”Cô ấy không hiểu: “Tổng giám đốcThẩm, công việc của cô ở tập đoàn CốNghĩa cũng không quá bận rộn, sao côông trực tiếp về tập đoàn Phó Thiên trợgiúp chứ?”“Quả thật, bây giờ tôi không cần quáđể tâm đến tập đoàn Cố Nghĩa nữa nhưngtôi cũng sẽ không về bên tập đoàn PhóThiên. Tôi tự có quyết định của mình, tấtnhiên là nếu cô không đồng ý có thể từchối!”Cô ấy lắc đầu: “Không phải tôi khôngbằng lòng, công việc của tôi ð nhà họ Mạcnói thẳng ra là còn kém cả lễ tân. Có thể vềtập đoàn Phó Thiên trờ thành thư kí tổnggiám đốc, đối với tôi mà nói là chuyện rấtmay mắn, nhưng tổng giám đốc Thẩm à,nhà họ Mạc không muốn tôi…”“Không sao đâu!” Chuyện nên làm tôiđã làm rồi, nên trừng phạt cũng trừng phạtrồi.Cũng đã qua hết một năm rồi, mọi thứcũng nên bắt đầu lại lần nữa.Nghe tôi nói chắc chắn như vậy, cô ấymấy tuổi, tổng giám đốc Trịnh có thích mộtcô bé, cô bé ấy là em họ của tổng giámđốc Phó. Về sau chẳng biết tại vì sao màcô bé ấy lại nhảy lầu tự sát. Chuyện này đãqua lâu rồi, bên nhà họ Phó không cho ainhắc đến nữa nên chuyện đó cũng cứ thếtrôi qua. Có thể tổng giám đốc Trịnh vẫnkhông quên nổi chuyện này nên vẫn muốntạo ra chút phiền phức trong công việc chotổng giám đốc Phó.”Tôi cau mày: “Tạo ra chút phiền phứclà sao?” Tình cảm của thời trẻ dại nếu tínhlại thì chắc cũng qua mười mấy năm rồi.Huống hồ, em họ á? Không phải chúhai nhà họ Phó không có con cháu haysao?Sao lại thế?Làm sao mà chuyện này bàn đến bànlui lại thành phức tạp vậy.Cô ấy ừ nhẹ, ngừng mấy giây rồi lạinhìn tôi nói: “Gần đây tôi cũng nhìn quaLâm Diên rồi, dường như ngoài tổng giámđốc Trịnh ra, cô ta chẳng liên lạc với bất cứngười nào khác nữa. Thế nhưng, lúc trước,cô ta có đến thủ đô một chuyến, cụ thề đểlàm gì thì tôi cũng không rõ.”“Cuối năm rồi còn đến thủ đô sao?”Cô ấy gật đầu: “Chắc hẳn là cô ta đãtừng liên lạc với nhà họ Cố, lúc trước hìnhnhư Cố Diệc Hàn có một người trợ lý tên làLâm Gia Hân.”Tôi khẽ “ừ“ một tiếng. Dì Triệu đã nấuxong cơm rồi, lúc ăn cơm tôi uống thuốcngủ, đợi ăn xong thuốc cũng có tác dụng,tôi đi thằng về phòng luôn.Có cảm giác như tôi đã ngủ đến tậnrạng sáng hôm sau mới thức giấc, còn dìTriệu có vẻ vẫn luôn đới tôi tỉnh lại.